“Không ai nghe.”
Triệu Kiến Hoa nhìn điện thoại nhíu mày: “Sếp Hạ, làm sao bây giờ?”
Năm phút trước, Triệu Kiến Hoa đang lái xe đưa Hạ Kiến Sơn về nhà thì nhận được cuộc gọi từ Lâm Hồi, nhưng vừa kết nối và gọi một tiếng “trợ lý Lâm” thì đầu dây bên kia cúp máy. Hạ Kiến Sơn ngồi hàng ghế sau ra lệnh: “Gọi lại.”
Triệu Kiến Hoa gọi lại, nhưng Lâm Hồi không nhấc máy.
“Chẳng lẽ uống say?” Triệu Kiến Hoa nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng khả năng cao là Lâm Hồi uống quá nhiều nên muốn nhờ người đến đón.
Hạ Kiến Sơn nhìn khung thoại của Lâm Hồi, mười lăm phút trước hắn vừa nhắn một câu “Cậu ăn tối chưa”, tới bây giờ còn chưa thấy Lâm Hồi nhắn lại.
“Đi đón cậu ấy trước.”
Triệu Kiến Hoa: “Sếp Hạ, tôi không biết trợ lý Lâm dùng bữa ở đâu. Buổi chiều tôi gọi hỏi có cần dùng xe không thì cậu ấy bảo chỉ có hai người ăn cơm, không cần phiền phức như thế.”
Xe Hạ Kiến Sơn hiện tại đang đỗ ven đường, Triệu Kiến Hoa gọi lại, vẫn không có người nhận. Triệu Kiến Hoa lẩm bẩm: “Rốt cuộc đi đâu nhỉ, nơi dành cho hai người ăn nhiều vô kể.”
… Hai người… Ăn cơm…
Hạ Kiến Sơn nghe vậy thì ngẩn ra, bỗng nhớ ra gì đó, vì thế tắt điện thoại: “Đi Từ Uyển.”
Đúng là trùng hợp, nơi Hạ Kiến Sơn đỗ xe rất gần Từ Uyển, Triệu Kiến Hoa chỉ tốn mấy phút để chạy đến nơi. Trước cửa là một chiếc xe, Triệu Kiến Hoa không thể tiến lên, bèn nhìn xung quanh xem có chỗ đỗ không, không ngờ lại thấy Lâm Hồi dựa vào một người đàn ông xa lạ bên cạnh chiếc xe kia, hình như say rồi, Triệu Kiến Hoa thốt lên: “Trợ lý Lâm!”
Không chờ Triệu Kiến Hoa dừng xe xong, Hạ Kiến Sơn đã mở cửa xe bước xuống.
Sơn Sơn ngồi ghế phụ nhìn thấy Hạ Kiến Sơn đầu tiên, trừng mắt, tưởng mình nhìn nhầm người – không chỉ riêng Kinh Hoa, mà cả nước cũng không có mấy người không biết Hạ Kiến Sơn. Cho đến khi đối phương càng ngày càng tiến lại gần, cuối cùng dừng bên cạnh xe bọn họ, Sơn Sơn mới nơm nớp lo sợ túm tay A Pháo đang ngồi bên cạnh nghịch điện thoại: “Anh… Anh Anh, Hạ… Hạ…”
Tiếng Sơn Sơn không lớn, sợ Hạ Kiến Sơn nghe thấy nhưng Phùng Anh đang ôm Lâm Hồi chuẩn bị lên xe đến khách sạn nên không chú ý tình huống xung quanh. Sơn Sơn vội vàng xuống xe chạy đến cạnh Phùng Anh, khẩy eo cậu ra, nói thầm: “Anh Anh, sao sếp Hạ lại đến đây?”
“Cái gì?”
Phùng Anh ngẩng đầu, đối diện với Hạ Kiến Sơn – Sắc mặt Hạ Kiến Sơn cực kỳ khó coi, dưới ánh đèn lờ mờ giống như một thanh kiếm có thể phóng ra bất cứ lúc nào, vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm. Tay cậu ta run rẩy, lập tức buông lỏng người trong lòng, Triệu Kiến Hoa thấy thế thì chạy lên đỡ.
