Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 75: C75: Chương 75




Khương Tự ngạo nghễ đứng đó, cô đứng ngược sáng, đầu mày cuối mắt thanh tú xinh đẹp.

Cả người đầy vẻ kiêu ngạo, rực rỡ chói mắt.

Bây giờ Úc Hoa Linh đã nhận ra sự lợi hại của Khương Tự nên cũng không dám tiếp tục khiêu khích trước mặt cô nữa.

Lục Phù Sênh bước đến đứng ở phía bên phải cô. Trên gương mặt trắng nõn như trong suốt kia có thêm vài phần xấu hổ chưa từng xuất hiện.

Anh nhìn Khương Tự một cái, ánh mắt loé lên một thứ cảm xúc phức tạp.

Vừa nãy là Khương Tự cố ý ra mặt vì anh sao?

Úc Hoa Linh kiêu căng tuỳ hứng từ nhỏ, đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải khắc tinh đời mình.

Cô ta rất không phục, ở trước mặt Khương Tự chìa tay ra về phía Lục Phù Sênh, vẫn là kiểu ra lệnh như cũ.

“Ê, anh mau đỡ tôi dậy!”

Lục Phù Sênh nhìn đi chỗ khác với vẻ ghét bỏ, không hề có ý đỡ cô ta đứng dậy.

Thậm chí anh còn lùi lại một bước, đứng ở phía sau Khương Tự.

“Cô có bị thương đâu, không biết tự đứng dậy à?”

Lục Phù Sênh trước giờ luôn ghét kiểu tính cách ta đây là nhất của Úc Hoa Linh.

Vốn dĩ hai người họ chẳng có bất kỳ quan hệ gì, cô ta dựa vào đâu mà ra lệnh cho anh chứ.

Nhưng Khương Tự lại đột nhiên nói: “Sai rồi, cô ta bị thương rồi, cậu mau đỡ cô ta đứng dậy đi.”

Lục Phù Sênh nhíu mày, sao Khương Tự lại nói đỡ cho Úc Hoa Linh chứ?

Ngay sau đó, Khương Tự nhẹ nhàng nói: “Bởi vì đầu óc cô ta bị thương rồi chứ sao?”

Đôi môi tươi tắn của Lục Phù Sênh đang mím chặt, nghe thấy vậy thì bỗng bật cười, hàng lông mày cũng không khỏi đượm ý cười.

Lục Phù Sênh phát huy sở trường độc mồm độc miệng của mình: “Nhưng đầu óc cô ta bị thương thì chắc cũng không đến mức nằm liệt trên mặt đất không dậy nổi đâu nhỉ?”

Anh và Khương Tự kẻ xướng người hoạ, cả hai phối hợp với nhau cực kì ăn ý.

Úc Hoa Linh tự rước nhục vào thân, cuối cùng phải tự bò dậy.

Cuộc đời cô ta thuận buồm xuôi gió biết bao năm trời, chưa bao giờ phải nhục nhã như hiện tại.

Nghĩ đến mục đích ngày hôm nay, Úc Hoa Linh miễn cưỡng dằn tính khí đỏng đảnh của mình xuống, cố nặn ra nụ cười: “Hai người muốn đến nhà tôi làm khách không?”

Một câu không đầu không đuôi, lại cộng thêm thái độ trước đó của Úc Hoa Linh.

Vừa nghe đã biết, cô ta muốn bày trò.

Lúc này, hệ thống bỗng nhắc nhở.

[Lục Phù Sênh đã cung cấp 100 nghìn giá trị số mệnh.]

Khương Tự ngoảnh đầu nhìn Lục Phù Sênh đầy nghi hoặc.

Xem ra Lục Phù Sênh thật sự rất ghét Úc Hoa Linh, vừa rồi anh thấy cô vả mặt Úc Hoa Linh một cái, không ngờ lại có thể đem lại nhiều giá trị số mệnh như vậy.

Giá trị số mệnh của những người khác đã thu thập được kha khá rồi, thời gian tiếp xúc giữa cô và Lục Phù Sênh không nhiều, nhưng cô lại có thể thu được không ít giá trị số mệnh từ anh.

Bây giờ, cơ hội đó đến rồi.

Ngày hôm nay hãy để Lục Phù Sênh góp thêm một phần công sức vào kho giá trị số mệnh của cô thôi nào.

Khương Tự hơi rũ mi mắt xuống, đôi đồng tử đen láy khẽ loé sáng: “Đi chứ, sao lại không đi?”

Nói rồi cô đưa mắt nhìn Lục Phù Sênh.

“Lục Phù Sênh, cậu dám không đi à?’

Lục Phù Sênh ngẩn người, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Khương Tự.

Rõ ràng là cô chẳng nói gì nhưng anh lại hiểu ra ý của cô trong nháy mắt.

Khương Tự muốn chơi Úc Hoa Linh một vố.

Lúc này, Lục Phù Sênh cũng gật đầu theo: “Nếu Khương Tự đi, vậy thì tôi cũng đi.”

Khương Tự bỗng bồi thêm một câu: “Đợi chút, tôi phải đem theo ít đồ.”

Úc Hoa Linh cười như không có chuyện gì.

Bất kể Khương Tự mang theo thứ gì thì đều vô dụng.

Khương Tự biết Úc Hoa Linh không dám làm ra chuyện gì đi quá giới hạn, chẳng qua cô ta muốn chơi bọn cô một vố thôi.

Nhưng với tính cách của Khương Tự mà nói, làm sao cô có thể để cho cô ta được như ý chứ.

Không lâu sau, Khương Tự đi ra khỏi biệt thự, cô nhẹ nhàng nói: “Lên xe thôi.”

Cô bày ra phong thái của chủ nhân.

Tình hình quay ngoắt trong nháy mắt.

Nghe thấy vậy, Úc Hoa Linh ngồi vào ghế lái trong vô thức, hôm nay cô ta lái xe đến đây một mình, không có tài xế mà cũng chẳng đưa vệ sĩ theo.

Lúc này, Khương Tự và Lục Phù Sênh ngồi ở ghế sau khiến cô ta như trở thành tài xế của hai người vậy.

Úc Hoa Linh nhìn vào gương chiếu hậu thấy bộ cung tên mà Khương Tự đem theo lên xe, trong lòng cô ta không khỏi hoang mang.

Cô ta hỏi dò: “Hai người đến nhà tôi là để làm khách cơ mà, đem theo cung tên làm cái gì thế?”

