Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 72




Trợ lý đạo diễn của đoàn phim <Không Tín Vô Duyên> đã gửi cho Tống Kiến Chi xác nhận hành trình, vẫn còn một vài cảnh quay tại thành phố điện ảnh ở tỉnh lân cận.
Đây là lần đầu tiên Tống Kiến Chi ra ngoài làm việc vui vẻ như vậy, chắc chắn không phải vì nàng có thể trốn làm ở Tinh Hãn.
Chắc là vì nàng có thể gặp lại Minh Tự.
Quả thực là niềm vui nhân đôi.
Tống Kiến Chi đến thành phố điện ảnh trước một ngày để nhận phòng. Diệp Tử Tình đi cùng nàng, nhưng Minh Tự vẫn chưa đến.
Mấy ngày qua, <Đặt Minh Tinh> cũng đang được tiến hành công tác chuẩn bị, bắt đầu tuyên truyền.
Đối với Tống Kiến Chi, hiện tại nàng không có việc gì làm, ngoài việc ký hợp đồng, nàng chỉ tạo ra một nhóm thành viên chương trình thực tế trên WeChat.
Tống Kiến Chi trò chuyện với Minh Tự xong, khi nàng ra khỏi giao diện, nhìn đến nhóm liền nhớ tới nữ xứng Từ Bội vừa xuất hiện.
Từ Bội không chỉ xuất hiện muộn ở thế giới này mà còn xuất hiện muộn trong nguyên tác.
Tác giả không viết nhiều về những chuyện trước đây nàng ta và Ngụy Kiêu đã trải qua, quỷ mới biết là để rút ngắn độ dài của tiểu thuyết, hay vì lười biếng không đề cập chi tiết, tóm lại là trực tiếp đưa ra Từ Bội là nhân vật đặt biệt yêu thích nam chủ Ngụy Kiêu.
Yêu thích đến mức bí mật sinh cho hắn một đứa con, mang cái theo đi cầu xin Minh Tự thành toàn tình yêu của mình.
Sau khi trải nghiệm Hà Hi Lam và Kiều Hâm, Tống Kiến Chi phải thừa nhận những nhân vật phụ này chỉ có tác dụng "bắt nạt nữ chủ Minh Tự" trong văn bản gốc, thực ra bọn họ lại khác nhau.
Một số thực sự xấu, một số thực sự chỉ có lập trường khác.
Khi người đọc xem tiểu thuyết, họ sẽ nhìn nhận thị giác của nhân vật chính, khi có xung đột lợi ích, người đọc đương nhiên sẽ không thích nhân vật “cướp” lợi ích của nhân vật chính.
Đương nhiên, nếu muốn trở thành một nữ xứng độc ác thì vẫn cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Ví dụ, trước tiên phải vứt bỏ đầu óc của mình.
Nhưng nữ xứng như Hà Hi Lam không chỉ có IQ mà còn có EQ cao hơn người thường. Trong bản gốc, điều cô ta làm nhiều nhất là chiếm đoạt tài nguyên của Minh Tự, cô ta chủ yếu đóng vai trò là vật cản đường cho Minh Tự trên con đường trở thành ảnh hậu.
Kỳ thật bây giờ nghĩ lại, từ thị giác của Hà Hi Lam, tại sao cô ta lại phải nhường tài nguyên cho Minh Tự?
Chỉ theo bản năng thôi.
Tống Kiến Chi càng hòa nhập vào thế giới này, khi nhìn người nàng càng nghĩ nhiều.
Không có ai hoàn hảo, ai cũng có những lúc thiếu não cùng khuyết điểm, đồng thời họ cũng có đức tính đáng yêu.
Nghĩ tới lúc gặp Từ Bội ngày đó, Tống Kiến Chi tạm thời chỉ có thể thấy Từ Bối quả thực có chút tâm cơ, nhưng ở trước mặt Hà Hi Lam lại có chút ngốc nghếch.
Vẫn cần phải xem lại.
Tóm lại, không có Ngụy Kiêu thì nữ xứng cũng không có chỗ để phát huy vai trò, cho nên cũng không cần phải quá lo lắng.
Chỉ là không biết Từ Bội ở thế giới này có yêu Ngụy Kiêu lần nữa hay không.
- -- Nghĩ tới đây, Tống Kiến Chi mới nhớ tới Ngụy Kiêu đang ở nước ngoài, ước chừng trong thời gian ngắn ngọn lửa tình yêu sẽ không bùng lên.
Nàng càng yên tâm.
Khi màn đêm buông xuống, Minh Tự vội vã đến khách sạn gần thành phố điện ảnh.
