Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 15: C15: Chương 15




Gặp mặt Kỳ Tầm xong, Khương Cẩm Nguyệt yên lòng, Kỳ Tầm hào phóng mua bộ sườn xám trên người cô ta.

Cô ta bèn mặc luôn bộ sườn xám mới mua đi đến trường của Lục Tinh Trầm.

Khương Cẩm Nguyệt tìm lý do, không cho Kỳ Tầm đưa cô ta đến tận nơi mà xuống xe ở chỗ cách tiệm trà sữa 100 mét.

Khương Cẩm Nguyệt chậm rãi đi đến tiệm trà sữa gần trường trung học Văn Lễ, nhìn vào trong tiệm, đã có hai người ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ.

Một người là Lục Tinh Trầm, một người là Khương Vân Hạo.

Dường như hai người đang có mâu thuẫn, ngồi đối diện nhưng lại chơi điện thoại của mình.

Không ai để ý đến ai.

Khương Cẩm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, cười khẽ ra tiếng.

Bọn họ vẫn giống như trước đây, chưa bao giờ đến muộn.

Chuông gió ở cửa tiệm vang lên rồi dừng lại.

“Chờ chị lâu không?”

Giọng nói dịu dàng như ngày trước truyền tới từ phía sau, cuối cùng ngồi xuống trước mặt hai người.

Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo ngẩng đầu theo tiếng nói, khi tầm mắt của bọn họ dừng trên người Khương Cẩm Nguyệt, không hẹn mà cùng mà lóe lên.

Hiển nhiên là bọn họ cũng nhìn Khương Cẩm Nguyệt mà nghĩ tới một người khác.

Khương Tự.

Hôm nay, Khương Cẩm Nguyệt giống như Khương Tự, mặc sườn xám cùng hệ màu. Nha𝓃h‎ 𝘮à‎ khô𝓃g‎ có‎ q𝑢ả𝓃g‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tì𝘮‎ 𝓃gay‎ ﹎‎ TR𝑢MT‎ RUY𝙀N.𝚟𝓃‎ ﹎

Nhớ trước đây, khi Khương Tự thử bộ sườn xám satin màu trắng lục, hai người đều ở đó.

Nhưng cảm giác mà Khương Tự và Khương Cẩm Nguyệt mang cho bọn họ lại có chút khác biệt.

Khương Cẩm Nguyệt ít khi mặc sườn xám, trừ năm mười chín tuổi từng mặc, số lần còn lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bởi vì sợ fans nhận ra thân phận của mình, Khương Cẩm Nguyệt đeo khẩu trang và kính râm màu đen, kết hợp với cách trang điểm này thì có vài phần quái dị.

Lục Tinh Trầm bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Ở trước mặt Khương Cẩm Nguyệt, từ trước đến nay có chuyện gì cậu đều nói ra.

“Sao chị cũng mặc sườn xám?”

Khương Cẩm Nguyệt ngẩn ra.

Cũng?

Xem ra quan hệ giữa Khương Tự và Lục Tinh Trầm không hề dịu bớt. Lục Tinh Trầm ghét Khương Tự, hiện giờ còn không muốn nhìn thấy sườn xám nữa sao?

Khương Cẩm Nguyệt khéo hiểu lòng người mà cười, như đang nói đùa.

“Làm sao vậy? A Tự lại ức hiếp em à?”

Lục Tinh Trầm trả lời rất nhanh: “Cũng không…”

Vừa mới nói một nửa, cậu bỗng ý thức được mình đang nói giúp Khương Tự!

Giây tiếp theo, cảm xúc nóng nảy không biết tên bỗng nhiên dâng lên trong Lục Tinh Trầm, trên mặt có thêm vài phần mờ mịt.

Dường như là vì che giấu cảm xúc của chính mình, sau đó lập tức lên tiếng: “Đừng nhắc đến Khương…”

Chưa nói xong tên của Khương Tự, Lục Tinh Trầm lại tắt tiếng.

“Đừng nhắc đến chị ta.”

Lục Tinh Trầm càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ còn sót lại âm cuối.

Lục Tinh Trầm như bóng bay xì hơi, nằm liệt ở trên ghế, ánh mắt né tránh vài cái, cuối cùng dừng ở chậu hoa cúc giả trên bàn bên cạnh.

“Được rồi, chị không nên nhắc đến.”

Khương Cẩm Nguyệt tự nhận là rất chu đáo, chiều theo tính cách của Lục Tinh Trầm.

