Trên đường đến, điện thoại của Quý Hòa Hiện vang lên, anh đang lái xe không tiện nghe điện thoại nên đã ra hiệu cho Diệp Vấn Vấn nghe. Nhất thời cô hoảng hốt, vội vàng lắc đầu rồi liều mạng dịch người ra góc xe, kiên quyết không nghe.
Cô chưa từng nói chuyện với Dịch Phỉ, mẹ ruột của anh!
Quý Hòa Hiện thấy cô căng thẳng đến như vậy thì không nhịn cười được, chỉ đành chuyển sang chế độ rảnh tay.
"Con trai!!" Âm thanh hưng phấn của Dịch Phỉ vang lên: "Mấy đứa đến đâu rồi? Khi nào mới về tới nhà, chúng ta còn đợi cảm ơn nữa!"
Quý Hòa Hiện ho nhẹ một tiếng: "Có lẽ sẽ hơi chậm một chút, khoảng mười hai giờ rưỡi." Anh lái xe rất ổn, tốc độ không nhanh.
"Con mau đưa điện thoại cho con dâu của mẹ đi, để mẹ nói chuyện với con bé." Sau khi hàng huyên mất câu, Dịch Phỉ không nhịn được tiết lộ mục đích của cuộc điện thoại này.
Kể từ khi biết con trai muốn dẫn một cô gái về nhà thì Dịch Phỉ và chị dâu Sở Dư Hương luôn đoán già đoán non, đồng thời nghĩ trăm phương ngàn kế hỏi thăm tình huống của "cô gái" từ miệng Quý Hòa Hiện.
Nhưng miệng của con trai quá kín, hỏi cả buổi trời chỉ hỏi được tên của cô gái, những cái khác hoàn toàn không biết, thật sự khiến người mẹ này gấp gần chết.
Con dâu!
Diệp Vấn Vấn bị gọi tên bỗng ngồi thẳng dậy, cô trợn tròn mắt, nhìn Quý Hòa Hiện bằng ánh mắt long lanh nước: Cô không hề biết ảnh đế đại nhân đã nhắc đến cô!
Dịch Phỉ không biết Quý Hòa Hiện mở loa ngoài, Quý Hòa Hiện nhìn dáng vẻ căng thẳng đến mức cắn ngón tay của Diệp Vấn Vấn, anh bèn cười nói: "Không được, cô ấy ngại, chờ đến khi gặp mặt rồi nói."
"Ôi trời, có gì mà ngại, bà mẹ chồng này cũng có ăn thịt người đâu." Dịch Phỉ kích động, bà định nói tiếp thì bên đầu dây bỗng có một giọng nam vang lên: "Hòa Hiện đang lái xe, bà đừng khiến nó phân tâm, chờ con dâu tới là thấy được ngay, nóng ruột không ăn được đậu hủ ngon đâu."
Dịch Phỉ: "Cái lão già nát rượu nhà ông, tôi đang quan tâm đến vợ của con trai tôi ông đừng có chõ miệng vào."
Diệp Vấn Vấn trợn mắt há hốc mồm, cô có thể nghe được cha mẹ ruột của Quý Hòa Hiện đang cãi nhau ầm ĩ từ bên đầu dây. Tất nhiên, cả quá trình đều là mẹ anh tức giận, còn ba anh gần như không nói lời nào.
Quý Hòa Hiện cúp máy, anh nói với Diệp Vấn Vấn: "Cha mẹ anh là thế, quen là được rồi."
Kết quả mới mấy phút sau Dịch Phỉ đã lại gọi điện thoại tới, khóc lóc tố khổ: "Con trai, cha con bắt nạt mẹ, mẹ muốn ly hôn với ông ta! Con nói đi, con ở cùng ai?!"
Quý Hòa Hiện: "...."
Diệp Vấn Vấn nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của Quý Hòa Hiện mà che miệng cười.
Dịch Phỉ khóc sướt mướt, cũng không chờ Quý Hòa Hiện trả lời mà một giây sau đã biến thành dáng vẻ nghiêm túc: "Mẹ nói cho con biết, con không được học theo cha của con. Cưới vợ về là để yêu thương, không được phép bắt nạt con bé. Nếu con dám bắt nạt con dâu của mẹ, mẹ sẽ không để yên cho con đâu!"
Quý Hòa Hiện thở dài.
"Được rồi, không nói nữa, con tập rung lái xe đi. Con nhớ phải nói chuyện với con dâu mẹ nhiều hơn đó, đừng có kín miệng như hũ nút, lạnh nhạt với con bé." Nói xong cúp điện thoại.
