Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 75




"Đây, đem trứng gà tiêu này qua đó đi..."
Lâm Bội Hà lưu loát đặt món ăn vào đĩa. Hạt tiêu cay hòa quyện với mùi thơm của trứng, món ăn đơn giản tại nhà có mùi vô cùng ngon miệng.
Tống Kiến Chi vốn rất thích ăn món này, bây giờ được ăn lại, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
“Dạ được ạ.”
Nàng bưng tới bàn ăn, dùng điện thoại lén chụp ảnh đồ ăn trên bàn.
Ngay cả khi sau này không thể ăn, nàng vẫn có thể nhớ được hình dáng của nó.
Khi cất điện thoại đi, nàng không khỏi nghĩ đến Minh Tự.
Mấy ngày nay, Tống Kiến Chi đều đặt điện thoại dưới gối, ban đêm nàng thức dậy mấy lần, nhấn màn hình điện thoại lên xem có tin nhắn gì từ Minh Tự hay không.
Đêm qua Minh Tự hỏi nàng có đi dự tiệc đóng máy không...
Nhất thời làm Tống Kiến Chi vốn ngủ say bị dọa sợ đến thanh tỉnh không ít.
Nàng ngồi dậy, nhăn mặt suy nghĩ rồi nghiêm túc nói:
“Em không đi dự tiệc đóng máy được QAQ gần đây công việc quá bận rộn, nhưng em đã nhờ trợ lý chuẩn bị quà cho mọi người trong đoàn rồi, còn cho chị chút kinh hỉ, moah moah."
"Chờ tham gia chương trình thực tế là chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày rồi!"
Tống Kiến Chi điên cuồng nhấn mạnh sau khi mình trở về sẽ có một cuộc sống tốt đẹp khi gặp nhau mỗi ngày, khát khao tồn tại mãnh liệt.
Nhưng buổi sáng Minh Tự xem tin nhắn này xong, cô chỉ cảm thấy Tống Kiến Chi có tiến bộ, học được cách lấy công việc làm cái cớ.
Kinh hỉ?
Kinh hỉ là nàng sẽ không đến dự tiệc đóng máy sao?
Minh Tự cơ hồ bật cười lên vì tức giận.
Cô kìm nén cảm xúc này, nhưng lại không thể kìm nén được nỗi bất an đang lan tràn trong lòng.
Rốt cuộc Tống Kiến Chi làm sao vậy?
Rốt cuộc hai người làm sao vậy?
Cô không nghĩ ra.
Đang ăn thì có tiếng chuông cửa.
Trước đó chưa từng có người tới cửa, Tống Kiến Chi gần như lập tức nhận ra điều gì đó, nàng nắm chặt đũa, nhìn về phía cửa.
"Ta đi mở cửa." Lâm Bội Hà đặt bát đũa xuống nói.
Tống Kiến Chi đã đến gần cửa, nhưng vừa định nói chuyện, nàng chợt nhớ ra mình chỉ là khách.
Nàng trầm mặc đặt đũa xuống, đứng đó.
"Sao hôm nay đã về rồi? Không phải ông nói còn vài ngày nữa sao, ông ăn gì chưa?"
"Chưa, kết thúc sớm mấy ngày, bọn họ nói đi ăn mừng, còn tôi chỉ muốn mau về nhà thôi..."
Cùng với tiếng vali dọn vào phòng, một giọng nam đều đều cười nói: "Lần này tôi làm rất tốt, lão bản muốn tăng tiền thưởng, chắc chắn khoản nợ có thể ----"
"Ông vừa trở về, nói chuyện này làm gì."
Lâm Bội Hà ngắt lời chồng, nháy mắt ra hiệu với chồng.
"Ông đi rửa tay trước đi, hàng xóm đến nhà chúng ta ăn cơm, vừa lúc làm quen một chút."
"À ừm, tôi cũng đói rồi." Cha Tống cười nói: "Tôi chào hỏi trước đã."
Nói xong, Cha Tống đi vòng tới phòng ăn.
Tống Kiến Chi có chút khẩn trương mà đứng ở nơi đó, chăm chú lắng nghe ba mẹ nói chuyện, tiếng bước chân dần dần đến gần, ba nàng xuất hiện trước mặt nàng.
Trên người ông mang theo mệt mỏi phong trần khi lao lực làm việc, bờ vai rộng, khuôn mặt điềm tĩnh, khi cười lên lộ ra những nếp nhăn mỏng trên trán.
Chính tấm lưng rộng lớn này đã gánh vát nửa cuộc đời của nàng.
“Hóa ra là một cô gái nhỏ, chào cháu.” Cha Tống mỉm cười ôn hòa, “Dì của cháu ở nhà một mình, cảm ơn cháu đã ăn cơm cùng bà ấy.”
