Đúng 22 giờ, hai người đã về đến căn hộ, bọn họ đúng giờ tập hợp lại để chào tạm biệt khán giả, còn nói câu chúc ngủ ngon.
Các nhân viên công tác đã hoàn thành công việc trong ngày, thu dọn thiết bị và chuẩn bị rời đi. Trước khi rời đi, bọn họ nói với mấy người Minh Tự về hành trình ngày hôm sau, khởi hành lúc 6 giờ sáng, tập trung ở ven sông tiến hành quay phim.
Tống Kiến Chi ở bên cạnh ghi nhớ thời gian, đặt đồng hồ báo thức lúc 5 giờ.
Khi nàng ngẩng đầu lên, mọi người đã rời đi, Minh Tự từ ngoài cửa quay lại, nói: "Hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta."
Đúng vậy, chỉ còn lại hai người.
Không có camera theo dõi khắp mọi nơi, không có hàng vạn cặp mắt nhìn.
Xung quanh đột nhiên trở nên trống rỗng, sự mệt mỏi vì hẹn hò trước mặt mọi người suốt một ngày quét từ sâu trong cơ thể, Tống Kiến Chi thở ra một hơi nói: "Cuối cùng cũng kết thúc."
"Đi tắm rồi đi ngủ." Tống Kiến Chi duỗi người, lười biếng ngáp dài, nói xong mới nhớ ra đây không phải nhà mình, nào có đồ để cho mình tắm rửa.
Hơn nữa, Minh Tự đã lâu không sống ở đây, cũng không biết đã thu dọn phòng bên cạnh hay chưa ---
Mặc dù Tống Kiến Chi có trực giác nếu mình ở lại hẳn sẽ không cần ngủ ở phòng bên cạnh...
Không được, không được, quá xấu hổ.
Dù sao căn hộ của nàng cũng ở tầng đối diện, Tống Kiến Chi rụt rè nói: "Vậy em cũng về nhà nha?"
"Về đâu." Minh Tự đến gần, chậm rãi nói: "Cửa đã đóng rồi."
"Không được đi." Cô yêu cầu bằng một giọng rất nhẹ.
Đều nói trước lạ sau quen, trước đây hai người đã ngủ với nhau trong trạng thái tỉnh táo, lúc này tâm tình của Tống Kiến Chi rất phức tạp.
Nội tâm nàng không hề bài xích, thậm chí còn có chút muốn phối hợp tác, nhưng nàng lại không thể kiềm chế được rụt rè của mình, hành vi cử chỉ không theo kịp thay đổi trong tâm lý, rất có loại dục cự còn nghênh.
"Nhưng mà..." Tống Kiến Chi vẫn còn do dự, ánh mắt nhìn khắp nơi.
"Chị còn có chuyện muốn nói với em." Minh Tự dừng lại trước mặt Tống Kiến Chi, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, Minh Tự hơi cúi đầu, giống như đang thì thầm vào tai Tống Kiến Chi.
Minh Tự nhìn người trước mặt, vòng tay qua eo Tống Kiến Chi, ôm nàng, hoàn toàn đè ép không khí nhỏ bé giữa hai người, chỉ còn lại hai bóng dáng yểu điệu thân mật dán vào nhau.
Cuối cùng, dưới ánh sáng của ngọn đèn tường, hai cái bóng hòa vào một chỗ, không còn phân biệt ai với ai nữa.
Minh Tự hôn Tống Kiến Chi.
Nụ hôn này không hề có chút dục vọng, đơn thuần mà tùy ý. Giống như chỉ vừa nhìn thấy một vật nhỏ đáng yêu, không nhịn được mà hôn, sau đó nhìn, lại không nhịn được hôn thêm lần nữa, lúc này mới biểu đạt tình cảm của mình nhiều hơn một chút, ôm lấy người kia vào trong ngực.
"Chị còn chưa trả lời vấn đề mà trước đó em đã hỏi," Minh Tự thân mật nói.
