Cảnh sát tổ chức vây bắt và bắt được khá nhiều người của Vương Đức Long, tuy nhiên, lại để hai người đó chạy thoát. Tuấn Lâm bị áp giải về trụ sở, không còn gì bàn cãi, cậu liên quan trực tiếp tới Huy Khang. Cậu cũng cảm thấy an tâm khi cảnh sát chắc chắn thông tin mẹ cậu an toàn, nhưng chính vì điều này mà ánh mắt Tuấn Lâm càng chú mục vào Huy Khang.
Cứu thương vẫn chưa tới, cảnh sát giúp đỡ Nhật Thiên đưa Huy Khang ra khỏi khu vực núi.
- Lên xe đi! – Trợ lý cũ của cố chủ tịch Khánh Huy đột nhiên xuất hiện trên chiếc xe cứu thương khiến tất cả sửng sốt.
- Tại sao anh lại có chiếc xe này? – Một cảnh sát hỏi, có vẻ anh ta nghi ngờ người này vừa gây chuyện.
Anh ta đáp:
- Bọn họ quá chậm, tôi mượn một chiếc đi trước, trên này có đủ các thiết bị hỗ trợ.
Bằng giọng tiếc thương, cảnh sát nói:
- Anh ta đã chết rồi!
Người kia sửng sốt, rồi anh ta bàng hoàng, ngẩn người ra. Nhìn Huy Khang bất động, Nhật Thiên giữ lấy cậu còn rất khó khăn, anh ta đưa tay lên trán rồi vuốt mặt một cái. Anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ Huy Khang lại ra đi như thế này, Huy Khang vẫn còn nợ anh ta kia mà…
- Nhanh lên! Tới bệnh viện! – Nhật Thiên phá tan những giây im lặng của mọi người, anh yêu cầu.
Cảnh sát phái hai người đi theo bọn họ. Một người lái xe, một người ngồi sau xe cùng với họ.
- Tới bệnh viện nào? Gần nhất hả? – Anh cảnh sát đang lái xe nói qua bộ đàm với người phía sau.
Người đó nhìn Nhật Thiên, anh đã trả lời:
- Không, bệnh viện quốc tế số 2.
Anh cảnh sát phía sau đột nhiên nói:
- Tôi xin lỗi nhưng nếu nạn nhân đã tử vong, các anh nên đưa về để các bác sĩ pháp y làm việc.
- Cậu im lặng đi! – Dường như Nhật Thiên đang rất rối vì Huy Khang, nên anh cất giọng hơi gay gắt với anh cảnh sát trẻ. Biết vậy, anh ngẩng đầu hạ giọng: - Chết lâm sàng, cậu ấy vẫn còn cơ hội. Và cơ hội duy nhất là ở bệnh viện quốc tế số 2, một số bác sĩ từ Los Angeles tới đang ở đó.
Nghe vậy, người trợ lý kia đột nhiên có được sự phấn khởi lạ thường, anh nói với người lái xe:
- Làm ơn nhanh hết sức có thể đi!
Anh cảnh sát trẻ phía sau lập tức liên lạc xin trợ giúp từ cấp trên, họ nói chuyện trước với bệnh viện, sẵn sàng đón bệnh nhân.
Chưa bao giờ Nhật Thiên hấp tấp như thế này, anh đẩy xe đưa Huy Khang chạy rất nhanh vào bên trong. Một toán bác sĩ ngay lập tức chạy ra giúp đỡ, đi đầu là một nữ bác sĩ rất trẻ.
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm với bệnh nhân này. – Cô nói đầy quả quyết.
Nhật Thiên ngước mắt nhìn, trong lúc rối bời hoảng loạn thế này, nhưng anh buộc phải sựng lại, sựng đôi mắt lại dừng ở chỗ cô, dĩ nhiên chân vẫn chạy theo xe.
Cô gái cũng dừng ánh nhìn lại chỗ anh. Một Âu Nhật Thiên trưởng thành, Âu Nhật Thiên vẻ mặt bơ phờ, mai tóc hơi rối, bác sĩ Âu Nhật Thiên từ đầu tới chân, cả đôi tay, lem luốc máu tươi.
Đây là Âu Nhật Thiên sau 5 năm rời khỏi Los Angeles.
Lại một nhóm bác sĩ khác, lần này là những người lớn tuổi hơn:
- Tôi nhận được điện khẩn từ sở công an thành phố, mau đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu.
Không hiểu sao khi thấy họ, cả Nhật Thiên và bác sĩ nữ trẻ tuổi kia đều dừng lại, Huy Khang được vài bác sĩ khác đưa đi.
Nhật Thiên thẳng thắn đối mặt với họ, bao gồm cả nữ bác sĩ kia. Anh nhìn một người lớn tuổi trong số đó, rồi cúi đầu cung kính:
- Chú.
Chú Kan nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, quan sát anh từ trên xuống dưới. Nhật Thiên cúi nhẹ đầu với người đàn ông bên cạnh chú ấy rồi quay người đi.
Cô nữ bác sĩ trẻ tuổi cũng đi, người đàn ông đó liền gọi lại:
- Grace, con đi đâu?
Cô gái quay phắt lại, đáp bằng giọng không mấy dễ chịu:
- Đi cứu người thưa giáo sư!
Trong lúc ông còn đang thở dài vì thái độ của cô con gái, Nhật Thiên đã trở lại, anh đã chỉnh trang lại bản thân. Như vậy có thể bắt đầu việc chính rồi.
- Đó không phải việc của con. – Grace nghe ba cô nói.
- Đó là việc của tôi. – Nhật Thiên lên tiếng.
Lời anh vừa nói ra, cả Grace và vị giáo sư – ba cô, cùng với chú Kan đều sửng sốt. Anh với lấy một chiếc áo trắng bác sĩ khoác lên mình, đây mới là hình ảnh đẹp nhất của Âu Nhật Thiên. Anh tiếp tục lấy trong ví ra một tấm thẻ, nhưng khi đang định kẹp nó lên áo thì Grace giữ tay anh lại.
- Đừng! Anh đừng làm như thế! Chúng ta đã chờ đợi suốt 5 năm trời.
Nhật Thiên thô bạo hất tay cô gái ra, anh vẫn thẳng thắn đối mặt với vị giáo sư, bấy giờ, ông ấy mới nói với anh:
- Cậu đã không tuân thủ lời hứa.
- Tôi đã không đặt chân đến LA trong suốt 5 năm từ khi tôi rời khỏi đó.
- Nhưng cậu đã mở một phòng khám, chuyện đó tôi có thể không tính, nhưng rồi cậu lại vào bệnh viện làm cố vấn cho đội ngũ hộ phẫu. Cậu đã quên, giao kèo của chúng ta, cậu không được làm việc trong bất cứ bệnh viện nào.
Nhật Thiên lại nói:
- Tôi đã không làm bác sĩ ở đó, vị trí của tôi là người cố vấn, tôi không phải người của bệnh viện.
- Cậu dám… - Vị giáo sư tỏ ra rất tức giận, nhưng ông ta hạ giọng xuống nói: - Thôi được, nhưng cậu nên nhớ, nếu bây giờ cậu cài tấm thẻ đó lên áo, giao kèo của chúng ta tới đây chấm dứt, cậu thua.
- Tôi đang có ý định đó! – Nhật Thiên đáp đầy ngông cuồng.
Grace níu lấy tay Nhật Thiên, cô giống một cô gái bình thường chứ không giống người bác sĩ luôn kiên định, cô nói:
- Em có thể cứu sống người đó, hãy tin em! Anh đừng tham gia phẫu thuật!
- Em không thể làm được! – Nhật Thiên nhận định. – Cậu ấy sắp hết thời gian rồi. Không phải, mà bác sĩ chúng ta sắp hết thời gian rồi, chúng ta chỉ có một tiếng rưỡi sau khi cậu ấy chết lâm sàng để cứu cậu ấy. Nhưng Huy Khang bị thương nặng như thế…
Chính anh cũng cảm thấy việc này rất khó khăn, Grace cũng vậy. Cô không hy vọng ở ba mình, cô chỉ có thể chạy tới chỗ chú Kan, năn nỉ:
- Chú hãy cứu người đó đi! Chú đừng để anh ấy làm phẫu thuật! Nếu không, chúng cháu phải làm sao đây? – Cô khóc, tỏ ra tuyệt vọng. Nhật Thiên sẵn sàng chịu thua trong giao kèo kéo dài 5 năm, chỉ để tìm kiếm một cơ hội sống sót cho Huy Khang, anh không có ý định cầu xin họ, anh sẽ tự làm điều đó.
Chú Kan định tiến lên một bước thì vị giao sư kia đưa tay ngăn lại. Ông lạnh lùng nói với con gái:
- Con không còn tự tin nữa à? Chuyện này, chú và ba đều không thể giúp!
Nhật Thiên cười nhạt, đáp án không ngoài dự đoán của anh, anh không do dự nữa, lập tức cài tấm thẻ lên áo, anh nói với nhóm y tá đứng gần đó:
- Tôi là bác sĩ Âu Nhật Thiên, từ Trung tâm y tế Ronald Reagan UCLA, Los Angeles, hãy giúp tôi chuẩn bị phẫu thuật!
Bọn họ nhanh chóng đi làm việc. Nhật Thiên cũng đi ngay sau đó. Bấy giờ, Grace mới gắt lên với ba:
- Ba thấy chết mà không cứu, ba như vậy còn xứng làm bác sĩ sao? Giáo sư ư? Con coi thường!
Chát. Ông vung tay tát cô một cái, quát:
- Vừa nhìn thấy Âu Nhật Thiên, trong mắt đã không coi ba ra gì. Vì vậy nên ba mới phải trừng phạt nó, hiểu chưa?
Cô không lấy điều đó làm tủi thân, đáp:
- Chúng con sẽ cứu sống người đó, ba cứ chờ đi, thưa giáo sư cao quý!
Cô chạy theo Nhật Thiên vào phòng phẫu thuật. Chiếc màn hình nhỏ bên ngoài hiển thị thông tin:
“Bác sĩ phẫu thuật: Âu Nhật Thiên.
