Chẳng mấy lần Tuấn Lâm tới căn biệt thự của Huy Khang. Khác với những lần được đón tiếp như một vị khách thì lần này Tuấn Lâm tự do ra vào như thể đó là nơi không người.
Tuấn Lâm thấy Minh Hân lảng vảng đâu đó quanh vườn. Biết mục đích Tuấn Lâm tới, Huy Khang mời cậu trực tiếp lên phòng mình.
Tuấn Lâm mở máy tính cá nhân mang theo, đưa ra trao đổi với Huy Khang. Cậu nói:
- Đây là bản thảo kế hoạch tôi đã xây dựng, dù sao cũng là sự hợp tác hiếm có trong lịch sử, tôi muốn anh xem qua.
Nói rồi, Tuấn Lâm mở bản mô phỏng của mình ra. Đó là mô hình khu đô thị xung quanh khu vực khách sạn Khánh Huy. Cậu chỉ chỉ vào đó rồi nói:
- Tòa cao ốc đối diện là khu trung cư mới. Các tầng 12, 13, 14, 15 chưa có người ở. Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Vương Đức Long sẽ cùng người của ông ta rời đi tại cửa chính khách sạn. Tôi sẽ bố trí phòng, chúng ta sẽ bắn tỉa từ xa.
Huy Khang vừa nghe vừa quan sát chỉ dẫn của Tuấn Lâm trên mô hình các tòa nhà lớn. Tuấn Lâm tiếp tục trình bày:
- Anh nhất định phải đưa Minh Hân tới bữa tiệc kỷ niệm. Từ khách sạn Khánh Huy, theo lối đi của tầng xe sẽ ra tới khu vực phía sau, chạy xe khoảng năm phút theo đường vòng sẽ tới một tòa nhà nối giữa hai cao ốc của trung cư đó. Tôi sẽ đích thân chuẩn bị các thiết bị cần thiết, để sẵn ở tầng 12, tầng đó có một số phòng kho nên dễ cất giấu hơn. Minh Hân theo thang máy qua đó rồi mang qua tầng 13, cánh cửa sổ ở đó có vị trí thuận lợi nhất. Sau khi xong việc, Minh Hân rút về theo đường tắt ở cầu thang nối, trở lại khách sạn giữ an toàn. Tôi sẽ thiết kế đường dây ròng rọc chạy xuống dưới, Minh Hân đem tất cả cất vào túi rồi treo vào đó, tôi sẽ điều chỉnh thời gian. Khi sự việc xảy ra, tôi sẽ đi trước với lý do giữ an toàn và sẽ tới giúp cô ấy chuyển dụng cụ đi.
Tuấn Lâm trình bày rất chi tiết các bước tiến hành. Cách làm của cậu không chỉ thông minh mà có thể nói là rất hoàn hảo. Kế hoạch chỉ có ba người tham gia, Tuấn Lâm, Huy Khang và Minh Hân. Huy Khang làm bằng chứng ngoại phạm cho việc khách sạn Khánh Huy cố tình ám sát Vương Đức Long khi cậu có mặt ngay chỗ đó, Minh Hân đóng vai trò quan trọng nhất, Tuấn Lâm giúp cô dọn sạch tàn dư.
- Như tôi đã nói, tôi không tin tưởng ai hết, kể cả các chuyên gia, những tay thiện xạ. Chỉ có ba người, vì thế, anh hãy nói kế hoạch cho Minh Hân. Nếu là Trần Nguyên Hạo, anh ta sẽ làm rất tốt, nhưng tôi không muốn Hạnh Du hận anh ta. Có lẽ đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho Hạnh Du.
Huy Khang không muốn mất thời gian, cậu nhoài người lấy chiếc USB trên bàn để sao chép chương trình này của Tuấn Lâm. Bất chợt sợi dây chuyền gỗ đang đeo lại trượt ra ngoài áo lắc lư lủng lẳng. Tuấn Lâm đột nhiên chăm chú vào nó, một sợi dây chạm khắc tinh xảo bằng gỗ, mặt dây chuyền hình đồng hồ cũng rất tỉ mỉ và kỳ công. Tuấn Lâm đã từng thấy nó, chắc chắn là vậy. Hình ảnh Minh Hân với mái tóc cột hờ phía sau chợt hiện lên, chính là nó, cậu không thể nhầm được.
