Tro Tàn

Chương 13: Đỏ mặt




"Cậu có QQ không?"



Vì Trần Dĩnh đưa sách cho Thịnh Nhậm Tinh mượn, cậu ta đặt quyển của mập mạp ở giữa rồi cầm một cuốn sách giáo khoa ngữ văn lót trên bàn cho đủ số. Sau đó, cậu cúi đầu hí hoáy bấm điện thoại. Không qua bao lâu, sau lưng chợt truyền đến một tiếng "cộp" rất quen thuộc, là tiếng máy di động đập trong hộc bàn.

Cậu vừa quay đầu lại đã thấy Thịnh Nhậm Tinh bụm nửa mặt, đầu cúi gằm như đang trầm tư.

"Làm sao vậy?" Trần Dĩnh hỏi.

Thịnh Nhậm Tinh bỏ tay xuống rồi lắc đầu một cách trấn định với cậu, biểu tình trên mặt không có gì dị thường. Trần Dĩnh hồ nghi nhìn cậu ta một hồi, quay xuống nhìn kỹ thì phát hiện hai tai cậu đã đỏ bừng, bán đứng vẻ mặt kia hoàn toàn.

Trần Dĩnh như bừng tỉnh đại ngộ: "Có phải cậu đang..."

Thịnh Nhậm Tinh: "?"

Trần Dĩnh ghé sát vào, đè thấp giọng vì sợ bị người nghe thấy: "Có phải cậu đang lén xem phim heo không?"

Thịnh Nhậm Tinh: "...?"

Hoàn toàn không nghĩ đến chiều hướng này. Cậu câm nín liếc Trần Dĩnh một cái, cứ như đang xem một thằng ngu.

Cuối cùng suốt một tiết này Thịnh Nhậm Tinh không hề đụng chạm đến cái di động trong ngăn bàn, mãi cho đến khi học xong.

Sau khi hết tiết, Trần Dĩnh còn quay xuống nháy mắt với cậu: "Nguồn đâu?" Giống như đã đinh ninh buộc tội Thịnh Nhậm Tinh trong đầu.

"..." Thịnh Nhậm Tinh chỉ nhìn cậu ta một cách vô cảm, quả thực muốn bổ đầu cậu ta ra xem trong đó có gì. Đần đến mức không nói nổi câu nào.

Mập mạp đang nghe lén bọn họ, không nhịn được mà xen vào: "Có điều tốt nhất đừng coi ở đây."

Trong thâm tâm Thịnh Nhậm Tinh bảo lại chả, cậu là biếи ŧɦái hay sao mà đi xem phim cấm trong trường?

Trần Dĩnh tán đồng: "Đúng đúng đúng." Nói hồi lại nhịn cười không được mà bà tám với cậu, "Trịnh Hiện, cái đứa ngồi cùng bàn với cậu, bọn tớ gọi nó là đội trưởng đội vác súng. Cậu có biết vì sao nó không đi học không?"

"Tuần trước nó xem phim heo trong giờ học, còn nhờ bọn tớ yểm trợ cho nó. Kết quả là," Cậu ta vừa nói vừa phụt cười, gian nan miêu tả cảnh tượng lúc ấy.

"Lão Ban đứng ngay sau lưng nó." Lại chỉ vào cửa sổ bên cạnh Thịnh Nhậm Tinh.

"..." Thịnh Nhậm Tinh lộ ra một biểu tình khó có thể miêu tả được. Rốt cuộc cũng hiểu rõ "đây" trong miệng bọn họ là đâu.

"Càng ác là," mập mạp cắn chặt môi, "Lúc đó nó còn đang căng lều phụt chiu chiu chiu chiu chiu chiu chiu!" Mập mạp bày ra chín dấu tay khác nhau, sau đó ngón trỏ bỗng bắn vụt lên.

Trần Dĩnh hả hê: "Hahahahahhaha cái thằng đần đó bị phạt đình chỉ học một tuần!"

"..." Bỗng dưng Thịnh Nhậm Tinh khiếp sợ với văn hóa trường học của bọn này.