Lý Mạn đi theo sau, chuẩn bị thu dọn hành lý cho nghệ sĩ của mình. Minh Tự vừa đến phòng liền đi tắm, mặc quần áo sạch, lau tóc ướt trước gương.
Trong lòng Lý Mạn tràn đầy cảm khái, đó chính là vì Tống tiểu thư, nếu là người khác, việc đầu tiên Minh Tự đến trường quay chắc chắn sẽ là xem kịch bản.
Không giống như bây giờ, mắt không thấy mắt không thấy.
Lý Mạn chậc lưỡi trong lòng, quả nhiên nhìn thấy nghệ sĩ của mình rất tự nhiên mà đi về phía cửa.
Đoán chừng chuyến đi sẽ mất khoảng một giờ, Lý Mạn ước chừng mình có thể đi tắm trước, sau đó -
“Tối nay tôi sẽ không về phòng, sáng mai em đưa bữa sáng cho hai người đến phòng 403 bên cạnh nhé.”
“Được a.” Lý Mạn theo bản năng đáp lại, mãi đến khi cửa đóng lại nàng mới có phản ứng ---
Hả?
Hả hả??
Không về phòng??
Là ý tứ giống như mình nghĩ sao??
Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa trầm mặc, đột nhiên hiểu ra.
Thất tịch qua đi, có vẻ như Minh Tự tỷ tỷ và Tống tiểu thư đã có bước tiến đột phá.
Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, còn cái này là "tân hôn" rồi mới tiểu biệt....
Chậc chậc, mong ngày mai khi chính mình đưa bữa sáng tới, còn có người đi ra mở cửa.
Cơ hồ ngay khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Tống Kiến Chi liền ngồi dậy khỏi giường, đi mở cửa.
Minh Tự mang theo một thân hơi ẩm nhàn nhạt đi vào phòng của Tống Kiến Chi, Tống Kiến Chi đóng cửa lại, nàng chưa kịp xoay người lại thì Minh Tự đã ôm nàng từ phía sau, ôm nàng thật chặt.
Tống Kiến Chi không có chỗ để đặt tay.
Minh Tự giống như vẫn chưa đủ, tiến lại gần hơn, cằm tựa vào tai Tống Kiến Chi.
Theo động tác của Minh Tự, vài lọn tóc còn chưa khô đã đáp trên vai Tống Kiến Chi, một vài lọn khác lại nép vào hõm cổ nàng làm cổ nàng ẩm ướt.
"Được rồi, chị đừng làm nũng nữa." Tống Kiến Chi không quay đầu lại, đưa tay ra vỗ nhẹ lên đỉnh tóc của chị Minh Tự.
Không nghĩ tới cảm giác thật dễ chịu, Tống Kiến Chi không nhịn được vuốt ve mấy cái, khiến mái tóc chải chuốt gọn gàng của Minh Tự trở nên rối bời.
Minh Tự buồn cười, cuối cùng cũng buông Tống Kiến Chi ra, vươn tay nắm lấy chân mèo "vô lễ", nhéo nhéo: "Em gầy quá."
Bàn tay của Tống Kiến Chi thoải mái đặt trong lòng bàn tay cô, khung xương cân xứng, ngón tay nhỏ dài, để cô chơi đùa.
Minh Tự nhìn một lúc rồi mới đưa lên môi nhẹ nhàng cắn, xúc cảm xuyên qua đầu ngón tay của Tống Kiến Chi, ngón tay út của nàng khẽ run lên, cong vào trong như một bông hoa bị uốn cong.
Đốt ngón tay đầu tiên bị phiến lá tròn trơn trượt liếm vào, Tống Kiến Chi tình đến ý động, dùng lực ở đầu ngón tay, rơi vào cái bẫy đầy đặn mà ấm áp.
Mái tóc đen sau cổ càng ngày càng bám vào người Tống Kiến Chi, một lọn tóc khác nhẹ nhàng đung đưa trên vai Tống Kiến Chi, theo tứ chi của nàng nhảy múa.
Sau khi Tống Kiến Chi tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, cuối cùng Minh Tự cũng tha cho chân mèo của nàng, ngược lại còn thích thú với da thịt trắng nõn ở một bên cổ của nàng.
Ấm áp, trơn mềm, có mùi thơm nhàn nhạt.
“Em đã bôi kem dưỡng thể sao?” Minh Tự thản nhiên hỏi.
"Ừm... thoa một ít." Giọng nói của Tống Kiến Chi có chút run rẩy.
“Thật thơm.” Minh Tự cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi.
Đặc biệt khi cơ thể con người nóng lên, hương thơm giống như biến thànhhương thơm mê người cùng ấm áp.
