Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 89






Minh Hân sửa soạn mất một lát, cô rời khỏi nhà và tới nhà hàng, nơi làm việc mới của cô. Quy mô nhỏ nhưng có kiến trúc khá bắt mắt, đặc biệt ở tất cả các bàn cạnh cửa sổ đều có thể nhìn ra hồ nước lớn phía xa xa.

Minh Hân mím môi đứng trước chủ nhà hàng. Đó là một người phụ nữ đang tuổi trung tuần, cô có lối ăn mặc khá sang trọng với chiếc váy ôm sát, cách trang điểm đậm từ da mặt cho tới đôi môi, mi mắt. Cô đứng dựa ngưới vào quầy pha rượu, liếc nhìn Minh Hân, tất cả đủ để biết Minh Hân sắp phải chịu những gì.

- Dạ, em có nhắn tin xin nghỉ tối qua. - Minh Hân mở lời biện minh.

- Phải. - Cô đáp: - Minh Hân phải không? - Cô gái ấy nói như thể cố gắng lắm mới nhớ được tên của Minh Hân. - Cô làm được bao nhiêu tiếng tại nhà hàng của tôi rồi? Chúng tôi cần người nên mới thuê, vì công việc có rất nhiều. Còn nếu mướn về chỉ để dăm ba bữa lại em nghỉ em nghỉ thì tôi có thể vơ một đống sinh viên làm thêm ngoài kia kìa! - Cô gái gật gật, hơi xuống giọng: - Cũng không sao. Đúng là cô có nói trước với tôi, người mới tôi thực sự không muốn chỉ trích cô quá nhiều nhưng rồi sao? Cô nói nghỉ một ngày, OK tôi đồng ý, nhưng hôm nay cô vác cái chân đi không vững của cô tới đây thì làm sao làm việc đây!

Minh Hân mím môi, không thể nói một lời nào, cũng có thể là cô muốn chờ cho cô chủ này nói xong đã.

- Cô Hoàng Minh Hân. - Cô gái ấy đứng thẳng người, khoanh tay nói với giọng nghiêm túc: - Kể từ giờ phút này, cô chính thức bị sa thải. Không phải cô vô dụng mà bởi vì nhà hàng cần người, với tình trạng này của cô tôi e là không thể giữ cô được. Làm vậy chỉ gây thêm tổn thất tài chính thôi. - Cô với phong bao nhỏ màu trắng trên quầy đưa cho Minh Hân nói: - Đây là tiền công của cô trong hai ngày qua! Cám ơn vì đã tới đây!

Minh Hân thực sự là không thể nói được lời nào, cô không có ý sẽ xin sự thông cảm hay nài nỉ cô gái này. Cô đưa tay nhận lấy tiền rồi cúi đầu chào lịch sự trước khi đi khỏi.

Ai nói cô đi không vững chứ! Minh Hân hoàn toàn có thể đi bộ bình thường. Chỉ có điều cô không thể chạy tới chạy lui cả ngày để làm việc như trước. Có lẽ sẽ mất vài ngày để ổn định lại, Minh Hân thở dài.

Trong bữa cơm, bà Bội Giao thường không thích đề cập tới công việc, bà muốn Tuấn Lâm được một chút thư thái sau những công việc chồng đống của Kỳ Lâm.

Nhưng hôm nay, Tuấn Lâm chủ động hỏi ông Kính Luật về công việc, có lẽ nó quan trọng.

- Tại sao không gửi báo cáo cho tôi về kế hoạch đảo Đàn Song hả? Tôi nhớ là dự án này đã được khai thác từ tháng trước kia mà!

Ông Kính Luật không đáp mà liếc nhìn bà Bội Giao, có vẻ họ biết đã có chuyện gì.

- Chú cứ nói thẳng ra đi, có phải có vấn đề gì không?

Ông Kính Luật không giấu, thẳng thắn trình bày:

- Đảo Đàn Song vừa hoàn thành một nhà nghỉ năm sao và một nhà hàng. Hai tòa nhà đó đưa Đàn Song trở thành một khu nghỉ dưỡng hàng đầu tại thành phố ấy. Tuy nhiên, phía nhà đầu tư đã thay đổi quyết định, chúng ta không thể giao dịch song phương với họ mà phải tham gia đấu thầu. Quan trọng hơn cả là, Khánh Huy đã nhúng tay vào, do đích thân cậu chủ Khánh Huy đảm đương. Khánh Huy có triển vọng vượt trội trong tất cả các nhà thầu, vượt qua cả chúng ta.

Tuấn Lâm nhếch môi:

- Phải thừa nhận Hoàng Huy Khang là một nhân tài. Một khi đã đứng ra tranh đấu, anh ta chắc chắn sẽ không chịu trắng tay. Thế nhưng, điều tôi quan tâm không phải là việc Khánh Huy có tham gia hay không mà là việc nhân viên Kỳ Lâm làm việc ra sao kìa! - Tuấn Lâm nhìn ông Kính Luật nói tiếp: - Bọn họ đều được trả lương hậu hĩnh, vậy tại sao lại trì hoãn công việc? Nếu như tiến hành gọn lẹ thì sự việc đã không kéo dài tới ngày nhà đầu tư thay đổi quyết định. Từ tháng tới, mỗi người có liên quan trừ 10% lương.

Ông Kính Luật liền đáp:

- Đây không phải lỗi của họ thưa thiếu gia. Bởi vì họ đã làm đúng nhiệm vụ, đúng thời gian nữa. Tuy nhiên, bản thảo kế hoạch cần được lãnh đạo ban kế hoạch duyệt trước rồi mới đưa cho cậu.

- Chẳng phải chú phụ trách sao?

- Dạ phải. Vì tôi đang phải làm thống kê về phân phối cổ phần và các cổ đông nên đã sơ suất.

Tuấn Lâm liền bảo:

- Vậy là do chú hả? - Cậu đứng lên, bỏ hai tay vào túi quần và nói nhẹ nhàng, nhưng đó là một mệnh lệnh: - Tốt rồi!? Chú bị đình chỉ 1 tuần, bắt đầu từ ngày mai. Chuyện cổ phần chờ sau 1 tuần chú tiếp tục giải quyết. Còn đảo Đàn Song, tôi sẽ đích thân xử lý.

Dứt lời, Tuấn Lâm lập tức rời khỏi phòng ăn, bước đi không nhìn lại một lần, dù là nhìn mẹ cậu - bà Bội Giao.

