Sầm Linh Thu dùng giọng nhẹ nhàng nói: "Sống cho chính mình thì không được sao?"
Dụ Minh Kiều cúi đầu, không trả lời cô.
Hai người không tiếp tục vấn đề này. Sau khi đi dạo trường học gần xong, thời tiết đột nhiên âm u, như sắp mưa. Sầm Linh Thu bèn dẫn cô về. Trước khi về nhà, hai người ghé qua siêu thị, Sầm Linh Thu định tối nay tự nấu ăn để chúc mừng Dụ Minh Kiều tốt nghiệp.
Khi nấu ăn, Dụ Minh Kiều đứng bên cạnh phụ giúp. Ban đầu Sầm Linh Thu muốn cô ở lại phòng khách chờ ăn thôi, nhưng Dụ Minh Kiều không chịu, nhất định muốn ở trong bếp cùng cô.
Sầm Linh Thu lờ mờ cảm thấy cô ấy dường như trở nên dính người hơn, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ bảo cô ấy nhặt rau.
Bên ngoài đã bắt đầu mưa, những giọt mưa rơi rào rào đập vào cửa sổ, bầu không khí ẩm ướt và u ám, nhưng trong bếp lại sáng sủa và ấm áp.
Sầm Linh Thu liếc nhìn mưa lớn ngoài cửa sổ, rồi nhìn sang Dụ Minh Kiều đang ngồi nhặt rau một cách yên lặng bên cạnh mình, bỗng dưng cảm nhận một cảm giác ấm áp như gia đình.
Cô cười khẽ trong lòng.
Phải chăng là mình đã già rồi?
Nếu không thì tại sao lại đưa Dụ Minh Kiều vào trong những tưởng tượng về gia đình như thế?
Rõ ràng "gia đình" là điều mà cô chưa bao giờ để tâm đến. Khi còn nhỏ, cô bị cha mẹ bỏ rơi, một mình chống chọi ở nhà bà nội, đó không phải là gia đình. Đến khi trưởng thành, cô cũng chưa bao giờ nghĩ mình cần có một gia đình.
Có lẽ thật sự là đã lớn tuổi rồi, mới tự dưng nảy sinh ra ý nghĩ kỳ lạ như thế này.
Sau khi nấu xong, Sầm Linh Thu và cô ấy cùng ăn cơm. Mặc dù cô không có thói quen ăn trên bàn, nhưng cái tính kỳ quặc này chỉ vô hiệu khi ở bên Dụ Minh Kiều.
Rất kỳ lạ, chỉ khi ở bên Dụ Minh Kiều, cô mới không nghĩ đến những bóng tối ẩn sâu kia.
Dụ Minh Kiều thì vẫn giống như trước, chỉ ăn những món trước mặt mình, vì vậy Sầm Linh Thu chủ động đảm nhận việc gắp thức ăn cho cô ấy.
Sau nửa năm, hai người lại bắt đầu cùng ăn cơm.
Sầm Linh Thu thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, Dụ Minh Kiều không còn im lặng nữa, cô ấy đã học được cách đáp lại những chủ đề của cô, dù chỉ là vài câu ngắn gọn, nhưng Sầm Linh Thu không còn phải độc thoại nữa.
Bên ngoài mưa như trút, trong nhà đèn sáng ấm áp, hai người trò chuyện vu vơ.
Sầm Linh Thu: "Món này có cay không?"
Dụ Minh Kiều: "Không."
"Mèo mẹ chị nuôi hay cắn người, tay bị cào mấy vết."
"Cắt móng."
"Mẹ chị sẽ giận."
"Lén cắt."
"Muốn cắt tóc."
"Được."
"Sợ xấu."
"Sẽ không."
Sầm Linh Thu không nhịn được cười khẽ, Dụ Minh Kiều nói chuyện luôn ngắn gọn, nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng Sầm Linh Thu lại nghe ra một chút đáng yêu từ những lời ngắn ngủi đó.