Cậu quay đầu nhìn sang chỗ bên cạnh, trong ngăn bàn ngổn ngang một đống sách và bài kiểm tra được nhồi nhét thành một cục. Ở rìa ngoài còn dựng hai mô hình Ninja Rùa, một trái một phải, trông cực kỳ giống hai vị thần giữ cửa.

Thịnh Nhậm Tinh tỉnh bơ hít vào một hơi, chìa chân đá đá cái ghế kế bên xích ra xa một chút. Không tự chủ được lại nghĩ đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô chủ nhiệm lúc cậu bảo muốn ngồi ở đây.

"Ba nó hỏi sao nó bị phạt, thằng đần kia dám nói do nó đánh nhau." Trần Dĩnh chỉ vào điện thoại, "Ba nó còn khen nó có khí khái nam nhi cơ!"

"Hahahahahahha ngày hôm qua đội trưởng còn bảo với tao, nó bị lão Ban dọa đến mức bây giờ sáng sớm không cứng được, nói sợ từ đây nó hết cương nổi rồi!"

"Hahahahahhahahahahahhaha"

Hai bọn họ ngồi ngay đằng trước Thịnh Nhậm Tinh, cười như hai ấm nước rò hơi. Có cậu bạn khác bị thu hút bởi tiếng cười của bọn họ, ghé lại gần hỏi chuyện gì vậy. Trần Dĩnh bảo nó đang kể về thằng đội trưởng. Cậu nam sinh lập tức hiểu trong nháy mắt, vừa liếc nhau cái đã bật cười như điên.

Thịnh Nhậm Tinh: "..."

Trần Dĩnh còn cho cậu xem tin nhắn của một tên để ảnh đại diện manga anime. Là một bức hình nền đen thêm chữ "sầu" màu trắng ngay giữa, chữ "sầu" trong đó đang lóng lánh đủ loại màu sắc. Xem ra người bạn học này thật sự rất sầu.

Thịnh Nhậm Tinh câm nín nhìn chằm chằm một hồi, tùy ý để vầng sáng cao cả của cậu chàng rọi vào trong mắt mình.

Mà Trần Dĩnh nhân cơ hội này ấn vào giao diện bạn tốt: "Anh, thêm bạn tốt đi."

Không chờ Thịnh Nhậm Tinh từ chối, cậu ta đã nói tiếp, "Tớ kéo cậu vào nhóm lớp cho."

Thịnh Nhậm Tinh đành móc điện thoại ra và đọc một con số. Cậu nhấn mở QQ, chẳng qua bao lâu di động đã reng reng reng liên hồi, thông báo có lời mời kết bạn mới.

Mấy nam sinh trước mắt đều đang cúi đầu bấm điện thoại, Thịnh Nhậm Tinh không biết ai là ai, đành ấn đồng ý hết toàn bộ. Cậu tạo một cái tệp "Tuyên Thành" rồi thảy cả bọn vào. Ngay sau đó, một người để tên toàn là tiếng Anh phát cho cậu một biểu tượng cảm xúc.

[đắc ý].

Một cái mặt màu vàng đeo kính râm đang nhe răng cười.

Sau đó, 'cyyacxx' kéo cậu vào một nhóm tên là 'lớp 11 – 3'. Cậu do dự một hồi, rồi ấn xác nhận. Vừa tiến vào, một loạt tin nhắn chào mừng xuất hiện trong cuộc trò chuyện.

Thịnh Nhậm Tinh ngẩn ra, lại ấn mở danh sách thành viên nhóm. Một hàng dài 'cô Vu', 'Thầy Trương', 'thầy Lý'...

Cậu nhớ rõ nội quy trường của Trung học số 13 nói không được mang theo di động mà. Táo bạo vậy luôn hả?

Tin nhắn trong nhóm vẫn còn đang nhảy, Thịnh Nhậm Tinh ngẩng lên muốn hỏi Trần Dĩnh thử, bỗng dưng nhìn thấy—

Cô Vu: [@X, hoan nghênh bạn học mới, nhớ sửa biệt danh trong nhóm nhé. /mạnh mẽ]

Thịnh Nhậm Tinh: "..."

