Bầu trời hôm nay ảm đạm ngay từ sáng sớm, hứa hẹn sắp tới sẽ là một cơn mưa phùn hay gió lớn và mưa giông gì đó. Cảm giác của con người bị thiên nhiên chi phối cũng khá sâu sắc, ví dụ như Minh Hân - một cô gái đơn độc giữa lòng thành phố nhộn nhịp người và xe tấp nập qua lại. Không khí u ám nặng nề của bầu trời càng khiến nỗi cô đơn trong cô trào lên mãnh liệt.
Lái xe qua đoạn phố đó, Nhật Thiên tình cờ thấy bóng cô lang thang trên hè phố, bước chân chậm chạp nặng nề. Lá khô xào xạc hòa lẫn tiếng bước chân.
Đánh lái vào ven đường, Nhật Thiên xuống xe, đứng ở đoạn phía trước chờ cô đi tới. Anh phần nào đoán được lý do cô trầm tư như thế, có lẽ cô đang nghĩ tới chuyện đó, chuyện mà anh cũng biết.
Thấy anh, Minh Hân ngước nhìn rồi im lặng chờ anh lên tiếng trước:
- Cô đi đâu sao? Làm việc gì quan trọng à? - Quả nhiên anh hỏi trước.
- Anh biết hết sao? Hay thật đó!
Nhật Thiên hơi hất hàm ý chỉ bộ trang phục của cô. Váy và giày cao gót, những thứ chẳng mấy khi được cô diện lên mình.
Minh Hân thẳng thắn trả lời:
- Tôi đi gặp Tuấn Lâm.
- Để...?
- Cầu hôn. - Cô đáp, rồi phì cười. - Dù nghe thật ngộ nhưng tôi làm thế đó! Tôi nói anh ấy hãy tới đón tôi đi, đi khỏi nhà đó. Tôi phải làm theo lời hứa của mình Nhật Thiên à.
Không xem lời đáp đó là một điều bất ngờ, Nhật Thiên nói:
- Ngẫm lại thì cô được gì nhỉ? - Anh lắc đầu: - Không gì cả. Cái hữu ích nhất thì lại dành cho Huy Khang. Cô bảo vệ cho cậu ấy.
- Không. Đừng nói như thể tôi cao thượng lắm ấy! Hãy nghĩ tôi là một cô gái ích kỷ thích sự giàu sang phú quý, ham muốn danh vọng khi theo đuổi vị trí phu nhân Kỳ Lâm, vợ của ngài chủ tịch trẻ và đẹp trai. Như vậy tôi mới không cảm thấy nặng nề.
Nhật Thiên không muốn nói quá nhiều về vấn đề đó, anh mở cửa xe và nói:
- Tôi đưa cô tới chỗ hẹn sẽ không phiền chứ!
Minh Hân mỉm cười rồi bước tới chui vào xe.
Chiếc xe đang chạy trên đường, đột nhiên Minh Hân có điện thoại. Cô bắt máy, nghe người đầu dây nói gì đó thì trả lời:
- Không được rồi. Hôm nay em có việc, việc rất quan trọng. - Cô nhấn mạnh. - Em xin lỗi, để dịp khác đi!
Đầu dây bên kia, Khánh Ân tỏ ra hụt hẫng:
- Được rồi, chị hiểu mà. Nếu không bận thực sự thì em sẽ không từ chối đúng chứ!
- Chắc chắn rồi.
- Được rồi, em lo việc của mình đi!
- Chào chị. - Minh Hân đáp rồi cúp máy. Phía kia, Khánh Ân sắc mặt lạnh nhạt bấm khóa màn hình.
Nhật Thiên tò mò hỏi:
- Ai vậy?
- Khánh Ân. - Minh Hân trả lời ngay. - Chị ấy muốn cùng tôi đi mua sắm.
- Cô gái người Anh, à không, từ Anh về đó hả? Rảnh dỗi quá ha!
Minh Hân không trả lời, Nhật Thiên lại nói:
- Cô nghĩ đó là một người bạn tốt?
- Ai? - Minh Hân nhìn sang anh thắc mắc.
- Là cái cô đó đó. - Anh vừa nói vừa liếc mắt xuống di động của cô ám chỉ Khánh Ân.
Minh Hân hiểu ý đáp:
- Tôi không biết thế nào mới là tốt. Chính tôi còn không biết mình xấu hay tốt nữa kìa.
Sau câu trả lời đó, Nhật Thiên bất ngờ bẻ lái tấp lại ven đường rồi đạp phanh một cách gấp gáp. Minh Hân giật mình phải đưa tay bám lấy tay vịn trên xe.
