Đám đông vây quanh nghệ sĩ, đi vào phòng chờ với một người hâm mộ không rõ danh tính. Hà Hi Lam đang ngồi trên ghế sô pha, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt rất thanh lịch.
Nhìn thấy ban tổ chức và đồng nghiệp đến, Hà Hi Lam đứng dậy, cười nói: "Giám đốc vừa ra ngoài đón người, tôi liền đoán là Minh Tự đến."
Minh Tự gật đầu nói: "Đã lâu không gặp, Hi Lam."
Mặc kệ mối quan hệ thực sự thế nào, mặt ngoài, sẽ không có ai làm gì quá khó coi.
Lần cuối cùng nhìn thấy đối phương là trong cuộc gọi video của Tống Tiểu Chi cách đây nửa tháng. Minh Tự nhìn Tống Kiến Chi bên cạnh, nhẹ nhàng siết chặt chân mèo trong tay, ngay sau đó không chút dấu vết mà buông ra.
Một vài người đã ngồi vào chỗ, ban tổ chức đi cùng họ, chỉ đợi tới giờ liên bắt đầu sự kiện. Minh Tự gần đây đã bôn ba rất nhiều nơi, mặc dù Lý Mạn vẫn chăm sóc tình trạng thể chất của cô, không để cô suy sụp vì kiệt sức, nhưng sự mệt mỏi về tinh thần đang tích tụ từng tầng.
Giống như một cái kén màu xám dày đặc.
Nhưng những trạng thái tiêu cực này đều đã bị Tống Kiến Chi màu vàng chanh xua đuổi.
Hai người đang ngồi cùng nhau, Minh Tự có thể dễ dàng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, đó là mùi hương trái cây tươi mát từ trên người của Tống Kiến Chi.
Giống như được chuốc một loại thuốc kỳ lạ nào đó, tâm tình của Minh Tự dâng trào như thủy triều, xen lẫn một chút phấn khích.
Mặc dù Tống Kiến Chi đóng vai Cá Chép Đỏ nhưng diện mạo lúc này rất khác lạ, không được nhiều người biết đến, không ai nhận ra nàng.
Về thân phận của Tống Kiến Chi, ban tổ chức nhìn sắc mặt của Tống Kiến Chi cũng không nói rõ ràng, mà chỉ nói nàng là người được mời "Là bạn của chủ thương hiệu, Tống tiểu thư".
Nghệ sĩ trẻ liền hiểu mối quan hệ này giống như fan có địa vị không tầm thường truy tinh, những fan khác chỉ có thể trông mòn còn mắt mà nhìn cô trong trung tâm thương mại, nhưng loại fan này có thể được mời ngồi trò chuyện với thần tượng ở hậu trường.
Minh Tự liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa là sự kiện bắt đầu, không có thời gian làm gì cả. Chỉ có thể thừa dịp mọi người đang nói chuyện với Hà Hi Lam, nhỏ giọng hỏi bạn nhỏ vài câu: "Em đến một mình sao? Hay là đang đi công tác với Tống tổng, tiện đường ghé qua gặp chị?"
"Em cố ý tới đây để gặp chị, nghe nói chị cùng Hi Lam đi hoạt động, cho nên mới lẻn vào đây." Vẻ mặt Tống Kiến Chi có chút kiêu ngạo, tựa hồ có thể lẻn vào đều là nhờ trí thông minh của mình.
Nói đến, ban tổ chức giống như không dám tiếp đón Tống tiểu thư Tống gia, trong lòng Minh Tự bất đắc dĩ.
Nhưng nhìn vẻ mặt có chút kiêu hãnh cùng đáng yêu không thể tả của nàng, cô cũng không đành lòng nói với nàng.
"Sao hôm nay em lại đến đây? Lát nữa chị phải rời đi rồi." Minh Tự khẽ thở dài, trong mắt hiện lên tia áy náy, "Chị không thể đi cùng em."
Tống Kiến Chi cúi đầu, chỉnh lại vạt áo kẻ sọc màu vàng chanh của mình.
Nàng cơ hồ đã ghi nhớ lịch trình của Minh Tự, đương nhiên biết cô sẽ sớm rời đi.
