Sầm Linh Thu làm việc gần xong, định kết thúc công việc vào buổi tối. Cô tựa vào cửa sổ, nhìn Dụ Minh Kiều ăn cơm.
Dụ Minh Kiều ăn uống rất tao nhã, từ tốn từng miếng một, mái tóc dài đã được buộc lên, làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của cô, dáng vẻ ăn uống rất đẹp, thật khiến người khác hài lòng.
Đúng là mỹ nhân làm gì cũng đẹp.
Điều kỳ lạ là Sầm Linh Thu luôn nghĩ rằng Dụ Minh Kiều rất kén ăn, nếu không thì làm sao cả bàn thức ăn lại không động đến, giống như hồi ở trang viên.
Nhưng những món mà cô vừa gắp cho Dụ Minh Kiều thì cô ấy lại ăn từ từ.
Điều này không giống người kén ăn chút nào.
Khi nhìn thấy bát đã gần cạn, Dụ Minh Kiều lại chỉ gắp món bánh tôm ở gần mình nhất.
Sầm Linh Thu nhìn cô ấy lại đột nhiên kén ăn trở lại, liền một lần nữa gắp thêm một ít đồ ăn đặt vào bát cô, Dụ Minh Kiều liếc nhìn cô một cái, rồi cúi đầu ăn trong im lặng.
Cô ấy chỉ ăn những món ở gần mình sao?
Sầm Linh Thu thầm nghĩ, định quan sát thêm vào lần tới.
Dụ Minh Kiều ăn thêm một lúc nữa rồi dừng lại, Sầm Linh Thu nhìn bàn ăn, mặc dù còn nhiều, nhưng so với hồi ở trang viên thì thế này đã tốt hơn rất nhiều.
Sầm Linh Thu không kìm được mà khen cô ấy một câu, "Hôm nay ngoan ghê."
Dụ Minh Kiều lười không thèm đáp lại.
Cô ấy không thể hiểu được ý định thực sự của Sầm Linh Thu, chỉ có thể chờ xem tình hình từng bước một.
Sầm Linh Thu luôn ở bên cô, cho dù bây giờ cô lập tức tự sát, người phụ nữ này cũng sẽ kéo cô trở lại.
Cô không thể làm được gì, Dụ Minh Kiều dứt khoát từ bỏ, cứ sống tùy tiện như vậy thôi.
Cô thậm chí còn thấy chết cũng thật mệt mỏi.
"Để tôi đưa cô ra ngoài đi dạo một chút." Sầm Linh Thu cân nhắc việc Dụ Minh Kiều gần đây hầu như không ra ngoài, hôm nay thời tiết đẹp, cô định đưa cô ấy ra ngoài để hít thở không khí.
Cô không thích việc Dụ Minh Kiều mỗi ngày ủ rũ ngồi thu mình trong phòng, điều đó chỉ làm nặng thêm cảm xúc tiêu cực của cô ấy.
"Không đi." Dụ Minh Kiều thẳng thừng từ chối.
Sầm Linh Thu đã quen với việc bỏ ngoài tai lời của cô ấy, liền đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
Dụ Minh Kiều nhìn những người qua lại, nghiến răng ken két, "Linh Thu-"
Sầm Linh Thu: "Ừ."
"...."
Dụ Minh Kiều không thích gặp người lạ, từ khi bị nhốt trong trang viên, cô ấy cũng ít gặp người.
Cô cảm nhận được nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Là vì cô tàn tật sao?
Những người này đang chế giễu đôi chân tàn phế của cô sao?
Dụ Minh Kiều muốn tháo dây buộc tóc, định dùng tóc để che mặt mình.
Cô quá nhạy cảm và tự ti, chỉ muốn trốn tránh.
Sầm Linh Thu giữ tay cô ấy lại, đoán được suy nghĩ của cô ấy.
"Dụ Minh Kiều," cô cúi người, ghé sát tai Dụ Minh Kiều, nhẹ nhàng nói, "Cô nghe xem, họ đang khen cô xinh đẹp đấy."
"Họ thấy cô đẹp nên mới nhìn cô nhiều như vậy."
Dụ Minh Kiều lắng nghe kỹ hơn, quả thực nghe được một vài từ như "xinh đẹp", "đẹp quá".
Cô chưa bao giờ nghĩ khuôn mặt của mình có gì đẹp cả.
Đối với những lời khen đó, Dụ Minh Kiều thà tin rằng họ đang khen Sầm Linh Thu.
Nhưng vì câu nói của Sầm Linh Thu, sự chú ý của cô không còn tập trung vào ánh mắt của những người đó nữa.
Tất cả sự chú ý của cô giờ chỉ tập trung vào việc "Linh Thu đang an ủi mình".
Linh Thu trước đây cũng từng là một trong số những người kia, không ít lần cô ấy đã chế giễu đôi chân của mình.
Vậy mà bây giờ cô ấy lại an ủi mình.
Điều này còn kỳ lạ hơn những người coi thường cô.
Nhưng...
Dạo gần đây Linh Thu đã là một người rất kỳ lạ.
Tâm trí của Dụ Minh Kiều vẫn luôn dồn vào chuyện này, không ngừng suy nghĩ về ý đồ của Linh Thu.
Đáng tiếc là cô ấy không thể đoán ra được.
Khi cảm nhận được làn gió nhẹ thổi qua, cô mới tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, nhận ra mình đã được Linh Thu đẩy đến bờ hồ.
Mặt hồ lấp lánh ánh vàng, hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, gió nhẹ từ giữa hồ thổi đến, vuốt ve những lọn tóc mai của Dụ Minh Kiều.
Cô dường như đã rất lâu rồi chưa được ngắm hoàng hôn.
Cảm giác như chuyện đó đã xảy ra từ kiếp trước.