Buổi trưa ngay hôm Lâm Hồi từ chức, Hạ Kiến Sơn đã gọi trưởng phòng tài vụ – Vương Khải Xuân và Annie vào văn phòng.
“Tất cả cổ đông cùng các công ty cổ phần và các công ty có liên quan, nếu có giao dịch kinh doanh cần thanh toán và kí kết hợp đồng đều hoãn lại, đối phương có hỏi thì trả lời là quyết định của ban quản lý cấp cao của tập đoàn.”
Vương Khải Xuân và Annie liếc nhau: “Sếp Hạ, còn không đến một tháng là đến tết…”
Hạ Kiến Sơn đang ký hợp đồng, không ngẩng đầu lên mà nói luôn: “Cậu nói đúng, vì vậy nhắc nhở bọn họ nếu muốn thanh toán hoặc ký kết trước tết thì nhớ chú lãnh đạo trực thuộc của bọn họ.”
“Với các cổ đông và công ty cổ phần, liên lạc với bộ phận có liên quan để tiến hành kiểm tra thiếu sót và lấp đầy chỗ trống.”
“Kiểm tra thiếu sót và lấp đầy chỗ trống… là sao ạ?” Vương Khải Xuân nghi ngờ mình nghe nhầm.
Hạ Kiến Sơn ngẩng đầu: “Tìm ra lỗi sai được không?”
Vương Khải Xuân giận mà không dám thể hiện, cuối cùng cố nặn ra một câu: “Như thế sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tập đoàn…”
“Cậu nói đúng, vì vậy cậu làm một bản thảo báo cáo lại toàn bộ thu chi và dự toán kế tiếp của tập đoàn. Mọi khoản lợi nhuận và chi ngân sách sẽ bị cắt giảm, đặc biệt là đối với các bộ phận có quan hệ mật thiết với cổ đông, đưa cho tôi ký rồi gửi bản sao cho bọn họ. Cứ thế trước đã.”
“… Vâng thưa sếp, tôi ra ngoài trước.” Vương Khải Xuân đau đầu liếc Annie rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
“Annie, những việc cần Lâm Hồi xử lý chuyển hết sang chỗ tôi.”
“Vâng thưa sếp, còn có việc này.” Annie nhớ lại điều phòng hành chính nhắc nhở, “Thông tin nhân sự của trợ lý Lâm có cần điều chỉnh ngay không ạ? Phòng nhân sự chỉ báo phó giám đốc Lâm Hồi từ chức, trên thực tế trợ lý Lâm còn một chức vị khác… là trợ lý tổng giám đốc.”
Hạ Kiến Sơn dừng tay.
Hắn im lặng một lúc lâu, cuối cùng mở miệng: “Cứ bỏ đi trước đã.”
Annie do dự rồi hỏi: “Sếp Hạ, trợ lý Lâm… thật sự từ chức rồi sao?”
Hạ Kiến Sơn ngẩng đầu nhìn Annie: “Tôi nhớ cô và Lâm Hồi cùng tới tập đoàn.”
Annie không hiểu vì sao hắn đột nhiên hỏi vấn đề này: “Đúng vậy, sếp Hạ, tôi và Lâm Hồi nhậm chức cùng ngày.”
Hạ Kiến Sơn như nhớ ra gì đó, nở nụ cười: “Vậy cô đừng rời khỏi Vạn Trúc.”
“Dạ?”
“Nếu không cô sẽ không thấy Lâm Hồi trở thành tổng giám đốc.”
Sau khi Annie rời khỏi, Hạ Kiến Sơn gọi Phạm Vũ vào phòng.
Phạm Vũ căng thẳng, nói thầm trong lòng “Chuyện gì đây”, vừa bước qua cửa đã nhận sai: “Tôi sai rồi, sếp Hạ.”
Biểu cảm của Hạ Kiến Sơn hơi khó coi, nhưng vẫn xem như bình tĩnh: “Hẹn một cơ quan truyền thông có uy tín, tôi muốn một buổi phỏng vấn độc quyền, sẽ là tiêu đề trên trang nhất và được đăng trên toàn mạng, nhưng nội dung do tôi quyết định.”
