Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 66






Hải Kiều chủ động hẹn Huy Khang gặp mặt tại nhà riêng. Sau những lần to tiếng với cậu gần đây, Hải Kiều sớm đã biết được Huy Khang không còn coi cô như người trong nhà nữa. Việc lần này, cô cần bàn bạc với cậu về chuyện hợp tác mở rộng thị trường ra khắp châu Á, chính xác hơn là mối làm ăn với các thương nhân lớn trong chuyến thăm cùng với các đối tác chính trị sắp tới.

Báo trước nội dung cuộc hẹn, Huy Khang dù không muốn nhưng vẫn làm theo. Cậu tới cùng với Nguyên Hạo - người chịu trách nhiệm cập nhật tình hình và báo cáo với chủ tịch. Anh cũng là người tổ chức tốt các hoạt động của Khánh Huy trong những năm gần đây.

Theo tin tức từ chồng của Hải Kiều - chủ tịch tập đoàn Tịnh Thế, kế hoạch chọn khách sạn đón tiếp đoàn khách quý lần này có khả năng sẽ là nhà thầu chính trong kỳ Olimpic sắp diễn ra tại Ma-Cao. Một dự án tưởng nhỏ nhưng lại không hề nhỏ, nhất là khi tin tức sắp tới sẽ công cáo trên toàn thể thương trường quốc tế.

- Ma-Cao là một thị trường béo bở với những ai có con mắt tinh tường. - Hải Kiều phát biểu ý kiến trước tiên. - Lần này, tôi hẹn hai người tới là muốn đề nghị một chuyện. Tôi muốn Khánh Huy và Tịnh Thế bắt tay giành lấy nó.

Nguyên Hạo nói:

- Hệ thống chi nhánh tập đoàn tại Ma-Cao không nhiều. Các ông chùm ở đó chắc chắn cũng sẽ tham gia, cơ hội là rất khó. Cho dù là Khánh Huy và Tịnh Thế có hợp tác, cũng chưa chắc là đối thủ của họ. Còn chưa kể tới các tập đoàn lớn trong nước cũng đã âm thầm chuẩn bị. Huy Khang, ý cậu ra sao?

Huy Khang ngồi thẳng lưng nói:

- Đúng là Khánh Huy có mặt tại Ma-Cao chưa rộng rãi, nhưng chẳng phải chúng ta có một trụ sở vững chãi ở đó rồi sao? Như vậy quá đủ rồi. Nhưng điều quan trong trước mắt là làm sao giành lấy cơ hội đăng cai nơi ở cho chuyến thăm sắp tới của nhóm người kia tới nước ta kìa. Chúng ta làm tốt hoạt động trong nước, thu thêm nguồn lợi từ nước ngoài là tốt rồi, còn chuyện vùng vẫy trên thương trường quốc tế e là hơi khó.

Hải Kiều còn chưa chắc chắn ý của Huy Khang, cô nói:

- Anh rể của em vừa báo về là đã hợp tác thành công với tổ chức trường đua lớn nhất khu vực, vượt qua các ông chùm lớn nhỏ. Nếu tán thành chuyện này, em chỉ cần mở rộng quy mô hoạt động của Khánh Huy bên đó, thu thập các giấy ủy quyền hoặc hợp tác với các tập đoàn khách sạn khác, chúng ta sẽ tham gia ứng thầu cho kỳ Olimpic.

Huy Khang đứng dậy, bỏ tay vào túi quần, đi loanh quanh mấy bước và nói:

- Ba nói Khánh Huy chỉ cần giành lấy dự án hai tuần trong nước kia, còn chuyện khác ông không hề đề cập. Những chi nhánh khác ở nước ngoài ba đã sớm có ý định giải thể, rút vốn về nước.

- Ý em là em không tham gia đúng không? - Hải Kiều đứng dậy nói.

Huy Khang quay người nhìn cô, miệng hơi cười nói:

- Chị thấy tôi vòng vo hơi lâu hả? Thôi được, vậy tôi trả lời luôn, tôi sẽ không tham gia ứng thầu Olimpic gì đó, việc hợp tác với Tịnh Thế thì càng không. Tôi cho là mình nên tính lâu dài, kiếm đủ cơm vào miệng là được rồi, cố gắng quá sức, tôi sợ mất trắng.