Bác sĩ hộ phẫu: Đồng Tuyết Vy – Grace.
Bệnh nhân: Hoàng Huy Khang.”
Ranh giới sự sống và cái chết mong manh đến nỗi không một bác sĩ nào có thể khẳng định trong trường hợp này bệnh nhân còn cứu được hay không.
- Anh đã tiến hành hồi sức tim phổi sau khi bệnh nhân ngừng thở 35 phút, não vẫn chưa chết. Chúng ta phải đánh thức cậu ấy! Bắt – buộc. – Nhật Thiên hạ quyết tâm.
- Ngoài những chấn thương này, anh ta còn có bệnh gì khác không?
Câu hỏi của Grace khiến Nhật Thiên sựng lại, anh đáp:
- Một khối u ở não.
Tay cần dao mổ của cô siết chặt, trong lòng cô biết rất rõ, cơ hội cho Huy Khang càng gần về con số 0.
- Gọi bác sĩ khoa thần kinh! – Cô nói với một cô y tá.
- Anh chính là bác sĩ khoa thần kinh. – Nhật Thiên nói. – Em quên rồi à?
Grace hơi sững lại, cô đã nhất thời quên mất. Nhật Thiên nhìn cô, cô nhớ điều gì về mình?
- Nói rằng chúng tôi cần hỗ trợ! – Cô sửa lại.
Sự thật là đã 5 năm Nhật Thiên không đứng trước ca phẫu thuật khó đến thế này, đã 5 năm, anh không cầm dao mổ trên tay. Dù mọi người vẫn đánh giá đôi tay anh thiên tài, nhưng dù có giỏi tới đâu, thì 5 năm trước, anh vẫn chưa phải một bác sĩ dày rạn kinh nghiệm, thâm niên cao, 5 năm sau, kỹ năng cũng sẽ mai một.
Thấy anh hơi run tay, Grace liền nói:
- Mỗi lúc anh run rẩy, tính mạng bệnh nhân càng xa chúng ta hơn.
Hai tiếng leng keng, Grace và Nhật Thiên, mỗi người đã lấy thành công một viên đạn ra. Bây giờ cô mới quan sát Nhật Thiên, anh bắt đầu giải quyết con dao trên người bệnh nhân.
- Đây là cơ hội tốt nhất cho khối u, nếu không mổ não, cậu ta sẽ chết, ngay khi rút con dao ra.
Tiếng giáo sư từ loa thông báo vang lên. Nhật Thiên quyết định di chuyển lên phía đầu Huy Khang, quyết định mổ não. Tay anh không thể không run, những nhát dao của anh cứa xuống, có thể cứu sống Huy Khang, cũng có thể giết chết cậu ngay lập tức, cái chết thực sự.
Vài phút sau khi Nhật Thiên bắt đầu tiến hành, có hai bác sĩ đi tới, một trong số họ chính là giáo sư – ba của Grace. Ông nói:
- Đạo đức nghề nghiệp buộc chúng tôi phải hồi sức cho bệnh nhân cho dù người đó chỉ có thể sống lại thêm vài giờ nữa. – Ông nói một câu khiến Grace vô cùng tự hào và vui sướng. Rồi ông nói với Nhật Thiên: - Cậu đã rất cố gắng!
Nhật Thiên ra khỏi phòng bệnh, anh ngồi sụp xuống, dựa người vào tường, mắt dán lên chiếc đèn đỏ phía trên cửa phòng phẫu thuật.
Được một lát thì Grace xuất hiện, cô cũng đã rời khỏi phòng phẫu thuật, chứng tỏ cuộc phẫu thuật sắp hoàn thành.
Lần đầu tiên gặp lại sau 5 năm xa cách, nhưng họ phải cùng nhau đối mặt với một ca phẫu thuật nặng tựa ngàn cân. Cô không biết quan hệ của Huy Khang và Nhật Thiên lại thân thiết tới mức khiến anh bàng hoàng, sửng sốt, khiến anh bơ phờ vì lo sợ, khiến anh gục ngã khi nghĩ rằng Huy Khang sẽ không qua khỏi.
Grace ngồi xuống kế bên, cô lấy can đảm nắm lấy tay anh, dè chừng lên tiếng:
- Anh đã cố hết sức rồi. Anh ta sẽ vượt qua.
Nhật Thiên đột nhiên rơi một giọt nước mắt, rất tự nhiên, nó trượt dài trên má, Grace càng thêm thương xót. 5 năm qua anh sống thế nào? Chuyện gì đã xảy ra với anh trong 5 năm? Cô chẳng dám hỏi câu nào.
- Anh sợ Huy Khang sẽ không chịu đựng được, anh sợ cậu ấy thôi cố gắng…
Grace chỉ dám nắm chặt tay anh, được thế này đã tốt lắm rồi, cô rất muốn nhưng không dám ôm chặt lấy anh. Cô cũng không lên tiếng an ủi hay nói không sao, sẽ ổn, đây không phải bác sĩ nói lời an ủi người nhà bệnh nhân, cô và anh đều cần an ủi, trong câu chuyện của chính họ.
Đèn đỏ vụt tắt, Nhật Thiên chú ý ngay tới cánh cửa, quả nhiên, bác sĩ xuất hiện ngay sau đó. Vị giáo sư đi tới, dù không mấy dễ chịu khi thấy Grace nắm tay Nhật Thiên nhưng ông cũng không nói gì trong hoàn cảnh này.
Phép lịch sự tối thiểu, Nhật Thiên đứng dậy nói chuyện với ông. Anh không hỏi, ông ấy sẽ tự nói kết quả:
- Có một số câu mà người bác sĩ không bao giờ muốn nói, nhưng buộc phải nói, tôi đã cố gắng hết sức…
Nhật Thiên bặm môi để không bật khóc ngay tức khắc, rồi anh lại ngồi sụp xuống…
Cuộc phẫu thuật đã kéo dài tới gần ba tiếng đồng hồ, đã đến giờ tan ca, Nhật Thiên đứng trên sân thượng, nơi cao nhất của một tòa nhà, không phải tự nhiên mà cảnh chiều tà lại đượm buồn, buồn trong những lời thơ, lời văn, nó buồn bởi tâm trạng người ngắm nó, tả nó.
Anh lấy di động…
Nguyên Hạo nhận điện thoại, Nhật Thiên im lặng mất một lúc rồi mới bắt đầu nói:
- Minh Hân có đang bên cạnh cậu không?
Nguyên Hạo nhìn Minh Hân đang thu mình trên ghế bên cạnh anh, cô im lặng tuyệt đối, cũng không động đậy gì ngoài những cái chớp mắt khe khẽ. Anh ừm nhẹ một tiếng đáp lại Nhật Thiên.
- Vậy thì tốt… - Giọng Nhật Thiên chậm rãi.
Nguyên Hạo đặt di động xuống bàn, nhấn nút mở loa ngoài để Minh Hân có thể nghe thấy Nhật Thiên nói. Phải mất thêm một lúc, anh mới bắt đầu:
- Mọi người đã hy vọng đúng không? Tôi cũng thế. Tôi đã tự cho mình, cho mọi người hy vọng để cuối cùng lại làm cho nỗi thất vọng lớn hơn. Tôi đã gắp đạn rồi mở não của Huy Khang, nhưng tôi phải dừng lại, tôi không thể thực hiện những thao tác cuối cùng. Tôi xin lỗi…
Anh dừng lời, Minh Hân vẫn ngồi bất động, chỉ có những giọt nước mắt lại lặng lẽ lăn xuống. Nguyên Hạo mím môi, cánh mũi anh cũng ửng đỏ, đôi mắt chớp nhanh vài cái để không ứa ra nước mắt.
- Nguyên Hạo, nhờ cậu…chuẩn bị tang lễ…
Lời anh vừa dứt, Minh Hân không thể kiềm chế được nữa, cô gục mặt xuống đầu gối, bật khóc. Nguyên Hạo cũng đã rơi một giọt nước mắt, nhưng anh phải gạt đi, có người đang đau khổ hơn anh, tiếc nuối hơn anh, bởi người đó đã mất đi cả thế giới, mất đi ánh mặt trời, mất đi tất cả hy vọng, tất cả những lời hứa cũng đã theo đó ra đi.
Nhật Thiên hướng ánh mắt ra xa, đôi mắt nhìn vào khoảng không một cách phức tạp. Lúc lâu sau, anh quay người rời khỏi thì gặp Grace đi tới, anh không biết cô đã xuất hiện phía sau mình bao lâu rồi.
Grace đã thay bộ đồ dành cho bác sĩ ra, cô quả thực là một cô gái xinh đẹp. Cô có phong cách ăn mặc khá giống Minh Hân, cô hay mặc váy, và đi giày thể thao, tóc đã thả tự do chứ không bối như lúc làm việc, trông cô rất trẻ trung, duyên dáng, như cái tên của cô.
Grace.
Sau khi quen biết Hạnh Du và Minh Hân, bây giờ gặp lại Grace, Nhật Thiên bắt đầu có sự đánh giá, Grace là tổng hòa của hai người đó, nghĩ vậy, khóe môi anh chợt động đậy khẽ.
Grace chạy tới ôm lấy anh, nhưng Nhật Thiên túm lấy cánh tay cô giữ lại. Grace tỏ ra giận dỗi, nhìn anh, anh mới nói:
- Anh đã thua ba em, nên em không được làm thế!
- Bởi vì anh thua cho nên em mới làm vậy. – Cô đáp.
- Được rồi Grace. Anh xin lỗi, vì đã để em uổng phí 5 năm chờ anh, uổng phí giấc mơ của em. – Anh tỏ ra nghiêm túc nói.
Grace lắc nhẹ đầu:
- Người phải chờ là anh, người hy sinh tuổi trẻ, hy sinh hoài bão là anh.
Nhật Thiên không muốn nói tiếp về chuyện này, anh mới chuyển đề tài:
- Em sống ở đâu? Em định ở lại đây bao lâu?