Phạm Vũ lập tức đổi sắc mặt, nói nhỏ: “Sếp Lâm đã cắt đứt hoàn toàn với Vạn Trúc, trong thời điểm mấu chốt này, ngài không thể…”
“Em ấy cắt đứt với Vạn Trúc chứ không phải cắt đứt với tôi, lòng tôi hiểu rõ.”
Hạ Kiến Sơn đã quyết định thì rất khó thay đổi, Phạm Vũ đành hỏi: “Vậy bao giờ ngài rảnh ạ?”
“Ba ngày nữa.” Hạ Kiến Sơn suy nghĩ một lát, “Trong ba ngày này, hẳn là phải có một cuộc họp cổ đông.”
“À cậu chuẩn bị thêm một bài PR, đăng sau buổi phỏng vấn kia, nội dung cụ thể tôi gửi sau.”
“Vâng thưa sếp.”
Sắp đến tết, đường phố bắt đầu có không khí hân hoan vui tươi, chỉ riêng Vạn Trúc, hai hôm nay an tĩnh đến kì lạ: Tâm trạng Hạ Kiến Sơn không tốt, hơn nữa không có Lâm Hồi phối hợp – à, suýt nữa thì quên, Lâm Hồi chính là nguyên nhân khiến tâm trạng Hạ Kiến Sơn không tốt. Lãnh đạo các cấp như đi trên băng mỏng, người biết chuyện thì cho là sắp nghỉ lễ, người không biết còn tưởng sắp phải cuốn gói khỏi công ty. Bình thường nhân viên hăng hái, làm việc với hiệu suất cao chợt như ngã ngựa, đổ hết lên nhau, tập trung ở đó không thúc đẩy được. Phòng ban nào cũng trong tình trạng thúc giục hoặc bị thúc giục, nhưng không ai đạt được kết quả. Chỉ có Hạ Kiến Sơn bình tĩnh, xử lý từng việc một, của bản thân và của Lâm Hồi. Đúng như hắn dự đoán, ngay buổi chiều ngày hôm sau hắn bàn giao công việc, cổ đông đã liên kết yêu cầu mở họp.
Lúc Annie báo với Hạ Kiến Sơn chuyện này, hắn đang xem điện thoại.
Lâm Hồi gửi tin nhắn bảo sắp đến tết nên đi dạo chợ hoa chọn hoa trước. Anh vừa đi dạo vừa chụp đủ loại hoa với màu sắc sặc sỡ gửi cho Hạ Kiến Sơn, mới một lúc đã đầy màn hình, Hạ Kiến Sơn ấn vào từng bức thưởng thức một chút.
Lâm Hồi: Chậu này đẹp không? [Đính kèm ảnh chụp]
Hạ Kiến Sơn: 1
Hai hôm nay Lâm Hồi về nhà ở. Hàng xóm tầng trên đi công tác một thời gian dài không về lại quên đóng cửa phòng bếp, kết quả thời tiết quá lạnh dẫn đến ống nước bị nứt, nước chảy cả vào nhà Lâm Hồi, vì vậy anh phải gấp rút về nhà xử lý. Về nhà lại lười quay lại Phỉ Thúy Vân Sơn – đúng lúc tránh nơi đầu sóng ngọn gió, Hạ Kiến Sơn còn chưa hết giận, Lâm Hồi sợ bị hành hạ nên báo với hắn một tiếng rồi về nhà ở.
Hai hôm nay Hạ Kiến Sơn cũng bận nên kệ anh, nhưng đúng là vẫn hơi giận nên không đi gặp, tuy nhiên lại không nỡ không để ý đến người yêu, vì vậy mỗi lần Lâm Hồi gửi tin nhắn, Hạ Kiến Sơn đều trả lời “1” xem như mình có đọc được. Lâm Hồi hiểu ý hắn, cười thầm trong lòng, nhưng bản thân đuối lý trước nên giả vờ không biết, nhiệt tình như ngọn lửa giữa mùa đông.
Hạ Kiến Sơn vừa xem điện thoại vừa trả lời: “Hoãn lại, bảo bây giờ tôi không rảnh.”
Trước khi liên hệ với văn phòng Tổng giám đốc đã có rất nhiều người gửi tin nhắn cho Hạ Kiến Sơn, nhưng hắn không trả lời một câu nào, cũng không nhận điện thoại.