Không chờ cho cô kiph đặt câu hỏi, Nhật Thiên quay sang nhìn cô với vẻ nghiêm túc, anh lên tiếng:
- Minh Hân. Cô muốn biết người tốt là thế nào à? Nghe tôi hỏi nhé! Nếu như có một người muốn làm rất nhiều việc cho cô, cũng đã làm rất nhiều. Người đó muốn cô có tất cả những thứ tốt đẹp nhất. Người đó sẵn sàng vì cô mà đánh đổi mọi thứ. Hơn hết, người đó không muốn rời xa cô, luôn muốn thấy cô trong tầm mắt, muốn thấy cô cười, muốn cười cùng với cô. Trái tim và tâm trí người ta chỉ hét tên của cô thôi. Tất cả đều âm thầm lặng lẽ. Vậy người đó có tốt không?
Minh Hân mím môi, nghi hoặc nhìn anh không chớp mắt. Một lát sau, như thể cần thời gian ngẫm nghĩ từng câu của anh, cô mới chớp nhẹ hàng mi và bảo:
- Cái đó không gọi là bạn tốt được đâu Nhật Thiên à.
- Tại sao vậy? - Anh lập tức hỏi lại.
Minh Hân hơi cong môi cười bảo:
- Bởi đó là một tình yêu sâu nặng.
Nhật Thiên gần như đóng băng mất mấy giây khi nhận được lời lý giải ngắn gọn đó. Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, đáp lại, cô nói tiếp:
- Tôi chưa bao giờ suy nghĩ thật nhiều về tình yêu cả. Có lẽ đó là một tạo hóa tuyệt vời của số mệnh. Nhưng tôi biết là...
Minh Hân ngừng lời ở đó, rồi ánh mắt cô nhìn ra xa như hồi tưởng, sau mới nói:
-...Yêu một người là muốn dành tất cả cho người ấy. Nếu tình yêu là một giọt mưa, người đó sẽ cho người mình yêu một cơn mưa rào. Nếu đó là một cánh hoa, người ấy muốn tặng cả một rừng hoa. Nếu tình yêu là nước, người ấy muốn dâng cả biển cả. Và người ấy, không cần có được người mình yêu, không cần được ở bên cạnh, chỉ cần biết rằng, người kia đang sống trên thế giới này, đang hít thở chung một bầu không khí, cũng cảm thấy hạnh phúc, thì đó cũng là yêu.
Nhật Thiên gần như tròn mắt thay lời thốt lên trầm trồ:
- Những lời này cô học ở đâu vậy hả?
Minh Hân thẳng thắn đáp:
- Chú Hoàng Huy Khang đã từng nói như vậy. Tôi chỉ nhắc lại y chang như thế thôi.
- Nói với cô?
Minh Hân gật đầu:
- Ừ.
Nhật Thiên không hiểu trong lòng đang nghĩ cái gì, anh bộc phát tới mức đập tay vào vô lăng xe và kêu lên:
- Ôi trời cái thằng Huy Khang ngốc này. - Rồi anh quay sang cô nạt: - Cả cô nữa.
Minh Hân không thể không bất ngờ, cô tròn mắt kinh ngạc trước phản ứng của anh. Rồi Nhật Thiên lại nhìn cô nghiêm nghị bảo:
- Minh Hân, tôi hỏi cô lần cuối, cô không hối hận khi quyết định đến với Vương Tuấn Lâm chứ!? Trả lời một câu, thật lòng, dứt khoát!
...
Bãi cỏ trống bên sông có vẻ là một nơi hẹn hò thú vị. Xe của Tuấn Lâm đậu ở đó đã khá lâu rồi. Cậu đang chờ Minh Hân, chắc chắn là vậy.
Minh Hân đi bộ tới nơi đó. Vừa rồi cô đã không trả lời câu hỏi của Nhật Thiên, bởi lẽ cô không có câu trả lời, thực sự là vậy. Có hay không rất dễ dàng để nói ra nhưng cô sợ mình sẽ nói không đúng, cô sợ như vậy vì trong lòng cô không có câu trả lời dứt khoát.
Thấy Tuấn Lâm, Minh Hân chậm chân lại, liếc nhìn cậu từ xa một cái sau đó tiếp tục bước.
Hù!
Minh Hân diễn một trò đùa nho nhỏ dù biết Tuấn Lâm chẳng giật mình hay đơn giản là giả bộ một chút cho cô vui.
Đứng ngay cạnh cậu, cũng dựa lưng vào xe, Minh Hân nói:
- Anh biết hôm nay em hẹn anh ra đây có chuyện gì không?
Thấy cô cười hồn nhiên, Tuấn Lâm đáp:
- Anh không biết.
Minh Hân bật cười và bảo:
- Anh không biết mà vẫn chịu bỏ thời gian quý báu của mình để ra đây hả?