Dưới ánh sáng ấm áp màu vàng mờ, trong vòng tay của người mình yêu, Tống Kiến Chi mềm nhũn ra, giống như một viên kẹo mềm nhỏ bị nướng lên.
"Không phải chị đã trả lời rồi sao..." Tay của Tống Kiến Chi không có chỗ tựa nên chỉ đơn giản đặt lên vai Minh Tự, đầu ngón tay nhẹ nhàng đáp lên da thịt.
Móng vuốt mèo không an phận, lại lộ ra đáng yêu cùng sinh động độc hữu.
"Đó là câu trả lời cho người khác nghe." Minh Tự thở dài, "Chị còn chưa nói câu trả lời cho em."
Nói đến đây, Tống Kiến Chi thuận theo suy nghĩ chân thật của mình, hỏi cô: "Vậy... câu trả lời là gì?"
Người ôm nàng nói: "Em hỏi, chị có chầm chậm thích em hay không, câu trả lời là không."
Tống Kiến Chi hoàn toàn không bị dọa đến, có kết quả kiểm tra hệ thống trong tay, nàng rất rõ ràng, nữ nhân này thích mình, nàng bình tĩnh nói: "Ò, chị tiếp tục đi." "
Minh Tự nhướng mày nơi nàng không thể nhìn thấy, sau đó lại cảm thấy có chút hạnh phúc khó tả.
Cô nghiêng đầu, hôn nhẹ lên tóc Tống Kiến Chi, nói: "Trước kia có người, ừm, đã theo đuổi chị." Minh Tự quay sang nói, cô chậm rãi nói: "Người không nhiều cũng không ít, nhưng chị đều từ chối. Khi đó, có một người đã nói một câu khiến chị vô cùng ấn tượng."
Tống Kiến Chi không vui: "Này, em đang nói chuyện thổ lộ với chị, sao lại nói về chuyện cũ lãng mạn của chị rồi?"
Khoe ra có nhiều người thích sao?
Minh Tự xoa đầu mèo con, trấn an nói: "Nào có?"
Tống Kiến Chi ăn phải hũ dấm, chu môi hung ác nói: "Chị nói tiếp đi, người kia nói gì?"
Minh Tự xoa đầu nàng thêm vài lần rồi nói: "Người kia nói 'người như cô, đối phương phải lên núi đao xuống biển lửa mới có thể lay động trái tim cô.'"
Tống Kiến Chi liếm môi, vẫn im lặng, tựa vào vai Minh Tự, đợi Minh Tự nói tiếp.
"Chị cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng sau khi anh ta nói lời này, rất lâu sau đó chị cũng không có động tâm, ngay cả chị cũng có loại ảo giác này."
"Sao chị có thể thích một người? Nếu thích thì sẽ thích loại người nào? Khi đọc kịch bản, hai câu hỏi này đôi khi hiện lên trong đầu lại không có câu trả lời."
Tống Kiến Chi đắc ý, đuôi của nàng đều sắp dựng lên.
Đương nhiên là thích người như em.
Minh Tự tỷ tỷ vừa nói xong trong lòng Tống Tiểu Chi đã ùn ục như đường.
Nàng dùng đầu cọ cọ vai Minh Tự, không tiếng động mà làm nũng.
Minh Tự giãn mày, khẽ mỉm cười, ánh mắt rơi vào bức tường phía sau Tống Kiến Chi, nhưng giống như cô đã xuyên thời gian, nhìn về quá khứ.
"Chị không tin cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, đến bây giờ vẫn còn hoài nghi. Nhưng đêm đó, khi nhìn em lao vào trên người chị, không hiểu tại sao trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ."
Rốt cuộc vẫn là một cô gái, Minh Tự nỗ lực giữ bình tĩnh mà biểu lộ cảm xúc của mình, nhưng vẫn có chút thẹn thùng.