“Vậy anh định hoãn đến bao giờ ạ?”
“Đến khi bọn họ tìm cô lần thứ ba thì cô báo tôi.”
“Vâng ạ.”
Buổi chiều ngày thứ ba, Hạ Kiến Sơn với các cổ đông và đại diện công ty cổ phần mở cuộc họp qua video.
Nói thật, ở đây đều là người có địa vị, không ai ngốc cả. Hạ Kiến Sơn bỗng nhiên bổ đao về phía người nhà, lý do vì sao thì ai cũng biết, nhưng trên mặt vẫn là việc công xử theo phép công.
Hạ Kiến Sơn nghe hết các ý kiến rồi mới phát biểu: “Tôi hiểu được khó khăn của mọi người, nhưng Lâm Hồi từ chức khiến tất cả công việc bị ngắt kết nối, vì vậy trong thời gian tới, hoạt động của Vạn Trúc sẽ có sự biến động, đây là vấn đề chúng ta phải cùng đối mặt.”
Một cổ đông nghe vậy thì bật cười: “Sếp Hạ, không đến mức đấy chứ, một Vạn Trúc to như vậy mà không có Lâm Hồi là không được?”
“Nếu tôi nói đúng như vậy thì có lẽ mọi người thấy hơi quá. Nhưng toàn bộ Vạn Trúc chỉ có một Lâm Hồi hiểu toàn bộ tình trạng của các phòng ban rõ như lòng bàn tay – bao gồm các công việc và dự án đều tập trung chỗ cậu ấy rồi sẽ được xử lý từng bước một. Đúng là Lâm Hồi giúp tôi hoàn thành phần lớn công việc nên mấy năm nay tôi mới có thời gian tính toán, Vạn Trúc mới phát triển nhanh chóng như thế. Mọi người cho rằng vì sao mấy năm trước Lâm Hồi đã nhận được đãi ngộ tiền lương tương đương phó giám đốc?”
“Bởi vì cậu ấy gánh vác lượng công việc vượt qua chức vị của mình…”
“Cậu ấy không phải trợ lý, trên thực tế, cậu ấy là một nửa tổng giám đốc của Vạn Trúc.”
Giống như Internet ngắt kết nối, khuôn mặt từng vị cổ đông đóng băng trên màn hình.
“Trước kia tôi đã nhấn mạnh tầm quan trọng của Lâm Hồi với mọi người rất nhiều lần, nhưng mọi người vẫn cho rằng bởi vì tình cảm cá nhân, tôi để Vạn Trúc gánh vác gây tổn hại lợi ích của tập đoàn. Mọi người có biết sau khi đơn từ chức của Lâm Hồi được công khai, có biết bao lãnh đạo bên phía chính phủ gọi cho tôi hỏi chuyện thế nào không? Mọi người có biết trên tay cậu ấy đang nắm giữ bao nhiêu dự án của Vạn Trúc không? Cậu ấy do một tay tôi đào tạo, mọi người có biết có bao nhiêu công ty muốn cướp cậu ấy về không?”
“Nhưng thôi, dù sao Lâm Hồi đi rồi, hy vọng mọi người tích cực tiến cử nhân tài, mau chóng chọn ra người có thể lấp đầy chỗ trống này, đảm bảo kinh nghiệm phong phú, có thể chịu áp lực khi làm cấp dưới của tôi. Tôi không phải vạn năng, không phải không ai giúp vẫn có thể làm được hết.”
Nói xong, Hạ Kiến Sơn như nhớ ra gì đó, bổ sung thêm một câu: “Thật ra bây giờ là cuối năm rồi, ảnh hưởng không phải quá lớn, chờ sang năm mới, rất nhiều dự án cần tiếp nối, lúc đó mới bước vào thời kỳ khảo nghiệm thật sự.”
Cuộc họp lâm vào bầu không khí bế tắc.