Cả hai trông theo Tuấn Lâm khuất hẳn với mối nghi hoặc trong lòng. Tuấn Lâm sẽ tự mình giải quyết dự án đảo Đàn Song ư? Nó không phải một dự án tầm cỡ, vì sao Tuấn Lâm đột nhiên muốn vậy? Không lẽ là vì Hoàng Huy Khang? Cả hai đều nghĩ thế nhưng không nói ra.

Bà Bội Giao lên tiếng:

- Tuấn Lâm cho rằng việc thống kê cổ phần và cổ đông không quan trọng vì nó nghĩ đơn giản đó là việc thường niên. Nhưng lần này khác rồi, chúng ta đã kéo toàn bộ cổ phần về tay nó. Kỳ Lâm từ giờ sẽ là của Tuấn Lâm, duy nhất nó mà thôi!

Ông Kính Luật mặt không biểu cảm nhưng có phần lo lắng:

- Chưa hẳn thưa phu nhân! Đúng là ta đã thu về cổ phần từ các cổ đông và của ông Vương Đức Long, nhưng theo các con số lúc này thì chúng ta bị "lạc" mất 6%. Nghĩa là 6% cổ phần không rõ chủ nhân. Cổ tức không hề tính cho 6% đó. Tóm lại, 6% cổ phần bị "thất thoát" trong quá trình lộn xộn giữa các cổ đông và giờ không biết ai là chủ sở hữu, có điều, người đó không lấy bất kỳ một xu cổ tức của chúng ta.

- Có chuyện đó sao? - Bà Bội Giao vừa bất ngờ vừa lo lắng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. - Trước mắt cứ làm theo mệnh lệnh Tuấn Lâm đã, chuyện cổ phần tôi sẽ nói chuyện với nó. Song song với đó, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra chủ nhân của 6% kia.

Ông Kính Luật cúi đầu:

- Tôi hiểu điều đó thưa phu nhân.

...

Về phòng riêng, Tuấn Lâm lấy di động gọi cho ai đó, chỉ nghe tiếng cậu dặn dò:

- Tôi đã sắp xếp cho trợ lý Hàn Kính Luật nghỉ ngơi một tuần, công việc của ông ấy giao lại cho cô và quản lý Văn Đình. Trong thời gian đó, có bất kỳ thắc mắc rắc rối nào liên lạc trực tiếp cho tôi, không được làm phiền ông ấy nghe chưa?

Bên kia vâng dạ, Tuấn Lâm cúp máy lạnh nhạt. Cậu nghĩ mình đã đúng khi cố ý để cho ông Kính Luật có thời gian nghỉ ngơi. Nghĩ về dự án tranh giành ở đảo Đàn Song, ánh mắt cậu thoáng nhìn xa xăm. Có lẽ bà Bội Giao đã nghĩ đúng, cậu không hề tranh giành lợi nhuận từ nó, mà đang tranh giành thắng lợi với ai kia thì đúng hơn!

Từ ngày trở về sau vụ bắt cóc, Hạnh Du thường ở một mình trong phòng. Đồ ăn cũng do giúp việc mang lên tận nơi. Không phải vì cô hoảng loạn tâm lý, mà bởi vì cô quá đăm chiêu nghĩ ngợi về hôm ấy. Nguyên Hạo, chắc chắn là anh. Nhưng lý do gì mà anh lại không thừa nhận? Không lẽ anh lại thay đổi, lại muốn đẩy cô cho Kile?

Có tiếng gõ cửa. Hạnh Du nói vọng ra:

- Vào đi!

Cô giúp việc bê một khay đồ ăn vào, nói lễ phép:

- Cô chủ, ăn trưa thôi!

Hạnh Du ngẩng đầu bảo:

- Vì tôi có chuyện phiền lòng, ngoài ra rất ổn, từ bữa sau không cần mang đồ ăn lên đâu. Khi nào đói tôi sẽ xuống.

Cô giúp việc vâng một câu ngắn gọn rồi đặt khay xuống bàn, cuối cùng rời khỏi phòng. Hạnh Du xuống giường, vén tóc qua tai rồi ngồi xuống ghế dùng bữa. Giữa lúc ấy, cánh cửa bật mở, Hạnh Du khó chịu nhìn người nào bất lịch sự.

- Anh sao? - Hạnh Du có vẻ không hài lòng với hành động đó của Văn Hoàng, nhưng từ hôm anh đưa cô về thì cô cảm thấy hai anh em có vẻ hòa hợp hơn. - Lần khác hãy gõ cửa trước được không?

Văn Hoàng thản nhiên ngồi xuống giường, im lặng quan sát cô ăn. Một lát mới nói:

- Em đã nói gì với Kile sao?

Hạnh Du dừng ăn, quay qua nhìn anh:

- Nói với Kile? Chuyện gì?

Khác với Văn Hoàng dịu dàng với em gái hôm bữa, anh ta nghe vậy thì nhếch môi lạnh lùng:

- Em hẳn phải nói gì với cậu ta thì cậu ta mới đột nhiên thay đổi quyết định.

- Thay đổi? - Hạnh Du nhíu mày, Văn Hoàng càng nói cô càng không hiểu.

Văn Hoàng đứng dậy, bỏ hai tay vào túi quần, nói:

- Kile nói sẽ rời đám cưới lại một tháng, nói là để em có thêm thời gian ổn định sau vụ bắt cóc. Không phải đó là do em ca thán với cậu ta sao?

Hạnh Du mím môi, đặt chiếc muỗng xuống không hề nhẹ nhàng, cô đứng dậy đối mặt với Văn Hoàng, chẳng còn cảm giác thân thiết cách đây vài phút nữa:

- Anh hai, Kile nói rời đám cưới lại sao? Chuyện này em cũng mới được biết từ miệng anh đó! Anh nói tại em ca thán với anh ấy ư? - Cô cười nhạt: - Lý do? Lý do em phải làm thế!? Anh trả lời luôn đi!

Trong suy nghĩ của Văn Hoàng, cô làm vậy hoàn toàn vì Trần Nguyên Hạo, vì trong cô còn có những tính toán cùng anh ta, nhưng Văn Hoàng không nói ra điều đó!

