Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 25: C25: Chương 25




Bởi vì Lục Phù Sênh xuất hiện nên Khương Tự bỏ thêm một nhân vật mới vào trong danh sách nhân vật số mệnh.

Cậu hai Lục, Lục Phù Sênh.

Dựa vào tư liệu hệ thống cung cấp, Lục Phù Sênh là anh trai sinh đôi của Lục Tư Việt.

Tuy nói tính xấu của bọn họ không khác nhau lắm nhưng trước giờ cả hai không hề hòa thuận.

Thậm chí so với những cặp anh em song sinh khác, quan hệ giữa bọn họ còn ác liệt hơn một chút.

Lục Phù Sênh chỉ sinh sớm hơn Lục Tư Việt 1 phút.

Đánh chết Lục Tư Việt cũng không gọi anh, Lục Phù Sênh cũng không nhận cậu em trai này.

Không ai phục ai.

Vào năm Lục Tư Việt 4 tuổi còn xảy ra một sự kiện khiến mâu thuẫn ngày càng nghiêm trọng hơn.

Quan hệ như nước với lửa của cả hai càng chuyển biến bất ngờ.

Người vợ chính thức được cưới vào nhà họ Lục sau khi ly hôn với ba Lục là mẹ Lục chỉ mang Lục Phù Sênh xuất ngoại, bỏ Lục Tư Việt 4 tuổi ở lại nhà họ Lục.

Những năm sau đó, bọn họ hiếm khi liên hệ với người nhà họ Lục.

Từ khi mẹ Lục qua đời, hành động nhằm vào nhà họ Lục của Lục Phù Sênh ngày càng trầm trọng, anh ta thường bôi đen nhà họ Lục nhưng lần nào cũng bị Lục Lẫm đè xuống.

Khương Tự hoàn toàn không thấy bất ngờ với việc Lục Phù Sênh mua thủy quân làm xấu hình ảnh của mình.

Chỉ là, Lục Phù Sênh làm việc của mình thì đã đành, cậu ta tuyệt đối không nên chọc tới cô.

Khương Tự gọi quản gia Trịnh tới: “Ông biết thông tin chuyến bay của Lục Phù Sênh không?”

Quản gia Trịnh ngẩn ra, có vẻ hơi kích động.

“Đương nhiên rồi thưa cô chủ, máy bay của cậu hai đã thuận lợi cất cánh, nếu không có gì ngoài ý muốn thì trong vòng 1 giờ nữa sẽ tới.”

Đối với quản gia Trịnh, cậu út Lục nửa đường được đón về nhà họ Lục là người nhà họ Lục, cậu hai Lục được bà chủ mang xuất ngoại sau khi ly hôn, đã lâu không gặp cũng là thành viên nhà họ Lục.

Người một nhà thì nên gắn bó với nhau.

Như bây giờ, có phải sau khi cô chủ hỏi han ân cần thì sẽ dùng thái độ ấm áp như gió xuân đối xử với cậu hai Lục không?

Tuy rằng tính cách của cậu hai hơi xấu chút nhưng lòng người đều là thịt mà.

Nghĩ đến đây, quản gia Trịnh suýt rưng rưng.

Cả nhà đoàn viên, ngày gia đình hòa thuận không còn xa nữa.

Quản gia Trịnh thử hỏi: “Cô chủ muốn đi đón cậu hai về nhà sao?”

Đón Lục Phù Sênh về nhà?

Vốn dĩ Khương Tự không có ý định đó, nhưng cô đột nhiên nghĩ tới muốn cho Lục Phù Sênh món quà gặp mặt, cô quyết định thay đổi suy nghĩ.

“Đó là đương nhiên.” Đáy mắt Khương Tự lóe lên tia gian xảo, “Lâu không về nhà, sao có thể không có niềm vui bất ngờ?”

Quản gia Trịnh mỹ mãn gật đầu, lập tức bắt đầu lải nhải.