Tuấn Lâm quay sang nhìn cô, thấy cô cười và nheo mắt nhìn mình. Giữa lúc ấy, một cơn gió nhẹ thổi qua, vài lọn tóc của cô bị thổi tung lên và xòa ngang mặt. Tuấn Lâm liền đưa tay lên vuốt nhẹ, rồi cài qua tai. Cậu thấy Minh Hân vẫn cười như chẳng hề suy nghĩ gì về hành động đó, lúc ấy cậu mới đáp:
- Bởi vì đó là em. Bởi vì là em cho nên anh không ngần ngại bất cứ gì. Thời gian quý báu ư? Nó không là gì so với em cả.
Dường như không quá ngỡ ngàng vì câu trả lời này, Minh Hân chỉ mím môi cười nhẹ. Rồi cô đứng thẳng dậy, bước tới đứng đối diện với Tuấn Lâm. Điều này khiến cậu lấy làm khó hiểu, nhất là khi ánh mắt cô chăm chú nhìn mình, cậu cũng đứng thẳng người.
Minh Hân nói với vẻ nghiêm túc và chân thành:
- Vậy anh có thể vì em mà bỏ ra thêm nhiều thời gian hơn nữa được không?
- Minh Hân à... - Tuấn Lâm mấp máy môi khó hiểu.
- Anh có thể dành cả đời này cho em được không? - Minh Hân nói vội một mạch để không bị ngập ngừng: - Em cũng muốn đem thời gian của mình cho anh. Tuấn Lâm, em hy vọng anh có thể hiểu điều em muốn nói. Em thực sự cảm thấy rất mệt. Có vẻ như em quá yếu đuối. Lúc này đây, ngay khi việc trả thù của anh còn được thành công, nhưng anh có thể đưa em đi được không? Ít nhất thì...anh mang em về bên cạnh anh được không?
Tuấn Lâm sững lại, nhìn cô không chớp mắt. Mới đây thôi hành động bộc phát của cậu đã gây ra cho cô sự khó chịu lộ rõ, cậu cứ nghĩ trong cô không có một khoảng trống nào cho cậu cả. Nhưng giờ cô lại mạnh dạn bày tỏ mong ước muốn về bên mình. Tuấn Lâm thực nửa tin nửa ngờ.
Sự chân thành của Minh Hân xua đi sự nghi ngờ đó trong chốc lát. Chỉ trong vài giây, anh mắt của cô không rời khỏi cậu nhưng đủ để thấy sự chờ đợi trong đó. Tuấn Lâm nhận ra điều đó. Ngay khi cậu bước qua sự nghi ngờ, Minh Hân không chờ cậu lên tiếng mà tiếp tục tấn công giành thế chủ động. Cô kiễng nhẹ chân, vòng tay qua cổ ôm Tuấn Lâm và gác cằm lên vai cậu, Minh Hân thì thầm một cách tình cảm:
- Em thật lòng đó Tuấn Lâm, anh có thể không?
Tuấn Lâm kéo cô ra, giữ lấy vai cô, xoáy sâu vào đôi mắt và nói với Minh Hân bằng giọng trầm nhưng rắn chắc cương nghị:
- Minh Hân, em có thể thu lại những lời mình vừa nói.
- Không. - Minh Hân lắc đầu: - Em biết mình đang nói gì, em khẳng định sẽ không thu lại những lời đó.
Câu nói của cô vừa dứt, Tuấn Lâm lập tức ôm chầm lấy cô và bảo:
- Nếu em nói dối, nếu như đây chỉ là những lời nói dối thì...anh nhất định sẽ hận em.
Minh Hân cảm thấy như có nhát dao cứa vào lòng. Cô nghĩ mình là một kẻ xấu, xấu xa và tồi tệ vô cùng. Đáng ra cô nên biết Tuấn Lâm mong đợi điều này từ lâu, cho nên nếu biết đây chỉ là những lời nói dối thì cậu sẽ rất tổn thương. Minh Hân muốn nói rằng cô yêu Tuấn Lâm một cách tình cảm như những cặp tình nhân khác thường nói với nhau nhưng với cô diễn như vậy là quá đủ rồi. Cô không thể dối lòng quá nhiều nữa.
Đối với cô lúc này, con đường phía trước gần như đã vạch ra rõ ràng, ngoài việc cứ vậy mà bước thì cô không có cách nào tốt hơn.
Cô nhắm mắt lại như một cách khuất phục.
...
Đưa cô về tới trước cổng biệt thự, Tuấn Lâm dừng xe khá lâu. Minh Hân không muốn để lộ suy nghĩ qua ánh mắt, cho nên cô cười nói với Tuấn Lâm:
- Em có một vài lá thư tay mới gửi đi, chắc sẽ hồi âm lại ngôi nhà này, cho nên em sẽ lán lại đây thêm một tuần. Anh hãy hứa, một tuần sau tới được không?
Tuấn Lâm áp tay lên má cô mỉm cười bảo:
- Nhất định anh sẽ tới.
- Anh nhớ đó.
Tuấn Lâm phì cười:
- Anh thật muốn mang em về với anh ngay bây giờ ấy.
Minh Hân cũng bật cười, rồi cô mở cửa xe đồng thời nói:
- Anh về đi.