Cô cười hơi vội, cổ họng ngứa, quay đầu ho vài tiếng nặng nề.
Dụ Minh Kiều ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không động đậy.
Sầm Linh Thu ho một lúc, rồi mới lấy lại bình tĩnh, bắt gặp ánh mắt đen láy của Dụ Minh Kiều, cô giải thích: "Vừa rồi bị sặc."
"Ừm." Dụ Minh Kiều cúi đầu, như không quan tâm, nhưng tay lại đẩy cốc nước về phía cô, ra hiệu cô uống nước.
Sầm Linh Thu thu hết những hành động nhỏ của cô vào mắt, khóe mắt hơi cong lên, không từ chối, nhận lấy cốc và uống một ngụm.
Sau khi ăn xong, Sầm Linh Thu lấy thuốc từ trong túi ra, bác sĩ kê cho cô thuốc dạng bột hòa tan, rất đắng, cô nhăn mặt uống hết một hơi, mặt nhăn nhó vì vị đắng.
Cô muốn tìm gì đó ngọt để ăn, một bàn tay trắng muốt, thon dài đưa đến trước mặt cô, lòng bàn tay có một viên keo.
Sầm Linh Thu nhìn sang, thấy Dụ Minh Kiều với vẻ mặt bình tĩnh, lặng lẽ chờ đợi hành động của cô.
"Cho chị à?" Sầm Linh Thu cố ý hỏi.
Dụ Minh Kiều gật đầu.
"Cảm ơn."
Sầm Linh Thu nhận lấy, đó là loại kẹo cô thường ăn, rất ngọt. Cô tiện miệng hỏi: "Sao em cũng thích loại kẹo này rồi? Chị nhớ em thích ăn chua mà."
Dụ Minh Kiều mấp máy môi, giọng nói rất khẽ, Sầm Linh Thu phải mất một lúc mới nghe rõ cô đang nói gì.
"Vì chị thích."
Sầm Linh Thu ngẩn người, như thể chưa kịp hiểu câu nói đó từ miệng Dụ Minh Kiều.
Cô cười mỉm đầy ý vị, "Vì chị thích nên em chuẩn bị sẵn à? Là vậy phải không, Minh Kiều?"
Dụ Minh Kiều liếc cô một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào một điểm mơ hồ.
"Khi chị nằm viện, em đã luôn chuẩn bị sẵn."
Giọng điệu của cô quá bình thản, như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Cô ấy luôn chuẩn bị sẵn kẹo mà Sầm Linh Thu thích, như thể hy vọng một ngày nào đó cô ấy có thể tỉnh lại và tự tay đưa kẹo cho cô.
Sầm Linh Thu nắm chặt viên kẹo, nhìn cô rất lâu, trong tim có một con bướm nhỏ đang vỗ cánh bay.
Cô tất nhiên hiểu ý trong lời nói của Dụ Minh Kiều.
Chính vì hiểu rõ nên cô mới bất ngờ.
Cô luôn nghĩ rằng Dụ Minh Kiều vẫn giữ khoảng cách đề phòng mình, dù cô có làm thế nào, trái tim băng giá của Dụ Minh Kiều cũng sẽ không tan chảy.
Nhưng bây giờ có vẻ cô đã nghĩ sai rồi. Sau nửa năm xa cách, rất nhiều hành động của Dụ Minh Kiều rõ ràng là đang dần tiến lại gần cô.
Cô ấy không xa cách, cô ấy đã bắt đầu mềm mỏng với mình.
Cô ấy như con mèo nhỏ ngày xưa, đã lộ ra phần bụng mềm mại.
Vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn.
Trong khoảnh khắc này, Sầm Linh Thu quên mất rằng Dụ Minh Kiều là đối tượng nhiệm vụ của cô. Trong mắt cô, mình và Dụ Minh Kiều giống như hai người bạn bình thường.
Không có khoảng cách, không có tổn thương, chẳng có gì cả.