“Hôm nay trời lạnh, nhất định mình phải mang đủ thảm.”

“Còn túi ấm tay gì đó nữa, mình phải kiểm tra cẩn thận, phải để cô chủ thoải mái dễ chịu trên đường đi đón máy bay.”

Quản gia Trịnh không yên tâm người khác, tự ông đi giám sát.

Ngay cả Lục Tư Việt từ cửa vào cũng bị ông làm lơ.

Lục Tư Việt nhìn quản gia Trịnh hấp tấp liền đoán được Khương Tự muốn ra ngoài.

Dù sao trước khi Khương Tự ra cửa đều chuẩn bị rất nhiều, từ trước tới nay, việc của Khương Tự quản gia Trịnh đều không muốn qua tay người khác.

Lục Tư Việt từng thấy vài lần nên cũng không lấy làm lạ.

Anh đi vào trong phòng khách, liếc mắt nhìn Khương Tự một cái, giả vờ tùy tiện hỏi.

“Chị muốn ra ngoài?”

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Khương Tự nhìn sang.

Bước chân của Lục Tư Việt khựng lại, ký ức mấy ngày trước hiện lên.

Lần trước, Lục Tư Việt đàn rock and roll để trợ ngủ cho Khương Tự, ngược lại bị cô phê bình một trận, sau đó nội tâm của anh bị tổn thương nặng nề.

Lần đầu tiên cậu ba Lục nảy sinh nghi ngờ với bản thân mình, ngay sau đó, anh bắt đầu điên cuồng nạp những ca khúc nổi tiếng thời dân quốc vào danh sách nhạc của mình.

Tranh thủ khi Khương Tự hỏi anh thì anh có thể đối đáp trôi chảy.

Hiện giờ, anh còn chưa tìm được lý do để kéo đề tài tới âm nhạc dân quốc.

Giây tiếp theo, Khương Tự nghiêng đầu nhìn anh, cười đến xinh đẹp động lòng người.

“Bởi vì tôi muốn đi đón anh trai cậu nha.”

Anh trai!

Lục Tư Việt bị sặc, đột nhiên khụ khụ vài tiếng mới tìm lại lý trí bị vỗ bay.

“Anh trai cái gì! Chị đừng nói lung tung, tôi chỉ có một anh trai.”

“Chính là Lục Lẫm!”

Hai chữ cuối cùng gần như bị anh gào lên.

Khương Tự biết Lục Tư Việt ghét người nào nói Lục Phù Sênh là anh trai mình, cô chỉ muốn kích thích anh thôi, nào ngờ phản ứng của anh lại kịch liệt thế.

Khương Tự ghét bỏ che lỗ tai lại.

“Làm ồn tai tôi rồi, cậu to tiếng như thế để làm gì?”

Lục Tư Việt hạ thấp giọng: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở chị, tôi và Lục Phù Sênh lớn bằng nhau.”


“Cậu ta so với cậu…” Khương Tự chớp mắt, trước khi lửa giận của Lục Tư Việt dâng lên, đổ thêm dầu vào lửa, “Không phải lớn hơn 1 phút sao?”

Lục Tư Việt tức giận muốn bốc khói, hôm nay anh về nhà là vì chứng minh bản thân, sao ngược lại còn bị Khương Tự thắng một nước cờ chứ.

Mấu chốt là, anh ta còn không tìm được điểm nào để phán bác.

Đúng lúc này, quản gia Trịnh xuất hiện không phải lúc.

“Cô chủ, đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Khương Tự đứng lên, chỉnh chỉnh sườn xám. Cô bình thản đi ngang qua Lục Tư Việt.

Cục tức của Lục Tư Việt bị treo nửa vời.

Lục Tư Việt cảm thấy mình sắp bị sặc chết rồi.

Anh không khỏi hoài nghi, cái thằng Lục Tinh Trầm kia sống trong căn nhà này kiểu gì!