Grace tinh nghịch, điểm này khá giống Minh Hân, cô mỉm cười đáp:
- Em ở trong khu nội trú của bệnh viện, nhưng nếu anh muốn, chúng ta có thể dọn ra ngoài. Miễn là ở cùng anh, ở đâu, ở bao lâu, đều không quan trọng.
- Anh có nói là sẽ ở cùng em sao? – Nhật Thiên nén cười. Nếu là Nhật Thiên trong mối quan hệ với nhóm người Huy Khang, chắc chắn anh sẽ cười thật lớn, nhưng đây là câu chuyện của chính anh, anh phải nghiêm túc với nó, nghiêm túc với 5 năm đã qua.
- Thế anh hỏi để làm gì?
Xem ra anh muốn tránh vấn đề của họ cũng không được rồi, anh nén tiếng thở dài, đáp:
- Grace, đáng ra chúng ta không nên gặp lại nhau, vào lúc này.
- Cho dù không gặp em, việc anh làm phẫu thuật cho người kia cũng đã vi phạm lời hứa với ba rồi. – Grace hơi gắt lên như giận dỗi. – Anh nói như thế có khác nào đang đổ lỗi cho em?
- Grace, anh không có ý đó! – Nhật Thiên vội thanh minh.
- Thế sao anh không cho em ôm anh?
Nghe xong cô nói vậy, Nhật Thiên buộc phải cười. Anh chầm chậm kéo Grace lại nhưng cô nhanh chóng đẩy anh ra, nói:
- Thôi đi! Em không thể tiếp tục dễ dãi với anh được.
Grace dám chơi xỏ mình, anh nghĩ.
- Anh cũng sẽ chuyển vào khu nội trú đúng không? – Cô nói. – Vậy chúng ta còn nhiều cơ hội mà!
- Anh phải đi đây! – Chờ cô nói xong, anh mới bảo.
Nhật Thiên không chần chừ tránh cô và đi, nhưng Grace giữ lấy anh, lúc nào cũng là vẻ mặt làm nũng đáng yêu.
- Sao vậy Grace?
Cô chau mày và mím môi, Nhật Thiên chưa hiểu ý chờ cô nói. Không biết có phải anh cố ý không, Grace bèn bảo:
- Trên này gió rất lớn.
Nhật Thiên vẫn nhìn cô, hơi mím môi cười, lần này thì Grace biết chắc chắn anh cố ý. Cô hơi bực mình:
- Áo khoác đó! Em lạnh.
Nhật Thiên phì cười. Anh cởi áo khoác ngoài ra, nhưng không choàng lên người cô mà lại đưa trước mặt. Anh vốn không phải chàng trai thiếu tinh tế như vậy, chỉ là vì cô gái này vẫn chưa chịu lớn, chưa thôi làm nũng, nên anh phải đáp lại như vậy.
Grace cũng đâu chịu, cô không cầm lấy nó mà xoay người quay lưng về phía anh, buộc anh phải tự tay choàng áo cho mình. Nhật Thiên nở nụ cười tươi rói, nhưng Grace lại không nhìn thấy, anh đã theo ý cô, tự tay choàng chiếc áo lên, nhưng trùm kín đầu cô chứ không phải khoác trên vai như Grace nghĩ. Anh còn xoa xoa đầu cô và bảo:
- Mẫu giáo.
Anh đi khỏi, Grace kéo chiếc áo xuống, vuốt lại mái tóc rối lên vì Nhật Thiên, cô ngưng nụ cười. Nhìn theo lối đi xuống đã khuất bóng anh. Cô muốn nhiều hơn cái ôm, nhiều hơn chiếc áo, nhưng cô không thể vội vàng. 5 năm, cô rất vội, nhưng Grace tỉnh táo để xử lý vấn đề theo cách của người lớn, trong câu chuyện của những người lớn, cô, Nhật Thiên và ba cô. Chắc chắn cô sẽ không để mình và Nhật Thiên mất nhau như năm năm trước, ngay cả khi Nhật Thiên đã vi phạm lời hứa.
Grace rời khỏi sân thượng, cô xuống bên dưới thì gặp ba cô, ngay lập tức, ông nói:
- Thu dọn một chút đi, ba đã đặt phòng ở khách sạn cho con rồi.
- Ba nói cái gì thế? Con sẽ không dọn ra khỏi khu nội trú. – Grace bất ngờ trước quyết định này. Cô và Nhật Thiên chỉ vừa gặp nhau cách đây vài tiếng đồng hồ, vậy mà ba cô đã hành động rồi.
- Âu Nhật Thiên đã không làm đúng giao hẹn với ba, con và cậu ta không thể có bất cứ quan hệ gì.
- Anh ấy không làm đúng ở chỗ nào? – Cô bình tĩnh hỏi.
Ông đáp:
- Cậu ta đã tới gặp con, cậu ta đã trở lại làm bác sĩ, cậu ta đã phẫu thuật cho bệnh nhân, một ca phẫu thuật khó, cậu ta còn nói chuyện với con nữa.
Grace cười nhẹ, cô đã chấp nhận cùng Nhật Thiên làm theo lời ông, nhưng thực tế là cô luôn có cách đối phó với người cha này, cô biết ông là người như thế nào. Nay hai người đã gặp lại, nếu nghe theo lời ông, có lẽ họ sẽ thêm năm năm xa cách nữa. Cô cãi:
- Con hỏi ba, lúc chúng con gặp nhau, là con chạy tới chỗ anh ấy hay anh ấy chạy tới chỗ con?
Giáo sư nghĩ lại lúc Nhật Thiên đưa người bệnh tới bệnh viện, rõ ràng là Grace chạy ra, họ cũng không biết sẽ gặp đối phương. Thấy biểu hiện trên mặt ông, Grace lại nói:
- Về bệnh nhân kia, anh ấy hiểu rõ tình hình người bệnh, anh ấy không có thời gian để trình bày với bác sĩ khác ở đây, hơn nữa, ở đây có bao nhiêu người tự tin sẽ không khiến anh ta chết ngay khi đưa dao mổ vào người? Tuy không nói ra nhưng anh ấy rất muốn ba và chú Kan giúp đỡ, nhưng ba đáp lại thế nào? – Biết ông đang suy nghĩ, cô tiếp tục: - Lúc ấy, nếu là ba, ngoài việc tự mình làm phẫu thuật, ba có nghĩ được gì hơn không? Và nếu không chứng minh mình là bác sĩ, có ai cho anh ấy động vào bệnh nhân không?
Vị giáo sư nhìn cô con gái:
- Cứ cho là vậy thì…
- Chưa hết thưa ba! – Cô ngắt lời. Cô nghĩ mình đang chiếm ưu thế trong cuộc nói chuyện này. – Là con nói chuyện với anh ấy trước, con chạm vào người anh ấy trước, anh ấy thậm chí đã từ chối con.
Ông tiếp tục nghĩ lại, quả thực là Grace đã níu lấy tay Nhật Thiên và xin anh đừng cài tấm thẻ lên áo, đừng làm phẫu thuật, Nhật Thiên cũng đã hất tay cô ra.
Grace lại gần, ôm cánh tay ông, nói nhẹ nhàng:
- Ba, chúng con đã răm rắp làm theo những yêu cầu có phần vô lý của ba. – Ông hơi liếc mắt nhìn cô khi nghe cô nói mình vô lý. – Ba nghĩ xem, ba cấm anh ấy đặt chân đến LA, ba không nói cấm con đi tìm anh ấy, thế nhưng con đã không đi. Ba cấm anh ấy liên hệ với con, nhưng không nói cấm con tìm hiểu cuộc sống của anh ấy, rồi con cũng đã không làm thế. Chúng con đã rất nghiêm túc, con không “lách luật”, thế mà ba lại nhân cơ hội lần này để nói anh ấy thua!
Có vẻ ông nghe lọt tai những lời cô nói, nên hạ giọng bảo:
- Âu Nhật Thiên dạy con hả? Giỏi cãi!
Grace cười khẽ:
- Nếu anh ấy chịu dạy, giờ này ba có cháu bồng rồi đó!
- Con ranh này! – Ông gắt. – Ba sẽ công nhận lời con nói. Nhưng con và cậu ta không thể gặp nhau thêm một lần nào nữa. Con và cậu ta còn một năm.
Grace buông cánh tay ba mình ra, làm bộ không vừa lòng nói:
- Ba thật buồn cười! Sự nghiêm túc của chúng con những năm qua chưa đủ sao? Con ở đây vì công việc, anh ấy cũng thế. Cùng làm bác sĩ, cùng một bệnh viện, ba bảo làm sao không gặp nhau? Nếu tình huống khẩn cấp xảy ra, cũng vì không được gặp nhau mà để bệnh nhân chờ chết đúng không? Ba, chúng con đã trải qua năm năm, hai năm nữa có là gì? Sao ba không thử đặt niềm tin vào chúng con một lần? – Grace liên tiếp tung những đòn tâm lý, cô tiếp: - Ba muốn con chuyển sang sống ở khách sạn, nếu chúng con gặp nhau, so với khu nội trú đông người, chẳng phải càng riêng tư sao? Ba à, căng quá là sẽ đứt đấy!
Vừa năn nỉ vừa uy hiếp, vừa thuyết phục vừa đe dọa, Grace khiến ba cô không chấp nhận thì không được.
- Con phải quay về LA như kế hoạch, đến lúc ấy, thời hạn hai năm mới chính thức bắt đầu.
- Con đồng ý. – Grace dứt khoát nói. Cô hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: - Con cám ơn ba.
Dứt lời, cô đi trước, trời đã tối, cô quay về khu nội trú của mình, nhưng vừa đi, ba cô liền gọi lại:
- Grace. – Cô quay đầu, ông mới bảo: - Ba xin lỗi vì đã đánh con.
Grace mỉm cười lắc đầu, cô không bị tổn thường về chuyện đó, ngược lại, cô muốn xin lỗi ông:
- Con cũng xin lỗi vì đã vô lễ với ba.
Ông gật đầu nhẹ một cái, Grace đi hẳn.
