Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 137: C137: Diễn Viên Lão Luyện




Editor: DiiHy

-----------------o0o-------------

Có phải Uông Thụ Thực và Âu Thanh thật sự không biết Tinh Tinh là ai?

Điều này thì không chắc.

Suy cho cùng, hai người bọn họ một người là minh tinh, một người là luật sư, ngày ngày đều lăn lộn trong hàng mớ thông tin thật thật giả giả.

Dù Cố Lan không giới thiệu rõ ràng thì bọn họ vẫn có thể biết đến thân phận của Cố Tinh Tinh qua những tin tức trên mạng.

Đây là thiên kim Cố gia, đồng thời là nữ chủ nhân nhà họ Phó.

Thanh danh vang xa khó ai có thể không biết đến cô.

Nhưng Uông Thụ Thực cho rằng những điều này không liên quan đến bọn họ, cho dù trước kia hắn từng nghe nói quan hệ chị em của Cố Lan và Cố Tinh Tinh không tốt thì ở lần gặp mặt này hắn vẫn cư xử rất bình thường.

Hắn chỉ là một nhan cẩu* mà thôi.

*颜狗 - Nhan cẩu: chỉ kiểu người kiểu người không có khả năng chống lại bất cứ điều gì với ngoại hình đẹp và thích những người ưa nhìn, đẹp trai hoặc xinh đẹp.

Nếu không phải để tiện cho việc làm quen với các tuấn nam mỹ nữ thì năm xưa Uông Thụ Thực cũng sẽ không bước vào giới giải trí.

Tuy nhiên, dù hắn dễ bị cuốn hút bởi nhan sắc đẹp, nhưng vẫn biết giữ mình trong sạch, yêu thích của hắn đối với người đẹp chỉ nằm ở mức độ thưởng thức mà thôi.

Chính vì biết điều này nên Cố Lan mới dám đưa Tinh Tinh ra ngoài gặp bọn họ.

Hắn không cần những người bạn vì lấy lại mặt mũi cho hắn mà làm chị gái hắn khó xử.

Chỉ những người biết tôn trọng người nhà của bạn mới là những người anh em thực sự.

Không biết Cố Lan đang nghĩ đến cái gì, sắc mặt hắn hơi âm trầm.

Trong bát bỗng có thêm một miếng cánh gà nướng, Cố Lan ngẩng đầu nhìn theo đôi đũa đang rời đi, thấy Âu Thanh lạnh mặt đang gắp cho Tinh Tinh một cái đùi gà khác.

"Ăn đi." Một từ ngắn gọn đã thể hiện hết ý tứ của hắn.

"Ăn uống vui vẻ, đừng suy nghĩ nhiều.

"Không có tương." Tinh Tinh cau mày nhìn miếng thịt gà trong bát.

Miếng thịt này chưa thêm gia vị nên chả có hương vị gì cả, phải kèm theo nước sốt tỏi đặc biệt của chủ quán mới ngon được.

Âu Thanh lại yên lặng giơ đũa gắp thịt trong bát Tinh Tinh, chấm nước sốt rồi đặt lại bát cho cô.


"Cảm ơn anh." Tinh Tinh tự dùng thìa xúc thịt ăn, ngẩng đầu cười ngọt ngào với Âu Thanh.

"Ừ." Âu Thanh lạnh nhạt đáp lại, chỉ có người quen biết hắn mới có thể nhận ra đôi mắt phẳng lặng của hắn hơi sáng lên.

Đây là dấu hiệu cho thấy tâm trạng hắn rất tốt.

"Thật không công bằng!" Uông Thụ Thực tức giận hét ầm lên: "Tại sao chị gọi khối băng này là anh mà lại gọi em là chú chứ? Em già đến vậy sao?"

Hắn nói liền một hơi, sau đó không biết  lấy ở đâu ra một cái gương nhỏ, soi hết một lượt từ trái sang phải.

Hoàn hảo, vẫn đẹp trai như thường!

