Đối với Tống Kiến Chi, trước sau chỉ có một giây nàng đã về tới Cam Lâm Uyển.
Một giọt nước hòa vào biển ý thức của nàng, nạp lại cho nàng ký ức về thế giới trong thời gian nàng vắng mặt, để nàng xem lại.
Tống Kiến Chi ngơ ngác nhìn căn phòng sang trọng cùng tinh tế trước mặt, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Nàng đã trở lại --
Không phải, nàng lại rời đi lần nữa.
Những giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên má nàng, Tống Kiến Chi dùng mu bàn tay lau đi, hít mũi rồi tự nhủ: “Không được khóc, đã đáp ứng rồi.”
Đáp ứng về sau sẽ sống thật vui vẻ cùng hạnh phúc
Tống Kiến Chi lấy khăn ướt lau mặt, kết nối với máy tính, lưu lại vài bản sao ảnh chụp và video, cẩn thận mà thoả đáng.
Dù ký ức của ba mẹ sẽ bị xóa đi nhưng ít nhất nàng vẫn còn nhớ.
Mối quan hệ quý giá cùng kỳ lạ của bọn họ có thể tồn tại dựa trên ký ức của nàng, ký sinh trong những hình ảnh không bao giờ phai nhạt.
Sau khi làm bản sao xong, Tống Kiến Chi mang vẻ hoài niệm mà nhìn. Có lẽ nàng là người duy nhất trên thế giới biết được những bí mật này, biết con phố này khác hàng trăm con phố khác như thế nào, biết con mèo đen đó khác những con mèo khác như thế nào, còn biết... bóng lưng kia là của ai.
Có lẽ đối với người khác nó không đáng kể đến, thậm chí còn rất tầm thường, nhưng đối với Tống Kiến Chi thì đó là báu vật quý giá.
Tống Kiến Chi không để rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Nàng xem đi xem lại hai ba tiếng, cuối cùng hít một hơi thật sâu, đóng máy tính lại.
Mọi thứ lúc này hoàn toàn an tĩnh, ngay cả hệ thống trên người cũng cực kỳ nhẹ, giống như một chiếc lông vũ. Hệ thống đã rơi vào trạng thái ngủ say, Tống Kiến Chi có thể cảm giác được.
Ngày mai thức dậy, bắt đầu một cuộc sống mới. Tống Kiến Chi đứng dậy, nhớ ra ngày mai nàng sẽ đến thành phố G để quay chương trình thực tế, lúc đó nàng mới có thể gặp được Minh Tự tỷ tỷ, không biết đặt vé lúc mấy giờ.
Nàng “tìm kiếm” trong đầu, phát hiện ra ---
Kế hoạch đã thay đổi?
Ngày hôm sau, Tống Kiến Chi tiếp đãi người chủ trì tại Cam Lâm Uyển.
Người chủ trì là một cô gái nhỏ nhắn, trẻ trung và xinh đẹp, tự giới thiệu là Tiểu Oa, nàng ấy bắt đầu ghi hình ngay từ khi gõ cửa phòng Tống Kiến Chi.
Tống Kiến Chi còn chưa trang điểm, dáng vẻ giống như đang rửa mặt, còn chưa tháo băng đô tai mèo màu hồng trắng, nhìn thấy tổ chương trình, nàng có chút kinh ngạc, sau đó chớp mắt lộ một nụ cười nho nhỏ trước ống kính.
Trong máy quay, Tiểu Oa nói với Tống Kiến Chi: "Chào buổi sáng, đây là vừa mới ngủ dậy sao?"
Tống Kiến Chi ngượng ngùng chạm vào chiếc băng đô, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng theo yêu cầu của chương trình, nàng phải đạt được "chân thật", nàng làm theo:
"Chào buổi sáng --- mọi người đến sớm vậy, đã định trước là bảy giờ, hiện tại chỉ mới sáu giờ..."
Tống Kiến Chi muốn thừa cơ hội tổ chương trình chưa đến, đang cố gắng sửa soạn đẹp đẽ nhưng không ngờ tổ chương trình lại siêng năng quá mức.
