Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 169: Hồi ức (1)




"Đưa hắn đến đồn cảnh sát." Phó Hành quyết định.

Bất kể có phải trộm hay không thì cứ giao cho cảnh sát xử lý.

"Vâng." A Đại ổn trọng hơn nên để hắn đưa tên trộm này đến đồn cảnh sát, còn A Bặc tiếp tục ở lại bảo vệ Tinh Tinh và Phó Hành.

Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Tinh Tinh không còn tâm trạng ở lại công ty nữa, cô quay lại lấy một số tài liệu có thể mang về nhà xử lý, bỏ vào túi rồi cùng Phó Hành về nhà.

A Bặc lái xe, hai vợ chồng ngồi ở hàng ghế sau đưa mắt nhìn cảnh thành phố về đêm đang lướt qua ngoài cửa sổ.

"Vừa nãy em định hỏi anh chuyện gì?" Phó Hành phá vỡ sự im lặng.

"Không có gì." Tinh Tinh mệt mỏi, đột nhiên cô không muốn nói chuyện nữa.

Nhìn thấy cô như vậy, Phó Hành yên lặng đưa tay ôm đầu Tinh Tinh, để cô tựa vào vai anh nghỉ ngơi.

Có lẽ sự tồn tại của người bên cạnh mang đến cho Tinh Tinh cảm giác an toàn. Hoặc có thể là do cô quá mệt mỏi, Tinh Tinh vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát nhưng lại ngủ thiếp đi.

Ý thức chìm vào một giấc mơ kỳ lạ.

Tinh Tinh biết mình đang mơ nhưng cô không biết phải làm sao để tỉnh lại, chỉ có thể thụ động ở lại trong giấc mơ, giống như một chiếc thuyền xanh lững lờ trôi theo dòng nước biếc.

Cộc cộc cộc...

Tiếng giày cao gót chạm vào sàn nhà tạo ra tiếng vang chói tai.

Tinh Tinh nhìn thấy "chính mình" đang yểu điệu đi về phía cánh cửa đóng chặt đằng trước.

Cô cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Người này có khuôn mặt giống hệt cô, nhưng phong thái và khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Nếu Tinh Tinh là một công chúa nhỏ hạnh phúc không rành thế sự, thì người phụ nữ trước mặt này lại là một nữ vương cao ngạo đã trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời.

Nét ngây thơ trong ánh mắt đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng vô tình, giống như một con robot không có cảm xúc.

Sự suy đoán này đạt đến đỉnh điểm khi nhìn thấy cảnh tiếp theo.

"Cố Tinh Tinh" mở cánh cửa đang đóng chặt, ánh mặt trời chiếu vào, bên ngoài kia là thế giới ồn ào tấp nập người xe đi lại.

Con đường và những tòa nhà quen thuộc khiến Tinh Tinh dễ dàng nhận ra đây là cổng chính của tập đoàn Phó thị.

Cô đến đây làm gì?

Tinh Tinh tự hỏi trong lòng.

Không cảm nhận được ánh mắt phía sau vẫn luôn nhìn mình, "Cố Tinh Tinh khẽ ngước đôi mắt đẹp nhìn lướt qua đám người náo nhiệt ngoài kia, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở một góc nào đó.

Lông mày thanh tú nhíu chặt lại, nhưng vẻ mặt lãnh đạm vẫn không thay đổi.

Tinh Tinh tò mò nhìn theo ánh mắt của đối phương.

Suýt chút nữa tức điên!

Cách đó không xa, xe của Phó Hành đỗ ở ven đường, mà anh thì đang nói chuyện với một người phụ nữ. Nhìn động tác của hai người thì có vẻ anh đang vội vã tiễn người phụ nữ đó đi.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, tất cả sự chú ý của Tinh Tinh đều rơi vào người cậu bé đứng bên cạnh người phụ nữ đó.

Thằng bé kéo ông quần Phó Hành, ngẩng đầu gọi anh: "Ba ơi."

Khuôn mặt nhỏ ngẩng cao nên cô có thể thấy rõ dung mạo của cậu bé, rất giống Phó Hành!

Nếu nói hai người không có quan hệ gì với nhau thì e rằng đến bác sũ xét nghiệm ADN cũng không tin.

Sấm sét giữa trời quang cũng không đủ để hình dung tâm trạng của Tinh Tinh bây giờ.

Bước chân cô loạng choạng, bỗng nghĩ đến điều gì đó rồi đột nhiên quay lại nhìn Cố Tinh Tinh cũng vừa chứng kiến cảnh tượng này.

Tinh Tinh cố gắng muốn thấy được cảm xúc gì đó từ khuôn mặt lạnh lùng của Cố Tinh Tinh.

Đáng tiếc cô chẳng thấy được gì cả.

Có lẽ Cố Tinh Tinh đã tuyệt vọng rồi.