***

Sân bay lớn nhất thành phố A.

Lục Phù Sênh ra từ sân bay, làn da của anh trắng như trong suốt, gương mặt mỹ lệ, các đường nét quá tinh xảo khiến anh có thêm vài phần nữ tính.

Dọc đường đi, ánh mắt dừng trên người anh chỉ tăng chứ không giảm.

Bất kể nam nữ, đều quay đầu lại.

Khi mỗi ánh mắt dừng trên người anh đều không khỏi cảm thán một câu.

Chàng trai xinh đẹp sạch sẽ này rốt cuộc là ai?

Tầm mắt của bọn họ dịch lên trên, khi dừng trên mặt Lục Phù Sênh thì tiếng cảm thán đều sẽ nuốt vào bụng.

Mẹ nó.

Bởi vì sắc mặt của thiếu niên xinh đẹp đến kinh người này thật sự quá khó coi.

Giống như ai dám nhìn nhiều một cái là anh sẽ bóp nát cổ người nọ.

Nhìn là thấy không dễ chọc.

Lục Phù Sênh phiền muốn chết với những ánh mắt đang nhìn chằm chằm anh này, sau khi anh thành công dọa những người đó đi thì anh cũng tới ngoài sân bay.

Bên ngoài không có một chiếc xe nào tới đón anh, anh nhanh chóng văng tục một câu.

Lục Phù Sênh quay đầu, tầm mắt dừng ở chiếc xe đang từ từ mở cửa ra, anh nheo cặp mắt phượng tương tự Lục Tư Việt lại.

“Đây là xe của anh cả?”

Khi nói chuyện, giọng nói của Lục Phù Sênh sốt sắng lên, giấu sự mừng rỡ không muốn ai biết.

Dù Lục Phù Sênh ghét Lục Tư Việt nhưng không ảnh hưởng tới cảm tình của anh với Lục Lẫm, đối với Lục Lẫm, anh có một cảm giác nói không rõ.

Lục Phù Sênh nghiêng người, nhìn chằm chằm xe.

Còn chưa kịp nhìn cẩn thận thì một cái bóng che trước mặt anh, chắn tầm nhìn của anh hoàn toàn.

“Cái thứ không có mắt.”

Lục Phù Sênh giống Lục Tư Việt, tính tình không tốt, nhưng anh nói chuyện luôn chậm rãi từ tốn.

Lục Phù Sênh nhíu mày nhìn, người đàn ông bị anh mắng không hề thay đổi sắc mặt, vẫn chào hỏi bằng gương mặt tươi cười, hoàn toàn không thèm để ý Lục Phù Sênh xấu tính.

“Chào em, tôi có thể may mắn được xin số điện thoại của em không?”

Bởi vì Lục Phù Sênh có vẻ ngoài xinh đẹp nên từ nhỏ tới lớn anh đã bị nhận nhầm thành con gái vô số lần.

Cho nên, bình sinh anh ghét nhất một chuyện, đó là bị người nhận sai.

Mà người đàn ông trước mặt vừa khéo dẫm trúng khu mìn của anh.

Thái độ của Lục Phù Sênh khinh miệt.

“Cho mày một cơ hội nữa, mày nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

Giọng nói bị ép xuống nên thấp hơn ngày thường, thanh âm trầm thấp lọt vào không khí.

Lục Phù Sênh vừa mở miệng thì không ai có thể lầm giới tính của anh.

Người đàn ông này lại giống như không nghe thấy lời Lục Phù Sênh, cũng không nhận ra ý cảnh cáo trong câu nói đó, anh ta còn đang mải tiếp tục đề tài vừa rồi của mình.

“Em trông thật xinh đẹp, nếu có thể trao đổi phương thức liên lạc…”

Bàn tay của Lục Phù Sênh lặng lẽ nắm chặt.

