Tan học, Minh Hân rảo bước trên con phố lặng gió. Đây có lẽ là một điều quá xa xỉ với thế hệ học sinh, sinh viên bây giờ. Ai nấy đều tất bật chạy đua với cuộc sống, chạy đua với thời gian và những phù phiếm của cuộc đời. Thói quen dạo phố vốn là rất trang nhã, thư thái nhưng giờ lại trở thành điểm thu hút những ánh nhìn lạ lẫm. Minh Hân không quan tâm điều đó, cô đang bị cuốn bởi những suy nghĩ mông lung, vô định trong lòng. Đang vẩn vơ với dòng suy nghĩ miên man, âm thanh bản tình ca trầm lắng của BEAST vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô. Màn hình điện thoại là một dãy số lạ, Minh Hân thong thả nhấn trả lời:
- Alo. - Cô cất giọng lạnh lùng.
- Chị đây Minh Hân. - Đầu dây bên kia nhanh chóng đáp.
- Chị nào cơ? - Cô thản nhiên hỏi lại.
- Chị là Khánh Ân.
- À, là chị sao? Tìm em có chuyện gì không? Mà ai cho chị số điện thoại của em vậy?
- Là anh Tùng. Chị biết hôm nay em không phải học thêm, nhân tiện chị cũng rảnh nên muốn mới em uống cà phê, được chứ?
- Chị vẫn muốn cám ơn em hay sao?
- Không hẳn đâu. Ngay từ lần đầu gặp chị đã rất mến em, chị chỉ muốn chúng ta sẽ thân thiết hơn một chút thôi. - Có tiếng cô cười dịu dàng.
- Thôi thôi em biết rồi, đừng sến súa thế chứ! Chị đang ở đâu để em tới?
- 20 phút nữa gặp ở Giấu đi, chị giờ mới tan học.
- Được rồi, vậy đi, 20 phút nữa gặp chị. - Nói rồi cô ngắt cuộc gọi, bước nhanh ra đường đón taxi.
Quán cà phê mang tên Giấu. Tiết tấu nhẹ nhàng trầm lắng của bản nhạc Pháp không lời.
Minh Hân có thói quen uống cà phê đen, bỏ một chút đá. Khánh Ân thì gọi một ly sinh tố.
- Chị nói chị là sinh viên. Vậy chị học gì? - Minh Hân lên tiếng trước.
- Quản trị Khách sạn. Chị sẽ trở thành nhân viên của một khách sạn danh tiếng. - Khánh Ân đáp.
- Vậy sao? Có thể em sẽ giúp chị xin việc được đấy! - Đây chính là lĩnh vực của Huy Khang mà.
- Có thể sao? - Cô cười nghi hoặc. - Gia đình em làm về bên Khách sạn sao?
- À không, em có một vài người bạn, họ có quan hệ với khá nhiều khách sạn nên ít nhiều cũng sẽ giúp được chị. - Minh Hân vội vàng giải thích.
Khánh Ân gật đầu hiểu. Cô khuấy đều ly nước rồi uống một ngụm.
- Chị thấy em không phải thiếu thốn, tại sao lại vào chỗ như Ẩn Đêm làm việc? - Ngay từ đầu cô đã tò mò về vấn đề này rồi nhưng qua nhiên không hỏi gì.
- Chị cũng muốn biết sao? - Cô nhấp một ngụm cà phê, khuấy thêm cho tan đá. - Thì là do em thích công việc ở đấy, cũng không muốn làm một đứa ăn bám vô dụng. Vậy còn chị, không lẽ cuộc sống của chị khó khăn nên phải vừa học vừa tự trả học phí như hầu hết nhân viên trong đó sao? - Cô hỏi.
- Cũng có thể coi là vậy. Nhưng chị chỉ cần nuôi sống một mình chị thôi. - Khánh Ân bình thản đáp.
- Tại sao? - Minh Hân lập tức hỏi lại.
Khánh Ân do dự, nhưng thấy vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên của Minh Hân thì khẽ cười, từ tốn nói:
- Vì chị…không còn gia đình nữa. - Cô cúi gằm mặt che giấu thứ cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng.
Minh Hân ngạc nhiên. Cô nhíu mày ái ngại vì câu hỏi của mình. Cô nắm bàn tay đang cuộn chặt của Khánh Ân:
- Em…em xin lỗi, xin lỗi.