Minh Hân mỉm cười chào cậu, rồi đứng nhìn theo chiếc xe khuất hẳn, lúc ấy, nụ cười trên mối cũng cứng lại rồi được thu về.
Khuôn mặt cô trầm tư hẳn. Minh Hân xoay người vào nhà. Cô chợt dừng chân, rồi cúi xuống tháo đôi giày coa gót ra xách trên tay và đi chân trần vào. Hàng gạch lát vẫn vậy, vẫn y chang như lúc mới xây tuy rằng đã trải qua kha khá thời gian, một vài viên nứt vỡ đã được thay thế.
Tự nhiên cô muốn dùng đôi chân trần cảm nhận nó. Dường như trong cô đã bắt đầu có sự lưu luyến và tiếc nuối khi nghĩ tới ngày phải xa nơi này. Khi tất cả đã trở nên quá thân thuộc thì việc rời xa nó khiến bất cứ ai cũng phải vấn vương.
Đặt đôi giày dưới gốc một cây lớn, Minh Hân ngồi lên xích đu, chân đung đưa nhẹ.
Đột nhiên có lực tác động từ phía sau, chiếc xích đu bị đẩy về phía trước, Minh Hân đồng thời nghe tiếng Nhật Thiên:
- Tôi phải công nhận cô có tài diễn xuất cực kỳ xuất chúng.
Biết nó không mang ý chế giễu, Minh Hân ngoái đầu nhìn:
- Sao anh cho rằng tôi diễn? Tôi thật lòng thì sao?
- Thật lòng? - Nhật Thiên hỏi lại rồi bảo: - Cái đó chỉ là ở miệng cô thôi, còn trong lòng thì...
- Lòng tôi thế nào anh hiểu được sao? - Minh Hân như cướp lời, rồi cô lẩm bẩm như tự nói với mình: - Tới tôi còn không thể hiểu nữa kìa!
Nhật Thiên liền nói:
- Tôi đương nhiên hiểu. Chỉ có kẻ ngốc như Huy Khang mới không hiểu thôi.
Không rõ ý tứ trong câu nói ấy, Minh Hân chau mày thắc mắc:
- Sao lại lôi chú ấy vào đây? Liên quan gì à?
Nhật Thiên không đáp mà bảo:
- Tôi không thể nói chuyện được với những kẻ ngốc!
Nói rồi, anh im lặng. Sự ngốc nghếch mà anh muốn nhắc tới là ở khía cạnh tình cảm, anh muốn nói tới việc Minh Hân và Huy Khang đều ngốc khi không làm rõ tình cảm của nhau. Anh lại nói:
- Cô ăn trưa không? Đã quá 1h rồi đó.
Minh Hân lắc đầu:
- Tôi không thấy đói.
Nhật Thiên nén tiếng thở dài:
- Cô thật là...không biết bảo vệ nội tạng của mình gì hết! Tôi nói cái dạ dày ấy!
Minh Hân biết tấm lòng của anh, cô chỉ cười và bảo:
- Của tôi mà! Anh đi ăn đi!
Nhật Thiên thở hắt rồi bước đi. Anh đã cố để không lắc đầu não nề.
Minh Hân ở đó, trầm tư suy nghĩ, những dòng suy nghĩ lan man, gián đoạn. Có quá nhiều thứ để cho cô nghĩ vào lúc này và điều khiến cô cảm thấy khó khăn nhất chính là làm sao để nói lời từ biệt? Lần thứ hai cô đi khỏi đây, cô không muốn lặng lẽ bỏ đi như lần trước, bởi Minh Hân bây giờ đã trưởng thành rồi, trước đây cô đi là sự trốn tránh tất cả, còn lần này thì không.
...
Gần 6h chiều, trời đang tối dần và rất nhanh. Huy Khang đi đâu đó về, ngang qua khuôn viên vườn, cậu chợt thấy bóng dáng áo len trắng và chiếc váy đen, hai màu sắc mà cậu luôn cho rằng phối với nhau rất đẹp. Khóe môi bất giác cong khẽ, Huy Khang tiến lại gần.
Chậm rãi ngồi khuỵu xuống, Huy Khang quan sát Minh Hân đang nhắm mắt nằm trên xích đu, hai tay đặt trước bụng, dường như cô đang ngủ rất an giấc. Huy Khang chống tay lên cằm lặng im ngắm nhìn chăm chú.
Sương đang bắt đầu phủ xuống, giăng nhẹ như muốn hòa nhịp với màn đêm làm nên một không gian lạnh buốt. Minh Hân hơi co chân và đôi bàn tay khẽ cựa như muốn giấu vào trong ống tay áo. Huy Khang tinh ý nhìn ra, cậu lay nhẹ Minh Hân và gọi:
- Minh Hân, Minh Hân, dậy vào trong thôi.
