Quản lý khách sạn ân cần chiêu đãi Tống Kiến Nhân, Tống Kiến Nhân bảo quản lý dẫn bọn họ đến quầy bar nói chuyện.
Người phục vụ rượu nhìn đại minh tinh Minh Tự trước mặt, cùng nữ nhân không quen biết nhưng khí thế cực kỳ cường thế, có chút khẩn trương hỏi: “Hai người uống gì?”
“Hai ly nước lọc.”
Tống Kiến Nhân không hỏi Minh Tự, cô tự mình quyết định.
Mặc dù thương trường không thiếu tiệc rượu, nhưng Tống Kiến Nhân không thích thói quen uống rượu khi thương lượng vấn đề, đặc biệt là công việc quan trọng và nghiêm túc.
Bị khí thế của Tống Kiến Nhân uy hiếp, người phục vụ nhanh chóng rót hai ly nước, sau đó rời khỏi khu quầy bar theo ánh mắt của quản lý, để lại khu vực tối tăm mà yên tĩnh này cho khách quý.
Hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn gỗ hồ đào cũng có hai chiếc ly màu xanh nhạt giống nhau, cả hai đều không có ý định động vào.
Minh Tự ngồi thẳng, ánh mắt bình thản.
Minh Tự không quên Tống Kiến Nhân đã từng ngăn cản Tống Kiến Chi quay lại bên cạnh mình, khi đó Diệp Tử Tình đã khuyên nhủ và trấn an cô, nói Tống Kiến Nhân không phải dùng quyền của trưởng bối mà miễn cưỡng Chi Chi làm gì đó.
Tống Kiến Nhân tuyệt đối là một người chị tốt, có thể thấy được khi Tống Kiến Chi sớm trở lại đoàn phim.
Vậy thì tại sao, Tống Kiến Nhân lại vội vàng đến— hay là đến vừa lúc Tống Kiến Chi kết thúc vai diễn, nhưng tại sao lại đối mặt với chính mình như vậy?
Trong lòng Minh Tự mơ hồ suy đoán.
Tống Kiến Nhân đi thẳng vào vấn đề, giọng lạnh như đá sỏi nói: “Tôi không đồng ý cô với Kiến Chi ở bên nhau.”
Bàn tay dưới bàn của Minh Tự đột nhiên bị nắm chặt, cô kiềm chế chính mình nhẹ nhàng buông tay ra, bình tĩnh nói: “Lý do của ngài là gì?”
“Tôi đã biết chuyện xảy ra vào đêm hai người gặp nhau lần đầu tiên.” Tống Kiến Nhân nhấn mạnh ba chữ “lần đầu tiên”, ánh mắt nặng trĩu, lời nói đầy trào phúng.
Giải quyết dứt khoát, linh cảm đã trở thành sự thật.
Trái tim hoảng hốt của Minh Tự bình tĩnh lại.
Tống Kiến Chi và cô đều đã trưởng thành, ngươi tình ta nguyện, không ai phải áy náy.
Nhưng đêm đó Tống Kiến Chi không tỉnh táo, mặc dù Tống Kiến Chi chủ động trèo lên mình cầu cứu, nhưng xét đến mối quan hệ hiện tại giữa hai người và trước mặt người nhà của nàng, tâm tư của Minh Tự khó tránh khỏi dao động.
Cô dừng một chút, nói rõ sự thật: “Nếu Tống tổng đã điều tra thì hẳn phải biết nguyên nhân."
Nhớ tới tên đầu sỏ gây tội ở nước ngoài, trong mắt Tống Kiến Nhân lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, cô khẽ gõ bàn gỗ, nói, "Nếu cô là kẻ chủ mưu thì đã không có cuộc nói chuyện này."
Ngụ ý hai người đều hiểu.
Nếu như là Minh Tự có ý định, là Minh Tự đưa rượu, lúc này Tống Kiến Nhân sẽ không có chút kiên nhẫn với cô.
Lời nói rõ ràng lạnh lùng lại tràn đầy uy hiếp, nhưng Minh Tự lại nhạy bén nắm bắt được ý nghĩa ngược lại - bởi vì Tống Kiến Nhân nguyện ý nói chuyện với cô nên sự việc vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.
