Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 122: C122: Tinh Tinh Lớn? Tinh Tinh Nhỏ?




Editor: DiiHy

—--------------o0o—------------

Để bồi bổ sức khỏe cho đại tiểu thư và tôn thiếu gia, mỗi ngày bà quản gia đều chuẩn bị nhiều thức ăn bổ máu và nhờ lái xe Cố gia đưa đến bệnh viện.

Bà lão già rồi không tiện đi lại nên không thể đến bệnh viện thăm trực tiếp, nhưng ngày nào trong phòng bệnh cũng tràn ngập mùi hương của bà.

— mùi hương của đồ ăn bà nấu.

Tiếc là bà lão chuẩn bị đồ ăn dành cho hai người, nhưng mỹ thực đưa đến đều chui vào bụng một người.

Tinh Tinh vẫn chưa tỉnh, nên không thể ăn được.

Phó Ti Cẩn tỉnh lại đã được một tuần, mặc dù ngày đầu tiên hắn bị lừa, nhưng bây giờ những điều nên biết hắn đã biết hết rồi.

Mẹ hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Bác sĩ nói, nếu cứ tiếp tục thế này, có khả năng Tinh Tinh sẽ trở thành người thực vật.

Mặc dù thân thể Phó Ti Cẩn đã nhanh chóng hồi phục dưới sự giúp đỡ của năng lực thần bí, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không thể chấp nhận được tin dữ này.

Không chỉ mình hắn, mà những người khác cũng không muốn tin vào điều này.

Gần đây nhóm người Phó Hành đang bận bịu sứt đầu mẻ trán.

Bọn họ vừa phải chăm sóc Tinh Tinh và Phó Ti Cẩn, vừa phải lừa gạt các vị trưởng bối về tình hình của hai người bệnh, đặc biệt là tình trạng hiện giờ của Tinh Tinh. Ngoài ra còn phải liên hệ với đoàn đội luật sư để đưa đám người Hàn Đại Dư vào ngục giam từ giờ đến cuối đời không thể ra ngoài. Hơn nữa mỗi người bọn họ còn có công việc của mình ở công ty, không thể bỏ qua được.

Rất nhiều chuyện chồng chéo lên nhau, Phó Hành hận không thể phân thân thành bốn người để cùng xử lý mọi chuyện.

Ngay cả Phó Ti Cẩn mới tỉnh lại cũng phải chống đỡ thân thể ốm yếu để làm việc từ xa trên máy tính, điện thoại.

Dù sao thì bộ phim điện ảnh lớn đầu tiên hắn đầu tư cũng đã đóng máy và bắt đầu tiến hành giai đoạn hậu kỳ, bình thường vào thời điểm này đã phải sắp xếp xong xuôi các hoạt động tuyên truyền quảng cáo trên quy mô rộng.

Những hoạt động nhỏ có thể do đoàn phim tự giải quyết, nhưng có một số vấn đề yêu cầu nhà đầu tư là hắn phải tự mình ra tay.

Suy cho cùng hoat động tuyên truyền này rất có lợi đối với công ty giải trí Phó thị, có thể nhân cơ hội này để quảng bá sản phẩm của công ty hoặc tăng sự xuất hiện của các nghệ sĩ dưới quyền quản lý của công ty.

Lợi nhuận trong quá trình này rất khả quan nên tất nhiên Phó Ti Cẩn không thể bỏ qua.

Ngoài việc vốn là một doanh nhân ra, hắn cũng phải nhanh chóng kiếm tiền mua sữa bột.


Đừng hiểu lầm, Ngư Du không mang thai.

Nhưng hai người đã đính hôn, cách ngày kết hôn cũng không còn xa. Sau khi kết hôn đương nhiên sẽ có con cái, mà sinh con thì rất tốn kém, nếu không chỉ sinh một đứa thì tốn kém càng gấp bội.

Vì thế Phó Ti Cẩn không thể không lên kế hoạch chu đáo ngay từ bây giờ.

Ngư Du vô tình biết được suy nghĩ này của hắn: ". . ."