Nhận thấy điều khác thường ở Tuấn Lâm, Huy Khang chưa kịp thắc mắc thì Tuấn Lâm đã cụp mắt xuống, chuyển ánh nhìn khỏi chiếc dây chuyền. Tuấn Lâm nói tới chuyện khác, một lời hỏi thăm như quan tâm:
- Chuyện hai tuần kinh doanh Foundation, anh chuẩn bị tốt chứ!
Huy Khang gật đầu:
- Tôi vẫn đang cố gắng hết sức.
- Chỉ đơn giản là tạo dựng thêm các mối quan hệ quốc tế, xây dựng cơ sở cho dự án Olimpic mà tôi thấy cuộc đấu khốc liệt quá! Hy vọng anh thành công, cũng hy vọng Vương Đức Long còn sống tới tham dự bữa tiệc kỷ niệm của Khánh Huy.
Huy Khang nói:
- Tôi không nghĩ anh lại ngồi yên trong một dự án cơ sở như vậy?
Tuấn Lâm nhếch môi cười nhẹ:
- Casino và các hình thức kinh doanh nó, tôi không có hứng thú. Hơn nữa, việc tôi không tham gia không phải bớt vất vả cho anh hay sao?
- Nói vậy tôi phải nói lời cám ơn hả?
- Đừng. Vì tôi sẽ tranh thứ khác của anh.
Lời đáp của Tuấn Lâm khiến Huy Khang thực sự khó hiểu nhưng không làm cậu suy nghĩ nhiều. Tiếp đó, Tuấn Lâm thay Huy Khang sao chép nó, sau đó nhanh chóng đi khỏi ngôi nhà. Vốn chỉ là công việc, Tuấn Lâm nghĩ mình không nên ở lại quá lâu sau khi xong chuyện cần bàn.
Sau khi Tuấn Lâm đi khỏi, Minh Hân mới từ vườn vào. Cô thấy Huy Khang đi tới. Huy Khang nói:
- Minh Hân à...có một chuyện cần bàn.
Huy Khang đã quyết định để Minh Hân tham gia cùng mình. Cậu trình bày lại những gì Tuấn Lâm nói cho cô, chỉ rõ đường đi nước bước với mô hình Tuấn Lâm đã xây dựng chi tiết. Rồi cậu nói:
- Lúc đó, cả ba cũng sẽ có mặt, không chỉ vậy, với số lượng người rất đông, cần phải một phát chính xác. Chú sẽ tìm cách để Nguyên Hạo đưa ba về trước, chúng ta sẽ hành động sau đó. Chú sẽ tiễn Vương Đức Long tới cửa xe của hắn để hắn bớt nghi ngờ. Chú ý, khi chú lùi liên tiếp ba bước, lập tức ra tay.
Minh Hân dù muốn nhưng vẫn lo ngại:
- Cháu sợ mình làm không tốt, viên đạn lệch về chú thì sao đây!?
Huy Khang từ tốn nói:
- Vương Tuấn Lâm nói rất đúng, ngoài Minh Hân ra thì không có ai để cả hai cùng tin tưởng. Nhất định làm được! Ống ngắm có một dấu cộng, cùng với công nghệ tiên tiến của loại súng mới đó, chỉ cần ngắm chính xác, nhất định sẽ trúng mục tiêu. Còn nữa, sau khi nổ súng, phải nhanh chóng đi ngay, dù nó trúng vào ai cũng phải lập tức đi khỏi đó theo con đường đã nói. Vương Văn Hoàng sẽ cho người qua đó tìm kiếm và bắt kẻ nổ súng, phải về lại khách sạn ngay để được an toàn. Nhất định phải nhớ, Minh Hân, nhất định phải thoát thân an toàn, mặc kệ chuyện gì đang diễn ra bên dưới.
- Lúc nào chú cũng là người nguy hiểm. Ba bước chân có phải xa đâu, lỡ như...
