"Bằng không thì sao lại đột nhiên chuyển tới trường chúng ta chứ."
—
Chủ lực đã dừng tay, những người kế bên cũng dần bị ngăn lại. Sau khi tình hình đã bình tĩnh lại, ánh mắt âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước của thầy Lý đảo qua tất cả mọi người: "Còn đánh không?"
Còn cường điệu nhìn thẳng vào Thịnh Nhậm Tinh, đến khi không nhìn thấy vết thương nào rõ rệt trên người cậu mới nhẹ thở ra một hơi.
Thịnh Nhậm Tinh – người khơi mào chiến trận, đã bị một câu của Hình Dã hàng phục, cúi đầu không nói lời nào. Còn những người khác, một là mới phản ứng lại kịp, bắt đầu hãi những việc mình làm nên không dám nói lời nào — như Trần Dĩnh và mập mạp. Hai là mấy lão gạo cội biết rõ lúc này nói chuyện chỉ tổ châm dầu vào lửa, vì vậy dứt khoát giả điếc — như đám đầu vàng.
"Tất cả vào văn phòng của tôi!" Thầy Lý hừ thật mạnh một tiếng, rồi phất tay áo rời đi.
Một vài người yên lặng đi theo sau, những người khác tản ra như chim, có đứa khôn lỏi còn định canh me ở bên ngoài văn phòng để thám thính tin tức. Hình Dã nghĩ ngợi một hồi, cũng chêm theo đi vào văn phòng như lẽ đương nhiên.
Trong văn phòng, thầy Lý đập bàn thật mạnh: "Nói!" Những đứa nhát gan bị ông dọa tới giật nảy mình.
Bầu không khí im lặng bao trùm, làm thầy Lý càng sôi máu hơn: "Nói mau! Không phải vừa rồi oách lắm hả! Sao bây giờ câm như hến rồi?"
"Thầy ơi, chúng em sai rồi, chúng em không nên đánh nhau trong trường." Vừa dứt lời, Tưởng Tĩnh quyết đoán nhận lỗi.
Cái nết của Trung học số 13 như thế nào, ai nấy đều biết cả. Các giáo viên biết rõ rằng trông cậy vào việc mấy cậu học sinh nóng máu này có thể yên ổn là không thể, cho nên bọn họ đã không còn ngạc nhiên mấy khi chứng kiến các cuộc 'luận bàn nhiệt tình' này nữa.
Những ngôi trường khác đều sẽ phê bình và yêu cầu viết kiểm điểm nếu xử nhẹ, nghiêm trọng hơn sẽ gọi về cho phụ huynh, vi phạm càng lớn thì phạt càng nặng.
Nhưng đối với người như bọn này, kiểm điểm gì đó đều nhẹ cả, gọi về cho phụ huynh mới là hình phạt lớn nhất.
Đối với các giáo viên cũng vậy. Trừ phi là đánh tới mức nhập viện, bất đắc dĩ lắm các thầy cô mới gọi về cho gia đình.
Cho nên hầu hết thời gian, các giáo viên đều sẽ làm ầm ĩ lên một chút, sau đó nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.
Huống hồ lần này tuy có nhiều người tham gia, nhưng tình huống cũng không tính là nghiêm trọng lắm, đứa nào đứa nấy vẫn còn tung tăng nhảy nhót được. Cho nên trong cân nhắc của bọn họ, khả năng cao chỉ là phê bình miệng rồi viết kiểm điểm thôi.
Vì thế dẫn trước cúi đầu nhận lỗi như vậy, là để chìa một bậc thang để các thầy cô có thể xử nhẹ tay.
Bọn họ đều đã tính toán cẩn thận rồi, ai ngờ thầy Lý căn bản không hề bước lên bậc thang của họ: "Ai đùa với cậu!" Một chân quét banh kế hoạch đã định sẵn.
Thầy quản sinh vẫn sầm mặt như cũ, nhìn chằm chằm vào bọn họ một cách công tư phân minh: "Các cậu giỏi quá mà, quả thực là coi trời bằng vung! Ẩu đả đánh lộn, bắt nạt bạn học mới, không coi người lớn ra gì cả! Trong mắt các cậu có còn các thầy cô đây không!" Ông đột nhiên đập bàn một phát, dường như đang hụt hơi, "Còn có trường học không!"
Chầu mắng này làm bọn Tưởng Tĩnh ngớ ra đó, theo ngay sau là cảm giác oan ức đến khó chịu. Chưa hỏi gì mà đã trực tiếp phán bọn họ là bên gây chuyện rồi!