Ngay cả khi tận mắt nhìn thấy chồng mình ở cùng một chỗ với tình nhân và con riêng, vẻ mặt Cố Tinh Tinh vẫn không hề dao động. Cô thậm chí còn bước ra ngoài nhận lấy chìa khóa xe từ tay nhân viên bảo vệ.

Bước bên xe, khóa cửa, nổ máy và phóng nhanh ra khỏi cái nơi khiến bản thân cảm thấy ngột ngạt. Hành động rất lưu loát.

Đến Tinh Tinh cũng không nhịn được mà vỗ tay cho dáng vẻ đẹp trai này của bản thân.

Nếu là cô thì đã tức muốn phát điên tại chỗ.

Một lúc sau, dù Tinh Tinh có ngốc đến mấy cũng nhận ra bây giờ mình đang mắc kẹt trong giấc mơ hồi ức.

Nói cách khác, đây thực ra là những chuyện mà Cố Tinh Tinh đã từng trải qua.

Lòng cô nặng trĩu, Tinh Tinh không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, nhưng nghĩ đến vẫn thấy đau lòng.

Giấc mơ vẫn chưa kết thúc.

Cố Tinh Tinh phóng xe vùn vụt về nhà. Không phải về nhà họ Phó mà là tới nhà cũ của Cố gia.

Cô như đang kìm nén lửa giận, sải bước vào nhà với vẻ mặt khó chịu và bất cẩn va phải một người.

"Mẹ kiếp! Cô làm gì vậy! Đi không biết nhìn đường à?" Hóa ra người bị va phải là Cố Lan.

Khuôn mặt hắn không khác với bây giờ là bao, có thể thấy chuyện này xảy ra cách đây chưa đến ba năm.

Mấy năm trước, quan hệ của Cố lan và Cố Tinh Tinh như nước với lửa, mỗi khi hai chị em gặp nhau đều cãi vã hoặc đánh nhau.

Chỉ đấu khẩu còn nhẹ, có đôi khi thậm chí còn xảy ra xung đột tay chân, không chỉ một lần.

Lần này hiển nhiên cũng thế. Nhất là khi Cố Lan vô duyên vô cớ bị đụng trúng, còn tâm tình Cố Tinh Tinh thì đang rất tệ.

Cãi lộn là điều không thể tránh khỏi.

Cũng là lúc này Tinh Tinh mới biết, hóa ra khi tức giận cô lại nói ra những lời độc địa đến thế.

"Tôi ước gì không có đứa em trai như cậu."

"Tại sao nhất định phải sinh ra trên đời này chứ?"

Tinh Tinh đứng ở góc độ người thứ ba nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Cố Lan, trái tim cô đau đớn, không chịu nổi hét lên: "Không phải! Ý của chị không phải như thế. Đây đều là những lời nói nhảm, chị chưa bao giờ nghĩ như thế!"

Khi em trai chào đời cô là người hạnh phúc nhất. Tại sao quan hệ của hai người lại tệ đến mức này?

Sắc mặt Cố Lan tái xanh, hắn nổi giận.

Hắn hít một hơi thật sâu, trong lúc đầu óc choáng váng cũng nói ra nhiều lời tổn thương Tinh Tinh.

"Cô nghĩ tôi muốn có một người chị gái như cô?"

"Người ta chỉ thấy dáng vẻ kiêu ngạo giả tạo bên ngoài của cô mà thôi. Chỉ có tôi biết cô là đồ ăn hại, chỉ biết cúi đầu lấy lòng đôi cha mẹ độc ác kia! Cút đi, từ nay tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!"

Đầu gối mềm nhũn, cơ thể mảnh mai khẽ run.

Nếu không phải cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm, có lẽ Cố Tinh Tinh đã sớm ngã xuống đất.

Sao em trai có thể nói với cô như thế?

Rõ ràng... cô làm vậy với bố mẹ đều là vì hắn!

Cố Lan không nhận ra tâm trạng sụp đổ của Cố Tinh Tinh, hắn vô thức đưa tay sờ một bên má.

"Tôi vẫn còn nhớ cái tát năm đó, nhưng có lẽ chị gái hay quên của tôi đã quên mất những tội lỗi mà mình đã làm rồi nhỉ."

"Chị đã gây ra tội gì chứ?" Tinh Tinh hét lên chất vấn.

Nhưng Cố Tinh Tinh chỉ mím chặt đôi môi tái nhợt, trầm mặc không nói.

Thấy thế, Tinh Tinh đang kích động cũng dần tỉnh táo lại.

Bởi vì ở giữa hai chị em hiện lên một tấm gương hư ảo, giống như một chiếc màn hình phụ xuất hiện trên màn hình lớn.

Trong gương hiện rõ cảnh tượng khiến tình cảm hai chị em tan vỡ.

Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, một cô gái vô tình chứng kiến hiện trường xảy ra án mạng.

Cô ấy sợ hãi đến cực độ, nhưng đôi tay run rẩy vẫn lấy điện thoại ra ghi lại bằng chứng.