Cậu chậm rãi đánh mấy chữ: [Cảm ơn cô, /ôm quyền]

Nhóm lớp ồn quá, sửa biệt hiệu xong cậu tiện tay đổi sang chế độ không làm phiền ngay. Vừa quay lại kiểm tra thì thấy có người nhắc tên.

Cô Vu: [@Thịnh Nhậm Tinh, tới văn phòng của cô một chút.]

Hiện đại quá, tiện lợi quá.

Xem như Thịnh Nhậm Tinh đã biết, năm phút đồng hồ mình dành ra để đọc nội quy trường học quả chỉ tổ bỏ đi. Cậu đút điện thoại vào túi rồi bước ra khỏi phòng học.

Còn chưa đi được mấy bước, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng các bạn nữ trong lớp hỏi thăm Trần Dĩnh: "Cậu quen bạn học mới hả? Bạn ấy..."

Sau khi bước qua ngã rẽ để xuống lầu thì không còn tiếng gì bên tai nữa. Phòng học của bọn họ ở trên lầu hai, phòng giáo viên ở khúc ngoặt giữa tầng một và tầng hai.

Gõ cửa xong, Thịnh Nhậm Tinh vừa vào thì cô giáo đã vẫy tay với cậu: "Tới đây."

Sau khi dọn sơ bàn làm việc, cô lại đưa cho cậu xem một cái bảng, là thành tích kiểm tra đợt trước của lớp bọn họ.

Cô Vu đang trầm ngâm: "Bởi vì em chuyển tới vào giữa năm, cho nên em không có các con điểm này." Cô lại lấy ra một cái bảng khác, là điểm kiểm tra thường xuyên của môn toán.

Cô gõ gõ vào cột điểm toán, "Mấy bài kiểm tra nhỏ thì không sao, nhưng chỗ này." Cô chỉ vào tờ giấy đầu tiên, "Đây là thành tích của bài thi tháng đợt trước."

"Trường chúng ta có một bảng xếp hạng tổng hợp được tính dựa trên kết quả của ba kỳ thi tháng, đưa ra xếp hạng của mỗi học kỳ. Hơn nữa trường rất coi trọng kết quả của những kỳ thi tháng này, sẽ có ảnh hưởng đến việc lên đại học về sau."

Cô Vu đẩy tờ giấy đến trước mặt Thịnh Nhậm Tinh: "Em có tham gia kỳ thi đầu năm ở trường em chưa? Có rồi thì em đưa bài thi cho cô, cô sẽ giúp em điền thành tích vào."

Thịnh Nhậm Tinh lắc lắc đầu. Lúc trường bọn họ đang kiểm tra thì cậu còn đang gây chuyện, lấy đâu ra tâm tư để thi cử cơ chứ.

Cô Vu gật đầu: "Vậy còn một cách nữa. Cô có thể giúp em tổ chức thi lại để bù vào, chẳng qua em sẽ bị trừ 20% tổng số điểm, em thấy sao?"

Trong một khoảnh khắc, Thịnh Nhậm Tinh không nói lời nào, mắt nhìn đăm đăm vào tờ giấy phía trước. Kỳ thật còn một lựa chọn nữa, đó là bỏ hẳn việc thi.

Thịnh Nhậm Tinh gật đầu: "Khi nào thì kiểm tra ạ?"

Cô Vu đặt hai tay trên bàn: "Bắt đầu từ chiều nay thì sao? Vừa lúc sách của em cũng chưa tới."

Cô còn an ủi vài câu: "Không sao cả, chỉ là một bài kiểm tra trình độ hiểu biết của em thôi. Đề sẽ không khó, chủ yếu là để em có một số điểm, em đừng áp lực quá."

Thịnh Nhậm Tinh chợt sửng sốt, hàm hồ gật đầu và nói: "Em biết rồi ạ."

"Vậy chiều nay cô sẽ tìm một phòng học trống cho em, em tới trường vào lúc..." Cô Vu đang nói với cậu về kỳ kiểm tra thì tiếng chuông chợt reng.

Đại khái sau vài phút, một giáo viên có tiết mới chậm chạp đứng lên. Họ vừa đẩy cửa văn phòng vừa cất bước như đang xông vào nơi chiến trường.

