Thứ bảy, tôi ăn mặc gọn gàng, chải tóc đàng hoàng, khẩu trang kín mít lon ton chạy đến chỗ hẹn của tôi với đàn anh tên Nghĩa ấy. Cậu ấy hẹn ở đầu hẻm nhà tôi. Đợi đến khi tôi xuất hiện đúng giờ, cậu ta lại bất mãn nhìn tôi hỏi: “Mũ đâu?“.
Tôi ngơ ngác hỏi lại “Mũ gì?“.
“Mũ bảo hiểm đấy cô, lần trước tôi dặn dò đàng hoàng rồi mà” – rồi cậu ta lại nhay nhay trán, ra vẻ rất nhức đầu – “Thật là... cũng hai mươi tuổi rồi chứ có còn là con nít đâu mà cái gì cũng phải đợi nhắc...“.
Khóe miệng tôi co giật. Hóa ra anh này chính là bố tôi phiên bản mở rộng. Không đợi cậu ta lảm nhảm thêm, tôi lại chạy về nhà lấy mũ, chỉ là cố bước thật chậm, thật chậm để cậu ta hiểu thời gian là thứ quý giá đến mức nào.
Thế nhưng, khi tôi lết ra đến nơi, cậu ta vẫn ngồi chống cằm đợi tôi, mặt chẳng có chút nhăn nhó, bực tức nào. Tôi đội mũ rồi leo lên xe, để mặc cậu ta phóng đi đến nơi nào đó mà đến tôi cũng chả biết là nơi nào. Thật tình thì vì số tôi tốt, được làm nhân vật chính nên mới dám liều thế này thôi. Các bạn mà gặp phải trường hợp như thế này thì tuyệt đối phải cảnh giác cao độ, thà đi bộ còn hơn nhượng bộ,... vì người tốt trên đời này sắp tuyệt chủng hết rồi.
Sau một hồi lâu chạy ngoằng ngoèo đủ thứ kiểu, cậu ta lại dừng tại một tiệm cà phê nho nhỏ trên đường Pasteur. Thật tình mà nói thì cái tiệm này... nữ tính quá, chẳng hợp với tôi chút nào. Nghĩa vừa dựng xe xong thì lôi tôi đi một mạch vào trong quán, đi thẳng lên tầng hai.
Tại đấy, tôi gặp người quen.
Khanh và Chương thấy tôi thì há hốc mồm, miệng to đến mức nhét vừa cả cái quan tài. Tôi thấy bọn họ thì cũng đơ luôn.
Shiệt!!!! Cái thể loại tình huống khỉ gió gì đây?
“Ngh... Nghĩa à, sao mày lôi nó tới đây được hay quá vậy?” – Chương trợn mắt nhìn người đứng bên cạnh tôi. Tôi nghe mụ ta nói mà thấy ngờ ngợ điều gì đấy... rất ảo.
“Thì tao rủ, nó đi thôi” – Nghĩa gãi đầu đáp.
Lúc đó thì tôi mới ngơ ngác hết nhìn Chương, nhìn Khanh đến nhìn Nghĩa “Ơ... ơ... các người quen nhau à?“.
Chương nhìn tôi kì thị “Mày nói lạ, tụi tao chơi thân hết 3 năm cấp 3 còn gì. Mày cũng hay đi chung với tụi tao mà“.
“...”
C... Có sao? Tôi quay sang nhìn Nghĩa, vừa nhìn vừa gãi đầu điên cuồng. Có cậu ta nữa sao? Sao tôi không có chút nhận thức gì hết vậy nhỉ? Đến cả bạn đọc cũng không biết nốt luôn.
...
...
“Tr... Trang à“.
Tôi nhìn Nghĩa. Nghĩa nhìn tôi. Hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau chằm chằm như vậy.
Thật ra...
Hình như quả thật là có một nhân vật tôi quên đưa vào câu chuyện thì phải. Cậu ta tên gì gì đó, là tên khùng lúc nào cũng lẽ đẽo đi theo sau lưng Khanh và Chương. Thật tình thì vì tính cách cậu ta quá mờ nhạt, nhan sắc cũng mờ nhạt nên tôi cảm thấy không cần thiết phải đưa vào cốt truyện làm gì, mất công tốn thêm giấy để nói chuyện lạc đề.
