Tro Tàn Rực Cháy

Chương 5




Nguyên một kì nghỉ hè này tôi đều làm thêm ở Kim Cương.

Lần thứ hai gặp Chu Tẫn là vào buổi tối ngày hôm sau khi anh cầm lon coca kia đi.

Lầu ba của KTV vàng son lộng lẫy, đèn đuốc huy hoàng.

Siêu thị nhỏ ở vị trí trung tâm của lầu ba, thiết kế như vậy để thuận tiện cho việc mua đồ của khách hàng.

Lúc không có người tôi sẽ đứng cắt trái cây ở quầy bar, còn Đào Tử thì lười biếng ngồi cạnh gọi điện thoại cho cậu bạn trai yêu qua mạng của mình.

Sau đó trong những âm thanh thấp thoáng truyền tới, tôi nhìn thấy cửa thang máy ở phía xa mở toang, có mấy gã đàn ông xăm đầy hai cánh tay đi ra với vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Bọn họ lướt ngang qua cửa kính trước mặt siêu thị rồi đi thẳng vào một gian phòng ở cuối hành lang.

Tôi liếc mắt nhìn một cái rồi mau chóng cúi đầu.

Gã trai cầm đầu trông rất trẻ tuổi, hai tay đút túi quần, miệng ngậm một cây kẹo m út, mặt mày lạnh lùng nhưng cũng lộ vẻ nổi loạn không thèm che giấu.

Đó chính là Chu Tẫn.

Bọn họ đi vào phòng riêng nhưng không khóa kín cửa, chỉ một lát sau đã truyền ra hàng loạt tiếng đánh nhau ầm ĩ, có tiếng tay đấm chân đá lên da thịt còn xen lẫn cả vô số tiếng chửi rủa và kêu khóc.

Ngay sau đó là mấy tên đàn ông mặt mũi bầm dập bị đạp ra ngoài.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Chu Tẫn đánh nhau.

Anh giơ chân đạp mấy tên kia ngã xuống dưới, mỗi nắm đấm rơi xuống mặt đối phương đều phát ra tiếng thùm thụp khiến lòng người run sợ.

Cuối cùng gã trai kia đứng thẳng lên, x0a nắn cổ tay đã ê ẩm, mặt hiện vẻ lạnh lẽo nhìn những người đó: "Cút đi, sau này ông đây còn nhìn thấy chúng mày tới chỗ này thì tao gặp một lần đánh một lần."

Lúc đám người kia sợ đến nỗi tè ra quần thì tôi cũng vội cúi đầu xuống giả bộ như chưa nhìn thấy gì.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, ngay lúc tôi đang nghiêm túc cắt trái cây cho vào khay thì có tiếng bước chân đến gần, có một bàn tay giơ đến trước mặt tôi rồi gõ xuống bàn.

"Chị à, có phải mình từng gặp nhau ở đâu rồi không?"

Vẫn là giọng nói quen thuộc ngày hôm qua nhưng đã không phải giọng điệu hung ác tàn nhẫn khi nãy, ngược lại còn mang chút đùa giỡn và chế nhạo.

Nhưng mà hình như bàn tay đang gõ bàn kia vừa nãy đã cầm gậy đập người.

Tay tôi khựng lại, mới ngẩng đầu lên liền chạm vào đôi mắt đen láy của anh, tôi chỉ biết cười xấu hổ: "Hôm qua chúng ta vừa gặp nhau, ha ha."

Chu Tẫn cong môi cười lên, tay chống vào hai cạnh bàn rồi nhìn tôi với nụ cười nhạt: "Tôi nợ em bao nhiêu tiền ấy nhỉ?"

"Hả? Cậu không có nợ tiền tôi." Khuôn mặt tôi trông rất nghiêm túc: "Em trai đừng quậy nữa."

"..."

Câu "em trai" này vừa phát ra đã khiến Chu Tẫn sửng sốt, sau đó trong mắt anh dần tràn ngập ý cười: "Ngày hôm qua thái độ của em cũng không phải thế này."

