Sinh nhật của Dụ Minh Kiều năm nay, cô đón một mình, Sầm Linh Thu đã không đến.
Cô ngồi lặng lẽ trên ban công, từ sáng đến tối.
Đúng lúc đồng hồ điểm nửa đêm, tuyết bắt đầu rơi.
Tuyết rất dày, dường như có thể chôn vùi cả một người.
Sinh nhật của cô đã kết thúc.
Sinh nhật năm 20 tuổi vẫn giống như những năm trước.
Cô thu ánh mắt lại, rời khỏi ban công.
Sau ngày hôm đó, cô không còn gặp lại Sầm Linh Thu nữa.
Dụ Minh Kiều không bận tâm, bởi vì cô cũng chẳng muốn gặp người đó.
Cô tiếp tục đi học như bình thường, chuẩn bị thi cử, chỉ có điều cô lại bắt đầu ăn uống không tốt, mỗi ngày chỉ ăn một chiếc bánh mì là xong.
Sau giờ học, mắt cô vô thức liếc nhìn về phía cây ngô đồng lớn ven đường.
Đó là nơi Sầm Linh Thu thường chờ cô.
“Minh Kiều, cậu đang nhìn gì vậy?” An Ngô nhìn theo ánh mắt của cô, "Cậu tìm ai à?"
Dụ Minh Kiều lạnh lùng nói: “Không.”
An Ngô lại nói: “Đúng rồi, Minh Kiều, mấy ngày nay sao chị gái cậu không đến đón cậu nữa nhỉ?"
Mặt Dụ Minh Kiều lập tức tối sầm: “Cô ấy sẽ không đến nữa."
An Ngô nhận ra cảm xúc của cô, liền mím môi, không nói thêm gì.
Ngày cô vượt qua vòng thi thứ hai cũng là ngày kết thúc kỳ thi cuối kỳ.
Khi cô trở về từ trường học, thấy một người đàn ông lạ mặt đứng trước cửa nhà của Sầm Linh Thu.
Dụ Minh Kiều nhìn anh ta bằng ánh mắt thờ ơ, không để ý lắm. Cô vừa định mở cửa bước vào thì người đàn ông đột nhiên đứng dậy, tiến về phía cô vài bước và gọi: “Này cô gái"
Dụ Minh Kiều xoay người, nhìn anh ta một cách bình tĩnh.
Người đàn ông gãi đầu, cười cười: “À, cô có quen chủ nhà này không? Một người phụ nữ tên là Linh Thu."
Người đàn ông dù cười, nhưng trên mặt có một vết sẹo dài, thân hình cao lớn, trông như một tên côn đồ.
Dụ Minh Kiều híp mắt: "Anh tìm cô ấy làm gì?"
Thấy cô nhận ra, anh ta lại gần hơn: "Cô ấy nợ chúng tôi một ít tiền, tôi muốn đòi lại nhưng gọi điện không được, cô có thể giúp chúng tôi liên lạc với cô ấy không?"
Dụ Minh Kiều muốn bỏ qua người đàn ông này, dù sao thì chuyện của người phụ nữ đó đã chẳng liên quan gì đến cô. Cô ấy ra sao cũng không phải việc của cô.
Nhưng cơ thể cô lại không chịu nghe lời, không có ý định quay đi.
Linh cảm của Dụ Minh Kiều mách bảo rằng người đàn ông này chắc hẳn có mối quan hệ nào đó với Sầm Linh Thu.
Nhưng tại sao cô ấy lại quen người như thế này, còn nợ họ tiền.
Cô ấy là tiểu thư nhà giàu, làm sao có thể thiếu nợ người khác?
Dù không muốn thừa nhận, nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn rất muốn biết mọi chuyện liên quan đến Sầm Linh Thu.
Dụ Minh Kiều bình thản nói: “Tôi là bạn cô ấy. Dạo này cô ấy có việc bận, tôi có thể trả nợ giúp cô ấy”
Ánh mắt của người đàn ông sáng lên.
