Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 93: Tinh Tinh Mãi Mãi Không Lớn




Editor: DiiHy

----------------------o0o-------------------

Sau khi quyết định xong hành trình, Bách Kỳ Ngọc lập tức gửi địa điểm đến vào nhóm, sau đó khởi động xe về Phó gia.

Hành trình đã quyết định xong, giờ chỉ cần mang theo hành lí cần thiết nữa là được.

Đương nhiên hành lí cần thiết này là đề cập đến những đồ dùng hàng ngày của Tinh Tinh, người lớn bọn họ chỉ tùy tiện lấy thêm bộ quần áo.

Nếu thiếu cái gì thì đến đấy mua cũng được.

Chủ của nông gia nhạc là một người bạn của Bách Kỳ Ngọc, chọn địa điểm xây dựng ở vùng nông thôn bên cạnh núi Thanh Thủy.

Chỉ nhìn thoang qua cũng có thể thấy được vẻ đẹp cổ kính hoà hợp với thiên nhiên của sân viện, còn có cánh đồng xanh mướt rộng lớn cùng những nhà kính trồng rau.

Ngoài đồng ruộng, nhà kính trong sân viện, ở chân núi cũng trồng rất nhiều cây ăn quả, có cây thì đầy quả, cây lại rụng hết lá.

Xe chạy qua đoạn đường này, nhìn thấy cây cối ven đường đã trụi hết lá, Bách Kỳ Ngọc giải thích trong nuối tiếc.

"Chúng ta đến đây vào mùa này thật không đúng lúc, nếu đi vào mùa hè hoặc mùa thu thì không những khắp nơi đều là hoa cỏ, mà ngay cả cây cối cũng trĩu quả, không đến mức trụi lủi như bây giờ."

"Chuyến này đi là quyết định đột ngột, có thể thấy những cây vụ đông là tốt rồi."

Trước khi đi Phó Hành đã sớm chuẩn bị tâm lý nên nhìn thấy cảnh này cũng không thất vọng lắm.

"Oaaa! A Cẩn mau nhìn bên kia đi, có bò kìa!"

Nhóc con ngạc nhiên chỉ vào đàn bò đang nhàn nhã ăn cỏ ở phía ngoài cửa sổ xe và liên tục hò hét: "Oa, còn có cả dê nữa này!"

Trong thành phố rất khó để nhìn thấy bò dê được chăn nuôi tại nhà, có lẽ khi Tinh Tinh nhìn thấy bọn chúng là ở trên bàn ăn, cơ mà là thịt đã qua chế biến, cô bé chắc cũng không biết mấy con vật này khi còn sống trông như thế nào.

"Con thấy rồi." Phó Ti Cẩn bị Tinh Tinh lôi kéo, bất lực trả lời.

Cô nhóc được hưởng ứng thì càng thêm phấn khích, bé chỉ vào con bò lớn nhất trong đàn và nói với vẻ chờ mong: "Lát nữa Tinh Tinh có thể đi vắt sữa bò không?"

Trong nhận thức của bọn trẻ.

Sữa được sản xuất từ trên thân con bò và cần phải vắt thì mới có thể uống, một chuỗi lập luận logic hoàn hảo.

"Không được." Đáng tiếc là người lớn tinh ý không để cho bé có cơ hội tưởng tượng: "Đây không phải là bò sữa nên không thể sản xuất ra sữa, với lại sữa mới vắt ra không thể uống ngay."

"Con bò thì vẫn là con bò mà, sao con có sữa con lại không có?" Câu hỏi này quá mức đối với Tinh Tinh, bé không thể hình dung được.

Phó Ti Cẩn không biết phải giải thích mới mẹ nhỏ như thế nào, đành nói thẳng: "Con bò có màu đen trắng mới có thể tạo ra sữa, còn con bò kia là bò vàng không tạo sữa được."


Thật ra là có tạo sữa nhưng không dành cho người uống.

Tinh Tinh cái hiểu cái không nhưng rất nhanh bé đã bị một đàn vịt thu hút.

"Oa, con vịt con vịt!" Mọi thứ bé nhìn thấy đều rất mới lạ.

An Nhiên nhìn theo tầm mắt của Tinh Tinh và thấy một con vịt mẹ dẫn theo một đàn vịt con bơi trên mặt hồ, con này nối tiếp con kia thành hàng.

Cảnh tượng này đúng là rất ấm áp và đáng yêu, thảo nào làm cho trẻ con thích.

Tinh Tinh cứ nhìn chằm chằm con vịt rồi đột nhiên bật ra một câu: "Tinh Tinh muốn ăn trứng vịt muối."