Nói đến, chương trình tạp kỹ của Ôn Toa tỷ có thể thiếu trò đùa tàn ác này sao? Tống Kiến Chi thở dài.
“Ha ha ha ha!” Tiểu Oa không phải người to lớn, nhưng tiếng cười lại cực kỳ càn rỡ, “Không ngờ tới phải không?” “
"Nhưng không sao, cô sẽ biết cốt truyện phía sau ngay thôi.” Tiểu Oa đi theo Tống Kiến Chi đi vào.
"Hả?" Tống Kiến Chi đầy mặt nghi hoặc hỏi.
"Chủ đề số đầu tiên của chương trình thực tế của chúng tôi có tên là 'Đặt chân nhân tú'. Tiểu Oa cười thần bí, "Mỗi người các cô đều có một nhân vật, một kịch bản, bao gồm cả hiệu ứng chương trình cần đạt được, tất cả đều được viết trong kịch bản, có vui không?"
Tống Kiến Chi:... Đây là diễn sao?
Biểu cảm mờ mịt của nàng quá chân thực, đặc biệt là hai chiếc tai mèo trên đầu của nàng, camera cũng không nhịn được mà quay cận cảnh nàng.
Đây chỉ là trailer đưa ra đề tài nho nhỏ, Tiểu Oa không tiết lộ quá nhiều mà đi thẳng vào chủ đề: “Được rồi, chúng ta nhanh chóng xuất phát, thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của cô đi."
Tiểu Oa lấy ra hai cái phong bì từ nhân viên.
Một cái màu đen và một cái màu trắng: "Cô chọn một cái đi.
Tống Kiến Chi suy nghĩ một chút, chọn cái màu trắng, mở ra, lấy thẻ nhiệm vụ bên trong ra, nàng đọc nội dung nhiệm vụ trước ống kính: “Tìm Minh Tự, cùng nhau đến hiện trường chương trình thực tế.”
*
<Đặt Minh Tinh> là một chương trình tạp kỹ trực tiếp, được lên lịch đặc biệt vào thứ bảy và chủ nhật để mọi người xem.
Sau 0 giờ, <Đặt Minh Tinh> đã được lên đầu trang web video, ảnh bìa là các khách mời tham gia chương trình, thu hút nhiều người bấm vào xem.
Buổi phát sóng còn chưa bắt đầu, một màu đen tối, người qua đường cũng không nhiều, những người cam tâm tình nguyện ở lại canh phòng live đương nhiên là fan mời của khách mời.
Giao diện được cố ý tạo ra giống như một phòng live, làm người ta có cảm giác như đang live, khi không có nội dung phát sóng, tổ chương trình cố tình cho mọi người xem một màn hình đen, trên đó chỉ có những mạc đạn lơ lửng:
"Oa, trận chiến bắt đầu rồi."
"Em trai nhà tôi thịnh thế mỹ nhan ô ô ô thật tuyệt.”
“Trời ơi, Thịnh Cách tham gia chương trình thực tế nhìn thật đáng yêu quá đi!"
"??? Sao bên tôi không nhìn thấy gì?"
"Chỉ có ai đáng yêu mới có thể nhìn thấy #đầu chó.”
"Hahahahahahahahahahahahahahahahaha"
...
Đạn mạc diễn xuất trước màn hình đen một lúc lâu, lúc bảy giờ, cuối cùng màn hình cũng sáng lên, người chủ trì xuất hiện trên màn hình, dòng chữ "trailer" viết ở góc dưới bên phải màn hình.
Kịch bản này vô cùng quen thuộc, được sử dụng phổ biến, chính là đi theo một khách mời đi tìm một khách mời khác, điều này thúc đẩy khách mời tương tác và thỏa mãn mong muốn theo dõi người nổi tiếng của khán giả.
Trong <Đặt Minh Tinh> có tổng cộng tám người, chương trình chia thành bốn nhóm, được theo dõi và quay phim riêng biệt, cuối cùng phát sóng cùng nhau.