Hạnh Du thấy anh im lặng, bèn tiếp:

- Em đã đồng ý lấy Kile, cũng đã làm lễ đính hôn. Anh còn muốn sao nữa!? Chuyện làm ăn của ba thì ngày càng tốt! Tốt, trong suy nghĩ của hai người. Em biết trong thâm tâm anh nghĩ gì về em, nhưng những gì anh suy đoán chưa hẳn đã đúng. Nếu em quyết định làm vợ anh Kile, thì dù hai tháng hay ba tháng nữa cũng đâu có gì khác nhau. Còn nếu anh muốn thấy em chống đối, tốt thôi! Anh muốn không?!

Văn Hoàng rút tay trong túi quần ra, nghiêm nghị bảo cô:

- Dẹp ba câu uy hiếp đó của em đi! Kết hôn sớm, em sẽ cùng Kile sớm có cuộc sống ổn định! Ba cũng không cần lo lắng cho em nữa, như vậy có thể chuyên tâm làm ăn.

Hạnh Du cong môi cười, thực ra là ngụ ý chế giễu:

- Nói như anh thì trước đây ba lo lắng cho em vất vả lắm nhỉ? Cho nên ba mới không biết con gái ba cân nặng bao nhiêu, chiều cao như thế nào. Ba không biết con gái ba thích gì ghét gì, ngay cả thành tích học tập của con gái trước giờ ba cũng chưa từng xem qua! Đó, ba vất vả thật đúng không anh!?

Giọng cô giễu cợt thấy rõ. Văn Hoàng nhìn em gái không nói được lời nào. Hạnh Du lại thêm:

- Thứ ba quan tâm, đơn giản lắm! Tiền, và quyền. Hết! Cho nên anh đừng bao giờ nói với em như thể em được sự lo lắng ân cần từ ba lắm ấy! Anh cứ thẳng thừng bảo rằng em lấy chồng cho gọn tay gọn chân ba, hơn nữa còn có thể làm bàn đạp cho ba trên thương trường. Như vậy em cảm thấy đúng giá trị hơn.

- Em...

Hạnh Du không hề muốn nói vậy với anh trai của cô, trước giờ luôn vậy. Nhưng giữa hai người có một sự khác biệt lớn, không thể dung hòa.

Vài giây im lặng, Hạnh Du lên tiếng chuyển chủ đề:

- Anh Kile đang ở đâu, em muốn gặp anh ấy!

Văn Hoàng được dịp giễu lại:

- Vợ mà không biết chồng mình ở đâu ư?

Hạnh Du không vừa đáp trả:

- Kiểm soát chặt chẽ là sự thiếu tôn trọng đối với đối phương, dù là ở quan hệ nào. Hơn nữa em không thích kiểm soát bất kỳ ai, càng không muốn bị ai đó nắm bắt từng bước đi. Còn nữa, em và anh ấy chưa đám cưới, với em, Kile chỉ là bạn trai, không hơn.

Cô em gái của anh từ khi nào miệng lưỡi sắc bén như vậy, Văn Hoàng không muốn tiếp tục đôi co, bèn bảo:

- Kile không phải người nhàn rỗi, cậu ta đi Nhật rồi. Em hãy ngoan ngoãn chờ tới ngày đám cưới. Sau đó, hai người ở trong nước hay xuất ngoại là do Kile quyết định.

Dứt lời, Văn Hoàng bỏ ra khỏi phòng. Hạnh Du trông theo bóng anh, trong lòng càng có thêm nhiều suy nghĩ.

Không thể không lấy làm lạ hiện tượng mưa lớn trong một ngày đông giá rét. Mưa trái mùa, lại còn xối xả những giọt nước nặng trĩu. Minh Hân vội chạy tới đóng kín cánh cửa sổ. Cô co ro lại trong chiếc mền tìm hơi ấm. Không có laptop, không có di động, cuộc sống thật tẻ nhạt, với cô.

Minh Hân lấy cuốn sách trên bàn, đồng thời bật công tắc đèn. Đó là một cuốn tiểu thuyết kinh điển nổi tiếng thế giới.

Nghe âm vang tiếng rền rĩ, là sấm! Không thể nào, mưa mùa này sao có thể sấm chớp chứ, cô nghĩ. Thé rồi, âm thanh tiếng sấm nổ vang thật lớn như chứng thực điều đó. Minh Hân giật mình. Cô sợ.

Thi thoảng còn có những tia sáng chớp nhoáng bên ngoài, sét nữa ư!? Minh Hân nuốt khan, gấp cuốn sách lại đặt về chỗ cũ, cô co mình trong chiếc chăn bông, không phải vì quá lạnh. Cô đang sợ.

...

Bầu trời đen kịt, quả là khó hiểu thời tiết, thật thất thường. Huy Khang đóng cửa ban công, cả cửa sổ trong phòng, cậu kéo rèm, và như vậy có thể nhìn được ra bên ngoài.

Gió, mưa, sấm và những tia chớp, Huy Khang vẫn thong thả nhâm nhi ly cà phê. Trên giường, chiếc laptop vẫn đang sáng màn hình.

Nhật Thiên tắt tivi, liệng chiếc điều khiển sang một bên, dường như không còn chương trình gì hấp dẫn anh nữa. Anh lấy chiếc áo khoác bên cạnh cầm tay và lên phòng. Lưng chừng cầu thang, anh gặp Nguyên Hạo chạy xuống. Nguyên Hạo mặc áo khoác, choàng khăn, Nhật Thiên bèn hỏi:

- Cậu đi đâu ư?

- Ừ. Đi trú mưa. - Nguyên Hạo trả lời.

Nhật Thiên phì cười:

- Cậu hâm rồi hả? Đang ở trong nhà yên lành lại muốn đi đâu?

Nguyên Hạo khẽ cười và không đáp. Anh đi thẳng.

Che dù xuống dưới lấy xe, Nguyên Hạo chạy xe ra khỏi nhà. Từ phía trên, Huy Khang thấy vậy cũng lấy làm khó hiểu. Cậu cũng đặt ra trong đầu câu hỏi anh đi đâu?

Cụp mi mắt xuống, Huy Khang thoáng nhớ lại ký ức...

...

Sấm rền vang, sét rạch ngang dọc chằng chịt trên nền trời, đó là cơn giận dữ của thiên nhiên. Huy Khang qua phòng Minh Hân kiểm tra xem cô bé có biết đóng cửa sổ lại hay không. Cậu thấy cửa khép hờ nên cứ thế đi vào. Ánh mắt dừng lại ở bàn học, nhưng không có cô, cuốn sách giáo khoa và vở viết vẫn mở để trên đó. Huy Khang di chuyển ánh nhìn và thấy Minh Hân đang co mình trong chăn. Lúc ấy cô bé mới 13 tuổi.