- Em... - Hải Kiều giận dữ.

Nguyên Hạo ngồi yên không có ý kiến. Ngay từ lúc Huy Khang nói không muốn vùng vẫy trên thương trường quốc tế, anh đã hiểu ý của cậu. Dù rằng không hoàn toàn là vì lý do đó, mà là vì cậu không muốn hợp tác với Hải Kiều, nhưng anh vẫn không có ý kiến. Mọi chuyện anh sẽ tuân theo sắp xếp của chủ tịch và Huy Khang.

Hải Kiều gật đầu, dịu giọng nói:

- Chị cứ nghĩ đây là chuyện nguồn lợi chung cho nên mới bàn bạc với em, nhưng xem ra em không thể bỏ được chuyện riêng mà làm việc vì lợi ích của tập đoàn. Thôi được, vậy xem như em giúp Tịnh Thế đi, anh rể em đã hợp tác với trường đua, giờ không thể hủy bỏ được. Em vừa nói thu hồi chi nhánh, rút vốn về nước, vậy em chậm lại một chút, đem các chi nhánh đó giúp cho anh ấy, nếu thất bại, Tịnh Thế mới có thể hủy hợp đồng, nếu không uy tín của Tịnh Thế còn đâu nữa.

Nguyên Hạo nghe lời Hải Kiều nói cũng có lý. Chỉ là anh cũng đang trông xem, Huy Khang có động lòng giúp cho Tịnh Thế hay không thôi.

Huy Khang lạnh lùng nói:

- Tịnh Thế có rất nhiều bạn bè, tìm đại một tập đoàn khách sạn khác là được mà! Đâu nhất thiết phải là Khánh Huy. Khánh Huy của tôi là con cá nhỏ, không dám bơi ra biển lớn.

Nghe xong câu nói của cậu, Hải Kiều gần như chết lặng. Đây là Huy Khang, là kết quả của việc tận mắt thấy mẹ bị giết hại, thấy người anh trai thương mình như ba ruột ra đi. Cậu từng nói sẽ không yếu mềm như Hiểu Khánh, là như vậy sao?

- Huy Khang, cậu không thể nghĩ lại sao? - Nguyên Hạo lên tiếng thử khuyên.

Huy Khang liếc mắt nhìn anh, rồi nhìn lại Hải Kiều, cậu nói:

- Đầu tư nhiều tiền để cho Tịnh Thế một lý do hủy hợp đồng, tổn thất đó của Khánh Huy còn cao hơn so với việc Tịnh Thế trực tiếp bồi thường và xin lỗi người ta kìa.

- Thực ra không phải em không có khả năng, mà cơ bản là vì em không muốn. Huy Khang à, Khánh Huy chưa phải của em, chị sẽ nói chuyện với ba.

Huy Khang đáp:

- Đừng tự chuốc thêm thất vọng nữa! Chị không gặp được ba đâu!

- Tại sao?

- Tôi tính sẽ để ba nghỉ dưỡng một chuyến thật lâu tại Pháp - quê mẹ tôi.

Hải Kiều trừng mắt quát:

- Huy Khang, em dám lộng hành, đuổi ba đi để một tay bẻ lái Khánh Huy sao?

- Tùy chị nghĩ. - Huy Khang lạnh nhạt nói.

Hải Kiều gật đầu:

- Được. Hủy hợp đồng trường đua, Tịnh Thế sẽ tranh đấu tới cùng dự án hai tuần ở nước ta, Hoàng Huy Khang, em cứ chờ đó.

Huy Khang lườm cô, ánh mắt sắc lạnh chưa từng thấy:

- Vậy tôi sẽ quyết tâm dẹp hết các đối thủ, đập tan luôn hy vọng sải cánh sang Ma-Cao của Tịnh Thế các người.

Hải Kiều gần như sôi máu, Huy Khang và Nguyên Hạo bỏ về. Hải Kiều gần như suy sụp. Chồng cô đã tìm cách hợp tác với các ông chủ trường đua gần trung tâm trụ sở Khánh Huy và các khu biệt thự biển của Khánh Huy. Ở một thì trường rộng lớn, việc tìm hiểu các thế lực quả thực rất khó, hai vợ chồng cô đã nghĩ, việc này liên quan tới lợi ích và cơ hội chung cho cả hai tập đoàn nhưng không ngờ Huy Khang lại từ chối một cách dứt khoát như vậy.