Nhật Thiên gửi một email cho bệnh viện cũ, anh nói rằng mình sẽ rời khỏi và thêm lời xin lỗi. Rất nhanh, anh chuyển về khu nội trú của bệnh viện này.
Nguyên Hạo đã tổ chức tang lễ cho Huy Khang, trong khi tang lễ vẫn đang diễn ra thì báo chí đã có vô số dòng tin về Khánh Huy, ngay cả việc Tuấn Lâm bị bắt cũng xuất hiện trên truyền thông, tuy nhiên, tất cả đã giấu nhẹm đi việc Tuấn Lâm sát hại Huy Khang. Theo tin tức, Huy Khang gặp tai nạn qua đời, còn Tuấn Lâm bị bắt vì có một số sai phạm kinh tế, nhưng ngay lúc này, tin tức đã có một số thay đổi.
Tuấn Lâm xuất hiện trong đám tang, cậu nghe được rất nhiều lời bàn tán về Huy Khang.
“- Cậu ấy còn rất trẻ…!”
“- Ba cậu ấy cũng vừa qua đời…”
“- Khánh Huy sẽ ra sao đây!
- Đó không phải chuyện của chúng ta!
- Sao lại không? Khánh Huy đổi chủ, ảnh hưởng đến rất nhiều công ty. Liên tiếp hai lần đổi chủ, không biết chuyện này sẽ ra sao đây…!”
Tuấn Lâm nhìn Huy Khang trong di ảnh, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra. Nguyên Hạo đứng khá gần cậu, anh nói:
- Cậu là tên giết người! Cậu còn mặt mũi tới đây sao?
Nhật Thiên bên cạnh cũng nói nhỏ, dường như họ đều không muốn bất kỳ ai biết nội tình:
- Báo cáo của bệnh viện cho thấy, nguyên nhân tử vong không phải do cậu ta. Huy Khang tuy bị thương nhưng khối u mới khiến cậu ấy không vượt qua được. Vương Tuấn Lâm sai phạm kinh tế nên bị tạm giữ, chuyện này tuy đã được chứng minh là hiểu lầm nhưng cũng khiến cậu ta và Kỳ Lâm tổn hại không ít, coi như trả giá rồi.
Nguyên Hạo nhìn trước nhìn sau, đảm bảo không có ai chú ý quá nhiều tới họ, rồi lại nhìn Tuấn Lâm, nói:
- Huy Khang vì ai mới bị như vậy? Âu Nhật Thiên, cậu có thể nói nhẹ nhàng như thế sao? So với Huy Khang phải trả cả mạng sống, tổn hại của cậu ta có là gì?
Nhật Thiên vỗ vỗ vai Nguyên Hạo, Tuấn Lâm thắp một nén nhang cho Huy Khang, nhìn thêm một lúc khá lâu, cậu mới nói:
- Tôi hy vọng anh thực sự quên hết tất cả, ra đi thanh thản!
Ngọc Hà và hai em của cô đều đang khóc. Quốc Hiếu ngây thơ hỏi:
- Chị ơi, cậu sẽ không về nữa à?
Ngọc Hà an ủi em:
- Cậu sẽ không về nữa. Cậu đi với ông ngoại rồi. Cậu muốn được ở gần ông.
- Thế cậu không muốn ở gần chúng ta sao? Cậu còn cho em gọi cậu là ba, cậu thương em lắm, sao lại không thích ở gần em được?
Ngọc Hà cảm thấy khó trả lời. Sự thật trước mắt khiến cô không còn nhớ được gì về tranh đấu của mẹ cô, về ân oán hay bất cứ thứ gì khác. Huy Khang đã rất thương chị em cô, dù cậu có đôi lần nói không hay với cô vì bênh vực Minh Hân, hơn nữa, Ngọc Hà đủ lớn để suy nghĩ về tình cảm gia đình.
- Minh Hân đâu? – Nhật Thiên đột nhiên nhớ ra và hỏi.
- Ở nhà. – Nguyên Hạo đáp.
Nhật Thiên lo lắng nói:
- Cậu không sợ cô ấy suy nghĩ dại dột sao?
- Không đâu. – Nguyên Hạo nhận định. – Bởi vì con bé biết Huy Khang không muốn như thế.
Tuyết Minh gần như đổ gục khi nhìn thấy linh cữu và di ảnh của Huy Khang, bức hình cho cô cảm giác đây giống như đám tang cô nên tham dự vào hai mươi năm trước, đám tang của Hiểu Khánh anh trai Huy Khang. Cô không biết làm sao mới có thể kết thúc chuỗi những bi ai này, người đau khổ vẫn cứ đau khổ, mất mát, từ thế hệ này sang thế hệ khác, kẻ nhẫn tâm, tàn độc vẫn cứ đắc ý như năm xưa.
- Chuyện gì xảy ra với em thế này Huy Khang? – Cô gục mặt xuống linh cữu và khóc, Nguyên Hạo kéo cô ra, giao lại cho dì Ba.
Vương Đức Long tắt ti vi, nở một nụ cười đắc thắng, ông ta liếc nhìn tờ báo kinh doanh tổng hợp trên bàn, chưa cần lật xem, hình ảnh Huy Khang ở ngay trang nhất. Ông ta nâng ly rượu lên, hướng tới hình ảnh Huy Khang trên báo, như mời cậu, rồi từ từ thưởng thức, dường như nó rất ngon.
Sau tang lễ, vợ chồng Hải Kiều gặp phải sự cản trở lớn của giới truyền thông. Sự ra đi của ông chủ tịch Khánh Huy đơn giản là sự thay đổi thế hệ, bởi ông đã lớn tuổi, nhưng ngay sau đó không lâu, Huy Khang cũng mất đi làm rộ lên một đợt sóng. Nguyên Hạo và Nhật Thiên dễ dàng tránh được chuyện đó, họ nói chuyện với nhau một lúc lâu trong nhà tang lễ, sau cuộc nói chuyện, Nguyên Hạo có gọi điện cho Tuấn Minh, cuối cùng, lúc họ rời khỏi thì đã không còn ai nữa.
Trở về căn biệt thự của Huy Khang, cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm ngay khi bước qua cánh cổng, không khí tang thương dường như lấn chiếm mạnh mẽ ngôi nhà.
Tìm một lát mới thấy Minh Hân, cô ở trong phòng của Huy Khang, nằm cuộn mình trên giường của cậu. Cô giống như một người lười biếng không muốn xuống giường, bình thản ở đó, cũng giống như một cái xác không hồn không dịch chuyển được.
Ngồi xuống giường, Nguyên Hạo nhìn Minh Hân một lát rồi mới lên tiếng:
- Em không đi tiễn Huy Khang lần cuối à?
Câu hỏi của anh rất nhẹ nhàng, nhưng nó đã đánh thức nỗi đau mà cô khó khăn lắm mới giấu nó đi, đánh thức những giọt nước mắt tưởng như mệt mỏi mà ngủ quên. Minh Hân nghiêng mặt xuống để lau nước mắt vào gối.
- Tiễn lần cuối? Em bắt đầu cảm thấy hoảng sợ khi nghe những lời đó! Em còn phải tiễn bao nhiêu người nữa đây…
Nguyên Hạo cũng kìm nén cảm xúc bằng cách nuốt khan một tiếng, anh lấy trong túi ra chùm chìa khóa mà Huy Khang đã đưa anh nhờ vả, anh kéo bàn tay Minh Hân, đặt nó vào. Anh biết điều này càng cứa thêm vào vết thương đã rất sâu trong lòng cô nhưng anh nghĩ mình nên làm ngay, đó là lời dặn của Huy Khang.
- Huy Khang nói cậu ấy muốn đưa cho em sớm hơn, đây là ngôi nhà mà em mơ ước…
Minh Hân sững lại mấy giây nhìn chùm chìa khóa trong tay.
“- Vậy ngôi nhà mơ ước của Minh Hân là như thế nào?”
Giọng nói của Huy Khang vang lại khiến cô bật khóc. Bức tường tâm lý vững chãi nhất đã sụp đổ, cô không thể ngăn mình đau khổ, không thể ngăn được nước mắt. Sự thật quá phũ phàng! Huy Khang cũng có mơ ước giống cô, cậu muốn được cùng cô sống trong ngôi nhà mơ ước, được nắm tay nhau dạo bộ ngắm nhìn biển rực rỡ lúc bình minh và thư thái cảm nhận sự ấm áp lúc chiều tà. Hai người có thể cùng nhau đi tới cửa hàng tiện ích, Minh Hân nói có thể đi bộ tới đó, họ sẽ chẳng ngại gì nắng mưa. Nhưng bây giờ, ngôi nhà ấy còn có ý nghĩa gì, gian phòng này, ngôi nhà này, đã đóng băng tất cả cảm xúc, mơ ước của cô rồi. Ngôi nhà mơ ước kia cũng chỉ còn là một không gian cô quạnh, buồn thương và nuối tiếc.
Hai ngày sau tang lễ của Huy Khang, cuộc họp tương tự lúc Huy Khang nhậm chức đã diễn ra. Nguyên Hạo chỉ tới như một thành viên bình thường, không giống như Hải Kiều gần như đã lộ rõ ý đồ. Điều đặc biệt là Nhật Thiên cũng có mặt, lúc thấy anh, Hải Kiều tỏ ra khó hiểu, nói bằng giọng khó nghe:
- Cậu có phận sự gì mà tới đây?
Anh cười như không đáp:
- Tôi chỉ tới dự thôi. Nhưng cô thấy đấy, có ai ngăn tôi đâu!
Hải Kiều không hiểu lắm, bấy giờ, luật sư của tập đoàn mới nói:
- Anh Âu Nhật Thiên có liên quan tới một vấn đề pháp luật nên cần có mặt.
Cuộc họp được bắt đầu, trước đó, mọi người đã dành một phút tưởng niệm Huy Khang – tuy thời gian không lâu nhưng cũng là cố chủ tịch của tập đoàn Khánh Huy.