Đặc biệt là đầu vàng, cậu ta bị vụt mất cơ hội đầu tiên để chiếm thế thượng phong, thành thử bị đè ra đánh từ đầu đến cuối, xong trận còn bị giá họa một cách oan uổng. Một luồng khí tức giận chợt bùng lên từ đỉnh đầu cậu ta.
Cậu ta há mồm định phản bác, nhưng lại bị người đá nhẹ đằng sau lưng. Vừa ngoảnh đầu, Hình Dã đã thu chân lại, mắt không thèm xem cậu ta.
Có vẻ như thầy Lý không thấy được động tác nhỏ này, bắt đầu chỉ vào đầu vàng mắng: "Sao, đánh nhau mà còn đòi công đạo à? Không chịu nhận thì bây giờ cút hết về nhà cho tôi!"
Đầu vàng hít sâu một hơi, gạt phắt đi bàn tay đang siết cậu của Tưởng Tĩnh: "Nhận ạ!"
"Xin lỗi bạn học mới đi!" Thầy Lý không đổi sắc mặt.
"Rất xin lỗi cậu." Tưởng Tĩnh tiên phong nói với Thịnh Nhậm Tinh trước. Những người khác nhìn nhau một hồi, cũng cất tiếng xin lỗi.
Cậu ta huých huých đầu vàng, đầu vàng cũng không tình nguyện bảo, "Rất xin lỗi!"
Thịnh Nhậm Tinh nhìn bọn họ, lại nhìn thầy Lý, tầm mắt đảo qua Hình Dã cũng đang tựa vào tường trông cậu. Cậu lạnh nhạt kéo căng khóe miệng: "Không sao cả."
Lúc ấy đầu vàng suýt nữa đã nhảy dựng lên đòi đập lộn thêm một trận, nhưng Tưởng Tĩnh đã mạnh mẽ ngăn chặn cậu ta lại.
"Quay về viết bản kiểm điểm 5000 từ, ngày mai nộp cho tôi! Có nghe không đấy, không nộp thì đừng hòng đến lớp nữa!" Thầy Lý chỉ vào cửa ra.
Đầu vàng dẫn đầu cả bọn cất bước ra ngoài, trông bóng dáng như muốn vung nắm đấm lắm rồi. Hình Dã nhìn Thịnh Nhậm Tinh một lát, cũng đi ra theo.
Trong phòng còn sót lại hai người Trần Dĩnh và mập mạp vẫn luôn không nói gì, thầy Lý gào với bọn họ: "Còn chưa đi nữa? Không muốn đến lớp hay gì?"
Hai người bọn họ cảm giác như phước lành đột ngột rơi từ trên trời xuống, ngay cả kiểm điểm bọn họ cũng không bị bắt viết, lập tức vấp té bật ngửa xông ra ngoài.
Bây giờ người duy nhất còn lại trong phòng là Thịnh Nhậm Tinh.
"Người sao rồi? Có cần đi bệnh viện không?" Trái ngược với ban nãy, thái độ của thầy Lý tốt hơn hẳn khi nói chuyện với cậu. Thậm chí, ông còn quan tâm lo lắng nhìn đống vết bẩn trên quần áo cậu.
"Không cần." Rõ ràng là được thầy Lý gián tiếp giúp đỡ trong trận ẩu đả lần này, nhưng biểu tình của Thịnh Nhậm Tinh còn kém hơn so với lúc đang đánh nhau ngoài kia. Lúc nghe thấy ông hỏi chuyện, cậu lạnh lùng phun ra hai chữ.
"À, vậy thì tốt rồi." Thầy Lý gật gật đầu, giữa mày hơi nhăn lại. Ông cầm bình giữ ấm uống một ngụm trà, dường như đang sắp xếp câu chữ.
Thịnh Nhậm Tinh nhìn vào mắt ông, đột nhiên mở miệng: "Là em động thủ trước."
"Hả?" Thầy Lý chợt sửng sốt.
"Nên em sẽ không nói ba em, cũng sẽ không gây phiền phức gì cho những người đó." Nói đoạn, cậu xoay người rời đi. Cửa văn phòng bị cậu đóng sầm lại, vang lên một tiếng rung trời.
Thầy Lý ngây người như phỗng ở đằng sau cậu. Người giáo viên vẫn luôn im lặng đứng kế bên ông bây giờ mới mở miệng cảm thán: "Cái cậu Thịnh Nhậm Tinh này cũng không phải dạng vừa đâu."
Một giáo viên khác phụ họa: "Bằng không thì sao lại đột nhiên chuyển tới trường chúng ta chứ."
"Ừa, một vị tổ tông chuyển vào rồi."
"May ra không phải lớp tôi."
Thầy Lý quay qua mắng: "Đừng nói bậy nữa."
Nhấp một ngụm trà xong, ông lại thở dài: "Vẫn là một đứa trẻ thôi."