Minh Tự cầm ly lên, nhấp nhẹ ngụm nước lọc.
Tống Kiến Nhân chậm rãi nói: "Cô không có anh chị em, có lẽ cô không hiểu được cảm giác này."
"Bình thường tôi cũng coi như có đạo lý, nhưng vì khi tôi biết em gái của tôi đã xảy ra chuyện gì, lại biết được cô..." cô nhìn Minh Tự, nhíu mày, mím môi, "Sau đêm đó liền rất thân cận với Kiến Chi."
Tống Kiến Nhân thu hồi ánh mắt, giọng nói không nghe được bất kỳ cảm xúc nào, nhưng nội dung lại tàn nhẫn như một đao đâm vào nhân tâm: “Làm người làm chị như tôi đây nhìn cô rất chướng mắt.”
Tống Kiến Nhân đã điều tra mình.
Minh Tự cúi đầu nhìn tia sáng mà kính chiếu lên, hàng mi dài khẽ rung lên, mím môi nói: “Kiến Chi đã chịu tổn thương, ngài có quyền giận chó đánh mèo, tôi có thể hiểu được.”
Nói là hiểu, nhưng mấy chữ "giận chó đánh mèo" vô cùng đơn giản, nhất thời không khách khí chỉ ra thiếu hiểu biết của Tống Kiến Nhân.
Không biết Tống Kiến Nhân có nghe thấy hay không, vẻ mặt không thay đổi nói: “Điều khiến tôi kinh ngạc nhất chính là, từ lúc đó Minh tiểu thư và em gái tôi rất thân thiết.”
"Mối quan hệ của hai người cũng quá mức..."
Tống Kiến Nhân tìm kiếm một từ ngữ phù hợp, "Bất thường, rất khó để tôi không nghi ngờ mục đích của cô. Hơn nữa, từ trước đến nay Minh tiểu thư luôn đạm mạc kết giao với người khác, nhưng đối với Kiến Chi thì khác."
Tống Kiến Nhân ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, hơi nâng cằm, "Không thể không nói, tài phú không chỉ mang lại nhiều lợi ích khác nhau cho con người, nhưng cũng có vô số phiền toái."
"Tài phú." Minh Tự lặp lại hai chữ này, "Đối với ngài, thân nhân là tài phú lớn nhất, đối với tôi cũng vậy."
"Kiến Chi có nhiều tài phú, nhưng bản chất của em ấy vẫn rất đáng yêu." Nói đến đây, sắc mặt Minh Tự có chút nhu hòa đi, thậm chí còn khẽ cười, "Nhưng tôi cũng phải thừa nhận, là Tống gia đã tạo ra em ấy, bản chất con người và môi trường mà em ấy lớn lên luôn không thể phân tách."
Tống Kiến Nhân giống như chim ưng, đem tất cả thần sắc của Minh Tự thu vào đáy mắt, cô nhắm mắt lại, sau đó lại ngước mắt lên nói: "Cô nói đúng."
"Nhưng không thể thuyết phục được tôi." Giọng nói của Tống Kiến Nhân càng lạnh lùng, như băng tuyết mà đánh vào Minh Tự,
"Lòng người khó lường, Minh tiểu thư cũng là một diễn viên có trình độ, sau khi hai người quen biết nhau, Kiến Chi đã giúp đỡ rất nhiều trong sự nghiệp của cô, cô không thể phủ nhận."
Minh Tự trầm tĩnh nói: "Đúng vậy."
Cô không thể phủ nhận.
Không thể phủ nhận rằng cô rất thích Tống Kiến Chi đối xử tốt với cô.
Không nghĩ tới Minh Tự lại không phản bác mà chỉ đơn giản thừa nhận, không gian bỗng nhiên im lặng.
Tống Kiến Nhân giơ cổ tay lên xem đồng hồ, cơn tức giận tích tụ trong lòng đã lắng xuống một chút.
Cô vội vàng đến đây, thứ nhất là để gặp trực tiếp em gái mình, thứ hai là để tận mắt nhìn thấy Minh Tự.
Đánh giá theo cách giao lưu hiện tại, tuy Minh Tự không nói nhiều làm người yêu thích, nhưng quả thật cô tốt hơn một số nghệ sĩ nữ nịnh nọt trong ấn tượng, ánh mắt trong sáng, trả lời chân thành.
