Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 126: C126: Dưỡng Bệnh




Editor: DiiHy

---------------------o0o-------------------

Vết thương của Tinh Tinh đang dần phục hồi tốt hơn.

Chuyển đến viện mới chưa được một tuần cô đã có thể tự mình đi bộ.

Trí nhớ của cô vẫn dừng lại ở giai đoạn trẻ con, nhưng cũng may không quên mất Phó Hành và mọi người, nếu không đám người này còn phiền não làm sao để ở chung với một đứa nhỏ không biết gì.

Mấu chốt là đứa nhỏ này mang thân thể của người trưởng thành, có một số việc không quá kiêng kị trẻ con, nhưng với người lớn thì cần phải suy nghĩ cẩn thận.

Ví dụ như thay quần áo cho Tinh Tinh.

Trước kia ai rảnh hơn thì sẽ giúp Tinh Tinh thay quần áo, nhưng bây giờ chỉ Phó Hành và hai cô gái có thể giúp Tinh Tinh làm những việc riêng tư này.

Những người khác, kể cả hai đứa con trai, Phó Hành cũng không cho bọn họ có bất cứ cử động gì quá thân thiết với cô.

Hai anh em họ Phó cũng hơi khó xử.

Bọn họ đã quen với mẹ trong hình dáng trẻ nhỏ, bây giờ đột nhiên tiếp xúc với mẹ trong trạng thái người trưởng thành, đặc biệt là trước đây còn có những hiểu lầm khiến cho quan hệ mẹ con của bọn họ trở nên căng thẳng, nên bây giờ ở chung bai người luôn cảm thấy hơi. . .

Thật khó để diễn tả, nhưng dù sao cũng không thoải mái lắm.

Nhưng chút vướng mắc này đã nhanh chóng bị chính Tinh Tinh phá vỡ.

Cô vẫn cư xử với mọi người như trước, khi nên nịnh nọt thì sẽ làm nũng, lúc nên chơi xấu thì vẫn chơi xấu, đôi khi còn cáu kỉnh vì người lớn không cho cô ăn vặt.

So với trước kia trông có vẻ yếu ớt hơn.

Đây cũng là lý do bọn họ ở đây, dù sao bây giờ Tinh Tinh vẫn đang nằm viện, mọi người đều nhường nhịn dỗ dành, chỉ sợ cô không vui hay khó chịu ở đâu.

"Cậu cho người ngăn cản bọn họ à."

Thấy Cố Lan đến, Phó Hành hời hợt hỏi, nhưng lại dùng câu khẳng định.

"Ừ. Chị tôi mất tích cả năm trời, người làm ba mẹ như bọn họ chưa từng lộ mặt lấy một lần, hiện tại vừa nghe tin chị ấy mất trí nhớ nằm viện lại lấy cớ quan tâm con cái chạy đến đây. Đừng tưởng tôi không biết hai người họ muốn làm gì."


Sắc mặt Cố Lan không tốt lắm, hắn đi thẳng đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, thuận tay cầm đồ uống trên bàn uống một ngụm.

Đồ uống vào đến miệng hắn mới nhận ra có gì sai sai, lông mày nhăn lại, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ: "Đây là thứ quái quỷ gì thế? Ngọt chết mất."

". . . Sữa tươi Tinh Tinh thích nhất." Phó Hành cũng không để ý mới khiến Cố Lan uống nhầm một nửa hộp sữa của Tinh Tinh.

"Trước khi đi ngủ Tinh Tinh còn dặn đi dặn lại mấy lần là không ai được uống trộm sữa của cô ấy." Kết quả cậu vừa đến đã uống hết sạch, cô nhóc nhất định sẽ nổi giận với cậu.

Cánh tay đang cầm bình sữa của Cố Lan khẽ run.