Sau khi đầu vàng đi đầu tàu bước ra khỏi phòng, cậu ta mặc xác những người khác đang gọi mình đằng sau lưng. Đi được một đoạn, Tưởng Tĩnh mới bắt được cậu ta: "Mẹ mày đi nhanh như hỏa tiễn thế."
"Đừng chạm vào ông!" Đầu vàng hất tay cậu ta ra, xoay người đứng đối mặt với Tưởng Tĩnh trong hành lang: "Ông mày khó chịu vãi! Mẹ nó tao bắt đầu hay gì! Mắc mớ gì lão Lý bắt tụi mình phải xin lỗi!"
Xong trỏ thẳng vào mũi Tưởng Tĩnh: "Mày cũng chân chó theo đám chúng nó, kéo kéo tao làm mẹ gì! Bộ đầu năm nay đếch được nói thật nữa à?"
Tưởng Tĩnh cau mày đẩy tay cậu ta ra: "Lão Lý đang muốn tốt cho mày đấy."
"Cái chó má chứ tốt với tao!"
Một người anh em bên cạnh họ trông như đang suy tư điều gì: "Nghe bảo gia cảnh của học sinh chuyển trường lớn lắm? Hình như tòa nhà đằng kia là do nhà nó quyên góp đó." Cậu ta chỉ vào một tòa nhà ở bên trái khuôn viên trường, nơi đang được tiến hành xây dựng.
Đã lâu rồi Vạn Quan Tây không cáu đến mức này, cậu ta chỉ vào tòa nhà đó: "Cái mẹ nó chỉ vì thế thôi?!"
Tưởng Tĩnh nhìn cậu ta, lâu sau mới nói: "Chỉ vì thế thôi."
Mà Thịnh Nhậm Tinh – người đang được "thiên vị", cũng không bày ra một bộ dáng thắng cuộc như bọn họ tưởng. Sau khi bước ra khỏi phòng, mặt cậu gần như sắp đóng băng tới nơi. Cậu cảm thấy như đám người trong trường này đều chó má cả.
Đi được nửa đường thì đột nhiên vòng lại, bước vào một mảng rừng cây nhỏ. Cậu đứng sững một hồi lâu, bỗng hung hăng đạp một chân vào cái cây bên cạnh, khiến lá cây rơi xuống rào rào.
Cậu vẫn chưa hả giận, lại hung hãn đấm mạnh vào thân cây một phát. Lớp vỏ cây thô ráp sượt qua đốt ngón tay cậu, nhưng cứ như cậu không cảm thấy đau đớn gì.
Một hồi lâu, cậu mới dừng tay lại: "Ra đây!"
Hình Dã bước ra từ giữa rừng, tầm mắt rơi từ mặt Thịnh Nhậm Tinh xuống nắm tay cậu.
Thịnh Nhậm Tinh nhìn hắn: "Cậu tới làm gì?" Ngữ khí rất cáu gắt.
Cậu lại cười lạnh một tiếng, "Trả thù cho anh em cậu à? Tới đánh tôi ư?"
Cậu chỉ cảm thấy lồng ngực của mình đang ứ nghẹn. Kể từ khi chuyển đến môi trường mới, cậu vẫn luôn đè nén cảm xúc của mình, cứ nghĩ rằng rồi mình sẽ thích ứng được thôi, nhưng cậu vẫn mãi không thể.
Mỗi một ánh nhìn dò xét của những bạn học, tầm mắt xa lạ của các giáo viên, cái ngăn bàn trống không, số đề tài nói chuyện mình không thể tham gia vào... Những thứ ấy trĩu nặng từng giọt như một miếng bông gòn đẫm thuốc súng, đổ ào vào trong ngực cậu, chỉ chờ ít đốm lửa nhỏ để lan rộng như một cơn cháy rừng.
Thái độ vừa rồi của thầy Lý chính là mồi dẫn.
Lúc cậu quyết định động thủ, cậu đã sẵn sàng tiếp thu mọi hậu quả mình gây nên, nhưng hóa ra cũng chỉ là nói đôi ba câu rồi buông tha cả thảy.
Nhưng cậu không vui tí nào.
Những người đó cảm thấy đây là thiên vị, là chiếu cố, nhưng kỳ thật điều đấy chẳng khác gì một sự bài xích âm thầm. Vừa rồi cậu đứng nhìn bọn họ trong văn phòng, nhưng hệt như cậu đang trong một đất nước của riêng mình vậy.
Thịnh Nhậm Tinh trừng mắt nhìn Hình Dã, trừng đến mức hốc mắt không nhịn được mà đỏ lên, nghĩ, hóa ra Tuyên Thành vốn chẳng chào đón mình chút nào.