Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 170: Hồi ức (2)




Chiếc xe thể thao màu tím chói lóa phóng nhanh trên đường, tiếng rầm rú như đang muốn trút cơn giận thay chủ nhân.

Tinh Tinh ngồi ở ghế phụ lo lắng nhìn sắc mặt lạnh giá của "bản thân".

Quai hàm duyên dáng mím chặt, đôi môi gần như bị cắn nát, bàn tay cầm vô lăng siết chặt như muốn bóp nát.

Tinh Tinh ý thức được tình trạng hiện tại của mình, vô cùng tức giận nhưng đang cố kìm nén.

Hóa ra trước đây cô sống thống khổ như vậy sao?

Đúng vậy. Tinh Tinh chỉ có thể dùng từ thống khổ để miêu tả chính mình.

Chưa đầy một ngày nhưng cô cảm thấy mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là sự tra đối đối với "mình".

Nếu đổi thành một người không có đủ tinh thần để chịu đựng, e rằng...

Kíttt-- Rầm!!!

Tích tích tích tích...

Mọi thứ trước mắt cô bỗng nhiên đảo lộn, hàng loạt ký ức hỗn loạn điên cuồng tấn công vào não Tinh Tinh, khiến cô đau đớn ôm đầu rên rỉ.

Cố Tinh Tinh xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng trong ký ức của cô lại vang lên một tiếng động kinh khủng hơn.

Thời gian không gian chồng chéo lên nhau, cảm giác hỗn loạn khiến cô bị động rơi vào khoảng trống.

Khi tỉnh lại cô đã ở trong bệnh viện.

Người nằm trên giường bệnh không phải là Tinh Tinh, mà là Cố Tinh Tinh.

Hóa ra cô vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ này.

Sắc mặt Cố Tinh Tinh tái nhợt nằm trên giường bệnh, trên người có nhiều chỗ quấn băng.

May mắn là không bị thương quá nặng.

Cô nghe thấy lời nói dông dài của người tốt bụng đã đưa mình vào bệnh viện, mới biết mình bị một người say rượu lái xe tông phải, bị tai bay vạ gió.

Bác sĩ ở bệnh viện khuyên cô nên thông báo cho người nhà đến chăm sóc. Dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy thì cũng nên báo cho gia đình.

Cố Tinh Tinh duỗi cánh tay còn nguyên vẹn của mình cầm điện thoại lên, vô thức gọi cho chồng mình trước.

"Xin chào."

Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam quen thuộc, là trợ lý của Phó Hành.

"Là tôi." Giọng nói yếu ớt bị che đậy bởi vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo gượng ép, khiến trợ lý không mấy hiểu biết về Tinh Tinh không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.

Dường như đã sớm quen với việc Cố Tinh Tinh kiểm tra đột xuất, trợ lý tự giác báo cáo lịch trình của ông chủ mình cho Cố Tinh Tinh.

"Thưa phu nhân, chiều nay chủ tịch có việc đột xuất phải đi công tác nước ngoài. Bây giờ ông chủ đã lên máy bay rồi, không tiện nghe điện thoại."

Đây là số dự phòng, chuyên dùng để liên lạc trong những trường hợp khẩn cấp.

"..." Cố Tinh Tinh lặng im không nói gì.

Trợ lý bên kia chờ đợi một lúc chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng, lo rằng phu nhân chủ tịch có chuyện gì cần thiết nên liều mình đề nghị: "Phu nhân, nếu ngài có vấn đề gì thì có thể nói với tôi, đợi đến khi chủ tịch xuống máy bay..."

"Cạch! Tút tút tút..."

Cuộc gọi gọi ngắt.

Trợ lý chỉ có thể cảm khái tính tình phu nhân ngày càng thất thường, chắc là sắp đến thời kỳ mãn kinh. Sau đó hắn nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu, thậm chí còn quên báo lại với ông chủ.

Ở bệnh viện, Tinh Tinh bất chấp ánh mắt ngượng ngùng của bác sĩ và y tá mà bắt đầu một cuộc gọi khác.

Lần này cô gọi cho con trai cả.

Điện thoại reo hồi lâu mới có người trả lời, nhưng truyền đến là giọng nói mệt mỏi của người con cả: "Mẹ ạ?"