Khánh Ân ngẩng đầu cười dịu dàng. Cô cũng nắm lấy bàn tay Minh Hân.
Thế rồi cô kể, cô cũng từng có một gia đình hạnh phúc, có ba, có mẹ. Họ yêu nhau và rất yêu thương cô. Nhưng cuộc sống cơ hàn đã đẩy ba cô vào con đường cờ bạc. Thắng thua, đỏ đen, may rủi đã biến ba cô trở thành một người khác. Ba hay cáu giận, nhất là với mẹ, tình cảm ba mẹ không con như lúc đầu, ba bất lực, mẹ tủi thân, còn cô thì chỉ có thể giương cặp mắt nhìn gia đình nhỏ của cô dần dần sụp đổ.
Thế rồi ba tìm tới rượu bia. Chính vì thứ cồn ác độc đó mà ba cô mắc phải căn bệnh ung thư gan, nhanh chóng từ giã cõi đời. Mẹ tuyệt vọng trong nỗi đau, mất mát, đau đáu khi nghĩ tới cuộc sống tương lai. Bà phải làm gì cho đứa con gái bé bỏng của mình. Mỗi lần nhìn nó, trước mắt bà lại xuất hiện hình ảnh người chồng quá cố. Bà đâm ra chán ghét cô. Nhưng lương tri của người làm mẹ không cho phép bà làm tổn thương tới đứa con gái. Bà lao động cực nhọc, bon chen với cuộc sống vì đồng tiền. Thế rồi bà kiệt sức và ra đi lặng lẽ trong một đêm mưa mùa đông lạnh buốt.
Một đứa trẻ 13 tuổi trong thời gian ngắn mất đi cả ba và mẹ, mất đi mái ấm tình thương, mất đi chỗ dựa an toàn và thiêng liêng nhất. Một đứa trẻ 13 tuổi sống qua ngày nhờ sự cưu mang của những người hàng xóm tốt bụng. Một đứa trẻ 13 tuổi 3 năm sau phải tự đương đầu với cuộc sống. Một đứa trẻ 13 tuổi 5 năm sau trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, thi đỗ vào đại học, tự tạo cho mình một cuộc sống riêng.
Minh Hân chua xót nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Cô cảm nhận rõ hơn về cô gái này. Cô tự hứa sẽ làm một người chị em tốt, một người bạn tốt bên cạnh Khánh Ân.
Minh Hân nhìn theo Khánh Ân mãi cho tới khi Khánh Ân lên xe buýt và biến mất khỏi tầm mắt cô.
“Chị không biết đâu, em cũng…không có một gia đình hoàn chỉnh”.
Minh Hân về nhà là lúc xế chiều. Cô muốn ngủ một giấc để tránh những suy nghĩ không đâu xâm chiếm lấy đầu óc.
Tối. Bữa ăn nhẹ cũng đủ khiến cô ấm bụng. Câu chuyện của Khánh Ân lại xuất hiện trở lại. Một chút cảm thương, một chút động lòng đồng cảm. Cô lại nhớ về ba, về mẹ, và thấy đáng buồn cho chính bản thân mình.
Cô nhã nhặn gõ cửa phòng Huy Khang, miệng khẽ gọi:”Chú ơi”.
Cánh cửa phòng bật mở, Huy Khang nhếch miệng cười trêu trọc:
- Nhóc hôm nay lịch sự thế à?
Cô chỉ mỉm cười đáp lại. Huy Khang ngay lập tức hiểu được cô gái trước mặt cậu đã thoát ra khỏi hình ảnh một người nanh lợi, tươi cười. Bình thường cô sẽ chẳng lịch sự gõ cửa phòng rồi gọi cậu đâu. Hay là trước câu nói lúc nãy chắc chắn cô sẽ tuôn ra một tràng dài mà đáp trả. Nhưng hôm nay, khi cô chỉ đơn giản nở nụ cười ấy, cậu đã biết, cô nhóc này đang có tâm sự.
Cậu mở lớn cửa, đứng nép sang một bên nhường đường cho cô.
Minh Hân yên vị trên chiếc giường lớn của Huy Khang, tay ôm cái gối bông của cậu để lên đùi. Còn cậu thì đứng sát mép giường, hai tay bỏ vào túi quần, vẻ phóng khoáng không hề mất đi dù chỉ một chút.
- Có chuyện gì sao? - Cậu khẽ hỏi.
