Trời đã dần tối, gió trên sân thượng cũng bắt đầu lạnh hơn.
“Về thôi.” Sầm Linh Thu đẩy xe lăn của cô xuống lầu. Thang máy dừng lại ở tầng chín, cô đưa người đến trước cửa nhà.
Dụ Minh Kiều không ngạc nhiên khi thấy Sầm Linh Thu biết nhà của cô, dù sao trước đây cô ấy thường xuyên đến tìm cô. Cô vốn nghĩ Sầm Linh Thu sẽ rời đi sau khi đưa mình đến cửa, nhưng cô ấy lại không vội đi mà còn hỏi: “Tối nay cô ăn gì?”
Câu hỏi giống như bạn bè hỏi thăm nhau khiến Dụ Minh Kiều không thích chút nào. Cô lạnh lùng trả lời, giọng điệu không chút ấm áp.
“Không liên quan đến cô.”
Cô mở khóa, trước khi bước vào nhà, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái: “Đừng dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với tôi nữa.”
Điềm tĩnh, giống như hai người chưa từng có hiềm khích nào lịch sự chào hỏi nhau.
Đó là một điều giả tạo và không thực tế.
"Rầm—”
Cửa đóng sầm lại.
Sầm Linh Thu còn chưa kịp nói với cô rằng mình là hàng xóm mới, thì đã bị thái độ lạnh lẽo và cứng nhắc của thiếu nữ chặn lại.
Thôi kệ.
Dù sao rồi cô ấy cũng sẽ biết thôi.
Cô quay người, đi đến căn hộ đối diện, mở khóa và bước vào.
Trong nhà không có ai, Văn Chi đã đến quán bar. Sầm Linh Thu lấy ra cá hồi, tôm và một ít rau trong tủ lạnh.
Cô ăn một mình nên cũng không cầu kỳ, chỉ làm một phần cơm chiên cá hồi với hải sản. Cô không quen ăn ở bàn ăn, liền ngồi xuống trước bàn trà trong phòng khách mà ăn.
Sau khi ăn xong, cô làm thêm vài món rồi mang sang căn hộ đối diện.
Cô ấn chuông cửa.
Dụ Minh Kiều sau khi tắm xong, pha một ly nước chanh lạnh, lấy vài lát bánh mì ngồi ăn từ từ trước bàn. Cô không biết nấu ăn, cũng không thích ăn đồ gọi từ ngoài, luôn ăn tạm vài thứ để xua đi cảm giác đói.
Bánh mì tiện lợi, trái cây, thỉnh thoảng thêm một chai sữa chua là đủ. Phần lớn thời gian không đói thì sẽ không ăn.
Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhai của cô.
Cô ăn được một chút thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Dụ Minh Kiều không để ý, chuông cửa nhà cô cả ngày không bao giờ reo, chắc có người ấn nhầm.
Nhưng chuông cứ kêu liên tục.
Rất ồn.
Dụ Minh Kiều không chịu nổi, di chuyển xe lăn đến cửa, nhìn vào màn hình điện tử thấy người ngoài cửa, nhíu mày.
Người phụ nữ này sao vẫn chưa đi.
Cô không mở cửa, muốn xem người phụ nữ này sẽ đứng đó bao lâu.
Sầm Linh Thu không đi, vẫn tiếp tục nhấn chuông. Ấn đến khi Dụ Minh Kiều không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng mở cửa.
Trước mắt là khuôn mặt xinh đẹp, không cảm xúc của Dụ Minh Kiều, Sầm Linh Thu giơ khay thức ăn lên: “Chào buổi tối, ăn cơm chưa?"
“Ăn rồi, cút.”
Sầm Linh Thu chẳng hề tức giận trước sự gay gắt của cô, chỉ nhướng mày một chút: “Hung dữ vậy.”
“Tôi vào nhà được không?”
Sầm Linh Thu điềm tĩnh nói, “Tay tôi rất mỏi rồi.”
Dụ Minh Kiều không nói gì, lặng lẽ nhìn cô ấy.
Trên khay có mấy món ăn, có lẽ hơi nặng, trông cô ấy cầm có vẻ vất vả.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến cô, đâu phải cô bắt người phụ nữ này đến đây.
Sầm Linh Thu đứng cầm khay một lúc, tay mỏi nhừ, không còn sức chơi trò im lặng với Dụ Minh Kiều nữa, cô tự ý quyết định: “Coi như cô đồng ý, tôi vào nhé.”
Nói xong liền bước qua cô, tiến vào phòng khách.
Dụ Minh Kiều chậm chạp phản ứng lại, xoay xe lăn, giọng đè nén cơn giận: “Linh Thu-"
Sầm Linh Thu đặt món ăn lên bàn, nhìn thấy bánh mì và sữa chua chưa ăn hết, nghi hoặc hỏi: “Buổi tối cô chỉ ăn cái này thôi sao?"
Dụ Minh Kiều không để ý đến lời cô, “Tôi không cho phép cô vào nhà, ra ngoài."