Tống Kiến Chi là người đầu tiên lên sóng, nàng xinh đẹp, đây là một điểm cộng trong ngành giải trí coi trọng ngoại hình, nàng còn có khí chất minh tinh, vừa xuất hiện liền được điên cuồng khen ngợi.
"Ô ô ô, mặt của Tống Tam tỷ tỷ tràn đầy collagen."
"Cái băng đô!!! Thế mà tôi có cùng cái băng đô với Tống Tam tỷ tỷ, cảm động."
"Vẻ mặt ngơ ngác kia đáng yêu chết tôi rồi a a a a a!!!"
"Vậy phong bì màu đen là cái gì? Minh Tự tới tìm Tống Tam sao?"
"Minh Tự Minh Tự Minh Tự."
Màn ảnh chuyển tới bên Hà Hi Lam, nhiệm vụ mà tổ chương trình giao cho cô là đi đón Từ Bội.
Tương ứng, Trần Viên Ninh đi tìm Bành Chu, Nhạc Nghị đi đón Thịnh Cách.
Từ Bội đang ở sân bay, tổ chương trình cùng Hà Hi Lam vội vã tới đó, thuận đường bay đến Thành phố G. Hành trình rất thuận lợi, Hà Hi Lam rất giỏi nói chuyện phiếm, hài hước trò chuyện với người chủ trì.
"Bảo vệ Lam Lam đẹp nhất thế giới!"
"Minh Tự Minh Tự Minh Tự."
"Mấy người có nhìn rõ đây là ống kính của ai không."
"Đánh đi đánh đi đánh đi."
Khi đến phòng VIP của sân bay, quả nhiên nhìn thấy Từ Bội đang ngồi ở bên trong, Từ Bội vẫn chưa thấy họ đến.
Hạ Hi Lam đang suy nghĩ nên chào hỏi thế nào cho tốt, vừa định bước tới thì nghe thấy nhân viên công tác nói: “Lão sư Hà đợi một chút, tôi có một yêu cầu.”
Hà Hi Lam hơi mở mắt, nhẹ nhàng hỏi.: "Yêu cầu gì?"
Nhân viên công tác đưa cho cô một phong bì khác, cố gắng để khách mời tự hiểu thông điệp.
Hà Hi Lam mở ra, vừa nhìn vừa đọc:
"[Cô chỉ có năng lực này sao?] Đối đãi nghiêm khắc như tiền bối giáo huấn hậu bối."
Nhân viên công tác thuyết minh: "Ngài quá ôn nhu, đây là thử thách mà tổ chương trình đưa ra cho ngài, xem ngài có tiềm năng tạo nên người tốt không."
Hà Hi Lam rõ ràng đã sửng sốt một lúc mới cất tấm thẻ đi, nàng dịu dàng nhìn vào camera, nói: "Mặc dù hơi khó nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Ô ô ô Lam Lam nhà tôi còn chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng, tổ chương trình thật quá đáng."
"Đúng vậy đúng vậy, thật quá đáng. Sao có thể làm sụp đổ hình tượng Bạch Liên của người ta được chứ?"
"Cười chết mất."
Hà Hi Lam chậm rãi trả lại cho nhân viên công tác rồi đi tới.
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra ở đội Bành Chu Trần Viên Ninh và đội của Nhạc Nghị Thịnh Cách.
Yêu cầu mà Trần Viên Ninh nhận được là "[Không được nha người anh em] bắt nạt Bành Chu cho đến khi hắn xấu hổ mới thôi."
Nhạc Nghị nhận được là [Nhất kiến như cố] nhiệt tình đối đãi với Thịnh Cách như gặp lại một người bạn cũ."
Tống Kiến Chi không biết các đội khác thế nào, khi nhìn thấy yêu cầu bên ngoài phòng chờ Minh Tự, nàng thực sự cảm nhận được ác ý của tổ chương trình.
"[Em sai rồi] gặp nhau giống như trai thẳng gặp lại bạn gái."
Tống Kiến Chi:...
Kịch bản này không phải là Minh Tự tỷ viết đấy chứ?
Không không, nàng điên cuồng lắc đầu ở trong lòng.