Cô ta hơi nghiêng người, dùng sức xoa đầu Khương Vân Hạo một chút.

Lúc Khương Cẩm Nguyệt chuẩn bị vươn tay về phía Lục Tinh Trầm, cậu lại ngửa ra sau theo bản năng.

Động tác của cô ta cứng lại vài giây rồi điều chỉnh rất nhanh, cười với bọn họ.

“Muốn ăn cái gì? Chị mời, lần trước còn nợ các em một bữa lẩu, hôm nay có muốn ăn không?”

Nhắc tới lẩu, ký ức của Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo lại bay xa.

Ngày đó ở văn phòng giáo viên, cảnh tượng Khương Tự chơi đùa hai người bọn họ đến xoay vòng vòng vẫn còn rõ ràng trước mắt như cũ, khiến cho bọn họ ấn tượng sâu sắc.

Không khí im lặng xuống một cách quái dị, không một ai mở miệng.

Khương Cẩm Nguyệt ngồi ở đối diện hơi mờ mịt, bỗng nhiên cô ta sinh ra ảo giác không thể chen vào thế giới của bọn họ.

“Xoạt” một tiếng, Lục Tinh Trầm đột nhiên đứng lên, ghế dựa trượt ra sau.

“Em phải về nhà.”

Khương Cẩm Nguyệt hiểu, gật đầu: “Vậy em về nhà đi, lần sau lại gặp.”

Khương Vân Hạo ở bên cạnh vẫn im lặng như trước, nghĩ đến thái độ của Khương Tự, cậu nhìn bóng dáng Lục Tinh Trầm rời đi, mắt trợn trắng.

Khương Tự có ức hiếp Lục Tinh Trầm hay không, không ai biết rõ hơn cậu.


Rõ ràng là Khương Tự thiên vị Lục Tinh Trầm, sau đó ức hiếp cậu!

Khương Cẩm Nguyệt nhìn về phía Khương Vân Hạo, muốn moi được chút tin tức từ miệng cậu: “Giữa các em và Khương Tự xảy ra chuyện gì sao?”

“Khương… Khương… chị…”

Một câu Khương Tự nói không nên lời, một câu chị ba cũng nghẹn ở yết hầu.

Khương Vân Hạo chỉ có thể phiền muộn gãi đầu: “Tóm lại là vì chị ta mà gần đây em và Lục Tinh Trầm không hợp nhau, em không muốn nói.”

Lấy được đáp án mình muốn, Khương Cẩm Nguyệt vừa lòng mỉm cười, quả nhiên là cô ta nghĩ nhiều.

Sau khi Khương Tự trở về từ nông thôn đã bị cô ta tẩy não nhiều lần, cô xấu tính như vậy, sao có thể khiến người ta thay đổi ấn tượng dễ dàng như vậy được?

Huống hồ Khương Cẩm Nguyệt rất tự tin.

Người yêu cô ta tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ.

Sau khi Khương Cẩm Nguyệt đưa Khương Vân Hạo về nhà thì nhờ trợ lý đặt vé máy bay về New York cho cô ta vào mấy ngày sau.

So với những người đã bị cô ta cưa đổ thì người đàn ông Phó Tể Thần chưa từng gặp kia càng làm cho cô ta cảm thấy hứng thú hơn.



Lục Tinh Trầm một đường đua xe về nhà, vừa vào cửa, trên người còn mang theo khí lạnh mùa đông.

Lục Tinh Trầm đổi giày ở trước cửa, liếc nhìn Khương Tự đang ngồi trên sô pha.

Khương Tự nghe thấy động tĩnh ở cửa, đôi mắt đen trắng rõ ràng kia nhìn lại đây, dừng ở trên người Lục Tinh Trầm, dường như có thể nhìn thấu lòng người.

Lục Tinh Trầm đột nhiên nghĩ đến, những lời vừa rồi cậu buột miệng thốt ra đều là bênh vực Khương Tự.

Tự dưng cậu chột dạ một trận.

Bên tai dần nóng lên, thậm chí có xu hướng lan ra mặt.

Lúc này, quản gia Trịnh còn kinh ngạc hô lên: “Cậu út, sao mặt cậu đỏ như vậy, có phải ốm rồi không?”

Lục Tinh Trầm tức muốn hộc máu: “Không có!”

Giây tiếp theo, cậu kéo mũ áo hoodie trùm lên đầu, đi nhanh về phía cầu thang.