Cô điện thoại sang cho chồng mình đang ở bên đó, thông báo tình hình, còn khóc lóc như sắp mất tất cả. Sau cùng là ánh mắt căm phẫn nhắm tới Huy Khang. Cô nghiến răng nói:

- Hoàng Huy Khang còn hơn cả một tên khốn! Tịnh Thế sắp bị tổn thất nặng nề chỉ vì một câu nói của nó. Có trách thì trách chúng ta đã quá xem thường và tin tưởng nó. Thằng khốn đó còn nhẫn tâm và nham hiểm hơn những gì chúng ta đã nghĩ. Sẽ là đại họa nếu Khánh Huy thuộc về nó, là đại họa cho cả thị trường du lịch và kinh doanh nội địa.

Dập máy một cách thô bạo, Hải Kiều mắm môi lại, ánh mắt cô lóe lên một sự liều lĩnh và nham hiểm.

Nguyên Hạo và Huy Khang đi chung một chiếc xe, rời khỏi bãi xe sau nhà, Huy Khang đánh lái ra khỏi nhà Hải Kiều. Bất chợt Ngọc Hà từ đâu chạy ra, chắn trước xe cậu. Huy Khang phanh gấp rồi xuống xe, thấy vẻ mặt Ngọc Hà không vui, vẻ như mếu máo.

- Tại sao cậu làm vậy với mẹ cháu?! - Ngọc Hà bật khóc hỏi.

Huy Khang quay mặt đi nói:

- Ngọc Hà, cháu còn nhỏ, chưa hiểu chuyện kinh doanh kiếm tiền nên đừng nghĩ cậu làm vậy là sai.

- Không sai sao? Mẹ nói với ba rằng nhà cháu sẽ bị tổn thất rất nặng, ba sẽ phải lui về hoạt động trong nước một thời gian dài để khôi phục uy tín, cậu nói như vậy không phải là cậu sai sao?

Huy Khang vẫn chưa nguôi giận sau cuộc nói chuyện vừa rồi, thấy Ngọc Hà khóc lóc mè nheo, cậu khó chịu quát:

- Cháu biết chuyện gì mà nói! Tổn thất lớn không có nghĩa là ba mẹ cháu sẽ mất hết đâu, không tới mức phải xin cơm đâu!

Ngọc Hà lau nước mắt, nói:

- Không lẽ, cậu muốn ba mẹ cháu mất hết sao?

Huy Khang ngoảnh mặt đi không đáp. Điều đó đã cho Ngọc Hà câu trả lời. Cô lại khóc, hét lớn:

- Cậu làm vậy để làm gì hả? Vì sao cậu làm như thế!? Cậu muốn thế nào đây? Tại sao? Tại sao hả?

- Tại vì mẹ cháu đã giết chết mẹ của cậu. - Huy Khang hét lớn, như muốn nói ra hết nỗi lòng. - Tại vì mẹ cháu, cho nên mẹ của cậu mới té cầu thang qua đời. Tại vì mẹ cháu, cho nên anh trai của cậu - bác Khánh của cháu mới bị người ta thảm sát. Tất cả đều là do mẹ cháu làm. Mấy đồng bạc lẻ của Tịnh Thế có đáng gì so với những tội lỗi mẹ cháu gây ra hả?

Huy Khang cũng rơi nước mắt. Hai mắt cậu đỏ ngầu những tia giận dữ. Cậu không muốn cho Ngọc Hà biết những chuyện đó, vì cô còn quá nhỏ, nhưng cậu lại làm khác, vì nỗi cay đắng bức xúc trong lòng không thể làm gì cho vơi đi.

Huy Khang ngồi sụp xuống nền cỏ. Cậu muốn khóc thật lớn, cho những thù hận và toán tính theo nước mắt ra ngoài, tan đi. Cảnh tượng đau đớn là những người thân với nhau, ruột thịt với nhau, đang từng chút từng chút làm hại với nhau. Nước mắt và khổ đau, đều là của những người thân, đều là do những người thân gây nên. Giá như khi xưa Hải Kiều ý thức được chuyện này, thì khổ đau có là gì? Nhưng không, giờ đây, nỗi cay đắng trong lòng Huy Khang đã sắp không dung được nữa, phải bật ra thành nước mắt.