Một giáo viên nữ ngồi kế cô Vu gọi một thầy giáo mập ở phía đối diện: "Thầy Vương ơi, cùng đi không?"

Ở trên bàn của thầy Vương đặt một quyển sách, nhìn từ góc độ của Thịnh Nhậm Tinh cũng không trông giống giáo án. Thầy ta khua tay: "Cô đi trước đi, chốc nữa tôi đi."

Giáo viên kia nhướng mày rồi ôm giáo án rời đi. Lúc đi ngang qua Thịnh Nhậm Tinh, cô còn cười với cậu một cái.

Lúc này Thịnh Nhậm Tinh mới chú ý đến trang phục của cô. Người mặc một cái áo sơ mi trắng và váy ngắn, phối với tất chân màu đen, khi lướt qua bọn họ còn mang theo hương nước hoa trên người. Cô Vu khẽ nhíu mày một chút, vết chân chim lại càng khoét sâu hơn.

Lúc cô nói chuyện xong với cậu thì tiết học đã qua hơn nửa. Thịnh Nhậm Tinh bước ra khỏi văn phòng, thấy thầy giáo họ Vương kia vẫn chưa động đậy.

Cũng không có bạn học nào tới gọi ông.

Khi tan học vào giữa trưa, hiếm khi nào mặt trời trên cao có hơi chói. Trần Dĩnh hỏi cậu: "Anh Thịnh, ăn cơm trưa chung không?" Bên cạnh là một vài nam sinh cậu ta chơi thân.

Thịnh Nhậm Tinh: "Trưa nay tôi bận rồi, lần sau đi."

Khi đi trên đường, các học sinh lao qua cậu khắp bốn hướng.

Cậu và Hình Dã hẹn nhau ở cổng trường, nhưng hiện giờ bên ngoài đang đầy nhóc người. Không chỉ có học sinh, còn có xe máy tùy ý đậu ở đó, có xe hơi và xe đạp, có phụ huynh và cả một đám bất lương thoạt trông chẳng giống như người tốt, nhìn thoáng qua chẳng thể phân biệt được ai đang đón con và ai đang cản đường. Những con người từ đủ mọi khía cạnh của cuộc sống cãi cọ ầm ĩ với nhau, trông y như một cái chợ trời.

Với lượng người như thế này, đừng nói tới chuyện tìm được Hình Dã ở đâu, có một chỗ đứng thôi cũng đã khó rồi.

Đám đông chen chúc hồi lâu mới tản ra, sau đó là đủ loại các xe cộ chạy ào ào ra khỏi sân trường. Phần lớn là xe đạp, số xe máy tương đối ít.

Mò đến mù mắt vẫn không tìm thấy Hình Dã, cậu mở điện thoại gọi hắn một cuộc. Di động vừa vang lên hai tiếng đã có người bắt máy: "Cậu ở đâu?"

Thịnh Nhậm Tinh đã bị xô đẩy đến mất hết kiên nhẫn. Đối diện cậu, có một vài tên với quả đầu nhuộm tóc, thân mang quần bó, chân xỏ dép lê; trông không tốt lành được bao nhiêu. Họ nhìn chằm chằm cậu từ cách đó vài bước.

Ánh mắt không kiêng nể gì.

Sau khi phát hiện ra, cậu cắm một tay vào trong túi quần, vừa ngẩng cằm vừa nhìn thẳng tắp vào bọn họ, bộ dáng trông còn láo lếu hơn đầu bên kia. Cậu không biết cậu đang bày ra vẻ mặt gì, nhưng mấy người phía đối diện trông như chịu phải khiêu khích lớn lao lắm. Trong đó, có một người chỉ tay vào cậu như sắp xông qua đây đến nơi. Họ há mồm mắng câu gì đấy, nhưng dòng xe cộ quá ồn khiến Thịnh Nhậm Tinh chẳng thể nghe thấy gì.

Cậu kéo căng khóe miệng, dựng ngón giữa một cách khinh bỉ với bọn họ. Đầu đối diện nổi trận lôi đình, một vài người chỉa ngón giữa đáp trả cậu, có điều giao thông đông đúc quá nên không thể qua đây được.