Khương Tự ngước mắt lên, đôi đồng tử đen láy trong veo kia mới thật bình tĩnh và vô hại làm sao.

“Tất nhiên là để phòng hờ người xấu chứ sao.”

Úc Hoa Linh sững sờ, cô ta hiểu ngay ra ý của Khương Tự.

Cô ta hơi nheo mắt lại.

Đừng cáu, đợi chút nữa sẽ có kịch hay để xem.

Xe bắt đầu lăn bánh, Úc Hoa Linh đưa hai người Khương Tự đến căn biệt thự ở trong nước của cô ta.

Nắng chiều dần buông, ánh sáng ấm áp rực rỡ, bốn bề yên ả tĩnh mịch, không có bất cứ điều gì khác thường.

Trông có vẻ như Úc Hoa Linh thật sự chỉ muốn đưa Khương Tự về nhà làm khách.

Nhưng Khương Tự làm sao mà tin được?

Úc Hoa Linh dẫn họ đến trước một bức tường trắng tinh không có gì.

Cô ta đứng trước bức tường ấy.

“Đây là căn cứ bí mật của tôi. Vì hai người là khách quý nên tôi mới cho hai người vào thăm quan đó.”

Ngay giây sau, bàn tay của Úc Hoa Linh đẩy nhẹ lên bức tường.

Cánh cửa ẩn giấu sau bức tường mở ra.

Giọng điệu của cô ta tràn đầy hào hứng và phấn khích: “Chào mừng đến với ngôi nhà búp bê của tôi.”

Úc Hoa Linh cực kì yêu thích búp bê, cô ta có chấp niệm với Lục Phù Sênh cũng chính là vì trông anh quá diễm lệ tuyệt mỹ, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả búp bê.

Cô ta muốn bày Lục Phù Sênh trong nhà để nhìn ngắm.

Bây giờ, trong danh sách búp bê của cô ta lại có thêm một cái tên nữa.

Khương Tự.

Vẻ đẹp tinh xảo của Khương Tự và Lục Phù Sênh không ai kém ai.

Nếu như có thể, thậm chí Úc Hoa Linh còn muốn đặt Khương Tự trong nhà để ngắm nhìn mỗi ngày.

“Đến nơi rồi.”

Úc Hoa Linh nói dứt câu, cánh cửa sau lưng Khương Tự bỗng đóng lại.

Khương Tự và Lục Phù Sênh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự hứng thú ánh lên trong mắt đối phương.

Đã vậy thì chơi với Úc Hoa Linh thật vui thôi nào.

Khương Tự nhìn xung quanh một lượt.

So với việc nói đây là căn phòng thì chẳng thà nói nơi đây là từng căn mật thất xếp sát nhau.

Không có cửa sổ, không có gió, chỉ có tia sáng âm u trên đỉnh đầu.

Chính giữa căn phòng là một chiếc bàn ăn dài, chỉ có hai chiếc ghế trống xếp ở hai đầu. Trên những chiếc ghế còn lại đều đặt những con búp bê vô cùng xinh đẹp.

Mỗi con búp bê đều được Úc Hoa Linh xếp ngay ngắn vào đúng vị trí.

Tựa như những vị khách đang dùng bữa.

Khương Tự liếc mắt nhìn, trong mỗi chiếc đ ĩa được đặt trên bàn của búp bê đều là bánh mì phết mứt hoa quả.

Cô nhướng mày hiểu ra tất cả, sau đó dời ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Úc Hoa Linh bước tới bên cạnh cái ghế ở phía bên kia rồi ngồi xuống trước.

Cô ta rất nhiệt tình kêu Khương Tự ngồi xuống: “Ngồi đi.”


“Trưa nay, tôi và búp bê đã ăn trưa với nhau.”

Dứt lời, Úc Hoa Linh ấn nút trên chiếc bàn.

Không ngờ đồ ăn lại được đưa xuống từ trên không trung.

Sợi dây treo trên chiếc hộp đung đưa hạ xuống, từ từ di chuyển tới vị trí của Khương Tự.

Khương Tự vốn rất nhạy bén.

Hơn nữa, cô sớm đã biết Úc Hoa Linh có mưu kế trong lòng, nên đã có chiêu phòng bị sẵn.

Khương Tự nhanh tay nhanh mắt cầm cung tên lên: “Tôi đã ăn no rồi, nên bữa này để tôi mời cô ăn đi vậy.”

Cô giương cung, lắp tên, ngắm chuẩn vào chính giữa cái hộp.

“Phập” một tiếng, cú bắn hoàn hảo.

Cái hộp lập tức đổi hướng, bay về phía ngược lại.

Vừa vặn lao về phía Úc Hoa Linh!

Vốn dĩ Úc Hoa Linh đang vui vẻ nhìn cái hộp, bởi vì cô ta đã chuẩn bị cơ quan hết cả rồi.

Ngay giây phút Khương Tư chạm vào chiếc hộp, nắp hộp sẽ bất ngờ bật ra.

Đồ bên trong sẽ đổ hết lên người cô.

Nhưng Úc Hoa Linh không đợi được cảnh tượng mà cô ta muốn thấy.

Cô ta chỉ có thể giương mắt nhìn cái hộp lao về phía mình.

Bởi vì sợi dây được treo chắc chắn ở phía trên nên cái hộp đó sẽ không rơi xuống mà chỉ có thứ ở bên trong sẽ đổ xuống.

Cái hộp chịu tác động khiến cơ quan vận hành chạy sớm hơn dự định.

Nắp hộp mở ra mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Không kịp né tránh, Úc Hoa Linh vội vàng nhắm tịt mắt lại.

Mứt màu đỏ tươi trút hết xuống đúng đỉnh đầu của cô ta, mặt mũi đầu tóc Úc Hoa Linh đều biến thành màu đỏ.

Khương Tự khịt mũi, trong không khí tràn ngập mùi thơm của dâu tây.

“Là vị dâu tây.”

Úc Hoa Linh sầm mặt xuống, lau sạch mứt hoa quả dính trên mắt, cô ta đang định chửi một câu…

Vừa há miệng, mứt dâu tây đã chảy vào miệng cô ta.

Khương Tự cà khịa một câu: “Ngon không?”

Nói cách khác, quả báo vận vào thân, vui không?

Úc Hoa Linh nuốt mứt dâu tây ngọt lịm trong miệng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngon.”