"....Ngày hôm qua anh cũng không đánh người."

"...."

Anh nhướng mày rồi lại ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng giải thích: "Em sợ cái gì, tôi không đánh con gái."

Mặc dù không đánh con gái nhưng đã đánh nhau thì cũng không phải là trẻ ngoan.

Tôi chửi thầm trong lòng nhưng trên mặt chỉ cười không nói thêm gì, tay tiếp tục cắt trái cây còn đầu chỉ mong gã này mau mau rời đi.

Vậy mà anh lại thảnh thơi đứng dựa vào quầy bar, vừa ăn trái cây trong khay vừa câu được câu không mà đứng nói chuyện với tôi:

"Tên em là Đại Yên đúng không, là sinh viên của Cửu Kinh à?"

"Em tới đây làm thêm thì Vương Đức Hưng trả cho em bao nhiều tiền?"

"Buổi tối em về nhà có sợ không? Có ai tới đón em về nhà không?"

Hai bên chẳng quen biết gì nhau mà anh còn hỏi một đống chuyện như thế trông đáng ghét cực kỳ.

Nhưng anh vẫn cứ nhìn tôi một cách nghiêm túc rồi thỉnh thoảng lại cười, mặt mũi cũng chẳng sợ hãi gì, ánh mắt thẳng thắn vô tư phảng phất không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Chẳng biết là thực sự không hiểu hay đang giả bộ không hiểu.

Tôi cau mày, trong lòng đang nghĩ không biết nên trả lời anh thế nào thì bên ngoài cửa kính có một thanh niên tóc vàng miệng đang ngậm điếu thuốc đi tới:

"Có chuyện gì vậy anh Tẫn, đi thôi anh."

Chu Tẫn ừ một tiếng, lúc đứng dậy còn thuận tay cầm hai lon coca trên giá đi luôn.

Tôi cứ nghĩ anh đưa cho gã tóc vàng kia nhưng kết quả anh lại đặt lon coca lên bàn: "Tôi có việc nên đi trước đây, cái này cho em."

Giỏi thật đấy.

Đợi đến lúc mấy người họ đi rồi tôi cầm lon coca kia đặt lại trên kệ một lần nữa.

Trong nhận thức của tôi, tôi và Chu Tẫn là người của hai thế giới khác nhau.

Từ nhỏ thành tích học tập của tôi đã rất ưu tú, là học sinh ngoan ngoãn trong mắt mọi người.

Mà Chu Tẫn, lại là một gã lưu manh.

Anh thường xuyên đến Kim Cương bởi vì nơi này là địa bàn của Phó Lôi, anh tới đây trông chừng thay anh ấy.

Kim Cương bên ngoài trông ngăn nắp đẹp đẽ, huy hoàng xán lạn nhưng những thứ phát sinh không một tiếng động trong bóng tối kia, thì một nhân viên phục vụ nhỏ bé chỉ phụ trách thu ngân ở siêu thị như tôi sẽ không thể biết.

Sau này tôi thường xuyên nhìn thấy anh ở Kim Cương.

Anh hay đi cùng với thanh niên tóc vàng gọi anh là anh Tẫn.

Tóc vàng nhìn qua cũng chẳng lớn hơn anh mấy tuổi, đầu mũi tròn tròn, trông khuôn mặt cậu ta rất buồn cười, cậu ta hay gọi tôi là "chị dâu".

Tôi vô cùng hoảng sợ: "Cậu, cậu đừng có mà gọi lung tung!"

Vẻ mặt của tóc vàng cực kỳ vô tội, đang định mở miệng nói gì đó thì lại bị Chu Tẫn quay lại vỗ một phát vào đầu: "Biến giùm!"

Sau đó anh đặt một lon coca lên bàn rồi nhìn về phía tôi.