Huy Khang lắc đầu:
- Không có lỡ như. Việc của ai người nấy làm, kế hoạch nhất định thành công.
Minh Hân nhìn ánh mắt đầy thuyết phục của Huy Khang, cô gật đầu. Huy Khang đưa tay nắm vai cô, xoay người nhìn mình. Cậu nói:
- Hãy hứa, nhất định rời khỏi đó an toàn, nếu như Minh Hân có chuyện gì, thì kế hoạch dù có hoàn hảo tới đâu cũng thất bại rồi. Minh Hân gặp chuyện, mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa.
Minh Hân lần nữa bị thuyết phục tuyệt đối, cô gật đầu, mắt nhìn sâu vào mắt cậu, cô đáp:
- Hoàng Minh Hân xin hứa.
Huy Khang cảm thấy trong người nhẹ nhõm đi phần nào. Cậu tin Minh Hân không làm mình thất vọng. Trước mắt vẫn đang là cuộc gặp với Hạ Đông Quyết. Để có thể bắt tay với ông ta xây dựng sòng bài, trường đua và sân golf, bắt đầu cho thế giới mới vững chãi và toàn năng, Huy Khang cần phải gặp ông ta, nhưng khi bước chân tới cảng biển Nam Tô, cậu biết trước cơ hội sống sót không nhiều. Đối thủ là những kẻ hoạt động trong bóng tối, mạng sống của cậu không là gì trong mắt họ hết. Mặc dù biết vậy, Huy Khang vẫn một lòng quyết tâm không từ bỏ.
Vẫn còn quá nhiều lo toan trên chặng đường dài phía trước, Huy Khang vừa thở dài một tiếng, tiếng thở não nề trong lòng mà thôi. Cậu đã từng tự hỏi, những gì mình làm đang vì điều gì? Và chẳng bao giờ có một câu trả lời rõ ràng. Những lúc như thế, Huy Khang thấy mình như một kẻ khờ tồn tại giữa cuộc đời đầy bão táp, chẳng có mục tiêu và ước mơ rõ ràng, chẳng có một hy vọng cũng như niềm tin cho thắng bại và đích đến. Điều gì đã khiến cậu dần trở thành một người như thế?! Đáp án vô hình chẳng bao giờ rõ ràng như lòng cậu vậy.
Trời chiều. Huy Khang ra ngoài với bộ comple lịch thiệp. Cậu đã nói với Minh Hân mình tới khách sạn xem tình hình. Cuối cùng cả hai người cùng tới, vì Huy Khang đã nghĩ lại, mới đây Minh Hân đã nói muốn canh chừng cậu, Huy Khang đổi ý đưa cô cùng đi.
Trông cậu mệt mỏi nhiều sau khoảng thời gian lao lực. Nguyên Hạo báo cáo thông tin về thời điểm chính xác đoàn người của tổng tham mưu tới trước, ông ta là người đại diện của một hiệp hội uy tín, sẽ công minh trong việc chọn lựa khách sạn đăng cai.
- Thời gian không còn nhiều, chuyện Hạ Đông Quyết ra sao rồi?
Nguyên Hạo hỏi, anh có vẻ lo lắng khi thấy Huy Khang phờ phạc đi nhiều. Đáp lại anh là cái gật đầu của Huy Khang, cậu nói:
- Tôi nay em sẽ tới đó gặp ông ta.
- Huy Khang, điên rồi sao? Đã nói cậu không được nóng vội kia mà!
Huy Khang biết anh trách móc là vì quan tâm, cậu không đáp. Nguyên Hạo biết sẽ chẳng thể ngăn cản cậu được, anh nhẹ giọng nói:
- Huy Khang, cậu có từng thấy rằng, chuyện này đang rất rối ren hay không? Foundation là để đăng cai chuyến thăm của quan chức cấp cao, là nền tảng cho kỳ đấu thầu Olimpic. Nhưng chúng ta đang làm gì thế này!? Sao cậu lại liều mạng vì sòng bài và trường đua hả? Cái đó là kế hoạch gì vậy? Có phải chúng ta đang đi sai đường không?