“Tôi sẽ ra ngoài.” Dù Dụ Minh Kiều có kích động thế nào, Sầm Linh Thu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, “Nhưng cô không trả lời câu hỏi của tôi sao?"
“Tôi ăn gì thì liên quan gì đến cô."
Dụ Minh Kiều vẫn dừng lại ở cửa, không tiến vào.
Sầm Linh Thu đã quen với sự ương bướng và tính tình khó chịu của cô, đi đến đẩy xe lăn đưa cô đến trước bàn.
Dụ Minh Kiều chống cự, cau mày: “Đừng đẩy tôi.”
“Đừng nổi nóng nữa.” Sầm Linh Thu giữ vai cô, “Ăn cơm đi, nguội rồi.”
Dụ Minh Kiều nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn.
Cơm trộn cá hồi, tôm luộc, trứng xào cà chua, gà xào cay, còn có một đĩa salad trái cây.
Màu sắc bắt mắt, mùi thơm nồng, còn bốc hơi nóng. Trông không giống đồ ăn mua ngoài, mà như đồ ăn tự nấu. Nhưng thời gian ngắn vậy cô ấy nấu ở đâu?
Cô nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, hỏi ngược lại: “Cô ở gần đây sao?"
Sầm Linh Thu không phủ nhận, còn thuận miệng khen cô một câu: “Phản ứng nhanh nhỉ."
Dụ Minh Kiều nhớ ra điều gì đó, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo: “Người hàng xóm mới đối diện là cô?”
“Ừ.” Với kinh nghiệm lần trước khi gắp thức ăn cho cô ấy trong bệnh viện, Sầm Linh Thu sợ rằng cô lại chỉ ăn mỗi món trước mặt mình, nên đã gắp nhiều món khác nhau vào bát cô.
“Ăn nhanh đi."
“Tại sao lại dọn đến đây?” Dụ Minh Kiều nâng hàng mi, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt khi không cười giống hệt rắn độc đen ngòm và lạnh lẽo.
“Cô cố ý đúng không, cố ý dọn đến đối diện tôi, đúng không.” Giọng điệu cô chậm rãi, kéo dài một chuỗi lạnh lẽo, “Cô muốn gì? Tôi khiến em trai cô bị cảnh sát bắt đi, tại sao không đến trách tôi, đánh tôi, ngược lại còn sợ tôi tự tử mà chạy đến cứu tôi? Còn tại sao... lại nấu cơm cho tôi?"
“Tại sao vậy, Linh Thu?"
Dụ Minh Kiều thực sự không hiểu nổi.
Ở trang viên là vậy, trong bệnh viện cũng vậy, giờ cô trở về nhà mình, người phụ nữ này vẫn giữ thái độ kỳ lạ không thể giải thích nổi.
Cô tin rằng, mọi điều tốt đều có mục đích.
Chỉ là cô không đoán được tâm tư của Sầm Linh Thu.
Dù là tốt hay xấu, cô cũng không đoán ra.
Tại sao.
Bởi vì tôi cần dựa vào cô để có cơ hội sống sót.
Dụ Minh Kiều, tôi cần dựa vào cô để kết thúc chuỗi ngày trôi nổi ở dị thế của mình.
Những điều này đều không thể nói ra.
Cô cũng rõ ràng rằng, Dụ Minh Kiều chỉ là đối tượng nhiệm vụ của cô, mọi điều tốt mà cô dành cho cô ấy đều không thuần khiết.
Nhưng kiểu tốt này cũng không cần thiết để nữ chính biết.
Dù sao, chỉ cần Dụ Minh Kiều có thể sống mà không quá đau khổ là được, cô ấy vui vẻ là tốt rồi.
Còn mục đích thực sự không quan trọng, không đáng để biết.
Vì thế, Sầm Linh Thu bình thản nói dối: “Vì tôi đã sai."
"Sai gì cơ?”
“Dụ Minh Kiều, xin lỗi.” Sầm Linh Thu ngồi xổm xuống, cúi người ngang tầm với cô, cô thu lại biểu cảm quá đỗi bình thản của mình, ánh mắt mềm mại hơn một chút.
Bao nhiêu năm làm việc, đã diễn đủ loại vai, việc kiểm soát biểu cảm với cô không phải là khó khăn.
“Cô và Ninh Già không giống nhau, tôi không muốn gộp cô và cô ấy vào một nữa. Ninh Già là một người nhân hậu, cô ấy sẽ không muốn thấy người khác bị đối xử như vậy.”
Ninh Già.
Người phụ nữ chết đuối sau khi ngã xuống biển đó.
Chính vì cái chết của cô ấy mà mình bị Lâm Đống quấn lấy, và Linh Thu là bạn thân nhất của Ninh Già, cô ta luôn nghĩ mình cố ý giả vờ thành Ninh Già để dụ dỗ Lâm Đống, vì thế cô ta vô cùng ghét mình.
