Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 73




Xem xét lịch trình của Vương Đức Long, Huy Khang chú ý vào những cuộc gặp công việc của ông ta. Cậu để mắt tới thời điểm 21h, gặp chủ tịch tập đoàn Hàn Khoa tại phòng trà Cành Trúc Giấy. Huy Khang chưa từng nghe nói tới đó, có lẽ là một phòng trà kín đáo hoặc nhỏ bé nào đó.

Đó cũng là công việc cuối cùng của Vương Đức Long trong ngày, nhưng cậu biết ông ta sẽ còn làm nhiều việc khác, ở nhiều nơi khác ngoài những gì ghi trong này. Huy Khang nói:

- Chúng ta sẽ tóm ông ta sau khi ông ta rời khỏi Cành Trúc Giấy. Lần này, phải nhờ ông ta thay mình ra mặt rồi.

Câu nói của cậu đầy ẩn ý, Minh Hân đoán cậu đã có hoạch định trong đầu.

- Dùng ông ta để đưa Hạ Đông Quyền về? - Minh Hân dù đã đoán ra nhưng vẫn hỏi.

Huy Khang gật đầu, cô mím môi cười bảo:

- Chú làm vậy là rất trượng nghĩa đó biết không?

- Nên xem đó là một lời nhận xét thay vì một câu xu nịnh. - Huy Khang nói kèm theo gương mặt cười đùa. Minh Hân vì thế cũng phì cười.

Huy Khang liên lạc với đám trợ thủ của mình, cậu cần họ giúp trong vụ vây bắt tối nay.

- Phòng trà Cành Trúc Giấy, tôi không rõ về chỗ đó, mọi người tìm rồi chờ tôi ở đó.

Bên kia có tiếng đáp gì đó, Huy Khang gật gật rồi cúp máy. Sau đó, cậu lấy máy tính tìm kiếm quán Cành Trúc Giấy, thật may đó là một quán trà lớn, có thể dễ dàng tìm kiếm bằng ứng dụng internet.

Huy Khang nói với Minh Hân:

- Cần phải tới sớm để tìm hiểu địa hình ở đó rồi bố trí kế hoạch một cách nhanh nhất.

Minh Hân nhìn cậu vui vẻ gật đầu. Có vẻ như việc được tham gia cùng Huy Khang khiến Minh Hân rất mừng. Huy Khang đột nhiên nghĩ, nghĩ xem cậu có nên đưa Minh Hân đi cùng hay không? Dù cô nhanh nhẹn, nhạy bén, cũng rất thông minh để biết tự bảo vệ mình nhưng Huy Khang vẫn cảm thấy do dự. Lần này, cậu quyết định sẽ bắt Vương Đức Long để đổi Hạ Đông Quyền trở về. Minh Hân nói cậu rất trượng nghĩa, nhưng chính cậu không biết nếu như bắt được ông ta, cậu liệu có thể nhẫn nhịn để giữ mạng ông ta hay không.

Tính toán sơ qua về đường đi, Huy Khang quyết định xuất phát lúc 19h30. Cậu sẽ họp mặt với đám người trợ thủ, tổ chức triển khai kế hoạch rồi chờ sẵn.

Trước khi đi, Huy Khang có thay băng gạc cho vết thương một lần. Nhìn miệng vết rách đã khô lại, Minh Hân nói:

- Còn chưa đầy 24 tiếng mà nó đã ổn như vậy, da thịt đề kháng tốt đó!

Huy Khang chỉ khẽ cười trước câu nói đùa của cô, quấn băng lại, Huy Khang cảm thấy khá ổn, tuy vậy, cử động vẫn chưa được tự nhiên. Cậu vẫn nghĩ nên chú ý với nó một chút.

Đúng giờ, Huy Khang chạy moto đưa Minh Hân đi cùng.

Căn biệt thự khóa kín cửa, tắt hết đèn, tối om như trạng thái lúc khuya vậy. Vòng xe tới một khúc cua, chiếc moto của Huy Khang gặp phải một chiếc xe hơi chạy tới, suýt chút nữa đã xảy ra đụng độ, may sao cả hai bên đều đã phanh an toàn.

Mở cửa xe bước xuống nhanh như vội vã, Tuấn Lâm nói:

- Hai người đang quả là có kế hoạch riêng.

Cả hai ngạc nhiên khi thấy Tuấn Lâm. Họ nghĩ lại lúc rời khỏi Kỳ Lâm, Tuấn Lâm đã không phát hiện ra. Lúc cậu nghi ngờ thì họ đã chạy mất, Huy Khang không nghĩ cậu nhanh tới vậy.

Tuấn Lâm gật đầu nói:

- Phải, tôi đã thấy hai người, đã nghi ngờ và ngay lập tức xem camera ghi hình. Hai người rời khỏi văn phòng thư ký Vương Đức Long và vội vã đi ngay.

Huy Khang tháo mũ bảo hiểm, cậu cầm nó trên tay, nhìn Tuấn Lâm nói:

- Chúng tôi không đánh cắp thứ gì của anh hết, còn việc tôi làm gì không cần báo cáo với anh.

Tuấn Lâm có vẻ cũng khá bực bội trước sự không hợp tác của Huy Khang, nhưng rồi cậu nói:

- Anh có thể có tính toán, có kế hoạch, thậm chí đánh cược cả mạng sống vì mục đích của anh, nhưng hãy để Minh Hân ở lại. Anh không nghĩ nơi anh đang tới sẽ nguy hiểm cho cô ấy sao?

Minh Hân nghe nói tới mình, cô xuống xe nói với Tuấn Lâm:

- Em tự nguyện đi, dù có nguy hiểm thì cũng là em tự nguyện, anh đừng lo cho em!