—— Chủ yếu là, Tống Kiến Chi thích cô.
Tống Kiến Nhân xoay chiếc ly, cho Minh Tự một cơ hội:
“Cô có muốn nói gì không?”
Ngọn đèn tường yên tĩnh chiếu vào lưng Minh Tự, phản chiếu thành ánh sáng vàng mềm mại trên tóc Minh Tự, nghiêm túc nói: “Cách thức tôi cùng Kiến Chi gặp nhau quen nhau không giống bình thường, ngài quan tâm đến Kiến Chi mà nghi ngờ tôi, tôi có thể hiểu được."
"Tình yêu là vô duyên vô cớ, nhưng không phải không có dấu vết để tìm, nếu ngài nguyện ý cho tôi thời gian, tôi có thể dùng hành động để chứng minh." Cô cẩn thận lựa lời nói, cuối cùng dùng ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt Tống Kiến Nhân.
“Kỳ thực, ban đầu tôi dự định sau khi sự nghiệp có chút thành tựu sẽ thổ lộ.”
Tống Kiến Nhân nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, không tỏ ý kiến.
Minh Tự tựa hồ đang thẳng thắn với Tống Kiến Nhân, cũng như đang trách chính mình: "Em ấy xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất, tôi... Còn chưa đủ."
Trước mặt “trưởng bối” của Tống Kiến Chi, Minh Tự hạ mình rất thấp, đặc biệt là câu cuối cùng, hiển nhiên làm Tống Kiến Nhân dễ nghe hơn rất nhiều.
Em gái mình đương nhiên xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất.
"Vì ngài có thành kiến với tôi, có lẽ ngài sẽ cảm thấy câu trả lời của tôi còn nông cạn."
Minh Tự nói ra sự thật, có thể cô không có nhiều kinh nghiệm đàm phán, đối mặt với Tống Kiến Nhân trẻ tuổi đầy triển vọng trong lĩnh vực kinh doanh nhưng lại không chịu lùi bước, lại nhấn mạnh: "Đây là một vòng lặp vô tận, chỉ có thời gian cùng hành động mới có thể chứng minh."
Tống Kiến Nhân lại xoay chiếc ly trong tay, khẽ nhướng mày nói: "Nếu tôi vẫn không đồng ý thì sao?"
Minh Tự chớp chớp mắt, mặt hồ trong vắt phản chiếu con người trước mặt, như có thể nhìn thấu nhân tâm: “Với tiền đề là tôi đối xử chân thành với Kiến Chi thì ngài sẽ không.”
Cô đột nhiên cười, thanh lệ bức người không nói nên lời, ngữ khí kiên định, "Hơn nữa, suy cho cùng, cảm tình là chuyện giữa hai người ---- một mình tôi không thể làm được, còn có Kiến Chi."
Cô tôn trọng người nhà của Tống Kiến Chi, sẵn sàng suy xét tâm tình của bọn họ, nhưng không có nghĩa là cô thực sự sợ Tống Kiến Nhân cản trở.
Dù hôm nay Tống Kiến Nhân có thái độ thế nào, cô cũng sẽ không bao giờ từ bỏ người mình thích.
Tống Kiến Nhân nhất thời không nói gì.
Mặc dù cuộc nói chuyện này là cố tình tiến hành mà không có Tống Kiến Chi, nhưng thích Tống Kiến Chi chính là chiếc la bàn vô hình dẫn đường cho cuộc trò chuyện.
Dù Tống Kiến Nhân có hùng hổ dọa người đến đâu thì trên bàn đàm phán này, cô đương nhiên thấp hơn Minh Tự một chút.
Cô cẩn thận nhìn Minh Tự lần nữa, Minh Tự dưới cái nhìn của cô trông tự tin, hào phóng, không chút sợ hãi.
Trong cuộc nói chuyện này, nếu Tống Kiến Nhân giống như một con chim ưng có đôi mắt sắc bén và móng vuốt sắc nhọn thì Minh Tự lại giống như mặt hồ, mềm mại ôn hòa, lại điềm tĩnh không gợn sóng, không dao động.