Tống Kiến Chi nắm góc áo, nói: “Không có không có, là cháu.... làm phiền dì, chào chú ạ."
"Đứng đó làm gì? Lão Tống mau rửa tay đi, tôi đi xới cơm cho ông."
“Cũng may tối nay hai người chúng ta chuẩn bị thêm một ít cơm rang trứng, nếu không thì không có phần cho ông đâu.”
"Vậy là tôi về đúng lúc rồi, haha." Cha Tống cười sảng khoái.
"Còn cười, cũng không nói trước với tôi một tiếng." Lâm Bội Hà dỗi nói, đưa bát cơm cho ông.
Cha Tống trước tiên ăn một miếng, sau đó nhận bát cơm, nói: "Cho bà kinh hỉ, không vui sao a?"
"Vui cái gì mà vui." Lâm Bội Hà nói như vậy, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Hai vợ chồng đã lâu không gặp, chỉ nói vài câu, đều là những lời thân mật làm người khác không thể xen vào.
Tống Kiến Chi cũng không muốn xen vào, nàng ở bên cạnh nhìn cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ này, nỗi chua xót không thể nhận cha mẹ ban đầu dần dần được thay thế bằng một loại cảm xúc khác.
Như vậy cũng tốt, nếu nàng không thể ở lại thì hà tất gì phải nói ra thân phận thật của mình, làm cho bọn họ vui mừng lại mất mát.
- --- Nói đến đây, Tống Kiến Chi cố gắng tự an ủi mình, nhưng những cảm xúc lẫn lộn không thể giải quyết trong thời gian ngắn, nàng chỉ biết dù có nghĩ đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng vô dụng. Cách tốt nhất là đặt sang một bên, trân trọng những ngày ở chung này.
Nàng hít một hơi thật sâu, bỏ những viên kẹo mang tên vui sướng, thương cảm, phiền muộn, trấn an vào chai thủy tinh, tạm thời niêm phong.
“Cô gái nhỏ, ăn nhiều một chút."
“Ai nha, lão Tống về, đồ ăn không đủ ăn, tôi đi xào thêm chút nữa.”
Tống Kiến Chi mỉm cười, trong mắt đầy sao: “Không cần đâu dì, cháu ăn no rồi.”
Sợ mẹ không tin, Tống Kiến Chi nói thêm: “Ăn ngon quá, vốn dĩ cháu nói giảm cân nhưng bây giờ ăn đến no."
Cha Tống nói: “Cô gái nhỏ lớn lên khỏe mạnh, sao phải giảm cân?"
Lâm Bội Hà trừng mắt nhìn ông, nói: "Con gái yêu cái đẹp là chuyện bình thường." Bà quay sang Tống Kiến Chi nói: "Giảm cân cũng không thể không ăn, về sau cứ tới đây ăn cơm, dì sẽ làm đồ ăn có ít calo cho cháu, sẽ không sợ béo."
Tống Kiến Chi cười gật đầu: "Dạ được ạ."
...
Ăn xong, Tống Kiến Chi giúp rửa bát, không còn lý do gì để ở lại nữa, liền trở về phòng.
Có lẽ khi cha nàng trở về, cảnh tượng một gia đình nhỏ họp mặt đã khiến nàng quá sức chịu đựng, Tống Kiến Chi ôm đầu gối ngồi trên ghế sô pha nửa tiếng, sau đó nàng chợt nhận ra trong phòng thật sự quá yên tĩnh.
So với không ngừng trò chuyện kh khi cùng nhau ăn cơm trước đó thì này quá yên tĩnh.
Nàng muốn nói chuyện với Minh Tự.
Dù tin nhắn gửi đi rất lâu, dù không thể nhận được tin nhắn trả lời của cô ngay lập tức, nhưng lúc này nàng rất nhớ cô.
Tống Kiến Chi tựa cằm vào đầu gối, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói với Minh Tự:
“Em rất nhớ chị.”
Sau khi Tống Kiến Chi rời đi, Cha Tống đi tắm rửa đi sự mệt mỏi, lúc đi ra thì thấy trên bàn có bày nho tím đã rửa sạch, TV đang bật, chiếu lại bộ phim truyền hình thời trẻ.
Ông ăn một miếng, đồ ăn vợ nấu, cuộc sống bình dị ấm áp sau bữa ăn, cho ông cảm giác được trở về nhà.
Lúc này chỉ có hai người, cha Tống là người đầu tiên nói chuyện với Lâm Bội Hà về thu nhập ước chừng lần này, trả tiền cho người thân, đến đây chủ đề giống như đã kết thúc. Hai người xem TV, ăn trái cây sau bữa tối, trầm mặc lan tràn.
Cuối cùng, Lâm Bội Hà phá vỡ sự im lặng: "Trong lễ Vu Lan báo hiếu hai ngày trước, tôi đã không ngủ cả đêm."