An Nhiên: ". . ." Là cô ấy sai được chưa, sao cô lại ôm hy vọng quá lớn đối với một nhóc con ăn hàng chuyên nghiệp chứ.

Không chỉ dừng lại ở đó, mỗi khi nhìn thấy động vật Tinh Tinh lại phản ứng theo cách này.

"Oa, gà hầm nấm!"

"Oa, canh cá đặc biệt!"

"Oa, thịt thỏ om!"

"Oa, heo sữa quay!"

. . .

Giờ thì không chỉ An Nhiên trầm mặc, những người khác trên xe cũng lâm vào trạng thái yên tĩnh quỷ dị.





Đừng "Oa" nữa có được không, nhóc con không thấy mấy con vật ngoài kia đang rùng mình khi đánh hơi được nguy hiểm sao?

Sự thật chứng minh, Tinh Tinh không nhìn thấy, không những thế bé còn nhanh chóng định ra thực đơn cho tối nay: "Chú ơi, tối nay chúng ta ăn đồ nướng được không?"

Bé chưa từng ăn đồ nướng bao giờ, mới chỉ thấy trên ti vi thôi.

Khi đến những nơi như thế này người ta thường đốt lửa trại, sau đó vây quanh đống lửa ca hát khiêu vũ, ăn uống vui vẻ.

Những chương trình trên ti vi đều chiếu như vậy, khơi gợi lên lòng hiếu kì của trẻ nhỏ và bây giờ Tinh Tinh cũng muốn thử một lần.

"Được." Nếu đã đưa Tinh Tinh đi chơi, Phó Hành đương nhiên sẽ cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của bé.


Tuy trẻ con ăn nhiều đồ nướng sẽ bị nhiệt, cơ mà không sao anh đã chuẩn bị sẵn vài gói trà thảo mộc, bé con đã muốn buông thả để thoả mãn cái bụng thì phải chấp nhận việc uống trà với vị thuốc bắc sau bữa ăn.

Tinh Tinh h.oàn toàn không biết mình đã bị lừa, vẫn mong chờ sự kiện đốt lửa trại giống như trên ti vi vào tối nay.

Đây chỉ là một tiết mục buổi tối, mà bây giờ mới buổi trưa, còn hơi sớm để nghĩ về nó.

Nơi mà bạn của Bách Kỳ Ngọc mở nông gia nhạc thực ra là một thị trấn cổ, những căn nhà ở đây đều có kiến trúc cổ xưa, càng đi sâu vào càng có cảm giác như đang xuyên không về các triều đại lịch sử.

Nông gia nhạc nằm ở ven thị trấn cổ, được xây dựng trang nhã, nhìn từ xa giống như một khách sạn cao cấp, trước cửa còn treo hai cái đèn lồng màu đỏ tăng thêm không khí vui mừng.

Trước sân có một khoảng đất trống, dùng làm nơi đậu xe cho khách.

Cố Lan lái xe tìm chỗ đậu rồi dừng lại, sau đó mới bảo mọi người xuống xe lấy hành lí.

Ban đầu bọn họ định đi riêng lẻ, nhưng khi đến nhà họ Phó lấy đồ cho Tinh Tinh vừa vặn gặp được Phó Ti Cẩn và Phó Ti Thận. Vì vậy mọi người cùng nhau xuất phát, cũng mang theo nhiều đồ đạc hơn.

Ngay cả Bách Kỳ Ngọc nhân lúc bọn họ thu dọn đồ đạc cũng gọi trợ lí mang cho mình hai bộ quần áo và vật dụng hàng ngày.

Cố Lan không cần phiền phức như vậy, Phó gia có phòng khách dành riênh cho anh, bên trong có sẵn mấy bộ quần áo, chỉ cần cầm đi là được.

Mặc dù Cố Lan rất ít khi dùng căn phòng này, nhưng Cố Tinh Tinh vẫn luôn giữ lại cho anh.

Cho thấy em trai cô luôn được chào đón ở Phó gia, muốn đến ở lúc nào cũng được.

Đương nhiên là Cố Tinh Tinh chưa bao giờ nói ra những lời này, đây là Cố Lan tự mình bổ não dựa trên những căn cứ ở hiện tại.

Chị gái anh càng lớn càng khó nói chuyện.

Người nào đó cũng không nghĩ lại xem, thật ra anh cũng rất kiêu ngạo, người tám lạng người nửa cân, ai cũng không chịu thua ai.

Ông chủ nông gia nhạc tên là Trần Phòng, là chiến hữu của Bách Kỳ Ngọc.

