Lúc đến sân huấn luyện là vừa đúng một giờ ba mươi phút, khi Quý Hòa Hiện bước vào, tất cả mọi người có mặt đều hơi nghi hoặc nhìn anh.
Thường ngày Quý Hòa Hiện đều đến sớm, hôm nay là lần đầu thấy anh đến sát giờ.
"Xin lỗi." Quý Hòa Hiện nói.
Tông Việt liếc nhìn anh: "Không đến muộn, về hàng đi."
Huấn luyện viên đã đưa ra quy định, đến đúng giờ huấn luyện, cứ muộn một phút thì chạy tám trăm mét --- Dựa theo yêu cầu nghiêm ngặt của bộ đội.
Diệp Vấn Vấn cũng thoáng nghi ngờ, sau nghe xong Kiều Hựu Song giải thích mới rõ ràng, cô vội vỗ vỗ ngực mình, nguy hiểm thật, suýt nữa đã khiến ảnh đế đại nhân bị phạt chạy.
Cô và Kiều Hựu Song ngồi sang một bên.
"Không cần nhìn chằm chằm như thế đâu, có thể chơi điện thoại một chút." Kiều Hựu Song thấy cô nhìn chằm chằm Quý Hòa Hiện không nháy mắt mà hơi buồn cười: "Anh Quý sẽ không chạy đâu."
Diệp Vấn Vấn hơi đỏ mặt, lườm cậu ta một cái.
Kiều Hựu Song lại nghĩ thầm, rõ ràng là lúc còn bé tí thì đáng yêu đến mức khiến người ta chảy máu mũi, bây giờ lớn lên, sao lại đẹp đến mức làm người ta run sợ thế này.
"Tiểu Hoa, khi đối xử với người ngoài, đặc biệt là những người đàn ông không quen ấy, em nhất định không được cười với họ đâu đấy." Cậu ta phải trông chừng tinh linh hoa thay ông chủ, tránh cho bị những tên đàn ông lỗ mãng bên ngoài cướp đi.
Diệp Vấn Vấn: "...."
Cậu ta liếc nhìn sau lưng Diệp Vấn Vấn rồi hỏi nhỏ: "Cánh bị đè lên như thế có khó chịu không?"
Diệp Vấn Vấn lắc đầu, cánh của cô rất mỏng, sau khi buông xuống dán sát vào lưng hệt như một lớp lụa, chẳng có gì khác lạ cả.
Kiều Hựu Song tò mò không chịu được: "Bây giờ muốn bay là có thể bay lên được à."
Diệp Vấn Vấn yên lặng nhìn cậu ta, ảnh đế đại nhân thông minh như thế, sao trợ lý của anh lại ngốc đến vậy thế.
KIều Hựu Song không biết mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, cậu ta cố chấp nhìn Diệp Vấn Vấn, chờ cô trả lời. Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn, đành dở khóc dở cười gật đầu.
Kiều Hựu Song càng hưng phấn hơn: "Thế chẳng phải ở chỗ không người, em còn có thể đưa anh Quý bay cùng à?"
Diệp Vấn Vấn chớp mắt một cái.
Cô vốn không hề nghĩ tới vấn đề này!!!
Kiều Hựu Song cầm điện thoại bấm bấm gì đó, rất nhanh đã mở ra một bộ phim: "Đây là bộ phim đầu tiên của anh Quý diễn khi ra mắt, em đã xem chưa."
Diệp Vấn Vấn gật đầu, trước kia khi Quý Hòa Hiện nghỉ ngơi ở nhà, cô đã thuận tiện xem hết phim Quý Hòa Hiện diễn.
Bộ phim anh đóng lúc ra mắt có tên là [Thanh y khách], bộ phim này được chuyển thể thành phim truyền hình từ một bộ tiểu thuyết của tác giả nổi danh trên mạng.
Khi Quý Hòa Hiện quay bộ phim này, anh đã vào vai một hiệp khách thanh y hành tẩu giang hồ, nhưng vì quá nặng tình nặng nghĩa mà đã bị cuốn vào sự phân tranh của triều đình, cuối cùng cũng bởi chữ nghĩa mà thành cố sự của thiên hạ.