Em cảm thấy anh lo xa quá rồi đấy, lại còn không chỉ sinh một đứa, anh nghĩ đẹp quá ha.

Được rồi, cô ấy chỉ hơi xấu hổ thôi.

An Nhiên cũng ở trong phòng bệnh nghe được hai người này trò chuyện, liền quay lại tát Phó Ti Thận một cái.

"Sao em lại đánh anh?" Phó Ti Thận đau khổ ôm mặt.

An Nhiên không hề dùng sức nên không thể làm hắn bị thương, nhưng ai vô duyên vô cớ bị ăn đánh cũng cảm thấy ủy khuất.

"Anh rảnh rỗi thì đi học hỏi thêm anh trai anh đi. Mở phòng làm việc mà đi làm bữa đực bữa cái, thậm chí nhân viên còn tìm em phàn nàn, bảo rằng anh chỉ ngoan ngoãn đi làm được một thời gian ngắn rồi lại bắt đầu trốn việc."

Không phải An Nhiên muốn so sánh với người khác, nhưng Phó Ti Thận là hạng người không ai quất roi sau lưng là không chịu tiến bộ.

Chỉ muốn vui chơi hưởng thụ.

"Anh trốn việc không phải để chăm sóc anh hai và Tinh. . . mẹ sao. Đây là anh đang san sẻ gánh nặng với các trưởng bối đó. Với lại dạo này phòng làm việc cũng rảnh rỗi, cần gì phải suốt ngày làm ổ ở đó chứ?"

Nghe Phó Ti Thận bào chữa mà An Nhiên không nói nên lời.

Cô ấy liếc bạn trai một cái rồi đi sang thăm Tinh Tinh.

Đây là thói quen của bọn họ mỗi ngày khi đến bệnh viện, họ sẽ thăm Tinh Tinh trước, sau đó ở lại phòng bệnh của Phó Ti Cẩn, cứ cách nửa tiếng lại qua chỗ Tinh Tinh xem tình hình, vì sợ bỏ lỡ khoảnh khắc cô tỉnh lại.

Mặc dù họ cũng không biết cô có thể tỉnh lại hay không.

Trong lòng An Nhiên hơi mờ mịt, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.

Nhìn thì mọi người có vẻ đã bình tĩnh lại, nhưng chỉ trong lòng mỗi người tự biết, nếu Tinh Tinh vẫn chưa tỉnh lại một ngày, trái tim họ sẽ phải chịu giày vò thêm một ngày.

Không ai có thể cứu chữa được. . .


Một cơn gió lướt qua người An Nhiên, làm làn váy cô tung bay.

Cô ấy sững sờ nhìn bóng dáng Phó Hành đang chạy phía trước mình và sắp biến mất ở khúc cua.

Đằng sau cô là các bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng.

Cô ấy hậu tri hậu giác nhận ra điều gì đó.

Khóe môi đang mím chặt của An Nhiên dần nhếch lên, mặc kệ trên chân còn đang đi giày cao gót, cô ấy chạy thật nhanh đến cửa phòng bệnh của Tinh Tinh.

Lúc này cửa phòng bệnh mở rộng, cảnh người người đi ra đi vào thật náo nhiệt.

An Nhiên không dám đi vào quấy rầy mọi người, chỉ đứng sau nhìn qua khe hở giữa đám người.

Dù không nhìn rõ lắm nhưng cô vẫn thấy thân hình mảnh mai yếu ớt đáng lẽ nên nằm trên giường bệnh đã ngồi dậy.

Ngồi dậy!

Dì Tinh tỉnh rồi!

An Nhiên cố kiềm nén không hét lên, hai tay run run cầm điện thoại, vội vàng gửi một tin nhắn thoại vào trong nhóm bằng giọng nói đứt quãng: "Tinh. . . dì Tinh tỉnh rồi, mọi người mau đến đây đi, dì Tinh thực sự tỉnh lại rồi!"

Cô ấy quá kích động nên nói năng không mạch lạc, chỉ lặp đi lặp lại câu dì Tinh tỉnh rồi. Nhưng điều này cũng khiến cả nhóm hoảng hốt.