Bà chống khuỷu tay lên tay vịn ghế sô pha, đỡ trán, giọng nhẹ nhàng như sắp bị gió thổi bay:
“Đứa nhỏ này cũng không trở về gặp tôi.”
Cha Tống thở dài: “Chỉ là lễ thôi mà, sao con bé có thể thực sự trở về được? Vậy không phải thành chuyện ma rồi sao."
"Cho dù là ma thì con bé vẫn là con của tôi." Lâm Bội Hà lẩm bẩm, sau đó lắc đầu cười chính mình, cười còn khó coi hơn khóc "Cả ngày nay tôi đã suy nghĩ cái gì vậy..."
"Chi Chi đã đi rồi." Lâm Bội Hà không cầm được nước mắt nữa, bà cuộn người vào trong, đôi vai lịch liệt run rẩy, nỗi bi thương đè nén đến cực điểm liền hóa thành những tiếng nức nở ngắn ngủi mà nặng nề.
Cha Tống lặng lẽ cúi xuống, ôm bà vào lòng. Những giọt nước mắt nóng hổi của Lâm Bội Hà rơi xuống vai ông, ông không khỏi ôm vợ chặt hơn: “Đừng khổ sở, đừng khổ sở nữa.”
Giọng nói của cha Tống run run, ông chớp mắt hai lần, đã nói qua nhiều lần, nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh theo thời gian đã hóa thành vết sẹo, bên dưới có một lớp vảy mỏng che phủ vết thương đẫm máu.
Thỉnh thoảng bị rách, lộ ra những vệt máu đỏ tươi.
Làm sao Cha Tống không khổ sở được, nhưng trong nhà phải có người cắn răng tiến về phía trước, ông thở dài nói: "Chi Chi hy vọng chúng ta sẽ sống tốt."
Cuối cùng, ông chỉ có thể an ủi vợ bằng những lời lẽ nhợt nhạt, những lời con gái ông từng nói.
"Cuộc đời này con bé chịu nhiều đau khổ như vậy, nhất định kiếp sau sẽ sống rất hạnh phúc."
Cha Tống vỗ lưng vợ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ không một gợn mây, sắc trời nhàn nhạt.
Ông chậm rãi nói: “Khi trả hết nợ, chúng ta sẽ làm từ thiện để tích phúc cho con bé, đảm bảo kiếp sau con bé sẽ có một cuộc sống yên bình…”
Tiệc đóng máy đã bắt đầu nhưng Tống Kiến Chi lại không đến.
Mặt khác, trợ lý của nàng đã mang quà đến cho toàn bộ đoàn phim, bất kể chức vụ lớn hay nhỏ, chi phí cho bữa tiệc cuối cùng cũng là tính cho Tống Kiến Chi, mọi người đểu vui vẻ ngoại trừ Minh Tự.
Trợ lý biết tất cả những gì lão bản mình làm đều là cho Minh Tự mặt mũi, bao gồm cả những món quà gần đây chính mình tự tay sắp xếp.
Theo cô, mối quan hệ giữa Tống Kiến Chi và Minh Tự hoàn toàn không phải như những gì được nói trên mạng, may mắn là trước đây cô đã tin, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là tổng giám cầu mà không được.
Nhìn xem, tổng giám vì để làm người ta cười mà đã chiếu cố cả đoàn, nhân vật chính còn không hề lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Trong khi lo lắng tổng giám có trách mắng mình vì làm việc không tốt hay không, trợ lý không khỏi sinh ra cảm giác kính trọng Minh Tự: Làm tốt lắm, cô là nữ nhân mà tổng giám không thể có được.
Chỉ có nữ nhân như vậy mới có thể chiếm được trái tim của tam tiểu thư Tống gia.
Trong đầu trợ lý đang điên cuồng bát quái, ngoài mặt lại đưa một bó hoa đến cho Minh Tự, cười nói:
“Chúc mừng lão sư Minh đã đóng máy, Tổng giám của chúng tôi không thể đi được nên đặc biệt nhờ tôi đến chúc mừng ngài."
Đương nhiên, món quà đắt tiền hơn không thích hợp tặng ở đây, đã được gửi trước đến phòng Minh Tự rồi.
Minh Tự đưa tay ra, vẻ mặt nhàn nhạt nhận lấy, cô liếc nhìn bó hoa hồng rồi đột nhiên nói: “Là tổng giám bảo cô đưa tới sao?"
Trợ lý xác nhận: “Đương nhiên rồi, mọi việc tối nay đều là tổng giám công đạo, là vì chúc mừng ngài đóng máy."
"Quà tặng cũng là tổng giám lựa chọn, đặc biệt cẩn thận."