Nguyên Hạo im lặng không nói lời nào. Dù sao thì đây cũng là quan hệ gia đình họ, anh không thể can thiệp. Bước tới chỗ Huy Khang, anh dìu cậu đứng dậy, trở lại xe. Nguyên Hạo cho xe chạy mặc cho cô cháu nhỏ của Huy Khang vẫn đang ngỡ ngàng và khóc ròng.

Quầy bar vắng khách có bóng hai chàng trai. Huy Khang uống rượu. Chiếc áo khoác ngoài vứt sang một bên, chiếc áo sơ mi trắng bên trong lấm lem vì rượu. Nguyên Hạo yên lặng ngồi kế bên, rót rượu cho cậu. Cho tới khi mắt Huy Khang lờ đi, Nguyên Hạo mới giật lấy ly rượu của cậu.

- Uống nhiều quá rồi Huy Khang. Hôm nay đủ rồi, về nhà thôi!

Huy Khang nghe anh nói, làm bộ tỉnh táo đẩy ly rượu về cho anh bồi bàn.

- Phải rồi, về nhà thôi, ngoài này cô đơn lắm!

Rồi cậu chợt lắc đầu:

- Không. Ở nhà cũng vậy. Vẫn rất cô đơn! Rất cô đơn...! Rất...mệt...!

Dứt câu, Huy Khang gục mặt xuống bàn. Cậu khóc. Nguyên Hạo quay mặt đi nuốt khan một tiếng chua xót. Chưa bao giờ anh thấy Huy Khang gục ngã như ngày hôm nay, là gục ngã trong tim. Anh hiểu Huy Khang lúc nào cũng gồng mình lên mạnh mẽ, lúc nào cũng giấu sự yếu mềm trong tim, nhưng anh không ngờ cậu lại giấu nhiều tới vậy, tới nỗi cậu phải thốt lên rằng rất mệt, rất cô đơn. Giây phút này, anh nhận ra rằng, Huy Khang - sống đau khổ hơn những gì anh từng cho là mình hiểu. Chẳng còn là Huy Khang không hề biết đau, cuộc sống thật của cậu ấy, chỉ có một mình.

Dìu Huy Khang lên nhà, Nguyên Hạo thấy Minh Hân chạy từ vườn vào với vẻ lo lắng khi thấy Huy Khang.

- Có chuyện gì vậy? Khuya lắm rồi, em gọi cho hai người không được. - Cô nhìn Huy Khang chua xót: - Chú ấy sao vậy? Vì sao lại uống rượu?

- Em nhỏ tiếng thôi! Đừng đánh thức mọi người. Nhật Thiên đâu?

Minh Hân đáp:

- Nhật Thiên nói vừa mổ cho một con mèo bị gãy chân, anh ấy nói mai mới về. Để em gọi ngay!

- Không cần, giúp anh dìu Huy Khang lên phòng trước.

Minh Hân nhanh nhẹn chạy tới đỡ lấy một cánh tay Huy Khang, phụ Nguyên Hạo đưa cậu lên phòng.

Nguyên Hạo mở cúc áo ngực cho Huy Khang, Minh Hân tháo giày. Nguyên Hạo bảo:

- Lấy một cốc nước chanh cho anh!

Minh Hân vội vàng đi lấy nước. Cô trở lại thì thấy Huy Khang đã tỉnh dậy, mắt cậu trũng xuống mệt mỏi, vẻ lờ đờ của người đã ngấm men.

Đặt cốc nước lên bàn, Minh Hân đứng lặng quan sát Huy Khang vẻ lo lắng. Nguyên Hạo lại bảo:

- Phiền em rồi, lấy nước ấm và khăn mặt cho anh.

Minh Hân lại đi chuyến nữa. Huy Khang dịch người tựa vào thành giường, Nguyên Hạo lấy tới một chiếc áo phông dài tay. Anh đưa tay định cởi áo cho Huy Khang, cậu nói:

- Không cần, để em tự làm.

Huy Khang thay áo. Vừa xong lúc Minh Hân bước tới, đặt chậu nước lên chiếc ghế gần đó, Nguyên Hạo vén tay áo, vắt khăn rồi đưa cho cậu bảo:

- Rửa mặt đi!