Minh Hân lim dim mở mắt, rồi hơi nheo lại. Huy Khang nói tiếp:
- Trời lạnh rồi.
Nền đen của không gian buổi tối khiến Minh Hân dễ thích ứng, cô thấy Huy Khang, không hiểu sao lại vô thức nở nụ cười, dường như cười như vậy khiến cô rũ bỏ được phần nào mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu lúc này.
- Vào nhà thôi. - Huy Khang nói lần nữa, giọng cậu nhẹ nhàng ấm áp hơn nhiều.
Đột nhiên, Minh Hân vươn hai tay về phía cậu một cách chờ đợi, giống như đứa trẻ đòi ẵm. Điều đó làm Huy Khang không khỏi ngỡ ngàng mất vài giây. Cô vẫn còn muốn làm một đứa nhóc hay sao, Huy Khang nghĩ. Nhưng rồi, cậu cũng mỉm cười và gần lại một chút, một tay vòng qua gáy Minh Hân, tay kia luồn qua khoeo chân nhấc cô lên.
Vừa ý mình, Minh Hân như một đứa trẻ cười vui vẻ. Cô vòng tay qua lưng Huy Khang để bám, tay kia đặt lên vai cậu. Cô vẫn chủ động giữ lấy điểm tựa như thế dù biết Huy Khang sẽ chẳng bao giờ để cô ngã xuống.
Huy Khang im lặng đưa Minh Hân vào tới trong nhà. Còn vài bước nữa là tới bậc thang, Minh Hân chợt lên tiếng:
- Chú Hoàng Huy Khang, chú có biết mình là người đàn ông tuyệt tới mức nào không?
Huy Khang dừng bước, cậu nhìn xuống Minh Hân. Đây không phải câu xu nịnh ngọt ngào của một cô nhóc lanh chanh, Huy Khang cảm nhận được một sự trưởng thành chín chắn, sự nghiêm túc và chân thật từ trong đôi mắt cô.
- Chú luôn cho người khác cảm giác ấm áp và bình yên, bình tên tới kỳ lạ. Tới mức mà...
Minh Hân bỏ lửng câu nói. Thực ra thì cô cũng không biết nó ở mức nào nữa.
- Ừ. - Huy Khang khẽ đáp cụt ngủn. Không hiểu lời đáp đó nghĩa là gì. Có thể cậu muốn nói rằng cậu đã nghe rồi, đã hiểu rồi, đã biết rồi. Và điều này khiến tim cậu đột nhiên dâng lên một cảm giác khác lạ.
- "Người khác" là tất cả nhưng ai xung quanh chú. Và...Hoàng Minh Hân cũng không ngoại lệ.
Lần này thì Huy Khang không thể kiềm chế được nữa. Môi cậu mím lại, cố gắng cong lên khe khẽ, tim cậu đập nhanh chỉ sợ Minh Hân sẽ cảm nhận được.
- Ừ. - Lại đáp lại chỉ bằng một chữ.
Sau đó, cậu siết tay ôm Minh Hân chắc hơn, Minh Hân vì vậy càng bám vào cậu chặt hơn. Huy Khang bước tiếp.
Ở một cánh cửa nhỏ dẫn ra ngoài khác với cửa chính, Nguyên Hạo đang bước vào thì bất ngờ thấy hai người họ. "Tình tứ" không phải hai từ mô tả chính xác nhưng điều đầu tiên anh nghĩ tới là một tình cảm hết sức sâu sắc trong đó.
Anh đã không bước tiếp mà lùi lại như chưa hề nhìn thấy.
- Cả hai đều đã bước qua giới hạn, giữa họ...đã là tình yêu rồi.
Nguyên Hạo quay đầu nhìn thì thấy Nhật Thiên đã ở ngay sau, ánh mắt anh cũng đang hướng về Huy Khang và Minh Hân đã tới lưng chừng cầu thang.
Nguyên Hạo không đáp, anh cũng không bộc lộ biểu cảm gì về câu nói ấy của Nhật Thiên. Nguyên Hạo bước ra sau khi bóng hai người họ khuất khỏi tầm mắt. Nhật Thiên thấy vậy liền lên tiếng giữ chân anh:
- Nguyên Hạo, cậu hãy để Huy Khang và Minh Hân được yêu nhau!
Nguyên Hạo quay lại nhìn anh:
- Tại sao phải tôi cho phép?
- Bởi cậu là anh trai Minh Hân.
- Phải. - Nguyên Hạo gật đầu: - Tôi và cô ấy là anh em ruột và tôi luôn luôn thương yêu Minh Hân, dù là trước đây hay bây giờ, dù là ở bất cứ vị trí nào.