Quản gia Trịnh lo lắng nhìn bóng dáng của Lục Tinh Trầm, vẻ mặt lo lắng: “Liệu cậu út có gặp phải chuyện gì phiền lòng ở trường học không?”

Giọng nói vừa nũng nịu vừa đương nhiên của Khương Tự vang lên ở sau người.

“Ở trong trường cậu ta chỉ biết ngủ thì có chuyện gì phiền lòng?”

“Cô chủ nói cũng đúng.”

Lục Tinh Trầm vừa muốn lên lầu, chân lảo đảo một cái.

Khương Tự không để ý đến cậu mà đi thẳng ra cửa, đến cửa hàng sườn xám lấy sườn xám đã may xong.

Cùng lúc đó, Khương Vân Hạo bị Khương Cẩm Nguyệt đưa về nhà, cậu nghẹn lòng muốn chết, lập tức đến phòng bếp, chuẩn bị uống ly nước đá cho bình tĩnh.

Ừng ực ừng ực, nước lạnh xuống họng thì tâm trạng của cậu mới bình phục một chút.

Có lẽ là Khương Vân Hạo đứng ở góc chết của phòng bếp, người hầu thấy trong nhà không ai, không kiêng nể gì bắt đầu bàn tán chuyện nhà họ Khương.

“Các bà nghe nói gì chưa? Hình như cô ba nhà chúng ta bị thứ dơ bẩn gì đó ám?”

“Đáng sợ thế! Có phải bà nghe lầm không?”

“Lúc chủ tịch Khương đuổi chúng ta ra ngoài, tôi đi nghe lén, không thể nghe lầm được. Hình như hôm nay bà chủ còn chuẩn bị đi xin bùa nữa…”

Khương Vân Hạo càng nghe càng tức giận.

Khương Tự là ai? Bọn họ là cái thá gì?

Bọn họ dám tùy tiện bàn tán về chủ nhà, có thể thấy được địa vị của Khương Tự ở nhà họ Khương, người hầu không có chút cung kính nào đối với cô.

Lửa giận lập tức ngập đầu óc, Khương Vân Hạo hoàn toàn để bản năng chi phối cảm xúc của mình.

Cậu đập cái ly xuống đất thật mạnh, đi lên phía trước một bước.

“Các người đang nói cái gì đấy!”

Tiếng thủy tinh vỡ giòn vang cắt đứt cuộc bàn tán vừa rồi, mảnh vỡ rơi xuống đầy đất.

Trong phút chốc, lặng ngắt như tờ.

Khương Vân Hạo cứ thế dẫm lên mảnh thủy tinh vỡ đi tới, hung tợn hỏi: “Vừa rồi nói xin bùa cái gì, liên quan gì đến mẹ tôi?”

Người hầu không dám nói dối trước mặt Khương Vân Hạo đang thịnh nộ, đành phải nói rõ một năm một mười cho cậu.

Hóa ra chỉ vì một câu của Khương Cẩm Nguyệt mà mẹ Khương nảy sinh ý định, bà ta nhờ người quen giới thiệu đạo sĩ, nghe nói đạo sĩ kia tinh thông thuật pháp trừ khử tà ám.

Khương Vân Hạo nghe thế thì chau mày.

Đuổi quỷ cho chính con gái ruột của mình?

Cái quái gì đây?

Chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Khương Vân Hạo, cậu thật sự không nghĩ ra sao mẹ Khương lại có suy nghĩ như vậy.

Cho dù tính cách Khương Tự có quái dị, nhưng chị ấy cũng là người nhà của bọn họ mà…

Khương Vân Hạo tông cửa xông ra như bị ma xui quỷ khiến, chờ đến khi ngồi trên xe taxi thì cậu mới phát hiện mình đã nói ra địa chỉ của nhà họ Lục.




Lấy sườn xám xong, xe Khương Tự quay về nhà.

Khi chỉ còn cách cổng nhà họ Lục 100 mét, vệ sĩ còn tận chức tận trách tuần tra bốn phía, sợ xuất hiện vật gì nguy hiểm làm cô chủ Lục sợ hãi.

Hình ảnh giám sát mới vừa chuyển tới một bên, bóng người chỗ đó đã hấp dẫn sự chú ý của anh ta.

“Cô chủ, hình như em trai của cô ở bên ngoài.” Vệ sĩ cung kính quay đầu lại bẩm báo.