- Không. - Huy Khang đáp. - Foundation từ đầu tới cuối là do anh phụ trách, chúng ta chỉ cạnh tranh khách sạn và chắc chắn anh sẽ thắng. Còn việc em đang làm, là một mục đích khác. Xin hãy giúp em trong thời gian này, hãy thay em quản lý khách sạn thật tốt. Em thấy ba dạo này quan tâm nhiều tới công việc, không cần báo cáo chi tiết với ba, ông sẽ tự biết hết mọi chuyện.
- Không thể hiểu được! - Nguyên Hạo đứng dậy thốt lên. - Cậu nói mục tiêu chỉ cạnh tranh khách sạn, vậy còn muốn tới gặp Hạ Đông Quyết làm gì? Muốn có sòng bài sao? Chủ tịch muốn cậu làm thế đúng không? - Nguyên Hạo lắc đầu: - Đừng đi Huy Khang! Cậu tới đó liệu còn giữ được mạng sống mà về không? Đang yên đang lành muốn thế giới mới làm gì?
Huy Khang bỏ ngoài tai lời can ngăn của Nguyên Hạo. Cậu một khi đã quyết định thì không thể thay đổi. Nhìn đồng hồ, Huy Khang đứng dậy nói:
- Em đi trước đây!
Nguyên Hạo thấy Huy Khang rời khỏi cùng Minh Hân, anh không biết họ định đi đâu. Có điều, Huy Khang chắc đang muốn đưa Minh Hân đi đâu đó trước khi tới cảng Nam Tô. Nghĩ vậy, anh liền nhắn tin cho Minh Hân.
"Minh Hân, Huy Khang muốn một mình tới gặp Hạ Đông Quyết, ngăn cậu ấy đi!"
Chiếc xe màu trắng kéo mui lên rồi vút qua các con phố lớn nhỏ, chạy thật lâu trên đường cao tốc rồi tới biển cũng là lúc mặt trời sắp lặn.
Lại là ngắm hoàng hôn, Minh Hân nghĩ thế, nhưng trong lòng cô cảm thấy chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần vẫn rất thú vị. Cảnh hoàng hôn, quyến rũ một cách độc đáo và vô hình. Nếu cứ cùng cậu đi ngắm hoàng hôn nhiều lần như vậy, Minh Hân sợ thành thói quen hoặc sở thích mất, cô nghĩ vậy rồi khe khẽ bật cười.
Biển lặng gió nhưng sóng vẫn đều đều chạy vào bờ cát. Minh Hân vẫn nhớ như in ấn tượng đầu tiên của cô về sóng biển, cuốn đi mọi thứ, cả những muộn phiền lo âu và nỗi lòng còn đang trăn trở.
Hoàng hôn hôm nay nắng dịu màu vàng, bóng hai người đổ mờ lên bãi cát được sóng biển dội qua dội lại. Minh Hân nhìn Huy Khang, rồi bất chợt nhận ra, khuôn mặt anh tuấn nhưng trầm mặc đầy suy tư, nhất là khi cô thấy đôi mắt u buồn chớp khẽ, nỗi lòng cô càng thêm tê tái, từ bao giờ Huy Khang giống như thế này vậy? Minh Hân tự mình đặt câu hỏi rồi lại nghĩ nó thật ngốc nghếch, cô cười chính bản thân mình.
Vẫn theo cách cũ, như hành động của một thói quen, mặt trời lại dần lui xuống biển. Ở mỗi một góc độ quan sát, mặt trời lại di chuyển một cách khác nhau, chẳng hạn như nếu đứng trong thành phố quan sát thì mặt trời lúc này đang chìm sâu vào ngọn núi, hoặc đang lẩn trốn sau một tòa cao ốc vài chục tầng. Chút ánh sáng cuối cùng đẹp lạ lùng, hấp dẫn tới từng tích tắc quan sát.
Không ai nói với ai câu nào, hai người im lặng ngắm nhìn hoàng hôn vụt tan, bóng tối sẽ ập tới trong chớp nhoáng.