Hai bên đua nhau so ngón giữa cách một con đường lớn, Thịnh Nhậm Tinh chợt cảm thấy vừa ngu vừa mắc cười. Vì thế cậu điều chỉnh góc độ, chụp một bức ảnh, chuẩn bị lát nữa đăng lên vòng bạn bè.

Mặc xác phe đối diện bị hành động của cậu chọc tức đến sắp nổi khùng, cậu lại lật tay áp điện thoại di động về bên tai: "Cậu bảo cậu ở đâu cơ?"

Đầu bên kia không đáp lại. Cậu nghi hoặc nghiêng đầu, nhòm thử xem có phải cúp máy rồi không.

Lại vừa lúc nhìn sang bên kia, chợt thấy Hình Dã buông máy xuống và bước tới.

"?"

Hình như cậu hoa mắt rồi, Hình Dã vừa cười đấy à?

Thịnh Nhậm Tinh chạy qua: "Ban nãy cậu vẫn luôn đứng đó hả?"

Hình Dã gật đầu, khen một câu: "Dáng đứng đẹp đấy."

"...?"

Bây giờ đã có thể khẳng định, Hình Dã thấy rõ trận đọ ngón giữa giữa cậu và đám ngốc kia.

"Cậu vừa chụp tôi đấy hả?" Thịnh Nhậm Tinh chợt cảm thấy bộ dáng cầm di động vừa rồi của hắn trông không đúng lắm, hệt như đang chụp ảnh vậy.

Bọn họ vừa nói chuyện vừa băng qua đường khi Hình Dã đột nhiên kéo bả vai cậu về một phía. Ở bên cạnh, một chiếc RSZ chạy lướt qua với tốc độ hơn 20 dặm một giờ, tiếng gầm rú của động cơ tạc rớt nửa con phố. Trên yên xe là bốn cậu nam sinh, dáng vẻ không chút nào để ý tới biểu cảm nhăn nhó của người đi đường, trên mặt còn ẩn chứa một tia kiêu ngạo thoáng qua như chớp. Thịnh Nhậm Tinh nhăn mày, ghét bỏ dời tầm mắt đi.

Lần theo bóng dáng của chiếc xe máy, cậu quét ánh nhìn qua con phố đằng trước, bỗng dưng phát hiện đám người mặc quần bó kia đã không còn ở đó nữa. Không biết bọn chúng đã chạy từ khi nào.

Chúng rời đi sau khi nhìn thấy Hình Dã à?

Thịnh Nhậm Tinh đi theo Hình Dã qua đường rồi vào trong một con hẻm nhỏ. Bên trong rất náo nhiệt, khắp hai dãy đường đầy ắp những quán ăn, khách trong các cửa tiệm đa số đều là học sinh.

Hình Dã dẫn cậu đến một căn nhà ở cuối dãy, tên là 'Sủi cảo của A Thang'.

Bên trong vẫn còn chỗ ngồi, sau khi tìm được một bàn, Hình Dã đưa thực đơn sang cho Thịnh Nhậm Tinh. Cậu quét mắt nhìn quanh một vòng, trong lòng không vừa ý mấy. Hơn nữa cậu đang cảm thấy hơi nóng, không muốn ăn nhiều quá.

Vì thế cậu tiện tay chọn bừa sủi cảo trứ danh của nhà bọn họ rồi hỏi hắn: "Có hành không?"

Hình Dã: "Có, nhưng xin không lấy vẫn được."

Thịnh Nhậm Tinh lại đẩy thực đơn trở về. Hình Dã cầm bút gạch đi số '1' trên đơn đặt của cậu, sửa lại thành số '2', rồi cầm tờ giấy đứng dậy. Thịnh Nhậm Tinh cản hắn lại: "Tôi mời cậu."

Xong lại lấy tờ đơn từ trên tay hắn đi gọi món.

Lúc quay về, cậu hỏi: "Cậu ăn ít thế có no không?" Cậu có nhìn lướt qua khẩu phần, một tô sủi cảo đó rõ ràng không đủ cho một thiếu niên tuổi đang lớn.

Bản thân cậu là do nóng quá nên không muốn ăn nhiều, nhưng Hình Dã trông không giống như một người sẽ ăn ít.