"... Con đang ngủ à?" Những lời đã chuẩn bị sẵn đột nhiên không thể nói thành lời.

"Vâng. Mấy ngày nay con thức đêm làm dự án, vừa chợp mắt một lát." Phó Ti Cẩn không giấu giếm.

"Vậy con ngủ tiếp đi, mẹ không quấy rầy..."

Chưa kịp dứt lời, Tinh Tinh đã gặp phải tình cảnh tương tự như trợ lý lúc nãy.

Cô bị cúp máy.

Có lẽ thằng bé quá mệt nên vội đi ngủ thôi.

Cố Tinh Tinh chỉ có thể tự nhủ như vậy để an ủi chính mình, nhưng Tinh Tinh vốn tâm liền tâm với cô lại không khỏi siết chặt quần áo trên người, há miệng thở dốc như con cá khát nước.

Khó chịu quá. Trái tim như bị một tảng đá lớn chèn ép vậy, nghẹt thở đến nỗi muốn nổ tung.

"Vị... tiểu thư, có phải người nhà cô..."

Phòng bệnh quá yên tĩnh nên các bác sĩ y tá đều nghe rõ nội dung cuộc gọi của bệnh nhân.

Trong mắt họ có chút đồng cảm, họ cũng từng thấy những bệnh nhân đáng thương nhập viện mà không có người nhà đến chăm sóc.

Có lẽ là do bệnh nhân này quá đẹp.

Con người đều là động vật thị giác, khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngồi lẻ loi trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt không có người chăm sóc, thì có ai không đau lòng chứ.

Tuy nhiên chút đồng cảm này đã nhanh chóng bị chính Cố Tinh Tinh phá vỡ.

Bi thương trong chốc lát, cô nhanh chóng ngẩng cao khuôn mặt cao quý kiêu ngạo, hơi hất cằm, ánh mắt lạnh lùng nhìn bác sĩ.

"Xin hỏi bệnh viện của các anh có dịch vụ điều dưỡng không? Tôi muốn thuê hai nhân viên điều dưỡng để chăm chóc mình. Ngoài ra chuyển tôi lên phòng bệnh tốt nhất ở đây, nơi này quá tồi tàn."

Rất tốt, công khai ghét bỏ.

Bác sĩ để y tá ở lại, còn mình thì xoay người rời đi với vẻ mặt đờ đẫn, trên tay cầm một tấm thẻ đen để làm thủ tục chuyển phòng và thuê điều dưỡng cho bệnh nhân.

Kẻ có tiền độc ác, rất biết cách làm cho người ta ghen tỵ.

Cố Tinh Tinh ở bệnh viện một tuần, Tinh Tinh cũng ở lại cùng cô một tuần.

Thời gian trong mơ khác xa với thực tế.

Một tuần ở hiện thực thì phải chậm rãi trôi qua từng ngày, nhưng ở trong mơ thì chỉ là một ý nghĩ thoáng qua.

Cô chỉ nghĩ rằng một tuần trôi qua, và quả thật nó trôi qua như thế.

Ngày Cố Tinh Tinh xuất viện.

Đúng như dự đoán không có ai đến đón cô. À không, vẫn có một người, là bạn thân của Cố Tinh Tinh, Hàn Vi Lam.

Trông thực châm chọc nhỉ?

Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ phòng bệnh, đầu ngón tay vô thức đặt lên khe cửa.

Cửa sổ trong bệnh viện dù lớn đến mấy cũng được mở hết, cùng lắm chỉ có thể lộ ra một khe nhỏ để thông khí mà thôi.

Tinh Tinh biết được điều này là do cô đã hỏi chị y tá trong lần nhập viện vì ngã gãy chân.

Chị y tá nói: "Việc này là để đề phòng bệnh nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Bệnh nhân có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Chuyện gì thì cả người hỏi lẫn người trả lời đều tự hiểu trong lòng.

Đối với Tinh Tinh, việc này chẳng có ích gì. Bởi vì dù có làm gì đi nữa cô cũng sẽ không bao giờ dấn thân vào ngõ cụt này.