Gã trai nhìn trông rất bình tĩnh, còn ho nhẹ một cái nhưng vấn đề là vành tai đã hơi ửng hồng.

Khoảnh khắc mắt vừa chạm mắt tôi liền cúi đầu, đẩy lon coca kia lại chỗ anh.

"Tôi không thích uống coca, anh cầm đi đi."

"Thế em thích uống cái gì?"

"....Nước sôi."

"....Em có bình giữ nhiệt không, tôi đi rót cho em."

"...."

Hôm nay lúc được tan làm đã là hơn mười giờ tối.

Mà cuộc sống về đêm ở thành thị vẫn rất náo nhiệt, xe cộ lên phố rất nhiều.

Nhà tôi cách Kim Cương tầm mười phút đi xe điện, mấy ngày đầu đi làm mẹ tôi tới đón tôi vài lần nhưng sau rất nhiều lời khuyên bảo của tôi thì cuối cùng bà ấy cũng đồng ý cho tôi tự đi xe về nhà.

Nhưng không ngờ hôm ấy tôi vừa thay quần áo ra cửa liền nhìn thấy Chu Tẫn.

Anh ngồi trên một chiếc xe máy trông rất ngầu, thấy tôi đi ra liền dập tắt điếu thuốc trong tay, cười vô cùng rạng rỡ:

"Chị à, để tôi đưa em về nhà đi."

"...Không cần, nhà tôi cách đây rất gần."

"Vậy em đưa tôi về nhà?"

Anh nhướng mày, nhếch miệng cười nói: "Rồi lát nữa tôi lại đưa em về?"

Tôi thở dài, nói với anh một cách bất đắc dĩ: "Chu Tẫn, tôi với anh không quen biết gì nhau."

Trong tiềm thức tôi luôn cảm thấy phải phân rõ giới hạn với anh.

Hành động của gã lưu manh này trong vài ngày nay đã thể hiện rõ là đang muốn cua tôi, tôi nhất định phải bóp tắt ý nghĩ đó của anh trong lúc nó vừa được sinh ra.

Quả nhiên tôi vừa nói xong thì nụ cười trên môi Chu Tẫn đã tắt ngấm, anh nghiêm túc nói với tôi: "Rồi cũng sẽ quen thôi, nào có ai ngay từ đầu đã thân quen với nhau đâu."

"Anh biết ý của tôi mà, vốn dĩ chúng ta đã không phải người cùng một thế giới, sau này cũng sẽ không thân quen được."

Lời nói đến vậy thôi, lúc này ánh mắt của Chu Tẫn tối sầm lại, im lặng một lúc mới nói---

"Ừ, tôi hiểu rồi."

Sau đó anh đội mũ bảo hiểm lên phóng xe lao đi ngay.

Những ngày sau tôi gặp lại anh ở KTV anh cũng sẽ không liếc tôi một cái, mặt lộ vẻ hờ hững đi ngang qua không thèm chớp mắt.

Cũng không hề nói thêm câu nào với tôi.

Đào Tử còn lân la hỏi chuyện: "Chu Tẫn sao vậy, không phải bữa trước còn thấy cậu ta định theo đuổi cậu sao? Gì mà mới mấy ngày đã tắt lửa rồi."

Tôi gõ đầu cô ấy một cái: "Cậu đừng có nói nhảm."

Đã là người của hai thế giới khác nhau, thì nhất định phải phân biệt rõ ràng.

Tôi là học sinh ưu tú Đại Yên, anh là gã lưu manh Chu Tẫn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng tôi sẽ vĩnh viễn không có giao thoa gì với nhau.

Nhưng mà mấy ngày làm thêm cuối cùng trước khi khai giảng, tôi lại nhìn thấy một đống gương mặt quen thuộc tới đây hát karaoke.

Nam thanh nữ tú, tuổi trẻ phấn chấn năng động, ai nấy đều mang vẻ mặt tò mò thích thú.

Đúng vậy, những khuôn mặt quen thuộc đó là đám bạn học gia cảnh giàu có của tôi.