Trợ lý cẩn trọng, điên cuồng ám chỉ, gần như hét lên câu “Ngài cùng tổng giám còn có cơ hội, tổng giám đều tiêu tiền cho ngài”.
Để thể hiện sự chu đáo của tổng giám, cô còn khéo léo thêm buff là “trực tiếp mua”.
Minh Tự mỉm cười.
Minh Tự cười lên trông đặc biệt xinh đẹp, nhưng trợ lý luôn cảm thấy... có chút lạnh.
Có lẽ đây là Lãnh mỹ nhân chăng?
"Giống như món quà trước đó sao?" Minh Tự không chút để ý mà nghịch hoa, bóp nát một ngôi sao thạch cao, lúc này ngôi sao thạch cao thực sự biến thành một bầu trời đầy sao vỡ trong đầu ngón tay cô.
"Chọn từng cái sao?"
Trợ lý tựa hồ cảm thấy không đúng, nhưng nghĩ kỹ lại, mình giống như không nói gì sai, nói: "Đúng vậy, tổng giám quan tâm đến ngài nhất."
Minh Tự ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nói: "Không phải em ấy rất bận sao? Còn có thời gian làm tất cả những việc này sao?"
Trợ lý nói theo phản xạ: "Kỳ thực, tổng giám cũng không bận lắm..." Đi làm đúng giờ, tan làm đúng giờ. Khi cô nhớ lại, những hành động gần đây của tổng giám cực kỳ có quy luật, thậm chí còn có quy luật hơn cả việc thỉnh thoảng đi xã giao, giống như đi học đúng giờ vậy.
Nói đến đây, cuối cùng cô cũng bị ánh mắt lạnh lùng của mỹ nhân trước mặt đánh thức, đột nhiên câm miệng.
- - Khoan, chờ đã, chẳng lẽ tổng giám đã bị lật tẩy rồi sao?
Nhìn khuôn mặt ngày càng lạnh lùng của lãnh mỹ nữ trước mặt, suy đoán trong lòng trợ lý như mọc lên ---
Chẳng lẽ tổng giám không phải là vì yêu thích mới tiêu tiền sao?
Kỳ thực là một vị vua lạc mềm buộc chặt?
Hay là tra nữ chỉ biết tiêu tiền không cần trái tim?
- - Chết tiệt!
Trợ lý tỏ ra bối rối, nụ cười cứng đờ trên mặt thật vất vả mới hồi phục lại, lúc này cô chỉ muốn mở wechat ra, đăng: “Khi tổng giám theo đuổi tỷ tỷ, bị lật tẩy ở chỗ tôi, tôi nên làm gì bây giờ? Có thể giữ được công việc không?"
Tiệc đóng máy vô cùng náo nhiệt, nhộn nhịp sau khi nâng ly chúc mừng, mọi người đều thả lỏng rất nhiều, Minh Tự đang ăn thì túi xách của cô rung lên.
Nàng lạnh như băng mà nhìn, không lấy ra.
Ba năm phút sau, sau khi uống xong rượu với Bành Chu, cô liếc nhìn túi xách mới ngồi xuống, cuối cùng mở ra xem.
Quả nhiên là tin nhắn trả lời của Tống Kiến Chi.
Minh Tự đã phát hiện ra nữ nhân này biến mất rất có quy luật, một biến mất chính là một ngày.
"Em rất nhớ chị."
Đôi mắt Minh Tự rung lên, nhưng sau đó bình tĩnh lại, không hề gợn sóng.
Đây là trợ lý nói sai liền thông báo cho tổng giám, khẩn cấp liên hệ với Tống Kiến Chi sao?
Minh Tự suy nghĩ một lúc rồi động động ngón tay.
"Chị cũng nhớ em. Ngày mai chị có hoạt động ở thành phố S, chúng ta có thể gặp nhau không?"
Tin nhắn chậm rãi bò từ thế giới trong sách, lúc này truyền đến Tống Kiến Chi, cảm xúc của nàng qua.
Khi nàng thức dậy lúc nửa đêm để đọc tin nhắn, tất cả những gì còn lại là phấn khích cùng căng thẳng.
Tống Kiến Chi:...
Thật là khó xử mà.
"Lịch trình của chị quá dày đặc nên không cần phải áp bức chính mình như vậy. Hơn nữa, gần đây em ở cùng với chị gái, chị ấy không thích thấy em mất tập trung QAQ"
"Sau ba ngày nữa chúng ta có thể gặp nhau rồi, ngoan."
Minh Tự rời giường nhìn thấy câu trả lời của Tống Kiến Chi, cô không hề có chút ngoài ý muốn.
Cô thực sự muốn túm lấy gáy nàng, lật nàng lại, giơ chân lên trời để xem rốt cuộc thứ giấu ở dưới bụng mèo của nàng là cái gì.