- Tại sao lại không lo chứ!? - Tuấn Lâm hét lên làm Minh Hân bị giật mình. Rồi cậu bước tới chủ động kéo cô về chỗ mình, tỏ ý không cho đi cùng Huy Khang.

Huy Khang nghĩ như vậy cũng tốt. Dù sao chuyện Minh Hân gặp nguy hiểm cũng chính là điều cậu đang băn khoăn. Huy Khang liếc nhìn hai người, Minh Hân hơi nhăn mặt, cậu đoán cô đang khó chịu với cách làm này của Tuấn Lâm. Huy Khang gật đầu nói:

- Tôi nghĩ là anh cũng có ý tốt. Thôi được, - Huy Khang nói với Minh Hân: -...Minh Hân, ở lại đi!

- Không được, lần này cháu không thể để chú tới đó một mình, cánh tay chú vẫn còn...

- Không thì làm sao được!? - Huy Khang đột nhiên lớn tiếng cắt lời cô. - Nếu có Minh Hân đi cùng, anh ta chịu để cả hai đi sao?

Minh Hân nhìn Tuấn Lâm với ánh mắt khó hiểu nhưng đang cố nài nỉ, Tuấn Lâm vẫn nắm lấy tay cô không buông, Minh Hân giận dữ nói:

- Tuấn Lâm, anh không hiểu gì hết, để em đi!

- Anh không thể để em tới chỗ nguy hiểm được.

- Tại sao hả? Tự em muốn đi mà!

- Vì em cũng còn nợ anh một lời hứa. - Tuấn Lâm đáp, cậu cũng đang cố gắng để không to tiếng. - Cho nên em đừng nên tham gia vào những gì Hoàng Huy Khang đang làm, mỗi bước đi đều rất nguy hiểm.

Minh Hân ấm ức không biết giải thích với Tuấn Lâm ra sao. Giữa lúc ấy, Huy Khang nhìn cô nói:

- Ở lại đi và hãy chờ đợi, cũng vì một lời hứa.

Lời nói của cậu chân thành cũng như đang khẩn thiết muốn cô đừng theo mình. Minh Hân biết lời hứa mà cậu nói tới và một lần nữa, cô tin Huy Khang sẽ giữ lời.

Ánh mắt cô như không lỡ, nhưng Huy Khang đã rồ ga phóng đi. Minh Hân nhìn theo chiếc xe chạy xa dần tới khi tiếng động cơ tắt hẳn, cô mới nhìn Tuấn Lâm nói:

- Chú ấy tới đó một mình, anh biết nguy hiểm thế nào không hả?

Tuấn Lâm không muốn nhắc tới nguy hiểm của Huy Khang, cậu nói:

- Nguy hiểm vì sao em còn muốn theo?

- Tuấn Lâm, anh hôm nay làm sao thế!? Sao anh lại hành động như vậy? - Minh Hân chán nản nói: - Buông em ra đi!

Minh Hân khe khẽ giằng tay ra, cô quay người trở lại biệt thự. Vừa được mấy bước, Minh Hân nghe giọng Tuấn Lâm như cầu khẩn:

- Em thử nói đi, em muốn theo Hoàng Huy Khang đi tới đâu vậy?

Minh Hân dừng bước, cô chỉ nghiêng đầu trả lời thật nhẹ giọng:

- Đi tìm Vương Đức Long đó, anh muốn đi hả?

- Cái gì? - Tuấn Lâm không thể không sửng sốt. - Anh ta đã đi đâu?

Tuấn Lâm có vẻ đã thay đổi suy nghĩ. Minh Hân không ngại trả lời:

- Phòng trà Cành Trúc Giấy, anh sẽ không tìm được nó đâu!

Dứt lời, cô định đi tiếp thì bất chợt Tuấn Lâm chạy tới túm tay cô kéo lên xe. Cậu chỉ kịp nói:

- Cả hai chúng ta sẽ đi.

Đoàn người trợ giúp cho Huy Khang là người do chú Kan tin tưởng nhờ cậy. Họ chia nhau chạy trên 6 chiếc moto tìm tới phòng trà đó rồi đợi Huy Khang ở một quãng vắng người.

Hơn 8h tối, Huy Khang tới đó và nhập hội. Cả đoàn cùng nhau chạy khắp những con đường và cả ngóc ngách ở đó. Huy Khang nêu ra ý tưởng, những người khác cho ý kiến rồi thống nhất một chiến lược chung. Đoàn người giải tán về vị trí sắp xếp.

Những người tới đây có vẻ đều là những vị khách thượng lưu. Huy Khang đoán bên trong vô cùng kín đáo cho việc bàn bạc những chuyện riêng của họ.

Chờ tới gần 9h tối như lịch hẹn, Huy Khang đã thấy Vương Đức Long xuất hiện từ một chiếc xe bóng loáng hàng hiệu cùng với bốn vệ sĩ cùng đi trên xe. Có điều, ông ta không có Vương Văn Hoàng kề bên, điều này xem ra Huy Khang đang có thêm nhiều cơ hội thắng cuộc.

Một vệ sĩ ở ngoài canh giữ xe cũng như cảnh giác với xung quanh, còn lại theo ông ta vào bên trong. Huy Khang cũng lẻn vào trong đó.

Gam màu vàng tối chủ đọa cho sảnh chính ngay sau cửa ra vào, Huy Khang chú ý tới Vương Đức Long cùng những thuộc hạ còn lại vào khu phòng riêng. Huy Khang chỉ theo dõi quan sát để biết vị trí phòng của ông ta, sau đó, cậu ra bên ngoài ngồi như một vị khách.