“Mờ nhạt vậy sao?” – Nghĩa nheo mắt nhìn tôi, nghiến răng ken két.
Tôi nhún vai. Vốn dĩ lúc ấy trong tâm trí tôi chỉ có Khanh, quan tâm đến nhân vật quần chúng khác làm gì cho mệt óc.
“Thôi được rồi, lâu lắm rồi mới được gặp lại nhau, cùng ôn lại chuyện xưa chút đi” – Khanh cười cười rồi kéo tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy, tên Nghĩa khẽ thở dài rồi ngồi xuống đối diện tôi. Suốt buổi nói chuyện hôm ấy, cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm, làm tôi cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Tôi với Khanh, tính ra đã ba năm rồi không gặp nhau. Cậu ấy là một trong số ít ỏi những người bạn của tôi vừa tốt nghiệp xong là quyết định đi du học. Chả hiểu du học kiểu gì mà mới có tới năm thứ ba đã về nước. Chắc là bị đuổi.
“Không hề nha Trang” – Khanh nói – “Chẳng qua là tớ đã tìm ra điều mình muốn làm nên quay về nước để bắt đầu lại cho đúng thôi“.
“Thế cậu tìm ra được gì?” – tôi hỏi lại.
“Bí mật” – cậu ấy nói rồi nháy mắt với tôi. Tôi thoáng đơ người. Cái động tác khỉ gió tởm lợm gì kia?
Bỗng nhiên, cả Khanh và Nghĩa đều đồng loại cầm tờ Menu lên đập yêu vào mặt Khanh. Tôi trợn mắt nhìn hai tên khùng ấy, đứa nào cũng mặt đen quá nửa. Thôi được rồi, cứ coi như tôi không hiểu gì đi. Mà có hiểu quái đâu mà bày đặt...
Chỉ là... suy đi tính lại, chút cảm xúc ngày xưa tôi dành cho Khanh, nay bỗng mất tăm mất hút lúc nào tôi chẳng hề hay biết. Chỉ biết rằng khi cậu ấy nhìn tôi cười, tôi đã không còn cảm thấy tâm trạng rạo rực, tâm can rối bời như hồi còn học cấp ba nữa. Tôi khẽ cười, có lẽ... tôi và cậu ấy đã chấm dứt thật rồi.
Cuộc nói chuyện diễn ra cũng vui. Suy đi tính lại, tôi cảm thấy cũng có chút có lỗi với Nghĩa. Rõ rang cậu ấy cũng có thể sắm một vai nào đó quan trọng trong câu chuyện của tôi, thế nhưng, tôi lại lờ hẳn cậu ấy đi. Tội lỗi quá...
Trên suốt đường về nhà, Nghĩa chẳng nói với tôi câu nào. Đến khi tôi xuống xe, chuẩn bị bước vào nhà, cậu ấy mới khẽ kéo áo tôi lại rồi nói “Cuộc đời này có nhiều thứ đẹp lắm Trang à, nếu cậu cứ nhìn mãi thứ mà mình thích, cậu sẽ không bao giờ thấy được những thứ xinh đẹp khác” – tôi đơ mặt ra nhìn cậu ta – “Mở mắt to ra mà nhìn đi... Tớ lúc nào cũng ở trước mặt cậu mà“.
Tôi “...”
...
...
Bối rối quá thể.
...
...
Không hiểu sức mạnh của lời nói là gì, nhưng tôi có thể khẳng định được một điều, lời nói lúc ấy của Nghĩa đã đánh thức con tim tôi. Lần đầu tiên sau cú sốc kinh hoàng của tình yêu đầu dở dang, tôi lại cảm thấy tim đập thình thịch vì một điều gì đó, chính xác là lời nói của một ai đó. Nghĩa về rồi, nhưng lời nói của cậu ấy vẫn còn vang ăng ẳng bên tai tôi.
“Tớ lúc nào cũng ở trước mặt cậu mà“.
*************************************************
Tp. HCM, ngày 08/6/2016