Chạm tay vào cô, Huy Khang thấy Minh Hân giật mình, người run nhẹ, cô thò đầu ra khỏi chăn. Cậu hỏi:

- Minh Hân, bài tập về nhà đã làm hết chưa?

Minh Hân bặm môi nhìn cậu, đôi mày nhỏ chau lại. Huy Khang không nghĩ cô đang run sợ.

- Minh Hân... - Huy Khang kéo chăn, nói ngọt dỗ dành: - Ngồi dậy xem nào, học bài xong chưa?

Minh Hân hất nhẹ chăn, nhoài người ra và bất ngờ nhào tới ôm chặt cổ Huy Khang khiến cậu hơi ngạc nhiên.

Huy Khang vỗ nhẹ lưng cô bé nói nhẹ nhàng:

- Sao nào?

Minh Hân khẽ nói:

- Chú ơi, âm thanh đó đáng sợ quá!

- Sao? - Huy Khang nghệt ra trong một giây, cô bé nanh lợi này lại sợ sấm sét ư!?

Hiểu ra vấn đề, Huy Khang chợt cười, cậu nói:

- Vậy là nhóc sợ quá cho nên mặc kệ bài tập, nhào lên giường chùm chăn hả?

Trêu cô nhóc, Huy Khang không nghĩ cô gật đầu thật thà, cánh tay lại siết chặt hơn. Điều đó khiến cậu suýt bật cười thành tiếng. Cậu gỡ tay cô bé ra và dỗ:

- Giờ có chú ở đây rồi, đừng sợ nữa!

Minh Hân lắc đầu. Huy Khang lại bảo:

- Vậy ngồi yên đây!

Dứt lời, cậu toan đứng dậy, Minh Hân vội vàng giữ lấy cậu, Huy Khang nói:

- Chú đóng cửa sổ.

Huy Khang đóng kín cánh cửa sổ và cửa ra vào lại, rồi qua tắt cả đèn trong phòng tắm, có lẽ từ lúc trời mưa thì cô bé sợ quá đã bật hết đèn lên. Cậu trở lại ngồi bên mép giường. Minh Hân hỏi:

- Chú à, cháu có thể không làm bài tập nữa không?

Huy Khang cười bảo:

- Đương nhiên được rồi. Cái đó không quan trọng nếu nó làm Minh Hân thêm sợ!

Cô bé không hiểu tường tận cả câu nói dài ấy, cô chỉ biết Huy Khang nói được, vậy thôi.

Huy Khang nhìn đồng hồ, cũng gần 22h. Cậu đặt Minh Hân nằm xuống, kéo chăn đắp tới cổ cho cô bé. Minh Hân xoay người, hướng mặt về phía cậu, đôi tay nhỏ vẫn níu lấy tay áo cậu. Huy Khang cứ để vậy cho tới khi cô bé ngủ say, cậu nghĩ khi ấy mình sẽ trở về phòng nhưng không ngờ chính cậu cũng ngủ quên. Huy Khang gục xuống bên mép giường, giống như dáng ngủ của người mệt mỏi vì chăm sóc người bệnh.

Ngay sau hôm ấy, Huy Khang đã cho thay toàn bộ kính cửa trong phòng cô bé bằng kính cách âm thật tốt. Cứ mỗi lần mưa to sấm chớp ầm ĩ, cậu đều phải qua xem chừng cô bé, cho tới khi Minh Hân chủ động nói có thể thích nghi với chúng. Thật không thể nghĩ một cô gái như Minh Hân lại sợ sấm như một đứa con nít. Tới giờ vẫn vậy chăng?

Nghĩ lại chuyện ấy, vốn dĩ Huy Khang sẽ phải bật cười, nhưng không, sắc mặt không biểu cảm nhưng trong lòng cậu lại đang lo lắng. Liệu căn phòng cô ở bây giờ có kính cách âm hay không? Cô có còn sợ những âm thanh đó? Hay có ai biết điều đó mà che chở cho cô?

...

Căn phòng này không có kính cách âm, không có laptop để cô giải trí phân tán tư tưởng, cũng không có ai khác trong căn phòng này. Cô đơn và sợ hãi. Vẫn là nỗi sợ ấy, Minh Hân khởi động tất cả các hệ thống đèn điện và thu mình trên chiếc giường. Tất cả những âm thanh man rợ với cô đều lọt cả vào tai, đánh thức nỗi sợ và hoang mang trong lòng cô.

- Minh Hân!

Tiếng gọi cửa bất thình lình khiến cô giật mình ngước nhìn ra.

- Là anh.

Nhận ra giọng của Nguyên Hạo, cô mừng rơn vội vàng chạy lại mở cửa. Thấy anh, cô nhào tới ôm chầm. Phải rồi, không chỉ Huy Khang, anh cũng biết cô sợ điều đó!

Vỗ về cô em gái nhỏ, anh nói:

- Được rồi, anh đến đây rồi!

Trời tạnh ráo, trở lại không khí một ngày đông hanh khô lạnh giá. Gió rét có lẽ đã thổi khô những giọt nước mưa tối qua. Nguyên Hạo trở về nhà, anh thay nhanh một bộ đồ rồi chạy xe tới khách sạn. Lúc rời khỏi chỗ Minh Hân, anh đã dặn cô cẩn thận rằng có chuyện gì lập tức gọi cho anh.

- Cả đêm anh không về? - Huy Khang hỏi. Nghe qua có vẻ là một câu hỏi điều tra nhưng thực tế là đang muốn hỏi về Minh Hân, anh tới chỗ cô lý nào Huy Khang lại không nghĩ tới.

Nguyên Hạo chậm bước:

- Ừ. Bất chấp thời tiết đi gặp một cô gái xinh đẹp.

Huy Khang cong môi lộ rõ ý cười. Anh như vậy là biết Minh Hân ổn. Cậu không nói nữa mà bước qua người anh.

...

Tối hôm nay, Nhật Thiên đã tạm biệt cậu bé cùng mẹ tới tiêm hạ sốt - khách hàng cuối cùng của mình. Anh đóng cửa phòng khám và định sẽ qua khách sạn Khánh Huy cùng Huy Khang ăn tối. Hôm nay Huy Khang ở lại đó.