Minh Hân ngước mắt lên nhìn cậu, im lặng vài giây rồi cúi đầu, cô nói:
- Chú à, gia đình thực sự rất quan trọng phải không? Những người không có hoặc không còn gia đình nữa thực sự rất đáng thương đúng không?
Huy Khang lặng người. Cậu chưa bao giờ thấy Minh Hân như vậy.
- Tại sao tự dưng lại hỏi như thế?
- Vì tự dưng cháu thấy…mình cũng…là một kẻ đáng thương, giống như một đứa trẻ mồ côi ngoài xã hội ấy. - Cô chậm dãi trả lời.
- Ai nói thế? Cháu là côi nhi sao? Vậy ông và chú là cái gì của cháu? - Huy Khang hỏi, khuôn mặt cậu vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhưng có ai ngờ được trong lòng cậu đang có gì đó nghẹn đắng.
Gia đình? Cậu cũng đã từng có một gia đình trọn vẹn hạnh phúc. Nhưng mẹ đã bất ngờ ra đi ngay trước mặt cậu, kẻ thủ ác vẫn còn đang sung sướng tự do. Cậu từng có một gia đình hạnh phúc. Nhưng anh trai yêu quý của cậu cũng đột ngột rời khỏi thế giới khi cậu còn chưa vào lớp 1. Cậu cũng đã từng xót xa cho chính mình, nhưng cậu càng thương cho cha cậu, người cũng phải gánh chịu nỗi đau, nỗi đau mất đi người phụ nữ ông yêu, mất đi dứa con trai ngoan hiền tài năng khi nó đang ở tuổi trưởng thành. Hơn nữa, năm cậu 18 tuổi, ba cậu đã phó thác đứa con gái duy nhất của anh trai cho cậu, do đó, cậu càng không cho phép bản thân buồn bã, suy sụp hay gục ngã. Cậu tự nhủ bản thân phải bắt những kẻ đã gây ra những chuyện này phải trả cái giá đắt nhất. Cậu chắc chắn sẽ thực hiện điều đó.
- Tất nhiên cháu biết, hai người là người thân của cháu, là người yêu cháu nhất và cháu cũng vậy. Nhưng tự nhiên trong lòng cứ thấy sao sao ấy!? - Cô hơi nhíu mày.
- Không làm sao cả. Không được nghĩ linh tinh. Cháu không cô đơn, không phải côi nhi, không-phải. - Huy Khang gằn từng tiếng khẳng định chắc chắn.
Minh Hân nghe vậy yên tâm vô cùng. Phải, cô có gia đình, không phải mồ côi.
Gia đình và hạnh phúc? Định nghĩa tưởng chừng như xa xôi trừu tượng nhưng thực tế lại rất đơn giản, gần gũi. Hạnh phúc theo cô chính là như vậy. Hạnh phúc của cô cũng là như vậy. Nhưng liệu nó có bền lâu bên cạnh cô?
Cô mỉm cười, nụ cười thư thái nhẹ nhàng mà hấp dẫn. Huy Khang thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn đi.
- Chú này, cháu ngủ đây được chứ! Người thân ngủ cùng nhau càng ấm cúng hơn không phải sao? - Giọng cô lanh lảnh tươi vui như thường, khác với câu trước con đầy mùi mẫn tình cảm.
Chẳng đợi Huy Khang trả lời, cô nằm ềnh xuống giường, quơ chân quắp lấy chiếc gối dài, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Huy Khang bật cười. Cô nên như vậy, trút hết tâm sự rồi lại trở lại vui vẻ thay vì cứ giữ tất cả một mình, miệng cười tươi đấy nhưng trong lòng thực tế lại có bao nhiêu nỗi buồn chất chứa.
- Này, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi ngủ với chú hả?
Cô không mở mắt, chỉ trả lời:
- Nhỏ hơn 18, chưa trưởng thành.
Huy Khang không biết phải nói thế nào. Khóe môi khẽ cong lên, cậu tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh Minh Hân, vắt hai tay ra sau ngáy rồi nhắm mắt. Minh Hân vòng tay ôm lấy cậu, mắt vẫn nhắm tịt. Huy Khang không có phản ứng gì. Cô vẫn còn là một đứa trẻ con, cậu nghĩ thế.
“Ba, Mẹ, con nghĩ hạnh phúc gia đình, hơi ấm tình thân, chỉ đơn giản như vậy thôi”.