Sau khi lên đại học thì quan hệ của tôi và một vài bạn học trong lớp không được tốt lắm.

Chủ yếu là bởi ngôi trường danh giáo Cửu Kinh này, ở Hoài Thành còn có một cái tên khác là "Học viện quý tộc".

Cuộc sống ở hiện thực chính là như vậy, những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có thì ngay lúc vừa chào đời đã hơn người khác ở vạch xuất phát. Khi tôi lên cấp hai mới được học tiếng anh thì bọn họ đã được học song ngữ ngay từ nhà trẻ, đã có thể dùng tiếng anh trò chuyện lưu loát với nhau.

Những công tử tiểu thư nhà giàu văn dốt võ nát trong tiểu thuyết thực ra có rất ít.

Phần lớn bọn họ đều học phẩm kiêm ưu, có tài nguyên giáo dục tốt nhất, có một cái đầu thông minh, có đôi cha mẹ kiến thức sâu rộng, có thể dễ dàng đậu vào một trường học tốt.

Mà tôi và vài đứa trẻ gia cảnh bình thường, hoặc thậm chí là nghèo khó khác, lại vì có thể thi đậu trường đại học kia đã phải ngày đêm học tập, không biết phải bỏ ra gấp bao nhiêu lần nỗ lực và tâm huyết mới có thể được như ý nguyện.

Càng khó chấp nhận hơn chính là khi chúng tôi vất cả vượt mọi chông gai, phá tan vô số trạm kiểm soát để đặt chân tới La Mã thì mới phát hiện ra, có rất nhiều người vừa sinh ra đã đứng ở nơi này.

La Mã không coi thường chúng tôi, nơi đây sẽ trợ cấp cho sinh viên khó khăn, các giảng viên cũng đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.

Nhưng kỳ thật nó cũng sẽ có một quy luật sinh tồn riêng của mình.

Những "người đến từ bên ngoài" như chúng tôi sẽ là một phe, còn những "dân bản xứ" này lại là một phe khác.

Dù sao Cửu Kinh cũng là một ngôi trường nổi tiếng, hầu hết sinh viên đều được giáo dục rất tốt, kể cả trong nội tâm có khinh thường ghét bỏ cỡ nào thì ít nhất mặt ngoài đều có thể chung sống hòa bình.

Vốn rằng tôi cũng có thể tồn tại một cách hòa bình với các cô nàng đó.

Nhưng thật không may là, tôi bị hotboy Trần Gia Hạ của khoa vật lý bên cạnh tỏ tình.

Lý do tôi nói là không may là bởi vì Trần Gia Hạ trông thanh tú dễ nhìn, có dáng vẻ phong độ nhã nhặn của người trí thức, lúc cười lên còn có hai má đồng tiền hơi nông.

Thực ra cậu ta là bạn học cấp ba của tôi, chúng tôi đã quen biết nhau rất lâu rồi.

Tính cách của Trần Gia Hạ ngại ngùng hướng nội, nhưng lại chỉ vì có một khuôn mặt đẹp trai sạch sẽ mà ngay từ khi nhập học vào năm nhất đã thu hút rất nhiều ánh mắt của các bạn nữ trong trường.

Trong đó có cả Trương Giai Giai ở chung một ký túc xá với tôi.

Gia cảnh nhà Trương Giai Giai rất giàu có, nhà cô ta mở công ty chứng khoán, danh xứng với thực là một tiểu thư nhà giàu. Xong tính cách còn năng động cởi mở, việc cô ta thích Trần Gia Hạ cũng chẳng hề kiêng nể gì mà nói khắp nơi, tới độ ai ai cũng biết.

Cô ta đã dây dưa Trần Gia Hạ rất lâu, đến nỗi khiến cho cho tên ngu ngốc này trực tiếp đứng dưới lầu kí túc xá của tôi tỏ tình trước mặt bàn dân thiên hạ.