Huy Khang chậm rãi đưa tay nhận lấy. Đặt khăn xuống chậu, Nguyên Hạo hỏi cậu:

- Ổn nhanh vậy hả?

Huy Khang khẽ gật đầu. Nguyên Hạo bật cười, vỗ vai cậu:

- Cái thằng này!

Nguyên Hạo lại nói:

- Uống nước rồi nghỉ ngơi. Anh cũng cần đi thay đồ.

Nói xong, anh bê chậu nước ra ngoài. Minh Hân mang chiếc áo trắng của Huy Khang vào phòng tắm. Cô quay ra thì thấy Huy Khang đã đứng dậy. Cô bảo:

- Chú uống nước đi!

Huy Khang nhìn cô không chớp mắt. Minh Hân biết cậu vẫn chưa tỉnh rượu. Cô đang tính lại gần chiếc bàn lấy cốc nước cho cậu thì chợt Huy Khang bước tới ôm chầm lấy cô.

Tựa đầu vào vai cô nhỏ nhắn, Huy Khang như muốn dựa dẫm mãi.

Minh Hân hơi bất ngờ, cái đầu cậu nặng trịch đúng của người say.

- Bên ngoài cô đơn lắm Minh Hân à!

Giọng cậu thầm thì trầm ấm. Minh Hân hỏi:

- Chuyện gì khiến chú uống nhiều thế!?

Huy Khang siết nhẹ tay, nhắm mắt lại, không trả lời câu hỏi của cô. Một lát, cậu lại nói:

- Báo thù, là sai sao?

Minh Hân còn ngửi thấy mùi rượu cay nồng từ người cậu. Và cô đã nghĩ cậu như vậy là vì chuyện liên quan tới báo thù. Vòng tay ôm thắt lưng cậu, Minh Hân đáp:

- Thù hận, sẽ kết thúc ở thế hệ chúng ta.

Đóng khít cánh cửa, Nguyên Hạo lặng lẽ thở dài.

Sáng hôm sau, chuyện về chú mèo con mổ chân đã ổn, Nhật Thiên trở về, nghe câu chuyện từ Nguyên Hạo, anh liền lên phòng Huy Khang.

Bầu trời hửng lên màu nắng sớm, cửa sổ tuy đóng kín nhưng cũng khá chói chang. Nhìn Huy Khang vẫn đang ngủ trên giường, cốc nước chanh uống một nửa còn đặt trên bàn, đèn ngủ vẫn còn sáng, Nhật Thiên nói lớn:

- Chà! Chà! Chà! Đúng là thanh niên ha! Không lo làm việc kiếm tiền, 9h sáng vẫn còn cuộn chăn. Thanh niên biết chọn ngày đẹp trời ngủ nướng đấy chứ!

Huy Khang thức giấc, cậu với tay tắt đèn bàn rồi xuống giường. Vẻ tỉnh táo nhưng có vẻ mệt mỏi hơn thường, không còn bộ dạng của đêm qua nữa.

Nhật Thiên thụi thụi mấy cái vào vai cậu và nói:

- Đi uống rượu một mình, sợ tôi uống cùng khuynh gia bại sản nhà cậu hả? Đúng là bạn tốt ha!

- Thôi được rồi, được rồi mà! Tránh ra để đi đánh răng, không thấy mùi hôi từ miệng em hả?

Nhật Thiên hết nói:

- Ôi trời cái thằng này! Thật là...!

Cùng nhận được tin tức về ngày mà các nhà chức trách cùng các thương gia lớn tới thăm đất nước, cha con Vương Đức Long cũng ráo riết chuẩn bị cho việc đăng cai nơi ở cho họ. Dự án có tên Foundation - là nền tảng của việc xâm nhập kinh doanh sang Ma-Cao và thị trường châu Á.

- Cơ hội cho chúng ta đã tới rồi. Đám nhà chức trách tới đây sẽ là cầu nối cho chúng ta tiến chân vào thị trường châu Á. Từ đây, Hoàng Long của riêng chúng ta sẽ lao nhanh trên con đường rộng dài phía trước.

Vương Đức Long nói rồi bật cười ha hả. Vương Văn Hoàng liền nói:

- Ba nói đúng rồi thưa ba. Nhưng ba à, Vương Tuấn Lâm có thể sẽ tranh giành với chúng ta, còn có Khánh Huy nữa, Hoàng Huy Khang nhất định sẽ nhúng tay vào, đây là lĩnh vực của hắn ta mà.