Anh dừng chờ đèn đỏ, tùy ý quan sát hai bên đường, hàng quán tấp nập. Một cặp nam nữ nắm tay nhau dạo bộ, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, một ông bố cõng bé gái đang ngủ trên lưng, một cô gái bước ra từ một tiệm điện tử nhỏ với một chiếc túi trên tay, có lẽ cô ấy vừa mua hàng.

Anh chợt nhớ tới Minh Hân, không biết cô đã có di động mới hay chưa? Đèn chuyển xanh, anh nhấn ga chạy tiếp.

Nhật Thiên chui vào xe, để túi đồ sang ghế bên, anh chạy tới khu nhà Minh Hân đang ở.

Một chiếc xe hơi từ phía tay phải lao ra chắn ngang xe anh, Nhật Thiên đạp thắng dừng lại. Nhật Thiên chờ vài giây xem hành động của chiếc xe. Đích thực là gây chuyện, bọn họ mở cửa xe bước xuống, tất cả sáu người, tay ai cũng lăm lăm cây gậy gỗ.

Nhật Thiên không tỏ ra mất bình tĩnh, anh xuống xe.

- Âu Nhật Thiên?

Một người trong số họ lên tiếng hỏi. Nhật Thiên đáp lại đầy thách thức:

- Sao?

Gã đó liếc nhìn xe của anh rồi nói:

- Biển số 0770, đúng là hắn rồi!

Dứt lời, gã hất hàm ra hiệu, lập tức cả đám xông lên tấn công anh. Nhật Thiên bình tĩnh chống đỡ và thừa cơ hội phản đòn, nhưng anh không có vũ khí như chúng nên phần nào yếu thế. Trúng một vài gậy, Nhật Thiên bị chúi về phía trước, một kẻ nhanh chân đá móc lên mặt anh. Nhật Thiên tức giận quyết định xử lý hắn trước. Anh nhanh chóng hạ hắn rồi đoạt luôn cây gậy gỗ. Cuộc phản đòn quyết liệt cho thấy Nhật Thiên đã lấy lại phong độ. Không mất quá nhiều thời gian để hạ gục tất cả, người anh thấm mồ hôi, khóe môi có vết bầm, quần áo hơi xộc xệch.

Lấy cây gậy chỉ vào một tên nằm rên trên đất, anh hỏi:

- Ai ra lệnh?

Tên đó cứng đầu không đáp, Nhật Thiên tức giận bèn vung cây gậy lên toan đánh.

- Axxx...cái thằng này...

Hắn giơ hai tay lên đỡ và miệng đáp vội:

- Chủ tịch Vương.

- Chủ tịch Vương? - Nhật Thiên hỏi lại.

Hắn gật:

- Là đáp lễ cho anh vụ cổ phần Kỳ Lâm, cậu Văn Hoàng nói vậy.

- À... - Nhật Thiên khẽ cười rồi quăng cây gậy đi, phẩy tay bảo bọn chúng: - Được rồi, giờ thì biến đi!

Bọn họ lết thân thể đau đớn lên xe, tên vừa nói chuyện với anh quay đầu lại bảo:

- Âu Nhật Thiên hãy nhớ lấy, hôm nay chỉ đơn giản vậy thôi! Nhưng chưa dừng lại ở đây đâu, tất cả sẽ phải trả giá vì đã chơi chủ tịch một vố. Nhớ đó!

- Sao? - Nhật Thiên không biết có để tâm hay không.

...

Nhật Thiên đưa chiếc túi cho Minh Hân và bảo:

- Cái đó cho cô!

Là chiếc điện thoại di động, giống của cô lúc trước. Minh Hân nhìn anh:

- Anh bị sao vậy?

Nhật Thiên chạm tay lên chỗ bầm, nói:

- À chuyện đó... Minh Hân, cô ở đây không còn an toàn đâu!

- Sao vậy?

- Vương Đức Long sẽ trả thù chúng ta vì vụ cổ phần, hôm nay bọn họ đã tuyên chiến.

Hiểu ra câu chuyện, Minh Hân lo lắng, nhưng là cho anh:

- Anh ổn chứ!? Từ giờ đừng tới phòng khám nữa, anh đi lại chỉ có một mình, lỡ như có chuyện...

Nhật Thiên cười xòa bảo:

- Cô nói gì vậy Minh Hân? Tôi không những có võ mà còn rất rất thông minh, tuyệt đối không có chuyện được. Ngược lại là cô ấy. Minh Hân, tôi nghĩ cô nên về đi!

Minh Hân không muốn nói về chuyện đó, cô bảo:

- Xin lỗi, là anh vì tôi...

- Là anh trai thì phải giúp đỡ em gái chứ! - Anh cười.

Minh Hân cúi đầu, nhìn lại chiếc di động, cô ngẩng lên bảo anh:

- Còn cái này...cảm ơn anh.

- Không phải tôi tặng cô đâu, tôi chỉ mua giùm thôi, cô không nhớ "quỹ đen" - khoản cô lấy từ Trương Mai Vân sao?

Minh Hân hồi tưởng lại một chút rồi bật cười.

- Sau hôm bị cướp đó, tôi đã bị đuổi tại nhà hàng. Tôi tìm tới một khách sạn khác, nhưng thử thách quá khó tôi sợ không qua được.

- Có gì làm khó được cô sao? - Nhật Thiên nheo mắt.

- Đảo Đàn Song, anh biết chứ!?

Nhật Thiên gật nhẹ:

- Có nghe nói.

Minh Hân bắt đầu kể:

- Ở đó đang có một vụ đấu thầu, tôi sẽ phải tới đó, mục đích thật buồn cười, là xem họ làm thế nào rồi về báo cáo lại.

- Gián điệp?

Cô xua tay:

- Không phải. Vị trí trống mà tôi xin vào là bên đối ngoại. Tôi phải tổ chức một chương trình mô phỏng để kiểm tra đồng thời đưa ra ý tưởng để giành lấy một hợp đồng đăng cai ngày hội tân cử nhân do một trường đại học tổ chức trong địa bàn thành phố. Chủ đầu tư đảo Đàn Song với khách sạn này có chút quen biết. Việc tôi từng làm việc cho khách sạn lớn như Khánh Huy được họ chú ý và ưu ái hơn, họ "gửi" tôi cho bên Đàn Song. Tôi biết, họ thực sự rất nâng đỡ tôi mới như vậy. Trong thời gian này, tôi sẽ làm việc tại đó như một nhân viên bình thường. Nếu tôi không thể vượt qua thử thách kia thì họ vẫn sẽ trả công theo đúng quy định.