Sầm Linh Thu tiếp tục: “Tôi cũng không muốn cô và em trai tôi ở bên nhau, nên tôi đã tự ý thả cô đi. Tôi đã nghĩ thông rồi, dù có hành hạ cô đến chết thì bạn tôi cũng không trở lại được, vậy nên cứ như thế đi.”
“Nhưng tôi” Sầm Linh Thu cố gắng giữ đúng tính cách của nguyên chủ để nói dối: “Không thích nợ ai điều gì."
Nói đến đây, cô tin Dụ Minh Kiều đã hiểu.
Dụ Minh Kiều bình thản nói: “Vậy nên cô áy náy, muốn bù đắp cho tôi.”
“Đúng vậy.”
Dụ Minh Kiều đột nhiên ôm miệng cười, đôi mắt cong lên, tiếng cười trong trẻo, bờ vai run rẩy, cô càng cười càng dữ dội, khóe mắt rịn ra nước.
Sầm Linh Thu nhíu mày.
Lời cô nói giả tạo đến thế sao?
Dụ Minh Kiều thực sự thấy buồn cười.
Vì áy náy, nên muốn bù đắp.
Người phụ nữ này sao có thể nói ra những lời như vậy, tại sao mọi người đều nghĩ rằng cắm một cái đinh trên người cô xong thì có thể thản nhiên rút nó ra, như thể làm vậy thì mọi chuyện họ đã gây ra sẽ không còn vết tích nữa.
Người mẹ kế ác độc và ích kỷ của cô là vậy, đẩy cô xuống lầu rồi lại làm bộ nhận lỗi chăm sóc cô, thật ra chỉ là không muốn ngồi tù mà thôi. Đứa em gái ngây thơ tệ hại kia cũng quên đi sự ghê tởm của mình, lấy lý do “chúng ta là gia đình” mà quấn lấy cô, chẳng qua là sợ không ai ở bên mình.
Bây giờ đến Linh Thu cũng như vậy.
Tại sao những người này có thể quên đi sự ác độc của mình.
Tại sao đều nghĩ rằng một câu xin lỗi có thể xóa đi nỗi đau về thể xác và áp lực tinh thần của cô.
Chẳng lẽ nỗi đau của cô chỉ là thú vui không đáng nhắc đến trong mắt những người này sao?
Dụ Minh Kiều cười một cách kỳ dị, lông mi ướt đẫm, không rõ là khóc hay chỉ là nước mắt sinh lý, cô cứ run rẩy như thế.
Một đôi tay lạnh lẽo đột nhiên đặt lên má cô.
“Dụ Minh Kiều, rất đau lòng sao? Tại sao lại cứ khóc mãi."
Dụ Minh Kiều khựng lại, buông tay, để lộ gương mặt ướt đẫm và tái nhợt trước mặt cô ấy.
Cô dừng khóc, bởi vì lời của Sầm Linh Thu.
Cô ấy biết cô đang đau lòng, cũng biết cô đang khóc.
Cô ấy đã nhìn thấy cảm xúc bị cô giấu kín.
Sầm Linh Thu nhìn vào đôi mắt đẫm nước và ngơ ngác của cô, không kìm được mà khẽ thở dài trong lòng.
Có phải cô đã nói quá nặng lời và trực tiếp rồi không?
Cô ấy lại buồn như vậy.
Nhưng Sầm Linh Thu bắt buộc phải nói như thế, cứ giấu giếm Dụ Minh Kiều chỉ khiến cô ấy nghĩ rằng mình đang âm mưu kế hoạch độc ác nào đó.
Nếu muốn đến gần nữ chính, nhìn thấy mong ước yếu ớt của cô ấy, thì bắt buộc phải khiến nữ chính buông bỏ sự ngờ vực trong lòng.
Mặc dù phương pháp này có chút giả dối, khiến con đường vốn đã gồ ghề trở nên quanh co hơn, nhưng chỉ cần tiếp tục đi trên con đường này, cuối cùng cũng sẽ đến đích.
Vì vậy, xin lỗi.
Dụ Minh Kiều, tôi đã lừa cô.
Nhưng...
Cô nhìn đôi mắt yếu đuối của Dụ Minh Kiều.
Khoảnh khắc đó, cô thực sự mong Dụ Minh Kiều có thể thoát khỏi bóng ma của nguyên chủ.
Dù thế nào đi nữa, lời nói dối hay sự thật, mục đích đều như nhau.
“Tại sao tôi phải tin cô.” Giọng Dụ Minh Kiều là một tiếng khàn lạnh lẽo, “Tôi chỉ muốn cô chết đi."
Sầm Linh Thu khẽ nhếch môi, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô ấy.
“Không sao đâu, tôi chỉ làm những điều tôi muốn làm thôi, dù cuối cùng cô vẫn không tha thứ cho tôi cũng không sao cả.”
“Không sao đâu, Dụ Minh Kiều."
Bởi vì cuối cùng tôi cũng sẽ chết và rời khỏi đây thôi.