[Lục Phù Sênh đã cung cấp 100 nghìn giá trị số mệnh.]

Khương Tự sáng mắt, kế hoạch của cô cũng có hiệu quả phết đấy nhỉ.

Do cơ quan đã bị kích hoạt, cánh cửa phía bên kia từ từ mở ra, đó là con đường dẫn đến gian phòng tiếp theo.

Thiết kế của nơi này rất giống Trốn thoát khỏi mật thất. (1)

(1) Tên chương trình thực tế do đài Hồ Nam sản xuất.

-

Úc Hoa Linh bước tới phía con đường, bất ngờ thay, Khương Tự và Lục Phù Sênh đều đồng thời cùng lùi lại một bước.

Hai người nhìn Úc Hoa Linh với vẻ ghét bỏ.

Bởi vì Khương Tự và Lục Phù Sênh đều mắc bệnh sạch sẽ mức độ nhẹ, nên họ không thể nhìn nổi bộ dạng nhếch nhác này của Úc Hoa Linh.

Khương Tự mở miệng nói: “Cô đừng có lại gần như vậy được không?”

Lục Phù Sênh cũng nói theo: “Tốt nhất là đứng xa ra một chút.”

“Cách một mét, à không, cách hai mét đi.”

Úc Hoa Linh sắp tức đến nỗi bật cười rồi, hai người này đúng là chuyên gia chống lại cô ta.

Hay lắm, cô ta phát hiện Khương Tự và Lục Phù Sênh đều mắc bệnh sạch sẽ, vậy thì đảm bảo căn phòng tiếp theo sẽ khiến hai người “vui chơi tới bến”.

Họ bước vào gian mật thất tiếp theo.

Hai bên căn phòng là tủ trưng bày, trên các giá treo là vô số bộ tóc giả.

Nhìn thoáng qua trông có đôi phần quỷ dị.

Khương Tự không hề thấy sợ chút nào, cô nheo mắt nhìn lên trần nhà.

Những cơ quan mật thất tựa như thế này cô đã thấy qua không ít lần ở kiếp trước, có loại để troll, và cũng có cả loại để hại người khác.

Lục Lẫm ở kiếp trước đã giải thích một lượt từng loại cơ quan cho cô.

Vậy nên Khương Tự gần như chỉ cần liếc qua một cái là biết điểm kì lạ trên trần nhà.

Lúc này, Úc Hoa Linh đột nhiên cười rất vui vẻ rồi nói: “Các người có biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với chuyện gì không?”

Đúng vậy, Úc Hoa Linh quyết định giết thừa còn hơn bỏ sót.

Trực tiếp khởi động cơ quan cuối cùng trong căn phòng này.

Con người này một khi đã nóng máu thì còn chơi khăm cả chính mình.

Chỉ thấy Úc Hoa Linh xoay người bước đến bên cạnh một bộ tóc giả trong số đó.

Đầu tiên cô ta xoay mô hình về bên trái ba vòng, rồi xoay về bên phải ba vòng.

Khương Tự cau mày nhìn, cơ quan phức tạp như vậy thì có thể troll được người khác không?

Chắc không phải để làm trò hề đấy chứ?

Đợi sau khi xoay trái xoay phải tới lui ba vòng, kẻ địch đã chạy đến sau lưng cô ta từ lâu rồi.

Ví dụ như kẻ địch Khương Tự đã có thêm thời gian chuẩn bị.

Khương Tự hất chiếc cằm tinh tế thon gọn một cái, ra hiệu cho Lục Phù Sênh lấy đồ trong túi ra.

Lục Phù Sênh không hỏi nhiều, lập tức phối hợp kéo khoá ra.

Khương Tự chỉ vào chiếc ô ở trong góc.

Chẳng mấy chốc, mái tóc dính đầy keo của con búp bê bay tán loạn, khó tránh khỏi dính cả lên người Úc Hoa Linh, lại cộng thêm mứt dâu tây dính trên người cô ta nữa.

Úc Hoa Linh hoàn toàn biến thành một người đầy lông lá.

Nhưng cô ta không bận tâm, chẳng phải Khương Tự và Lục Phù Sênh có bệnh sạch sẽ sao? Vậy thì cô ta sẽ chống mắt lên xem xem…

Úc Hoa Linh trợn trừng mắt đầy khó tin.

Không biết Khương Tự và Lục Phù Sênh moi ở đâu ra một cái ô đen cực kì lớn, Lục Phù Sênh đang giơ ô che trên đầu hai người.

Họ không bị tổn hại dù chỉ là một sợi tóc!

Ánh mắt Khương Tự còn ánh lên vẻ xem thường.

Nhìn thấy ánh mắt này, Úc Hoa Linh không ngờ lại hiểu được hàm ý trong đó.

Khương Tự đang nói rằng: Đầu óc Úc Hoa Linh không được nhanh nhạy cho lắm.

Khương Tự lại nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở: [Lục Phù Sênh cung cấp 100 nghìn giá trị số mệnh.]

Có nhiều “mưa phùn” đến đâu thì cũng có lúc phải tạnh.

Trên người Khương Tự vẫn sạch sẽ như ban đầu.

Úc Hoa Linh tự gieo gió gặt bão, cả người dính đầy tóc giả, như thể xuất hiện hiện tượng lại tổ vậy. (2)

(2) Lại tổ hay lại giống là trường hợp cơ quan thoái hóa lại phát triển mạnh và biểu hiện ở một cá thể nào đó ( VD: người mọc lông như sói, người có đuôi...)

Khương Tự hết kiên nhẫn, cô lấy cùi chỏ đụng nhẹ vào Lục Phù Sênh.

Chiếc túi trong tay Lục Phù Sênh khẽ lắc lư, không ngờ bên trong lại vang lên âm thanh của vật nặng bị va đập.

Lục Phù Sênh ngẩn ra vài giây, rốt cuộc trong này có cái gì vậy?

Khương Tự ra lệnh: “Lấy súng ra đây, chúng ta phải tặng Úc tiểu thư một phần quà.”

Súng?

Cả Lục Phù Sênh và Úc Hoa Linh đều sững sờ.

Lục Phù Sênh bỗng nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, anh đã mua chuộc mấy tên côn đồ dọa Khương Tự.

Để dạy dỗ anh, Khương Tự đã đá vào bắp chân anh, cơn đau âm ỉ khi ấy đến bây giờ vẫn còn lờ mờ hiện lên khiến anh không kìm được mà run rẩy một phen.