Mùa nối mùa qua đi nhanh chóng, mùa đông lúc nào cũng là những ngày lạnh buốt nhưng ấm áp trong lòng, chớp mắt là lại một mùa đông.
Một chút cảm giác hụt hẫng ập tới khi mặt trời vừa mất dạng, Minh Hân nhìn theo, có vẻ đang tiếc nuối về sự trôi qua của thời gian, cũng như tiếc về những việc trong đời cô. Bàn tay vô thức đưa lên như muốn níu giữ ông mặt trời, Minh Hân nhận ra sự tiếc nuối một cách rõ ràng.
Cụp hàng mi xuống, Minh Hân chậm rãi thu tay về. Bất chợt một bàn tay khác nắm lấy, Minh Hân quay sang nhìn Huy Khang. Ráng mây đỏ tô lên gương mặt hoàn mĩ, nhất là nụ cười hấp dẫn tới từng đường cong, Huy Khang như một tài sản quý giá mà thiên nhiên trao tặng cho thế giới vậy, hoặc chỉ là trong con mắt Minh Hân lúc này.
Huy Khang kéo bàn tay cô xòe ra. Minh Hân khó hiểu chờ đợi. Huy Khang đặt vào lòng bàn tay cô một vật, nhỏ và rất nhẹ. Minh Hân nhìn nó, rồi không khỏi cảm giác ngỡ ngàng, Minh Hân nhìn nó hồi lâu.
- Là hình mặt trời? - Cô lên tiếng hỏi.
Đó là hình mặt trời nhỏ trông qua như một chiếc nhẫn làm bằng gỗ. Nó được chạm khắc một cách tỉ mỉ từng chi tiết, thiết kế theo kiểu một chiếc mặt dây chuyền.
Huy Khang gật đầu trả lời:
- Đúng rồi, là mặt trời.
Nói rồi, Huy Khang lấy trong túi ra một sợi dây chuyền giống hệt của mình, chậm rãi lồng vào hình mặt trời đó, sau đó giơ lên trước mắt Minh Hân. Cậu nói:
- Lúc trước chú đã hứa sẽ làm cho Minh Hân một cái.
- Không phải mặt đồng hồ giống của chú sao? - Minh Hân hỏi.
Huy Khang nheo mắt cười:
- Cũng nên có gì đó gọi là độc quyền, thương hiệu riêng chứ!
Minh Hân phì cười. Huy Khang bước vòng ra sau, vén tóc Minh Hân về một bên rồi đeo sợi dây chuyền gỗ lên cổ cho cô. Xong xuôi, Huy Khang trở lại phía trước cô, nhìn hình mặt trời gỗ trước ngực và cảm thấy mình đã đúng khi chọn nó thay vì mặt đồng hồ giống mình. Nghĩ rồi, cậu lại nở nụ cười đầy hấp dẫn.
Minh Hân hơi ngẩn người trước nụ cười đó, màn đêm dần buông, gương mặt cậu lúc này ẩn hiện những nét hấp dẫn. Minh Hân ngưng nụ cười, cô cất giọng trầm nhẹ nghe thật chân thành:
- Nụ cười này, nụ cười ấm áp và quyến rũ này, là thương hiệu Hoàng Huy Khang.
Huy Khang mất một giây để ngẩn người vì câu nói đó. Rồi cậu bật cười và chợt nghĩ, chỉ cong môi một cái lại có thể quyến rũ được Minh Hân sao? Và cậu xem điều đó thật thú vị.
Huy Khang khe khẽ liếc mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay trái, cậu nghĩ đã đến lúc khởi hành tới Nam Tô trước khi quá trễ. Cậu nói:
- Về thôi. Chú có việc rồi.
Dứt lời, Huy Khang quay người bước trước. Minh Hân biết cậu định làm gì, dù cậu đang muốn giấu cô.
- Chú đừng đi!
Minh Hân bất ngờ lên tiếng, Huy Khang sựng lại, ngoái đầu nhìn. Minh Hân nói tiếp:
- Chú đừng đi! Đừng tới bến cảng!
- Là ai nói vậy? Chú không tới đó đâu! - Huy Khang phủ nhận.