【Phó Ti Thận: Mẹ tỉnh rồi sao?! Ai đó dội cho tôi một chấu nước đá xem tôi có đang nằm mơ không.】

【Phó Ti Cẩn: Đợi một chút, tôi đang đi xe lắn đến.】

【Cố Lan: . . .】 Quá bất ngờ nên chưa biết phải nói gì.

【 Bạch Kỳ Vũ: Đang trên đường tới.】

Trong khi mọi người đang tức tốc chạy đến, thì Tinh Tinh vừa mới tỉnh lại vẫn đang bám lấy người Phó Hành khóc thút thít.

——Xin kẹo.

"Hu hu đau quá, lưng Tinh Tinh đau quá."


Tinh Tinh nhíu đôi mày xinh đẹp, vẻ mặt ủy khuất, hai tay ôm chặt Phó Hành không buông: "Chú ơi, Tinh Tinh muốn ăn kẹo."

Không phải giọng nói trẻ con nữa, giọng Tinh Tinh bây giờ mang theo sự thành thục và quyến rũ của người trưởng thành, nhưng Tinh Tinh không nhận ra sự kỳ lạ này, vẫn tiếp tục trốn trong vòng tay Phó Hành.

Ở đây có nhiều bác sĩ quá, bọn họ sẽ không chích bé chứ?

"Tinh tinh ngoan nào, để bác sĩ kiểm tra cho Tinh Tinh một chút, được không?"

Phó Hành theo thói quen dỗ dành Tinh Tinh, nhưng lòng anh không khỏi trùng xuống.

Từ lúc Tinh Tinh tỉnh lại đã ở trạng thái này, đừng nói là anh, ngay cả các bác sĩ cũng nhận thấy điều bất thường.

Một người trưởng thành nhưng lại hành động, nói năng như trẻ con, nhìn thoáng qua là biết có vấn đề.

"Mời người nhà bệnh nhân ra ngoài, chúng tôi cần tiến hành kiểm tra kỹ càng cho người bệnh." Tập trung kiểm tra não bộ.

Bác sĩ không nói câu sau, nhưng Phó hành hiểu ý của ông ấy.

Vấn đề bây giờ là Tinh Tinh vừa trải qua một cú sốc quá lớn, vết thương trên người rất đau, dưới sự đả kích kép của tâm lý và sinh lý, cô căn bản không thể rời khỏi Phó Hành.

Giống như hội chứng vịt con*, lần đầu tiên thu nhỏ cô, người cô nhìn thấy đầu tiên là Phó Hành, và người đầu tiên cô nhìn thấy khi biến trở lại cũng là Phó Hành. Hai lần đầu tiên đã khiến Phó Hành trở thành người mà Tinh Tinh ỷ lại nhất.

*雏鸟情结 - Hiệu ứng vịt con hay hội chứng vịt non (Baby duck syndrome) là hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận trên các chú vịt con mới nở, theo đó, khi mới nở thì những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng và cho dù là con gà hay con người hay bất cứ thứ gì khác chuyển động, miễn là khi chúng xuất hiện lúc nó mới nở, nó sẽ mặc định là mẹ nó. Ở con người, hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng (Imprinting) hay dấu ấn khó phai.

Bác sĩ thử gỡ tay Tinh Tinh đang ôm Phó Hành ra, nhưng chỉ cần hơi dùng sức, cô đã bĩu môi muốn khóc.

Biểu cảm đáng thương giống hệt tiểu Tinh Tinh, làm người ta vừa buồn cười vừa mềm lòng.

Cuối cùng vẫn là bác sĩ đầu hàng trước.

Bọn họ cho phép Phó Hành ở lại, nhưng những người khác phải ra ngoài.

Bất lợi về vị trí, Phó Ti Cẩn và những người đến sau đều phải đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn chằm chằm vào trong.

Phó Ti CẨn vuốt trán thở dài: "Được rồi, lát nữa lại vào."