Trừ khi tinh thần sụp đổ hoàn toàn. Nếu không thì sẽ không đi đến mức độ này.

"Chị nói cho em nghe xem nào, sao chị lại ngốc thế hả? Lấy một người chồng mà không khác gì góa phụ, ngay cả khi chị nhập viện vì tai nan xe mà cũng không đến thăm một lần. Loại móng heo này chị còn giữ lại làm gì nữa? Ăn tết à?"

Trong khi giúp Tinh Tinh thu dọn đồ đạc, Hàn Vi Lam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà làm nhảm mãi.

Đừng trách cô ấy nói chuyện không khách khí, Hàn Vi Lam thật sự không nhìn nổi người chồng kia của bạn mình nhiều lần giẫm đạp lên điểm mấu chốt, khiến cô ấy chỉ muốn vác dao đến liều mạng với anh ta.

Bạn thân mình xinh đẹp như thế mà bị chà đạp đến nông nỗi này. Sớm biết như vậy...

"Nếu biết trước sẽ như thế này thì ngày xưa chị gả cho em còn hơn." Cô ấy bực mình nên nói cũng chẳng suy nghĩ.

Ngay cả Cố Tinh Tinh đang phiền lòng cũng bị cô ấy chọc cười: "Nào, lại nói vớ vẩn. Nếu em dám cưới thì chị cũng chẳng dám gả. Dì mà biết chắc chắn sẽ đánh chết hai đứa."

"Không đâu. Bây giờ bà ấy đã có cháu trai rồi, em gả cho ai cũng chẳng quan trọng." Hàn Vi Lam thản nhiên.

Nhưng nói xong lời này cô ấy cũng cảm thấy chột dạ.

Bởi vì gần đây mẹ luôn bắt cô ấy đi xem mắt, thậm chí còn giấu cô ấy đăng ký mấy cái hoạt động gặp gỡ tình yêu đích thực trên mạng, khiến ngày nào cô ấy cũng bị xoay như chong chóng.

Quá tích cực. Mỗi tuần sắp xếp cho cô ấy một đối tượng xem mắt.

Loại người gì cũng có, rất đa dạng, khiến cho cô ấy mở mang tầm mắt.

Cô ấy còn học được cách đối phó với cực phẩm luôn rồi.

Nghe bạn thân than phiền về trải nghiệm hẹn hò với đủ loại đối tượng xem mắt, Cố Tinh Tinh cười đến nỗi không ngậm được miệng.

Sau khi cười xong, cô nắm chặt tay Hàn Vi Lam nói lời cảm ơn: "Cảm ơn em, Lam Lam."

Biết bạn thân cố ý kể chuyện để làm mình vui, Tinh Tinh cảm thấy ấm lòng.

"Chờ đấy. Đợi chị ly hôn với Phó hành xong, nếu em vẫn không tìm được đối tượng kết hôn thì chị sẽ tìm một nơi thích hợp dưỡng lão và mua một căn biệt thự. Sau này già đi chúng ta sẽ cùng nhau sống ở đó."

"Được, em chờ biệt thự của chị đấy." Hàn Vi Lam đồng ý ngay lập tức.

Tinh Tinh hiểu cô ấy thì cô ấy cũng hiểu Tinh Tinh.

Một khi cô đã nói ra từ "ly hôn" thì đã quyết định xong mọi thứ. Dù người khác có nói gì đi chăng nữa thì cô sẽ cố ý phớt lờ.

Dù Tinh Tinh có làm gì đi nữa thì Hàn Vi Lam cũng sẽ kiên định ở bên cô.

Cùng lắm thì lúc đó tổ chức một bữa tiệc để chị em bọn họ vui vẻ một bữa, uống say rồi cùng nhau khóc lớn một trận.

Tâm trạng Tinh Tinh phức tạp nhìn Hàn Vi Lam vừa cười nói vừa thu dọn đồ đạc. sau đó hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Hai người các cô cứ như thể vừa đi mua sắm ở trung tâm thương mại về chứ không phải xuất viện.

Hàn Vi Lam còn phải làm việc nên chỉ có thể chở Cố Tinh Tinh tới cửa nhà, để cô tự mình đi vào.