Anh ta sợ Khương Tự nghe không hiểu, còn tự làm chủ bồi thêm một câu: “Chính là người em trai ruột ba tháng không gặp lần trước.”

Khương Tự nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người bên ngoài đúng là Khương Vân Hạo, cậu đi lại trước cửa nhà họ Lục, vẻ mặt như gặp phải thâm cừu đại hận, chuẩn bị đại nghĩa diệt thân.

Có vẻ cậu đã đợi một thời gian rồi.

Vệ sĩ dò hỏi: “Có cần dừng xe không?”

Khương Tự thu hồi tầm mắt, đôi mắt khẽ chớp: “Không cần, đi qua đi.”

Bên kia, Khương Vân Hạo nghe tiếng bánh xe lăn qua mặt đất, cậu ngước mắt nhìn lại, là xe nhà họ Lục.

Mắt cậu sáng rực lên, mới vừa tiến lên vài bước.

Giây tiếp theo, xe “vèo” một tiếng, hoàn mỹ tránh khỏi cậu.

?

Một người sống sờ sờ như cậu đang đứng ở chỗ này, không một ai thấy sao!

Khương Vân Hạo cắn chặt răng, chạy về phía trước.

Cửa xe mở ra, Khương Vân Hạo còn chưa nhìn thấy người Khương Tự, vệ sĩ đã vây quanh một loạt trước, động tác nhất trí.

Lần trước các vệ sĩ mới biết, người này đúng là em trai ruột của cô chủ.

Làm khó đám vệ sĩ này trầm tư suy nghĩ vài ngày, cuối cùng bọn họ cũng khám phá ra đạo lý trong đó.

Quả thật là như câu nói trong sách: Nơi núi thẳm mà giàu sẽ có khách tìm đến.

Đúng là em trai ruột.

Nhưng chắc chắn cậu ta là em trai phương xa của cô chủ.

“Xem ra lần này cậu ta lại đến đây đòi tiền.”

Nếu không thì bày vẻ mặt táo bón này cho ai xem?

“Muốn tiền thì đi sang một bên.” Vệ sĩ vừa hộ tống Khương Tự vào cửa vừa cảnh cáo Khương Vân Hạo.

Khương Vân Hạo: “...”

Trông cậu giống loại thân thích nghèo rớt mồng tơi tới cửa đòi tiền lắm sao?

Vệ sĩ ra ngoài không chỉ bỏ quên não mà còn không mang theo cả đôi mắt, cái áo khoác hàng hiệu trên người cậu đã có giá trị hơn một vạn rồi.

Vậy mà Khương Tự còn thờ ơ, không thèm giải thích lấy nửa câu.

Khương Vân Hạo trơ mắt nhìn vệ sĩ vây quanh Khương Tự, ngay cả góc áo cậu cũng không nhìn rõ, đành phải nghiêng người nói vào khe hở.

“Khoan đã…”

Không ai để ý.

“Có người muốn hại chị!”

Đám vệ sĩ đột nhiên bổ ra một con đường, Khương Tự thong thả ung dung đi tới trước mặt Khương Vân Hạo, cô nháy mắt.

“Ai muốn hại tôi?”

Trên trán Khương Vân Hạo đầy mồ hôi, cậu vốn định ám chỉ thôi, nào ngờ lại buột miệng thốt ra.

Cậu cũng không thể nói ra trước mặt những người không liên quan là mẹ ruột của Khương Tự muốn hại cô được.

Khương Vân Hạo nhắm chặt mắt, sau đó lại mở ra.

“Tôi dẫn chị đi.”

Xe nhanh chóng tới địa điểm theo lời Khương Vân Hạo.

Đoán mệnh là nơi mê tín, cũng là lần đầu tiên Khương Vân Hạo tới đây.

Đoàn người xuống xe, ánh mắt dại ra mà nhìn cái nơi hoang vu rách nát này.

Xe của mẹ Khương chói lọi đậu ở bên cạnh.

Khương Tự còn tưởng rằng Khương Vân Hạo sẽ đưa cô tới đạo quán gì đó, kết quả chỉ nhìn thấy cái hẻm nhỏ hẹp hòi chật chội, cô phải đi đến cuối hẻm mới có thể đến đích.

“Ở đây?”

Khương Tự nhíu mày, nhìn chằm chằm Khương Vân Hạo vài giây bằng ánh mắt như nhìn tên thiểu năng trí tuệ.