Không phải cổ đông không muốn tiến cử mà là ai cũng không tìm được người như vậy, phù hợp với yêu cầu của Hạ Kiến Sơn khó lắm. Một lát sau, một người đại diện công ty mở miệng: “Sếp Hạ, quan hệ giữa chúng tôi và sếp Lâm cũng chỉ đến thế, nhưng không phải còn có anh sao, nếu không thì…”
Lời này gần như vô sỉ, ý bảo dù sao hai người là một đôi, người một nhà, gọi Lâm Hồi về không phải là xong rồi hay sao.
Hạ Kiến Sơn quay bút, nhìn gương mặt trên màn hình, hạ giọng: “Sếp Phí, bàn ích lợi thì không thể nói đến tình cảm; có tình cảm thì không để ý ích lợi trước mắt – anh em ruột còn tính toán cặn kẽ, dù quan hệ của tôi và Lâm Hồi thế nào thì cũng không thể giành phần lý hết được.”
Lời này cơ bản là mắng: Lúc trước hắn muốn công khai quan hệ với Lâm Hồi thì cả đám ngăn cản, cho rằng hắn lấy việc tư ảnh hưởng ích lợi của tập đoàn, hiện tại chính bọn họ là người đề cập đến tình cảm.
Nhất thời sắc mặt ai cũng khó coi.
Hạ Kiến Sơn uống một ngụm nước, thong thả nhả chữ: “Theo tôi được biết, sau khi Lâm Hồi từ chức, đã có bảy công ty gửi lời mời, tiền lương và đãi ngộ còn cao hơn Vạn Trúc, trong đó không thiếu những đối thủ cạnh tranh của chúng ta, đương nhiên rồi, vì còn thỏa thuận không cạnh tranh nên không thể nhanh như vậy.”
Có người bắt đầu hòa giải: “Chủ yếu là bởi Vạn Trúc có sếp Hạ mà… Thật ra mấy năm trước đã có người muốn mời. Nói thật Lâm Hồi có thể ở Vạn Trúc ngần ấy năm chứng tỏ có tình cảm với tập đoàn…”
“Đúng, đúng, đúng…”
“Tôi nhớ sau khi tốt nghiệp Lâm Hồi đã vào Vạn Trúc thì phải…”
Hạ Kiến Sơn nghĩ thầm: Đó là bởi em ấy yêu tôi. Vì thứ tình cảm này mà em ấy đã từ bỏ rất nhiều thứ có thể đạt được dễ như trở bàn tay. Vì vậy hiện tại, hắn muốn giúp Lâm Hồi lấy lại hết những thứ đó.
Hạ Kiến Sơn: “Thật ra nhiều năm qua, tôi vẫn luôn cảm kích những cống hiến của mọi người với Vạn Trúc, Vạn Trúc có thể đi đến ngày hôm nay, những đầu tư và trợ giúp của từng cổ đông khó mà vạch rõ, mọi người hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên là có ăn ý, nói thật, thiếu ai tôi cũng thấy không quen.”
Tất cả im lặng.
“Vạn Trúc là một tổng thể lợi ích khổng lồ, dù là hoạt động quản lý, mở rộng dự án hay đào tạo nhân tài, tôi đều tốn rất nhiều công sức. Vậy nên hy vọng mọi người không cần quá mệt mỏi, thả lỏng một chút, tôi tin rằng số liệu báo cáo cuối năm sẽ khiến mọi người hài lòng.”
Hạ Kiến Sơn vừa đấm vừa xoa, mọi người đều nghe hiểu: Đừng khoa tay múa chân, chờ cuối năm chia hoa hồng là được, nếu không được thì rút thôi. Trên thực tế, ai cũng không nỡ “rút”, dù Vạn Trúc đã thành công như thế nhưng vẫn đang trong giai đoạn phát triển, không ai có thể từ bỏ cây rụng tiền này.
“Nếu hiện tại đã như vậy, sếp Hạ nói xem nên làm sao bây giờ?”
Hạ Kiến Sơn có vẻ bất đắc dĩ: “Hiện tại mọi người đều biết Lâm Hồi đã từ chức, chắc chắn không thể gọi cậu ấy về, làm thế thì Vạn Trúc chẳng khác nào gánh hát rong.”
“Thế này không phải trở về điểm xuất phát sao? Thật ra công việc tiến lùi là bình thường, không cần cứng nhắc như thế. Chúng ta đều biết sếp Lâm vì sự nghiệp của sếp Hạ nên mới rời đi, vấn đề này không phải không thể giải quyết.”