Một lát sau, Huy Khang trong bộ trang phục một nhân viên phục vụ, bưng một chiếc khay với hai chiếc ly cách điệu hoa văn bắt mắt, tới trước phòng của Vương Đức Long.

Huy Khang hành lễ cúi đầu với hai tên vệ sĩ canh ngoài cửa rồi mở cửa vào trong. Thật may mắn cho cậu vì Vương Đức Long ngồi đối diện với người kia và quay lưng về phía cậu. Huy Khang cúi đầu và nói:

- Xin lỗi, có phải quý khách đây đã gọi thêm hai tách trà hoa cúc không vậy?

Huy Khang vừa nói vừa cố ý dò xét phòng. Có duy nhất một vệ sĩ của Vương Đức Long, ngoài ra có tới bốn vệ sĩ của chủ tịch Hàn Khoa. Huy Khang nghĩ, nếu hai người họ cùng rời đi một lúc thì e là khó mà ra tay.

Người kia lắc đầu:

- Không có. Nhầm lẫn rồi đó.

Huy Khang làm bộ cúi đầu mấy cái ngỏ ý xin lỗi vừa đề phòng ông ta nhận ra mình:

- Dạ xin lỗi, đây là lỗi của chúng tôi, hy vọng không làm hai ngài đây mất hứng. Tôi xin lỗi ạ!

Nói rồi, Huy Khang quay người ra ngoài, vừa lúc đó, cậu nghe có tiếng chủ tịch Hàn Khoa nói:

- Một lát tôi còn gặp một vài người bạn khác, nếu ông không bận có thể ở đây cùng gặp mặt.

Huy Khang bước chậm cố nghe, thấy Vương Đức Long từ chối đề nghị:

- Phải thất lễ rồi, tôi còn có chuyện quan trọng khác, con trai tôi làm e là không tốt.

- Không sao, không sao. - Người kia xua tay.

Huy Khang nghe tới đó thì đi ra bên ngoài, cậu giữ vẻ bình thản cho tới khi khuất khỏi tầm mắt hai tên canh cửa.

Tối nay sẽ là một cuộc đối đầu gay cấn, kịch tính hơn sẽ là lựa chọn của Huy Khang. Cậu chiến đấu là để chờ giây phút Vương Đức Long trả nợ máu cho những tội ác ông ta gây ra. Cậu tự nhủ, nhất định bắt Vương Đức Long trả giá cho cái chết của Hiểu Khánh, và hôm nay, cậu đã có một kế hoạch, một cơ hội rất thuận lợi để làm điều đó, nhưng liệu Huy Khang có đủ dũng khí để kìm nén lòng thù hận, giữ mạng cho Vương Đức Long để đổi về em trai cho Hạ Đông Quyết?

Cũng rất nhanh, Tuấn Lâm tìm được đường tới đó. Cậu lái xe chở theo Minh Hân, đang chạy với tốc độ nhanh và rất tập trung. Minh Hân nhìn sang cậu nói:

- Anh thực sự muốn tới đó sao? Để làm gì?

- Giết tên khốn Vương Đức Long đó. - Tuấn Lâm đáp.

Minh Hân lắc đầu:

- Không. Ông ta không thể chết được.

Đoạn đường dài vắng xe qua lại, Tuấn Lâm nghe cô nói vậy liền quay sang bảo:

- Anh nhất định giết ông ta. Ngày hôm nay, anh chắc chắn ông ta không có Vương Văn Hoàng bên cạnh, anh sẽ không để thất bại như trước kia đâu.

Minh Hân bặm môi, nhắm mắt hít sâu để nói chuyện bình tĩnh với cậu, vì cô biết Tuấn Lâm lúc này rất muốn trả thù:

- Tuấn Lâm! Anh Vương Tuấn Lâm, nghe em nói, lấy mạng ông ta, không chỉ mình anh, cả chú Hoàng Huy Khang và chính em cũng rất muốn. Nhưng hôm nay thì không được.

Tuấn Lâm nói:

- Em không cần nói gì cả, anh sẽ theo ý anh.

Minh Hân liền gắt lên như bực tức:

- Vậy cả em và Hoàng Huy Khang đều sẽ làm theo ý mình thì sao đây? Thì có phải là tối nay sẽ là một trận hỗn chiến hay không? Nhất định phải giữ tính mạng cho Vương Đức Long, nếu anh muốn ngăn cản điều đó, em sẽ không để anh tới đó đâu! Anh nghe thấy chưa hả?

Tuấn Lâm không đáp, cậu tập trung vào lái xe và không có biểu hiện nghe lọt tai lời của cô. Minh Hân biết cậu sẽ không để yên cho Vương Đức Long trong tình huống dễ dàng như hôm nay, cho nên, cô sẽ ngăn cản cậu, để đảm bảo kế hoạch của Huy Khang thành công.

- Dừng xe! - Minh Hân nói như ra lệnh.

Tuấn Lâm không có phản ứng, Minh Hân tức giận gắt lên:

- Vương Tuấn Lâm, anh dừng xe ngay!

Tuấn Lâm vẫn im lặng lái xe, tốc độ đều đều không giảm xuống. Minh Hân thực sự mất kiềm chế, cô giữ tay Tuấn Lâm và nói lớn:

- Em hối hận vì đã lỡ miệng nói chuyện này với anh. Em thấy mình thật điên rồ! Anh dừng xe lại đi, anh không thể tới đó đâu!

Tuấn Lâm thô bạo hất tay cô ra. Minh Hân nhìn cậu, lúc này, đang là một kẻ bị thù hận nhập toàn thân, không thể khống chế sự kích động. Tuấn Lâm như một con báo săn đang nhắm tới một mục tiêu duy nhất, không cần quan tâm tới thứ gì khác. Minh Hân ý thức được mức độ nghiêm trọng của cuộc đối đầu sẽ xảy ra nếu Huy Khang và Tuấn Lâm tranh đoạt Vương Đức Long, cô muốn làm gì đó để ngăn chuyện này lại.