"Đủ rồi." Hình Dã gật đầu, tay kéo khóa áo đồng phục xuống, "Mới vừa tỉnh ngủ, không đói lắm."

"Hồi sáng cậu trốn học để đi ngủ á?" Thịnh Nhậm Tinh trố mắt nhìn hắn.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì bỗng hơi cạn lời.

Cậu còn tưởng rằng Hình Dã trốn học là để đi net, đánh bi-da hay gì, ai ngờ đâu nguyên nhân thật lại giản dị và tùy tiện thế. Chính Thịnh Nhậm Tinh trước kia cũng từng trốn học, vốn dĩ đám bọn họ trong trường cũ cũng không phải học sinh ngoan gì cho kham. Thế nhưng đây quả là lần đầu tiên cậu gặp một người chuyên môn cúp học để đi ngủ.

Có lẽ ý nghĩ của Thịnh Nhậm Tinh quá lộ liễu, Hình Dã hiếm khi sẽ mở miệng giải thích thêm một câu: "Bàn học ở trường cứng quá, ngủ bị tê tay."

"..." Bởi nên vốn dĩ nó đâu phải dùng để ngủ.

"Cậu trốn học không bị thầy giáo bắt à?" Thịnh Nhậm Tinh rút một tờ giấy ra lau sơ bàn ăn.

Hình Dã khẽ vuốt mặt, thoạt trông còn có vẻ hơi buồn ngủ, rồi lắc đầu. Hắn không nhắc đến việc lỡ như hắn có cúp hết tiết sáng nay, không chừng cũng không có giáo viên nào phát hiện.

Thịnh Nhậm Tinh nhìn hắn: "Cậu ăn xong rồi định ngủ tiếp à?"

Hình Dã nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu đến lúc đó còn mệt."

"..."

Thịnh Nhậm Tinh đổ nước trắng vào một cốc nhựa, lấy nước thay rượu mà kính hắn một ly.

Hình Dã phì cười.

Hoàn cảnh hai bọn họ gặp mặt những lần trước đều có hơi đặc biệt. Cho tới giờ, ấn tượng của cậu với Hình Dã chỉ gói gọn trong lạnh, ngầu, như một cái máy làm đá bật mọi lúc mọi nơi vậy. Thế nhưng hiện tại, có thể là vì đang ở ngoài trường học, rõ ràng là Hình Dã đã thả lỏng đôi chút, không còn cái cảm giác cách xa người khác vạn dặm nữa.

Rất dễ ở chung.

Thịnh Nhậm Tinh lại uống thêm một chén nước. Bởi vì mấy hôm trước trời vẫn luôn mưa, quần áo ngày hôm nay của cậu có hơi dày. Hơn nữa, cậu còn mặc một chiếc hoodie liền mũ, cũng chẳng thể cởi ra được.

Cậu thầm nhủ, ăn xong mình phải về khách sạn thay đồ. Không phải chỉ vì trời nóng, mà còn do bộ quần áo trắng này của cậu đã trải qua một trận ẩu đả với bọn đầu vàng, sau đó còn lăn lộn trong rừng cây cùng với Hình Dã. Nghĩ đến việc mình phải mặc bộ đồ này trong suốt một buổi chiều nữa, cậu đã cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu.

Nhớ đến đó, cậu lại dời mắt qua bộ đồng phục rõ dơ hầy của Hình Dã —— còn là vì mình nên nó mới dơ.

Tự dưng cậu hơi chột dạ: "Thương tích trên người cậu đỡ hơn chưa?" Cậu đang hỏi về mấy cái lần trước lúc hắn đấu trên võ đài.

Hình Dã bất ngờ, sau lại gật đầu. Hắn không còn bôi thuốc ở đuôi lông mày nữa, miệng vết thương đã kết vảy, có thể nhìn ra được là đã lành khá tốt.

Nhưng hiển nhiên Thịnh Nhậm Tinh không hỏi đến vết cắt trên mặt hắn.

Đúng lúc này, sủi cảo của bọn họ được bưng đến.

Hai tay của Thịnh Nhậm Tinh di khỏi mặt bàn, chỉ vào xương sườn bên trái người mình: "Chỗ này thì sao?"