- Trong cuộc chiến thương trường, không có quy định cái gì là của ai hết. Người nào thắng, là của người đó thôi. Bất kỳ kẻ nào cản đường, ba sẽ loại bỏ hết. Kế hoạch này thành công, chúng ta có nguồn lực kinh tế vững chắc, có mối làm ăn tin cậy, kỳ Olimpic cũng sẽ trong tầm tay. Không lâu nữa, ba chỉ dùng một ngón tay cũng có thể gí chết Kỳ Lâm và Khánh Huy như một con kiến.

Văn Hoàng gật đầu tỏ vẻ tán thành. Vương Đức Long lại nói:

- Đây, sẽ là dịp để chúng ta thanh toán dứt khoát mọi chuyện với đám nhóc con không biết trời cao đất dày đó.

- Nhưng ba à, có khi nào Khánh Huy liên minh với Tịnh Thế? Khánh Huy có chi nhánh tại Ma-Cao, chủ tịch Tịnh Thế có nhiều mối quan hệ ở đó, nếu thực sự họ liên minh, e là...

Văn Hoàng bày tỏ nỗi lo lắng, Vương Đức Long nhếch môi cười rồi trấn an:

- Hoàng Huy Khang là một thằng thông minh. Nó thông minh tìm ra những bí mật về chuyện chính Hoàng Hải Kiều đã góp một tay giết Hoàng Hiểu Khánh. Nó thông minh nhìn rõ kẻ thù của mình. Nhưng chính sự thông minh đó sẽ giúp chúng ta. Hoàng Huy Khang tuyệt đối không hợp tác với Tịnh Thế. Việc này làm yếu đi sức mạnh của cả hai. Và chúng ta, chính là chờ cơ hội như vậy.

Văn Hoàng ngồi xuống ghế nói:

- Những người tới đây, họ có chung một sở thích là đánh golf, họ còn thành lập một câu lạc bộ riêng nữa. Vì vậy, chúng ta nên chú trọng vào việc hợp tác hoặc mua lại các sân golf đạt chuẩn.

Vương Đức Long tỏ vẻ bất ngờ:

- Có chuyện đó sao? Chẳng gì bằng sở thích. Được, cứ vậy đi! Con hãy tìm hiểu các ông chủ sân golf rồi tìm cách xử lý.

Văn Hoàng hơi ngập ngừng rồi mới nói:

- Thực ra con có nghe nói chuyện này, riêng lĩnh vực sân đánh golf có một ông chủ, gọi là ông hoàng, ông ta còn làm ăn trong lĩnh vực tàu biển. Đơn giản hơn đó là thế giới đêm thưa ba.

Vương Đức Long bật cười lớn, chống hai tay xuống bàn, ông nhìn Văn Hoàng nói:

- Con sợ điều đó sao? Chúng thuộc loại gì thì chúng ta đối phó bằng loại đó. Ông hoàng à? Nếu đó thực sự là ông hoàng thì tại sao chúng ta chưa hề nghe nói?

- Có thể họ hoạt động bí mật và phức tạp hơn chúng ta tưởng, cũng có thể đại bản doanh của họ không ở trong thành phố lộng lẫy này.

Vương Đức Long xua tay bảo:

- Đừng quá đa nghi, khi còn chưa bắt đầu, con đừng có biểu hiện nhụt chí như thế! Chúng ta cạnh tranh khách sạn với Khánh Huy, tuy phần thắng không nhiều, nhưng chúng ta có một bí mật là sở thích chơi golf. Nếu cách hành xử theo bóng tối của chúng ta không tìm được ông hoàng kia thì Hoàng Huy Khang làm sao đủ bản lĩnh? Chưa biết chừng chính ông hoàng chưa biết thực hư đó sẽ thay mình giải quyết Hoàng Huy Khang cũng nên. Khử được hắn, chúng ta xem như nhẹ xe về đích.