Khi cầm cái được gọi là súng trong lòng bàn tay, anh chỉ biết câm nín.

Vẫn là khẩu súng giả và công thức quen thuộc.


Trò này mà áp dụng với anh thì chẳng dễ chịu chút nào, nhưng nếu là áp dụng với người khác thì anh sẽ giơ hai tay tán thành.

Bây giờ anh sẽ cật lực phối hợp với cô.

Lục Phù Sênh móc hai khẩu súng lục Browning ra, một khẩu cầm trong tay, khẩu kia ném cho Khương Tự một cách cực kỳ phách lối.

“Bắt lấy.”

Khương Tự bắt đúng quỹ đạo, giả vờ lên đạn.

Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Úc Hoa Linh.

Ngay giây sau, Lục Phù Sênh đứng vào bên cạnh Khương Tự, sau đó cũng chĩa súng vào Úc Hoa Linh.

Hai người đứng kề vai nhau.

“Lục Phù Sênh, tôi chuẩn bị xong rồi, cậu thì sao?”

“Tôi sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào, người này trông rõ là nhếch nhác, tôi không thể nhìn nổi nữa.”

“Hay là, chúng ta đã làm thì làm cho trót đi.”

“...”

Này, các người thảo luận chuyện này trước mặt người bị hại thì có lịch sự không vậy?

Lại đúng hôm nay Khương Tự mặc một bộ sườn xám tua rua màu trắng thuần, Lục Phù Sênh thì một cây đen.

Cụm từ “Hắc bạch song sát” ngay lập tức hiện lên trong đầu Úc Hoa Linh.

Úc Hoa Linh đứng đực ra, giờ phút này cô ta còn không dám tuỳ tiện lau chùi mứt dâu tây chảy trên mí mắt, bởi vì cô ta sợ chỉ cần chớp mắt một cái…

Cô ta sẽ cứ thế bị đôi sát nhân điên cuồng trước mặt dùng đôi ba câu từ để định đoạt sự sống chết.

Khương Tự và Lục Phù Sênh muốn kết thúc một sinh mạng vẫn còn trẻ trung phơi phới một cách tuỳ tiện như vậy sao?

Bọn họ đúng là coi mạng người như cỏ rác mà!

Úc Hoa Linh càng tưởng tượng là lại càng căng thẳng, sản nghiệp nhà họ Lục to lớn, gia thế vững chắc, liệu có khi nào cô ta bị diệt khẩu rồi mà cũng chẳng thể minh oan nổi không?

“Tôi đầu hàng!”

Úc Hoa Linh nhanh chóng bỏ cuộc.

Khương Tự cầm súng đi đến trước mặt cô ta: “Căn mật thất này không có đường tắt sao?”

Úc Hoa Linh gật đầu: “Có.”

Thế là cô ta ngoan ngoãn đi đến chỗ đường phân nhánh.

Ở đó có hai cánh cửa, tất cả đều được đóng chặt.

Khương Tự hỏi: “Ở đây có hai đường, đường nào có thể đi?”

Úc Hoa Linh tiện tay chỉ vào bên phải.

“Nhánh đường này rất an toàn, đảm bảo không có cơ quan nào.”

Khương Tự không chút do dự đi về phía bên trái.

“Được, vậy tôi đi bên còn lại.”

Úc Hoa Linh: Sao người này không tung chiêu theo lẽ thường vậy?

Khi Khương Tự đi về phía bên trái, cô phát hiện Úc Hoa Linh cũng đi theo bèn chặn lại ngay lập tức” “Đợi đã, tôi đi bên này nên tất nhiên là cô phải đi bên kia chứ.”

Úc Hoa Linh đơ ra, sắc mặt lộ ra vẻ khó coi.

Cô ta bắt đầu hối hận, biết thế đã không chỉ nhánh đường kia rồi, bởi vì nhánh bên đó cũng bị cô ta sắp đặt cơ quan.

Chỉ cần leo đến vị trí chính giữa thì cơ quan sẽ được kích hoạt, mô hình nhện sẽ rơi xuống ào ạt.

Úc Hoa Linh không còn dáng vẻ nghiêm túc và lợi hại như trước, cô ta nói lấy lòng: “Vậy tôi không thể đi chung với hai người sao?”

“Chỉ cần ba người lần lượt đi vào, con đường này nhất định có thể vượt qua.”

Khương Tự quả quyết từ chối: “Không thể. Không phải cô nói đường bên đó vô cùng an toàn sao?”

“Cho nên, tôi nhường cô đó.”

Úc Hoa Linh không muốn đi qua đó, nhưng khẩu súng giả trong tay Lục Phù Sênh lại giơ lên rất đúng lúc.

“Đi qua đó đi.”

Úc Hoa Linh tủi thân bĩu môi, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước quyền thế.

Nhìn gương mặt đẹp như búp bê của Lục Phù Sênh cũng không thể giúp cô ta nguôi giận.

Cứ cái đà này thì cô ta sớm muộn gì cũng bị ám ảnh vì búp bê mất.

Úc Hoa Linh đã được nếm trải mùi vị mua dây buộc mình, nếu cô ta không khăng khăng đưa Khương Tự và Lục Phù Sênh qua đây, nếu cô ta không nghĩ đủ cách để chơi khăm họ.

Nếu như không…

Nếu có thể viết ra những lời sám hối trong thâm tâm Úc Hoa Linh thì chắc chắn là có thể viết được hẳn một quyển “Tuyển tập những lời sám hối” cho xem.

Úc Hoa Linh bày ra bộ dáng như sắp ra chiến trường, đi từng bước nhỏ sang phía bên phải.

Cô ta hít sâu một hơi rồi chui vào nhánh đường bên phải.

Khương Tự bước vào đường bên trái trước, sau đó vẫy tay với Lục Phù Sênh: “Mau vào đi.”

Lục Phù Sênh đứng ở bên ngoài lại chần chừ dừng bước.

Anh nhìn đăm đăm vào con đường tối đen và chật hẹp, tựa như chốn âm u không bao giờ có ánh mặt trời chiếu rọi đến.

Ánh sáng trong đôi mắt Lục Phù Sênh dần tắt lịm, trở nên trống rỗng hệt như con đường phía trước.

Kí ức đen tối ùa về.

Anh nhớ lại căn phòng tối đen, nhớ lại sự giam cầm, nhớ lại cánh cửa phòng đóng chặt suốt cả ngày không được mở ra khi còn nhỏ.