- Vậy thì cứ thế mà thi hành thôi, cô lo lắng quá rồi đó! Cô có thể làm được. Nó không khó như cô nghĩ đâu!

Minh Hân gật đầu, việc anh động viên khiến cô thấy tự tin vào chính mình hơn.

- Được rồi. Còn về an toàn hay không thì anh đừng lo, Tuấn Lâm có sắp xếp người ở cạnh, sẽ không có chuyện đó đâu!

Nhật Thiên gật đầu qua loa, anh hiểu tính Minh Hân nên không muốn đôi co về việc này nữa.

- Quả là không uổng công cô học hành, cô thực sự rất có năng lực. So sánh với những người được đào tạo chuyên ngành, cô không thua kém gì đâu.

Minh Hân cười đáp:

- Tôi nghĩ việc thực hành so với lý thuyết và nguyên lý sách vở thì nó bổ ích hơn nhiều. Kinh nghiệm chẳng phải từ thực tiễn mà có sao?

Nhật Thiên khẽ cười. Quả thực Minh Hân đã trưởng thành hơn rất nhiều so với cô nhóc hôm nào.

- Huy Khang! - Nguyên Hạo gọi cửa hơi gấp, trên tay anh là chiếc laptop cá nhân.

Huy Khang mở cửa phòng, Nguyên Hạo tiến vào, không nhìn cậu mà nói:

- Cậu xem cái này đi!

Anh đặt máy tính xuống bàn để cả hai cùng quan sát. Những trang tin kinh doanh tổng hợp trong nước và quốc tế, những doanh nghiệp, doanh nhân tiêu biểu, lẫy lừng cả thị trường. Một cái tên, một khuôn mặt xuất hiện rất nhiều đó là Vương Đức Long và tập đoàn Hoàng Long. Đối với cả hai thì đây như là một thông tin rất bất ngờ. Ông ta đã làm gì trong khoảng thời gian vừa rồi? Ông ta đã làm thế nào mà có thể đưa cái tên Hoàng Long lên tầm cao như vậy? Các chia sẻ nhỏ của ông ta trong những cuộc phỏng vấn hé lộ một chút về thực lực hiện tại. Hoàng Long lúc này trở thành một cái tên đáng để nể, và sợ, đối với những doanh nghiệp nhỏ và vừa.

- Hoàng Long đang ở đỉnh cao của sự thống trị kinh tế? - Nguyên Hạo nhắc lại dòng tin vắn. - Tại sao lại như vậy? Ông ta trở nên mạnh như vậy từ khi nào?

- Nhất định không phải vì từ bỏ Kỳ Lâm. Nghe nói ông ta đã bán đi cổ phần mình sở hữu của tập đoàn Kỳ Lâm. Nó không thể giúp ông ta nhiều đến vậy.

Nguyên Hạo đan hai bàn tay lại rồi nói:

- Với những gì ông ta có lúc này, ông ta như một con sư tử sẵn sàng nghênh chiến với bất cứ thế lực nào trong kinh doanh, chúng ta nhất định phải thận trọng. Khánh Huy chắc chắn đã nằm trong tầm ngắm của hắn ta rồi.

Huy Khang hơi nhếch môi tự tin đáp:

- Cứ cho là ông ta có thể, nhưng muốn đạp đổ hai chữ Khánh Huy e là ông ta sẽ mệt đó! Không phải cứ muốn là được ngay đâu.

Nguyên Hạo dĩ nhiên biết rõ điều đó, nhưng quan trọng là Huy Khang lúc này chưa phải chủ tịch tập đoàn Khánh Huy, liên quan tới các vấn đề mang tính quyết định, cậu không thể hành xử theo ý mình. Mấu chốt ở chỗ, ba của cậu luôn giữ quan điểm hòa bình, không rõ ông có dự tính gì hay không.

Vương Đức Long cười khả ố một hồi khi hai cha con bước vào phòng làm việc. Có vẻ ông ta đang rất phấn khích với thành công của mình.

Chờ ông ngồi xuống ghế, Văn Hoàng mới lên tiếng:

- Ba à, trước mắt chúng ta lúc này vẫn có rất nhiều việc cần giải quyết. Sáp nhập điện tử Thành Nam vào điện tử Hoàng Long, tiếp theo là việc giải quyết rắc rối với những đối thủ có thái độ chống đối trong kinh doanh bar và tranh giành hợp đồng vệ sĩ. Cũng vì rắc rối tương tự mà một vài công ty đã đưa pháp luật vào cuộc. Chúng ta có hẹn trên tòa.

Nghe Văn Hoàng kể, Vương Đức Long không hề tỏ ra bất kỳ một biểu cảm lo lắng nào, ông chép chép miệng như thể xem thường tất cả.

Nhìn Văn Hoàng, ông giao phó:

- Sau lễ sáp nhập, tống khứ cha con nhà Thành Nam khỏi đó, thay toàn bộ người của mình vào. Những đối thủ mà con nói, đúng là bọn chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, đưa người tới giải quyết đi. Chứng minh cho bọn ngu xuẩn ấy thấy, Hoàng Long là mạnh nhất, cho chúng biết đẳng cấp của vệ sĩ Hoàng Long. Còn cái lũ dốt nát tìm tới pháp luật... - ông hơi ngừng lại suy nghĩ rồi nói: - được thôi, điều luật sư chủ chốt của chúng ta tiếp chúng, một lượt quét sạch luôn.

Văn Hoàng cúi đầu nhận lệnh. Vương Đức Long nhìn ra xa với ánh mắt sắc lạnh nham hiểm, miệng lẩm bẩm:

- Kể từ giờ phút này, bất kể là kẻ nào cản đường tiến của Hoàng Long, ta nhất định xéo nát hết tất cả.

Vương Đức Long thường xử lý những tranh giành bằng những cuộc đàn áp vũ lực. Ông ta có số lượng người đông đảo và hiếu chiến, tất cả sẵn sàng nhận lệnh.

Vương Đức Long nói tiếp:

- Còn thằng nhãi Âu Nhật Thiên và con ranh Hoàng Minh Hân, hai đứa không biết trời cao đất dày, giúp đỡ cho Vương Tuấn Lâm. Cho bọn chúng một bài học nhớ đời.