Đây cũng là bộ phim cổ trang duy nhất Quý Hòa Hiện thủ vai, tạo hình trong phim của anh trong sáng tựa trăng sao, trong lúc vung tay nhấc chân đều có một luồng hiệp khí khiến người khác không thể coi nhẹ.
Bởi vì được thiết lập là một hiệp khách võ công cao cường, trong phim không hề thiếu những cảnh Quý Hòa Hiện bị treo vào dây thép, xem từ phim thì hệt như anh biết bay thật.
Kiều Hựu Song nói: "Lúc anh Quý quay bộ phim này đã chịu nhiều đau khổ, khi ấy là mùa đông, nhiệt độ xuống gần âm độ nhưng anh ấy chỉ có thể mặc một bộ đồ mỏng, còn thường xuyên xuống nước dầm mưa, chuyện phát sốt diễn ra như cơm bữa."
Diệp Vấn Vấn nghe mà mím chặt môi.
"Đừng thấy trong phim anh ấy đẹp trai như thế, lúc quay phim bị treo lên dây thép rất khó chịu, mỗi ngày sau khi kết thúc, trên người chẳng có chỗ nào lành lặn." Sau khi Quý Hòa Hiện ra mắt thì Kiều Hựu Song cũng luôn ở bên cạnh anh, cậu ta biết rõ tính tình của anh, chắc chắn anh sẽ không kể những chuyện này cho Diệp Vấn Vấn biết.
Vào lúc này, thân làm trợ lý, tất nhiên phải nổ lực rồi.
"Có một lần, sau khi anh Quý cởi dây thép xuống tôi đã nghe được anh ấy nói một câu." Kiều Hựu Song ra vẻ thần bí: "Em đoán xem anh ấy nói gì."
Tất cả sự chú ý của Diệp Vấn Vấn đều bị hút đi, cô không nhịn được nhích gần lại Kiều Hựu Song thêm một chút: "Nói gì cơ?"
Kiều Hựu Song: "Anh Quý nói "Nếu biết bay thì tốt biết mấy"."
Cậu ta nhìn thoáng qua tinh linh hoa đang mở to mắt vì kinh ngạc, lại cười ha ha nói: "Không tưởng tượng nổi chứ gì, là tôi lén nghe được đấy, vì thế...."
Diệp Vấn Vấn siết chặt nắm đấm: "Tôi sẽ đưa thầy Quý bay!"
Kiều Hựu Song dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn cô, đưa anh Quý bay cùng, thế không phải đã tăng thêm một hoạt động đặc biệt giữa hai người à.
Hơn nữa, bay cùng nhau gì đấy lãng mạn biết bao.
Mình quá chuyên nghiệp rồi, Kiều Hựu Song không nhịn được tự "like" cho bản thân một cái.
"Khụ." Một tiếng ho nhẹ cắt ngang hai người, hai người cùng ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt giống nhau như đúc.
Quý Hòa Hiện khẽ nhíu mày một cái rất nhẹ, đặc biệt là khi thấy Diệp Vấn Vấn và Kiều Hựu Song chụm đầu lại với nhau, khoảng cách không to bằng một nắm tay thì ánh mắt càng tối hơn.
Dục vọng cầu sinh khiến Kiều Hựu Song đứng bật dậy: "Anh Quý, anh muốn uống nước không, em đi lấy cho anh."
Không chờ Quý Hòa Hiện đáp lại cậu ta đã chạy đi cái vèo.
Diệp Vấn Vấn ngơ ngác nhìn bóng lưng Kiều Hựu Song, Quý Hòa Hiện ngồi xuống bên cạnh cô: "Nói gì với Tiểu Kiều thế?"
"Thầy Quý, anh muốn bay không?" Diệp Vấn Vấn thu hồi ánh mắt, cô quay sang nhìn Quý Hòa Hiện với đôi mắt lấp lánh.
Quý Hòa Hiện: "???"