Cậu ta nói: "Đại Yên, mình đã thích cậu từ hồi cấp ba rồi, cậu có thể làm bạn gái của mình không?"

Cậu ta không hề biết, sự yêu thích của cậu ta đã đẩy tôi vào tình cảnh thế nào.

Quan hệ của tôi và mấy người Trương Giai Giai không tính là rất tốt nhưng cũng chẳng đến nỗi xích mích khó chịu.

Mà chính cậu ta là người khiến cho mối quan hệ này sụp đổ.

Trần Gia Hạ không sai, cậu ta và tôi đều giống nhau, đều là những đứa trẻ của gia đình bình thường, dùng chính năng lực của mình nỗ lực thi đậu vào trường đại học này.

Năm lớp mười chúng tôi từng có một thời gian là bạn ngồi cùng bàn, thành tích mấy môn tự nhiên của tôi không tốt nên bình thường cậu ta sẽ giảng đề thi số học cho tôi nghe.

Lúc cậu ta cười rộ lên hai thì má lúm đồng tiền trên mặt trông rất đẹp.

Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rằng, tôi cũng đã từng có thiện cảm với cậu ta.

Ở trong tiềm thức của tôi, chúng tôi vốn nên là cùng một loại người.

Hai đứa trẻ có gia cảnh giống nhau, đều đã chịu những cực khổ từ cuộc sống nên càng có thể hiểu nhau rõ hơn, càng có thể tâm linh tương thông.

Cùng cổ vũ nhau tiến về phía trước, đến bên nhau cũng sẽ là chuyện nước chảy thành sông. Sau khi tốt nghiệp sẽ vào xã hội làm việc thật tốt, tương lai của chúng tôi sẽ có vô tận khả năng.

Nhưng tôi rất sáng suốt mà cự tuyệt cậu ta.

Bởi lúc ấy tôi càng yêu chính bản thân tôi, tôi muốn bo bo giữ mình.

Tôi đã sớm nhận ra, lòng người phức tạp và hiểm ác đến cỡ nào.

Trần Gia Hạ rất tốt, những cậu ta còn chưa mạnh mẽ đến nỗi có thể bảo vệ tôi không bị bắt nạt và sỉ nhục trong vòng xã giao của đám sinh viên nữ.

Trương Giai Giai ghét tôi nên bọn họ sẽ châm chọc cười chê tôi trong ký túc xá, việc chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này rất mau đã trở thành một băng đảng.

Hơn nữa băng đảng này càng lúc càng lớn, đến nỗi ngay cả một vài bạn nam cũng sẽ nhìn tôi bằng đôi mắt đầy thành kiến.

Mấy cô nàng ấy nói, nhìn thì không thể đoán được bình thường trông lúc nào tôi cũng trưng cái vẻ mặt vô tội ấy ra như thế mà lại biết dụ dỗ người khác ra phết.

Mấy loại con gái càng dịu dàng ít nói như vậy thì trong xương trong cốt càng đê tiện, trà xanh cao cấp ai uống người đó biết.

Mấy bạn nam chơi thân với bọn họ cũng bắt đầu cố gắng tán tỉnh tôi.

Tôi nhịn rất lâu, đến trước khi bọn họ làm những việc quá đáng hơn thì tôi bắt đầu thu thập chứng cứ rồi giao cho giảng viên hướng dẫn.

Xưa nay thành tích của tôi đều xuất sắc, tính cách cũng thật thà yên phận nên ấn tượng của các giảng viên với tôi rất tốt.

Tóm lại chính là sau khi giảng viên hướng dẫn gọi từng người tới nói chuyện thì còn giúp tôi đổi một kí túc xá khác nữa.

Kể từ lúc đó bọn họ càng căm ghét tôi hơn.

Và sau đó, lần thứ hai bánh răng vận mệnh lại nghiền áp lên cuộc đời của tôi.

Tôi và Tống Tiếu trở thành bạn cùng phòng.