Hai buổi quay chiều nay xếp cạnh nhau, Lục Ngọc Tân không muốn trễ nải công việc, ngồi thêm một lúc thì bảo Bùi Kỳ đi.
Cố Tâm Viễn thấy hai người ra tới, nhanh chóng xuống xe mở cửa.
Hiện tại sắc mặt của Lục Ngọc Tân rất tệ, môi tái nhợt, Cố Tâm Viễn nhìn mà lo: “Anh Tân, anh ổn chứ? Chiều nay còn hai buổi quay nữa.”
Lục Ngọc Tân lên xe, Cố Tâm Viễn tiến lên đỡ nhưng cậu từ chối.
“Anh chỉ bị tiêu chảy thôi, đâu phải tàn phế, lo việc lái xe của cậu đi.”
Cố Tâm Viễn vẫn không yên lòng: “Nhưng em thấy sắc mặt anh kém lắm.”
Lục Ngọc Tân dựa vào lưng ghế, vốn đã rất mệt, nghe Cố Tâm Viễn lải nhải càng khó chịu hơn: “Anh đã nói không sao hết, anh uống thuốc rồi, đi toilet hai chuyến nữa là xong.”
“Ò, vậy được.” Cố Tâm Viễn nhìn Bùi Kỳ vẫn đứng bên cạnh, thấy anh cúi đầu chăm chú xem điện thoại, hoàn toàn không có ý lái xe nên cậu cũng không thể làm gì khác hơn, đành âm thầm quay trở lại ghế lái.
Lục Ngọc Tân nhắm mắt, đợi một buổi cũng không nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu mở mắt ra, phát hiện Bùi Kỳ còn đứng bên ngoài chưa chịu lên, hàng chân mày khẽ nhíu lại.
“Anh đứng đó làm gì, đợi tui mời anh lên mới được à?”
Bùi Kỳ nắm chặt điện thoại cất nó đi, ngước mắt nhìn về phía cậu, không nói gì, vẻ mặt có chút phức tạp.
Lục Ngọc Tân cảm thấy khó hiểu.
Bùi Kỳ dời tầm mắt, phiền não vuốt mặt, đặt thuốc lên ghế trống, cũng không lên xe.
Lục Ngọc Tân bực mình điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn thoáng qua bọc thuốc, không hiểu gì mà ngước mắt lên, vừa hay Bùi Kỳ hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt cậu, cùng cậu mắt đối mắt.
“Buổi quay chiều nay để Tiểu Viễn đi theo cậu, anh có việc gấp, xong việc sẽ tới chỗ hai người.” Kế đến, anh nhìn lên chỗ Cố Tâm Viễn, nghiêm túc căn dặn, “Tiểu Viễn, lát nữa chạy tới đường vòng phía Nam, cậu mua một chén canh suông cho Ngọc Tân, nhớ nhìn cậu ấy uống hết.
Hai giờ hai mươi phút nhắc cậu ấy uống thuốc lần nữa.
Đến địa điểm quay Yuejia Jewelry, vào bãi đậu xe số hai bên phải, chỗ đó có thể tránh được người hâm mộ.”
Cố Tâm Viễn hơi sửng sốt khi được hướng dẫn quá rõ ràng, đang định gật đầu trả lời thì nghe một tiếng mắng phát ra từ chỗ ngồi phía sau.
“Anh lại muốn đi đâu?!” Lục Ngọc Tân vừa nghe anh có việc phải đi là lập tức nhíu mày, lửa giận trong lòng cứ bốc lên nghi ngút, “Trợ lý mà còn bận rộn hơn tui là sao, anh đang nghĩ gì vậy?”
Hơn hai tháng qua, chuyện này không biết đã diễn ra bao nhiêu lần rồi, anh ta luôn có rất nhiều việc khác, sau đó căn dặn Cố Tâm Viễn đi cùng mình, cuối cùng là sủi mất.