Phản ứng đầu tiên của Khương Tự là mẹ Khương gặp phải lừa đảo.


Giờ nhìn thấy đúng là không đoán sai.

Ai bảo mẹ Khương ngốc nghếch lắm tiền, chắc chắn hôm nay kẻ lừa đảo sẽ mạnh tay ngoạm mẹ Khương một trận.

Khương Tự phì cười một tiếng.

Không chừng kẻ lừa đảo còn nói với mẹ Khương đây giá hữu nghị, dù sao cũng là do bạn bè của bà giới thiệu đến đây.

Xem ra các mối quan hệ của mẹ Khương cũng chẳng ra gì.

Khương Vân Hạo còn đang suy nghĩ phải nhắc nhở Khương Tự một chút để đám vệ sĩ của cô trốn xa một chút..

Đầu hẻm vốn đã hẹp, còn có hai hàng vệ sĩ đứng sau lưng Khương Tự. Đã nói là nghe trộm, có hiểu nghe trộm hay không? Là đến lén lút.

Nhưng Khương Vân Hạo đã hiểu được chút tính cách hiện giờ của Khương Tự nên không tự chuốc nhục nhã.

Khương Vân Hạo chỉ vào trong ngõ nhỏ.

“Đi vào bên trong vài bước là sẽ đến.”

Nói xong, Khương Vân Hạo đi vài bước vào trước.

Sau khi đi một đoạn đường thì cậu mới nhận ra người sau lưng mãi vẫn không theo kịp.

Khương Vân Hạo quay đầu nhìn lại.

Khương Tự xách một góc sườn xám của mình, ghét bỏ nhìn vũng nước chắn ngang ở đầu hẻm, đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại.

Dường như cô chỉ cần tiến lên một bước, nước bẩn kia sẽ để lại dấu vết trên vạt áo của cô.

Khi đến chạng vạng, sắc trời dần tối sầm xuống.

Khương Tự mặc sườn xám bằng gấm tinh xảo ưu nhã, tơ vàng trên sườn xám phản chiếu ánh sáng.

Đặt mình trong hẻm nhỏ tối tăm nhưng Khương Tự vẫn như một đại tiểu thư cao không thể với tới.

Lúc này, Khương Tự nhẹ nhàng ngước mắt, tầm mắt dừng ở trên người Khương Vân Hạo. Bỗng nhiên cô vươn tay, ngoắc ngón tay với cậu.

“Lại đây.”

Khương Vân Hạo đỡ trán, gặp quỷ rồi, cậu liên tục tẩy não chính mình, đừng nghe Khương Tự nói.

Nhưng giây tiếp theo, thân thể không nghe chỉ huy, tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Khương Tự như một con cún con.

Ý thức được sự khác thường của mình, Khương Vân Hạo tức giận hỏi.

“Chị lại muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tôi cõng chị qua?”

Khương Tự mỉm cười nghiêng đầu: “Cũng không cần.”

Bỗng nhiên dừng lời, dùng cặp mắt mèo xinh đẹp của mình liếc nhìn Khương Vân Hạo rồi lại ngoái đầu nhìn về phía xe của mình.

Rõ ràng chỉ là một ánh mắt đơn giản.

Nhưng Khương Vân Hạo lại lĩnh hội được ý tứ của Khương Tự chỉ trong một giây. Chỗ này có vũng nước, không sạch sẽ, nếu như Khương Tự cứ thế đi qua, nước bẩn sẽ làm bẩn sườn xám của cô.

Lúc này cậu rất hận trực giác nhạy bén của mình.

Lần trước Khương Tự tới trường học, từ đó trở đi, Khương Vân Hạo bắt đầu chú ý động tĩnh của cô.

Khương Vân Hạo nén lửa giận trong lòng: “Khương Tự, chẳng phải trong xe của chị đã chuẩn bị xong thảm rồi sao? Muốn tôi trở về lấy thảm cho chị?”

Khương Tự không thèm để ý cậu, cô không nói phải, cũng không nói không phải.

Cô chỉ là thoáng nhướng mày, Khương Vân Hạo đã hiểu.

Khương Vân Hạo nén giận, nhắc nhở mình đừng nổi giận với Khương Tự: “Chị... Chị có nhiều vệ sĩ như vậy, chọn bừa lấy một người không được sao?”

“Không được.”