Cảm giác hiếm hoi khi được tiếp xúc bình thường với một người như thế này, đã lâu rồi Sầm Linh Thu mới cảm nhận được. Cô không có bạn bè, không có người yêu, không có gia đình, chỉ khi ở bên Dụ Minh Kiều, những cảm giác tê liệt cô đơn quen thuộc mới bị che giấu.
Sầm Linh Thu cảm nhận một niềm vui kỳ lạ khi được người khác quan tâm.
Đó là một cảm giác cô hiếm khi có được.
"Ha..."
Sầm Linh Thu nghiêng đầu cười khẽ, vuốt tóc cô ấy, Dụ Minh Kiều không tránh né, ngoan ngoãn để mặc cô vuốt.
Giống như một chú chó nhỏ.
"Cảm ơn em, Minh Kiều." Sầm Linh Thu nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn vì chuyện gì?"
Sầm Linh Thu cũng không biết phải nói lời cảm ơn vì điều gì, trên thế giới này có rất nhiều cảm xúc phức tạp, không thể diễn đạt bằng lời, cô chỉ đơn thuần muốn cảm ơn cô ấy.
Vì rất nhiều điều.
Cô không nói gì, chỉ vuốt tóc dài của cô ấy.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại. Ban đầu Sầm Linh Thu định đợi mưa nhỏ lại mới về, nhưng đợi mãi mà không thấy mưa có dấu hiệu yếu đi.
Đã khá muộn rồi, Sầm Linh Thu định lái xe về như thế này, cô nói với Dụ Minh Kiều rồi lấy chìa khóa xe, chuẩn bị rời đi.
Dụ Minh Kiều đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, giọng nói ẩn chứa chút run rẩy.
"Đừng."
"Có chuyện gì sao?"
Sầm Linh Thu thấy sắc mặt cô ấy hơi tái, cúi xuống nhìn khuôn mặt cô ấy, "Em thấy không khỏe ở đâu à?"
Dụ Minh Kiều đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, mí mắt mỏng manh khẽ run rẩy, "Mưa to... sẽ gây tai nạn."
Sầm Linh Thu im lặng một giây, "Em lo chị lái xe bây giờ sẽ gặp tai nạn sao?"
"Minh Kiều, em sợ chị lại gặp tai nạn sao?"
Dụ Minh Kiều chỉ im lặng.
Sầm Linh Thu an ủi cô, "Sẽ không đâu, chị sẽ lái xe chậm mà, Minh Kiều, chịvẫn phải về, trời đã khuya rồi."
"Chị có thể..." Dụ Minh Kiều dường như thấy khó nói, cúi đầu, kìm nén rất lâu mới thốt ra.
"... có thể ngủ lại nhà em."
Đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay Sầm Linh Thu bị cô ấy làm cho kinh ngạc rồi.
"Minh Kiều, em có biết mình đang nói gì không?" Sầm Linh Thu không để tâm, trêu chọc: "Em không sợ chị sẽ làm điều xấu sao? Trước đây em luôn nói chị là một người phụ nữ xấu mà."
"Vả lại chị vẫn còn bệnh đấy, không sợ bị lây à?"
Dụ Minh Kiều ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, "Em tin chị."
"Em cũng sẽ không bị chị lây bệnh, nếu lây... cũng không sao."
Vẻ mặt cô bình thản nhưng lại mang theo một chút ngoan cố.
Sầm Linh Thu bỗng nhớ đến lần cuối hai người gặp nhau nửa năm trước, cô đã hỏi Dụ Minh Kiều: "Em không tin tôi sao?"
Câu trả lời của Dụ Minh Kiều khi đó là phủ định.
Đó gần như là một cuộc trò chuyện khá căng thẳng trước khi hai người chia tay.
Nhưng đến hôm nay, Dụ Minh Kiều luôn vô tình nhấn mạnh lại câu nói đó, như đang khẳng định câu hỏi của cô từ nửa năm trước lần này lần khác.