"Sao anh không nói sớm?" Hắn che miệng kêu lên, không kịp nghỉ ngơi nữa, vội vàng đứng lên đi ra ngoài, chạy xuống lầu với tốc độ chạy nước rút 100m để cho chị gái mấy bình sữa cùng nhãn hiệu, đóng gói cẩn thận rồi đặt ở tủ đầu giường, giả bộ như hộp sữa vẫn chưa hề bị uống trộm.

Tinh Tinh chỉ còn lại mỗi hộp sữa đang trên tay Cố Lan, nếu không kịp thời bổ sung lại thì chắc chắn sẽ nghênh đón một trận khóc rất to.

Tiểu hài tử khóc còn có thể ôm vào lòng dỗ dành, nhưng đại hài tử khóc. . . thì hắn chỉ biết ngồi một bên đưa khăn giấy.

"Không biết ai tung tin, bây giờ có rất nhiều người biết chị tôi mất trí nhớ." Cố Lan nhắc tới chuyện này liền tức giận.

Không chỉ mấy hôm nay có nhiều người đến tìm Cố Lan hỏi thăm tin tức, mà còn cả bố mẹ Cố cũng đặc biệt đến tìm hắn vì chuyện này, khiến hắn vô cùng khó chịu.

"Mọi chuyện xảy ra quá ầm ĩ, bên chúng ta lại không cố ý che giấu tin tức, thông tin truyền ra ngoài là điều đương nhiên."

Trái ngược với Cố Lan, Phó Hành bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tinh Tinh lớn không dễ che giấu như Tinh Tinh nhỏ, cô mang vóc dáng của người trưởng thành, độ nhận diện lại cao, rất khó để không bị người khác nhận ra.

Thay vì che giấu tin tức để người ngoài bắt gặp phu nhân của chủ tịch Phó ở trong bệnh viện, sau đó lại ồn ào đưa ra những suy đoán ác ý, thì không bằng bọn họ công khai tin tức ngay từ đầu, để mọi người biết tình huống của Tinh Tinh.

Đương nhiên tin tức truyền ra ngoài chỉ là một phần nhỏ và chỉ là những thứ Phó Hành muốn để người ngoài biết.

Tiêu đề Cố Tinh Tinh mất trí nhớ tốt hơn nhiều so với Cố Tinh Tinh hiện tại không khác gì một đứa trẻ bốn tuổi.

Cố Lan hiểu cách làm của Phó Hành, hắn cũng không có ý kiến gì, chỉ là vừa rồi bị hành động của đôi cha mẹ kia làm cho buồn nôn, trong lòng buồn bực mà thôi.

Cái gì mà quan tâm con gái nên muốn đến thăm một chút chứ.

Có ai đến thăm người nhà mà tay cầm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần không?


Bọn họ định nhân lúc chị gái hắn mất trí nhớ, quên đi ân oán trước kia, cố ý đến dỗ dành chị ấy ký vào bản hợp đồng máu đó.

Nghĩ cũng đừng nghĩ. Cố Lan tuyệt đối sẽ không để hai người này có cơ hội được như ý.

Hắn thầm tính toán sắp tới phải bố trí hai vệ sĩ mới theo bảo vệ chị gái, hai người trước kia từng tiếp xúc với tiểu Tinh Tinh không thể dùng lại nữa, vì rất dễ để lộ bí mật.

Một lát sau hắn lại nghĩ sang khả năng đưa Tinh Tinh về Cố gia sau khi xuất viện là bao nhiêu.

Nghĩ đi nghĩ lại, trọng điểm liền chuyển sang ngày Tinh Tinh ra viện.

"Khi nào chị tôi mới có thể xuất viện?"

Từ khi Tinh Tinh biến lớn trở lại, Cố Lan đã thay đổi cách gọi, không còn gọi thẳng tên cô nữa.

"Bác sĩ bảo phải mất khoảng ba ngày nữa." Phó Hành vừa từ văn phòng của Mạnh Triết về nên biết chính xác thời gian xuất viện.