Khương Tự không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, các vệ sĩ tới để bảo vệ cô, có tác dụng rất lớn.

Khương Vân Hạo xứng so sánh với bọn họ sao?

Khương Vân Hạo không cao như Lục Tinh Trầm, cô cũng không cần chiếc ô hình người.

Giá trị vận mệnh của cậu lại không cao như Lục Tư Việt, tùy tiện trêu chọc là đã tăng lên.

Ngay cả tính cách còn hay ngượng ngùng như vậy, so ra kém Kỳ Tầm vừa nội tâm lại nghẹn khuất nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ rất tốt.

Có chút giá trị vận mệnh như thế, Khương Tự còn chẳng buồn ngược đãi cậu.

Nếu hôm nay gặp, cô sẽ cho Khương Vân Hạo hiểu rõ một chút.

Được phục vụ Khương Tự cô là một vinh hạnh.

Khương Vân Hạo không biết là ở trong lòng Khương Tự đã bỡn cợt cậu từ đầu đến đuôi không đáng một đồng.

Giây tiếp theo, Khương Tự lại duỗi tay ra, chỉ vào người Khương Vân Hạo, dịu dàng ra lệnh: “Tôi muốn cậu lấy cho tôi.”

Khương Vân Hạo mấp máy môi.

Khương Tự có ý tứ gì?

Kiên trì như vậy chỉ là muốn cậu phục vụ mình, đối với Khương Tự thì cậu tốt như vậy sao?

Được rồi được rồi, phục vụ Khương Tự một lần cũng không sao.

Không phải chỉ là đi lấy thảm thôi sao? Đâu phải bắt cậu làm ghế nhỏ để giẫm.

Khương Vân Hạo làm công tác tư tưởng cho mình rất nhanh.

Mặt thì bất đắc dĩ nhưng tốc độ của Khương Vân Hạo thì rất nhanh. Cậu chạy đến trước xe, lái xe mở cửa xe, cậu mang tới tấm thảm vải chất lượng cao, ôm trước ngực.

Mấy phút sau, Khương Vân Hạo cúi người, mở tấm thảm chỉnh tề, sau đó trải ra, động tác như nước chảy mây trôi.

Tấm thảm mềm mại sạch sẽ đặt ở trên vũng nước trước chân Khương Tự.

Khương Tự cẩn thận từng li từng tí giẫm lên vũng nước đã được trải thảm, chậm rãi đi vào sâu trong ngõ nhỏ.

Khương Vân Hạo nhanh chóng đuổi kịp.

Cuối hẻm có một cánh cửa nhỏ, trên cửa treo mảnh rèm châu liêm.

Cửa bậc thang còn dính không ít bùn, Khương Tự ghét bỏ rời mắt.


Khương Tự không định đi vào, cô đứng yên ở ngoài cửa lớn, khoanh hai tay, chỉ huy Khương Vân Hạo.

“Vào đi, có kết quả thì nói với tôi.”

Khương Vân Hạo khó tin nhìn Khương Tự, sao vừa nãy chị ta không nói luôn đi, chẳng phải đứng ở đầu ngõ là được rồi sao? Còn bắt cậu chạy tới chạy lui, bận trước bận sau!

Đây là đang chơi cậu mà!

Khương Tự nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu, ý tứ trong đáy mắt rất rõ ràng.

Cô đang trị cậu đó.

Trước đây cậu và nhà họ Khương làm nhiều chuyện sai như vậy, chẳng lẽ cậu chỉ cần giúp một chuyện nhỏ là có thể được tha thứ dễ dàng vậy sao?

Nằm mơ.

Khương Tự làm lơ ánh mắt phẫn nộ của Khương Vân Hạo, bởi vì cô muốn chọc giận cậu.

“Không biết là ai lén tới mật báo sau lưng mẹ…”

Khương Tự chỉ nói một nửa rồi nhìn chằm chằm vào Khương Vân Hạo.

Mẹ!

Nếu biết sớm thì cậu đã không có lòng tốt như vậy, hiện giờ còn bị Khương Tự đem ra khống chế ngược lại mình.

Khương Vân Hạo hoàn toàn nhận mệnh, cậu ngoan ngoãn đi vào nghe lén sau đó báo lại cho Khương Tự.

Mẹ Khương nhờ đại sư cho bùa chú, nghe nói chỉ cần 8 giờ rưỡi tối mai dán lên người Khương Tự là có thể loại bỏ nữ quỷ.