- Tất cả chúng ta đều vô cùng thương tiếc trước sự ra đi của Huy Khang – em trai tôi, nhưng là thành viên của Khánh Huy, chúng ta hãy gạt đau thương sang một bên, bản thân tôi cũng xem điều đó là rất khó nhưng cần thiết, Khánh Huy phải ngay lập tức có người lãnh đạo cao nhất, có thể làm chủ tình hình, giữ vững sự ổn định của tập đoàn. – Hải Kiều nói rồi hướng bàn tay sang chỗ một người, nói: - Mời luật sư!
Hải Kiều ra hiệu cho một luật sư khác cũng làm việc cho Khánh Huy, đó là một người đàn ông trung niên, ông đứng dậy, chào mọi người rồi bắt đầu nói:
- Hiện tại, chúng ta nói đến việc thừa kế của cố chủ tịch Hoàng Huy Khang. Dĩ nhiên những đối tượng được hưởng quyền lợi theo di chúc của chủ tịch trước đó – ông Hoàng Hải Đạt vẫn không bị ảnh hưởng gì. Chủ tịch Hoàng Huy Khang không có di chúc, nên việc thừa kế sẽ theo quy định của pháp luật. Trước hết, tôi muốn nói sơ qua về thừa kế theo pháp luật.
“Pháp luật quy định việc thừa kế dựa trên cơ sở diện thừa kế và hàng thừa kế.
Diện thừa kế là phạm vi những người có quyền hưởng thừa kế xác định theo quan hệ hôn nhân, quan hệ huyết thống và quan hệ nuôi dưỡng giữa người thừa kế và người để lại thừa kế.
Hàng thừa kế thể hiện thứ tự được hưởng di sản của những người thừa kế được pháp luật quy định như sau:
- Hàng thừa kế thứ nhất gồm: vợ, chồng, cha đẻ, mẹ đẻ, cha nuôi, mẹ nuôi, con đẻ, con nuôi của người chết.
- Hàng thừa kế thứ hai gồm: ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, anh ruột, chị ruột, em ruột của người chết, cháu ruột của người chết mà người chết là ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại.
- Hàng thừa kế thứ ba gồm: cụ nội, cụ ngoại của người chết, bác ruột, chú ruột, cậu ruột, cô ruột, dì ruột của người chết, cháu ruột của người chết mà người chết là bác ruột, chú ruột, cậu ruột, cô ruột, dì ruột, chắt ruột của người chết mà người chết là cụ nội, cụ ngoại.”
Tất cả mọi người trong phòng im lặng lắng nghe, Nguyên Hạo cũng giữ thái độ trầm mặc, còn Nhật Thiên, anh lẩm bẩm một mình: “Những thứ này tôi cũng biết. Có ai ngồi ở đây chưa học qua đại cương về pháp luật?”
Tiếng luật sư vẫn đều đều:
“Những người thừa kế cùng hàng được hưởng phần di sản bằng nhau. Những người ở hàng thừa kế sau chỉ được hưởng thừa kế nếu không còn ai ở hàng thừa kế trước do đã chết, không có quyền hưởng di sản, bị truất quyền thừa kế hoặc từ chối nhận di sản.”
Nguyên Hạo và Nhật Thiên nhìn nhau, cả hai đều hiểu, dài dòng như vậy cuối cùng là để Hải Kiều một mình hưởng hết. Không ngoài suy nghĩ của họ, luật sư kia lấy một tập tài liệu ra và tiếp:
- Chủ tịch Hoàng Huy Khang tính đến lúc qua đời không có vợ, không có con, cha mẹ cũng đều không còn, nên hàng thừa kế thứ nhất không có ai. Người được hưởng toàn bộ di sản mà chủ tịch Hoàng Huy Khang để lại là chị gái ruột – cô Hoàng Hải Kiều – người duy nhất trong hàng thừa kế thứ hai, không xét tới hàng thừa kế thứ ba nữa. Điều này tuân theo quy định của pháp luật, đây là các văn bản kèm theo, mời mọi người xem qua!
Ông đưa cho người ngồi kế ông, muốn chuyển cho mọi người, Nguyên Hạo và Nhật Thiên nhìn nhau, khẽ gật đầu ra hiệu, Nguyên Hạo liền kéo ghế đứng dậy nói:
- Không cần đâu.
Ba chữ khiến tất cả ngỡ ngàng, dừng ngay hành động lại, nhưng anh tin mình còn khiến họ ngỡ ngàng hơn. Anh tiếp:
- Cám ơn luật sư vì đã chia sẻ một tình huống pháp luật.
Nghe anh nói vậy, Hải Kiều và vị luật sư kia đều rất bực nhưng không dám có biểu hiện gì, Nguyên Hạo khẽ cong môi bên môi, lại nói:
- Tôi nói đó là tình huống pháp luật nởi vì nó không đúng trong trường hợp của chủ tịch Hoàng Huy Khang. Chủ tịch qua đời, có để lại di chúc.
Đúng như anh nghĩ, lần này, mọi người ngỡ ngàng gấp nhiều lần ban nãy, nếu vừa nãy chỉ là cái nhìn đổ dồn về anh thì bây giờ họ đều tròn mắt lên kinh ngạc. Ai cũng biết Huy Khang vừa lên làm chủ tịch, cậu còn rất trẻ, không ai nghĩ cậu lại vội vã để lại di chúc.
Nguyên Hạo nhìn sang luật sư phía mình, nói:
- Mời luật sư!
Luật sư đứng dậy, hơi cúi đầu chào mọi người lịch sự, ông bắt đầu phần trình bày:
- Tôi đã nghĩ sẽ mở thừa kế tại nhà của cố chủ tịch, nhưng nếu cuộc họp hôm nay đã đề cập tới chuyện này thì tôi xin được làm nhiệm vụ của mình. Khách sạn Khánh Huy là nơi có phần lớn tài sản nên địa điểm mở thừa kế không có vấn đề gì.
Ông lấy ra một tờ giấy viết tay, đã được ép cẩn thận, ông giơ lên và tiếp:
- Đây là di chúc được lập trong lúc tính mạng của chủ tịch Hoàng Huy Khang đang nguy kịch. Đó là lúc tai nạn vừa xảy ra. Cậu ấy đã thể hiện ý chí cuối cùng của mình trước mặt anh Trần Nguyên Hạo, anh Âu Nhật Thiên và cảnh sát. Ngay sau đó, những người làm chứng đã ghi chép lại, cùng ký tên. Như vậy, di chúc này hợp pháp.
Ngay lập tức, Hải Kiều lớn tiếng phản đối:
- Hai người họ có thể thông đồng làm mấy cái thứ giấy tờ đó!
- Ở đây có chữ ký của người làm chứng khác – cảnh sát. Có thể yêu cầu tới làm chứng, nhưng không phải bây giờ, anh ta còn có công vụ. – Luật sư bác bỏ quan điểm của Hải Kiều. Ông thông báo: - Trong bản di chúc này, chủ tịch Hoàng Huy Khang không chỉ đích danh người nào sẽ làm chủ tịch tập đoàn Khánh Huy, nhưng có nói sẽ để anh Trần Nguyên Hạo nắm quyền chủ tịch, nghĩa là anh Trần Nguyên Hạo không phải chủ tịch chính thức.
Tiếng bàn tán ngày một xôn xao, Hải Kiều nhìn Nguyên Hạo và Nhật Thiên, cô cho rằng đây là âm mưu của họ nhưng họ có thể hợp pháp hóa tất cả như vậy thì cô không thể phản bác được gì. Nhưng vẫn không chịu thua dễ dàng như vậy, cô đứng dậy nói:
- Chẳng lẽ Huy Khang ngu ngốc tới mức đem công sức, tâm huyết của ba, toàn bộ tài sản của Khánh Huy hai tay dâng lên cho người ngoài như Trần Nguyên Hạo. Đây chắc chắn là một âm mưu, chắc chắn có gì đó khuất tất.
Nguyên Hạo đứng dậy nói:
- Tất cả đều rất minh bạch, chúng tôi không lừa dối mọi người. Những tài liệu quan trọng Huy Khang đều dặn tôi lấy từ máy tính cá nhân của cậu ấy. Cô Hoàng Hải Kiều, thay vì nghĩ người khác mưu đồ trục lời từ Khánh Huy, tại sao cô không nghĩ lý do gì khiến Huy Khang có quyết định như vậy? Lý do gì để cậu ấy trao tâm huyết của ba cậu ấy cho tôi mà không phải người chị giá ruột là cô? Câu hỏi đó có lẽ cô tự trả lời được.
Hải Kiều tức giận xách túi bỏ đi. Ngang qua chỗ Nguyên Hạo, cô dừng lại nói:
- Tôi sẽ khởi kiện. Cứ chờ đi, không dễ như ăn cơm vậy đâu!
Nguyên Hạo không lo lắng khi nghe lời đe dọa của Hải Kiều, anh sẽ làm tất cả theo nguyện vọng của Huy Khang.
Cách gì cũng được, không được để Hoàng Hải Kiều có được Khánh Huy.
Hạnh Du được Kile lái xe đưa đi dạo. Lúc trời sẩm tối, cô đề nghị quay về. Không mấy ngày nữa là cô đi hẳn, ngắm khung cảnh thành phố coi như là chút kỷ niệm cuối cùng. Nhưng cô vẫn nghĩ cần cân nhắc thời điểm.
Hạnh Du quay sang Kile, cô định nói lời cám ơn khách sáo vì anh đã bỏ thời gian đưa cô đi dạo, nhưng lời chưa nói ra thì đã bị ngắt lại vì tiếng chuông điện thoại.
- Khách hàng của chúng ta gửi lời xin lỗi, ông ta nói ngày mai có chuyến xuất ngoại gấp nên muốn gặp anh ngay bây giờ, nhà hàng Royal.
Hạnh Du cũng nghe được tiếng của người gọi tới, loa của Kile khá lớn. Cả hai nhìn nhà hàng đang ở trong tầm mắt họ, thầm nghĩ, sao trùng hợp quá vậy? Cuối cùng, Hạnh Du đề nghị anh hãy qua đó ngay, không nên trì hoãn.