"Nhưng chú ơi, chú nhìn lại chú xem, chú lớn hơn Tinh Tinh rất nhiều tuổi đó." Tinh Tinh vô thức đâm vào tim Uông Thụ Thực một đao nữa.

Uông Thụ Thực: ". . ."

Hắn yên lặng, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tinh Tinh.

Khi A Đại A Bắc nghĩ Uông Thụ Thực sắp nổi giận thì hắn bất ngờ rút một tờ giấy ăn ra giả làm khăn tay, vừa lau nước mắt vừa hát lời thoại.

"A a a. . . nhớ năm xưa người ta cũng là ngôi sao sáng nhất thành phố này, độc chiếm ân sủng của tất cả người hâm mộ. Không ngờ sẽ có một ngày bị chị gái nhỏ gọi là chú. Người ta làm gì còn mặt mũi để sống trên cõi đời này nữa!"

Cố Lan: ". . ."

Âu thanh: ". . ."

A Đại A Bặc: ". . ."

Chúng tôi đành lẳng lặng xem cậu nổi điên thôi.

Chỉ có Tinh Tinh bị màn trình diễn lố bịch này của Uông Thụ Thực lừa gạt.

Cô bối rối nắm chặt lòng bàn tay, cẩn thận hỏi: "Này. . . đừng khóc, Tinh Tinh gọi anh là được đúng không? Anh?"

"Ok!" Uông Thụ Thực trở mặt trong nháy mắt, vừa cười híp mắt vừa ân cần gắp thức ăn cho Tinh Tinh: "Chị Tinh muốn ăn gì nào, để anh đây gắp cho chị."

"Cậu không cảm thấy mình đang làm loạn bối phận sao?" Cố Lan sắp bị tên dở hơi này chọc cho bật cười rồi.

Chiếm danh xưng chú của của hắn thì thôi đi, bây giờ lại muốn làm anh hắn.

Mặt tên này cũng dày thật.

Nhận ra Cố Lan đang ngấm ngầm uy hiếp, Uông Thụ Thực lập tức cười làm lành: "Không phải do em không còn lựa chọn nào khác sao, em chỉ dỗ chị gái chúng ta vui vẻ thôi mà."


Tốt, giờ lại thành nhà chúng ta luôn rồi.

A Bặc A Đại muốn nói lại thôi.

Minh tinh đều có cuộc sống đời tư thế này sao?

Luyện tập diễn xuất mọi lúc mọi nơi?

Có lẽ hôm nay các ngôi sao lớn không biết danh tiếng của họ đã bị tổn hại nặng nề.

Uông Thụ Thực rất biết khuấy động bầu không khí nên bữa khuya hôm nay diễn ra rất vui vẻ.

Không chỉ đồ ăn ngon mà cả quá trình cũng rất thú vị, hầu như nửa sau của bữa ăn Tinh Tinh chỉ dành thời gian chơi đùa với mọi người.

Người chơi cùng cô chủ yếu là Âu Thanh.

Mặc dù nhìn hắn có vẻ lạnh lùng khó tiếp cận như một tảng băng, nhưng thực ra lại hơi ngốc.

Hắn thích chơi cùng Tinh Tinh, hai người ngồi xổm trong góc cùng nhau đếm kiến rất vui vẻ. Nếu không phải hai người đều mang vỏ bọc của người trưởng thành, Cố Lan còn tưởng rằng bọn họ là hai đứa bé.

Huyên náo đến tận hai giờ sáng, mọi người mới giải tán.

Cố Lan đưa Tinh Tinh đã ngủ say về khách sạn, Uông Thụ Thực có cảnh quay vào sáng mai nên phải trở về ngay trong đêm.

Khách sạn do đoàn làm phim sắp xếp cho Uông Thụ Thực cùng hướng với nơi ở tạm thời của Âu Thanh nên hắn lái xe đưa Âu Thanh về cùng.