Mà trong chiếc xe bên cạnh, Khương Tự đang ngồi xem náo nhiệt.

Mặc dù cách cửa kính, không nghe thấy bọn họ nói gì nhưng Khương Tự lại biết rõ nội dung.

Bởi vì người đàn ông đang bắt chuyện kia vốn là do cô dàn xếp.

Xem đủ trò hay, Khương Tự nói với tài xế.

“Qua đó đi, chúng ta đón cậu hai về nhà.”

Xe lái tới, dừng trước mặt Lục Phù Sênh.

Lục Phù Sênh đang bị dây dưa đến suýt mất khống chế thì chú ý tới tiếng động bên cạnh.

Tầm mắt bị hấp dẫn, Lục Phù Sênh nhìn theo hướng chiếc xe.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, dần dần hiện ra tình huống trong xe.

Ghế sau xe có một người phụ nữ mặc sườn xám bằng vải sa tanh màu vàng hoa đỏ, mái tóc dài đen như mực quấn thành búi tóc ở sau đầu.

Cô quay mặt đi, dưới hoàn cảnh u tối trong xe, tựa như một đóa mẫu đơn đang nở rộ rực rỡ.


Làn da mềm mại nõn nà kết hợp với ngũ quan mỹ lệ.

Nửa điểm cũng không thua Lục Phù Sênh.

Ánh mắt Lục Phù Sênh ngưng lại, người tới không phải anh cả.

Mà là người vợ tân hôn của anh ấy, cũng là đối tượng lần trước anh tác quái.

Khương Tự.

Ngay sau đó, Khương Tự cười tủm tỉm vẫy tay với anh.

Nhưng động tác đó giống như đang khiêu khích vậy.

Người đàn ông bị lãng quên lau mồ hôi, suýt nữa anh không hoàn thành được nhiệm vụ cô Lục giao phó.

Tính tình của cậu hai Lục này đúng thật là đáng sợ.

Nhân lúc cậu hai không chú ý tới mình, anh ta nhanh chóng chuồn lẹ trong chớp mắt.

Lục Phù Sênh vốn nhiều mưu kế, 5 phút trước chiếc xe Khương Tự ngồi đã đến.

Xe vừa đến, người đàn ông nhận lầm kia lập tức xuất hiện.

Sau khi xem xong toàn bộ quá trình, chiếc xe đó vừa khéo lái tới đây, đỗ trước mặt anh.

Lục Phù Sênh không giận, ngược lại bật cười.

Cho nên, Khương Tự đang tuyên chiến với mình sao?

Lục Phù Sênh đoán không sai, Khương Tự nhanh chóng mở miệng, không hề chột dạ tí nào.

“Phần quà gặp mặt này cậu có vừa lòng không?”

Lục Phù Sênh cười đầy ẩn ý, trả lời: “Tôi thì rất vừa lòng, không biết cô có hài lòng với món quà của tôi không?”

Muốn báo thù?

Cùng phải hỏi xem anh có đồng ý không mới được.

Khương Tự biết Lục Phù Sênh ám chỉ chuyện mua thủy quân bôi đen cô trên mạng.

Cô chớp chớp mắt.

“Chỉ có thế? Thủ đoạn của cậu hai chỉ có vậy thôi sao?”

Lục Phù Sênh cười một tiếng: “Ở nước ngoài lâu quá, không tìm được việc gì vui.”

Còn không phải là lên xe Khương Tự thôi sao?

Lục Phù Sênh lập tức tới cạnh cửa xe, kéo cửa xe ra, vừa định lên tiếng bảo Khương Tự ngồi sang bên kia.

“Cút…”

Giây tiếp theo, Khương Tự lấy chân lười nhác để trên cửa xe, mu bàn chân trắng nõn cong lên, lộ qua một phần mắt cá chân trắng như sứ.

Đôi mắt đen nhánh của cô trong trẻo, khuôn mặt nhỏ trắng bóng sạch sẽ.