Trong xe rơi vào yên tĩnh, một lát sau Diệp Vấn Vấn chọt chọt hai ngón tay mình vào nhau: "Sao em lại thành vợ anh rồi?"
"Chẳng lẽ không phải thế?" Quý Hòa Hiện nhìn cô.
Diệp Vấn Vấn cúi đầu cười trộm.
Bầu không khí ngọt ngào vừa dấy lên thì điện thoại lại đổ chuông, là cha ruột Quý Trọng Nguyên gọi tới.
"Mẹ con vừa nói gì với con thế?" Quý Trọng Nguyên vừa buồn cười vừa tức giận nói: "Gửi cho cha một tin nhắn đòi ly hôn rồi nhốt mình vào toilet không chịu ra ngoài."
Quý Hòa Hiện: "Từ nhỏ đến lớn con đã nghe hai người nói chuyện ly hôn hơn trăm lần rồi, chắc chắn cha biết phải dỗ mẹ thế nào mà. Cha gọi điện thoại cho con định nói gì à?"
Quý Trọng Nguyên không hề có chút lúng túng nào khi bị con trai vạch trần, ông ta thoải mái nói: "Con đưa con gái nhà người ta tới cửa, con đã báo với cha mẹ người ta chưa? Nếu vẫn chưa vậy thì tìm thời gian để cha mẹ hai bên gặp mặt, cũng định ngày kết hôn."
Thật ra trước đó Quý Hòa Hiện chỉ nói sẽ đưa một người về nhà, nhưng không nói là nam hay nữ nên cả nhà cũng không dám tùy tiện kết luận. Cho tới sáng ngày hôm nay, anh mới tiết lộ mình đưa một cô gái về.
Quý Trọng Nguyên biểu hiện rất bình tĩnh khi có con dâu ngay trước mặt vợ mình, thế nhưng vẫn không nhịn được gọi điện thoại tới.
"Trên đường đi hai đứa cứ thương lượng một chút, cha chỉ nói một phương án mà thôi." Quý Trọng Nguyên nói xong bèn cúp điện thoại.
Bên trong xe lại rơi vào im lặng lần nữa.
"Không cần lo lắng, cha mẹ anh đều rất thích em."
Diệp Vấn Vấn nghĩ thầm: Cô có nghe thấy.
Đột nhiên cô cảm thấy chỉ có hai lọ sữa ong chúa trong vali thật quá không đủ thành ý --- Những món quà Kiều Hựu Song chọn giúp cô đều đã bị Quý Hòa Hiện lấy ra.
Cô bỗng nhớ đến cái gì đó, cô nghiêm túc hỏi anh: "Thầy Quý, tiểu thuyết mẹ anh viết được đăng ở trang nào thế?"
Quý Hòa Hiện: "...."
Anh cẩn thận nhớ lại, sau đó nhíu mày không dám chắc nói ra một bút danh.
Diệp Vấn Vấn bèn tìm kiếm bút danh đó, sau đó được chuyển đến một trang web mà Dịch Phỉ đăng tải tiểu thuyết. Tuy rằng tiểu thuyết của Dịch Phỉ đã được xuất bản... Nhưng là do bà tự móc tiền túi ra để xuất bản.
Trên thực tế, những tiểu thuyết được đăng trên web của bà được đánh giá rất kém.
Cũng có rất ít bình luận, hơn nữa, nhìn qua thì những bình luận kia rất giống với kiểu dùng tài khoản phụ tự bình luận vậy, vừa cô đơn lại vừa đáng thương.
Diệp Vấn Vấn ngồi xếp bằng lại, cô bắt đầu đăng ký tài khoản độc giả trên web. Sau đó dùng thân phận độc giả viết một bình luận thật dài, gửi đi thành công.
Cô ngẩng đầu lên, không biết xe đã dừng lại chờ đèn xanh từ khi nào. Cô đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Quý Hòa Hiện, cô cầm điện thoại hưng phấn nói: "Em quyết định rồi, thầy Quý, em phải làm độc giả trung thành của mẹ anh!"
Tuy rằng tiểu thuyết của Dịch Phỉ máu chó đến mức khiến người ta giận sôi gan.
Cô cứ tưởng Quý Hòa Hiện sẽ nói gì đó cảm động, nhưng nào ngờ anh chỉ im lặng rồi nói: "Khó cho em rồi."
Diệp Vấn Vấn: "..."
Mẹ ruột anh sẽ khóc ngất trong toilet!
- --
Nhà họ Quý.