Nhưng...
Rất muốn gặp cô.
Liền nghĩ là hôm nay, càng sớm càng tốt.
"Em muốn tới thì tới thôi."
Minh Tự không thể nói được cảm giác trong lòng mình là gì, cô cẩn thận nhìn cô gái nhỏ, đột nhiên nói:
"Em về nhà, có phải đã tăng cân không?"
Tống Kiến Chi:?
Không thể nào! Mỹ nữ là ăn không mập!
Tống Kiến Chi lén lút đưa tay chạm vào vòng eo của mình, vẫn rất gầy, không có chút mỡ thừa nào.
Bao gồm cả mặt của nàng, hôm nay nàng đã dành hai giờ để trang điểm, Hà Hi Lam cũng không tinh xảo bằng nàng.
Nói về bộ trang phục này, chiếc váy nhỏ cũng giống như lần trước nhìn thấy Minh Tự tỷ tỷ mặc, nàng cố ý tìm ra. Thậm chí hôm qua còn đi làm móng tay mới, rất xinh đẹp.
Tống Kiến Chi tức giận muốn há miệng mắng, nhưng nghĩ lại, nàng sẽ thực sự "béo", không thể phùng mặt lên, không thể rơi vào kế xấu của nữ nhân này.
"Em không có béo." Tống Kiến Chi chém đinh chặt sắt nói, còn lên án: "Vừa gặp đã nói em béo, quá đáng."
"Em cho chị véo mặt thì chị sẽ tin."
Tống Kiến Chi đang muốn tự tin đưa mặt qua, lúc này nhớ tới xung quanh mình có nhiều người như vậy liền quay đầu đi, mặt còn chưa bị véo đã hiện lên một chút đỏ hồng.
"Lại chơi xấu." Nàng nhỏ giọng nói.
Khóe môi Minh Tự thích ý mà nhếch lên, nhân cơ hội điều chỉnh tư thế ngồi, cô hơi nghiêng đầu về phía Tống Kiến Chi, như đang giao tiếp với nàng, mũi cao cọ vào tai Tống Kiến Chi, cọ mái tóc mềm như mây như của nàng.
Trước mặt người khác, thân mật mà khắc chế.
Dấu vết duy nhất còn sót lại trên chóp mũi cô là mùi hương trái cây quen thuộc của Tống Kiến Chi.
Khi ánh mắt chạm nhau, hai người có thể nhìn thấy nhớ nhung cùng khao khát thầm kín trong mắt đối phương, không khí xung quanh thay đổi, Tống Kiến Chi siết chặt ngón tay, liếm liếm môi.
Minh Tự rũ mắt, liếc nhìn tay nàng.
Ngay sau đó, ban tổ chức thông báo các nghệ sĩ bắt đầu sự kiện, Minh Tự cũng đứng dậy, Lý Mạn ngồi xổm xuống chỉnh lại dải ruy băng trên váy của cô.
Tống Kiến Chi đứng dậy, Minh Tự hỏi nàng:
"Khi sự kiện kết thúc, chúng ta cùng đến sân bay đi?" Như vậy, có thể ở bên nhau ít nhất một giờ.
Ngọn tóc Tống Kiến Chi khẽ dựng lên, nàng nhẹ nhàng cắn môi nói: "Chỉ sợ là không được... tối nay có việc, chị gái bảo trước 6 giờ em phải về nhà chuẩn bị."
Lúc này Minh Tự mới hiểu dù chỉ một giờ hạnh phúc cũng không thể có được, này phải có phân biệt.
Những người khác đang chuẩn bị rời đi, theo vị trí, Minh Tự được yêu cầu dẫn đầu, mọi người đều đang đợi Minh Tự, bao gồm Hà Hi Lam.
Dưới ánh mắt tò mò của rất nhiều người, Minh Tự nhắm mắt lại, duỗi ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài hơi rối bù của Tống Kiến Chi.
"Cố lên."
Hàng mi dài của Tống Kiến Chi rung động, nàng hơi nghiêng người về phía trước: "Chị cũng vậy nha."
Có thể gặp cô một chút cũng đủ rồi.