Không chút cố kỵ mà đối diện với Lục Phù Sênh.

“Tôi cho phép cậu lên xe tôi sao?”

Người khác đối mặt với Lục Phù Sênh thì sẽ né tránh.

Nhưng Khương Tự lại không hề sợ gương mặt phủ một lớp khói mù u ám kia của anh, còn luôn khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.

Khương Tự hất cằm, chỉ cái xe phía sau, kia mới là nơi Lục Phù Sênh nên đi.

Hiện tại không phải Lục Phù Sênh miễn cưỡng lên xe cô.

Mà là Khương Tự không muốn.

“Chỉ bằng cậu mà cũng muốn lên xe của tôi?”

Khương Tự vươn chân, nhẹ đá tới vị trí Lục Phù Sênh đứng.

Mới vừa làm động tác đó, còn chưa đụng tới anh, quả nhiên Lục Phù Sênh đã chủ động lùi về sau một bước.

Khương Tự kéo cửa xe.

Cửa xe đóng lại trước mặt anh.

Cửa sổ chậm rãi nâng lên, Khương Tự nhìn cái bản mặt đen thui của Lục Phù Sênh.

“Con người tôi…” Khương Tự chớp mắt cười, “Mang thù nhất đấy.”

Lục Phù Sênh trơ mắt nhìn xe của Khương Tự rời đi, tài xế của chiếc xe phía sau đã sớm xuống xe, run sợ đứng chờ.

“Cậu hai, cậu… muốn lên xe không?”

Lục Phù Sênh tràn trề ý cười, mắt phương nhếch lên, nhan sắc diễm lệ không hề thu liễm.

“Lên, sao lại không lên?”

Rõ ràng anh đang cười nhưng lại khiến người ta có cảm giác hít thở không thông.

Đẹp thì đẹp đó, nhưng mọi người hoàn toàn không dám liếc nhìn anh nhiều một cái.

Tài xế ngưng thở vài giây rồi nhanh chóng chạy tới mở cửa, rời khỏi khu vực bị chiến trường lan tới. Anh ta mở cửa xe, cúi đầu.

“Cậu hai, mời lên xe.”

Lục Phù Sênh lười biếng ngồi hàng ghế sau, một ngón tay chỉ về hướng xe của Khương Tự rời đi.


“Chạy nhanh nhất, tôi muốn nhanh hơn Khương Tự.”

Lục Phù Sênh có thù tất báo, trận này anh nhất định phải đánh thắng Khương Tự.

Khương Tự đã sớm đoán được tính nết của Lục Phù Sênh nên cô đặc biệt chọn đường tắt. Cô vừa mới xuống xe, xe của Lục Phù Sênh khó khăn lắm mới đến kịp.

Khương Tự nhấp môi cười, “ôi chà” một tiếng.

“Xem ra có người đã chậm một bước rồi.”

Đôi mắt Lục Phù Sênh nhíu lại, nhìn tài xế.

Một đôi mắt vô cùng xinh đẹp nhưng trừng người lại ta tàn nhẫn nhất.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm, chỉ cần một động thái là có thể bùng nổ ngay lập tức.

Khương Tự và Lục Phù Sênh không ai lui một bước, không ai chủ động yếu thế.

Quản gia Trịnh đứng cạnh liều mạng lau mồ hôi, sao chuyện lại phát triển như thế này? Nhưng hiện tại, ai dám ra mặt giữ hai người này đây.

Ở thời khắc nguy cấp, quản gia Trịnh nhìn thấy một chiếc xe đang chậm rãi chạy tới.

Mắt quản gia Trịnh sáng rực lên, bắt được cọng rơm cứu mạng.

“Ngài Lục về nhà!”

Mọi người được cứu rồi.

Lục Phù Sênh nghe thấy Lục Lẫm tới, sắc mặt cao cao tại thượng đột nhiên tan đi, sau khi Lục Lẫm xuống xe, anh quay mặt đi.