Minh Hân bất ngờ đá chân Tuấn Lâm ra, đặt chân mình vào cần thắng rồi đạp phanh cho xe dừng lại. Nhưng Tuấn Lâm vẫn giữ vô lăng, cậu thấy vậy thì đẩy Minh Hân ra. Minh Hân cố nói để cậu dừng xe nhưng không có kết quả.

- Nếu anh không dừng lại, sẽ xảy ra tai nạn đó. Dừng lại mau lên!

Minh Hân nói xong thì yên lặng để cậu lấy lại đường lái cho xe, giữa lúc đó, một chiếc xe tải chạy ngược chiều lao tới. Cả hai giật mình hốt hoảng, sợ không thể tránh khỏi va chạm. Tuấn Lâm không có thời gian nghĩ ra cách xử lý, cậu chỉ có thể bẻ lái thật nhanh sang bên trái, đồng thời dùng tay kia ôm lấy Minh Hân.

Tiếng thắng xe vang lên két một tiếng kéo dài, chiếc xe vượt qua lề đường, lao vào gốc cây nhưng không có tai nạn vì Tuấn Lâm đã đạp phanh. Cả hai hoàn hồn lại, Minh Hân ngước nhìn Tuấn Lâm, thấy cậu không có thương tích, cô thấy bớt áy náy hơn.

Tuấn Lâm nhìn sang Minh Hân với ánh mắt phức tạp, sau đó, cậu dựa vào thành ghế nhắm mắt như lấy lại tinh thần sau vụ chấn động vừa rồi.

Mất một hồi lâu, Tuấn Lâm ngồi thẳng dậy, cậu tiến chiếc xe về phía trước rồi dừng sát vệ đường. Minh Hân vẫn không quên vấn đề chính, cô nói:

- Hãy để Vương Đức Long sống, chỉ hôm nay thôi!

Lời nói của cô lúc này không còn vẻ tranh cãi và bướng bỉnh như hồi nãy nữa, cũng không ngông cuồng cố chấp nữa, cô dường như đang van nài, rất khẩn thiết.

Tuấn Lâm trầm mặc vài giây, rồi cậu quay sang nhìn cô và đáp:

- Anh không thể làm như thế được. Nếu em là anh, em sẽ hiểu được anh hận ông ta tới xương tủy, anh muốn ông ta bị giày vò và đau đớn cho tới chết.

- Vậy anh hãy để ông ta sống, rồi anh sẽ thấy ông ta bị báo ứng, bị giày vò và đau khổ suốt đời.

- Không còn thời gian cho anh nữa đâu Minh Hân à! - Tuấn Lâm gắt lên: - Anh đã sống bao nhiêu năm qua chỉ với một ước mơ duy nhất, đó là đưa ông ta xuống địa ngục tạ tội với ba anh. - Tuấn Lâm lắc đầu: - Em không biết hết được đâu, ông ta nợ anh không chỉ ba đâu, mà còn là người anh trai song sinh với anh bị ông ta giết chết khi vừa chào đời nữa kìa.

Minh Hân tròn mắt sửng sốt. Có chuyện đó sao? Đó là câu hỏi lớn trong đầu cô lúc này. Cô không nghĩ điều tồi tệ đó lại xảy ra cho một mình Tuấn Lâm. Tuấn Lâm quyết định nói:

- Không ai biết chuyện mẹ anh mang thai một cặp song sinh ngoại trừ ba. Khi hai đứa trẻ ra đời, chúng ở hai nơi khác nhau và Vương Đức Long đã nhanh tay giết chết một trong hai đứa và nghĩ mình đã giết chết con trai Vương Chính Kỳ. Nuốt nước mắt vào đáy trái tim, ba mẹ đã không nói ra chuyện đó và tất cả mọi người đều cho rằng gia đình anh đang hạnh phúc với một bé trai vừa chào đời. Người được sống là anh, chính là anh. Người đã thoát khỏi bàn tay của con quỷ đó chính là anh. Ba đã hứa sẽ bảo vệ anh, sẽ không để anh bị giống như người anh xấu số đó. Nhưng ba đã không làm được như ba hứa, ba còn quá nhân từ và tin con ác thú đó có thể quay đầu, vì vậy ba cũng chết. Em còn nhớ em từng hỏi anh vì sao có tới hai phần mộ. - Tuấn Lâm gật đầu nói: - Phải, em đã thấy nơi của ba anh rồi đó, chỉ là một nắm tro mà thôi, còn ngọn đồi đó, ngôi mộ mà mẹ anh chẳng bao giờ đủ can đảm để tới thăm đó, chính là anh trai của anh. Ngôi mộ chỉ có một chữ Vương, bởi người dưới mồ chỉ là một đứa trẻ vừa chào đời còn chưa kịp có một cái tên. Mẹ nói người đó chính là ba anh, nhờ có người đó cho nên anh mới được sống, vì thế anh phải sống cả phần của anh trai, vì anh đã có được cơ hội nhìn thấy mặt trời chứ không phải anh ấy.