Hai người đi vào bên trong, nhưng Hạnh Du đột nhiên nghĩ, cô đi cùng Kile có vẻ không hay lắm nên lại đề nghị ở bên ngoài chờ. Cô ngồi ở ghế sô pha và nói người phục vụ cho cô một ly nước ấm.
Có một sự trùng hợp hơn việc họ ở gần nhà hàng Royal, đó là Nguyên Hạo cũng đến đây, anh không đến vì công việc, anh đến vì muốn mua cho Minh Hân món cháo mà cô thích, do đầu bếp ở đây nấu, với cô, nó ngon hơn khách sạn Khánh Huy.
Ly nước trên bàn đã cạn một nửa, anh bất ngờ thấy Hạnh Du nằm cuộn mình trên chiếc ghế dài. Anh lại gần hơn một cách vô thức, gương mặt hơi nhợt nhạt, vài lọn tóc vắt ngang cổ, trông cô hơi yếu. Đến khi anh quỳ xuống trước cô, anh mới thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, giật mình sợ hãi, anh liền lay lay cô:
- Hạnh Du…
Hạnh Du mơ màng mở mắt, cô cũng bất ngờ khi thấy người đánh thức mình là Nguyên Hạo, cô cứ nghĩ mình đang mơ.
- Sao em lại ở đây? Anh thấy em không khỏe.
Hạnh Du nhớ mình ở đây để chờ Kile nhưng không hiểu sao lại mệt mỏi và nằm xuống ngủ. Cô lười biếng nằm yên, không ngồi dậy, chỉ đáp:
- Em cảm thấy mệt nên nằm nghỉ một lát. Em đang chờ anh Kile.
Lòng anh chợt quặn đau. Hạnh Du liệu có biết thấy cô thế này anh lo lắng tới chừng nào không? Nhưng cô lại đang chờ Kile – chồng cô – người đàn ông của cuộc đời cô. Nguyên Hạo đột nhiên cảm thấy khó mở lời, ngập ngừng hồi lâu anh mới nói, với cô nhân viên đã đi tới chỗ họ:
- Cô có thể mang tới cho cô ấy một chiếc gối và một chiếc mền mỏng không? Cô ấy không khỏe.
Nghe vậy, Hạnh Du vội ngồi dậy, xua tay nói:
- Không cần đâu. Anh ấy chỉ vừa vào trong, em nằm đây ngủ mà còn gọi là chờ sao?
- Sao lại không? Em đang mệt…
Hạnh Du đột nhiên ngả người vào anh, có lẽ chỉ đơn giản vì anh ở gần cô hơn thành ghế. Cô thở nhẹ, mắt lim dim. Nguyên Hạo lo lắng kéo cô ra, Hạnh Du đang rất yếu, cô cần tới bệnh viện chứ không phải nằm nghie ở đây. Nghĩ rồi, anh lập tức đưa cô đi.
Minh Hân ngồi bệt dưới sàn, cô đã lấy một cuốn sách từ trong phòng đọc sách và ngồi trong phòng Huy Khang đọc nó, chưa ngắt một lần nào. Chỉ dừng một lát, cô nhìn những bức hình của Huy Khang quanh phòng và chợt nhận ra, cô và Huy Khang không có bức hình chung nào, giống như mọi thứ chưa từng xảy ra.
Cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, đó là bản nhạc cô đặt riêng cho cuộc gọi đến từ Nguyên Hạo, vì vậy mới đứng dậy lấy điện thoại.
- Anh xin lỗi Minh Hân, anh có chút chuyện nên không mua đồ ăn cho em được.
Cô không tò mò gì cả, chỉ ừm nhẹ và nói không sao, nhưng để cô yên tâm, anh đã nói:
- Anh đang ở bệnh viện với Hạnh Du, bọn anh tình cờ gặp nhau, cô ấy không khỏe. Khi chồng cô ấy tới, anh sẽ về nhà với em.
Minh Hân nghe vậy thì hỏi:
- Hạnh Du sao rồi?
- Anh nghĩ cô ấy rất yếu, anh cũng không biết. Trong bếp có đồ ăn, em nhớ ăn gì đó rồi hãy đi ngủ!
Minh Hân suy nghĩ mất mấy giây rồi lên tiếng đề nghị:
- Em có thể tới đó không?
Nguyên Hạo đưa Hạnh Du từ phòng kiểm tra về phòng bệnh. Hạnh Du nghĩ rằng đã làm phiền anh nên ái ngại nói:
- Em cảm thấy ổn rồi.
- Anh không nghĩ vậy.
Hai người mới nói được có vậy thì thấy Minh Hân trước mặt. Sau chuyện của Huy Khang, Hạnh Du cũng biết tâm trạng Minh Hân rất tệ, nhưng cô cũng đã tới, Hạnh Du thấy rất cảm động.
Minh Hân trở nên trầm mặc hơn, Hạnh Du đánh giá như vậy, nhất là khi cô nói rất chậm rãi, từ tốn, đôi mắt không long lanh đầy cảm xúc như trước nữa:
- Tôi nghe nói cô ở đây, ở nhà cũng không làm gì nên muốn tới thăm cô.
- Tôi cảm thấy khỏe rồi. – Hạnh Du gật nhẹ đầu đáp.
Minh Hân cũng bước tới dìu Hạnh Du vào trong. Để cô ngồi ổn định trên giường, Minh Hân mới kéo ghế ngồi xuống. Họ còn chưa bắt đầu nói thêm chuyện gì thì bác sĩ đi vào, bên cạnh là một cô y tá đã đứng tuổi.
- Người nhà bệnh nhân gặp tôi một lát được không?
Nguyên Hạo đang định đứng dậy thì Hạnh Du liền nói:
- Có vấn đề gì xin bác sĩ cứ nói trực tiếp ở đây, tôi có thể đón nhận mọi chuyện.
Bác sĩ gật nhẹ đầu, ông lấy từ cô y tá một tập giấy, hình như là kết quả kiểm tra của Hạnh Du, rồi nói:
- Cô Vương Hạnh Du, cô đã làm mẹ rồi, thai nhi được ba tuần tuổi.
Nghe vậy, Minh Hân và Nguyên Hạo đều nhìn bác sĩ, không hẹn, cả hai cùng chuyển ánh mắt qua chỗ Hạnh Du, thấy cô cười khẽ. Liền đó, bác sĩ có dặn dò một số vấn đề liên quan tới việc chăm sóc sức khỏe cho Hạnh Du. Sau khi ông dừng lời, Hạnh Du hỏi:
- Sắp tới tôi cần đi một chuyến bay dài, sẽ không ảnh hưởng gì tới con tôi chứ?
- Tuy đây là giai đoạn nhạy cảm của bà mẹ mang thai nhưng cô yên tâm, tình trạng của cô và thai nhi đều rất ổn. Chỉ cần chú ý theo lời tôi, sẽ không có chuyện gì, hơn nữa, trên máy bay cũng có những nhân viên y tế, họ sẽ chú ý tới cô trong quá trình bay, đảm bảo sẽ không có chuyện gì.
Sau khi ông rời khỏi, cả căn phòng rơi vào im lặng, không khí rất khó diễn tả, nó phức tạp hơn hai chữ im lặng. Một lát sau, Minh Hân mới lên tiếng:
- Hạnh Du, cô đã ăn tối chưa?
Hạnh Du lắc đầu, Minh Hân bèn bảo:
- Tôi cũng vậy. Để tôi đi mua gì đó, chúng ta sẽ cùng ăn. Cô yên tâm, tôi nhớ lời dặn dò của bác sĩ.
Hạnh Du còn chưa kịp trả lời thì Nguyên Hạo đứng dậy bảo:
- Để anh đi cho!
Không chờ hai người đồng ý, anh lập tức đứng dậy ra ngoài. Hai cô gái nhìn theo anh cho tới khi bóng anh khuất hẳn, Minh Hân mới ngồi xuống. Không lâu sau đó, anh trở về.
- Đồ ăn còn nóng, hai người mau ăn đi! Anh ra ngoài có chút chuyện.
Sau khi thông báo cho Kile theo lời nhờ vả của Nguyên Hạo, cô y tá ở bàn trực mỉm cười nói với anh:
- Tôi đã báo cho người nhà bệnh nhân rồi.
- Cám ơn cô rất nhiều. – Anh đáp lại lịch sự rồi trở lại.
Minh Hân tỏ ra rất chu đáo, cô đưa đồ ăn lên miệng cho Hạnh Du, Hạnh Du phì cười nói:
- Minh Hân, đâu cần tới mức đó!
Minh Hân cũng cười nhẹ, cô để Hạnh Du tự ăn. Nhưng cô cũng rất nhanh lấy khăn, lấy nước, rất ân cần với Hạnh Du. Sau cùng, Hạnh Du mới nhẹ giọng nói:
- Minh Hân, đứa bé không phải con của anh cô, cô không cần tốt với tôi đâu.
Minh Hân không đáp, cô dọn dẹp xong xuôi rồi lại ngồi xuống ghế, cô nắm lấy tay Hạnh Du nói:
- Tôi biết chứ! Cô đã kết hôn được một tháng rồi, dĩ nhiên đó là con của chồng cô. Tôi thật lòng chúc mừng cô! Nhưng Hạnh Du, tôi không đồng ý với cách nghĩ của cô, tôi làm vậy bởi vì cô là bạn tôi, bởi vì cô hiện giờ là phụ nữ có thai, luôn cần được chăm sóc. Tôi không hề quan tâm cha của đứa trẻ là ai, tôi chỉ biết mẹ nó là bạn tốt của tôi.
Hạnh Du mỉm cười gật đầu liền hai cái. Bên ngoài, tay Nguyên Hạo đã ở trên nắm cửa, hơi run. Anh cũng biết rõ điều đó, nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy nhói đau, anh tiếc nuối điều gì vào lúc này chứ? Kết thúc rồi.