"Vậy thì tốt. Để tôi sắp xếp lịch trình, hôm đó sẽ đến hỗ trợ." Cố Lan chưa bao giờ từ bỏ tâm tư nhỏ của mình, đang tính toán xem hôm ấy có nên mời bà quản gia đi cùng không.

Dựa vào sự thân thuộc của chị hắn với bà quản gia, muốn lừa cô về Cố gia không phải là không thể.

Chỉ cần Tinh Tinh có thái độ kiên quyết, dù Phó Hành không muốn cũng chỉ có thể làm theo ý muốn của cô.

Phó Hành liếc một cái đã nhìn ra tâm tư nhỏ này xủa Cố Lan, cảnh cáo: "Bà Đinh vẫn còn ở nhà tôi."

Cậu có bà quản gia thì tôi có bà Đinh. Bên anh còn có hai đứa con trai và con dâu tương lai, một chọi năm, Cố Lan thua chắc.

". . ." Cố Lan bị ép phải nhìn rõ hiện thực, hắn trầm mặc không nói câu nào, trong lòng rất muốn chửi bậy.

Có lẽ do Phó Hành và Cố Lan nói chuyện quá ồn ào, Tinh Tinh vô thức ôm chăn, mí mắt khẽ động. Cô tỉnh giấc.

"Tinh Tinh dậy rồi à, anh nấu canh cho em đây, em có muốn ăn không?"

Dù hỏi vậy nhưng Phó Hành đã tự giác đứng dậy đổ canh thuốc trong bình giữ nhiệt ra.

Rất nhiều người không thích uống canh thuốc, luôn cảm giác nó có vị thuốc Đông Y rất đắng.


Thực ra nếu biết cách nấu, canh thuốc cũng có thể trở thành mỹ vị, mà Tinh Tinh cũng rất thích ăn canh thuốc.

Trái ngược với mọi người, cô lại thích mùi vị của thuốc Đông Y.

Phó Hành bưng canh tới, Cố Lan đã giúp Tinh Tinh nâng giường bệnh, đỡ cô ngồi dậy, và bày sẵn bàn ăn nhỏ.

Hiện tại chưa tới giờ cơm, phải một lúc nữa người trong nhà mới đưa đồ ăn tới, nên đói bụng thì chỉ có thể uống chút canh lót dạ.

Ba chén canh, nhưng chén đưa cho Tinh Tinh chỉ có nước canh và một ít thịt băm đã hầm nhuyễn, hai bát còn lại thì đầy ắp đồ ăn.

Đây cũng là do cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của Tinh Tinh.

Hiện giờ nếu ăn quá nhiều sẽ không tốt cho hệ tiêu hoá của cô.

"Uống xong chén canh này chúng ta ra ngoài tản bộ nhé?"

"Dạ." Tinh Tinh không thích ở mãi trong phòng bệnh buồn chán, có cơ hội được ra ngoài tất nhiên sẽ không từ chối.

"Tinh Tinh tự ăn." Tinh Tinh cự tuyệt Phó Hành đang định đút canh cho cô, tự mình bê bát uống đến thoả mãn.

Phó Hành thấy thế cũng không nén nổi ý cười trên mặt.

Anh đang dần dần chuyển giao tập đoàn lại cho hai đứa con trai, giảm bớt lượng công việc bận rộn trên người.

Thời gian trôi qua, bọn nhỏ cũng trưởng thành rồi, ngay cả con trai út cũng không còn luôn miệng kêu công việc mệt nhọc mà đã cố gắng hơn. Anh rất yên tâm khi giao Phó thị cho hai đứa nó.

So sánh thì Cố Lan có vẻ đáng thương hơn.

Hắn không kết hôn, không có người thừa kế. Trước kia hắn còn có ý định bồi dưỡng cháu trai làm người nối nghiệp của mình, chỉ trách Phó Hành ra tay quá nhanh, làm cho hắn bây giờ không có nổi một người.

"Không thì. . . anh rể, anh với chị tôi sinh thêm một đứa nữa đi? Tôi có thể giúp hai người nuôi đứa bé." Cố Lan đột nhiên có ý nghĩ xấu.