Minh Hân nước mắt chảy ròng, một sự thương tiếc dành cho một người quá cố. Cô bặm môi để không khóc thành tiếng. Nhìn Tuấn Lâm, Minh Hân thấy chóp mũi cậu đỏ, mắt cũng đỏ ngầu. Cô khe khẽ nắm lấy tay cậu, nhưng Tuấn Lâm một lần nữa thô bạo hất ra. Minh Hân nói:

- Phải nói ra những điều đó em biết anh đau lắm. Em biết trái tim anh lúc này như đang có hàng ngàn mũi dao đâm chảy máu. Em không là anh, em không thể hình dung chính xác nỗi đau đớn đó, cũng không dám nói một lời dù là chân thành rằng anh hãy bớt đau đớn đi, chuyện đó đã là quá khứ rồi. Em biết sẽ chẳng bao giờ quên được. Tuấn Lâm à, Vương Đức Long ông ta là một con quỷ, một con quỷ hút máu người không thấy tanh. Máu ông ta đem tưới cho những linh hồn oan khuất cũng không đủ, xác thịt ông ta có băm thành trăm mảnh cũng không thể rửa sạch tội ác cũng như hàn gắn lại những gì đã đổ vỡ. Nhưng em...

- Em vẫn muốn anh không giết ông ta chứ gì?! - Tuấn Lâm to tiếng: - Có phải em vẫn muốn để ông ta sống đi theo Hoàng Huy Khang phục vụ mục đích của anh ta chứ gì? Em có biết mình ích kỷ lắm không? Em có biết em vì Hoàng Huy Khang như vậy làm anh đau lòng lắm không?

- Dù anh không tin thì ngay lúc này em cũng đang muốn xé xác ông ta ra thay cho nỗi hận của anh. Nhưng anh hãy nhìn vào hiện tại đi! Nếu anh có quyết tâm, có năng lực, một ngày nào đó anh sẽ báo thù được ông ta. Còn nếu hôm nay anh tới đó rồi giết chết ông ấy, sẽ có thêm một người nữa phải chết đó anh biết không? Đó cũng là một người vô tội. Nếu người đó chết, trách nhiệm thuộc về ai đây? Người đó cũng có người thân, vậy thì thù hận sau này sẽ đổ lên đầu ai đây? Còn chưa nói tới hậu quả sau này nữa, Vương Văn Hoàng bỏ qua hay sao? Còn nữa, anh làm sao đối mặt với Hạnh Du - người lúc nào anh cũng nói yêu thương như em gái? Anh hãy sống, và khiến ông ta mất đi tất cả, đau đớn sẽ khiến ông ta chết dần chết mòn thay vì tiếp tục gây thêm thù hận. Hôm nay, Hoàng Huy Khang muốn Vương Đức Long sống, không phải bảo vệ ông ta, mà là để cứu sống một người khác. Không phải hôm nay, cơ hội của anh còn rất nhiều, lúc đó, em xin thề không bao giờ lên tiếng một lời nào nữa.

Tuấn Lâm nhìn thẳng, không biết những lời cô nói có thấm chút nào vào tai cậu hay không. Tuấn Lâm nuốt khan liên tục mấy cái rồi phóng xe đi. Minh Hân vừa giật mình, vừa biết rằng cậu vẫn không thay đổi quyết định.

- Tuấn Lâm à!

Minh Hân không thể nói thêm điều gì khác khi chiếc xe nhanh chóng tăng tốc và lao vút đi trong màn đêm.

Cuối cùng cũng đã chờ được tới lúc Vương Đức Long rời khỏi phòng trà đó, Huy Khang lên tinh thần sẵn sàng vào cuộc. Theo quan sát của cậu, nhóm người Vương Đức Long đã chia ra thành hai xe, một xe có hai vệ sĩ, xe còn lại là ông ta cùng hai người khác.

Hai chiếc xe rời đi. Huy Khang và nhóm trợ thủ lập tức vào cuộc. Có tất cả 6 chiếc moto chạy thành đoàn theo sau hai chiếc xe đó. Xe Vương Đức Long chạy trước, Huy Khang cùng một người khác vượt lên trước và giữ khoảng cách. Vương Đức Long trong xe thầm nghĩ đây là một nhóm thanh niên đua xe đêm. Ba người chạy song song với xe của Vương Đức Long, chiếc xe còn lại đang áp sát chiếc xe vệ sĩ phía sau thì đã vượt lên trước, đứng vào khoảng trống giữa hai chiếc oto.

Một chiếc xe moto khác chậm lại giúp đỡ người kia giả quyết chiếc xe oto phía sau. Hai người ngồi sau xe quay đầu ném những viên đá lớn vào chiếc xe vệ sĩ. Bọn chúng bất ngờ bị tấn công không hiểu chuyện gì.

Phía trước, Huy Khang và những người khác dùng kỹ thuật lái xe dồn Vương Đức Long vào con đường họ đã chọn. Hai chiếc oto dần lạc mất nhau.

Những tên vệ sĩ chạy trên một chiếc oto đang hoảng loạn vì bị đám người này tấn công. Nhìn phía trước đã không thấy ông chủ đâu, họ trở nên hoang mang và nghĩ nên thoát thân trước. Người lái xe vòng lái vào một ngã rẽ gần đó. Một người trên moto cầm một cuộn gì dó, ném mạnh ra phía trước đường chạy của xe oto. Cuộn đó rơi xuống đờng và tự trải ra thành một hàng đinh sắt dựng ngược. Không thể làm chủ tốc độ và đường lái, chiếc oto lao ngay vào thảm đinh sắt đó. Bánh xe trước bị đâm thủng làm mất lái lao vào tường. Người trên moto xuống xe, chạy tới mở cửa xe bọn chúng. Họ không đánh người, cũng không áp giải đi đâu mà chỉ lấy điện thoại của chúng rồi trói tay chúng lại. Làm vậy để ngăn chúng gọi chi viện tới, chúng ở trong xe chỉ có thể chờ tới mai có người giúp đỡ.

Ném điện thoại ra xa, họ lên xe rồi rút lui vì đã xong phần nhiệm vụ của mình.