Nguyên Hạo mở cửa đi vào, Hạnh Du hơi ngoảnh đầu tránh anh. Minh Hân tinh ý nói:
- Anh quay lại thì tốt rồi. Em muốn đi vệ sinh một lát.
Cô cho rằng, kể cả là kết thúc, họ vẫn nên có lời nói với nhau.
Hạnh Du lấy can đảm thẳng thắn đối diện với anh, cô mở lời đầy khách sáo:
- Em cám ơn anh vì chuyện hôm nay. Em làm phiền anh rồi!
Nguyên Hạo vừa bước lại chỗ cô, vừa nói:
- Anh không thấy phiền. Em không sao thì tốt! – Anh ngồi xuống ghế, lại nói: - Chúc mừng em!
Hạnh Du chợt cảm thấy đau quặn, anh đang chúc mừng đấy à, giống như lúc anh chúc cô hạnh phúc, đó giống như một nhát dao cứa vào tim cô, nhưng Hạnh Du phải kiểm soát cảm xúc.
Anh tiếp:
- Kile đã biết chuyện này chưa?
Hạnh Du lắc đầu, Nguyên Hạo lại nói:
- Anh vừa liên lạc với anh ta. Cuộc gặp quá lâu nên anh ta chưa biết em vào đây, có lẽ lát nữa mới đến. Khi nghe tin này, anh ta chắc chắn rất vui.
Hạnh Du gật đầu. Nguyên Hạo cảm thấy cuộc nói chuyện này không đi đến đâu nên mới đứng dậy và bảo:
- Em nghỉ ngơi đi! Anh ở bên ngoài, khi nào Kile đến anh sẽ đi.
Hạnh Du vẫn dùng cái gật đầu để đáp lại anh, nhưng lúc anh quay lưng đi, cô đã gọi anh lại, im lặng một lúc như để suy nghĩ nên nói như thế nào, cuối cùng cô bảo:
- Em muốn nói với anh là em rất quý trọng khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, em muốn nói lời cám ơn anh, cũng muốn xin lỗi anh. Hiện tại, gia đình em đã thực sự hoàn chỉnh, em muốn tất cả những gì của chúng ta sẽ được chôn chặt, kể từ lúc này. Em hy vọng anh không ghét em.
Nguyên Hạo chợt nghẹn ngào, anh chớp mắt và hít sâu để giữ bình tĩnh, mạnh mẽ đáp:
- Sẽ không.
Hạnh Du ừm nhẹ một tiếng đồng thời gật đầu, cô không dám nhìn anh, nhưng lại tiếp:
- Em nghĩ tốt nhất là chúng ta vĩnh viễn không gặp nhau, dù sao em cũng sắp đi khỏi đây rồi…
Tay anh đã nắm chặt, nhưng nhanh chóng thả lỏng ra, không được mất bình tĩnh, anh đáp:
- Nếu đó là điều em muốn, nếu điều đó tốt cho em, sao anh lại không thể làm cho em chứ! Sẽ như vậy.
Hạnh Du lại gật đầu, cô vẫn không dám nhìn anh.
- Được rồi, giờ em nghỉ đi!
Anh lại quay người bước, nhưng lần nữa, Hạnh Du gọi lại. Nguyên Hạo ngay lập tức dừng chân, quay người nghe cô nói.
- Em biết điều này rất ích kỷ, nhưng em muốn biết, hiện tại, anh có còn yêu em không?
Nguyên Hạo cảm thấy chua chát, anh cười khe khẽ, trả lời câu hỏi của cô bằng một câu hỏi lại:
- Em nghĩ thế nào?
Hạnh Du nuốt khan, cô thật ngu ngốc khi hỏi như vậy trong khi biết rõ câu trả lời. Cô lại nói:
- Em không bắt anh cả đời không được yêu ai khác, em chỉ hy vọng cả đời anh đừng quên em, ít nhất hãy nhớ tên của em, vì tên em rất đẹp!
Hạnh Du không còn lý do nào khác hay sao, Nguyên Hạo cười khe khẽ lần nữa. Anh có nghĩ rằng, cô đang muốn níu kéo cuộc nói chuyện cuối cùng giữa họ, muốn nghe thêm vài câu nói của anh, nghe giọng của anh thêm một lúc nữa. Cô chỉ trách mình không đủ can đảm để ngẩng đầu nhìn anh.
- Sẽ theo ý em. – Anh đáp, rồi nhắc lại: - Cả đời này anh sẽ không quên em, nhưng anh hy vọng em sẽ quên anh, quên hoàn toàn, vì như thế em mới hạnh phúc.
Nguyên Hạo đi ra ngoài, đó là lúc nước mắt Hạnh Du rơi xuống, cô co chân rồi gục mặt xuống. Khóc thêm một lần này thôi, vĩnh viễn sẽ không khóc vì anh nữa.
Nguyên Hạo dựa lưng vào cửa, anh vẫn chưa đi, vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của Hạnh Du, cũng không cầm được nước mắt.
Không biết dòng đời sẽ cuốn anh đi về đâu, nhưng sẽ rất khó rất khó để mở lòng với một người khác, và chắc chắn sẽ không quên em. Hãy hứa với anh em phải hạnh phúc, bởi vì đó là hạnh phúc của anh.
Sau khi lấy lại tâm trạng, Nguyên Hạo mới đi tìm Minh Hân, vừa hay gặp cô đang đi tới. Minh Hân nói với anh rằng mình đã thấy chồng của Hạnh Du tới, Nguyên Hạo gật đầu rồi cùng cô trở về. Họ cố ý tránh để không gặp Kile.
- Kile, người đưa em tới bệnh viện là anh Nguyên Hạo. – Hạnh Du thành thật nói khi Kile đưa cô ra xe.
Kile ừ nhẹ một tiếng như đã biết, rồi anh nói:
- Anh ta đi rồi, nên anh chưa cám ơn.
Một ngày nắng nhẹ, đứng trên tầng thượng, nhìn lên bầu trời, Nguyên Hạo thấy một chiếc máy bay đang bay. Hạnh Du có lẽ ở trên một trong những chuyến bay như vậy, cô ấy đã đi rồi, thực sự đã biến mất khỏi cuộc đời anh, khỏi thế giới của anh.
Một giấc mộng, thật đẹp! Con người ta vẫn luôn luyến lưu và rất dễ dàng lạc trong mộng tưởng, nhất là khi những thứ xuất hiện trong giấc mộng là mơ ước, khao khát của họ, vì vậy nên càng dễ dàng chìm đắm. Nhưng mộng đẹp tới đâu cũng phải tỉnh giấc, không thể ở mãi trong đó như truyện thần thoại, đã đến lúc anh nên tỉnh giấc thật rồi!
Một tháng trôi qua kể từ khi Nguyên Hạo và Minh Hân chia tay Hạnh Du ở bệnh viện, gồng quay của công việc cuốn anh vào những bận bịu suốt ngày dài, thế nhưng, không ngày nào anh quên về nhà với Minh Hân, ngôi biệt thự quạnh vắng hơn trước rất nhiều.
Minh Hân rất lạ lùng, cô coi phòng của Huy Khang như phòng của mình, đây là cách xoa dịu nỗi đau sao? Hay là cách khiến cuộc sống như có Huy Khang bên cạnh. Tuy cô không khóc, nhưng cũng đã ít cười và trở nên trầm mặc hơn. Cuộc sống của cô không còn sôi nổi như trước nữa. Minh Hân thường đọc sách cho tới khi buồn ngủ hẳn, cô sẽ dễ dàng chìm sâu vào giấc ngủ. Cô cũng đã tìm tới ngôi nhà mà Huy Khang xây cho mình, ngoài việc đạp xe trên đường đê ngắm bình minh rồi quay lại lúc chiều tà, cô cũng hay mua đồ ở siêu thị tiện ích hoặc cửa hàng tạp hóa gần đó, có điều, cô không bao giờ đặt chân tới ngôi nhà.
49 ngày mất của Huy Khang, Minh Hân vẫn theo thường lệ đạp xe tới đó, nhưng giỏ xe chứa đầy hoa. Những cành ti gôn phảng phất nỗi buồn tưởng như nhẹ nhàng mà hóa sâu thẳm. Những bông hoa mang hình hài của trái tim tan vỡ, phủ lấy tâm trạng của cô, nỗi buồn cách chia, ly biệt. Minh Hân treo sợi dây chuyền mặt đồng hồ lên tay lái, theo nhịp chuyển động của chiếc xe, nó lắc lư qua lại.
Minh Hân dừng xe, mang hoa xuống bờ biển, cô ngồi trên một tảng đá, thả từng cành hoa xuống biển. Trong ánh chiều tà, hình dáng nhỏ bé cô độc, tóc bay theo hướng gió, hai gò má tê tê, cô đứng yên như một pho tượng, nhìn ra xa ngoài khơi thấp thoáng vài con thuyền, đôi mắt thi thoảng chớp một cái u buồn. Minh Hân được nỗi buồn và cô đơn ôm trọn vào lòng.
Ngày mai, nắng sẽ lại về mang theo hơi ấm, nhưng không gì có thể sưởi ấm trái tim nữa rồi.
Về đến cổng, Minh Hân phải xuống xe, có lẽ Nguyên Hạo chưa về. Cô chợt thấy cách chỗ mình không xa có một chiếc xe hơi, cô không lạ gì với nó. Có lẽ chiếc xe đó, chính xác hơn là người đó không nên xuất hiện trước mắt cô, bởi nó có thể khuấy động trái tim đang dần bình lặng của cô.
Mỗi bước Tuấn Lâm lại gần, ký ức về ngày hôm đó lại hiện ra rõ rệt trước mắt cô, cô trốn tránh bằng cách nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh Huy Khang hôm ấy lại càng chân thực hơn, tay cô bỗng run lên, siết lấy tay lái, sợi dây chuyền vẫn ở đó.
Tuấn Lâm nhìn cô, một lúc mới lên tiếng:
- Em đi thăm anh ta về à?
Minh Hân quay mặt đi tránh né, nhưng cô đã đáp lại:
- Anh ta là ai?