Sau khi Dịch Phỉ bị Quý Trọng Nguyên làm cho tức đến mức nhốt mình trong toilet, Quý Trọng Nguyên có dỗ dành một chút nhưng không thành cuối cùng không dỗ nữa, xuống phòng khách chơi cờ với con trai Quý Duẫn Nhàn.
Còn Quý Hàm Thư thì cầm máy tính bảng ngồi trên ghế salong chơi. Sở Dư Hương nhìn ba người đàn ông bên trong, chị ta lắc đầu rồi chuẩn bị lên lầu tìm Dịch Phỉ.
Đúng lúc này, trên cầu trang vang lên mấy tiếng bịch bịch, chỉ thấy Dịch Phỉ đang kích động chạy xuống: "Ha ha ha, ông xã ông xã! Có người bình luận cho truyện của em này, còn rất dài nữa! Chắc chắn người đó yêu em chân thành rồi!!!"
"Hương Hương, con xem con xem, bình luận dài lắm!!!"
Bà hưng phấn đưa bình luận dài trên màn hình điện thoại cho từng người xem, sau đó lại chạy lên lầu cái vèo như một cơn gió.
Quý Hàm Thư lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Đáng sợ thật, bà nội viết truyện máu chó thế mà lại có người thật dạ xem hết, khẩu vị này...."
Cậu ta nói chưa hết lời đã bị Sở Dư Hương gõ đầu: "Không biết lớn nhỏ!"
Quý Hàm Thư ôm đầu rưng rưng, không có Quý Hòa Hiện ở nhà, cậu ta lúc nào cũng thành người bị ức hiếp, chẳng có ai đau lòng cho cậu ta cả. Cậu ta đứng dậy: "Con đi đón chú nhỏ."
Tiện thể nhìn trước bạn gái của chú nhỏ.
Cậu ta rất tò mò, không ngờ lại có một ngày chú nhỏ đưa bạn gái về nhà. Phải biết nhiều năm như thế, nhưng đến tận bây giờ chú nhỏ vẫn chưa từng có bạn gái, bên người cũng chẳng có lấy một phái nữ nào.
Có một đoạn thời gian, bà nội trẻ tuổi của cậu ta chỉ sợ chú nhỏ yêu đàn ông.
Vì thế lần này chú nhỏ đưa bạn gái về nhà, cả nhà vừa vui vẻ lại vừa tò mò. Trong lòng ông bà nội, không màn đối phương có dáng vẻ thế nào, gia thế ra sao, chỉ cần là một cô gái, chỉ cần chú nhỏ yêu thích thì nhất định phải cưới làm con dâu.
Người có thể khiến chú nhỏ yêu chắc chắn không đơn giản.
Quý Hàm Thư luôn cảm thấy có lúc trong đầu người nhà họ Quý bị thiếu mất một sợi dây thần kinh, chú nhỏ là người thương cậu ta nhất, thân làm cháu trai, cậu ta nên quan sát một chút.
Quý Hàm Thư khoác áo chạy ra ngoài, đợi tầm nửa giờ, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu ta cảm thấy mình là một tên đại ngốc. Tại sao không ở trong nhà mà lại một mực muốn ra ngoài này chờ, bỗng có một chiếc xe nhìn rất quen mắt chạy qua.
- -- Quý Hòa Hiện đậu xe vào bãi xe của biệt thự, Quý Hàm Thư lặng lẽ chạy qua.
Quả nhiên, cửa sổ xe hạ xuống, là chú nhỏ đã lâu không gặp của cậu ta, chú vẫn soái đến lạ thường.
"Chú nhỏ." Quý Hàm Thư kéo mũ trên đỉnh đầu mình rồi đi tới, ánh mắt dừng lại ở trên ghế phụ lái.
Ở nơi đó có một bóng dáng bé nhỏ được che kín trong áo khoác của chú nhỏ.
Thím nhỏ tương lai của cậu ta đang ngủ à?
"Sao lại ra đây?" Quý Hòa Hiện nói.
Quý Hàm Thư lập tức tố khổ, cậu ta tự chạy ra ngoài chờ anh bị cậu ta nói thành mình bị Sở Dư Hương đuổi ra khỏi cửa, còn giả vờ giả vịt nói: "Nếu chú còn không về nữa, cháu sẽ bị nghiền rồi ép thành miếng thịt mỏng manh như trong hamburger..."
Quý Hòa Hiện cắt ngang lời cậu ra: "Nhỏ giọng chút."
Quý Hàm Thư: "?"
Dư quang thấy được bóng người ngồi ở ghế phụ khẽ cử động, sau đó ngồi dậy, mái tóc dài mềm mại xõa tung, gương mặt ngơ ngác nhìn sang.