"Cút!" Phó Hành lạnh lùng thưởng cho hắn một chữ.

Vợ anh đã bốn mươi sáu tuổi rồi, sinh gì nữa, quá nguy hiểm.

"Vậy Cố thị phải làm sao đây? Không thể không có người thừa kế."

"Cậu có thể tự mình kết hôn sinh con." Phó Hành cảm thấy tên em vợ này bị ấm đầu, vấn đề đơn giản như vậy còn cần phải hỏi anh?

Năm nay Cố Lan cũng đã ngoài ba mươi, là thời kỳ vàng kim của đàn ông, nếu hắn chịu yêu đương rồi kết hôn thì người thừa kế tự nhiên sẽ có.


"Quan trọng là tôi không có đối tượng kết hôn."

Bây giờ Cố Lan vẫn còn độc thân, không phải do hắn quá phong lưu hay có vấn đề thầm kín gì, chỉ đơn giản là chưa gặp được người tâm đầu ý hợp.

Vả lại hắn cũng bận rộn gần chết, nửa năm nay còn phải hỗ trợ trông trẻ, đến ngủ còn không đủ giấc, lấy đâu ra thời gian đi tìm đối tượng?

Tình cảm không phải gió thổi mà đến, anh không có thời gian rảnh cùng tôi tìm hiểu, thì dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi có thể thích anh?

Vậy nên đối với việc kết hôn, Cố Lan không có mâu thuẫn gì, nhưng thái độ cũng rất Phật hệ.

Hữu duyên thì kết hôn, vô duyên thì cứ cô độc vậy đi.

Phó Hành đột nhiên nhớ tới hình như trước kia vợ anh từng sắp xếp xem mắt cho em trai, nhưng mỗi lần cô sắp xếp Cố Lan đều cố tình phá hỏng, hắn vốn không có ý định quen biết con gái người ta.

Sau mấy lần ầm ĩ, Tinh Tinh tức đến đau tim, cô doạ là sau này sẽ không bao giờ quản em trai nữa.

Không biết Cố Lan có còn nhớ việc này hay không?

"Xong rồi." Một hơi xử lý hết bát canh, Tinh Tinh kiêu ngạo đưa cái bát canh sạch bong sáng bóng cho Phó Hành xem.

"Tinh Tinh giỏi quá." Phó Hành ôn nhu xoa đầu Tinh Tinh sau đó đi đẩy xe lăn đến, Cố Lan tự giác đứng dậy lấy cho cô hai túi chườm nóng.

Không phải là dì cả của Tinh Tinh đến, mà cái này dùng để đắp lên chân.

Sắp đến năm mới, mùa đông phương nam trở nên càng ẩm ướt lạnh lẽo.

Thời tiết này dù đã đi giày thật ấm ra ngoài vẫn cảm nhận được một luồng khí rét lạnh dưới chân xông thẳng lên đầu.

Để giữ ấm, nhiều người đã tìm đủ mọi cách để giữ ấm, và túi chườm nóng chính là một trong số đó.

Tự hắn đã kiểm nghiệm, rất hữu ích.

Đỡ Tinh Tinh đến ngồi trên xe lăn, giúp cô mặc áo khoác và quấn kỹ khăn quàng cổ, cũng mang theo cả mũ và khẩu trang, cố gắng bảo vệ cô từ mọi góc độ, không để có bất cứ khả năng bị cảm lạnh nào.

Tinh Tinh rất vui vẻ khi được đi ra ngoài.

Ngay cả sữa mình một mực bảo vệ trước khi đi ngủ cũng quên mất, làm cho Cố Lan đang vừa thấp thỏm vừa mong đợi phải thất vọng rồi.

Hắn muốn xem phản ứng của Tinh Tinh khi phát hiện ra hộp sữa cuối cùng còn sót lại đột nhiên biến thành một hàng sữa mới sẽ như thế nào.

------------Hết Chương 106---------------

29/08/2023