- Nhưng tình thương đó có hơn Huy Khang không? - Nhật Thiên hỏi: - Có hơn không Nguyên Hạo? - Anh giải thích: - Tôi nghĩ là có sự so sánh bằng ở đây. Ai cũng có hạnh phúc đôi lứa riêng để theo đuổi. Cậu cũng vậy. Do đó, cậu không thể cả đời này bảo vệ và che chở cho Minh Hân được. Nhưng Huy Khang lại khác. Cho nên cậu hãy tin tưởng và trao cho Huy Khang cái quyền thay thế cậu, được yêu và bảo vệ cho cô ấy, với tư cách là một người đàn ông làm với một cô gái. Huy Khang nhất định sẽ yêu Minh Hân nhiều, rất nhiều, sẽ làm tốt tất cả như cậu ấy đã và đang làm vậy.
- Không cần tôi cho phép thì chẳng phải chúng đã để đối phương trong tim rồi sao. Chỉ là...
- Chỉ là cả hai đều quá ngốc không nhận ra vị trí mà mình dành cho người kia thôi.
Nhật Thiên tiếp lời khi Nguyên Hạo còn ấp úng. Nguyên Hạo nghe xong mím nhẹ môi rồi nhìn Nhật Thiên và nói:
- Tôi đã có một khoảng thời gian rất dài chung sống với cả hai người họ, nhất là Huy Khang. Chừng ấy năm đủ để tôi tin một điều đó là: Người có thể hết lòng bảo vệ và yêu thương Minh Hân, người luôn luôn dang tay ra che chở cho cô ấy chỉ có một mình Huy Khang thôi. Cậu ấy đã từng tuyên bố chấp nhận đánh mất tất cả để bảo vệ Minh Hân trước Hoàng Hải Kiều. Cậu ấy cũng đã từng công khai hôn Minh Hân ngay trước mặt Trương Mai Vân thay lời tuyên thệ. Cho dù có chuyện gì xảy ra với Minh Hân thì chỉ cần có Huy Khang là được, cậu ấy sẽ gánh vác thay cho cô ấy. Cái đó là một tình yêu phi thường bởi niềm tin trong họ bền vững hơn bất cứ thứ gì khác.
Nhật Thiên chau mày đồng thời mở to mắt:
- Hả? Dám hôn rồi sao?
Nguyên Hạo không đáp lại, anh chỉ nói tiếp:
- Điều tôi quan tâm không phải ai mới được yêu Minh Hân, mà là chuyện ai mới là người làm cho cô ấy thực sự hạnh phúc kìa.
Nghe anh nói, Nhật Thiên bước tới đặt tay lên vai Nguyên Hạo rồi bảo:
- Tôi nhất định làm cho họ nhận ra sự quan trọng của nhau và giữ lấy nhau thật chặt.
- Giới hạn đó, họ mới bước một chân qua thôi. Cái định kiến về quan hệ gia đình đó sẽ không dễ dàng bị xóa nhòa đâu. Tôi hy vọng nơi mà tất cả chúng ta đặt chân tới đều là bình yên và hạnh phúc.
Đó là hy vọng của anh, cũng là hy vọng, ước muốn của tất cả mọi người. Tuy vậy, mọi thứ sẽ chẳng hề dễ dàng, không con đường nào bằng phẳng và trải đầy hoa hồng cả. Bước qua đau thương, liệu ai còn đủ sức chạy tiếp để đuổi theo hạnh phúc? Cánh chim bay mãi rồi cũng sẽ mỏi, sóng vào tới bờ cũng sẽ yếu đi, gió gặp vật cản cũng phải chậm lại, huống chi con người?
...
Do tác dụng của việc nhịn ăn từ trưa hôm qua, Minh Hân cảm thấy bụng cồn cào khó chịu ngay từ sáng sớm. Cô mệt mỏi xuống bếp tìm đồ ăn, một phần sandwich và một ly sữa chứ không phải cà phê nữa. Sau khi xong, cô đứng dậy và muốn chuẩn bị cho việc ra ngoài vào sáng nay.
Vừa quay người lại, Minh Hân thấy Nhật Thiên đi tới, điệu bộ anh còn ngái ngủ.
- Sớm vậy sao? - Anh hỏi.
- Đói bụng nên tìm đồ ăn theo bản năng thôi. - Minh Hân đáp.
- Minh Hân à. - Minh Hân đang chực đi tiếp thì Nhật Thiên gọi, giọng anh chợt trầm xuống, cô quay lại nhìn anh.
- Kể từ giờ, cô phải tự lo cho chính mình, nhất là sức khỏe. Dù trong bất cứ tình huống nào cô cũng phải nghĩ cho mình trước, hiểu không?
Câu nói ngắn của anh đủ để khiến cô cảm động. Chưa bao giờ anh tỏ thái độ chân thành như thế, ẩn trong đó là cả sự quan tâm rất lớn của anh. Minh Hân gật nhẹ nói:
- Tôi nhận sự quan tâm che chở tới đây là đủ rồi. Từ giờ phút này trở đi, tôi phải tự đứng trên đôi chân của mình. Đã tới lúc tôi thực sự phải chịu trách nhiệm về cuộc đời mình rồi.