Văn Hoàng dù trong lòng vẫn không thôi lo lắng nhưng nghe lời Vương Đức Long ba mình nói cũng an tâm phần nào. Trước khi ra khỏi phòng, Vương Đức Long còn dặn thêm:

- Hãy nhớ, dự án này nhìn qua có vẻ nhỏ, nhưng thực tế là một bước tiến dài, quyết định sinh tử, con hãy làm hết sức mình đi! Bọn nhãi đó không chết, kẻ ngã xuống sẽ là chúng ta. Nhớ chưa?

Văn Hoàng cúi đầu:

- Con nhớ rồi thưa ba!

Làm việc với máy tính thời gian dài, Nguyên Hạo mỏi mắt day day thái dương. Anh uống một ngụm cà phê rồi tiếp tục quan sát màn hình.

Đôi lông mày chợt nhíu lại, Nguyên Hạo nhìn Huy Khang nói:

- Danh sách các thành phần tham gia ứng thầu về dự án Foundation đã công bố, không có Kỳ Lâm.

Huy Khang có vẻ mệt mỏi, nghe lời anh nói, cậu mới nhìn xuống máy tính của mình, nhấp chuột một chút, Huy Khang nhìn chăm chăm vào màn hình.

Trước đó một tuần lễ, sẽ có tổng tham mưu của tổ chức tới trước, chịu trách nhiệm tìm hiểu các bên tham gia ứng thầu và chọn ra đại diện đăng cai. Người này được sự tín nhiệm của trên dưới tổ chức quan chức cấp cao đó, nghe nói là một người cực kỳ thẳng thắn, bộc trực và liêm minh. Điều này có lợi cho việc các bên tham gia một cách công bằng.

- Huy Khang, cậu mệt lắm thì phải!? - Nguyên Hạo không an tâm khi thấy Huy Khang mất tinh thần.

- Vương Tuấn Lâm chắc hẳn có tính toán gì đó nên mới từ chối tham gia. - Huy Khang không trả lời câu hỏi của anh mà nói.

Nguyên Hạo đáp:

- Kệ cậu ta đi! Việc của chúng ta là giành lấy bát cơm của Vương Đức Long và cả Tịnh Thế nữa! Huy Khang, cậu vẫn không thay đổi ý kiến chứ, về việc đối đầu với Tịnh Thế?

Huy Khang ngồi thẳng dậy, cậu nói:

- Không còn thời gian do dự và nương tình nữa. Đây là cuộc đối đầu thực sự. Thắng, chúng ta thắng cả Vương Đức Long và Hoàng Hải Kiều. Thua, chúng ta cũng sẽ mất không ít. Việc tổ chức khách sạn trong thời gian gần đây nhờ anh. Em sẽ lo chuyện trường đua và sân golf. Anh nhớ để tâm tới các khách sạn biển, các phu nhân sẽ thích chúng. Còn nữa, việc tổ chức casino trong khách sạn khoan hãy làm, em sẽ tìm các khách sạn có sòng bài đã được hợp pháp hóa, chúng ta hợp tác với họ sẽ tiện hơn.

Nguyên Hạo có chút lo lắng bất an:

- Tường đua và sân golf chúng ta không rành lắm! Một mình cậu lo sợ rằng sẽ va chạm với các thế lực khác. Hay là đổi lại, cậu lo chuyện khách sạn, phần kia giao cho anh.

Huy Khang từ chối:

- Không cần. Chuyện ở khách sạn anh thường làm tốt hơn em. Em ít tới đó, giờ lo chuyện nơi khác mới khó để bọn người xấu thăm dò.

- Huy Khang, hãy cẩn thận với đám người Vương Đức Long, bọn họ có thể làm tất cả để hại cậu. Giờ cha con họ xem trọng Hoàng Long hơn Kỳ Lâm rồi.

Huy Khang gật đầu cho anh yên tâm, Nguyên Hạo lại nói:

- Thời gian tổng tham mưu tới còn khá dư dả, cậu sẽ phải vất vả nhiều nên nghỉ ngơi đi!

Huy Khang gấp máy tính lại, cầm đứng lên. Lúc chuẩn bị lên lầu, cậu lại quay lại dặn dò:

- À đúng rồi, dịch vụ y tế, nói Nhật Thiên làm cho tốt.

- Biết rồi, cậu ta chỉ góp vui thôi.

Huy Khang nói thêm:

- Đáng quan tâm nhất là an ninh, hãy cho họ thấy rằng, Khánh Huy xứng đáng hơn bất kỳ đối thủ nào.