Gương mặt xinh đẹp nghiêm túc, tiếng hừ nhẹ phát ra từ mũi.

“Hừ.”

Tầm mắt của Lục Lẫm bị kéo qua, hơi nghiêng đầu.

Đôi mắt như đáy giếng không gợn sóng, giọng nói cũng không có bất cứ phập phồng gì.

“Không đi vào?”

Vừa dứt lời, đáy mắt Lục Phù Sênh hiện lên vẻ chột dạ.

Trước kia, anh nhiều lần làm chuyện bất lợi với nhà họ Lục, lần nào cũng được Lục Lẫm nhẹ nhàng buông tha, hình như chưa bao giờ trách anh.

Mà hiện giờ, khoảnh khắc thật sự đối mặt với Lục Lẫm, anh lại có chút không dám mở miệng.

Khương Tự nhìn Lục Phù Sênh vừa rồi người còn đầy gai, giờ bị đâm thủng xịt như quả bóng bay, lộ ra dáng vẻ khác biệt.

Không ngờ Lục Phù Sênh lại ngoan ngoãn nghe lời Lục Lẫm.

Anh trừng mắt nhìn Khương Tự một cái, sau đó lướt qua cô, đi vào nhà họ Lục trước.

Khương Tự suýt bị cảnh trước mắt chọc cười, cô khoanh tay xem kịch vui.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, cô nhận thấy có người đang tới gần.

Khương Tự quay đầu lại, thấy Lục Lẫm đang từng bước đi về phía mình. Ánh mắt của anh trước sau luôn khóa trên người Khương Tự, nụ cười trên môi thật sự rất lễ độ.

“Vậy cô chủ Lục thì sao?”

Môi Lục Lẫm rất mỏng, mặc dù anh cười nhưng đáy mắt chẳng có cảm xúc.

Khi cặp mắt kia của anh nhìn Khương Tự, lòng cô bỗng căng thẳng.

Giống như tất cả mọi thứ ở trước mặt anh đều không có chỗ che giấu.

Khương Tự lấy lại tinh thần, học dáng vẻ vừa rồi của Lục Phù Sênh, kiêu căng ngẩng khuôn mặt nhỏ. Cô theo sau Lục Phù Sênh, cũng vào cửa.

Trên sô pha vòng tròn có ba người ngồi.

Khoảng cách không gần, nói là người xa lạ cũng không quá.

Lục Lẫm không nhìn Lục Phù Sênh, tầm mắt dừng trên người Khương Tự, giọng nói mát lạnh.

“Tôi sẽ bảo nó xin lỗi em.”

Giây tiếp theo, Lục Phù Sênh lên tiếng, nói rất chậm nhưng thái độ cực kỳ cứng rắn.

“Em sẽ không xin lỗi.”

Khi đối mặt với ánh mắt của Lục Lẫm, anh lại mất tiếng.

Dù sao lần này anh sẽ không nghe lời.

Thật là nhàm chán.

Khương Tự xoay chuyển con ngươi, trong phút chốc, cô nghĩ tới một chuyện càng vi diệu hơn. Cô cười khẽ, nói: “Xin lỗi thì không cần, tôi hy vọng cậu ta làm cho tôi một chuyện.”

Một câu xin lỗi thì quá nhẹ nhàng, phải làm chuyện gì đó đủ để ngược Lục Phù Sênh mới được.

Nếu là Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Khương Tự thì sẽ biết ngay cô đang có ý xấu.

Nhưng Lục Phù Sênh không biết.

Bởi vì có Lục Lẫm ở đây nên anh không thể không chọn một trong hai.

Anh đang tính toán, một câu xin lỗi và làm một chuyện, cái nào có lời hơn?

Lục Lẫm là khắc tinh của Lục Phù Sênh, Khương Tự ỷ vào điểm này mà nhìn Lục Lẫm, muốn được voi đòi tiên.