Ánh mắt Hạ Kiến Sơn quét qua ba người, hắn không mở miệng, không ai dám nói trước, mấy người cứ giằng co như thế ở cửa.
Một lát sau, Hạ Kiến Sơn nở nụ cười, mặt cười nhưng mắt không cười: “Sếp Phùng đến Kinh Hoa sao không báo một tiếng để tôi sắp xếp người tiếp đón.”
Phùng Anh lấy lại bình tĩnh, thầm mắng một câu trong lòng, nét mặt sợ hãi: “Tôi đến đây vội vàng nên không dám quấy rầy sếp Hạ. Trước đó lại hẹn anh Lâm bữa cơm nên tranh thủ tập trung một buổi. Tối nay anh ấy uống không ít, chúng tôi định đưa anh ấy về nhà.”
“Sao làm phiền sếp Phùng được, tài xế công ty chúng tôi sẽ đưa cậu ấy về.”
“Thế thì tôi an tâm rồi, không còn sớm nữa, sếp Hạ, tôi về khách sạn trước nhé?”
Hạ Kiến Sơn giơ tay: “Xin cứ tự nhiên.”
Một cuộc hội thoại căng thẳng, dưới ánh mắt sắc bén của Hạ Kiến Sơn, ba người Phùng Anh rời khỏi Từ Uyển.
Hạ Kiến Sơn bình tĩnh lại sau cơn tức giận khi nhìn thấy Phùng Anh ôm Lâm Hồi, quay về xe. Triệu Kiến Hoa nhìn vào gương chiếu hậu, khởi động xe: “Sếp Hạ, hình như trợ lý Lâm say lắm rồi, không phát ra tiếng nào.”
Hạ Kiến Sơn cũng nhìn về phía Lâm Hồi, anh ngủ say ở ghế sau, không nhận biết được xung quanh. Hạ Kiến Sơn cau mày, trong ấn tượng của Hạ Kiến Sơn, trước giờ chưa từng thấy Lâm Hồi uống với ai để rồi thành ra như vậy, rốt cuộc là bị rót bao nhiêu? Hạ Kiến Sơn đang định bảo Triệu Kiến Hoa lái xe chậm lại thì chợt lâm vào chỗ xóc nảy, dao động khiến Lâm Hồi trượt chân ngả vào người Hạ Kiến Sơn.
Ngón tay Hạ Kiến Sơn khẽ động đậy. Hắn đợi một lát, thấy đối phương không có dấu hiệu tỉnh lại mới chậm rãi thay đổi tư thế để Lâm Hồi thoải mái hơn. Khoảng cách thân mật quá mức khiến Hạ Kiến Sơn nắm rõ mọi phản ứng của người bên cạnh: Hô hấp của anh hơi dồn dập, không ổn định; tóc hơi dài, rủ xuống che hết đôi mắt. Hạ Kiến Sơn ngắm hồi lâu rồi duỗi tay định vén lên nhưng lại đụng phải một lớp mồ hôi.
Hạ Kiến Sơn cảm thấy không đúng lắm, cẩn thận sờ lại, quả nhiên vầng trán toàn mồ hôi. Hạ Kiến Sơn nâng Lâm Hồi dậy, nương ánh đèn trong xe xem sắc mặt anh: Mặt tái nhợt, không phải gương mặt đỏ bừng sau khi uống rượu như bình thường. Hạ Kiến Sơn gọi: “Lâm Hồi?”
Lâm Hồi không đáp lại.
Hạ Kiến Sơn nắm tay Lâm Hồi lay vài cái: “Lâm Hồi?”
Lâm Hồi vẫn bất động.
“Lão Triệu.” Hạ Kiến Sơn hạ giọng, “Về Phỉ Thúy Vân Sơn, gọi điện bảo Chu Chí qua gấp.”
Triệu Kiến Hoa kinh hãi: “Bác sĩ Chu?”
Chu Chí là bác sĩ riêng của Hạ Kiến Sơn, Triệu Kiến Hoa từng gặp mặt mấy lần. Triệu Kiến Hoa cảm thấy tâm trạng của Hạ Kiến Sơn không ổn, vội đạp chân ga, phóng nhanh về Phỉ Thúy Vân Sơn.