Sau đó, Dụ Minh Kiều tiếp tục: “Nhưng anh phải nói cho tôi biết cô ấy nợ tiền gì.”
Người đàn ông nghẹn lời.
Thấy anh ta do dự, Dụ Minh Kiều nhẹ nhàng nói: “Tôi là bạn của cô ấy, chỉ muốn quan tâm cô ấy thôi.”
Cô gái trước mặt trông thật vô hại, ánh mắt trong trẻo, lại là người khuyết tật, hơn nữa còn sẵn sàng trả nợ thay Sầm Linh Thu, chắc là người đơn giản.
Đã có người trả nợ thay, chứng tỏ quan hệ của họ không tồi, nói thật cũng chẳng sao.
Gã đàn ông sẹo nghĩ ngợi, rồi quyết định nói thật để lấy được tiền.
Anh ta là anh trai của một trong những kẻ cho vay nặng lãi. Em trai anh ta bị Sầm Linh Thu nhờ dụ dỗ một người đàn ông tham gia cờ bạc với họ, sau đó lại dụ người đàn ông đó vay nặng lãi, cuối cùng khi người đàn ông không thể trả nợ, họ đã đánh ông ta một trận.
Trong lúc đánh nhau, em trai anh ta vô tình bị người đàn ông kia đoạt dao và đâm một nhát. Tuy không nghiêm trọng nhưng anh ta muốn đòi Sầm Linh Thu một chút tiền thuốc men và tiền bồi thường, coi như đền bù thương tật.
Anh ta tóm tắt câu chuyện với Dụ Minh Kiều.
Chỉ thấy khuôn mặt cô gái trước mặt bỗng tái nhợt, biểu cảm trầm tối.
“Người đàn ông đó tên gì?"
Người đàn ông sẹo nghĩ ngợi: “Ừm... Hình như họ Dụ, tôi không rõ là Dụ gì.”
Đôi mắt của Dụ Minh Kiều run rẩy dữ dội.
“Tiền của anh..."
Dụ Minh Kiều đưa cho người đàn ông một số tiền, anh ta nhận được tiền thì vui vẻ rời đi.
Sau khi gã đàn ông rời đi, Dụ Minh Kiều vẫn đứng trước cửa, mãi không vào nhà.
Cô như một con robot bị nhấn nút dừng, không nhúc nhích.
Những lời của người đàn ông vừa rồi quá đỗi bất ngờ, cô không thể bình tĩnh lại.
Theo những gì anh ta nói, mục đích của Sầm Linh Thu là đẩy cha cô vào chỗ chết.
Nhưng tại sao cô ấy lại làm vậy?
Cô ấy chẳng phải vẫn hận mình sao?
Nếu không, tại sao cô ấy lại đưa tiền cho cha cô, chẳng phải là muốn kéo cha cô và Lâm Đống vào kế hoạch của họ sao?
Mọi chuyện thật quá mâu thuẫn.
Trái tim của Dụ Minh Kiều bỗng dâng lên một cảm giác hoảng sợ, cô lờ mờ cảm thấy sự nghi ngờ của mình không hề chính xác.
Dụ Liên Nghị.
Cô cần hỏi rõ mọi chuyện từ Dụ Liên Nghị.
Dụ Liên Nghị nằm trên ghế sô pha, từ hôm ngã xuống đất, vết thương của ông ta càng nghiêm trọng hơn, đến nỗi không còn đủ sức mà đi vệ sinh.
Nói gì đến việc đưa Dụ Minh Kiều đến chỗ Lâm Đống.
Tất cả là tại con bé đó.
Dụ Liên Nghị căm hận nghĩ.
Ông ta cựa quậy, đau đến mức mặt nhăn lại.
Cánh cửa đột nhiên bị ai đó xô mạnh mở ra, Dụ Liên Nghị giật mình.
“Mẹ kiếp” Lời chửi rủa của ông ta đột ngột dừng lại, mặt mày dữ tợn: "Con tiện nhân này còn dám quay về."