Giống như một đứa trẻ cố chấp đã làm sai đang âm thầm thừa nhận lỗi lầm của mình.
Sầm Linh Thu che mặt, cười thành tiếng.
Gần đây cô cười nhiều hơn hẳn.
Cô cứ cười mãi, ngực hơi phập phồng, đôi mắt hồ ly dài hẹp cong thành hai đường trăng lưỡi liềm mảnh.
Dụ Minh Kiều có lẽ không hiểu cô đang cười gì, nghiêng đầu bối rối nhìn cô.
Sầm Linh Thu cười đủ rồi, vuốt nhẹ mấy sợi tóc rơi xuống, "Đó là em nói đấy, tối nay đành làm phiền rồi, Minh Kiều."
Phòng của Dụ Minh Kiều rất lớn, trong tủ kính trưng bày rất nhiều đồ trang sức, trên bàn chất đống bản vẽ thiết kế, Sầm Linh Thu thoáng quan sát một chút, lúc đó Dụ Minh Kiều đã thay đồ ngủ.
Một chiếc váy ngủ mỏng màu trắng, để lộ làn da trắng lạnh lẽo trước ngực, xương quai xanh gầy gò tinh tế, mái tóc đen dài buông xuống trước ngực, sự tương phản giữa trắng và đen khiến cô ấy trông giống như một đóa hoa bạch cúc, thanh nhã và xinh đẹp.
Chỉ là quá gầy.
Sầm Linh Thu bước tới, không nhịn được chạm vào xương quai xanh của cô ấy, lẩm bẩm: "Gầy quá thì không tốt đâu."
Ngón tay của cô lạnh ngắt, chạm nhẹ vào da thịt của Dụ Minh Kiều, khiến cô ấy run lên. Dụ Minh Kiều cảm thấy như có rất nhiều con sâu đang bò chầm chậm trên cổ mình, cổ của cô cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần một cái chạm nhẹ là không chịu nổi.
Sầm Linh Thu phát hiện điều bất thường của cô ấy, nhìn kỹ, chỉ thấy Dụ Minh Kiều đang cắn môi, lông mày hơi nhíu lại, viền mắt đỏ hoe, đồng tử ướt át, tựa như cánh hoa sau cơn mưa u ám mà lộng lẫy, đôi má tái nhợt cũng ửng lên chút đỏ ửng đầy kìm nén.
Đôi vai của cô ấy cũng đang run rẩy, cả người yếu ớt mà đầy khát vọng.
"Minh Kiều..."
Dụ Minh Kiều ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ướt đỏ ở đuôi, ánh mắt ẩm ướt mê man, đôi môi đỏ thắm, làn da trắng bệch, những lọn tóc đen bết dính trên má. Cô ấy vốn đã xinh đẹp, vẻ lạnh lùng trên gương mặt đã biến mất, cả người trở nên diễm lệ đến đáng sợ.
Tim Sầm Linh Thu bị đâm mạnh một cái, cô rụt tay lại như bị bỏng, "... Chị đi thay đồ."
Cô cầm lấy bộ đồ ngủ mà Dụ Minh Kiều đã chuẩn bị cho mình và đi vào phòng tắm.
Bước vào phòng tắm, cô tựa vào cửa, cố làm dịu nhịp tim đang đập mạnh.
Điên rồi.
Sao cô ấy lại xinh đẹp như vậy chứ?
Mặc dù cô đã biết từ trước rằng Dụ Minh Kiều rất xinh đẹp, nhưng có lúc lại xinh đẹp đến mức khó tin.
Cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Nguyên chủ và cô có vài nét giống nhau, chỉ có điều mặt cô là mắt một mí, môi mỏng, ngũ quan hơi sắc sảo, nhìn vào có vẻ như lúc nào cũng đang giận dữ.
Cô không tinh tế như nguyên chủ.
Sầm Linh Thu sống gần ba mươi năm, lần đầu tiên so sánh nhan sắc của mình với người khác.
Điều này không phải lỗi của cô, ai bảo Dụ Minh Kiều lại xinh đẹp quá mức.