Văn Hoàng lần nữa cúi đầu rồi lui ra ngoài, bắt đầu thực hiện lời căn dặn của ông. Anh ta lấy di động ra chỉ thị.

Minh Hân làm việc đều đặn tại khách sạn đó. Cô tỏ ra là một nhân viên "được việc". Tuy vậy, vị trí dành cho cô không phải là ở đây, mà là phòng đối ngoại như cô đã chia sẻ với Nhật Thiên. Người quản lý giao cho Minh Hân đi giao hàng tại một tiệm cà phê nhỏ. Cô làm đúng theo chỉ dẫn tìm tới đó.

Gấp cuốn sổ lại sau khi đã lấy chữ ký của người nhận hàng, Minh Hân chào người đó rồi ra về. Quán khá đông, Minh Hân vô tình bắt gặp một bóng dáng khá quen ở một chiếc bàn phía xa.

Khánh Ân và Văn Hoàng nói chuyện gì đó. Tuy cả hai giữ thái độ lạnh lùng khó đoán. Minh Hân cố tìm ra một lý do giải thích chuyện này.

- Tôi đã tìm được chỗ ở hiện tại của mẹ Trần Nguyên Hạo. Bà ta sống cùng với một vài người khác, trong một cửa hàng khá lớn. Những người đó từng là người làm trong biệt thự Hoàng Huy Khang.

- Thế thì sao? - Văn Hoàng lạnh lùng.

Khánh Ân nhếch miệng nói:

- Anh hỏi rất hay! Tôi và chủ tịch đã thỏa thuận trước rằng tôi chỉ tùy ý xử lý Hoàng Minh Hân, tìm ra bà ta là lệnh của chủ tịch, câu đó anh nên hỏi lại ông hoặc tự vấn chính mình thì hơn.

Văn Hoàng nhấp một ngụm cà phê, vừa nghe cô nói, sau đó khẽ cong môi bảo:

- Được rồi cô gái! Nói vậy thôi chứ thực ra tôi đã có dự tính trước rồi. Bà ta không dùng để đối phó Trần Nguyên Hạo.

- Sao? - Khánh Ân không khỏi ngạc nhiên.

- Chuyện đó cô không cần tò mò. Còn nữa, tôi nhắc cô trước, khi chưa có lệnh của tôi, cô đừng đụng tới bà ta, rõ chưa?

Khánh Ân đáp lại anh ta bằng một cái nhếch môi. Văn Hoàng biết rõ bản chất thật của cô nên không lấy làm lạ. Anh ta lại nói:

- Sắp tới có một vụ cho Hoàng Minh Hân, cô không ngại cứ tham gia. - Dứt câu, Văn Hoàng rút tiền ra đặt lên bàn rồi đứng dậy bảo: - Tạm biệt.

Văn Hoàng đi khỏi, Minh Hân mới đi tới. Cô chủ động tránh mặt nên chỉ âm thầm quan sát chứ không thể nghe được họ nói gì.

- Chị. - Minh Hân lên tiếng: - Chị nói chuyện gì với anh ta vậy?

- Ai cơ? - Khánh Ân giả bộ ngơ ngác, rồi bật cười: - Người vừa nãy hả? Anh ta là đại diện bên đối tác của Thiên Đức, muốn cùng nhau hợp tác trong một dự án nhưng không được, hợp tác bất thành.

- Vậy ư? Hoàng Long phải chủ động hợp tác với Thiên Đức ư? - Câu sau cô nói nhỏ, cô không muốn Khánh Ân nghĩ cô đang nghi ngờ.

Khánh Ân hỏi lại:

- Vậy còn em? Làm gì ở đây vậy?

Minh Hân không nghĩ gì nữa về chuyện đó, cô cười trả lời:

- Em làm việc đó! Cũng phải kiếm tiền chứ! Tiền trong tài khoản mà hết là em nhịn đó!

Khánh Ân nghe xong, cong môi cười, nói:

- Em nói chuyện trên trời dưới biển gì đó! Chỉ cần em gật đầu, Vương Tuấn Lâm sẵn sàng mang cả gia tài ra cho em ấy chứ!

Nụ cười trên môi Minh Hân tắt ngấm. Cô nói rất chậm:

- Chị...nói sao cơ? Tại sao chị biết em và anh ấy...

Khánh Ân nghẹn họng, không có lời nào để biện minh, cô nhìn Minh Hân cười trừ. Khánh Ân tạm biệt cô rồi nhanh chóng rời khỏi. Minh Hân trông theo bóng cô khuất sau cánh cửa, rồi chiếc xe của cô chuyển bánh ra xa mới thu lại tầm nhìn. Khánh Ân của hiện tại không cho cô cảm giác thân thiện như trước nữa. Cô tỏ ra là một cô gái trưởng thành, biết suy nghĩ. Là suy nghĩ hay toan tính? Minh Hân không muốn nghĩ thêm, cô không muốn vì chuyện này mà nảy sinh ý nghĩ khác về Khánh Ân. Cô sợ sẽ đi lạc hướng.

Trở về nhà là lúc trời đã tối. Minh Hân xuống xe buýt và đi bộ một quãng kha khá. Chưa quá muộn, cô khẽ co tay áo nhìn đồng hồ và nghĩ, vậy sao đường xá lại vắng như vậy? Có thể do trời lạnh quá chăng?

Nhớ lại chuyện hôm trước, Nhật Thiên nói cô phải cảnh giác. Nghĩ tới điều đó trong không gian vừa tối vừa vắng như thế này khiến cô cảm thấy có chút sợ sệt. Nếu là cuộc tấn công từ thế lực Vương Đức Long, e là cô không thể chống trả. Minh Hân hình dung trước mức độ của chuyện này nên chủ động bước nhanh hơn.

Âm thanh của bước chân lọt vào tai cô... Là gì vậy? Là...sự phản xạ âm từ đôi giày cô đang đi? Không đúng. Cô đi đôi giày thể thao, nó vốn dĩ không gây ra tiếng động mạnh như những đôi giày cao gót khi nện xuống nền gạch, xung quang cũng không có tường kín nên không thể có sự phản xạ âm được. Vậy thì...là tiếng của một ai đó theo sau cô???

Minh Hân không dám ngoảnh đầu nhìn mà đồng thời cố nhanh chân hơn một chút như đang chạy. Bước chân cô nhanh, tiếng bước chân ấy cũng dồn dập. Minh Hân sợ hãi, không do dự lấy di động ra và nhấn giữ phím 2.