Một lúc lâu sau, Tống Kiến Nhân mới đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói:
“Vậy, cô làm cho tôi xem.”
Minh Tự kiên định ngồi đó, nhưng cũng không ở thế hạ phong, nói: “Vì Kiến Chi, tôi sẽ làm.”
Cố gắng hết sức.
Vừa dứt lời, ngoài cửa có hai tiếng gõ nhẹ.
Tiểu Hứa thành thật thực hiện nhiệm vụ đưa Tam tiểu thư đi, năm lần bảy lượt mà ngắt lời, nhìn mọi thứ rất mới lạ, thỉnh thoảng lại kéo Tống Kiến Chi đi xem đồ ăn ở quầy hàng khác.
Cuối cùng, hai người không chỉ mua mì chua cay mà còn mua thêm bánh nướng thịt vịt, bánh bao hấp nhân tôm và rất nhiều cổ vịt cay.
Trước quầy bán đậu hũ sốt gà, Tống Kiến Chi nhìn bà bà khéo léo múc đậu hũ, mấy thìa đậu hủ trắng mềm được cạo lên, màu trắng rất đáng yêu, lặng lẽ tỏa ra mùi thơm của đậu nành.
Tiểu Hứa còn ở đó quay một đoạn video ngắn đăng lên vòng bạn bè: “Hồi nhỏ tôi đã từng ăn món này, từ khi đến thành phố S tôi chưa từng nhìn thấy, đồ ăn ở cửa hàng nào cũng không ngon bằng ở ven đường."
Tống Kiến Chi cũng chưa ăn qua, bụng liền ngo ngoe rục rịch: "Bà bà, thêm một phần đi."
"Được."
Quá nhiều đồ, Tiểu Hứa không thể cầm hết, ói Tống Kiến Chi cũng cầm giúp không ít, liếc mắt nhìn mì chua cay nói:
“Phải mau về thôi, mì chua cay vừa mới ra khỏi nồi là ngon nhất.”
Tiểu Hưa lén nhìn thời gian trên điện thoại, đoán chừng cũng gần xong, gật đầu nói: “Được, về thôi, phiền toái tiểu thư rồi."
"Không vấn đề gì." Tống Kiến Chi mỉm cười đáp lại, nàng không hề nhận ra Tiểu Hứa hoàn toàn không biết đường đi, tư thái đi khắp hang cùng ngỏ hẻm còn rất thành thục.
Nhưng Tiểu Hứa là người của chị gái, có động thái gì cũng là chị gái ra lệnh cho nàng ấy, hỏi cũng làm cho nàng ấy khó xử mà thôi.
Hai người ôm đậu phụ đã chuẩn bị sẵn, tiếp tục đi bộ về khách sạn, lúc này Tống Kiến Chi mới nhớ ra: “Kiều Khải thế nào rồi? "
Trong cuộc gọi video trước với chị gái, nàng nghe nói Kiều Khải không ở bên người chị gái nữa, nhưng cô không nói chi tiết.
Bây giờ vừa lúc hỏi Tiểu Hứa một chút.
Tiểu Hứa dừng lại, cười nói: "Kiều Khải đang làm việc ở bộ phận thư ký, thái độ làm việc của anh ta rất tốt, vẫn luôn rất nghiêm túc."
"Vậy a."
Tiêu Hứa lơ đãng nói: “Em gái anh ta cũng có trái tim, vì bảo vệ công việc của anh ta nên đã ở ẩn. Hẳn là Kiều Khải muốn biểu hiện tốt hơn, để Tống tổng cho Kiều Hâm một cơ hội mới.”
"Tuy rằng Kiều Hâm tùy hứng nhưng ngoại hình không tồi, có lẽ sau này sẽ quay lại." Tiểu Hứa cẩn thận quan sát biểu tình của Tống Kiến Chi, cuối cùng nói thêm: “Nhưng tôi nghe nói Kiều Hâm đắc tội với tiểu thư và Minh tiểu thư, bị cho ở ẩn cũng đúng."
Tống Kiến Chi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Kiều Khải chỉ là nhân viên của bộ phận thư ký. Sau đó, nàng tùy tiện nghe một chút, nhớ lại những gì Kiều Hâm đã làm ở nguyên tiểu thuyết, hiện tại cô ta ở ẩn cũng tốt, đỡ phải nháo lên hại người hại mình.