Tất cả những điều này lẽ ra phải được diễn ra một cách lặng lẽ, cô gái ẩn nấp ở góc phố khó bị phát hiện.

Chỉ cần cô ấy ghi được bằng chứng và âm thầm giao cho cảnh sát thì mọi thứ sẽ không liên quan đến cô ấy nữa, và kẻ sát nhân cũng sẽ phải nhận hình phạt của công lý.

Nhưng chẳng may cuộc gọi của Cố Lan lại đến vào lúc này.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của hung thủ, hắn bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt hung dữ như sói nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi của Tinh Tinh.

Còn gì để nói nữa?

Quá trình gây án của hung thủ bị phát hiện!

Nhìn thấy hung thủ cầm con dao dính máu đi từng bước về phía mình, Tinh Tinh hoảng sợ lùi lại vài bước, hai chân run rẩy gần như không chạy nổi.

Nhưng nếu cô không chạy, bị kẻ sát nhân bắt được,... thì sẽ phải chết!

Khát vọng sống sót buộc cô phải cố gắng bỏ chạy, hung thủ điên cuồng đuổi theo phía sau.

Cả hai trình diễn một cuộc rượt đuổi sinh tử trên con phố vắng vẻ.

Tinh Tinh vốn có cơ hội trốn thoát khỏi kẻ sát nhân.

Thành tích chạy nước rút của cô rất tốt, thân thể trẻ trung linh hoạt vượt xa người đàn ông trung niên đã bị rượu bia và tình d,ục bào mòn.

Nhưng số phận lại thích trêu đùa với con người, giữa đường Cố Tinh Tinh gặp được Cố lan đang đi tìm mình.

Chắc là vừa rồi gọi điện thoại không được nên Cố Lan mới đi tìm cô.

Nhưng bây giờ người mà Tinh Tinh không muốn thấy nhất chính là hắn.

Tiểu Cố Lan vừa nhìn thấy Cố Tinh Tinh đã mỉm cười rạng rỡ: "Cố Tinh..."

"Bốp!" Chào đón cậu là một cái tát không thương tiếc.

"Ai cho phép mày gọi điện cho tao? Ai cho phép mày đến tìm tao? Mau cút đi cho khuất mắt, tao không có đứa em trai xấu hổ như mày! Cút đi!"

Nỗi sợ hãi khơi dậy sự tức giận, dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, Tinh Tinh chợt nhận ra rằng hồi đó mình thật đáng sợ.

Giống như ác quỷ đòi mạng bò ra từ địa ngục.

Tiểu Cố Lan đương nhiên là bị cô dọa khóc, hét lên: "Cố Tinh Tinh, tôi ghét chị nhất!" sau đó chạy đi.

Bóng lưng nho nhỏ dần biến mất, Tinh Tinh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì tên sát nhân đã đuổi đến sau lưng cô, trái tim nhảy vọt lên tận cổ.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lông tơ toàn thân dựng đứng, kêu gào báo nguy hiểm.

Càng gần thời khắc nguy hiểm, Cố Tinh Tinh càng bình tĩnh.

Đường lui của cô đã mất, trước mắt là một con hẻm hẻo lánh nên đây không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.

Lựa chọn khôn ngoan nhất là chạy về phía trước, tới ngã tư đường đông đúc phía trước là cô sẽ được cứu.

Mũi chân di chuyển về phía trước, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ở phía xa, cô đột nhiên dừng lại.

Tiểu Cố Lan hình như đang đợi chị gái, đợi Cố Tinh Tinh nhận ra sai lầm và đến xin lỗi cậu.

Đáng tiếc, đến nay lời xin lỗi ấy vẫn chưa được thực hiện.

Những chiếc lá rơi theo cơn gió cuồng nộ cuốn đi về phía con hẻm tối tăm vắng vẻ, đồng thời cuốn đi một bóng dáng mảnh khảnh đang tiến về phía trước để bảo vệ em trai.

- - cùng với kẻ sát nhân trên tay cầm hung khí.

Tiền căn hậu quả đã rõ ràng, tấm gương biến mất. Tinh Tinh đắm chìm trong hồi ức, mà Cố Tinh Tinh và Cố Lan lại không hề hay biết gì.

Sau cuộc cãi vã kịch liệt của hai chị em, kết cục là Cố Tinh Tinh bị đuổi ra khỏi nhà.

Bởi vì con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi.

Cố Tinh Tinh không còn là người nhà họ Cố nữa.

Thật buồn cười phải không?

Hóa ra hiện thực lại bi ai đến thế.

Đứng trước cửa căn nhà mình sống từ nhỏ, Tinh Tinh cười chua xót nhưng vẫn kiên trì đứng thẳng lưng, cố giữ lấy chút lòng tự trọng mong manh cuối cùng quay người rời đi.

Cố Tinh Tinh nghĩ: cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.