Hạ Kiến Sơn bình tĩnh hỏi: “Cũng đâu phải cậu ấy cứ trở về là được?”
Có cổ đông nóng nảy: “Không phải cậu nói rồi à, nhiều năm qua chỉ có Lâm Hồi làm đến trình độ này, hiển nhiên Vạn Trúc cần cậu ta!”
“Hơn nữa cậu ta nắm giữ bao nhiêu cơ mật của Vạn Trúc, đi nơi khác có vẻ không ổn lắm…”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Hạ Kiến Sơn nở nụ cười.
“Nếu mọi người đã thống nhất như vậy thì tôi cảm thấy Vạn Trúc, hoặc là chính bản thân tôi – chủ tịch kiêm tổng giám đốc của Vạn Trúc nên làm việc có thể diện một chút.” Hạ Kiến Sơn nhìn một lượt từng người, “Tiền lương phó giám đốc không thể hiện được giá trị, tôi cảm thấy thứ duy nhất có thể thể hiện được thành ý của Vạn Trúc chúng ta là…”
“Chia cổ tức.”
…
Trong lúc Hạ Kiến Sơn và các cổ đông mở họp. Lý Phong Hải về tập đoàn báo cáo công việc đang ngồi cắt móng tay trong phòng Annie.
Annie ghét bỏ: “Đừng làm rơi lên thảm của tôi, nhặt lên bỏ vào thùng rác.”
“Biết rồi, biết rồi, ông chủ còn chưa kết thúc nhỉ?”
“Chưa, không biết đến bao giờ.”
Lý Phong Hải cười nhạo: “Một đám ngốc, bình thường không tham gia hoạt động quản lý, chỉ biết thu tiền nên không hiểu tầm quan trọng của Lâm Hồi. Nếu tôi là bọn họ, biết Lâm Hồi và ông chủ là một đôi thì mỗi ngày tôi sẽ cầu nguyện bọn họ đừng chia tay, thế mà mấy người kia lại đi ngược, khiến người ta tức giận bỏ đi. Hiện tại mở to mắt mà xem, cô chờ xem, chắc chắn sếp Hạ muốn ra trận.”
“Tôi vẫn không hiểu, nếu đúng như lời anh nói thì tại sao trợ lý Lâm lại không thương lượng với sếp Hạ, giả vờ từ chức là được, cần gì đi một vòng lớn như thế?”
Lý Phong Hải ngẩng đầu: “Cô phải nhớ, cái gì giả thì không thể là thật, cái gì thật thì không thể là giả. Tuy công khai từ chức là bất ngờ, nhưng tại sao cô biết bọn họ không thương lượng với nhau?”
“Phần lớn cổ đông đều có quan hệ với ông Hạ, mua bán không thành nhưng tình cảm vẫn còn đó, quan hệ rắc rối khó gỡ, dù sếp Hạ muốn động tay nhưng không phải ngày một ngày hai.”
Lâm Hồi nhìn ra Hạ Kiến Sơn luôn rơi vào thế bị động nên mới hạ quyết tâm, kể cả Hạ Kiến Sơn cũng không được thông báo một tiếng đã công khai từ chức. Lâm Hồi vừa hành động thì Hạ Kiến Sơn đã hiểu anh có ý gì. Lý Phong Hải không thể không cảm thán hai người này quá ăn ý.
Lý Phong Hải cất bấm móng tay: “Đương nhiên rồi, cổ đông có ngốc đâu, chưa chắc đã không biết đây là một vở kịch, hai bên đều cho nhau bậc thang, đều lùi lại một bước, công việc mới xem như suôn sẻ.”
Annie tròn mắt: “Nhưng trên mạng lại nói linh tinh rồi, bảo trợ lý Lâm chột dạ nên mới từ chức, tôi nhìn là thấy tức.”
“Cô đừng để tâm quá nhiều, Phạm Vũ bảo ngày mai sếp Hạ có buổi phỏng vấn, cô đã thấy sếp Hạ nhận phỏng vấn bao giờ chưa?”