Hơi thở liêu nhân, Tống Kiến Chi cắn môi dưới, vặn eo chuẩn bị trốn thoát.
“Đừng nhúc nhích.” Cô thấp thấp nỉ non.
Lọn tóc trên vai khi chủ nhân cúi đầu, chui vào trong áo choàng trắng, bị trêu chọc trong bóng tối.
Sợi tóc nhẹ mà ngứa, tóc chưa khô càng thêm mát mẻ, vừa tiếp xúc với bộ vị mềm mại ấm áp được chăm sóc kỹ càng, Tống Kiến Chi liền nhẹ nhàng hít một hơi.
Khi Minh Tự bắt đầu tác loạn thì càng mất khống chế, toàn bộ cơ thể rơi vào vòng tay của Minh Tự, giống như một bông hồng bám vào bệ hoa.
Cuối cùng Minh Tự cũng ngẩng đầu lên.
Vốn dĩ khu vực được gọi là tàn tuyết giờ đây đã tan thành nước, để lại dấu vết nước.
Có những cánh hoa bồng bềnh trên mặt nước, có những đốm nhỏ màu đỏ, trông thật đáng thương lại dễ thương.
Sau khi hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình một lúc, cô giúp Tống Kiến Chi vuốt thẳng cổ áo, che đậy bằng chứng phạm tội, sau đó buông người trong ngực mình ra.
Lọn tóc thuận thế thỏa mãn mà rời khỏi cơ thể của Tống Kiến Chi.
Minh Tự săn sóc nửa ôm Tống Kiến Chi ngồi xuống cạnh giường, cô cũng ngồi cạnh nàng rồi nói: "Tóc của em thật thơm."
Vừa gặp đã bị khi dễ, con ngươi của Tống Kiến Chi liễm diễm, môi đã tự cắn đỏ, màu đỏ ở đuôi mắt vẫn chưa biến mất, làm nàng trông đặc biệt kiều mị.
Nàng dùng khuôn mặt như vậy mà trừng mắt nhìn Minh Tự, nói:
"Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Minh Tự biết nghe lời, nói: "Được, không nghĩ."
Dễ nói chuyện như vậy sao?
Tống Kiến Chi sửng sốt một chút, sau đó Minh Tự nói:
“Tối nay chị có thể ngủ ở đây không?”
“Không được.” Tống Kiến Chi từ chối.
Minh Tự vộ tội nói: “Chị chỉ muốn ôm em ngủ thôi, không làm gì cả.”
Tống Kiến Chi mặt vô biểu tình nói: “Miệng nữ nhân là miệng gạt người.”
Lá bài cảm tình vô dụng, Minh Tự lập tức thay đổi kế hoạch tác chiến, nói:
“Ngày mai chị còn có việc, bây giờ đã gần 12 giờ rồi, chị sẽ không làm gì cả.”
Tống Kiến Chi có vẻ hơi động lòng, Minh Tự liền rèn sắt khi còn nóng, “Mấy ngày không gặp em, chị chỉ muốn ôm em thôi.”
Tống Kiến Chi nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chị cũng là muốn ôm em, còn không phải..."
Minh Tự dừng một chút, thản nhiên nói: “Đúng vậy, chị không thể khống chế được yêu thích của mình đối với em.”
Khi ôm vào ngực, liền muốn ôm chặt hơn một chút, thân mật hơn một chút.
Tống Kiến Chi sắp không nhịn nổi, tại sao lời gạt người của nữ nhân này lại dễ nghe đến vậy?
Nàng cẩn thận nhìn Minh Tự, phát hiện Minh Tự tuy nói lời ngọt ngào nhưng ánh mắt lại dịu dàng cùng nghiêm túc, khi đối diện không tự chủ được mà say mê trong đó.
Hơn nữa, thật sự là có chút mệt mỏi.
Nghĩ đến lịch trình dày đặc của Minh Tự, trái tim của Tống Kiến Chi lại chùng xuống, một lúc sau nàng mới nói:
"Vậy chị phải ngoan ngoãn ngủ."
"Được." Minh Tự dùng giọng nói dễ nghe nhất mà đồng ý.
Hai người đều đã tắm rửa sạch sẽ, đêm đã khuya, không cần trì hoãn nữa, mỗi người nằm một bên giường lớn.
Hai người đều đắp chung một chiếc chăn, giường lớn đến mức khi ngủ hai người đều không chạm vào nhau, Tống Kiến Chi càng an tâm hơn.
Minh Tự đặt tay lên công tắc đèn ngủ, trước khi phòng tối, cô nói với Tống Kiến Chi:
“Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.” Tống Kiến Chi nằm ngửa đáp lại cô, giọng nói có chút khẩn trương.