Lúc này Minh Tự chỉ mừng vì không cần nói trước mặt Tống Kiến Chi, cô sợ nói đến nửa đường mình sẽ trực tiếp hôn nàng.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, nói ra lời quan trọng nhất.
"Nếu là em, chỉ cần em cười với chị một cái, chị liền có hảo cảm với em. Chỉ cần em đối xử với chị tốt một chút, chị liền không chút thu liễm mà thích em."
Minh Tự nhớ tới mặt đối mặt trong bữa tiệc hôm đó, cô gái đạp tinh vân mà đến, ngước nhìn về phía mình.
Nhớ tới cô gái đã giúp mình hủy hợp đồng, đưa ra một cành ô liu.
Nàng là rực rỡ, là tinh linh, là thiên thần, là cứu rỗi, là tình yêu.
"Ở trong mắt chị, em không quá khác biệt so với những người khác. Đương nhiên, có thể em xinh đẹp cùng đáng yêu hơn, hoặc có thể vì lý do khác --- em phù hợp với chị chăng?" Giọng nói trầm thấp của Minh Tự tràn đầy nghi hoặc, cô cũng không biết câu trả lời.
Cô nhẹ nhàng thở dài, mang theo thỏa mãn nói: "Tóm lại những việc em đã làm luôn làm chị không nhịn được mà động tâm, chị không biết tại sao."
Tống Kiến Chi vươn tay ôm lấy cổ Minh Tự, ôm chặt lấy người này: "Em đang nghe đây."
Minh Tự ngửi nhiệt độ trên cơ thể nàng, là hơi thở ấm áp.
"Chị thích em, thích em đối xử tốt với chị, nhưng nếu là người khác, có đối xử tốt với chị đến đâu chị cũng sẽ không thích."
Trong giọng nói của cô có chút buồn rầu.
"Nói như vậy, em có hiểu không? Chị cũng không hiểu chính mình nữa, chị chỉ cảm thấy rất thích em."
"Thích em đến mức nếu em phải lên núi đao xuống biển lửa để khiến chị thích em, vậy chị thà không thích em nữa, chị không muốn em phải chịu khổ vì chị." Cuối cùng, Minh Tự nghiêm túc nói.
Tống Kiến Chi nghe, mỗi lần Minh Tự nói một câu, vị ngọt trong lòng nàng lại ngọt ngào hơn một chút, cuối cùng tràn ngập, khiến trái tim nhỏ bé của nàng cảm thấy đau nhức.
Tình cảm của Minh Tự dành cho nàng quá mãnh liệt, làm nàng không còn giữ được gì nữa.
Tống Kiến Chi nhỏ giọng mà kiên định nói: "Em cũng không tin cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng em tin chị."
"Hơn nữa, em cảm thấy mình rất may mắn." May mắn vì có thể sinh ra chút mị lực kỳ lạ với người mình thích.
Người đắm chìm trong tình yêu chính là sẽ không tự hỏi lý do sinh ra tình yêu.
Hai chữ này lướt qua đáy lòng Tống Kiến Chi, nhưng trong đó cũng ẩn chứa một nỗi lo lắng mang tên hệ thống.
Bất quá cũng còn tốt, sống hay chết chỉ là trong mấy ngày này.
Nàng lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Thật tốt, chị thích em nhiều như vậy."
Tống Kiến Chi lùi lại, đứng thẳng từ trong vòng tay của Minh Tự, hai tay vẫn vòng qua cổ Minh Tự.
Tống Kiến Chi nhìn thẳng vào mắt Minh Tự, trong mắt giống như bị giấy gói kẹo bao phủ.
"Em rất vui."
"Em rất vui." Nàng lặp lại, đôi mắt không khỏi cong lên.
Minh Tự nhìn thấy cô gái của mình như vậy, vì mình thẳng thắng mà vui vẻ, liền nhịn không được mà cười theo nàng.
Tống Tiểu Chi vui vẻ như vậy, thật tốt.