Minh Hân lại nói:
- Chú không cần phải giấu, cháu đã biết. Cả chú cũng biết đó là điều vô nghĩa thì vì sao còn làm? Vì sao liều mạng cho những thứ không đáng như thế! Cuộc sống này là của chú, sao cứ phải sống cho người khác thế!
Huy Khang xúc động khẽ gọi:
- Minh Hân à...
Minh Hân lắc đầu lần nữa can ngăn:
- Chú đừng đi! Nếu tới đó một mình, chú gặp chuyện thì sao đây!? Nếu chú chết thì sao đây!? Cháu...rất sợ điều đó!
Lồng ngực có vẻ hô hấp không còn bình thường khi nghe cô nói vậy, chính Minh Hân cũng cảm thấy thế khi mở miệng nói những lời đó. Cô thấy Huy Khang im lặng thì nói tiếp:
- Chú đừng đi, đừng đi, được không?
Không còn là một ý kiến, một lời khuyên nữa, đó là một lời cầu xin, như thể là đang van xin vì chính cô chứ không phải vì an nguy của Huy Khang. Huy Khang nhìn cô mắt không chớp, lòng vốn nghĩ sẽ bỏ hết tất cả nghe lời cô, sẽ sống cuộc sống ổn định như trước kia mà không nghĩ gì tới những cuộc cạnh tranh mới, nhưng cậu không thể bỏ xuống, bởi vì ngoài lời cầu xin tha thiết của Minh Hân thì còn có quá nhiều trách nhiệm và nỗi lo lắng đang đè trên vai. Cảm giác do dự, băn khoăn và giằng xé, Huy Khang ghét cảm giác đó, bức bối khó chịu vô cùng.
Huy Khang gật đầu đáp:
- Được rồi, không đi nữa.
Minh Hân chưa vội tin vào lời của cậu, cô còn nhìn chăm chăm Huy Khang một hồi, rồi khi thấy nụ cười nhẹ nhàng của cậu, Minh Hân mới yên lòng mỉm cười.
Hai người trở lại xe, đang lúc chuẩn bị vào trong để về thì đột nhiên có một người phụ nữ đi tới. Đó là một người lớn tuổi, ước chừng ngoài 60. Bà tới hỏi Minh Hân:
- Cháu à, cho bà hỏi, cầu Từ Cát ở đâu vậy?
- Bà đi lạc sao ạ? - Trông mắt bà có vẻ ngơ ngác như người viễn xứ, Minh Hân đoán bà lạc người thân, trông bà không giống người già lẩm cẩm về đầu óc.
Bà gật đầu đáp:
- Cháu ngoại bà sắp cưới vợ, xuống quê đón bà lên. Nó nói đưa bà đi chơi phố một chuyến, về tới cầu nó nói cây cầu tên Từ Cát, giữa lúc đó chiếc xe hết xăng nên chạy đi mua. Bà chờ lâu quá mà không thấy nó quay lại nên đi theo. Rõ ràng là một lối đi, vậy mà lại không thấy nó đâu, rồi còn đi tới chỗ này nữa.
Bà lão chép miệng như trách mình. Với hệ thống giao thông hiện đại phức tạp, một lối đi như bà nói sẽ rẽ trái rẽ phải và dẫn ra nhiều con đường khác nhau, có lẽ vì thế mà bà bị lạc, Minh Hân nghĩ vậy rồi chỉ về con đường bên trái cô cho bà và nói:
- Bà hãy đi thẳng lối này, sau khi thấy cột đèn giao thông đầu tiên, bà hãy rẽ phải vào con đường có hai hàng cây, chừng mười phút sẽ tới cây cầu mang tên Từ Cát thưa bà.
Minh Hân nói rất dõng dạc, rành mạch từng câu chữ. Nhưng khi nhìn ánh mắt bà dõi theo hướng cô chỉ, miệng móm mém lẩm bẩm ghi nhớ lời cô, Minh Hân nghĩ bà chắc không hiểu gì hoặc không nhớ được là bao. Cô bèn nhìn sang Huy Khang. Huy Khang nói:
- Không mất tới nửa tiếng, Minh Hân dẫn bà đi đi!