Quý Hòa Hiện: "Đánh thức em à?"
Cô lắc đầu, nhìn xung quanh rồi chợt tỉnh táo: "Đến rồi?"
"Vừa tới." Anh nói xong liếc sang Quý Hàm Thư.
Quý Hàm Thư: "???"
Cậu ta oan ức gần chết, đây là trách cậu ta đánh thức thiếm nhỏ tương lai à!
"Đây là Hàm Thư anh đã nói với em."
Tất nhiên Diệp Vấn Vấn còn nhớ Quý Hàm Thư, là nam chính trong truyện, là một người hố chú mình. Trước đó đã đưa theo bạn gái Tần Tiểu Thi đến biệt thự, hại Quý Hòa Hiện vì chuyện này mà bị lên hotsearch, bị cư dân mạng mắng chửi.
Nhưng sau này có cô ở đây, sẽ không có ai hố bạn trai cô được, càng không thể làm tổn thương đến anh, dù có là nam chính cũng không ngoại lệ.
Diệp Vấn Vấn hơi nghiêng người với Quý Hàm Thư, cô mỉm cười với cậu ta mà không nói gì: Cô hẹp hòi lắm, nếu không phải nể mặt cậu ta là cháu của ảnh đế đại nhân thì cô đã chẳng thèm phản ứng với cậu ta rồi.
Quý Hàm Thư sững sờ nhìn cô, cậu ta sững sờ không phải vì người thím nhỏ tương lai này quá xinh đẹp, cũng không phải vì nhìn cô chỉ lớn gần bằng mình. Mà là cậu ta thấy cô rất quen mắt, hệt như đã thấy ở đâu rồi.
Nhưng nhất thời không nhớ ra được, sau khi lấy lại tinh thần, cậu ta lập tức nói dưới ánh nhìn của chú nhỏ nhà mình: "Chào thím nhỏ! Mau vào nhà đi, ông bà nội đang chờ hai người đó."
Cho đến khi vào nhà, Diệp Vấn Vấn mới cảm nhận được thế nào là nhiệt tình đến cực hạn. Thậm chí Quý Trọng Nguyên và Quý Duẫn Nhàn chỉ mới nói hai câu với Diệp Vấn Vấn, Quý Hòa Hiện càng trực tiếp bị lôi khỏi bên cạnh Diệp Vấn Vấn.
Cô bị Dịch Phỉ và Sở Dư Hương kéo lên lầu, họ bắt đầu câu chuyện bằng album ảnh thời bé của Quý Hòa Hiện. Ba người phụ nữ chẳng có khoảng cách giữa những thế hệ, họ nhanh chóng hòa hợp với nhau.
Chờ đến khi xem hết album thì bắt đầu nói chuyện phiếm, Diệp Vấn Vấn cố tình nói mình rất thích đọc tiểu thuyết, lấy lý do này thuận nước đẩy thuyển, dễ dàng có được đề tài tán gẫu với Dịch Phỉ, đồng thời cung cấp không ít tư liệu sống.
Nghe Sở Dư Hương nói muốn trồng thêm nhiều loại hoa quanh nhà, còn muốn nuôi ong mật. Diệp Vấn Vấn lập tức lấy sữa ong chúa ra, cũng cung cấp cho chị ta bí quyết nuôi dưỡng ong mật và trồng hoa.
Làm tinh linh hoa, những kỹ năng này của cô đã trở thành mặc định.
Kết quả nhà.... Dịch Phỉ và Sở Dư Hương không khống chế được mà khoe mẽ với bạn bè tốt của mình, một người khoe mình có một cô con dâu siêu cấp ngọt ngào, một người khoe mình có một em dâu xinh đẹp, thông minh lại có tài.
Đúng là không thể tuyệt vời hơn!
Đối với Diệp Vấn Vấn mà nói, người cô không thích duy nhất ở nhà họ Quý là Quý Hàm Thư.
"Chú nhỏ, cháu có chuyện muốn hỏi chú." Thật sự cậu ta không nhịn được, tìm cơ hội ở riêng với Quý Hòa Hiện.
"Chuyện gì?"
Quý Hàm Thư yên lặng mở một tấm hình trong điện thoại của mình ra: "Tại sao thím nhỏ lại giống hệt với tinh linh hoa trong bức tranh này thế?"
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Sợ rằng các tiểu khả ái quên mất, ở chương ba, Quý Hàm Thư đã đưa Tần Tiểu Thi đến nhà ảnh đế đại nhân, là Tần Tiểu Thi chụp lại.