Sau khi tắm xong và thay đồ, Dụ Minh Kiều đã ngồi trên giường và đang vẽ. Sắc mặt cô ấy đã khôi phục lại vẻ âm u thường ngày, như thể dáng vẻ yếu đuối vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Sầm Linh Thu đứng trước giường, trong giây lát không biết phải làm gì.
Đây là lần đầu tiên cô ngủ chung giường với ai đó, thật kỳ lạ.
Dụ Minh Kiều có vẻ khá bình thường.
Đây là lần đầu hai người ngủ chung, Dụ Minh Kiều thật sự không có phản ứng gì sao?
Sầm Linh Thu khâm phục sự vững vàng của cô ấy, cô âm thầm chế giễu tâm lý của mình, rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái, bước tới phía bên kia giường, vừa leo lên giường, cô liếc thấy trên tấm bảng vẽ của Dụ Minh Kiều.
Cô ấy đang vẽ linh tinh gì đó, cũng không biết vẽ cái gì, mắt thì vẽ ra ngoài cơ thể rồi.
Sầm Linh Thu nhắc nhở: "Em vẽ lệch rồi, Minh Kiều."
Dụ Minh Kiều động tác cứng đờ, "... Em cố ý đấy."
Sầm Linh Thu nhịn cười, thì ra cô ấy đang giả vờ.
Hóa ra cô ấy cũng khá căng thẳng.
Sầm Linh Thu lập tức không còn căng thẳng nữa, tâm trạng bỗng chốc thả lỏng, cô nằm xuống, "Đừng vẽ nữa, ngủ đi."
Đèn được tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ nhỏ.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Dụ Minh Kiều quay lưng về phía cô, Sầm Linh Thu nhìn lên trần nhà, cả hai im lặng một cách kỳ lạ.
Có lẽ vì giường mới, bên cạnh lại có người, Sầm Linh Thu hoàn toàn không buồn ngủ.
Cô trở mình, đối mặt với Dụ Minh Kiều, vô tình đè lên tóc của cô ấy.
"Ừm..."
Dụ Minh Kiều không nhịn được rên rỉ một tiếng, khẽ nói: "Chị đè lên tóc em rồi."
"Xin lỗi." Sầm Linh Thu rút người ra.
Tóc của Dụ Minh Kiều rất dài, lại nhiều, khi nằm xuống giường thì như những sợi rong biển phủ kín giường.
Sầm Linh Thu rất thích tóc của cô ấy, khi không ngủ được, cô bèn nghịch tóc của cô ấy, "Tóc dài quá rồi, không định cắt à?"
Dụ Minh Kiều đột nhiên quay người lại, đối diện với cô.
Cô ấy hỏi: "Chị thích tóc của em không?"
Sầm Linh Thu: "Ừm, rất đẹp."
Dụ Minh Kiều sờ vào tóc của mình, "Chị muốn em cắt không?"
Sầm Linh Thu nghĩ một lúc, "Em để tóc dài trông rất đẹp."
"Thật sao?" Dụ Minh Kiều lẩm bẩm.
Sầm Linh Thu nhìn vào gương mặt của cô ấy, ánh mắt liếc đến sợi dây đỏ trên cổ tay cô ấy, rồi hỏi: "Quên chưa hỏi, quà sinh nhật chị tặng em có thích không?"
Dụ Minh Kiều cũng không giấu diếm, "Thích."
Sầm Linh Thu cười một cái, "Vậy thì tốt, sinh nhật hai mươi tuổi rất quan trọng, nhất định phải nhận được món quà vừa ý."
"Chị thì sao?"
"Cái gì?"
Dụ Minh Kiều thích giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng của Sầm Linh Thu, trong màn đêm nghe rất yên lòng, bèn tùy tiện hỏi chuyện: "Quà sinh nhật hai mươi tuổi của chị là gì?"
Câu hỏi rất đơn giản, nhưng Sầm Linh Thu lại im lặng.