Anh của khi ấy cố gắng bò trên cánh cửa gọi mẹ, nhưng mẹ lại coi như không nghe thấy gì, cứ như anh chẳng hề tồn tại.

Kể từ ấy, Lục Phù Sênh hễ nhìn thấy bóng tối và những nơi chật hẹp là sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Nhưng anh che giấu rất kĩ, không bao giờ cho phép người khác nhìn thấy điểm yếu của mình.

Lục Phù Sênh đắm chìm trong hồi ức đã qua, rồi chợt có tia sáng loé đến.

Anh cúi đầu nhìn mảng sáng trên ngực, tia sáng ấy đã soi rọi bóng tối trong ánh mắt anh.

Anh ngẩng phắt đầu dậy.

Không biết từ bao giờ, Khương Tự lấy đèn pin ra chiếu về phía anh.

Khương Tự đứng ở một bên con đường, hàng lông mày tràn ngập sự kiêu ngạo.

Cô chẳng hề sợ hãi.

Tựa như một bộ phim câm đen trắng được tô điểm màu sắc sống động từng chút một.

Khương Tự hùng hổ thúc giục: “Lục Phù Sênh, cậu không vào đây thì ai cầm túi giúp tôi?”

Có lẽ là vì nhớ lại chuyện thời thơ ấu khiến nội tâm Lục Phù Sênh trở nên yếu đuối.

Anh không kìm được mà hỏi: “Chị không sợ bóng tối sao?”

Lần đầu tiên, Lục Phù Sênh buông bỏ phòng bị ở trước mặt người khác, anh phơi bày điểm yếu của mình, thẳng thắn nói cho Khương Tự biết.

“Phải, tôi sợ bóng tối, sợ chật hẹp, căn bản chẳng phải một người hoàn hảo gì đâu.”

Nói xong, Lục Phù Sênh chờ đợi sự chế nhạo của Khương Tự.

Một giây sau, anh thấy Khương Tự nhíu mày.

Quả nhiên, Khương Tự nhất định sẽ cười anh.

“Tôi nói cậu hoàn hảo lúc nào? Còn nữa, cậu chỉ có khuyết điểm này thôi sao?” Khương Tự nghiêng đầu nhìn anh, biểu cảm đầy nghi hoặc.

“Cậu độc mồm độc miệng, thiển cận, lại còn mắc bệnh sạch sẽ nữa.”

“Hơn nữa, ai quy định con người không được có khuyết điểm?”

Lục Phù Sênh căng thẳng trong lòng: “Vậy chị sẽ làm thế nào?”

Khương Tự phồng má, đây là Lục Phù Sênh muốn cô đi một mình sao? Cậu ta chê túi quá nặng, định tìm cớ chuồn trước à?

Cô nhẹ giọng chất vấn, điệu bộ nửa uy hiếp nửa cảnh cáo.

“Cho nên, cậu không muốn xách túi giúp tôi đúng không?”


Cô hoàn toàn không để tâm những lời Lục Phù Sênh nói, cũng chẳng cảm thấy đây là chuyện gì đáng phải bận tâm.

Lục Phù Sênh sững sờ, có phải Khương Tự hiểu sai trọng điểm câu chuyện rồi không?

Khương Tự xoay người qua một bên, chiếc đèn pin bỏ túi trong tay lắc lư theo, tia sáng đung đưa dữ dội, tựa như xoáy sâu vào đáy mắt Lục Phù Sênh.

Cô quát nhẹ.

“Tôi đã đi theo Úc Hoa Linh đến tận đây rồi, cậu không thể bỏ cuộc giữa chừng được.”

“Còn không mau qua đây.”

Ánh mắt Lục Phù Sênh đặt trên người Khương Tự.

Thái độ của Khương Tự đầy kiêu ngạo, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn nắm chặt chiếc đèn pin trong tay, như chiếu rọi vào quá khứ đen tối của Lục Phù Sênh.

Cánh cửa đóng chặt trong hồi ức bị thái độ cao cao tại thượng của Khương Tự đá văng một phát.

Bàn tay cô tưởng như phát sáng, chỉ cần đứng đó thôi, chẳng cần dùng bất kì ngôn từ nào nhưng vẫn có thể thể hiện rõ mọi thứ.

Dường như cô đang nói, con người vốn dĩ đã không hoàn hảo.

Anh không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ.

Lục Phù Sênh bỗng bật cười, ngũ quan diễm lệ của anh ẩn hiện dưới tia sáng mờ ảo, như được khắc họa tỉ mỉ dưới bàn tay của người hoạ sĩ.

Ngay cả cách bố trí quỷ dị xung quanh cũng dần trở nên mờ nhạt.

Lục Phù Sênh giơ tay về phía Khương Tự: “Đưa túi đây, tôi cầm giúp chị.”

Khương Tự rất không khách sáo, đưa luôn đèn pin cho anh.

“Tôi đi lại không tiện, cậu cầm cái này đi.”

Ánh sáng chiếu rọi từ phía sau, lúc này Khương Tự mới nhìn rõ đường đi phía trước.

Nếu không thì rắc rối biết bao.

Lục Phù Sênh ngẩn người cầm lấy đèn pin, như nắm chặt ánh sáng trong tay.

Anh lại bật cười, một nụ cười mỹ lệ và quyến rũ.

Anh nói: “Được.”

Lục Phù Sênh đi phía sau Khương Tự, ánh sáng từ chiếc đèn pin trong tay luôn rọi về đằng trước, cả người anh chìm trong bóng tối, nhưng nỗi sợ trong quá khứ đã biến mất hoàn toàn.

[Lục Phù Sênh cung cấp 2 triệu giá trị số mệnh.]

Khương Tự xém chút là vấp phải bước chân của chính mình, Lục Phù Sênh đang nghĩ cái gì vậy?

Nhưng Khương Tự không tiện hoạt động nên cũng không quay đầu lại.

Sau khi hai người họ lần lượt ra khỏi con đường đó thì nhìn thấy bộ dạng của Úc Hoa Linh lúc này.

Khương Tự phì cười một cái.

“Chẳng phải cô bảo nhánh đường đó không có cơ quan sao?”

Trên người Úc Hoa Linh dính đầy mứt dâu, tóc giả, bây giờ lại có thêm mười mấy con nhện giả.

Mặt cô ta tối sầm lại, cười cũng không cười nổi.