Nếu Minh Tự viết kịch bản thì còn đáng sợ hơn nữa!
Nhân viên công tác thuyết minh: "Oa, Kiến Chi đã nhập diễn rồi sao? Vẻ mặt chột dạ này thậy sinh động!"
Tống Kiến Chi:... cô mau im lặng đi ô ô ô.
Minh Tự đang ở sau cánh cửa, đạn mạc đã tăng lên đáng kể.
"A a a a a, cp của tôi sắp xếp vào cùng một khung hình!"
"Minh Tự Minh Tự Minh Tự."
"Hahahahahahaha Tôi đang nghĩ đến cốt truyện của <Không tín vô duyên>, nhìn đến hiện tại, tình thế thay đổi."
"Hai người bọn họ có quan hệ gì vậy? Là kịch bản thôi sao?"
Tống Kiến Chi không nhìn thấy đạn mạc, liếm môi gõ cửa.
Người ra mở cửa là Lý Mạn, khi nhìn thấy chính là nàng, ánh mắt Lý Mạn sáng lên như một độc giả đang ăn cẩu lương cp, nói: “Tống tiểu thư!”
Nhưng sau đó, Lý Mạn nhanh chóng nhìn về phía camera, khống chế được biểu tình, rụt rè nói: "Là tổ chương trình sao? Minh Tự tỷ đang nghỉ ngơi ở bên trong."
Khi nghe thấy cô đang nghỉ ngơi, Tống Kiến Chi nghĩ ngay đến lịch trình của Minh Tự còn chăm chỉ hơn thời khóa biểu của học sinh cuối cấp....
Xong rồi, nàng càng cảm thấy chột dạ hơn.
"Kỹ thuật diễn xuất của vị tỷ tỷ này tốt như vậy sao? Tôi thực sự chấn kinh rồi."
"Tôi vốn tưởng đội này là nhan giá trị, hiện tại mới phát hiện đây là đội thực lực."
Tống Kiến Chi nhẹ nhàng đi vào, Minh Tự đang ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt trắng như sứ, thanh lệ thoát tục, lông mi rũ xuống, không biết có phải đang ngủ hay không.
Nhưng nhiều người đi vào như vậy, dù đang ngủ cũng sẽ bị đánh thức. Mí mắt Minh Tự rung rung, cô ngước mắt lên nhìn sang, trong mắt có một tia sáng nhàn nhạt.
Mặt hồ tựa như một làn sóng nhẹ.
Giống như khi vừa mở mắt đã tìm thấy người kia, người đầu tiên cô nhìn vào chính là Tống Kiến Chi.
Nhưng sau đó, Minh Tự quay đi, nhìn vào camera bên cạnh Tống Kiến Chi.
Hai người đã nửa tháng không gặp, vừa gặp mặt, cảm giác chột dạ trong lòng Tống Kiến Chi đã biến mất, nàng mới nhận ra mình nhớ cô đến nhường nào.
Mặc dù chuyến trở về này rất quan trọng và có ý nghĩa đặc biệt với nàng, nhưng nàng cũng nhớ Minh Tự.
Ở thế giới đó, khi ở một mình, nàng càng nhớ Minh Tự hơn.
Tống Kiến Chi thiếu chút nữa đã cười với Minh Tự, nhưng xung quanh có rất nhiều người và camera, nhắc nhở nàng đây là địa điểm ghi hình chương trình, nàng còn có nhiệm vụ phải thực hiện, không thể.
Tống Kiến Chi tiếc hận một lúc, sau đó nàng nhìn thấy... Minh Tự tỷ không nhìn mình nữa?
Tống Kiến Chi:... xong rồi.
"Một cái liếc mắt một vạn năm, a a a a a."
"Ảnh chụp màn hình điên cuồng, ghi màn hình điên cuồng, tôi thích."
"Cp của tôi ở trong cùng một khung hình hahahahahahahahahahaha."
Tống Kiến Chi chột dạ, vô thức nuốt nước miếng, mắt trông mong mà nhìn Minh Tự tỷ tỷ, thấp giọng nói:
“Em sai rồi.”