Cố Tinh Tinh xách đồ đạc của mình, vẫy tay chào tạm biệt cô ấy rồi quay người vào nhà.

Một dự cảm không lành đột nhiên bao trùm toàn thân Tinh Tinh, cô vô thức bước tới chặn trước mặt Cố Tinh Tinh.

"Đừng..." Cô nghe thấy giọng nói hoảng loạn của mình, toàn thân run rẩy kịch liệt: "Đừng vào, van xin cô... đừng..."

Đây chỉ là một giấc mơ.

Hơn nữa còn là giấc mơ hồi ức đã từng xảy ra, cho nên mọi chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của Tinh Tinh.

Cố Tinh Tinh đi xuyên qua cơ thể Tinh Tinh mà không hề hay biết.

Hai người lướt qua nhau, có một khoảnh khắc trùng nhau là khi Cố Tinh Tinh bất ngờ bị thu nhỏ, nhưng chỉ trong chớp nhoáng.

Sau khi giao nhau thì lại bước tiếp về tương lai.

Không thể thay đổi được.

Đầu ngón tay còn chưa chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa lớn đang đóng chặt bỗng mở ra.

Phó Ti Thận giống như một con trâu đực giận dữ từ bên trong lao ra, suýt nữa tông vào Cố Tinh Tinh.

Cố Tinh Tinh nhướng mày, giữ lấy con trai út quở trách: "Vội vàng chạy đi đâu vậy? Đi đường không nhìn ngó gì cả, đến khi ngã thật thì mẹ xem con có đau hay không?"

"Mẹ!" Hai vai bị bóp chặt, đau đớn khiến sắc mặt Tinh Tinh chưa khôi phục lại càng tái nhợt hơn.

"Con buông tay ra." Cô vùng vẫy muốn đẩy cậu con trai út ra.

"Cô ấy ở đâu?" Sắc mặt Phó Ti Thận điên cuồng, hắn thậm chí không nhận ra vẻ mặt đau đớn của mẹ mình, chỉ điên cuồng ép hỏi: "Cô ấy ở đâu? Mẹ giấu cô ấy ở đâu rồi?"

Tiếng gầm thét bên tai khiến màng nhĩ Cố Tinh Tinh đau nhức, cô nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh nói: "Mẹ không biết con đang nói cái gì cả?"

Cô không trốn tránh, cô thật sự không biết tiểu tử này đang phát điên vì cái gì.

"Mẹ vẫn còn lừa con! Con đã thấy hết rồi, chính mẹ đã chia rẽ chúng con, mẹ..." Khóe mắt Phó Ti Thận đỏ bừng: "Cô ấy là người con gái duy nhất mà con yêu, sao mẹ lại không thể thành toàn cho con chứ?"

"Thành toàn cái gì?"

Cố Tinh Tinh không hiểu.

"Ha... chẳng trách..." Thấy mẹ mình vẫn giả ngu, trái tim Phó Ti Thận nguội lạnh, bắt đầu dùng lời nói làm tổn thương người khác.

"Mẹ thật độc ác. Chẳng chắc cậu lại ghét mẹ, bố cũng không thích mẹ, anh cả cũng hận mẹ. Trước đây tôi còn cảm thấy mẹ thật đáng thương, nhưng bây giờ... tôi thấy mẹ đáng đời!"

Đáng đời mẹ.

Ba chữ giống như một chiếc búa nặng nề, đánh mạnh vào trái tim Tinh Tinh, khiến trái tim vốn đã tan vỡ của cô tan nát hoàn toàn.

Loạng choạng ngã xuống đất, Cố Tinh Tinh không thể tin ngẩng đầu nhìn con trai nhỏ, cả người run lên.

"Con... Con có biết mình đang nói cái gì không?"

"Tất nhiên là tôi biết." Phó Ti Thận từ trên cao nhìn xuống mẹ mình, ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết: "Tôi hận mẹ."

Nói xong hắn quay người bỏ đi.

Tôi hận mẹ... 

Tôi hận mẹ... 

Tôi hận mẹ...

Câu nói ngắn ngủi đã trở thành lời nguyền rủa tận sâu trong tâm hồn, điên cuồng hành hạ thể xác và tinh thần Cố Tinh Tinh.