Cô chớp chớp đôi mắt, yêu kiều nói.

“Tôi còn muốn Lục Phù Sênh không được nuốt lời, làm sao đây?”

Lục Lẫm suy tư nửa giây, nhìn sang một bên.

“Quản gia, lấy giấy bút tới.”

Quản gia Trịnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đã sớm chuẩn bị giấy bút sắn rồi. Lục Lẫm vừa mở miệng, ông lập tức đưa đồ tới.

Lục Phù Sênh: Rõ ràng anh chưa đồng ý.

Hai người này đối đáp một câu, sao đã quyết định xong xuôi rồi?

Khương Tự không rõ vì sao Lục Lẫm lại có hành động khác thường như vậy.

Cũng không rõ nguyên nhân vì sao anh lại đứng về phía mình.

Trong mắt Khương Tự, một loạt hành động của Lục Lẫm đều có mùi âm mưu.

Nhưng Khương Tự không muốn quản nhiều như thế, ít nhất hiện tại tiến triển của chuyện này vừa khéo hợp ý cô.

Lục Lẫm nghiêng người, eo không cong nửa phần.

Sau khi viết xong, anh ấn tờ giấy, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Khương Tự.


Khương Tự cúi đầu.

Chữ giống người, chữ của Lục Lẫm lạnh lùng sắc bén, không hề kiềm bớt sự sắc bén.

Chỉ cần nhìn chữ cũng có thể nhận thấy tính cách của người này như nào.

Chỉ là, hình như chữ viết của anh có hơi quen mắt nhỉ?

Khương Tự nhịn không được mà đặt tay lên trang giấy, đầu ngón tay phấn hồng chạm vào mấy chữ kia như tăng thêm vài phần lưu luyến, ái muội.

Làm người ta không khỏi nảy sinh tò mò.

Đang lúc Khương Tự thất thần, tiếng Lục Lẫm vang lên.

“Cô chủ Lục không hài lòng?”

Khương Tự nâng mắt nhìn theo tiếng nói của anh.

Khi nhìn vào đôi mắt sâu và đen của anh, cô lại có chút hoảng hốt.

Hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau, giọng nói cũng khác xa.

Chỉ là tính cách lạnh băng kia miễn cưỡng có thể nhìn trộm ra vài phần bóng dáng trước kia.

Cô đang nghĩ gì vậy chứ?

Trên đời này nào có chuyện khéo như thế.

Chắc chắn do cô lâu không nghĩ về chuyện cũ trước kia nên mới bị chữ của Lục Lẫm làm cho yếu lòng.

Khương Tự nhanh chóng kéo suy nghĩ của mình ra khỏi chuyện cũ, khi lần nữa nhìn Lục Lẫm, cô đã khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Khương Tự bình tĩnh gật đầu.

“Tạm được.”

Tờ giấy kia bị Khương Tự đẩy tới trước mặt Lục Phù Sênh.

Sau một hồi suy tính, Lục Phù Sênh không tình nguyện ký tên mình lên.

Tuy rằng rất lâu rồi anh không ở chung với Lục Lẫm nhưng anh vẫn nhạy bén phát hiện, nếu mình từ chối thì Lục Lẫm sẽ không cho anh cơ hội nào nữa.

Dù sao, cái này vẫn tốt hơn xin lỗi.

Nhìn Lục Phù Sênh kết thúc nét bút cuối cùng, Lục Lẫm mới mở miệng.

“Nếu chuyện đã được giải quyết thì tôi đi trước.”

Lục Lẫm đặc biệt về nhà họ Lục một chuyến, hình như chỉ vì xử lý chuyện của Khương Tự.

Khi bóng dáng của Lục Lẫm biến mất ở cửa, Lục Phù Sênh nhanh tay lẹ mắt đứng dậy, ý đồ hủy diệt tờ giấy nợ trên bàn.