“Nữ quỷ?”

Khương Tự nghe thấy cái từ này, cười khẽ một tiếng.

Thì ra một người mẹ cũng sẽ đối xử với con gái của mình như vậy sao?

Xem như Khương Tự đã nhìn thấy một mặt mà mình chưa bao giờ được nhìn thấy ở trên người mẹ Khương, cô cảm thấy không đáng giá thay nguyên chủ.

Nhưng cô không phải Khương Tự đó, sẽ không cầu xin thứ vốn nên thuộc về cô giống như trước kia, càng sẽ không đau buồn vì bị mẹ Khương lạnh nhạt.

Bởi vì không đáng.

Khương Tự nhìn về phía Khương Vân Hạo, giọng nói rất bình tĩnh: “Tám giờ tối ngày mai, cậu bảo bà ta đến tiệm cơm Trăng Non, tôi sẽ cho bà ta một sự bất ngờ.”

Khương Vân Hạo khẽ giật mình.

Ngay sau đó cậu nhạy bén phát hiện ra Khương Tự không dùng chữ “mẹ”.

Nói xong, Khương Tự đi đến đầu ngõ.

Khương Vân Hạo nhìn bóng dáng đã đi xa của Khương Tự, có chút ngây người.

Rốt cuộc là bắt đầu khi nào Khương Tự không còn để ý người nhà họ Khương nữa?

Khương Vân Hạo do dự vài giây, cắn răng bước nhanh đi theo.

Khương Tự biết mẹ Khương sẽ nhanh chóng đi ra nên cố tình chọn chỗ ngoặt, gọi điện cho Khương Phương Sóc.

Khương Tự hiểu rất rõ Khương Phương Sóc ghét chuyện thần ma quỷ quái nhất.

Nếu mẹ Khương làm chuyện mê tín dị đoan ngay trước mặt anh ta…

Dựa theo tính cách của Khương Phương Sóc, lúc anh ta nổi giận liệu có thể mắng luôn cả mẹ mình không?

Khương Tự chỉ nghĩ thôi tâm trạng đã vui sướng.

Cuộc gọi được nhận nhanh chóng, giọng Khương Phương Sóc truyền đến từ đầu kia.

Khương Tự như đang truyền đạt mệnh lệnh: “Thời gian đã định xong, vào tám giờ đêm mai.”

Nói xong lập tức cúp máy.

Khương Vân Hạo nghe thấy giọng anh cả, suýt chút nữa thì từ vướng chân ngã.

Khương Tự muốn cho hai người họ chạm mặt?

Anh cả bảo thủ gặp phải mẹ Khương đang làm chuyện mê tín, nghĩ bằng ngón chân cũng có thể đoán được tình cảnh khi đó.

Nhưng tại sao Khương Tự gọi điện thoại lại không tránh mặt cậu?

Gần đây rất vắng, rất ít người.

Khương Vân Hạo hoài nghi nếu cậu mở miệng nói ra gì đó sẽ bị diệt khẩu.

Khương Vân Hạo liên tục nhắc nhở chính mình, đây là xã hội pháp trị, mà Khương Tự cúp điện thoại xong thì chậm rì rì quay người sang, đặt ánh mắt lên người cậu.

Giây tiếp theo, Khương Tự ương ngạnh giơ lên nắm tay của cô, đấm về phía Khương Vân Hạo.

“Dám nói ra ngoài sẽ đấm chết cậu.”

Giọng điệu mềm mại, không hề có sức uy hiếp.

Nhưng Khương Tự không cần.

Bởi vì theo động tác của Khương Tự, vệ sĩ nhịp bước ra khỏi hàng, sôi nổi giơ nắm đấm với Khương Vân Hạo.

Ra quyền cực nhanh, phát ra tiếng gió.

“Đấm chết cậu!”

Dường như trong gió còn vang hồi âm.

Mặt Khương Vân Hạo xám như tro tàn.

Cậu dám nói ra ngoài sao?

Không dám.

Khương Vân Hạo cứ cảm thấy mình lên nhầm thuyền giặc.

Mấu chốt là chủ nhân của thuyền giặc là Khương Tự còn không có ý định cho cậu đi nhờ xe. Cô ưu nhã ngồi lên siêu xe của mình, nghênh ngang rời đi.

Thậm chí còn để lại một câu tức chết người không đền mạng.

“Chẳng phải cậu có chân sao? Tự chạy về nhà đi.”