Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Chương 22




Sầm Linh Thu hỏi hệ thống về chỉ số tự hủy hoại của Dụ Minh Kiều trong thời gian gần đây, hệ thống báo rằng chỉ số đã giảm được 8%, tuy không nhiều nhưng đó là một dấu hiệu tích cực.

Xem ra việc cô mặt dày đưa đồ ăn cho cô ấy trong thời gian này cũng có chút hiệu quả.

Hôm nay, như mọi khi, cô làm bữa sáng và mang đến trước cửa phòng của Dụ Minh Kiều, gõ cửa rất lâu nhưng không ai trả lời.

Cô nghĩ rằng Dụ Minh Kiều còn đang ngủ, gõ thêm vài lần nữa nhưng vẫn không thấy phản hồi.

Kỳ lạ, vẫn đang ngủ sao?

Trước đây cô ấy không mở cửa trễ như vậy.

Cô định gọi điện cho cô ấy, nhưng rồi chợt nhớ ra mình vẫn chưa có số liên lạc của cô ấy.

Dụ Minh Kiều có tính cách chán đời, ủ rũ, và là người tàn tật khó di chuyển, Sầm Linh Thu không khỏi lo lắng.

Đang định tiếp tục gõ cửa thì cánh cửa mở ra.

Dụ Minh Kiều ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt mệt mỏi cụp xuống. Cô ấy liếc nhìn cô một cách mệt mỏi rồi quay vào phòng khách.

"Cô vừa ngủ dậy à?" Sầm Linh Thu hỏi một cách thản nhiên, đặt bữa sáng lên bàn và nhìn thấy rèm cửa ban công kéo kín mít, cô liền đi đến đó.

"Tại sao lúc nào cũng kéo rèm vậy?" Sầm Linh Thu kéo rèm ra, ánh sáng từ ban công tràn vào, chiếu sáng khắp phòng khách.

Dụ Minh Kiều ngồi trước bàn không đáp lại, hơi thở có chút gấp gáp, mí mắt sụp xuống không có sức.

Sầm Linh Thu nhận thấy sự bất thường của cô ấy, tiến lại gần và hỏi nhỏ: "Cô làm sao vậy?"

Dụ Minh Kiều im lặng, cô không nghe rõ những gì Sầm Linh Thu nói, đầu nặng trĩu, mắt hoa lên, cảm giác như cả người đang chìm dần vào vũng bùn, hơi thở và tầm nhìn đều bị đè nặng.

Dường như có một bóng người trước mắt, người đó liên tục nói chuyện với cô.

Giọng nói nhẹ nhàng, như dòng nước chảy qua những viên sỏi dưới trời hè, mát lạnh.

Cô cảm thấy rất khó chịu.

"Đau..."

Dụ Minh Kiều đầu óc lơ mơ, không biết người trước mặt là ai, chỉ biết mình đang rất khó chịu, mù quáng tìm kiếm một ai đó để bấu víu.

"Đau ở đâu?" Sầm Linh Thu hỏi.

Đau đầu."

Dụ Minh Kiều vừa nói xong, người liền mềm nhũn, không còn chút sức lực, tay cô ấy vô lực nắm lấy tay áo của Sầm Linh Thu, đầu ngả vào ngực cô.

Sầm Linh Thu đỡ lấy cô ấy: "Dụ Minh Kiều?"

Dụ Minh Kiều nhắm mắt, khuôn mặt đau đớn.

Cô sờ trán của Dụ Minh Kiều, nóng bỏng tay.

Sầm Linh Thu đoán rằng cô ấy bị sốt, không chút do dự đưa cô ấy đến bệnh viện.

.....

Dụ Minh Kiều cảm thấy như mình đang bị ném vào dòng nham thạch nóng bỏng, cơ thể rất nóng, nhưng ngay sau đó lại chìm vào một mùa đông lạnh lẽo, cơ thể co rúm lại vì rét buốt.

Cô vật lộn giữa cái nóng và cái lạnh, chịu đựng nỗi đau này.

Cơn đau khiến cô nhớ lại khi còn nhỏ bị ốm sốt, cô cảm thấy rất khó chịu, liền nói với cha. Cha cô bảo cô tự về phòng ngủ, đừng làm phiền ông. Mẹ kế thì không quan tâm, còn dẫn em gái ra ngoài chơi.

Cô co mình trong chăn, người run rẩy, đầu óc quay cuồng. Cô biết mình bị bệnh, muốn đi khám bác sĩ, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào, thậm chí đến nói chuyện cũng không nổi.

Cô vừa khó chịu vừa sợ hãi, vì sự cô đơn khủng khiếp, cô chỉ mong có ai đó ở bên cạnh, bất kể là ai.