Vừa nãy bọn họ cũng đến cùng nhau.

Trên đường về, Âu Thanh ngồi ở ghế lái phụ trầm mặc nhìn đèn đường không ngừng lùi lại phía sau. Uông Thụ Thực đang chuyên tâm lái xe, đột nhiên hỏi: "Cậu có để ý không? Chị gái của lão đại. . ."

"Chị ấy rất tốt." Âu Thanh chặn ngang câu nói của Uông Thụ Thực.

Hắn dừng lại và kìm nén ý nghĩ buôn chuyện trong lòng.

Đúng vậy, bất kể Cố Tinh Tinh có thể nào, thì cũng không phải là chuyện mà bọn họ, với tư cách là bạn thân của Cố Lan, nên quan tâm.

Không hẳn, bọn họ chỉ cần bày tỏ sự quan tâm đơn giản là được, nhưng đừng đi nghiên cứu sâu.

Mỗi người có một cuộc sống khác nhau, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

Cố Lan có thể phàn nàn oán giận người nhà mình, nhưng người ngoài như bọn họ không có quyền lên tiếng.

Việc này không chỉ không tôn trọng gia đình của bạn tốt, mà còn không tôn trọng chính bản thân người bạn này.


Bỏ qua chủ đề này, Uông Thụ Thực nhanh chóng gợi đề tài khác trò chuyện với Âu Thanh.

Mặc dù Âu Thanh trả lời ít đến đáng thương, nhưng Uông Thụ Thực vốn đã quen từ lâu nên chẳng để ý chút nào, hắn tự hỏi tự đáp rất vui vẻ.

Cảm giác như trên xe có cả trăm con vịt.
1

Âu thanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe và suy nghĩ.

Tinh Tinh ngủ quên ở cửa tiệm thịt nướng, nhưng khi được đưa về khách sạn cô lại tỉnh giấc.

Ban ngày cô ngủ rất nhiều nên bây giờ tinh thần tỉnh táo đến mức không ngủ được.

Vừa hay Cố Lan cũng không có ý định đi ngủ sớm, vì vậy hắn để Tinh Tinh ở lại phòng mình bật một bộ phim bất kỳ cho cô xem, còn mình thì ôm laptop ngồi bên cạnh tập trung làm việc.

Hắn đang gõ văn bản mới chợt nhận ra hiệu ứng âm thanh của phim không thích hợp.

Cố lan ngẩng đầu thì thấy một khuôn mặt quỷ siêu rõ nét hiện trên màn hình lớn!

Đồng tử hắn co rút, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Sau khi nhìn kỹ lại, hắn mới phát hiện ra bộ phim hắn tiện tay chọn cho Tinh Tinh là một bộ phim kinh dị.

Đây có được tính là tự mình hại mình không?

Hắn cầm điều khiển lên ấn tắt, và ngay lập tức thu được ánh mắt phẫn nộ từ Tinh Tinh đang mê mẩn xem phim: "Chị chưa xem xong!"

"Đừng xem cái này, chả hay gì cả, chúng ta xem cái khác." Cố Lan trấn an cô, nhanh chóng chuyển sang một bộ phim hài.

Kết quả là cô nhóc cười quá to khiến Cố Lan không thể tập trung làm việc được.

Hắn đành tắt máy tính, chạy tới sô pha xem phim với Tinh Tinh.

Chẳng bao lâu sau, trong phòng liên tiếp vang lên hai tiếng cười vang.

Một giọng nam một giọng nữ đều tràn ngập vui vẻ sảng khoái, nếu không phải khách sạn có hệ thống cách âm tốt, thì tiếng cười lúc nửa đêm canh ba này sẽ dọa người ta sợ chết khiếp.

***

Ngày hôm sau, hai người dậy muộn như dự kiến.


Ngủ thẳng đến 12 giờ trưa.

Cố Lan bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hắn mơ màng nhấc máy, nghe thấy một giọng nói sôi nổi từ đầu bên kia truyền đến: "Người anh em, hôm nay tôi được nghỉ có thể đi chơi cùng mọi người."