Quà sinh nhật hai mươi tuổi.
Cô nên nói với Dụ Minh Kiều thế nào rằng cô chưa bao giờ sống đến tuổi hai mươi, thậm chí chưa sống đến mười tám tuổi, cô đã chết trước một ngày khi trở thành người lớn.
Trong cuộc đời ngắn ngủi và u ám của cô, cô chưa bao giờ nhận được bất kỳ món quà nào. Ông bà nội, cha mẹ, không ai nhớ ngày sinh nhật của cô, cô chưa bao giờ có quà.
Trước đây cô cũng từng mong muốn như em họ của mình có quà sinh nhật mười tuổi, cô gọi điện cho mẹ, nói rằng ngày mai là sinh nhật mười tuổi của mình.
Lúc đó mẹ có lẽ đang chơi với em trai ở công viên giải trí, rất ồn ào, không nghe rõ lời cô nói, chỉ cảm thấy cô phiền phức, khó chịu trách mắng cô.
"Mẹ đang rất bận, con có chuyện thì nói nhanh, không có chuyện gì lớn thì đừng gọi điện cho mẹ, con phải ngoan ngoãn một chút, thật phiền phức!"
Nói xong liền cúp máy.
Cô vẫn không từ bỏ, lại gọi điện cho cha.
Cha cũng mắng cô một trận, "Sinh nhật sinh với đẻ gì! Trẻ con cần những thứ đó làm gì!"
Sầm Linh Thu yếu ớt đáp: "Em trai cũng có quà mà."
Cha cười lạnh, "Con có thể so với nó sao? Con là chị mà lại so bì với em trai, đúng là học nhiều đến ngu người, suốt ngày đòi này đòi nọ, thật tốn của, đồ vô dụng! Chẳng trách bà nội suốt ngày đánh con!"
Cha chửi rủa cô một câu rồi cúp máy.
Sầm Linh Thu ngồi đờ đẫn cầm điện thoại, rất lâu mới hoàn hồn, bà nội thấy cô thẫn thờ không làm việc, bèn túm lấy tai cô lôi ra bờ sông, bắt cô giặt hết đống quần áo của nhà.
Từ đó về sau, cô không bao giờ đề cập đến chuyện muốn có quà sinh nhật nữa.
Huống hồ là quà sinh nhật hai mươi tuổi.
Dụ Minh Kiều không nhận được câu trả lời của cô, chỉ cảm nhận được một nỗi buồn rất nhẹ từ cô, cô ấy bắt đầu hơi lo lắng, "Sao vậy?"
Sầm Linh Thu cười nhạt, "Không có gì, chị chỉ quên mất hôm đó mình nhận được món quà gì."
Dụ Minh Kiều nắm chặt sợi dây đỏ trên cổ tay, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng: "Sinh nhật của chị là ngày mấy?"
Cô cũng muốn tặng quà cho Sầm Linh Thu.
Nhưng không ngờ rằng Sầm Linh Thu lại nói: "Chị quên rồi."
Dụ Minh Kiều nhíu mày.
Sầm Linh Thu thấy cô còn định hỏi, "Được rồi, ngủ thôi."
Dụ Minh Kiều nghe ra sự qua loa của cô, nhưng không hiểu tại sao cô ấy không muốn nói cho mình biết ngày sinh nhật.
Cô không khỏi suy nghĩ nhiều, có phải chị ấy cảm thấy mình không xứng đáng để biết không?
Sự xa cách này khiến Dụ Minh Kiều rất không vui, đôi mắt âm trầm của cô hiện lên một vẻ u tối trong ánh sáng mờ nhạt.
Móng tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay, dù nhận thấy cơn đau cũng không dừng lại.
Sầm Linh Thu nhận thấy sự im lặng của cô, cảm thấy dường như tâm trạng cô ấy đang sa sút, bèn khẽ dựa gần lại, nhìn khuôn mặt cô ấy, "Em lại sao vậy?"