“Hy vọng trợ lý Lâm về sớm một chút, tôi sắp phiền đến chết rồi, nghe thấy tiếng chuông điện thoại là căng thẳng, sắp đến tết, tôi còn tưởng được thả lỏng một phen chứ.”
“Cậu ấy quay lại thì chưa chắc sẽ ở tập đoàn.”
Lý Phong Hải vốn không định về tập đoàn, báo cáo dự án qua điện thoại hay video call đều được, nhưng Hạ Kiến Sơn yêu cầu y về một chuyến, Lý Phong Hải đoán là có việc cần bàn.
Hai người đang trò chuyện thì có người đến gọi Lý Phong Hải, bảo là sếp Hạ đã về văn phòng, Lý Phong Hải mau sang.
Lý Phong Hải vừa vào văn phòng thì Hạ Kiến Sơn đã cất tiếng: “Năm sau Lâm Hồi phụ trách dự án Ninh Hải.”
Thì ra là thế. Lý Phong Hải hiểu ra: “Trợ lý Lâm đúng là người thích hợp nhất.”
“Anh giúp em ấy nhiều chút.”
Lý Phong Hải được cưng mà sợ: “Lời của ngài có nói hơi quá không, sau lưng cậu ấy là ngài, còn cần tôi nữa à?”
“Khác nhau. Có những phương diện, kinh nghiệm của tôi không bằng anh.” Hạ Kiến Sơn nhớ đến gì đó, cười nói, “Phòng ở anh chọn giúp em ấy không tệ.”
Lý Phong Hải hắng giọng: “Mua nhà là chuyện lớn, trợ lý Lâm cũng giúp tôi nhiều mà, nhưng điều tôi quan tâm là khi nào cậu ấy về?”
Hạ Kiến Sơn nhớ đến những bức ảnh hoa cỏ trong máy, ánh mắt dịu dàng: “Để em ấy nghỉ ngơi một thời gian.”
…
Sáng thứ năm, Phạm Vũ sắp xếp buổi phỏng vấn với tạp chí “Chiều sâu”. “Chiều sâu” là nền tảng truyền thông toàn diện hàng đầu trong nước, đúng như tên gọi, các bài phỏng vấn của “Chiều sâu” rất có chiều sâu, tính logic và giá trị đều cao. Bọn họ vừa nghe thấy Hạ Kiến Sơn chủ động yêu cầu phỏng vấn thì kích động vô cùng: Ai cũng biết Hạ Kiến Sơn vô cùng khiêm tốn, gần như không đồng ý phỏng vấn bao giờ, huống chi đây không phải phỏng vấn viết bài thông thường mà còn quay video!
Nhưng khi MC kinh nghiệm đầy mình nhìn thấy vấn đề cuối cùng trong bản thảo thì không khỏi ngơ ngác, xác nhận lại với Phạm Vũ hai lần: “Chắc chắn không? Thật sự muốn hỏi cái này? Sếp Hạ sẽ trả lời thật sao?”
Phạm Vũ tươi cười: “Đương nhiên. Về buổi phỏng vấn này, yêu cầu duy nhất của chúng tôi là quy mô tuyên truyền phải đạt mức “che trời lấp đất”.”
Buổi sáng mới nhận phỏng vấn, đến buổi chiều “Chiều sâu” đã biên tập xong. Có lẽ “Chiều sâu” với nhiều năm kinh nghiệm hiểu được bài phỏng vấn bày sẽ bùng nổ nên vội vã đăng tải. Sau khi xác nhận với Vạn Trúc, buổi phỏng vấn độc quyền của Hạ Kiến Sơn bắt đầu được chia sẻ rộng rãi. Vì thế, năm ngày sau khi tài khoản chính thức của Vạn Trúc đăng bài thanh minh, tất cả mọi người thấy được Hạ Kiến Sơn – nhân vật chính trong đợt sóng gió này ra mặt: Hắn đối diện với ống kính thể hiện sức hút độc đáo của mình với tư cách một lãnh đạo doanh nghiệp. Nhưng trong năm phút cuối cùng, MV với tính chuyên nghiệp cao lại hỏi một vấn đề được xem như “lỗi thời”:
“Dạo này trên mạng hơi hỗn loạn, chủ yếu là về ngài và phó giám đốc vừa từ chức Lâm Hồi, không biết đến đây ngài có tiện trả lời một vài câu hỏi không? Ví như mọi người đều quan tâm về phương diện tình cảm? Và nguyên nhân Lâm Hồi bỗng nhiên từ chức?”