Diệp Vấn Vấn khẽ giọng nói: "Chờ đến khi xong hết việc, chúng ta tìm một chỗ không người, tôi sẽ đưa anh cùng bay, được không?"
"Nhưng tôi chưa từng mang theo người, cũng không biết có thể không nữa." Cô có hơi khổ não, nếu không thể đưa theo người thì phải làm sao.
Quý Hòa Hiện chợt hiểu ra, anh dịu giọng nói: "Em và Tiểu Kiều đang nói chuyện này à?"
Diệp Vấn Vấn ngượng ngùng gật đầu, Quý Hòa Hiện khống chế hành động muốn chạm vào cô, anh nói: "Nếu hôm nay công việc kết thúc sớm chút, tôi sẽ dẫn em đi dạo xung quanh."
Nói xong, anh lại đứng lên tiếp tục đi huấn luyện.
Một bên khác, Tông Việt uống một hơi hết sạch chai nước, mặc dù huấn luyện viên chỉ huấn luyện, chẳng tốn bao nhiêu sức lực, nhưng chính vì người được huấn luyện là diễn viên, cho nên càng không thể coi nhẹ.
Sau khi anh ta đặt ra nhiệm vụ, huấn luyện viên Lý ở bên cạnh giám sát góp ý. Dư quang khóe mắt Tông Việt bỗng xẹt qua một bóng người, anh ta không nhịn được dừng lại một chút.
Không biết tại sao, bóng dáng của cô gái kia lại có thể khiến anh ta để tâm.
Cứ như hai người họ quen biết nhau, nhưng anh ta xác định, anh ta chưa bao giờ thấy qua cô cho đến ngày hôm nay.
Tông Việt mệt mỏi xoa xoa mi tâm, cũng thu tầm mắt lại.
Muốn duy trì được những chức năng của cơ thể Vấn Vấn thì nhất định phải có được dịch dinh dưỡng đắt giá, từ sau khi đón Diệp Vấn Vấn về nhà, những khoản tiền anh ta tích trữ cũng đổ hết vào dịch dinh dưỡng.
Lần này vì bệnh viên cung cấp dịch dinh dưỡng tăng giá lần hai, trong tay anh ta không có quá nhiều tiền cho nên mới trở lại trả giá, cũng may bệnh viện đã đồng ý bán cho anh ta với giá gốc.
Nhưng anh ta phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn, như thế Vấn Vấn mới không bị đứt đoạn dịch dinh dưỡng.
Lỡ đâu một ngày nào đó cô tỉnh lại, nhưng cơ thể lại hỏng mất rồi, vậy anh ta còn tư cách gì để làm anh trai của cô.
"Tông... Huấn luyện viên Tông." Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng sau lưng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
Tông Việt quay đầu lại thì thấy một cô gái đang cầm chai nước trong tay, đưa tới cho anh ta.
Anh ta sững người,
Diệp Vấn Vấn hơi căng thẳng, đây là lần thứ hai cô nói chuyện với anh Tông Việt sau mười năm trời.
"Tiểu Kiều lấy khá nhiều nước." Cô giải thích lý do đưa nước của mình.
"Cảm ơn." Tông Việt nhận lấy.
"Không có gì." Diệp Vấn Vấn không biết nên nói gì, cô chỉ có thể cười cười, chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã." Tông Việt gọi cô lại, Diệp Vấn Vấn hoảng hốt... Có khi nào anh Tông Việt nhận ra cô không.
Cô quay đầu lại, Tông Việt có hơi hối hận, đối diện với ánh mắt dò hỏi của cô, anh ta vừa muốn nói chuyện thì đạo diễn đã lại thông báo diễn viên nên đi quay phim, kết thúc huấn luyện.
Tông Việt thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Vấn Vấn trở về chỗ cũ, hình ảnh cô đưa nước cho Tông Việt đã lọt cả vào mắt Quý Hòa Hiện. Trong lúc đến trường quay, anh hỏi: "Đã quyết định được rồi à?"