Đây mà gọi là người đại diện kiêm trợ lý à!
“Anh chỉ đi giải quyết một số việc ở gần đây, không chạy đi đâu cả.” Bùi Kỳ kiên nhẫn giải thích.
Sắc mặt Lục Ngọc Tân trở nên u ám, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh băng: “Tui không tin! Có phải Văn Mộc Nam vừa gửi tin nhắn cho anh không, anh ta nói gì với anh? Anh đang gấp đi gặp anh ta à?!”
Cái tên thọc gậy bánh xe thối này, đã gần nửa năm rồi, còn chưa chịu hết hi vọng sao!
“Không phải, là Hương Đình…” Bùi Kỳ nhìn cậu, thành thật giải thích, sợ cậu không tin, anh còn mở danh sách WeChat lên cho cậu xem, “Không tin cậu…”
“Đủ rồi!” Lục Ngọc Tân lạnh lùng cắt ngang, đưa mắt sang chỗ khác, “Anh muốn gặp ai thì gặp, tui cũng không can thiệp được.”
Cậu đã từng lung lay, nếu cứ một mực trói buộc không cho anh đi, chặn đường tương lai và nhân duyên của anh thì thật vô đạo đức.
Bùi Kỳ cau mày, bất lực lên tiếng: “Ngọc Tân…”
“Bùi Kỳ!” Lục Ngọc Tân lại ngắt lời anh lần nữa, cậu cúi đầu, giọng nói có hơi không rõ ràng, “Nếu anh thật sự không muốn làm nữa, có thể đi ngay và luôn, không cần nghĩ đến ân tình giữa tui và anh mà không tiện mở miệng.”
Cậu nhắm mắt, không hiểu sao nơi ngực trái của mình lại đau âm ỉ, cộng thêm cảm giác chua xót khó chịu cùng với nỗi bất an mạnh mẽ mà trước đây chưa từng có.
Theo thời gian, nước chảy đá mòn, cái tên thọc gậy bánh xe không biết xấu hổ Văn Mộc Nam kia, nói không chừng đã đào được góc tường nhà cậu rồi.
“Con người đi đến chỗ cao, nước chảy về nơi thấp, đây là lẽ thường tình.
Tui không thích chơi trò bắt cóc đạo đức này, vì vậy anh không cần ngại xin từ chức đâu, thật đấy.”.
Truyện Đông Phương
“Ngọc Tân, anh đã nói rất nhiều lần rồi, dù là đi ăn máng khác hay ra mắt công chúng, tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng…”
“Rầm!” Cửa xe đóng sầm lại, một lần nữa cắt ngang những gì anh muốn nói.
Lục Ngọc Tân nghiêng người dựa vào lưng ghế, đưa lưng về phía anh, lạnh lùng mở miệng: “Anh đi đi.
Tiểu Viễn, lái xe.”
“… À à, vâng.”
Chiếc xe chầm chậm lướt qua anh rồi biến mất ở chỗ rẽ.
Bùi Kỳ giơ cánh tay lên, che mắt, hít một hơi thật sâu để xoa dịu cảm xúc trong lòng.
[Thẩm Hương Đình: Bùi Bùi à, cậu và bé Ngọc Tân đã tu thành chính quả, sao không nói với tôi một tiếng? Bắn pháo hoa.jpg]
[Bùi Kỳ: Không hiểu cậu nói gì hết.]
[Thẩm Hương Đình: Chậc chậc chậc, còn giả vờ.
Cơ mà sao hai đứa không tém lại một chút, sân thượng nhiều thứ nguy hiểm lắm.]
[Bùi Kỳ: Ý cậu là sao, trong tay cậu có gì rồi?]
[Thẩm Hương Đình: Quào, xem ra là thật nhỉ!]
Bùi Kỳ thở hắt ra, cúi đầu bấm số điện thoại gọi Thẩm Hương Đình.
“Cậu có ảnh à? Tôi tới tìm cậu”.