Thấy từ khi về đến nhà, cuộc sống của em trai không có mục tiêu, cả ngày chỉ nhìn ngoài cửa sổ không nói một lời, y làm sao có thể để Tàn Tâm chán nản như vậy.
Đi vào trong phòng, ngay cả khi y đứng ở sau Tàn Tâm, nhưng cậu cũng không hề phát giác, lẽ nào cũng vì cái thằng đàn ông cầm thú kia? Y làm sao có thể cho phép "Tâm Tâm, thân thể của em cũng gần như khỏe rồi, có nghĩ đến chuyện làm trợ lý không?"
Không quá bất ngờ, thấy Tàn Tâm lắc đầu một cái, hình như cái gì cũng không muốn quan tâm.
"Có thể đến công ty giúp anh không?"
Mặc dù là sử dụng câu hỏi, nhưng khẩu khí kia một điểm cũng không giống như là câu hỏi! Đây chính là câu khẳng định rất chắc chắn.
Tàn Tâm gật đầu, dù sao bây giờ cậu làm cái gì cũng không sao cả, chỉ cần anh trai vui vẻ là được rồi, có thể giúp anh trai làm chút chuyện cũng tốt mà. Thầm nghĩ để cho bản thân hiện tại bận rộn, dù sao vẫn còn tốt hơn ở nhà nghĩ đông nghĩ tây.
"Nhìn bộ dạng này của em, anh ngược lại lo lắng, nếu có chuyện gì, có thể nói cho anh nghe, mấy ngày nay anh không có thời gian ở nhà với em, mới để cho em một mình cô đơn. Sau này anh sẽ ở nhà nhiều với em, sẽ không để em buồn bã thế này nữa!"
"Anh cả, em như vậy cũng được rồi... Không có buồn phiền chuyện gì hết, anh cả ~ anh đối với em rất tốt, lại cưng chiều em như thế, cẩn thận em biến thành đứa trẻ hư hỏng đó!" Cố miễn cưỡng mỉm cười vui vẻ, ở trong mắt Phong Minh Nguyệt nhìn thấy lại càng đau lòng nhiều hơn nữa.
Phong Minh Nguyệt nhất thời cũng không nói gì thêm, y biết, Tàn Tâm lần này trở về bị tổn thương rất nặng. Nhưng y lại không thể để cho Tàn Tâm biết, mình đã biết chuyện của cậu!
Cho nên chỉ có thể nói sang chuyện khác, không cho Tàn Tâm thêm khổ sở, thêm đau lòng.
"Nếu đến công ty làm, chờ anh lấy tư liệu sang đây, em hãy xem qua trước!" Phong Minh Nguyệt duy trì giọng điệu trước sau như một, không mặn không nhạt nói.
"Được, em biết, em sẽ không để cho anh lo lắng nữa!" Thoáng nghe giống như lời tuyên thệ.
Nở một nụ cười nhàn nhạt, cậu hẳn là phải chấn tỉnh lại, không thể để cho người nhà lo lắng cho cậu. Đã kéo anh ba lội xuống nước (ví với làm việc xấu), để cho y thấy bộ mặt thảm hại của mình, làm sao cũng không thể để cho anh cả và anh hai biết được! Đúng rồi, đã lâu không có gặp mặt anh hai, anh hai rốt cuộc chạy đến nơi nào rồi? Trong lòng cậu đột nhiên xuất hiện câu hỏi này.
"Anh cả, sao mấy ngày nay em trở về, không nhìn thấy anh Hạo Tinh? Ảnh không ở nhà sao?"
Phong Minh Nguyệt nghe vậy, không khỏi bất lực thở dài. Thật là, đã trở về mấy ngày rồi, bây giờ mới phát hiện Hạo Tinh vắng mặt, có thể thấy được cậu mấy ngày nay rốt cuộc thẩn thờ biết bao nhiêu.
"Anh hai của em sang Mỹ công tác, anh báo tin với nó em đã về nhà. Mấy ngày nữa nó sẽ trở về đây, sau khi giải quyết xong công việc!"
◇◆◇
Tuy rằng người kia hay bắt nạt Tàn Tâm, kỳ thật cũng rất yêu thương cậu, hóa ra Hạo Tinh đang ở nước Mỹ, không thì sẽ không chỉ thấy mỗi một mình anh cả! Ánh Ảnh không biết tại sao lại cảm thấy may mắn!
Nếu như Hạo Tinh thấy bộ dạng của Tàn Tâm bây giờ, nói không chừng sẽ rất tức giận, y mà kích động sẽ giống như đầu xe lửa (ví với người có vai trò lãnh đạo, dẫn đầu), đấm đá lung tung, không, phải gọi là tàu điện ngầm. Ôi... thật ra thì Ánh Ảnh rất xấu xa, trong lòng nghĩ muốn xem kịch vui đấy!