Sau khi xuất ngũ thì về quê lấy vợ sinh con, cùng vợ mở nông gia nhạc này. Ban đầu khởi nghiệp không đủ tiền, anh ta đã tìm Bách Kỳ Ngọc vay, bây giờ thấy anh dẫn bạn đến đây chơi, vợ chồng họ đều nhiệt tình tiếp đón.

"Anh Bách, đã lâu không gặp." Trần Phong tiến lên ôm Bách Kỳ Ngọc.

Anh ta cao to cường tráng với chiều cao 1m9 ôm lấy Bách Kỳ Ngọc 1m88. Xét về chiều cai thì Bách Kỳ Ngọc thấp hơn một chút, nhưng khí chất thì không chỉ dựa vào chiều cao mà có được.

Trong mắt Tinh Tinh, cô bé có cảm giác như một con gấu đang ôm lấy một con báo, gấu lớn ngốc nghếch, báo săn mạnh mẽ lãnh khốc, gấu lớn bất cẩn sẽ bị báo săn cắn chết.

Tuy nhiên gấu ngốc dám ôm báo săn chứng tỏ đã chắc chắn báo săn sẽ không cắn mình.


Bách Kỳ Ngọc ghét bỏ đẩy Trần Phong: "Cút sang bên kia, đều là đàn ông con trai mà ôm ôm ấp ấp cái gì."

"Ha ha. . . Không phải do em quá lâu không gặp anh nên mới hưng phấn quá độ sao?" Trần Phong gãi đầu cười ngớ ngẩn.

"Đúng rồi, còn chưa giới thiệu, đây là vợ em, Trương Lệ. A Lệ đây là chiến hữu tốt nhất của anh khi còn trong quân đội, Bách Kỳ Ngọc, em có thể gọi là anh Bách."

Đứng bên cạnh Trần Phong là một người phụ nữ có vẻ ngoài bình thường ăn mặc giản dị nhưng lại mang cho người khác cảm giác hiền thục, là khí chất của lương thê hiền mẫu. Đây là kiểu người có thể nắm tay đi cùng đến hết cuộc đời.

"Em dâu." Bách Kỳ Ngọc khách khí chào hỏi với Trương Lệ, Trương Lệ cũng thận trọng gọi theo chồng: "Anh Bách."

Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp Bách Kỳ Ngọc, khí chất mạnh mẽ đến mức khiến người ta hít thở không thông, cũng là lần đầu tiên gặp nhiều người có khí chất mạnh như vậy. Ngay cả đứa bé duy nhất đi cùng bọn họ đến đây cũng đáng yêu mềm mại, tạo cảm giác không đồng bộ với nơi đây.

Trương Lệ chân tay luống cuống, ở không bao lâu thì lấy cơ vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

"Trưa nay em chủ trì, mời mọi người ăn một bữa thật ngon."

Phong Trần nói chuyện hào phóng, nhưng bị Bách Kỳ Ngọc ngăn cản: "Không cần, hết bao nhiêu tiền chú cứ tính, nhà chú mở quán làm ăn, không thể gặp người quen thì không lấy tiền, vậy rất lộn xộn."

Trần Phong muốn khuyên thêm nhưng vẫn bị Bách Kỳ Ngọc từ chối.

Anh ta bất đắc dĩ vào bếp bảo vợ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tốt nhất cho nhóm người Bách Kỳ Ngọc, tuyệt đối không thể bạc đãi khách.

Nông gia nhạc của Trần Phong gồm hai toà nhà, phía trước và phía sau đều xây dựng theo phong cách nhà trọ cổ xưa.

Phía trước là nhà hàng, sảnh tầng một cung cấp các món đặc sản của nông gia nhạc và đồ nguội tự phục vụ, tầng hai và tầng ba chia thành những căn phòng nhỏ dành cho những ai không thích ăn ở sảnh, tất nhiên là giá cả cũng đắt hơn một chút.

Toà nhà lớn phía sau là nơi cung cấp phòng ở cho khách, tổng cộng có năm tầng, các phòng đều được trang trú nội thất theo phong cách cổ xưa.

Ngay cả giường ngủ cũng là loại giường lớn được chạm khắc hoa, nhưng đệm trên giường lại là sản phẩm hiện đại nên khi ngủ sẽ không bị khó chịu, mang lại cảm giác thoải mái.

Nối liền hai toà nhà là một vườn rau, trong đó ngoài trồng rau còn được đặt một số loại hoa kiểng.

Có một lối đi dạo dài dọc theo hành lang với mái che cổ xưa, cách đấy một đoạn là những tảng đá được bày trí để làm tiệc nướng ngoài trời.

Đây là nơi chuyên dùng để làm tiệc nướng ngoài trời, thiếu rau nào thì có thể trực tiếp vào vườn hái, dù sao chi phí cũng tính vào tiền khách sạn, mang lại cho khách trải nghiệm đầy đủ.