Vừa về đến nhà, Hạ Kiến Sơn đã ôm Lâm Hồi về phòng ngủ. Vài phút sau, Chu Chí đến. Hạ Kiến Sơn kể tóm gọn đầu đuôi câu chuyện, Chu Chí kiểm tra cẩn thận rồi an ủi: “Chắc là một loại thuốc hướng thần,
dân gian hay gọi là thuốc mê, không cần quá lo lắng, chuyển hóa hết là được.”
Chu Chí tiêm cho Lâm Hồi một mũi rồi dặn Hạ Kiến Sơn: “Khả năng sẽ có tác dụng phụ, uống nhiều nước, chú ý quan sát.”
Hạ Kiến Sơn cau mày: “Xác định là chuyển hóa được sao? Không lẫn loại thuốc khác chứ? Có cần đến bệnh viện không?”
“Tạm thời không cần, lát nữa tôi lấy ít tóc mang về kiểm tra. Chờ ngày mai cậu ấy tỉnh lại thì đi kiểm tra tổng quát một lượt.”
“Ừ.” Hạ Kiến Sơn nhìn đồng hồ, đã sắp mười giờ, “Có kết quả thì báo với tôi một tiếng.”
“Vâng thưa sếp.”
Chu Chí rời đi, Hạ Kiến Sơn gọi Triệu Kiến Hoa, bàn giao vài việc, đối phương gật đầu rồi đi ra ngoài. Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Triệu Kiến Hoa cảm thấy không thể tưởng tượng được. Triệu Kiến Hoa làm tài xế cho Hạ Kiến Sơn từ khi hắn về nước, ngần ấy năm chứng kiến bao nhiêu sóng gió nhưng không ngờ lại có người cả gan bỏ thuốc người bên cạnh Hạ Kiến Sơn, chẳng lẽ thật sự có người cho rằng Lâm Hồi chỉ là một trợ lý bình thường?
Giờ phút này, trợ lý Lâm vẫn chìm trong tác dụng của thuốc. Hạ Kiến Sơn chưa từng chăm sóc người khác, hiển nhiên hơi lo lắng, rõ ràng đã trông chừng bên cạnh, cũng như đã chuẩn bị nước, khăn lông và quần áo mới, thậm chí còn đang nấu cháo trong phòng bếp, nhưng vẫn cảm thấy không có việc gì làm. Hắn suy nghĩ có nên gọi về Thu Sơn Uyển bảo chị Hồng sang không.
Hạ Kiến Sơn không thể bình tĩnh, cứ nhìn Lâm Hồi chăm chú. Rõ ràng đã quen nhau tám năm, lại chợt cảm thấy xem thế nào vẫn không đủ.
Hạ Kiến Sơn không phải cậu nhóc không hiểu gì, mấy ngày qua tuy suy nghĩ hỗn loạn nhưng vẫn ý thức được Lâm Hồi giữ một vị trí đặc biệt trong lòng hắn. Hoặc là nói đối với Hạ Kiến Sơn, Lâm Hồi luôn có sự hấp dẫn về cả tinh thần và thể chất, chẳng qua cuộc sống của bọn họ đan xen chặt chẽ, rắc rối khó gỡ, che lấp không ít thứ, Hạ Kiến Sơn cứ thế mà quy hết tất cả về công việc…
Thời gian bọn họ ở bên nhau quá lâu, lâu đến nỗi mọi sự quan tâm và để ý, mọi sự tin tưởng và giữ gìn hắn dành cho Lâm Hồi đều được xem là một phần của công việc.
Lâu đến nỗi Hạ Kiến Sơn cho rằng Lâm Hồi là một bộ phận của hắn là lẽ đương nhiên.
“Công việc” như một quả bóng, toàn dục vọng của Hạ Kiến Sơn đối với Lâm Hồi được nhét hết vào trong, không nhìn thấy, không sờ thấy, cứ thế mà bị xem như không tồn tại. Theo thời gian, quả bóng ấy to dần, càng ngày càng to, tới hiện tại, nó đã sắp nổ tung.
Một tiếng trôi qua.