Diệp Vấn Vấn biết ảnh đế đại nhân đang hỏi đến chuyện làm quen với Tông Việt, cô im lặng hai giây rồi nói: "Thầy Quý, tôi không biết phải nói sao với anh ấy."
Quý Hòa Hiện sờ đầu cô: "Không sao, cứ giao cho tôi."
"Mấy ngày nữa là sinh nhật anh ta, vào ngày sinh nhật nói cho anh ta biết, cũng coi như tặng anh ta một niềm vui bất ngờ."
Diệp Vấn Vấn kinh ngạc, Quý Hòa Hiện biết cô đang kinh ngạc điều gì: "Đạo diễn mời hai huấn luyện viên đến rồi ký hợp đồng, lần trước tôi đã thấy được tư liệu trên hợp đồng."
Chuyện này lập tức được quyết định như thế, vừa nghĩ đến có Quý Hòa Hiện sắp xếp, Diệp Vấn Vấn bỗng yên tâm rất nhiều.
Mấy ngày nay thời tiết âm u, thế mà xế chiều hôm nay lại có ánh mặt trời, ánh nắng tươi sáng. Tất cả diễn viên vào chỗ, Quý Hòa Hiện vẫn chiếm lĩnh sân nhà như cũ, quay phân cảnh anh tay không đánh với kẻ địch.
Hai vị huấn luyện viên được mời đến không chỉ để huấn luyện những diễn viên, mà trong một vài phân cảnh đánh nhau, nếu diễn viên thật sự không làm được thì họ sẽ thay vào, hay còn được gọi là diễn viên đóng thế.
"Đây không phải nơi để bọn mày giương oai, cút!" Quý Hòa Hiện gầm lên một tiếng, anh mạnh mẽ đạp kẻ địch dưới chân rồi trở tay rút đao ra cắt ngang cổ họng kẻ địch không chút lưu tình.
"Cắt!" Đạo diễn đứng dậy đầu tiên: "Rất tốt."
Quý Hòa Hiện kéo Tông Việt đang nằm dưới đất lên --- Người thủ vai này là một diễn viên lớn tuổi, không diễn nổi phân cảnh đánh nhau kịch liệt như vừa nãy nên Tông Việt đã diễn thế.
Tông Việt lau "vết thương" trên cổ mình, nói với Quý Hòa Hiện: "Lợi hại đấy."
"Cũng tạm." Quý Hòa Hiện có chút mệt mỏi, phân cảnh đánh nhau vừa nãy rất tốn thể lực, Diệp Vấn Vấn đi tới, cô nhón chân dùng khăn ướt thấm mồ hôi trên mặt Quý Hòa Hiện thay anh.
Sau đó cô lại đưa một cái khăn khác cho Tông Việt, Tông Việt không có trợ lý, những công nhân viên ở phim trường đều chuẩn bị cho phân cảnh nên chẳng ai để ý đến anh. Anh đã kéo túi máu trên cổ xuống, nhưng vẫn có một ít bị dính ra da.
Tông Việt nhìn cô một cái, lại nhìn Quý Hòa Hiện, ánh mắt đầy vẻ đăm chiêu.
"Mọi người làm việc chăm chỉ nào, chúng ta hãy kết thúc công việc trước khi mặt trời lặn, sau đó đi ăn lẩu!" Đạo diễn nói một câu, tất cả công nhân viên trong trường quay như hít phải thuốc lắc.
Đạo diễn có một đầu bếp riêng, mỗi lần đến đoàn làm phim ông ta cũng mang theo người đầu bếp đó. Ai quen thuộc với đạo diễn đều biết trong nhà người đầu bếp kia có một chuỗi quán lẩu, nấu lẩu ăn cực ngon.
Tất nhiên các diễn viên cũng muốn sớm kết thúc công việc về nghỉ ngơi, hai bên đều cùng nỗ lực. Những phân cảnh sau đó quay rất thuận lợi, đến cuối cùng, thời gian kết thúc công việc còn sớm hơn cả dự tính nửa giờ.
