"Quá nhanh." Bối Hải vuốt cằm, có chút kinh ngạc, "Đã là lần thứ năm rồi."
Nếu muốn đổi sang phim khác, diễn viên khác thì kết quả này đã bị mắng rồi, nhất định sẽ bị đạo diễn Bối kéo sang một bên để giảng diễn.
Nhưng đây là phim lớn, cần phải tràn đầy cảm xúc, có nhiều chuyển biến tình cảm, diễn xuất lại là tân binh Tống Kiến Chi, Bối Hải đã chuẩn bị tinh thần để dậy sớm ba năm ngày, liên tiếp diễn phân cảnh này.
Bây giờ nhìn lại những màn ảnh trước, tuy có một số chỗ không phải lần nào cũng hoàn hảo nhưng cũng hoàn toàn đầy đủ, đủ để ghép lại những phần đã thể hiện tốt.
Tống Kiến Chi lấy khăn giấy ngồi trước mặt Minh Tự, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Nàng mặc chiếc váy màu đỏ quyến rũ, dáng vẻ vẫn như cũ, nhưng biểu cảm trên mặt đã thay đổi, động tác ôn nhu nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm, giống như đang tự do tự tại bên ngoài thế giới.
Hai người ở rất gần nhau, Minh Tự biết rất rõ ánh mắt của Tống Kiến Chi không có tiêu điểm, cô nhạy cảm mà nhận ra có cái gì không đúng.
Minh Tự nắm tay Tống Kiến Chi đang lau nước mắt cho mình, nhìn nàng chăm chú, nói: "Đang nghĩ gì vậy?"
Tống Kiến Chi lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình đã thất thần.
Nàng mỉm cười với Minh Tự, nhưng nụ cười có chút bất thường.
"Không nghĩ gì cả." Câu trả lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chủ nhân cũng nhận ra bốn chữ này có lệ đến mức nào, nàng chớp chớp mắt, thay đổi những lý do mà Minh Tự thích hơn.
"Tôi đang nghĩ, tôi NG làm chị khóc nhiều lần như vậy, khi trở về có thể chị..."
Nàng mím môi cười, đôi mắt lấp lánh, "Lại khi dễ tôi hay không."
Ý nghĩa trong lời nói rất rõ ràng.
Còn nơi nào Minh Tự có thể khi dễ nàng khóc nữa đâu.
Đuôi mắt lông mày, lớp trang điểm màu đỏ hồng, ẩn chứa ám chỉ cùng câu dẫn chói lọi.
Minh Tự ngừng hô hấp, đầu tiên siết chặt cổ tay nàng, sau đó buông ra, nhìn nàng bằng đôi mắt thăm dò, bị đôi mắt đen của Lý Cô Vân chặn lại.
Khu vực xung quanh rất náo nhiệt, chỉ có chỗ của hai người đột nhiên rơi vào yên lặng quỷ dị.
Tống Kiến Chi vừa mới chỉnh lại cổ áo lộn xộn của Minh Tự, vẻ mặt tự nhiên thoải mái, cũng không để ý việc Minh Tự không trả lời.
Hoặc là nói, nàng chỉ đơn giản muốn chủ đề này kết thúc một cách tự nhiên.
Cuối cùng, nàng nghe Minh Tự nói:
"Sao tôi lại nỡ làm em khóc?"
Một câu nói tràn đầy ái muội đã thành công phá băng, hai người nhìn nhau cười, có chút ý tứ quên đi quá khứ, tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Tống Kiến Chi tìm cớ trốn khỏi Minh Tự.
Tống Kiến Chi không biết trong lòng mình đang nghĩ gì.
Đầu óc nàng tràn ngập hỗn loạn, vướng mắc giữa hai nhân vật, nàng biết mình không nên nghĩ tới, đó chỉ là một phân cảnh mà thôi.
Nhưng trong lòng có một thanh âm nho nhỏ nhắc nhở nàng, ngữ khí rất kiên quyết: Đây là phân cảnh đối diễn của Tống Kiến Chi và Minh Tự.
Nàng theo bản năng mà tránh né Minh Tự.