Là Uông Thụ Thực.

"Quên đi, chúng tôi không cần cậu đi theo."

Cố Lan không chút lưu tình cúp điện thoại và ngủ tiếp.


Uông Thụ Thực: ""Không được đâu lão đại, hôm nay tiểu đệ không có nơi nào để đi, cầu thu lưu!"

Hắn nói quá mức thảm thiết, chỉ còn thiếu mỗi cái là tự mình biểu diễn một màn khóc nức nở ngay tại chỗ.

"Không phải cậu đang đi quay phim sao?" Bị đánh thức hoàn toàn, mộng đẹp đã tan biến, Cố Lan chỉ có thể rời giường.


"Phim trường xảy ra sự cố nên đạo diễn thông báo nghỉ hôm nay, ngày mai mới làm việc lại. Ở đây tôi cũng chả có người quen, không đi tìm cậu thì tìm ai?"

Hóa ra hắn chỉ là lốp xe dự phòng.

Khóe miệng Cố Lan giật giật, không khách khí nói: "Tôi nhớ là cậu có nhiều bạn bè lắm mà, làm gì có chuyện không có người quen?"

Thân là một nhan cẩu, bạn bè của Uông Thụ Thực trải rộng khắp thế giới.

Hơn nữa người này lại thân thiện, tính cách tốt nên rất dễ hòa hợp với người khác.

Cố Lan không tin Uông Thụ Thực không có ai đón tiếp.

Nói hết lời mà Cố Lan vẫn không nể mặt, Uông Thụ Thực không còn cách nào khác ngoài việc nói ra lý do thực sự.

"Không phải do hôm qua tôi mới được gặp chị gái của chúng ta sao. Tôi chỉ muốn làm một đứa em trai đưa chị gái ra ngoài chơi, kẻo lần sau gặp lại chị ấy lại không nhận ra chúng ta."

Tên này nói nhiều vậy là do tối qua chưa thưởng thức đủ vẻ đẹp của Tinh Tinh nên hôm nay muốn tiếp tục đấy chứ?

Cố Lan biết rất rõ bản tính của Uông Thụ Thực nên hắn liếc mắt một cái là nhận ra luôn.

"Cút đi, Cố Tinh Tinh là chị gái tôi, không phải chị của cậu."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Lan sảng khoái đi vào phòng tắm.

Khoảng mười hai giờ trưa, Cố Lan với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Uông Thụ Thực bên đối diện đang trò chuyện sôi nổi với Tinh Tinh, bên cạnh hắn còn có Âu Thanh đang lặng lẽ tỏa ra khí lạnh.

Tại sao Uông Thụ Thực lại ở đây, lại còn đưa thêm một người đến cùng?

Nhận ra ánh mắt của Cố Lan, Âu Thanh lạnh lùng nghiêng đầu: "Lớp học nghỉ tạm thời."

Hắn đến thành phố G không phải vì nhận vụ án, mà là do công ty cử đi tham gia một lớp đào tạo.

Nói là lớp đào tạo nhưng thực ra lại giống một buổi giao lưu gặp gỡ giữa các luật sư trong ngành hơn. Mục đích chính không phải là bạn có thể học được gì từ đó, mà là bạn đã kết nối được bao nhiêu mối quan hệ.

Vốn hôm nay có một lớp buổi chiều, nhưng trường học thông báo nghỉ đột xuất nên Âu Thanh cũng không có việc gì làm.

Đúng lúc này Uông Thụ Thực gọi điện cho hắn, hai người bắt nhịp với nhau, quyết định đi tìm Cố Lan chơi.

Người chơi chủ yếu là Uông Thụ Thực, Âu Thanh chỉ là không có việc gì làm, lại không muốn mốc meo trong khách sạn nên muốn tìm một nơi để giết thời gian.

------------Hết Chương 117--------------

30/10/2023