Lạch cạch, đèn tắt.
Trong phòng kéo rèm, máy điều hòa lặng lẽ hoạt động, phòng tối đen như mực.
Chăn bông có chuyển động, kèm theo tiếng sột soạt, là Minh Tự tỷ tỷ đang nằm xuống sao?
Nằm bên cạnh nàng, dùng chung một chiếc gối, đắp chung một chiếc chăn, đầu kề đầu, chân kề chân ----
Đúng rồi, tư thế ngủ của chính mình có tốt không? Có thể nửa đêm gác chân lên người Minh Tự không?
Nửa đêm sẽ không giật hết chăn đi? Nếu ngày mai Minh Tự bị cảm lạnh thì sao?
Tống Kiến Chi đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, nàng không thể khống chế được suy nghĩ miên man của mình.
Suy nghĩ của nàng giống như đang cưỡi trên một ngôi sao băng, lao tới lao lui trên bầu trời đầy sao, đuôi ngôi sao tỏa ra một mảnh ánh sao nhỏ, kêu lách tách, tất cả đều rơi xuống trên người hai người.
Khi nghĩ đến việc ngày mai thức dậy, nàng sẽ lăn vào vòng tay của Minh Tự như nữ chủ trong tiểu thuyết lãng mạn---- cũng có thể là Minh Tự tỷ tỷ sẽ lăn vào vòng tay của nàng, chẳng lẽ tư thế ngủ còn phân công thụ?
Không đúng, cho dù tính công thụ, chính mình cũng không nhất định là thụ...
Đêm bị đánh thuốc hôm đó cũng không đại diện cho công thụ, Tống Kiến Chi rất có mộng tưởng mà nghĩ.
Những sao băng trong đầu Tống Kiến Chi bay càng lúc càng nhiều, nàng sắp lăn lộn trong dải ngân hà.
Đột nhiên, Minh Tự xoay người, cơ thể ấm áp đến gần hơn, Tống Kiến Chi theo bản năng khẽ nín thở.
Sau đó, một cánh tay vòng qua eo nàng.
Đây là... ngủ rồi sao?
Hóa ra Minh Tự ngủ đều sẽ lao vào vòng tay của nàng, Tống Kiến Chi trộm nhớ kỹ, ngày mai thức dậy sẽ cười trêu chọc cô.
Nhìn thấy Minh Tự đã ngủ say, cuối cùng Tống Kiến Chi cũng có thể thả lỏng một chút, cơn buồn ngủ cũng vào trong mắt nàng.
Mí mắt nàng dần dần nặng trĩu, thế giới mộng mơ đang vẫy gọi nàng, đột nhiên dưới chăn có chuyển động ---
"Chị đang làm gì vậy?"
"Chị chưa ngủ sao?"
Tống Kiến Chi đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn sang, nàng bị Minh Tự dọa sợ đến mức hỏi hai lần liên tiếp, cơ thể tê dại, eo cũng mềm nhũn.
Minh Tự cũng kinh ngạc: “Em cũng chưa ngủ sao?”
“Em giả vờ ngủ.” Cô còn trả đũa.
Tống Kiến Chi nói: "Nếu em không giả vờ ngủ, chẳng phải chị cũng không thực hiện được---- không đúng, em giả vờ ngủ khi nào? Chị bỏ tay ra!"
Minh Tự bị bắt tại trận, chỉ có thể tiếc nuối rút tay ra khỏi người địa phương ấm áp, cảm khái nói: "Câu cá chấp pháp là chí mạng nhất."
Tống Kiến Chi kéo cổ áo lên, che đi da thịt vẫn còn xúc cảm của Minh Tự, chịu đựng tê dại còn chưa phai nhạt nói: "Chị tưởng bở."
Nàng không thấy được vẻ mặt của Minh Tự, chỉ có thể nghe thấy Minh Tự khẽ cười một tiếng, nói: "Được rồi, đừng tức giận, chị thực sự không có ý định làm gì cả."
Cô giống như lại tiến gần hơn, cuối cùng Tống Kiến Chi cũng có thể nhìn thấy ngũ quan mờ ảo của Minh Tự, hô hấp ấm áp phả vào một bên mặt cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, giống như đang ngủ chung một chiếc gối.
"Chị chỉ là --- quá yêu thích mùi hương trên tóc em."
"Chỉ một lát."
"Chỉ một lát thôi, được không?"
Màn đêm đen cùng ngọt ngào nuốt chửng âm thanh mơ hồ của Minh Tự.
Đêm, yên ắng.