Tống Kiến Chi đặt một tay lên bả vai của Minh Tự, hơi nhón lên, hôn lên trán Minh Tự.
Xúc cảm ôn nhu lan xuống, từ chân mày xinh đẹp, sống mũi thẳng tắp, đến môi mỏng nói thích mình.
Dấu hôn loang lổ, giống như đóa hoa anh đào hồng nhạt mà rơi trên mặt Minh Tự, khi gió thổi qua, chỉ còn lại những vết hồng ngân, mùi hương thoang thoảng đọng lại.
Cuối cùng, những cánh hoa anh đào rơi vào mắt Minh Tự.
Mí mắt trắng nõn của cô khẽ run lên, giống như bạch trà ngâm trong gió xuân, ngay cả con bướm cánh đen đậu phía trên cũng không ngừng run rẩy, mang theo vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.
Một lúc lâu, Tống Kiến Chi chạm vào hoa anh đào, trán chạm trán với Minh Tự, chóp mũi cao thẳng chạm nhau, thân mật cọ xát trong khe hở hẹp, tiếng hít thở cùng nhiệt độ cơ thể giao hòa.
Những cảm xúc khác nhau dần dần hiện lên trong mắt Minh Tự.
Giọng cô trở nên khàn khàn: "Đêm nay--"
"Đêm nay em sẽ không về." Tống Kiến Chi dứt khoát lưu loát ngắt lời Minh Tự, giống như không phải Minh Tự muốn giữ nàng lại, mà là nàng muốn ở lại tận hưởng phúc lợi.
Minh Tự kinh ngạc, cảm xúc đều bị Tống Tiểu Chi đảo loạn, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Hôm nay ngoan như vậy sao?
Tống Kiến Chi vòng tay qua eo mình, nắm lấy bàn tay âm thầm quấy phá của Minh Tự.
Nàng nheo mắt lại, che đi tia xấu hổ trong mắt, đưa bàn tay xinh đẹp có lực kia đến một nơi khác.
Đêm nay nghe được tâm ý của đối phương, Tống Kiến Chi rất hào phóng nói: "Chỉ cần không... đều có thể."
Ngón tay của Minh Tự theo bản năng mà co lại, cô kìm nén dục vọng nóng bỏng thiêu đốt, đầu lưỡi hung hăng liếm vào hàm răng, khàn giọng nói: "Chỉ cần không cái gì?"
Tống Kiến Chi vừa xấu hổ vừa buồn bực trừng mắt nhìn cô.
Mắt lại ngân ngấn nước.
Minh Tự đưa tay ra, thuận theo tâm ý mà dùng đầu ngón tay lau dưới mắt nàng, hơi dùng sức, vẽ ra vết đỏ hồng trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của nàng.
Giống như đang khóc, nhu nhược động lòng người, kiều mị liễm diễm.
Minh Tự hài lòng nói: "Thật xinh đẹp."
Tống Kiến Chi muốn mở miệng lên án Minh Tự động tay động chân, thỏa mãn dục vọng của bản thân.
Nhưng nàng lạu nghe Minh Tự ái muội nói: "Không phải nói đều có thể sao?"
Tống Kiến Chi nhất thời cứng họng, ánh mắt chạm vào mắt Minh Tự, nàng nhìn thấy đôi mắt như hồ sao đã bị nàng đảo loạn, lộ ra đáy mắt đang kéo người ta trầm luân vào vũng bùn sâu thẳm, lại thấy có chút khoái cảm.
Còn không phải- thích mình sao?
Muốn mình sao?
Trong lòng Tống Kiến Chi đắc ý, cố gắng đè nén khóe môi muốn nhếch lên.
Đôi mắt nàng vô thố giảo hoạt mà chuyển động, giống như một con thú nhỏ bị kinh hãi, toàn thân mềm nhũn trước mặt người thợ săn, không thể đi được, chỉ có thể ---
Trở thành con mồi.
Để cô làm những gì cô muốn.