Nhưng Khương Tự đã đoán được động tác của anh nên cô cướp được tờ giấy nhanh hơn một bước.

Tư thế cậu tranh tôi cướp này của hai người cực kỳ giống trẻ con sau khi ra khỏi cổng trường.

Lục Phù Sênh nheo mắt, đuôi mắt phác họa đường cong u mị.

“Đưa tờ giấy đây, đừng ép tôi nói lần thứ hai.”

Khương Tự cất cao giọng về hướng Lục Lẫm rời đi: “Lục Lẫm, em trai anh lại muốn bắt nạt tôi.”

Lục Phù Sênh tắt tiếng.

Khương Tự nghĩ thầm, lá chắn Lục Lẫm này dùng tốt quá đi.

Lục Phù Sênh xoay người định đi, Khương Tự bỏ một câu sau lưng.

“Đúng 8 giờ ngày mai tới nhà họ Lục.”

***

Ngày hôm sau.

Dưới áp lực của Lục Lẫm, Lục Phù Sênh tới nhà họ Lục theo như đã hẹn.

Cả một đêm, Lục Phù Sênh không ngủ.

Vì đối phó với Khương Tự, cuối cùng anh cũng nghĩ ra một mưu kế ăn miếng trả miếng.

Vừa khéo thực thi vào lúc Khương Tự ra ngoài ngày hôm nay.

Nghĩ đến đây, Lục Phù Sênh vui sướng bước chân vào cổng lớn nhà họ Lục.

Mới đến phòng khách, Lục Phù Sênh phát hiện chờ đợi mình lại là một hàng quần áo nữ với kiểu dáng khác nhau!

Lục Phù Sênh mím môi, đôi môi vốn tươi đẹp càng nhiễm thêm một lớp hồng nhạt.

Khương Tự sớm đợi sẵn trên sô pha rồi.

Tay nhỏ của cô vung lên: “Tới, chọn một bộ cậu thích đi.”

Lục Phù Sênh vẫn cười: “Đừng nói với tôi cô thật sự muốn làm như vậy.”

Khương Tự bình tĩnh: “Không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao?”

“Ai thống nhất với cô?”

Khương Tự đứng dậy từ sô pha, làm lơ cơn tức của Lục Phù Sênh, ngón tay lướt qua từng bộ đồ nữ, cuối cùng dùng đầu ngón tay khều một bộ quần áo.

“Bởi vì là mùa đông nên tôi còn đặc biệt chọn cho cậu váy thiên nga bằng nhung nha.”

Lục Phù Sênh nhếch môi, cười đến quỷ dị.

Cười lên, mặt mày càng xinh đẹp.

“Các người cứ để mặc cô ta làm như vậy sao? Không ai quản cô ta sao?”

Lục Phù Sênh nghiêng đầu, đảo qua đám người quản gia Trịnh.

Bọn họ ngẩng đầu thì ngẩng đầu, nhìn chằm chằm sàn nhà thì nhìn chằm chằm sàn nhà, gảy móng tay thì gảy móng tay.

Duy có không dám nhìn thẳng Lục Phù Sênh.

Khương Tự phá vỡ ánh mắt khiếp người của Lục Phù Sênh, không cho phép đối phương uy hiếp người làm của mình: “Này, cậu còn chưa nghe hết những chuyện tôi muốn cậu làm đâu.”

Lục Phù Sênh đột nhiên cảm thấy bất an, sao lại vẫn còn!

Chuông cảnh báo trong đầu anh kêu mãnh liệt.

Có thể là xuất phát từ trực giác của anh, anh không muốn nghe lời nói kế tiếp của Khương Tự.

Khương Tự lắc lắc quần áo trong tay, giọng nói yêu kiều vang lên trong phòng khách.

“Tôi muốn cậu làm hầu gái cho tôi trong một ngày.”