Phong Minh Nguyệt hung hăng đi đến liếc nhìn người nào đó, sống chung với Ánh Ảnh nhiều năm như vậy, làm sao mình không biết cái thằng em này đang toan tính chuyện gì ở trong lòng.
"Đừng nhìn em như thế... Anh cả, em cũng không có tính toán chuyện gì, không biết anh Hạo Tinh khi nào mới trở về, không thì để em đi gọi điện thoại cũng được! Mà anh Hạo Tinh hay bắt nạt Tâm Tâm, Tâm Tâm có thể không muốn thấy anh hai đâu!"
"Bây giờ mấy đứa cứ mặc kệ mọi thứ, nhất định phải dời đi sự chú ý của Tâm Tâm. Anh đã kêu Tâm Tâm đến công ty giúp anh, nhưng nhìn bộ dạng buồn bã của nó, thật sự rất muốn xé xác cái tên hỗn trướng thành từng mảnh nhỏ!"
Ách... Anh cả đã biến hóa thành Hạo Tinh! Cảm thấy mấy anh lớn thật không có lý trí nha, nhưng anh cả như vậy mới có khí thế hơn người...
Suy nghĩ lại, mình mà chạm mặt cái tên bắt nạt Tâm Tâm, cũng rất tức giận. Tuy rằng lần này có thể nhịn xuống, nhưng không có cách nào tha thứ cho tên kia... Sai, hẳn là không muốn tha thứ! Lợn Sô Vanh(1) ngạo mạng!
Chỉ cần đụng đến chuyện em trai nhà mình, bọn họ đều như nhau, hoàn toàn không có lý trí!
Nhưng chuyện này cũng không có gì là không đúng, bởi vì trong lòng bọn họ thương yêu em trai đều giống như nhau, thấy đứa em út khốn khổ như thế, bọn họ sao có thể không đau lòng? Sao có thể không tức giận chứ!
Nhớ tới cái bản mặt khó ưa kia, không khỏi muốn hung hăng đánh hắn một trận, sớm biết vậy không cần nghe lời Tâm Tâm nói.
Ánh Ảnh bây giờ rất hối hận! Nếu như lúc này thấy được tên Vương bát đản khốn kiếp nào đó, nhất định sẽ mần thịt hắn thật tốt.
Đáng tiếc hiện tại đã không còn kịp rồi!
Hết chương 11
_____________________
[1] Lợn Sô Vanh: là chỉ những người có tư tưởng hay tín ngưỡng chủ nghĩa Sô Vanh, người ta thường có ý rằng người theo chủ nghĩa Sô vanh vừa mù quáng vừa sai lầm. (đọc thêm phần chú thích về chủ nghĩa Sô Vanh ở dưới để hiểu thêm, chỗ này mình chỉ có thể giải thích được bấy nhiêu mà thôi)
– Chủ nghĩa Sô Vanh: là một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc), nhất là khi tinh thần bè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ tên của Nicolas Chauvin, một người lính cuồng tín của Napoléon Bonaparte mà sự tôn thờ cuồng loạn của anh ta đối với Hoàng đế đã khiến anh ta liên tục chiến đấu cho nước Pháp ngay cả khi đã bị thương 17 lần trong các cuộc chiến tranh xâm lược của Napoléon. Tương truyền, trong trận đánh quyết định tại Waterloo khi quân Pháp đã bị đập tan tác, anh ta đã thét lên rằng "Đội Cựu Cận vệ có chết nhưng không đầu hàng!", hàm ý một nhiệt huyết mù quáng đối với Tổ quốc hay một hội nhóm của mình.
Chủ nghĩa Sô vanh là một hình thức cực đoan của chủ nghĩa dân tộc, dẫn đến chủ nghĩa dân tộc lệch lạc, dân tộc nước lớn, dân tộc hẹp hòi, bài ngoại, tự cho dân tộc mình là dân tộc siêu đẳng có sứ mệnh lãnh đạo các dân tộc khác. Miêu tả trên không đánh giá một người theo chủ nghĩa Sô vanh là đúng hay sai, chỉ là người đó đã mù quáng khi đến với chủ nghĩa đó và lờ đi các thực tế có thể làm thay cả quyết định của mình. Về sau, chủ nghĩa Sô vanh ý chỉ tất cả chủ nghĩa dân tộc cực đoan, và trong cách dùng hiện đại, người ta thường có ý rằng người theo chủ nghĩa Sô vanh vừa mù quáng vừa sai lầm.