Bị đứng ngoài này cũng không thành vấn đề, nhưng rất nhiều y tá và bệnh nhân đi ngang qua đều nhìn bọn họ.

"Em đi chuẩn bị đồ ăn cho dì Tinh trước, nằm lâu như vậy mới tỉnh lại, dì Tinh nhất định đói lắm." An Nhiên nói trước.

Ngư Du nói thêm: "Em xuống dưới mua khăn tắm và một số đồ vệ sinh cá nhân, còn phải nhờ người mang những thứ như chăn, gối, nềm đến nữa."

Giường ở bệnh viện không thoải mái, tốt nhất là dùng đồ mình mang đến.

Vừa thoải mái lại sạch sẽ.


Con gái vẫn cẩn thận hơn, có thể nghĩ ra những vấn đề mà con trai không nghĩ đến.

An Nhiên và Ngư Du phân chia công việc, còn lại hai anh em họ Phó tiếp tục ở yên tại chỗ nói mát.

Phó Ti Cẩn ngồi trên xe lăn, bây giờ cơ thể hắn vẫn quá yếu để tự đi lại.

Có hắn ở đây nên Phó Ti Thận không thể rời đi được, chỉ có thể đợi cùng anh trai.

"Đột nhiên em cảm thấy hai chúng ta giống như linh vật vây, thật vô dụng."

"Trong lòng biết là được rồi, không cần nói ra đâu." Phó Ti Cẩn tự biết thân biết phận.

Không lâu sau các bác sĩ và y tá nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng bệnh.

Một cuộc kiểm tra chi tiết không có nghĩa là bác sĩ đi vào và tùy tiện dùng một vài dụng cụ y tế gì đó là xong.

Trước tiên bác sĩ phải đưa ra danh sách khám, sau đó người nhà cùng với hộ sĩ đưa bệnh nhân đến các khoa khác nhau để tiến hành kiểm tra sức khỏe tổng thể.

Trong đó, riêng việc làm kiểm tra đã mất hai đến ba ngày, chờ báo cáo kết quả ít nhất cũng phải mất nửa tháng, lâu thì có thể cả tháng, đây là trường hợp không cần xếp hàng.

Bởi vì phải nuôi cấy vi khuẩn, xét nghiệm máu và những hạng mục tương tự cần có thời gian để nghiệm chứng, không thể vội vàng được.

Tuy nhiên, chuẩn đoán sơ bộ vẫn được bác sĩ đưa ra luôn.

"Vùng đầu bệnh nhân không có dấu hiệu bị tổn thương nghiêm trọng. Có thể là do cô ấy bị kích thích quá mức, hoặc dưới tình huống cận kề cái chết, cơ thể tự động áp dụng các biện pháp tự vệ, làm cho trí nhớ của cô ấy tạm thời thoái hóa thành một đứa trẻ. Điều này có ảnh hưởng đến thân thể hay không thì vẫn còn phải kiểm tra thêm mới biết chính xác được. Điều quan trọng bây giờ là chăm sóc vết thương của bệnh nhân cẩn thận."

"vâng, cảm ơn bác sĩ."

Phó hành bắt tay bác sĩ bày tỏ lòng biết ơn và tiễn ông ấy ra ngoài.

Đối với anh, Tinh Tinh trưởng thành nhưng trí nhớ lại chỉ như một đứa bé cũng thì có là gì?

Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã sớm nhận ra rằng chỉ cần người còn sống, những thứ khác đều không thành vấn đề.

Cùng lắm là sau này anh tiếp tục coi vợ như con gái mà nuôi, chỉ khác là con gái này cao lớn hơn những đứa bé bình thường khác mà thôi.

Nhưng cô vẫn biết làm nũng như em bé, vẫn rất đáng yêu.

Ánh mắt Phó hành dịu dàng hơn, anh quay lại phòng bệnh ngồi trước giường Tinh Tinh, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài hơi rối của cô.

Tinh Tinh mới tỉnh lại không lâu đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.

—---------------Hết Chương 102—-------------

09/07/2023