Cách đó không xa chính là cánh cổng đang đóng chặt.

Chỉ cần mở cánh cổng đó ra là có thể đi ra ngoài. Úc Hoa Linh liếc nhìn một cái, vẫn còn khoảng 10 mét nữa là tới cổng.

Trên đoạn đường này cô ta cũng đã bố trí cơ quan.

Úc Hoa Linh vừa phải chịu biết bao khổ cực, lần này, cô ta nhất định phải khiến Khương Tự biết tay.

“Được rồi.” Cô ta cố ý nói: “Bây giờ hai người có thể ra ngoài rồi.”

Khương Tự nghĩ bụng, con người Úc Hoa Linh rất cáo già.

Đoạn đường 10 mét ngắn ngủi này trông có vẻ đầy rẫy cạm bẫy.

Cô nhìn thẳng vào Úc Hoa Linh, đột nhiên nở nụ cười.

“Cô đứng đó làm gì? Dẫn đường đi.”

Úc Hoa Linh không động đậy, cô ta ngẩng gương mặt bị mứt dâu bao phủ lên, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Còn mỗi đoạn đường ngắn ngủi đó thôi, chúng ta ai đi đường nấy không được sao?”

Vừa dứt lời, Úc Hoa Linh đã cảm nhận được có một họng súng lạnh lẽo và cứng ngắc đang dí vào lưng cô ta.

Giọng nói lảnh lót của Khương Tự vang lên: “Bây giờ cô đã đi được chưa?”

Úc Hoa Linh: “...”

Trong lòng cô ta chửi thầm một câu, khẩu súng chết tiệt, nhưng cô ta không thể không khuất phục.

Trên mặt đất có rất nhiều các ô vuông rõ ràng, Úc Hoa Linh không đi thẳng về phía trước mà bỏ qua vài ô trước mặt, cô ta dẫm bước đầu tiên xuống ô vuông phía dưới bên phải.

Ô vuông hơi lõm xuống mặt đất.

Không có cơ quan.

Khương Tự nhướng mày, quả nhiên Úc Hoa Linh không thành thật.

Cô nói: “Lục Phù Sênh, lát nữa cậu đi theo tôi, đừng bước nhầm đấy.”

Lục Phù Sênh khẽ run.

Cảm giác chua xót trong lòng ngày càng đong đầy, anh ừ nhẹ một tiếng.

Nghe thấy Khương Tự và Lục Phù Sênh nói chuyện, Úc Hoa Linh định nhân cơ hội rời khỏi đây, bỏ lại hai người họ.

Vừa đi được vài bước thì cô ta nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Khương Tự vang lên từ phía sau.

“Sao cô đi nhanh thế, coi súng của tôi là vật trang trí à?”

Úc Hoa Linh xoay đầu một cách cứng ngắc, sau đó chỉ thấy một họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào cô ta.

Cô ta sợ đến mức suýt dẫm nhầm ô vuông.

Khương Tự cầm súng, cô nghiêng đầu, cằm hơi hướng xuống mặt đất.

Cô thản nhiên nói.

“Bây giờ cô quay lại đây, đứng ở điểm bắt đầu.”

Úc Hoa Linh hít sâu một hơi, chỉ đành xoay người bước về ô vuông ban đầu.

Cô ta không dám đi nhanh nữa, bước nào cũng đi rất chậm.

Khương Tự và Lục Phù Sênh đi theo sau cô ta, mỗi lần bước đi, ô vuông đều hơi lõm xuống một chút.

Điều này chứng tỏ tuyến đường họ đang đi là chính xác.

Thấy cánh cổng đã ở ngay trước mắt, chỉ cần đi thêm một lúc nữa là Khương Tự sẽ đi thẳng ra khỏi đây.

Từ đầu đến cuối, Khương Tự không mảy may bị doạ chút nào. Ngược lại, chính bản thân Úc Hoa Linh lại nhếch nhác thảm hại, cô ta có chút không cam tâm.

Úc Hoa Linh dừng bước, cô ta cố ý nói.

“Các người cứ đi theo tôi suốt thế, cũng phải tự đi đi chứ.”

Cô ta chỉ tay vào một ô vuông phía dưới bên trái: “Ô hình thoi đó rất an toàn, hai người có thể dẫm lên đó thử xem.”

Khương Tự chớp mắt một cái: “Vậy sao?”

Cô bỗng cầm chiếc ô nhỏ chọc nhẹ vào ô hình thoi.

Ngay giây sau, trên trần nhà đột nhiên xuất hiện một cái lỗ, sau đó một bóng đen từ trên trời rơi xuống, lao thẳng vào đầu người đứng đầu tiên là Úc Hoa Linh.

Úc Hoa Linh đau đến mức xuýt xoa một tiếng.

Một cánh tay bị đứt rời của búp bê dính lên người Úc Hoa Linh.

Đột nhiên lại có một bóng đen nữa rơi xuống nện vào người Úc Hoa Linh, đầu óc cô ta choáng váng.

Lần này là cái chân bị đứt rời của búp bê.

Úc Hoa Linh vốn muốn bẫy Khương Tự, nào ngờ đâu cơ quan này lại vận vào người cô ta.

Cô ta hậm hực muốn giật hai thứ đó xuống, nhưng đoạn tay chân đứt rời của búp bê lại dính chết dí trên người cô ta, có làm thế nào cũng không thể lấy xuống được.

Khương Tự nói móc: “Chẳng phải cô bảo…ô vuông này rất an toàn sao?”

Bây giờ Úc Hoa Linh đã tê dại rồi, cô ta không dám tính kế Khương Tự nữa.

Cô ta dẫm lên ô vuông cuối cùng, cánh cổng mở ra.

Cánh cổng vừa hé mở, đám vệ sĩ của Úc Hoa Linh ùa vào vây xung quanh.

Khi nhìn thấy người đứng đầu, bọn họ trố mắt nhìn.

Cái cái… Cái người mặt mũi hoàn toàn thay đổi này rốt cuộc là ai vậy?

Khắp cơ thể người này đều là mứt dâu, gần như không thể nhìn rõ gương mặt cô ta. Trên người thì dính đầy tóc và nhện giả không rõ nguồn gốc, thậm chí còn có khúc tay chân đứt rời của búp bê.

Đến cả đôi mắt cũng bị mứt dâu bao phủ, chỉ để lộ ra một tia sáng lờ mờ quỷ dị.