Ngày ấy cậu phát hiện Hình Dã sẽ thường xuyên ấn vào nơi đó, như để nén bớt cơn đau. Ngoài ra, lúc bọn họ đánh nhau ban nãy, Hình Dã đã che chắn rất kỹ vị trí này.

Hình Dã lại gật đầu, rồi chuyền một đôi đũa sang cho Thịnh Nhậm Tinh.

Cậu nhận lấy nó, hỏi: "Sau đó cậu có đi bệnh viện không?"

"Có." Hình Dã thấy cậu vẫn còn đang nhìn mình thì áp tay lên sườn trái, bảo: "Chỉ bị nứt xương một chút ở đây thôi."

Ngữ khí nhẹ nhàng và bâng quơ như đang nói "trời hôm nay có hơi lạnh".

Thịnh Nhậm Tinh lập tức trừng to mắt: "Vậy hôm nay cậu còn đánh nhau với tôi làm quái gì?!"

Hình Dã lắc đầu: "Cái đấy không tính."

Quả thật là không tính. Không chỉ nói đến việc hắn không đánh trả, mà về sau, Thịnh Nhậm Tinh cũng cố ý nhắm vào những nơi hắn đã giơ tay đỡ sẵn, hệt như hai bọn họ đang cùng nhau luyện quyền thật vậy. Có điều, qua trận kia hắn cũng phát hiện rằng Thịnh Nhậm Tinh có gốc gác đánh võ tự do, hẳn là trước kia đã từng học qua căn bản.

Bảo sao khi ấy dám lấy một địch nhiều như vậy.

Thịnh Nhậm Tinh xem hắn lắc đầu, chỉ thấy trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh, cười trừ một tiếng: "Làm bao cát mà còn tự hào thế?"

Cậu cố nhớ lại xem lúc ấy mình có lỡ đập vào xương sườn của Hình Dã không, lại phát hiện do quá kích động nên mình chẳng để ý tới điều gì. Hơn nữa dù không trúng hắn đi chăng nữa, cậu không tin là động tác mạnh bạo của bọn họ không hề tác động đến nơi ấy.

Thịnh Nhậm Tinh nhìn Hình Dã, cậu muốn nổi giận, nhưng thấy dáng vẻ chả sao cả của hắn thì cứ cảm thấy như mình đang làm quá lên vậy.

Vì thế cậu mạnh tay chọc đũa vào trong tô, lớp vỏ sủi cảo bị cậu đâm thủng, làm đống nhân thịt bên trong nổi lềnh bềnh trên bề mặt.

Cậu giận dỗi hỏi: "Hôm nay cậu đánh với tôi làm gì cơ chứ?" Âm giọng lại không tự chủ được mà dịu xuống đôi ít.

Hình Dã giật mình, vô ý thức nhướng mày một chút.

Bởi vì khi ấy Thịnh Nhậm Tinh đã nhìn hắn. Dáng vẻ trông như cậu sẽ rơi nước mắt nếu không được phát tiết vậy.

Vì thế hắn đề xuất đánh một trận theo bản năng, trong nháy mắt kia, hắn bỗng quên mất rằng mình đang bị thương. Sáng hôm nay hắn trở về ngủ kỳ thật cũng là do cần phải nghỉ ngơi qua cơn đau.

Nhưng nhìn thấy đống sủi cảo đã bị phanh thây thành tám khối của Thịnh Nhậm Tinh, hắn nuốt lời nói ấy xuống. Hắn cảm thấy nếu mình nói ra, chắc đối phương sẽ chẳng còn cái sủi cảo nào để ăn nữa.

Thấy Thịnh Nhậm Tinh nhìn thẳng tắp vào mình, bộ dạng như nếu không nhận được đáp án thì sẽ không cho qua chuyện, hắn lẩm bẩm: "Cậu ra tay trước mà."

Thịnh Nhậm Tinh nghẹn họng ngay tức khắc. Hình như đúng là tự mình động thủ trước, hơn nữa đối phương còn kiên quyết không đánh trả lại mình.

Cậu lập tức từ bỏ truy vấn, nhỏ giọng hừ một tiếng rồi đổi chủ đề: "Cậu có QQ không?"