“Đây là hai vấn đề. Về tình cảm, khụ, đúng là tôi không tiện trả lời…” Hạ Kiến Sơn mỉm cười, sau đó tay phải sờ lên ngón áp út tay trái như thói quen, “Còn nguyên nhân Lâm Hồi từ chức…”
“Vấn đề này đề cập đến điều chỉnh kết cấu bên trong Vạn Trúc. Theo sự phát triển của Vạn Trúc, Lâm Hồi đúng là không thích hợp đảm nhiệm chức phó giám đốc, vậy nên mới từ chức. Vạn Trúc cảm nhận sâu sắc sự đánh đổi mấy năm nay của Lâm Hồi, vì vậy dưới sự tán thành của toàn thể cổ đông, chúng tôi mời cậu ấy tham gia vào bộ máy xây dựng Vạn Trúc trong tương lai. Dựa vào tài năng và kinh nghiệm chuyên môn của Lâm Hồi, tôi tin tưởng với sự góp mặt của cậu ấy, Vạn Trúc nhất định có thể vươn lên tầm cao mới.”
Buổi phỏng vấn của Hạ Kiến Sơn vừa được tung ra, internet lại dậy sóng. Xét thấy đa phần cư dân mạng không có hiểu biết toàn diện về phương diện này, một số người vẫn bày tỏ nghi vấn về bài phỏng vấn này:
[Tám chuyện tầm phào] “Chúng tôi mời cậu ấy tham gia vào bộ máy xây dựng Vạn Trúc trong tương lai. Dựa vào tài năng và kinh nghiệm chuyên môn của Lâm Hồi, tôi tin tưởng với sự góp mặt của cậu ấy, Vạn Trúc nhất định có thể vươn lên tầm cao mới.” – Lời này của HKS có ý gì vậy?
L0: Rốt cuộc hoàng hậu đi hay không đi, sao tôi vẫn không hiểu?
L1: Ý là LH với năng lực bình thường dựa vào bao nuôi leo lên chức cao sau đó chột dạ từ chức trong miệng mấy người trâu bò đến nỗi đầu tư cổ phần và trở thành cổ đông của Vạn Trúc rồi đấy, hahahahahaha!
~Hết chương 47~
Tác giả:
Tôi cảm thấy năng lực của Lâm Hồi là một thứ rất khó chứng minh, đặc biệt phần lớn những thứ anh ấy cống hiến cho Vạn Trúc đều là giá trị ngầm. Chỉ Hạ Kiến Sơn nói thôi không đủ, nhân viên Vạn Trúc nói cũng vô dụng, chỉ có Vạn Trúc, hoặc nói đúng hơn là bản thân tư bản mới có thể chứng minh, mà toàn thể cổ đông của Vạn Trúc đại diện cho tư bản. Ngoài nhà họ Hạ thì cổ đông đều không trực tiếp tham gia hoạt động quản lý, vậy nên họ không ý thức được giá trị của Lâm Hồi, cho rằng Lâm Hồi ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ. Lâm Hồi không từ chức, cổ đông sẽ không nhận ra được tầm quan trọng, Hạ Kiến Sơn sẽ luôn ở thế bị động, đến khi Lâm Hồi rời khỏi, cổ đông phát hiện lợi ích bị hao tổn thì sẽ tình nguyện rút lui. Đương nhiên tình hình thực tế sẽ phức tạp hơn nhiều, đề cập đến quá trình và phân chia lợi ích sẽ không nhẹ nhàng như tôi viết, nhưng tôi cảm thấy không cần quá sát thực tế, mọi người xem hiểu ý chính là được. Tóm lại, tôi tin rằng không có gì có thể chứng minh năng lực của Lâm Hồi hơn sự tán thành của toàn thể cổ đông. Vì vậy hiện tại dù Lâm Hồi ở nhà nhàn rỗi vẫn có thể kiếm ra tiền. Làm công việc chính đáng, vất vả nhiều năm như vậy, bây giờ đã đến lúc được bù đắp.