Phải nói rằng kiến trúc của nông gia nhạc rất đẹp, cảnh quan tốt, không khí trong lành, có nhiều hạng mục du ngoạn.

Nếu đã đến đây mà không biết phải làm gì, lễ tân của khách sạn sẽ đề cử lộ trình di chuyển tốt nhất cho bạn.

Vì đang bí ý tưởng, mấy người Phó Hành không biết phải làm gì tiếp theo đành nghe theo đề nghị của lễ tân đến  địa điểm vui chơi tiếp theo.

Hành trình đầu tiên tất nhiên là du ngoạn bè trúc.

Chèo thuyền phiêu lưu thì quá nguy hiểm không hợp với Tinh Tinh còn nhỏ tuổi.

Du ngoạn bè trúc tương đối an toàn vì ở vùng hạ lưu sông khá hiền hoà, lòng sông không sâu lắm.

Mấy người Phó Hành dẫn Tinh Tinh đến nơi thì gặp phải một vấn đề nghiêm trọng hơn.


Ai sẽ chơi với ai?

Một chiếc bè trúc chỉ chở tối đa được hai người, Phó Ti Thận và An Nhiên một cặp đã định sẵn, còn lại bốn người đàn ông nhưng có một người được đi với Tinh Tinh, những người khác. . .

Không còn tâm tình chơi với người còn lại.

"Thế này đi, tôi đi với Tinh Tinh, Ti Thận và An Nhiên, Ti Cẩn đi với bố cháu, còn Bách Kỳ Ngọc tùy ý tìm một người cộng tác?"

Nghĩ cũng đẹp nhỉ, Bách Kỳ Ngọc đen mặt: "Tôi đi với Tinh Tinh, cậu tự đi mà tìm người cộng tác, không thì chơi một mình cũng được đấy."

"Dựa vào cái gì, tôi là em trai cô ấy, hai chị em chúng tôi đi với nhau là chuẩn nhất."

"Tôi là chồng cô ấy đây, vợ chồng thì càng thích hợp hơn đúng không?" Phó Hành không cam chịu yếu thế tham gia cạnh tranh.

Ba trưởng bối tranh nhau túi bụi, bọn tiểu bối liếc mắt nhìn nhau.

Phó Ti Cẩn dứt khoát thừa dịp mọi người không chú ý, bế Tinh Tinh mua vé lên bè. An Nhiên thấy vậy vội vàng kéo Phó Ti Thận đi theo.

"Em đi vội như vậy làm gì?"

Phó Ti Thận còn đang hóng chuyện, bị An Nhiên vỗ một phát vào tay: "Anh ngốc à, Tinh Tinh bị anh trai anh bắt cóc rồi, chúng ta lưu lại đấy hứng lửa giận của các trưởng bối sao?"

"Ừ ha, chạy nhanh lên chạy nhanh lên."

Phó Ti Thận phản ứng kịp, tăng tốc kéo An Nhiên lên bè trúc, đôi tiểu tình lữ ngồi cạnh nhau che miệng cười trộm, giống như hai con mèo thông đồng trộm cá.

Đúng như An Nhiên dự đoán, ba vị trưởng bối phát hiện Tinh Tinh không còn ở đây thì vẻ mặt rất khó coi.

Bọn họ muốn đổi theo, nhưng bè của Tinh Tinh đã trôi đi xa không thể đuổi kịp.

Cố Lan với vẻ mặt không vui, tự mình nhảy lên một cái bè, chơi một mình.

Chỉ còn lại Bách Kỳ Ngọc và Phó Hành, một là hai người một đội, hai là mỗi người một bè.

Quay về là điều không thể nào, hành trình du ngoạn bè trúc rất dài, thời gian khoảng hai tiếng rưỡi. Nếu bây giờ mà không đi theo thì hai người họ chỉ có thể về khách sạn ngủ.

Phó Hành quyết định một mình một chiếc, ai ngờ đến bờ sông mới phát hiện hôm nay quá nhiều du khách, du ngoạn bè trúc làm ăn phát đạt chỉ còn mỗi chiếc cuối cùng.

Ngồi hay không ngồi lại là một vấn đề nữa.

"Chú ơi, nhanh lên nhanh lên, Tinh Tinh không nhìn thấy hai người nữa rồi!"

Ở khúc sông xa xa truyền đến giọng sữa ngọt ngào của Tinh Tinh, bọn họ đã đến khúc rẽ, nếu bọn Phó Hành còn không đuổi theo thì đúng là không thấy được bóng dáng Tinh Tinh.

---------------Hết Chương 80------------------

08/09/2022