Dụ Minh Kiều không nói gì, cô vừa bước vào đã cầm con dao gọt hoa quả trên bàn trà, đi đến trước mặt ông ta, một tay đè cánh tay lành lặn của ông ta, tay kia cầm dao kề sát cổ ông ta.
Dụ Liên Nghị bị hành động của cô dọa cho chết khiếp, trợn trừng mắt, giọng run rẩy: “M-mày muốn làm gì?”
Biểu cảm của Dụ Minh Kiều bình tĩnh đến đáng sợ.
“Tại sao người phụ nữ đó đưa tiền cho ông, cô ta đã nói gì với ông? Tại sao lại có số điện thoại của Lâm Đống, ba người các người định làm gì?"
Dụ Liên Nghị bị chính con gái mình ép hỏi, lòng tự tôn của ông ta trỗi dậy, ông ta quát: “Mày dám nói chuyện với bố mày kiểu đó à? Còn cầm con dao này, con khốn chết tiệt này bị điên à?”
Ông ta nói rồi định giằng ra khỏi tay Dụ Minh Kiều.
Nhưng giờ ông ta toàn thân đều là phế nhân, đến đứa trẻ con còn không đánh nổi.
Dụ Minh Kiều bẻ cánh tay bị gãy của ông ta, ông ta hét lên đau đớn.
Cô đã hoàn toàn hết kiên nhẫn với người đàn ông này, ánh mắt lạnh băng, lưỡi dao kề vào cổ ông ta, ngay lập tức máu trào ra.
“Nói thật.” Sau vẻ ngoài bình tĩnh là cơn bão dữ dội, đôi mắt tối đen, lạnh lùng như con rắn trú ngụ lâu năm trong hang, tỏa ra sự băng giá vô cùng.
Dụ Liên Nghị vốn là kẻ hèn nhát, lập tức mất hết dũng khí, trước lưỡi dao đe dọa, ông ta chỉ đành run rẩy mà nói ra sự thật.
Bốp.
Sự nghi ngờ sai lầm của cô cuối cùng cũng sụp đổ, vỡ vụn thành tro tàn u ám.
Cô đã đoán sai.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Dụ Minh Kiều nảy sinh một cảm giác kỳ lạ đầy khoái cảm.
Cô ném con dao vào thùng rác, không thèm đoái hoài đến Dụ Liên Nghị nữa.
Người đàn ông đó giờ đã thành kẻ vô dụng, cho dù sau này có hồi phục, khoản nợ khổng lồ từ bọn cho vay nặng lãi sẽ đeo bám ông ta.
Cuộc đời ông ta coi như xong.
Dụ Minh Kiều nhanh chóng quay về nhà, cô đứng trước cửa phòng của Sầm Linh Thu.
Những nghi ngờ mà cô đã phải chịu đựng giờ đã sụp đổ, giữa đống tro tàn ấy ẩn chứa chút niềm vui và ngạc nhiên đã lâu không thấy.
Người phụ nữ đó không có ý muốn hại cô.
Thậm chí, tất cả những gì Sầm Linh Thu làm đều là vì muốn cô được tốt hơn.
Mặc dù cô không biết tại sao cô ấy luôn giấu cô, nhưng không sao, cô đã không còn giận cô ấy nữa.
Hôm đó, hình như cô đã nổi giận với cô ấy, còn nói những lời không hay.
Cô ấy có giận không?
Nếu cô xin lỗi, liệu cô ấy có tiếp tục tốt với mình không?
Lần đầu tiên, Dụ Minh Kiều hiểu được cảm giác của một người phạm lỗi.
Cô không biết phải làm gì.
Dụ Minh Kiều đứng trước cửa, cứ do dự không biết có nên gõ cửa hay không.
“Cô làm gì ở đây vậy?”
Văn Chi xách một túi đồ đi đến.
“Linh Thu đâu?”
Văn Chi nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, khuôn mặt thể hiện một vẻ đau đớn.
“Cô không biết sao?"
Dụ Minh Kiều bất an, cau mày.
“Biết cái gì?”
"Linh Thu chết rồi."