Lần này, Huy Khang lên lầu hẳn. Bóng cậu nhìn từ phía sau thực sự cô độc, như những gì trong lúc say cậu đã bộc bạch.

Tới chiều, Nguyên Hạo cầm theo bản báo cáo về kế hoạch dự án định mang tới cho chủ tịch Hoàng Hải Đạt ba Huy Khang. Giữa lúc anh ra ngoài thì gặp Minh Hân về nhà, cô đeo ba lô, anh mới hỏi:

- Em đi học về đó sao? Hôm nay không phải học buổi sáng sao?

Minh Hân gật đầu nói:

- Em có qua chỗ thím Nhã. Cô ở cùng thím bị cảm nên em ở đó giúp bán hàng một tay. Coi vậy chứ bận rộn lắm đó!

Nguyên Hạo gật đầu, anh định đi tiếp. Minh Hân liền gọi anh lại:

- Đợi một chút anh à!

Nguyên Hạo đứng lại, quay đầu nhìn cô. Minh Hân vén tóc ra sau tai rồi ngượng ngập nói:

- Anh, cuối thuần này, là ngày cuối tháng, anh nhớ không? Là ngày giỗ dì út của chúng ta.

Nguyên Hạo hơi sựng lại. Anh đảo mắt né tránh. Sau đó, anh đáp:

- Anh nghĩ chúng ta đã hoàn thành xong trách nhiệm. Anh không còn lý do gì về đó nữa, dì sẽ hiểu cho chúng ta. Vả lại, dạo này Khánh Huy có dự án mới, anh bận lắm!

Minh Hân miễn cưỡng gật đầu:

- Dạ, em biết rồi.

Nói rồi, cô quay người đi. Lần này, Nguyên Hạo gọi cô lại:

- Em đi đi.

Minh Hân xoay người ngạc nhiên:

- Dạ?

- Em đi cùng Huy Khang đi! Cậu ấy dạo này hơi căng thẳng, sắp tới còn phải vất vả hơn nữa. Cùng cậu ấy đi một chuyến, coi như nghỉ ngơi.

- Được sao?

Nguyên Hạo nhìn cô cười âu yếm:

- Đương nhiên được rồi. Khi về, anh có việc cho em ở khách sạn đó, để xem thời gian qua em học được những gì.

Minh Hân phì cười, cô nói:

- Tuân lệnh thưa đại huynh.

Vừa vào phòng làm việc, Tuấn Lâm thấy mẹ cậu đã ngồi chờ sẵn. Thấy cậu, bà đứng dậy hỏi:

- Mẹ không muốn can thiệp vào dự tính của con nhưng mẹ muốn biết vì sao con không tham gia?

- Về dự án Foundation sao? Nếu mẹ biết con có dự tính riêng thì đừng lo, con đã có sắp xếp.

- Sắp xếp của con là gì?

Tuấn Lâm dìu bà ngồi xuống, cậu ngồi kế bê giải thích:

- Mẹ à, không phải chúng ta không có thực lực tranh đấu, mà bởi vì đây là cuộc chiến trả thù và con nghĩ đây không phải cơ hội cho chúng ta. Vì có quá nhiều người tham gia, Foundation sẽ là cuộc đối đầu nguy hiểm.

Hiểu được đôi chút ý của cậu, bà Bội Giao gật đầu. Tuấn Lâm gọi người bên ngoài vào và bảo đưa mẹ cậu về nhà. Sau khi bà đi khỏi, ông Kính luật mới vào phòng. Cúi đầu hành lễ, ông nói:

- Cậu không sợ bọn họ, vậy vì sao không tham gia? Không lẽ cậu muốn: Ngồi trên núi xem hổ đánh nhau?

Tuấn Lâm nở nụ cười nửa miệng. Cậu nâng tách trà uống một ngụm rồi nói:

- Cứ nghĩ vậy cũng không sao.

Ông Kính Luật càng ngày càng cảm thấy cách hành sự của Tuấn Lâm khác thường. Cậu suy nghĩ và làm việc một cách tỉ mỉ và chín chắn hơn. Ông nói tiếp:

- Thưa cậu, còn về chuyện học súng?

Mắt Tuấn Lâm chợt dừng lại, cậu nói:

- Tôi sẽ thử lại, trong thời gian rảnh rỗi này.