- Alo.

Tiếng trả lời vang lên, Minh Hân lập tức nói:

- Anh à, em...

Chưa nói được gì thì đột nhiên một bóng người từ phía sau vụt đến, Minh Hân giật mình khẽ thốt lên, thần kinh cũng rất căng thẳng.

Thế nhưng...người đó đi vượt qua cô. Đó là một người đàn ông khá cao lớn. Anh ta mặc chiếc áo khoác da và đội mũ, bộ trang phục một màu đen bí ẩn. Vượt lên trước cô vài bước, khóe môi anh ta khẽ cong lên.

Một cuộc thăm dò mục tiêu.

Chỉ là ai đó ngang qua mà thôi. Do cô quá đa nghi và sợ hãi, Minh Hân cố trấn an mình như vậy. Cô áp di động lên tai với ý nghĩ Nguyên Hạo còn giữ máy, cô nói:

- Em không sao, tới nhà rồi.

Báo cho anh yên tâm, Minh Hân tắt điện thoại và cầm tay chứ không bỏ vào túi áo nữa.

Phía đầu dây, Huy Khang đang ngẩn người vì không hiểu chuyện gì. Là cô gọi tới cho cậu nhưng cách nói chuyện ấy lại là dùng với Nguyên Hạo, hoặc... Có sự nhầm lẫn nào đó, cậu nghĩ. Nhưng không quan trọng, cô ấy báo an toàn là được rồi.

Đi bộ năm tầng cầu thang, Minh Hân thấy thấm mệt, có lẽ do hôm nay cô mệt và cũng chưa ổn định suy nghĩ.

Một đốm lửa đỏ chỗ bậc trên cùng cầu thang, Minh Hân thoáng giật mình. Sao lại không mở đèn vậy? Cô tới gần mới biết đó là Tuấn Lâm.

Không lạ gì với cách chờ đợi này của cậu, Minh Hân nói:

- Anh lại chờ em hả? Vào trong thôi, lạnh lắm đó!

- Em giật mình lúc thấy anh sao? Em sợ à?

Minh Hân gật đầu:

- Phải. Đúng là có một chút.

Đây là câu trả lời chân thật của cô, nhưng nỗi sợ cô nhắc tới là sự việc vừa rồi, không phải là sợ cậu. Nhưng cô đâu biết Tuấn Lâm vì vậy mà có chút hiểu lầm.

Minh Hân mở cửa, Tuấn Lâm theo sau cô bước vào. Minh Hân hì hụi pha hai ly cà phê. Mất kha khá thời gian mới xong, không phải do cô không biết làm mà vì đây là ly cà phê đặc biệt.

- Ngon không? - Cô mỉm cười hướng ánh mắt chờ đợi chỗ Tuấn Lâm.

- Cũng được. - Tuấn Lâm đáp qua loa.

Minh Hân có chút phấn khích dù cho đó không phải lời khen:

- Thật vậy hả? - Cô thử ly của mình rồi bảo: - Anh tin được không, đây là ly cà phê em pha theo công thức học lỏm của thợ cà phê trong khách sạn đó!

Nghe cô nhắc đến khách sạn, có lẽ là nơi cô làm lúc này, Tuấn Lâm nói:

- Khi nào em mới thôi lông bông ở những khách sạn nhà hàng đó vậy? Em muốn thì cứ tới khách sạn của anh, ở đó em muốn phát huy mặt nào cũng được mà!

- Chà! Anh đang mời em về làm việc cho anh đúng không? - Cô đùa. - Em biết em tài năng nhưng anh không cần hạ cố trực tiếp ngỏ lời đâu.

Tuấn Lâm chợt phì cười:

- Em thật là...

Cả hai chợt cùng cười. Đối với người khác, có thể Vương Tuấn Lâm là một người lạnh lùng, kiệm lời và kiêu ngạo, nhưng với cô, khiến cho cậu bật cười như vậy không hề khó. Phải chăng vì điều này mà mẹ cậu lại muốn cô?

- Dạo này... - Tuấn Lâm chuyển đề tài, và đề tài này rất dễ khiến hai người căng thẳng với nhau: -...thật nhiều người đàn ông tìm tới em.

- Sao?

- Trần Nguyên Hạo tới lúc trời mưa và ngủ qua đêm, anh không tính. Nhưng ngay cả anh bác sĩ Âu Nhật Thiên đó cũng tùy tiện tới đây là sao? - Tuấn Lâm không nhắc tới lần mà Huy Khang đưa cô về.

- Tuấn Lâm à, anh nghĩ gì thế?

Tuấn Lâm liếc mắt đi tránh ánh nhìn của cô.

Anh ghen à? Đó là câu mà Minh Hân định nói ra để giảm bớt không khí đang dần tiêu cực giữa hai người nhưng Tuấn Lâm không cho cô cơ hội đó, cậu đặt tách cà phê xuống bàn và đứng dậy. Cậu bảo:

- Anh lúc nào cũng dành thời gian tìm hiểu tình hình của em, thậm chí còn qua đây thường xuyên, chỉ một lát thôi, để yên tâm rằng em ổn. Minh Hân, anh để em tự do sống ở đây là bởi vì anh tôn trọng em. Hãy nhớ, bất cứ khi nào, anh cũng dư khả năng mang em về chỗ của anh. Nhớ điều đó được không Minh Hân?

Có lẽ Tuấn Lâm đang cố nói nhẹ nhàng, Minh Hân biết vậy nên cô khẽ cười đáp:

- Em hiểu hết.

- Được rồi, ngủ sớm đi!

Minh Hân gật đầu một cách ngoan ngoãn nhưng trong lòng thì không như vậy, lại có suy nghĩ rồi. Cô lấy chổi lau nhà lau sạch đám tàn thuốc rơi ra từ điếu thuốc khi nãy của Tuấn Lâm. Không khí quanh phòng phảng phất mùi khói thuốc.

Tuấn Lâm ra khỏi đó, bốn người đàn ông ở hai phòng kế bên nhanh nhẹn chạy ra cúi đầu chào cậu. Tuấn Lâm dừng bước, nói:

- Mai mấy người dọn đi được rồi. Tôi tính vài ngày nữa sẽ đưa cô ấy qua nhà tôi.

Bọn họ cúi đầu và dạ một tiếng, Tuấn Lâm tiếp tục bước.