Cô dựa vào quá gần, Dụ Minh Kiều ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cô ấy, và cơ thể ấm áp mềm mại của cô ấy, hai người chưa bao giờ gần nhau đến vậy.
Dụ Minh Kiều thậm chí có thể cảm nhận được chân của Sầm Linh Thu chạm vào chân mình, làn da sát nhau khiến vành tai trắng ngần của cô ấy bất giác đỏ ửng, lập tức quên hết những bực bội vừa nãy.
Cô dịch về phía sau, muốn kéo giãn khoảng cách với Sầm Linh Thu, Sầm Linh Thu thấy cô sắp ngã, bèn vòng tay ôm lấy lưng cô.
"Này, sắp rơi xuống rồi."
Cô dùng chút sức kéo cô ấy lại, "Đừng nằm sát mép giường quá, sẽ ngã đấy."
Dụ Minh Kiều lại gần cô ấy hơn, đôi mắt nhìn thấy gì đó, hơi mở to.
Trong quá trình lật người của Sầm Linh Thu, áo của cô hơi tụt xuống, để lộ mấy vết sẹo ở gần ngực.
Dụ Minh Kiều nhẹ nhàng chạm vào, "Đây là... do tai nạn để lại à?"
Cảm giác được cô ấy chạm vào có chút kỳ lạ, Sầm Linh Thu nắm lấy cổ tay cô ấy không để cô chạm vào nữa, thờ ơ nói: "Có lẽ, không quan trọng."
Dụ Minh Kiều không nhận ra hai người đã gần nhau hơn, nhìn từ xa, trông như cô đang dựa vào lòng Sầm Linh Thu.
Cô cứng đờ người, suy nghĩ trôi về rất xa, cả người lại chìm vào im lặng, toàn thân toát ra một màu xám của nỗi buồn.
Dụ Minh Kiều chỉ cảm thấy tim mình rất khó chịu, như thể có một tảng đá nặng đang đè lên xương, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Sầm Linh Thu nằm trên giường bệnh nửa năm trước, những cơn đau từ xương bị đè nén sẽ truyền đến từng đợt.
Cô biết rằng bây giờ mình không thể coi người phụ nữ trước mặt này giống như người trong quá khứ nữa. Kể từ ngày cô ấy ngăn cô tự sát trong trang viên, đối với Dụ Minh Kiều, cô ấy đã là một người khác.
Cô đã quên quá khứ của người phụ nữ này.
Cô có lẽ thật sự là một kẻ yếu đuối mềm lòng, lý trí bảo cô rằng dù thế nào đi nữa, cô cũng không được quên những điều tồi tệ của quá khứ.
Nhưng cảm xúc và hành động của cô lại đi ngược lại, dù tái phạm hay bị lừa dối một lần nữa, cô cũng không thể chịu đựng được cảnh tượng người phụ nữ này một ngày nào đó lại rời bỏ mình.
Trong nửa năm cô ấy nằm viện, Dụ Minh Kiều nhận ra rõ ràng rằng mình không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại, cô cảm thấy cô đơn và mệt mỏi hơn.
Chỉ khi cô ấy tỉnh dậy, trong khoảng thời gian này, Dụ Minh Kiều mới cảm thấy mình đang sống.
Thật là một sự mỉa mai.
Cô lại cảm thấy đau lòng vì một người phụ nữ đã từng làm tổn thương mình.
Nhưng Dụ Minh Kiều đã không quan tâm đến những điều đó nữa, cô luôn làm theo ý mình, không ai, không điều gì có thể thay đổi suy nghĩ và thái độ của cô.
Cô chỉ muốn có được những gì mình mong muốn.
Dụ Minh Kiều đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng.
"Linh Thu."
Sầm Linh Thu hơi buồn ngủ, lẩm bẩm đáp lại một tiếng.
"Chị dọn qua đây, sống cùng em."
Sầm Linh Thu lập tức tỉnh cả ngủ.
Bị dọa cho tỉnh táo.