Huy Khang cùng những người khác dồn Vương Đức Long tới một bãi chất thùng rộng nhưng vắng vẻ. Chiếc oto không còn đường chạy đành phải đỗ lại tại đó. Huy Khang cùng ba chiếc xe khác dừng lại cách chỗ đó một đoạn ngắn.

Tất cả đám người Huy Khang xuống xe. Huy Khang nói với họ:

- Để đó cho tôi!

Bọn họ nghe lời đứng đó. Huy Khang một mình đi tới gần chiếc xe.

Vương Đức Long hỏi tên vệ sĩ bên cạnh:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Anh ta trả lời:

- Tôi cũng không biết nữa. Họ cắt đuôi xe kia và bắt chúng ta tới chỗ này.

Nói rồi, anh ta xuống xe xem thử thì thấy Huy Khang đang tới với một luồng sát khí lớn. Huy Khang đang nắm trong tay cơ hội xử lý Vương Đức Long, đây chính là cơ hội để cậu báo thù cho cái chết của anh cậu.

Huy Khang nhanh chóng hạ gục tên vệ sĩ kia và tiến tới chiếc xe.

Nhặt lấy cây gậy sắt ở gần đó, Huy Khang tiến tới đập mạnh lên cửa làm vỡ kính xe. Cậu quát:

- Vương Đức Long, đồ quỷ dữ, xuống đây nhanh!

Vương Đức Long mở cửa xuống xe với vẻ bình thản, bởi lẽ trong tay ông ta có một cây súng. Ông ta cười như thể chế giễu Huy Khang là một kẻ ngốc. Huy Khang không tỏ ra bất kỳ hoảng loạn nào khi thấy ông ta đang chĩa súng vào mình. Với hiểu biết của cậu về Vương Đức Long, Huy Khang tin ông ta không vội nổ súng, và đó chính là cơ hội của cậu.

- Hoàng Huy Khang, nếu như không tiếp xúc, tao sẽ không nghĩ mày ngu ngốc như vậy! Mày không hơn gì so với Hoàng Hiểu Khánh anh trai mày cả.

Huy Khang bình tĩnh thả cây gậy trên tay xuống, hai tay dần giơ lên như đầu hàng, Vương Đức Long đắc ý nhếch miệng cười. Ngay lúc đó, Huy Khang xoay người túm lấy tay súng của ông ta, dùng một thao tác kết hợp để khiến ông ta buông súng và tung một đòn phản công. Khẩu súng rơi xuống dưới, nằm kế bên bánh xe. Huy Khang lao tới đấm vào mặt hắn liền mấy cái, thỏa cơn hận đã kìm nén lâu nay. Tiếp đó, cậu xoay người đá lên mặt ông ta, Vương Đức Long ngã chúi xuống đất. May mắn thay, ông ta quơ tay ngay được cây gậy sắt, lập tức đứng dậy vụt vào Huy Khang. Huy Khang không tránh kịp, cậu vung hai tay lên đỡ, cây gậy đánh vào vết thương có sẵn trên tay cậu. Huy Khang đau nhói lên, cậu có cảm giác như da thịt lần nữa bị xé toạc.

Cơn giận dữ bùng lên lần nữa, Huy Khang quên luôn cả việc tay cậu đang đau, cậu lao tới tiếp tục dùng các quyền cước và chiêu thức võ thuật đoạt lấy cây gậy của ông ta. Vương Đức Long lúc này nằm dài trên đất, lưng cố gắng dựa vào đuôi xe oto. Ông ta thực sự đuối sức, trông giống như một kẻ thua cuộc trong một trận đấu tranh hùng, thất bại một cách thảm hại.

Dù không chứng kiến cảnh Hiểu Khánh bị giết hại, nhưng với bản tính hiểm độc như Vương Đức Long, Huy Khang tin rằng ông ta cũng đã hành hạ anh trai cậu rất man rợ. Nợ máu, nợ nước mắt và hạnh phúc của một gia đình yên ấm, Huy Khang lúc này đang muốn giết chết ông ta. Huy Khang nhìn xuống đôi chân duỗi dài của Vương Đức Long, cậu giơ cây gậy lên cao, chuẩn bị tư thế vụt xuống, có vẻ Huy Khang muốn đánh gãy chân tên khốn này.

- Đứng im!

Giọng nói nhẹ tênh nhưng khiến Huy Khang sựng lại, họng súng đã ở ngay sau đầu cậu. Tên vệ sĩ còn lại trong xe ban đầu còn hơi run sợ vì đám người Huy Khang, nhưng hắn ta được dạy về sự trung thành, hơn nữa, hắn có cơ hội khi khẩu súng ở ngay cửa xe.

- Giơ tay lên! - Hắn ta ra lệnh cho Huy Khang.

Cây gậy trên tay lần thứ hai được rơi xuống từ tay cậu, Huy Khang nâng hai tay lên:

- Như thế này phải không? - Huy Khang bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Những giây đầu tiên là cảm giác chiến thắng khi thấy Huy Khang ngoan ngoãn khuất phục. Nhưng chỉ tích tắc sau đó, Huy Khang lập tức túm lấy cổ tay hắn, xoay người khỏi tầm súng rồi nhanh tay làm thao tác tháo đạn rơi ra ngoài, đồng thời cho hắn một gối vào bụng.

Tên vệ sĩ đó ngã xuống đất ôm bụng đau đớn. Huy Khang không chần chừ tránh gây thêm phiền phức. Cậu nhặt lấy đạn, lắp vào súng rồi quay sang chỗ tên vệ sĩ đó, gương mặt lạnh lùng đầy sát khí. Huy Khang nổ súng gây nên một vết thương cho hắn trên đùi. Vết đạn lệch hẳn về một bên, đủ thấy cậu chỉ cố ý làm hắn bị thương nằm yên đó mà thôi.