- Ừ. - Nhật Thiên gật đầu.
Minh Hân lại nói:
- Nhưng vẫn còn một chuyện tôi muốn nhờ anh giúp.
- Cứ nói đi!
- Là chuyện... - Minh Hân ngập ngừng rồi mới nói: - Một tuần sau tôi sẽ đi, anh có thể giúp tôi nói chuyện với mọi người được không, về chuyện đó tôi cảm thấy có chút khó khăn.
- Không được. - Nhật Thiên trả lời nhanh và dứt khoát. - Muốn nói cô tự nói đi, tôi không giúp chuyện đó đâu. Người khác tôi có thể giúp nhưng riêng Huy Khang thì cô nên tự mở lời đi, tốt nhất nên vậy, đừng biến cậu ấy thành kẻ bị bỏ rơi một lần nữa.
Nói rồi, Nhật Thiên bước đi, bỏ cô lại một mình.
Kẻ bị bỏ rơi ư? Minh Hân lặp lại câu hỏi đo trong đầu. Không lẽ chuyện cô bỏ đi không lời từ biệt lại khiến Huy Khang tổn thương như bị bỏ rơi ư? Tại sao lại như vậy?
...
Cũng vào lúc đó thì tại nhà riêng, bà Bội Giao đang đích thân nấu bữa sáng trong bếp. Khi Tuấn Lâm đi xuống, bà nhìn cậu dịu dàng bảo:
- Ăn sáng nào con!
Tuấn Lâm chỉ dạ nhẹ một tiếng rồi kéo ghế ngồi. Trong lúc đang ăn, bà nói:
- Hôm qua con và Minh Hân gặp nhau, chắc con bé đã nói gì đó làm con vui.
Tuấn Lâm sựng lại nhìn bà hỏi:
- Tại sao mẹ biết hôm qua chúng con gặp nhau? Và tại sao mẹ biết đó là chuyện vui hay buồn?
Tới lượt bà Bội Giao sững người, đảo mắt đi chỗ khác tránh ánh nhìn trực diện từ chính con trai mình, bà lý giải nhưng không lưu loát lắm:
- Mẹ nghe trợ lý Hàn nói lại chuyện con có hẹn với Minh Hân. Từ đó tới giờ mẹ thấy con tỏ ra vui vẻ nên mẹ nghĩ hai đứa có chuyện tốt.
- Tỏ ra vui vẻ? - Tuấn Lâm lắc đầu: - Con không hề.
Giữa lúc ấy thì ông Kính Luật bước vào. Tuấn Lâm lập tức chất vấn ngay khi thấy ông:
- Tới đúng lúc lắm. Tôi có nói với ai chuyện tôi đi gặp Minh Hân sao? Nói với ông hả? Khi nào vậy? Tại sao tôi không nhớ chuyện đó? Trả lời xem! Cô ấy nhắn tin vào số di động của tôi thì ông biết bằng cách nào hả?
Trong khi ông Kính Luật đang không biết trả lời ra sao thì bà Bội Giao đứng phắt dậy cất tiếng:
- Chuyện này dừng ở đây được rồi đó Tuấn Lâm. Vì sao con phải chất vấn như lấy khẩu cung vậy!? Nếu con đã xem đây là sự xâm phạm riêng tư thì xem ra mẹ đã sai rồi.
Dứt lời, bà bỏ đi. Đây không phải là kết quả mà cậu muốn. Tuấn Lâm nhắm mắt nén tiếng thở dài:
- Mẹ à. - Tuấn Lâm gọi, bà dừng chân nhưng không quay đầu: - Con xin lỗi.
- Được rồi.
Lần này, bà bỏ đi hẳn. Lúc này, Tuấn Lâm buộc phải thở hắt một cái. Cậu cũng kéo ghế đứng dậy luôn.
Minh Hân gặp mẹ cô ở nơi ở mới của bà, nơi này được sắp xếp gần hơn với thành phố, mục đích muốn bà tiếp xúc dần với đô thị, với những thay đổi đáng kinh ngạc của nhịp sống hiện đại.
Ngồi yên lặng trên chiếc giường, mắt Minh Hân thẫn thờ không chớp, bà Đồng Lan ngồi im quan sát mà không lên tiếng hỏi câu nào. Cho tới khi Minh Hân mở lời trước:
- Mẹ à. Mẹ ơi, mẹ!
Đột nhiên nghe cô gọi, tiếng gọi có vẻ chua xót, bà lo lắng vô cùng khi nghĩ rằng chuyện gì đó lớn lắm đang được cô cất trong lòng. Bà vội vàng bước tới bên cạnh, ôm lấy cô vỗ về và hỏi:
- Có chuyện gì sao con? Con đã gặp chuyện gì sao?