Tống Kiến Chi phải bắt kịp chuyến bay, không thể trì hoãn ở đây thêm nữa.
Khi Minh Tự xuất hiện giữa hàng ngàn fan đã chờ đợi từ lâu, mỉm cười trước ống kính, Tống Kiến Chi đã bắt taxi đến sân bay.
Mãi cho đến khi xe chạy qua con phố, không còn nhìn thấy tòa nhà cao tầng nơi có Minh Tự nữa, Tống Kiến Chi mới miễn cưỡng quay mặt đi.
Triệu Thiên Đóa đến Tống thị.
Khi Tống Kiến Chi nghe được tin tức trong văn phòng của chị gái mình, nàng không chút ngạc nhiên, thậm chí còn nghĩ "Tại sao Triệu Thiên Đóa lại đến đây?"
Tiểu Hứa ra ngoài làm việc, chính là trợ lý thư ký báo cho nàng, Tống Kiến Nhân vừa nghe nói là Triệu Thiên Đóa đến cũng không nhướng mày nói: "Nói với Triệu tiểu thư buổi chiều hẹn trước đã đầy rồi."
Tống Kiến Chi nghe được lời này, trong lòng bi ai cho Triệu Thiên Đóa.
Rõ ràng buổi chiều Tống Kiến Nhân có thời gian rảnh mới gọi điện cho nàng, hỏi thăm thu hoạch cùng khó khăn gần đây trong công việc.
Bây giờ đối với Triệu Thiên Đóa đã trở thành "hẹn trước đã đầy".
Nhưng đối với cảm tình của người khác, Tống Kiến Chi cũng không nhúng tay vào.
Một người là chị, một người là bạn, nhìn có vẻ thân thiết hơn rất nhiều, nhưng nếu nghĩ kỹ thì thật khó quản.
Tống Kiến Nhân nâng cằm: "Tiếp tục nói đi."
"Được a..." Tống Kiến Chi cúi đầu nhìn sổ tay, đang định tìm lại lời mình vừa nói thì màn hình điện thoại sáng lên, là Triệu Thiên Đóa gọi tới.
Tống Kiến Chi liếc nhìn chị gái mình: "Là Thiên Đóa."
Tống Kiến Nhân không nói gì, cho nên Tống Kiến Chi liền nghe điện thoại.
"Alo~" Giọng nói của Triệu Thiên Đóa vang lên, điện thoại vừa được kết nối liền bắt đầu làm nũng. "Kiến Chi, tôi đang ở trong tòa nhà của công ty nhà cậu, tôi có thể báo tên của cậu đi lên không?" Âm lượng điện thoại khá lớn, nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của chị gái mình, quả nhiên, Tống Kiến Nhân khó phát hiện mà cau mày.
Tống Kiến Chi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngoại trừ văn phòng tổng tài ở tầng cao nhất đều có thể."
Triệu Thiên Đóa nói thẳng: "Vậy không được nha, tôi chỉ muốn gặp chị gái của cậu thôi, cậu có thể giúp tôi nói một tiếng không?"
Tống Kiến Chi nhất thời khó xử, nàng nên nói cái gì đây? Chẳng lẽ nàng nói tỷ tỷ lạnh nhạt vô tình đang ở bên cạnh sao?
Triệu Thiên Đóa tiếp tục nói, giọng nói ngọt ngào như chim vàng anh nhỏ: "Kiến Chi à, giúp tôi một lần đi, không phải tôi lấy việc tư đi quấy rầy chị gái của cậu, trước đó chị ấy cũng đã nói là chỉ nói chuyện công việc ở công ty, tôi nhớ rõ."
Tống Kiến Chi nào chịu được loại cầu xin này, nghe nghe liền nhịn không được mà nhìn chị mình.
Mặt ngoài là hỏi ý kiến nhưng thực chất lại là "chị mau đồng ý đi", "cho cậu ấy một cơ hội", "dù sao Thiên Đóa cũng là đại minh tinh, phải cho chút mặt mũi".
Tống Kiến Nhân nghe thanh âm ríu rít trong điện thoại, nhìn vào đôi mắt điên cuồng ám chỉ của em gái, cô xoa xoa một bên trán, ấn vào điện thoại nội bộ phân phó:
"Để Triệu tiểu thư lên đây."