Huy Khang như một chiến binh dũng mãnh chiến thắng sau trận đánh khốc liệt. Người cậu bị thương, máu lem luốc rất nhiều, mồ hôi trên mặt vã ra, cùng với máu và vết trầy xước. Huy Khang chiếu ánh mắt sắc lạnh đầy căm phẫn vào Vương Đức Long, cậu chĩa khẩu súng vào hắn. Vương Đức Long lúc này hoàn toàn không còn khả năng chống cự. Ông ta có vẻ như đang mất dần sức lực do trận đòn này quá nặng.

- Nếu là cơ hội cuối để sống, ông sẽ quỳ gối và xin anh tôi tha thứ chứ!

Vương Đức Long mắt lim dim, nhưng tinh thần dường như vẫn còn tỉnh táo:

- Xin tha thứ à? Mày còn chưa muốn tỉnh mộng sao? Tao chưa bao giờ hối hận chuyện tao đã làm, làm sao phải xin tha thứ? Nếu có thêm một trăm lần như vậy, tao vẫn sẽ giết chết thằng Hoàng Hiểu Khánh đó! - Vương Đức Long đột nhiên cười lớn nói: - Bắn đi! Có gan thì mày giết tao đi thằng kia. Nếu mày không giết tao, một ngày nào đó tao sẽ cho mày một cái chết như anh trai của mày vậy! Giết đi! Nổ súng đi xem nào!

Vương Đức Long liên tiếp nói những câu khiêu khích chỉ để gây rối loạn cho Huy Khang hoặc chờ Văn Hoàng nhận được tin sẽ tới. Ông ta thực sự đã làm Huy Khang tức giận, máu trong người như đang sôi lên, sục sôi cảm giác hận thù sâu sắc. Huy Khang đang khóc, nước mắt cậu rơi một cách đau khổ. Cậu muốn lập tức kéo cò một viên đạn giết chết ông ta, hai hàm răng nghiến lại. Huy Khang căng thẳng tới nỗi những ngón tay gân lên run run. Ngón tay trỏ đang chuẩn bị hành động.

- Đừng Huy Khang! - Một người trong số nhóm của cậu không chờ được nữa lên tiếng can ngăn: - Chính cậu nói không được để ông ta chết mà! Cậu không được quên mục đích của cậu.

Huy Khang quả thực đang rất đau khổ khi Vương Đức Long ở ngay trước mắt, khi cậu chỉ cần một ngón tay là có thể giết chết ông ta, nhưng cậu lại không thể làm. Điều cậu tranh đấu chỉ là sự trả thù, bắt ông ta trả một cái giá cho tất cả tội ác, nhưng Huy Khang lại không thể nổ súng giết người.

Huy Khang khóc lớn lên như một đứa trẻ. Cậu quỳ gối xuống, ngửa mặt lên bầu trời đêm đen kịt, như sự âm u trong lòng cậu lúc này:

- Anh, xin hãy tha thứ cho em! Tha thứ cho em lần này!

Được một lát, Huy Khang vuốt nước mắt. Cậu từ từ đứng dậy, đôi mắt thẫn thờ vừa u buồn vừa mệt mỏi, khẩu súng trên tay nới lỏng dần rồi tuột xuống. Huy Khang đờ đẫn bước về phía trước.

Vương Đức Long chớp lấy thời cơ, cố với tay lấy khẩu súng đó, giơ lên và bắn Huy Khang.

- Huy Khang, cẩn thận đó! - Đám trợ thủ hốt hoảng kêu lên.

Huy Khang quay đầu thì thấy Vương Đức Long vừa lúc bóp cò, ngay khi cả người cậu đông cứng thì bất chợt, một cơ thể người nhỏ bé từ đâu chạy tới, ôm lấy cậu kéo vật xuống để tránh viên đạn.

Tưởng chừng như là rất khó nhưng cả hai người đã thoát nạn. Hai người ngã xuống đất, Minh Hân lồm cồm bò dậy, Huy Khang cảm thấy cánh tay ê nhức và không thể không nhăn mặt đau đớn. Minh Hân tung chân đạp khẩu súng khỏi tay Vương Đức Long trước khi ông ta còn tấn công bất ngờ và nguy hiểm như vậy nữa.

Huy Khang nổi giận khi thấy việc làm của Vương Đức Long, cậu cho đó là một kẻ đê hèn đáng khinh bỉ và không nên được sống. Ông ta cứ luôn hiểm độc như thế ngay cả khi cái chết đang ở rất gần. Cậu vùng dậy trực lao tới chỗ hắn, Minh Hân tỉnh táo ngăn cậu lại. Cô nhắc:

- Không được để ông ta chết! Phải đưa hắn đi!

- Dù không có hắn thì chúng ta vẫn có cách khác để cứu Hạ Đông Quyền, lão già này độc ác hơn cả ác quỷ, hắn không xứng được hít thở trên trái đất này. - Huy Khang nói.

- Nhưng từ giờ cho tới lúc Hạ Đông Quyết giao giấy ủy quyền ra thì còn bao nhiêu thời gian, hả? - Minh Hân hỏi, cố để Huy Khang đừng nhìn sai vấn đề khi sắp thành công.

Huy Khang sựng lại, cậu bình tĩnh hơn để trả lời cô:

- 4h sáng sớm ngày mai.

- Chỉ 6 tiếng đồng hồ chú có thể làm gì khác ngoài việc đem Vương Đức Long tới đó? Có rất nhiều người nỗ lực cố gắng trong hôm nay để làm việc này, tới bây giờ chú lại mất lý trí sao?