Đám vệ sĩ hãi đến nỗi thi nhau lùi lại vài bước, cứ như thể trông thấy ma vậy.

Úc Hoa Linh vốn đã cảm thấy rất bức bối rối, sau đó lại thấy phản ứng của đám vệ sĩ khiến cô ta càng cáu hơn.

Cô ta vuốt mứt dâu trên mặt, để lộ ra đôi mắt rồi cất giọng the thé: “Mấy người trốn cái gì mà trốn? Nhìn xem tôi là ai?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đám vệ sĩ mới miễn cưỡng nhận ra người này hình như là Úc Hoa Linh.

“Cô chủ, cô sao vậy?”

Xưa nay đều là Úc Hoa Linh chơi khăm người khác, đây đúng là lần đầu tiên có người chơi Úc Hoa Linh một vố thê thảm như vậy.

Đám vệ sĩ nhớ Úc Hoa Linh trước khi vào căn mật thất đã dặn bọn họ là đợi Khương Tự và Lục Phù Sênh ra khỏi mật thất, lập tức đưa cô ta xem bức ảnh chụp được ở cổng mật thất.

Một tên vệ sĩ đưa tấm ảnh rồi nói: “Cô chủ, đây là ảnh mà cô cần.”

Úc Hoa Linh nhìn tấm ảnh, cô ta tức đến nỗi sắp nghiến vỡ hàm răng. (3)

(3) Nguyên văn: 银牙 nghĩa đen là răng bạc, thường để chỉ hàm răng trắng và đều tăm tắp của nữ giới.

Vật thể người không ra người, ma không ra ma trong bức ảnh này rốt cuộc là ai vậy!

Tất cả là tại Khương Tự.


Úc Hoa Linh giơ tay, cô ta theo bản năng muốn xé tan bức ảnh đó.

Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn vươn đến, nhẹ nhàng rút tấm ảnh trong tay Úc Hoa Linh.

Khương Tự nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ giữ bức ảnh này, coi như làm kỉ niệm.”

Úc Hoa Linh muốn cướp tấm ảnh về, nhưng cô ta lại kiêng dè khẩu súng của Khương Tự.

Sau khi đã đi được khá xa, Khương Tự mới xoay đầu lại nhìn về phía Úc Hoa Linh.

“À đúng rồi, quên không nói với cô…” Cô lười biếng nghịch khẩu súng đen: “Đây là súng giả.”

Úc Hoa Linh: “!!!”

Nhìn bóng lưng đã khuất xa của Khương Tự, trong lòng Úc Hoa Linh bức bối khó chịu.

Suốt cả một ngày, cô ta dường như đã trải qua một cơn ác mộng.

Bây giờ cứ nghĩ tới Khương Tự và Lục Phù Sênh là cô ta lại sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Gương mặt của bọn họ đẹp hơn cả búp bê, nhưng lại đáng sợ hơn cả ác ma.

Úc Hoa Linh mãi mãi không thể biết được một giây sau Khương Tự sẽ chơi cô ta như thế nào.

Bây giờ cô ta đã bị ám ảnh tâm lý rồi, cứ nhìn thấy búp bê là lại sợ hãi không thôi, từ giờ cô ta ghét nhất là búp bê!

Úc Hoa Linh đã ra quyết định.

Cô ta phải huỷ hôn ước với Lục Phù Sênh, tuyệt đối sẽ không bao giờ lại gần hai người này nửa bước.

-

Lục Phù Sênh và Khương Tự tạm biệt nhau, sau khi trở về anh mới phát hiện mình đã bỏ quên một thứ ở nhà họ Lục.

Anh quay lại nhà họ Lục.

Lục Phù Sênh tìm ra bức chân dung, anh bước đến trước mặt Khương Tự, cẩn thận mở bức tranh ra, món đồ vừa được phục chế cần phải cẩn thận nâng niu.

“Khương Tự, tôi có thứ này cho chị xem.”

Khương Tự ngơ ngẩn nhìn bức tranh.

Cô vẫn nhớ bức tranh này.

Năm ấy, cô và Lục Vọng tổ chức hôn lễ ở Bách Lạc Môn đã chiêu đãi rất nhiều khách khứa, trong đó có một hoạ sĩ rất thân thiết với họ.

Vài tháng sau khi kết thúc hôn lễ, có một lần hoạ sĩ mời họ đến làm khách.

Sau đó người hoạ sĩ ấy đã cho họ xem bức tranh này.

Bởi vì nét vẽ sinh động và hình ảnh chân thực nên Khương Tự có ấn tượng rất sâu sắc với nó.

Không ngờ lại có một ngày cô có thể nhìn thấy bức tranh này ở thời hiện đại.

Lục Phù Sênh nhẹ nhàng hỏi một câu: “Khương Tự, chị có cảm thấy chị và cô dâu này trông giống hệt nhau không?”

Khương Tự bình tĩnh trở lại, cô chớp mắt: “Đúng là khá giống nhau.”

Nghe thấy vậy, Lục Phù Sênh nhìn thẳng vào Khương Tự.

Ngay sau đó, Khương Tự bật cười một tiếng, cất giọng giòn tan: “Thì ra ở thời dân quốc cũng có một đại mỹ nhân à, nếu có cơ hội, tôi thật sự rất muốn làm quen với cô ấy.”

Nghe ra được ý của cô chính là mình không phải cô dâu này.

Lục Phù Sênh không tin, anh cười nhàn nhạt: “Khương Tự, trên thế giới này thật sự có người trông giống nhau đến như vậy sao?”

Khương Tự cười nhẹ một tiếng, đột nhiên cô cất giọng gọi quản gia Trịnh đến.

“Quản gia Trịnh, ông nói cho tôi biết, trên đời này liệu có hai người trông giống hệt nhau không?”

Quản gia Trịnh nói ngay không cần nghĩ ngợi: “Cô chủ nói có thì chắc chắn là có.”

“Tôi cho ông thời gian nửa tiếng đồng hồ.” Khương Tự nâng cằm rồi nói: “Ông có thể giúp tôi tìm chứng cứ chứng minh điều này được không?”

“Thưa cô chủ, đương nhiên là có thể.” Quản gia Trịnh cung kính nói.

Quản gia Trịnh đa zi năng nhanh chóng đi tra tài liệu.

Đợi sau khi quản gia Trịnh rời đi, Lục Phù Sênh ung dung nhếch khoé môi: “Khương Tự, quản gia Trịnh thật sự có thể tìm được chứng cứ sao?”