Nếu phải miêu tả thì hiện tại trong đầu nàng có hai suy nghĩ.
Bao gồm cả câu trả lời vừa rồi của Minh Tư, không giống như Tống Kiến Chi thường ngày, nhưng nàng rất tự nhiên, không có chút bài xích.
Nàng phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình, suy nghĩ xong lại đến gặp cô.
Đoàn phim vẫn đang điều chỉnh vị trí camera, chụp vài tấm trống, còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu quay.
Nàng mặc váy đỏ, đi đâu cũng thu hút sự chú ý nên chỉ đơn giản là đi sang một bên xem Hồ Phàm và Chiêm Bạch Ngọc đánh cờ.
Trong khi hai lão nhân đang nói chuyện với nhau, Tống Kiến Chi nhẹ nhàng xoa xoa vị trí của trái tim.
Người đã chết một lần có lợi thế rất lớn khi đóng vai người sắp chết.
Thứ người sống có là thứ người chết cầu mà không được, cho đến khi chết đi người ta mới hiểu được đạo lý này.
Cho nên, người sống luôn khó có thể đóng vai người sắp chết.
Loại tư thái khao khát tình yêu, khao khát được nhớ đến, thực sự là bộc phát từ lồng ngực và đôi mắt của con người khi sắp chết, nhiệt liệt mà tuyệt vọng.
Khi người còn sống, buồn vui giận hờn hội tụ lại, khi yêu trong mắt có ánh sáng, khi giận trong lòng có tức giận, đồng thời cũng được người yêu và bị người ghét.
Cho dù là một con kiến đi lạc vào phòng, hay cành hoa xuân chọc vào phòng bên cửa sổ, chỉ cần đối mặt đều có thể thiết lập được mối liên hệ với chính mình.
Sau khi chết, người ta không thể yêu hay được yêu nữa.
Giống như Cá chép đỏ, yêu và ghét rõ ràng như vậy, tất cả những gì nàng có thể làm là tận lực trong ba ngày của cuộc đời, để Lý Cô Vân sẽ không quên được nàng.
Chỉ cần Lý Cô Vân không thể quên được nàng, chỉ cần Lý Cô Vân nhớ đến nàng, yêu nàng, nàng liền lấy một loại phương thức khác để tồn tại trên thế gian này.
Cá chép đỏ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Lý Cô Vân, vĩnh viễn không sợ hãi Lý Cô Vân bạc hạnh, cũng vĩnh viễn không lo lắng Lý Cô Vân nhàm chán.
Nàng tồn tại được ba ngày, máu tươi dung nhập thành một quả cầu lửa, nóng rực mà xinh đẹp.
Khi nước mắt của Lý Cô Vân trở thành trăng tròn, cá chép đỏ phong hoa tuyệt đại bị đóng băng và phong ấn, máu chảy ra màu đỏ thắm, nhỏ giọt trên trái tim của Lý Cô Vân, biến thành một nốt ruồi chu sa.
Lý Cô Vân sẽ thấy không có ai đáng yêu thuần khiết bằng nàng, cũng không có ai nhiệt liệt nóng bỏng bằng nàng.
Cả đời này cô không thể quên được nàng, chỉ có thể yêu nàng.
Trong sách của Hồ Lão, Lý Cô Vân rất đau lòng cá chép đỏ, trái tim ---- cũng chết cùng cá chép đỏ.
Cá chép đỏ mang theo trái tim cô mà chết đi, để lại một lớp thịt mỏng, trên đó phản chiếu hình ảnh của cá chép đỏ.
Khi cá chép đỏ chết, rất hạnh phúc.
Tống Kiến Chi dần dần hiểu được tâm tư của cá chép đỏ trong năm lần luân hồi ngắn lại vô cùng dài.
Nàng hiểu tại sao cá chép đỏ lại giả vờ, tại sao lại thỏa mãn khi Lý Cô Vân bộc lộ nội tâm.
Lý Cô Vân biết nàng ích kỷ, tham lam, tham vọng, nhưng mà vẫn yêu nàng.
Nhưng còn chính mình thì sao?
Chính mình cũng không thẳng thắn thành khẩn.