Minh Hân dựa vào lòng mẹ, cảm nhận tình thương không lời nhưng ấm áp tới tận ruột gan của mẹ, cô nói:
- Mẹ, nếu con cứ thế mà đi thì xấu lắm phải không mẹ? Nếu con cứ làm theo ý mình một cách trẻ con và bướng bỉnh thì sẽ có ai đó bị con làm tổn thương phải không mẹ? Mẹ ơi, con ghét bản thân mình quá!
- Nói mẹ nghe trước có chuyện gì rồi?
Minh Hân lắc đầu không trả lời, cô cứ thế dịu đầu vào mẹ, sống mũi cay cay.
Rời khỏi đó, Minh Hân bước bộ trên hè phố, tới trạm xe buýt gần nhất. Có tiếng chuông điện thoại reo:
- Em rảnh chứ Minh Hân?
- Phải. - Cô đáp.
Tiếng Khánh Ân đều đều:
- Cùng chị tới nơi này được không?
Giọng cô trầm trầm khiến Minh Hân lấy làm lạ, cô chưa kịp hỏi hay đáp lại lời đề nghị đó thì Khánh Ân đã nói:
- Mình đi thăm Tuyết Liên.
Nghe tới đó, Minh Hân đã nhận lời. Họ chọn một điểm hẹn rồi sẽ cùng tới thăm Tuyết Liên.
- Đời người đôi khi thật ngắn, vậy mà chẳng biết đích đến là đâu. Khi biết rồi thì mới nhận ra, hóa ra con đường của mình đã sắp hết.
Nghe lời Khánh Ân, Minh Hân chau mày lại bảo:
- Chị à, sao dạo này chị hay nói những điều bi quan vậy? Nhìn về phía trước, con đường còn rất dài và rộng, chỉ có điều ta không thấy được chông gai thôi. Ai cũng nghĩ vậy mà, nhất là những người trẻ.
Khánh Ân khẽ cười bảo:
- Là chị đang nói chính mình ấy. Khi có một gia đình hạnh phúc thì chị còn chưa đủ lớn để cảm nhận đủ, khi bắt đầu hình thành được suy nghĩ trong đầu thì cũng là lúc lâu đài cổ tích sụp xuống, tất cả chỉ còn lại vết tích tan hoang.
Biết gia đình là vấn đề nhạy cảm của Khánh Ân, Minh Hân không muốn đi sâu câu chuyện vào chủ đề này, cô nói:
- Không đâu. Ít ra thì trong tim chị còn ghi lại được hình ảnh hạnh phúc của gia đình, đó sẽ là một hồi niệm đẹp. Em tin tương lai chị sẽ lại có một gia đình hạnh phúc như trước kia thôi. Giờ thì đừng nhắc chuyện ấy nữa.
- Còn em thì sao? - Khánh Ân rời mắt khỏi bia mộ, nhìn sang cô và hỏi như không hề nghe thấy lời cô. - Chị biết em tìm lại anh và mẹ, em hẳn là có cuộc sống rất hạnh phúc.
- Anh hai em chính là Trần Nguyên Hạo, chị cũng biết mà, nhớ không?
Khánh Ân đưa mắt nhìn ra xa, cô nhớ về một chút kỷ niệm, với một chàng trai mang vẻ ngoài chín chắn và mạnh mẽ. Chính anh đã từng ra tay giúp cô, ân tình này cô có nhớ.
Minh Hân nói tiếp:
- Đối với em thì tìm lại anh thôi cũng là điều đáng để vui mừng như giấc mơ cổ tích thành sự thật, đằng này em lại còn có mẹ, quả thực thì điều đó là ưu ái lớn của ông trời cho em.
- Vậy sao em không sống với mẹ và anh mình, sao em cứ ở nhà của Hoàng Huy Khang?
Minh Hân cười trả lời:
- Ở đâu với em không quan trọng, mặc kệ người khác nghĩ sao. Biết đâu chừng mai mốt thôi em sẽ lại đi nơi khác cũng nên.
Cô nói hẳn là có một hàm ý, của riêng mình mà Khánh Ân không thể nhận ra.
- Vậy bây giờ mẹ em ở đâu?
- Mẹ em hả? Bà ở trong thành phố, em mới qua chỗ bà rồi tới đây gặp chị nè!
Khánh Ân muốn hỏi thêm nhưng lại sợ Minh Hân thấy lạ mà nghi ngờ, cho nên cô bảo:
- Được rồi, dịp nào đó phải nhờ em đưa tới thăm bác một chuyến. Quan hệ giữa chị và em, chút giao tình khi xưa với Trần Nguyên Hạo anh trai em, chị nghĩ chị tới thăm không vấn đề gì chứ!
- Đương nhiên rồi. - Minh Hân cười. - Đâu cần phải liệt kê như vậy, dịp khác mình cùng tới.
Minh Hân thì cười một cách chân thật, nhưng Khánh Ân lại len lén nhìn cô với một bụng suy nghĩ không hề tốt.