Nhưng cuối cùng vẫn chẳng có ai.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cảm giác đau đớn dần dịu đi, những giấc mơ hỗn loạn cũng ngừng lại. Dụ Minh Kiều từ từ mở mắt.

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, trần nhà trắng toát.

Cô đang ở bệnh viện?

Dụ Minh Kiều sững sờ, bên tai có tiếng thở nhẹ. Cô quay đầu, thấy Sầm Linh Thu đang ngủ gục bên giường.

Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, Sầm Linh Thu với vẻ mặt bình yên đang ngủ cạnh giường cô, hơi thở nhẹ nhàng.

Sao lần này cũng là cô ấy ở bên mình trong bệnh viện?

Sầm Linh Thu ngủ rất nông, nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi bên cạnh, cô mở mắt.

"Tỉnh rồi?" Sầm Linh Thu ngáp một cái, "Đói không?"

Dụ Minh Kiều giọng khàn khàn: "... Là cô đưa tôi đến bệnh viện?"

Sầm Linh Thu nhướn mày: "Không thì là ai?"

"Bác sĩ nói cô bị cảm lạnh và sốt." Sầm Linh Thu nói với giọng trách móc nhẹ nhàng: "Cô có phải mở điều hòa quá thấp khi ngủ không?"

Dụ Minh Kiều rõ ràng không muốn nghe cô chỉ trích, quay đầu lại, lạnh nhạt đáp:

"Không biết."

Sầm Linh Thu mỉm cười, đứng dậy: "Đói rồi, sáng giờ đưa cô đến bệnh viện, tôi chẳng ăn gì. Tôi đi mua đồ ăn, cô có muốn ăn gì không?"

"Đi đi." Dụ Minh Kiều thờ ơ nói, "Tôi không cần cô chăm sóc, tiền viện phí tôi sẽ trả cho cô."

Sầm Linh Thu khoanh tay đứng nhìn cô, cười nhẹ: "Lại tính tự ý xuất viện, rồi nhờ y tá đưa tiền viện phí cho tôi à?"

Dụ Minh Kiều mặt mày ảm đạm, sắc mặt nhợt nhạt, môi mím chặt, rõ ràng là ngầm thừa nhận.

Thái độ cự tuyệt, cố gắng giữ khoảng cách của cô ấy thật sự rất lạnh lùng. Dụ Minh Kiều có tâm lý phòng bị rất mạnh, dù trong thời gian này cô đã miễn cưỡng nhận đồ ăn của Sầm Linh Thu, nhưng cô vẫn luôn giữ khoảng cách.

Cô giống như một con mèo đầy vết thương, dù được con người tốt bụng tiếp cận nhưng vẫn cảnh giác cao độ, rúc vào góc để che giấu những vết thương của mình.

Sầm Linh Thu biết Dụ Minh Kiều vẫn còn đề phòng cô, nhưng điều đó chẳng có gì quan trọng. Cô không hề có ý định phát triển mối quan hệ thân thiết với nữ chính. Dù sao, cuối cùng cô cũng sẽ rời đi, mối quan hệ quá thân thiết chỉ là gánh nặng.

Cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, coi nữ chính như một búp bê sứ mong manh, tiếp cận cô ấy, giám sát cô ấy và tìm cách gỡ bỏ những nỗi đau trong lòng cô là đủ.

Trong suốt cuộc đời, Dụ Minh Kiều chưa từng có tình yêu, chưa từng nhận được sự quan tâm từ người khác, chỉ có cô đơn, vì vậy, Sầm Linh Thu sẽ bù đắp cho cô những thiếu thốn đó.

Đây là kinh nghiệm mà Sầm Linh Thu học được từ các đồng nghiệp gần đây.

Con người thiếu gì, hãy bù đắp cho họ cái đó.

Chắc chắn sẽ có tác dụng.

Do đó, Sầm Linh Thu có thể vô điều kiện bao dung mọi thứ của Dụ Minh Kiều.

Sự từ chối, ghét bỏ, lạnh nhạt, và khuôn mặt lạnh lùng của cô, tất cả đều không khiến Sầm Linh Thu bận tâm.

Sầm Linh Thu ngồi xuống, bình tĩnh nói trước sự ngỡ ngàng của Dụ Minh Kiều: "Tôi hơi mệt, không muốn đi đâu cả."

Cô lôi điện thoại ra: "Đặt đồ ăn giao đến vậy."

Dụ Minh Kiều: "..."

"Tôi không nhớ rằng cô có tính cách mặt dày như vậy."

Dụ Minh Kiều lạnh lùng nói.

Sầm Linh Thu không chút biểu cảm: "Giờ thì biết rồi."