Lúc ngồi trên xe trở về khách sạn, Diệp Vấn Vấn lại muốn bóp vai cho Quý Hòa Hiện, anh buồn cười đè cô lại: "Tôi không mệt, em ngồi yên đi."
Diệp Vấn Vấn chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Về đến khách sạn, Quý Hòa Hiện vào phòng tắm tắm rửa, Diệp Vấn Vấn lại nhân cơ hội này chui vào thế giới trong tranh.
Dùng hình thể bình thường chui vào thế giới trong tranh, đóa hoa, nhà và cả ngọn cỏ đều nhỏ đi. Nhưng với cô mà nói, cả không gian của thế giới trong tranh vẫn vô biên vô tận như cũ.
Diệp Vấn Vấn cởi áo khoác xuống, cô giương cánh bay lượn một vòng: "Tiểu Thanh, mi giúp ta gom một ít phấn hoa đi."
Ngọn cỏ nhô lên, dừng bên người cô vặn vẹo.
Bây giờ cô đang sở hữu hình thể bình thường nên cánh cô cần số phấn hoa gấp mấy chục lần lúc trước, phải nhờ ảnh đế đại nhân vẽ thêm mấy đóa hoa nữa, như thế mới đủ phấn hoa.
Quý Hòa Hiện tắm xong ra ngoài mà không thấy Diệp Vấn Vấn đâu, anh suy nghĩ một chút rồi bước tới trước.
Quả nhiên, tinh linh hoa với hình thể bình thường đang chống cằm ngồi xổm trước đóa hoa.
Anh nhìn một chút rồi bỗng có một suy nghĩ lóe lên, nếu ban đầu anh vẽ tinh linh hoa với hình thể bình thường thì tình huống khi ấy sẽ ra sao?
Anh mỉm cười, dùng ngón tay chọt vào mặt tranh: "Vấn Vấn."
Diệp Vấn Vấn đang đợi ngọn cỏ gom phấn hoa giúp cô, nhất thời không chú ý tới Quý Hòa Hiện đã tắm rửa xong, đến khi cô nghe được âm thanh mới phản ứng được, cũng vội vàng nhảy ra khỏi tranh.
"Thầy Quý." Diệp Vấn Vấn chỉ vào giường: "Tôi đã chọn quần áo xong rồi."
Kiều Hựu Song dạy cô, làm một trợ lý đúng chuẩn, giúp ông chủ chọn quần áo cũng là một trong số những công việc.
Vì thế, trước khi vào trong tranh cô đã lấy quần áo trong tủ ra dựa theo phong cách thường ngày của Quý Hòa Hiện.
Nhìn nhóc con như đang hận không thể thay quần áo giúp mình, Quý Hòa Hiện nghiêng đầu cười khẽ hai tiếng, lúc anh quay lại sắc mặt đã chẳng khác bình thường.
Nửa giờ sau, Quý Hòa Hiện đội mũ lưỡi trai dẫn Diệp Vấn Vấn đã bổ sung đủ phấn hoa rời khỏi khách sạn. Lúc Kiều Hựu Song giao lại chìa khóa xe, vẫn luôn mãi dặn: "Anh Quý, nhất định phải cẩn thận đó, đừng để bọn chó săn chụp được."
Diệp Vấn Vấn: "Yên tâm đi, có tôi ở đây, tôi sẽ không để thầy Quý bị chụp lén đâu."
Kiều Hựu Song nhìn cô bằng ánh mắt u oán: Cũng bởi vì có em ở đây nên tôi mới không yên tâm!
Không chờ Kiều Hựu Song nói thêm nữa, Quý Hòa Hiện đưa cho cậu ta một danh sách rồi đưa Diệp Vấn Vấn đi mất.
Kiều Hựu Song mở danh sách ra, bên trong đầy chữ, tất cả đều là những thứ Diệp Vấn Vấn cần, nào là giày là áo quần là trang sức và cả túi xách này nọ.
Kiều Hựu Song: "...."
Phần cẩu lương này khiến cậu ta lệ rơi đầy mặt.