Minh Tự không biết nàng từ đâu mà đến, vì sao mà đến.
Kể cả thân mật của hôm qua, thậm chí nguyên nhân sâu xa đằng sau thái độ chủ động của nàng, cô cũng không biết.
Cô không biết gì cả, nhưng lại thích chính mình.
Điều này quá bất công với Minh Tự.
Cũng làm chính mình ---- không hài lòng với hiện trạng.
Này sao có thể đủ...
Cạch, cạch.
Tống Kiến Chi bị tiếng quân cờ gõ lên bàn cờ đánh thức, nhìn thấy Hồ Lão đang cầm quân cờ nhìn mình, nàng cười nói: "Hồ Lão, sao vậy?"
Hồ Phàm liền đặt quân cờ lên bàn cờ, nói: "Chi nha đầu, đây là chưa xuất diễn được sao?"
Tống Kiến Chi do dự một chút, sau đó gật đầu.
"Ừm, tôi cũng bị ảnh hưởng một chút."
Ở một mức độ nào đó, nàng và Cá Chép Đỏ có điểm chung, trong một thời gian rất khó để tách nhân vật ra khỏi cơ thể.
"Khi bước vào vở kịch, cô có hai tinh thần, hai ý thức nhưng chỉ có một bộ não. Lúc này nghĩ bảy tưởng tám chẳng phải là vứt bừa bãi sao."
Một loạt con số từ trong miệng Hồ Phàm bật ra, vừa hài hước vừa thú vị, xoa dịu bất an trong lòng của Tống Kiến Chi, nàng hơi giãn mày nói: "Hồ lão, ngài nói đúng."
Chiêm Bạch Ngọc nói: "Tôi diễn xuất nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy điều quan trọng nhất là nhân vật lúc nào nên bắt thì bắt, lúc nào nên buông thì buông."
"Diễn viên phải dùng cơ thể của chính mình để đắp nặn rất nhiều nhân vật, cô mặc những bộ quần áo khác nhau để thể hiện đúng mùi vị của bộ quần áo đó, khi nào nên cởi ra cất lại vào tủ thì cởi ra."
Cuối cùng, Chiêm Bạch Ngọc cười nói: "Nhưng cô vẫn phải mặc bộ váy đỏ này vài ngày, hiện tại cô chỉ là cá chép đỏ thôi, sao phải nghĩ nhiều như vậy."
Đây là lời dạy dỗ của thế hệ trước, Tống Kiến Chi chăm chú lắng nghe, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Nếu như bị tình cảm của nhân vật ảnh hưởng thì sao?"
Chiêm Bạch Ngọc còn muốn nói thêm, nhưng Hồ Phàm lại xua tay nói: "Mới diễn mấy lần thôi mà, có ảnh hưởng gì, tôi nghĩ cô chỉ đang nghĩ nhiều thôi. Sao người trẻ lại có nhiều băn khoăn như vậy, tối về ngủ một giấc, có thể quên thì quên, không thể quên thì đi làm."
"Cô làm như hồng trần còn có mấy năm, mới hơn hai mươi tuổi lại muốn tới đây chơi cờ với người già bọn ta sao?"
Tống Kiến Chi không giận, thậm chí còn tự kiểm điểm chính mình.
Chiêm Bạch Ngọc khoan dung cười: "Tôi nghĩ không phải cô bị cá chép đỏ ảnh hưởng, mà là cá chép đỏ bị cô ảnh hưởng."
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía Minh Tự, trao đổi ánh mắt với Hồ Phàm, hai người nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Tống Kiến Chi:....
Sao lại thế này, không khí đột nhiên thay đổi.
Hình tượng lão nhân đứng đắn nghiêm túc vừa rồi đâu rồi?
Sau khi Tống Kiến Chi oán giận xong, ở một bên nghĩ đi nghĩ lại mấy chữ này nhiều lần.
Tựa như một bàn tay nhẹ nhàng gạt đi sương mù trong tâm trí, lau đi bụi bặm trong lòng, sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn.
Đúng vậy, tại sao không phải chính mình ảnh hưởng đến cá chép đỏ?