Minh Hân đột nhiên thấy lạ. Nếu bình thường, Huy Khang sẽ là người chủ động dẫn bà đi, hoặc đưa bà lên xe rồi dẫn tới đó, nhưng cậu lại bảo Minh Hân đưa đi. Có gì đó không bình thường, Minh Hân đoán vậy nhưng rồi lại thôi. Cô không nghĩ ngợi thêm về chuyện này, đồng ý dẫn bà cụ tới cầu Từ Cát.
Ước tính cả thời gian đi rồi trở lại chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ, Huy Khang chờ. Ánh mắt cậu nhìn xa xăm vào bầu trời dần đen đặc, tâm tư như đang suy nghĩ rồi lựa chọn một hướng đi. Cậu nhìn đồng hồ, đã gần hai mươi phút trôi qua, Minh Hân cũng sắp trở lại, Huy Khang bèn nhắn tin cho cô nói:
"Chú Kan - chú của Nhật Thiên đột xuất thông báo sắp đáp chuyến bay tới đây, chắc có chuyện gấp rồi, chú phải tới sân bay đón chú ấy. Minh Hân, lái xe về nhà nhé!"
Chờ cho mấy giây để tin nhắn gửi thành công, Huy Khang bỏ đi sau khi nhìn về hướng đó và chưa thấy Minh Hân trở lại.
Đọc được tin nhắn, Minh Hân lập tức gọi lại, không có ai bắt máy, Minh Hân liền nhắn tin:
"Thật như vậy sao?"
Hồi lâu mới có trả lời:
"Đúng thế. Về nhà đi!"
Minh Hân tin đó là sự thật và lái xe về nhà.
Huy Khang đi bộ một quãng rồi đón taxi, cậu hẹn nhóm người do chú Kan sắp xếp giúp mình ở giữa một con phố. Nhóm người họ đã chuẩn bị cho cậu một chiếc xe moto phân khối lớn. Huy Khang vỗ vai thay lời cám ơn rồi lên xe chạy đi. Cậu chạy với tốc độ nhanh, tranh thủ từng giây tới Nam Tô trước khi trời quá tối và khuya.
Tiếng gió ù ù lẫn tiếng động cơ rít qua tai, Huy Khang chắc tay ga vút nhanh qua những con đường quốc lộ dài, rồi chuyển hướng sang thành phố Nam Ninh. Ngay lúc này, cậu đã quyết tâm đánh cược mạng sống để tới gặp Hạ Đông Quyết, với một mục đích mà chính cậu cũng không biết nó có ý nghĩa gì. Trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh Minh Hân:
"-...Nhưng chú hãy sống, dù có làm gì thì chú cũng nhất định phải sống, nhất định phải sống. Xin chú...xin chú đừng chết!
- Ừ.
- Vậy thì tốt. Cháu sẽ xem đây là lời hứa của chú! Chú cũng đừng giấu cháu chuyện gì nha, dù có thế nào cháu cũng sẽ ủng hộ chú. Chỉ cần chú nhớ lời hứa: Phải sống.
- Ừ."
"- Nụ cười này, nụ cười ấm áp và quyến rũ này, là thương hiệu Hoàng Huy Khang"
"...Cuộc sống này là của chú, sao cứ phải sống cho người khác thế!
...
- Chú đừng đi! Nếu tới đó một mình, chú gặp chuyện thì sao đây!? Nếu chú chết thì sao đây!? Cháu...rất sợ điều đó!
...
- Chú đừng đi, đừng đi, được không?
- Được rồi, không đi nữa."
Huy Khang đã hứa, đã đồng ý, nhưng giờ cậu lại đang làm ngược lại với những gì mình nói. Cậu đang hành động như một kẻ lọc lừa dối trá, một kẻ tự đánh mất lòng tin của người khác vào lời nói của mình, nhất là người đó lại chính là Minh Hân. Huy Khang tỉnh táo nghĩ vậy nhưng cậu không thay đổi quyết định.
"Minh Hân, xin lỗi."
Huy Khang kéo tay ga tiếp tục tăng tốc, cảng biển Nam Tô đã ở rất gần.