Giọng nói trong điện thoại lập tức dừng lại, hai ba giây sau, Triệu Thiên Đóa kêu lên:
"A! Thì ra Nhân Nhân ở ngay bên cạnh cậu!"
"A, làm sao bây giờ? Giọng nói của tôi vừa rồi có đủ ngọt ngào không? Lời nói có đáng yêu không? "
Tống Kiến Chi còn chưa kịp trả lời, nàng ấy đã lập tức thêm câu tiếp theo, "Kiến Chi à, tôi lên tìm hai người đây!"
Điện thoại cúp máy, Tống Kiến Chi ngẩng đầu nhìn chị gái mình.
Đáy mắt Tống Kiến Nhân không hề gợn sóng, cười như không cười, "Nhân Nhân?"
Tống Kiến Chi:...
Nàng ấp úng: "Khụ, có lẽ là... biệt danh đi? Chờ gặp Thiên Đóa chị có thể hỏi cậu ấy, haha.
"Hiện tại chị có chút hối hận vì đã đồng ý gặp cô ấy." Tống Kiến Nhân mặt vô biểu tình nói.
Tống Kiến Chi kiên quyết nói: "Lúc tức giận càng phải gặp nga, có thể giáp mặt khiển trách cậu ấy! Sao lại có thể gọi chị gái của em như vậy!"
Tống Kiến Nhân liếc nhìn nàng, không nói gì.
Triệu Thiên Đóa tới rất nhanh, đi vào văn phòng của Tống Kiến Nhân, mang theo hơi thở tràn đầy sức sống.
Liếc mắt một cái, Tống Kiến Chi giống như nhìn thấy chính mình khi gặp Minh Tự vài ngày trước, toàn thân toát ra khí chất tinh xảo như "Em đã tốn rất nhiều tiền cùng thời gian cho bộ trang phục này".
Đều không dễ dàng a.
Tống Kiến Chi tìm được cộng minh, cảm thấy đồng cảm, quyết tâm không trở thành bóng đèn sáng chói, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Tống Kiến Nhân ngả người ra sau, cầm chiếc kính gọng vàng trên tay, đôi mắt lạnh lùng nói: "Triệu tiểu thư, có việc gì sao?"
Đôi giày cao gót nhọn dưới chân Triệu Thiên Đóa giẫm lên mặt sàn nhẵn nhụi, phát ra âm thanh giòn tan, nàng duỗi đôi chân dài, bước đến gần.
"Có việc nha."
Triệu Thiên Đóa tùy ý cầm chiếc túi chữ C nhỏ trên tay, mái tóc dài được buộc cao, đuôi tóc bồng bềnh. Ngoài hình tượng tiểu tiên nữ xinh đẹp, ngũ quan cũng nổi bật lên một chút hiên ngang.
Triệu Thiên Đóa nhìn Tống Kiến Nhân đăm đăm, ánh mắt không che giấu được yêu thích.
Tống Kiến Nhân vẫn không thể hiểu được cô gái này chấp mê bất ngộ mình cái gì, cũng không biết tại sao, vẻ mặt Triệu Thiên Đóa dù có yêu thích đến mấy cũng không thể khiến cô đồng cảm.
"Nội dung cụ thể?"
Triệu Thiên Đóa bước tới trước mặt Tống Kiến Nhân.
Nàng đặt tay lên bàn của Tống Kiến Nhân, thân thể hơi áp xuống rồi mỉm cười.
Cô gái này có nụ cười rất trong trẻo, có năng lượng cuốn hút không thể bỏ qua, Tống Kiến Nhân đột nhiên phát hiện.
Nhưng xinh đẹp cũng không có ý nghĩa gì, Tống Kiến Nhân vẫn không hề động lòng mà nhìn cô gái trước mặt.
Ánh mắt bình thản không dao động.
Triệu Thiên Đóa đột nhiên cười tươi hơn, giống như đóa hoa nở rộ, lộ ra sức sống cùng ngọt ngào quyến rũ đã tích lũy bấy lâu:
"Liên hôn, có được coi là công việc không?"