Câu hỏi khiến Tuấn Lâm sựng lại, cậu khó nói tiếp, cậu đã đến đây vì biết hôm nay là 49 ngày mất của Huy Khang. Tuấn Lâm liếc nhìn sợi dây chuyền, cậu đã từng thấy nó nhiều hơn một lần, khi nó ở trên tóc cô và lúc nó ở trên cổ Huy Khang, mặc dù lúc ấy là sợi dây chuyền gỗ.
- Khi khác anh lại tới thăm em.
Tuấn Lâm không biết nói gì khác ngoài câu nói đó, nhưng không ngờ, Minh Hân lại đáp trả rất thẳng thừng:
- Đừng đến! – Cô nhìn thẳng Tuấn Lâm, nói: - Đừng khiến tôi hận anh! Cuộc sống của tôi sẽ cứ thế này mà trôi qua, rất bình lặng.
Tuấn Lâm chết chân nhìn theo Minh Hân đi vào nhà. Lúc này, chẳng còn ai đúng ai sai, chẳng còn hiểu nhầm hay cố ý, chỉ còn những tổn thương, những nỗi đau không thể xóa nhòa.
- Hôm nay anh đã đi thăm Huy Khang. – Về nhà, Nguyên Hạo nói với Minh Hân, anh cứ kể, mặc dù cô chưa bao giờ hỏi đến Huy Khang, đến đám tang của cậu cô cũng không đến.
Minh Hân ừm nhẹ một tiếng, đó là cách trả lời của cô cho bất cứ câu gì mà anh nhắc tới Huy Khang.
Đó không phải là trầm cảm, Nhật Thiên đã khẳng định với anh như thế. Có lẽ cô cần thêm thời gian. Anh nói:
- Chỉ có điều, cô ấy ở mãi trong phòng Huy Khang thì thời gian sẽ dài hơn.
Cứ như vậy, cuộc sống vẫn vận hành một cách đều đặn. Vẫn có những sự nuối tiếc, nhớ nhung, vẫn còn đó những vết thương chưa lành, và cũng vẫn tiếp diễn những cố gắng, những ngày vội vã…
Ví dụ như Grace, cô cố ý nhấn nút để thang máy khoan đóng cửa vì thấy Nhật Thiên đang tới mặc dù anh không hề vội vã. Mỗi phút mỗi giây còn ở đây, bên cạnh anh, cô phải vội vã.
“Tôi chính thức quen biết Âu Nhật Thiên khi anh ấy là thực tập sinh do ba tôi hướng dẫn. Tôi thích anh ấy bằng những rung cảm của một cô bé mới tròn 18.”
Grace thường chạy theo anh trong nhà ăn bệnh viện, luôn ngồi kế anh dù anh chỉ cười mà không nói gì.
- Năm năm xa cách, anh không nhớ em à?
Grace thậm chí còn chưa kịp mở miệng, anh đã biết cô sẽ nói thế.
“Chúng tôi đã yêu nhau, chân thành, không toan tính, tôi dùng trái tim, óc suy nghĩ của một người trưởng thành để yêu cô bé ấy.”
Grace níu lấy tay Nhật Thiên lúc anh định trở về khu nội trú, cô nhăn mặt nói:
- Thiên, ở đây không có luật lệ, anh không gần em hơn được à?
Đáp lại, anh bước một bước, sát gần với cô những rồi chỉ một giây sau, anh lại lùi bước và bỏ đi, lúc nào anh cũng chỉ cười.
“Cô gái 19 tuổi đề nghị kết hôn khiến tôi suýt nữa bật cười thành tiếng. Cô ấy học năm thứ hai ngành mĩ thuật.”
“Tôi một lòng theo đuổi ước mơ hội họa, nhưng ba lại một mực muốn tôi chuyển qua ngành y, giống như ông. Cuối cùng, mong ước của ông cũng được thực hiện, ấy là lúc anh Thiên nắm tay tôi đứng trước mặt ông.”
“Tôi đã phải trả giá đắt chỉ vì một câu nói mà bản thân nghĩ rằng rất đơn giản. Tôi đã nói: Thưa giáo sư, em yêu Vy, bằng tất cả những gì em có. Giáo sư đã nói rằng: Vậy cậu chứng minh đi!
Grace phải chuyển qua ngành y, 7 năm, con phải hoàn thành khóa học, phải bước được vào phòng phẫu thuật với tư cách người bác sĩ phẫu thuật.
Còn cậu, hãy rời khỏi Los Angeles, không được đặt chân tới đây dù là một bước, bay qua bầu trời LA tôi cũng không cho phép. Cậu hãy sống mà không làm bác sĩ trong bệnh viện, hãy chấm dứt mọi liên lạc với Grace, và chờ con bé. Nếu cậu vượt qua, Grace là của cậu. Hãy nhớ, Grace cũng phải làm được như tôi yêu cầu!”
“Đó chính là bản chất của tất cả mà anh ấy đã nói, tuổi trẻ, hoài bão, quê hương thứ hai, anh ấy thậm chí còn bỏ lại cả chú Kan – người thân duy nhất, đều là vì tôi. Tôi còn do dự gì mà không từ bỏ hội họa, từ bỏ bút vẽ chạy sang cầm lấy những dụng cụ y tế.
Tôi học tập quên cả thế giới, dùng năm năm để có thể đứng đây, trong phòng phẫu thuật. Thao tác trên cơ thể người và trên giấy vẽ khác nhau rất nhiều, nhưng có một điểm giống nhau, đó là đâu đâu cũng có hình ảnh anh ấy – Âu Nhật Thiên. Tôi luôn cố gắng để đó là thật, không phải ảo giác.”
“Đã có lần tôi cảm thấy tiếc nuối cho tuổi trẻ, tiếc nuối cho đôi tay mà rất nhiều người thầy gọi đó là đôi tay thiên tài. Làm bác sĩ ở đó, tôi đã chữa trị cho tất cả 367 người bệnh nặng nhẹ, trong đó, có 14 người được tôi đưa về từ cõi chết. Nhưng ai cũng có một ước muốn giấu kín, ước muốn mãnh liệt nhất, nên tôi đã chọn rời xa phòng phẫu thuật, chọn cuộc sống 7 năm lang thang.”
Chớp mắt, đã năm năm.
Grace thường đứng trước phòng của Nhật Thiên trong khu nội trú để ép anh phải đi ra dẫn cô về.
- Thiên, em nghiêm túc, anh đang lo ngại điều gì?
Cô không thể hiểu được lý do khiến anh cư xử hờ hững như thế. Anh lại cười, không trả lời.
- Từ đó tới giờ, em có vẽ không? – Anh hỏi.
- Có. – Cô gật đầu rồi nhìn anh đang đi bên cạnh, nói: - Em chỉ vẽ anh. Nhưng anh bây giờ không giống anh của năm năm trước, không giống bất cứ hình ảnh nào mà em từng tưởng tượng.
Anh trưởng thành rõ rệt, anh suy nghĩ có chiều sâu, anh sẵn sàng hy sinh năm năm qua, hy sinh cả mối quan hệ của chúng ta để phẫu thuật người đó thay vì cầu xin sự giúp đỡ, anh biết cách đối đầu, nhưng cô đã không nói như thế.
- Thiên. – Tiếng gọi nhẹ nhàng của Grace làm bước chân anh chậm lại, anh ở trên cô một bậc cầu thang.
Grace lại lặp lại câu hỏi, lần này chứa đựng nhiều cảm xúc hơn:
- Anh có nhớ em không?
- Anh chỉ nhớ Tuyết Vy – người luôn muốn làm vợ anh.
Grace nhón chân, với tay lên vịn cổ anh và hôn. Vào thời khắc này, anh mới biết mình nhớ Grace tới nhường nào, nhớ cô gái vẫn còn chưa trưởng thành thực mà đã có thể khiến anh say đắm, đánh cược tất cả để có cô, cũng chính là cô gái dám từ bỏ giấc mơ hội họa, tập làm quen và chung sống với máu, mạng người và thuốc khử trùng đặc trưng của y học.
Nhật Thiên ôm lấy eo Grace, nhấc cô lên bậc thang bằng mình rồi chận cô vào tường. Một tay ôm eo cô, một tay chống trên tường, anh hôn Grace cho thỏa nỗi nhớ nhung suốt năm năm dài đằng đẵng như năm thế kỷ.
Grace vẫn xấu hổ, y như năm năm trước, mặc dù cô cũng đã chủ động thân mật với anh. Grace không phải kiễng chân nữa, nhưng Nhật Thiên vẫn cúi sát cô, cô hơi cười bảo:
- Năm năm qua anh không được hôn ai à?
Nhật Thiên đã khe khẽ ừm một tiếng, anh đáp:
- Anh muốn chúng ta được công bằng.
Lần này đến Grace bật cười, cô cũng vậy, họ như vậy là giữ sự công bằng. Cô lại nói, giọng chân thành:
- Đã có lúc em sợ anh sẽ hối hận, sợ anh từ bỏ em.
- Anh chưa bao giờ, dù chỉ là ý nghĩ thoáng qua.
Grace ngước mắt nhìn anh cảm động, cô rất vui, cô mừng vì mình đã chọn đúng người để tin tưởng, để hy sinh.
- Em từng nghĩ phải nói cho anh nghe rất nhiều chuyện khi ta gặp lại, nhưng thời khắc này đến, em không nghĩ được gì khác.
- Chờ anh, thêm hai năm nữa, anh nhất định sẽ về tìm em.
Grace lắc nhẹ đầu, cô nói:
- Không, câu đó nên để em nói. Hãy chờ em, em sẽ quay lại nơi này tìm anh. Em rất đúng giờ, em lo anh sẽ chậm trễ nên em sẽ đến gặp anh.
Năm năm anh gắn bó với nơi này, cuộc sống năm năm qua của anh có những ai, có những chuyện gì, cô muốn tìm hiểu hết, nên cô sẽ về đây. Hai năm, đếm ngược thời gian hai năm dễ dàng hơn rất nhiều so với năm cuốn lịch mà cô đã xếp gọn lại.