Nàng không phải là thiên tài, kỹ năng diễn xuất của nàng nhìn chung cũng đủ tốt, vậy tại sao nàng lại có thể nhập diễn? Lại tại sao lại đắm chìm đến mức diễn cũng khó.
Là bởi vì nàng không biết diễn, hay là--
Là bởi vì cá chép đỏ đã lộ ra bí mật không dám mong cầu nhất.
Nàng có một loại trực giác mơ hồ.
Cá chép đỏ đối với nàng không phải là mặt đối mặt, mà là hai người đứng đối lập nhau.
Hai người giống như hai đầu của một đường thẳng, Tống Kiến Chi ở điểm đầu còn Cá chép đỏ ở điểm cuối.
Nàng sẽ đi từng bước, thân bất do kỷ, lại vui vẻ chịu đựng mà hướng tới đặc tính của cá chép đỏ.
Tống Kiến Chi suy tư mà nhìn về phía "Lý Cô Vân" của mình.
Dương Liễu bắt đầu gọi nàng quay lại chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo, Tống Kiến Chi bình tĩnh lại, khoác tấm da cá chép đỏ lên người.
Giống như từng chút từng chút lột bỏ lớp vỏ của Tống Kiến Chi, lộ ra phần cốt lõi.
Minh Tự đứng ở nơi đó chờ nàng, Tống Kiến Chi không tránh né mà nhìn về phía cô.
Minh Tự hỏi nàng: "Đã điều chỉnh tốt chưa?"
Cô tưởng Tống Kiến Chi đã nhập diễn, bởi vì cô là Lý Cô Vân, "Cá chép đỏ" không nhìn cô, ngược lại dễ dàng xuất diễn một chút, cô mới để Tống Kiến Chi rời đi một lúc.
Tống Kiến Chi cười ngọt ngào, như thường lệ, có lẽ còn ngọt ngào hơn, khuôn mặt kiều mị như mùa xuân, ngọt như mật.
"Ừm." Nàng nhẹ nhàng nói: "Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi."
Suy nghĩ cẩn thận, phải chiếm được cô.
Giống như cá chép đỏ bắt được Lý Cô Vân, cả thể xác lẫn tâm hồn.
Giống như một con mèo con vô hại, vui vẻ làm nũng, kiếng kêu mềm mại, ánh mắt ngây thơ, làm người yêu thương, buông bỏ tâm phòng bị.
Lại giống như một con mèo lớn mạnh mẽ, thân hình tuyệt mỹ, tứ chi mềm mại lại săn chắc, đôi mắt nguy hiểm dụ hoặc, những hành động như xa như gần.
Một khi điểm yếu bị khống chế sẽ cắn mục tiêu, răng nanh xuyên vào da thịt, một đòn trúng đích.
"Vậy là tốt rồi, đừng bị nhân vật trong kịch bản ảnh hưởng." Minh Tự ấm áp nói, ẩn ẩn có trấn an.
Tống Kiến Chi đưa tay ra, túm lấy áo trắng của Minh Tự, hơi ngẩng đầu nhìn cô, vừa đáng thương vừa đáng yêu, ngoan ngoãn nói: "Sẽ không."
Vai diễn này là chính nàng làm chủ.
Chỉ có nàng ảnh hưởng tới nhân vật thôi, sao trước đây nàng lại không phát hiện ra.
Cá chép đỏ từ đầu đến cuối chỉ là một cái móc nhỏ, câu ra một vật gì đó.
Những vật nhỏ này, chôn vùi trong từng giọt máu, từng mảnh thịt, thỉnh thoảng lại nổi lên, bám vào sâu trong hành động, lời nói và việc làm của nàng, mỏng manh như mạng nhện, không một chút dấu vết.
Cuối cùng vào thời điểm này mới có thể nhìn thấy mặt trời.
"Diễn viên vào vị trí, các loại công việc chuẩn bị!"
Cá chép đỏ mím môi cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Cô Vân, đi trước một bước, để lại thanh âm ở phía sau:
"Đi thôi."
Không vội.
Cái gì quá dễ dàng có được sẽ không được trân trọng.
Chị sẽ là của tôi.