“Người đẹp.”

Khương Tự liếc anh một cái rồi thản nhiên nói: “Cậu nói chuyện thì đừng có nhiều lời, nói không chừng trên đời này có người trông giống hệt cậu đấy.”

Lục Phù Sênh sững sờ, anh cụp đôi mắt xinh đẹp xuống, đắm chìm trong suy tư.

Hơn hai mươi phút trôi qua, quản gia Trịnh bước tới với gương mặt đậm ý cười.

“Cô chủ, tôi tìm thấy rồi.”

Khương Tự nhướng mày, cô liếc Lục Phù Sênh một cái.

“Em hai xinh đẹp, lại đây.”

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô vỗ nhẹ vào ghế sô pha bên cạnh, như thể đang vẫy một chú cún con vậy.

“Tôi đưa cậu đi mở mang nhìn ngắm thế giới mới.”

Nếu là người khác làm động tác này với anh, đôi mắt yêu diễm của Lục Phù Sênh đã tràn ngập sự rét lạnh từ lâu rồi.

Nhưng người này là Khương Tự.

Trong lòng Lục Phù Sênh nhẹ run.

Vài giây sau, anh rón rén đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Khương Tự.

Người đẹp độc mồm độc miệng luôn nhe nanh múa vuốt, lần đầu tiên phải thu lại bộ móng vuốt của mình.

Quản gia Trịnh đặt tấm ảnh lên bàn, ông ấy nói.

“Cô chủ, cậu hai, hai người xem đi.”

Quản gia Trịnh ấn mở một tấm ảnh: “Người này là thương nhân thời nhà Thanh, trông rất giống một vị doanh nhân thời hiện tại.”

Khương Tự hài lòng gật đầu: “Còn nữa không?”

Quản gia Trịnh nói tiếp.

“Đây là phi tử thời cổ đại, trông gần như giống hệt một nữ tác giả thời nay.”

“…”

Sau khi quản gia Trịnh liệt kê ra vài người, ánh mắt ông ấy bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Có một chuyện rất kì lạ…” Quản gia Trịnh không kìm nén được sự kinh ngạc nơi đáy mắt, “Hình như tôi nhìn thấy cậu ba trong một tấm ảnh cũ thời dân quốc.”

Nghe thấy vậy, Lục Phù Sênh ngẩng đầu với vẻ khó tin: “Lục Tư Việt?”

Sau vài giây ngạc nhiên, Khương Tự tò mò nói: “Mau, mở ảnh ra cho tôi xem.”

Quản gia Trịnh mở tấm ảnh cũ thời dân quốc ra, mấy người cùng chụm vào xem.

Người đàn ông trong bức ảnh là gián điệp Trung Quốc bị người Nhật xử bắn.

Quả thật người đó có gương mặt rất giống Lục Tư Việt.

Người đàn ông mặc quần áo tù nhân màu đen, hai tay bị trói chặt.

Trên trán và mặt người đó là đầy rẫy những vết sẹo vằn vện đáng sợ, nhưng dù là trong hoàn cảnh nghiệt ngã như vậy, anh ấy vẫn nở nụ cười không chịu khuất phục trên môi.

Bầu không khí trở nên yên lặng.

Lục Phù Sênh lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể chứ?”

Rõ ràng Lục Tư Việt và anh là anh em sinh đôi mà.

Khương Tự lấy tay chống má, cô nghĩ bụng.

Gián điệp? Nếu Lục Tư Việt sống ở thời dân quốc, thân phận này có vẻ cũng khá phù hợp với tính cách của anh đấy.

Lúc này, giọng nói tràn đầy kinh ngạc của quản gia Trịnh lại vang lên lần nữa.

“Cô chủ, tôi còn nhìn thấy cả cậu út nữa.”

Khương Tự nhìn qua đó, đây là tấm ảnh chụp cuộc biểu tình của học sinh thời dân quốc.

Một đám học sinh đứng đó, cậu thiếu niên đứng đầu tiên trông rất giống Lục Tinh Trầm.

Trên mặt cậu thiếu niên tràn đầy lòng căm phẫn, trong tay đang nắm chặt một tấm biểu ngữ cực lớn, phía trên viết một hàng chữ.

Đả đảo chủ nghĩa đế quốc Nhật.

Lục Phù Sênh: “!”

Quản gia Trịnh: “!”

Khương Tự là bình tĩnh nhất, cô chớp chớp đôi mắt: “Biểu tình cơ à… Người này không chỉ trông giống Lục Tinh Trầm mà đến cả tính cách cũng giống y xì.”

Một lúc sau, quản gia Trịnh bỗng ngẩng đầu, ông ấy nhìn tấm ảnh với vẻ khó tin, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lục Phù Sênh.

Lục Phù Sênh nheo mắt.

“Ông đừng có nói với tôi là ông còn nhìn thấy cả tôi đấy.”

“Cậu hai, cậu đoán đúng rồi đó.” Quản gia Trịnh đưa tấm ảnh cho anh xem với biểu cảm phức tạp.

Người trong bức ảnh mặc một bộ đồ diễn kịch, là đóng vai hoa đán. (4)

(4) Nguyên văn: 花旦 hay hoa đán là tên một loại vai diễn dành cho nữ trong kinh kịch, vai diễn này thường có tính cách sinh động, hoạt bát, mạnh mẽ, cũng có khi chua ngoa, ph óng đãng.

Tấm ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhận ta dung mạo người này giống Lục Phù Sênh không khác chút gì.

Lục Phù Sênh sốc toàn tập.

Đầu tiên anh nhìn thấy Lục Tư Việt trong bức ảnh cũ thời dân quốc, sau đó nhìn thấy Lục Tinh Trầm.

Còn bây giờ… không ngờ anh lại nhìn thấy chính mình.

Khương Tự chống cằm, nhẹ giọng nói: “Em hai xinh đẹp, chắc bây giờ cậu biết rồi đấy nhỉ, người giống nhau trên thế giới này thật sự rất nhiều đó.”

Lục Phù Sênh im lặng.

Anh đã bị Khương Tự tẩy não thành công.

Lục Phù Sênh lại đưa mắt nhìn bức tranh, anh đối chiếu gương mặt của cô dâu với Khương Tự rồi rơi vào trầm tư.

Hình như cô ấy và Khương Tự thật sự không phải cùng một người.