Tống Kiến Chi tùy ý gật đầu, Tiểu Hứa thấy nàng không quan tâm đến chị em Ngụy gia, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,
Khi hai người đi đến cửa thì gặp Triệu Thiên Đóa đang trở về, phía sau là trợ lý Giang Lệ.
Mặt Triệu Thiên Đóa nho nhỏ, vì ra ngoài đi dạo nên nàng ấy buộc tóc thành hai chiếc sừng, đôi mắt đen nhánh ngấn nước.
Nàng ấy đang tháo khẩu trang ra, Tống Kiến Chi mỉm cười kêu: “Thiên Đóa."
"A, Kiến Chi!" Triệu Thiên Đóa nhìn qua cũng cười nói, "Tôi có mua kẹo cho hai người, chờ chút."
Đứng sau Triệu Thiên Đóa là một cô gái tóc ngắn mặc áo sơ mi đen, sắc mặt nghiêm túc, đôi mắt rũ xuống, trên tay có mấy cái túi, có lẽ là Giang Lệ.
Quả nhiên thoạt nhìn rất nghiêm khắc.
Tống Kiến Chi thu hồi ánh mắt, đôi mắt cong cong, nói: “Được a, chúng tôi cũng có mua chút đồ ăn, ăn cùng nha? Đi, đi vào trước."
"Được!"
Tiểu Hứa gọi nhân viên đưa bọn họ đi tìm hai người Tống Kiến Nhân, nhân viên dẫn họ đến quầy bar nhỏ trên tầng hai.
Triệu Thiên Đóa đang muốn cọ cơm, liền đi cùng Tống Kiến Chi.
Quầy bar ẩn mình trong một phòng khách, nhân viên gõ nhẹ vào cửa kính hai lần mới đẩy cửa ra.
Mấy người đi vào, đi vòng quanh một chậu cây xanh rậm rạp, nhìn thấy Tống Kiến Nhân và Minh Tự.
Minh Tự ngồi quay mặt ra cửa, sắc mặt Minh Tự vẫn như thường, thậm chí còn mỉm cười tự nhiên khi thấy Tống Kiến Chi trở về: “Sao em mua nhiều đồ vậy."
Tống Kiến Chi lặng lẽ yên tâm, nói: “Nhiều người như vậy, chúng ta cùng ăn đi, chị gái muốn ăn mì chua cay, chúng ta cũng phải ăn cái gì đó—”
Triệu Thiên Đóa tích cực nói: “Không sao, tôi có thể ăn giúp mọi người.” Vừa nói, nàng vừa tò mò nhìn bóng dáng thon dài ngồi đối diện với Minh Tự.
Thân hình mảnh khảnh được bọc trong bộ tây trang trắng ưu nhã, chân thẳng eo thon, là nữ nhân có thân hình xinh đẹp.
Sau khi Tống Kiến Chi nói xong, nữ nhân quay lại, ngũ quan có phần giống với Tống Kiến Chi, so với vẻ diễm lệ kiều min của Tống Kiến Chi, cô ấy lại giống một mỹ nhân được tạo nên từ băng cơ ngọc cốt, da thịt trắng sứ mỏng manh, được bao bọc trong lãnh đạm cùng hờ hững.
Nhưng bên ngoài bộ tây trang trắng khắc chế, một phần xương quai xanh lộ ra, trên xương quai xanh tỏa ra ánh sáng mỏng manh.
"Về rồi à." Mỹ nhân nói với Tống Kiến Chi, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe.
Triệu Thiên Đóa nhìn thẳng vào mỹ nhân trước mặt, cảm thấy phù hợp về mọi mặt, toàn thân đều giống như gu chính mình thích.
Tiểu tước linh hoạt liền phát ngốc, đám mây ửng hồng lặng lẽ bò lên trên má.
Triệu Thiên Đóa đưa tay vuốt ve ngực đang phập phồng của mình, tự lẩm bẩm:
“Mình yêu rồi."
Tim đập rộn ràng đến nỗi nàng không thể nghe được giọng nói của chính mình.