Huy Khang trấn tĩnh hơn, cậu lấy lại tinh thần và ý thức về mục đích thực sự. Huy Khang đứng dậy, nhìn sang Minh Hân hỏi:

- Có bị thương không?

Minh Hân lắc đầu, cô nhìn xuống cánh tay cậu ướt đẫm, cô biết máu nhiều hơn là mồ hôi, trong lòng vô cùng đau xót, cô rời ánh nhìn đi.

Bất chợt, giọng Tuấn Lâm vang lên ngay gần đó:

- Hoàng Huy Khang mất lý trí nên mới để con ác thú này sống, còn tôi thì không thể nào.

Hai người quay đầu nhìn lại, Tuấn Lâm đã đi gần tới chỗ Vương Đức Long, bước chân cậu chậm rãi.

Dừng bước trước mặt Vương Đức Long, Tuấn Lâm lượm khẩu súng rơi ở đó và chĩa thẳng vào đầu Vương Đức Long. Lúc này đây, chỉ một cử động của ngón tay trỏ thôi là có thể lấy mạng Vương Đức Long, có thể hoàn thành điều mà cậu luôn cố gắng, có thể báo thù cho cha như cậu hằng tâm niệm. Ngay lúc này, Tuấn Lâm bất chấp sự sợ hãi và cảm giác hoang mang khi tiếng súng sẽ mang ký ức ùa về, cậu muốn giết chết Vương Đức Long.

- Không được!

Minh Hân chạy tới, dang hai tay chắn trước họng súng. Cô quyết không thể để Vương Đức Long chết, không thể để kế hoạch bị đổ vỡ.

- Em điên à? - Tuấn Lâm hét lên: - Tránh ra!

- Anh cứ cho là em điên đi! - Minh Hân nói: - Em nói nãy giờ anh nghe không hiểu sao? Nỗi đau của anh dù lớn tới chừng nào thì anh cũng không thể giết ông ta lúc này. Mạng ông ta gắn với mạng sống của một người vô tội khác, nếu vì lão ta mà có thêm một người nữa bỏ mạng vô nghĩa thì anh có giết ông ta một trăm lần cũng không rũ sạch trách nhiệm của anh đâu.

- Em tránh ra ngay! - Tuấn Lâm trừng mắt tức tối.

- Tuấn Lâm à!

- Em tránh ra đi Minh Hân!

- Không. - Minh Hân cương quyết trả lời.

Tuấn Lâm tức giận đưa tay gạt cô sang một bên, cậu mạnh tay tới nỗi Minh Hân kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất. Giây phút Tuấn Lâm quyết định ra tay thì Huy Khang đã chạy tới, bất ngờ đá khẩu súng hất ra.

Huy Khang điềm tĩnh nói:

- Người là do tôi bắt được, anh dựa vào đâu mà định đoạt sự sống của ông ta?

Câu hỏi Huy Khang đặt ra khiến Tuấn Lâm hơi sựng lại. Lý luận của cậu rất đúng, Tuấn Lâm bị cơn hận làm cho mất kiểm soát, không phân biệt được đây là mình làm, đâu là người khác làm, đâu là mục đích của mình, đâu là kế hoạch của người khác.

Một chiếc xe oto khác chạy tới, hai người xuống xe là hai người trợ thủ của Huy Khang. Thấy họ, Huy Khang ra lệnh:

- Đưa ông ta đi!

Tất cả đám chạy tới, dùng dây thừng trói Vương Đức Long rồi đưa ông ta lên oto. Chiếc xe nổ máy rồi rời đi, chờ thêm vài tiếng để cứu Hạ Đông Quyền về.

Huy Khang tay phải ôm lấy cổ tay trái chỗ bị thương, cảm giác đau đớn lúc này mới nhói lên. Huy Khang nhìn Tuấn Lâm nói:

- Anh không thể chờ tới ngày kỷ niệm của Khánh Huy được sao?

Câu hỏi tiếp theo của Huy Khang nhắc nhở Tuấn Lâm về một kế hoạch hoàn hảo khác. Tuấn Lâm đã quên nó khi cậu biết chuyện Vương Đức Long sơ hở và rơi vào tay Huy Khang ngày hôm nay.

- Hãy đưa Minh Hân về giúp tôi, tôi sẽ đi một mình. - Huy Khang nhỏ tiếng nhờ vả.

Tuấn Lâm không đáp, Huy Khang cho đó là câu trả lời đồng ý. Cậu bước tới chỗ Minh Hân nói:

- Về nhà đi!

Lại yêu cầu cô chờ đợi, Minh Hân không biết từ bao giờ cô lại sợ cảm giác chờ đợi một mình trong lo lắng như thế. Là vì chuyện này quá nguy hiểm hay là vì người cô chờ đợi quá quan trọng với cô?

Huy Khang nói thêm để cô an lòng:

- Có Vương Đức Long trong tay, sẽ không có nguy hiểm đâu!

Minh Hân đưa tay muốn chạm vào vết thương của cậu, Huy Khang hơi giật tay lại nói:

- Chút nữa xử lý.

Nói rồi, cậu vỗ vai cô và bỏ đi trước. Huy Khang lái xe bằng một tay vì tay kia lúc này ê ẩm, mặt cậu hơi tái đi, chiếc xe lao nhanh qua phố đêm, đến ngay chỗ hẹn với nhóm người của cậu. Còn vài tiếng nữa sẽ tới lúc gặp Tài trao đổi. Bọn họ chắc chắn vẫn nghĩ thứ họ lấy được là giấy ủy quyền, Huy Khang nghĩ rồi quyết định sẽ tới trước Hạ Đông Quyết, thay ông ta giải quyết xong xuôi vụ này.