Mũi tiêm của Chu Chí bắt đầu có tác dụng, Lâm Hồi không bất tỉnh như trước nữa: Anh toát rất nhiều mồ hôi, cau mày, mặt ửng đỏ, ngủ không yên, cứ nhích tới nhích lui, vừa như bị bóng đè vừa như bị đau chỗ nào đấy, tóm lại nhìn rất khó chịu. Hạ Kiến Sơn chỉ biết giúp anh lau mặt và cánh tay, muốn đánh thức anh dậy uống nước. Nhưng Hạ Kiến Sơn gọi vô số lần, người trên giường chỉ phát ra vài tiếng mỏng manh chứ không thực sự tỉnh lại.
Hạ Kiến Sơn cảm thấy như vậy không phải biện pháp hay, hắn hỏi Chu Chí có biện pháp nào khiến Lâm Hồi thoải mái hơn không, Chu Chí đáp có thể ngâm nước ấm hoặc tắm rửa lau người. Hạ Kiến Sơn nghe một lúc thì thấy không khác cách xử lý khi bị sốt là bao. Hạ Kiến Sơn vào phòng tắm xả nước, sau đó quay về phòng ngủ bế Lâm Hồi, thả vào bồn tắm.
Dòng nước gợn sóng lăn tăn, Lâm Hồi ngửa người dựa vào tay Hạ Kiến Sơn, ánh đèn dọc theo cơ thể biến thành từng đốm sáng khiến cơ thể trắng nõn phủ một lớp ánh kim lấp lánh.
Giống một con cá, Hạ Kiến Sơn mà nghĩ thầm.
Hạ Kiến Sơn tập trung vào gương mặt Lâm Hồi, không bao lâu sau, quả nhiên Lâm Hồi thả lỏng hơn nhiều. Hạ Kiến Sơn thở phào, lần đầu tiên cảm thấy may mắn khi trong nhà có bồn tắm thoải mái. Lúc trước bên thiết kế đề nghị một phòng tắm đầy đủ tiện nghi, đi tắm mà muốn ngủ trong đó luôn, Hạ Kiến Sơn suýt thì bác bỏ, bởi vì hắn ít khi ngâm mình, gần như không có nhu cầu. Sau đó bởi vì phòng quá rộng, không sắp đặt một cái thì không đẹp.
Thấy trạng thái của Lâm Hồi ổn định hơn, Hạ Kiến Sơn tính thời gian, định để anh ngâm thêm một lát. Lúc trước quá lo lắng nên không nghĩ nhiều, hiện tại bình tĩnh lại, ánh mắt dừng trên người Lâm Hồi đang nằm trong bồn tắm. Dù cố ý xem nhẹ đến mức nào thì Hạ Kiến Sơn khó mà không chú ý đến cơ thể mềm dẻo của anh, đối với một người đàn ông bình thường về mặt sinh lý, hơn nữa vừa nhận ra tâm ý, đó là một loại thách thức.
Hạ Kiến Sơn cảm thấy chật vật.
Hắn không thể không thừa nhận, bản thân không phải dạng chính nhân quân tử ngày thường biểu hiện ra, hắn đang cố gắng kìm hãm mới không khiến một Hạ Kiến Sơn khác trong lòng nổi loạn.
Giống như phân thành hai người, một người lo lắng cho Lâm Hồi, người còn lại tràn đầy đủ loại ảo tưởng với Lâm Hồi.
Phòng tắm bốc lên hơi nước, Hạ Kiến Sơn toát mồ hôi. Một buổi tối hỗn loạn, hắn chưa kịp thay quần áo, lúc này áo sơ mi ướt hơn nửa dính sát vào người, hắn cảm thấy vừa dính nhớp vừa khô nóng. Hạ Kiến Sơn gọi điện thoại, uống ngụm nước để bình tĩnh lại, sau đó cầm khăn tắm chuẩn bị ôm người ra. Hạ Kiến Sơn cúi xuống, khoác khăn tắm lên người Lâm Hồi, một tay nhẹ nhàng vòng sau lưng, tay còn lại đang định thò vào nước đỡ hai chân…
Một bàn tay ướt át nắm lấy cổ tay Hạ Kiến Sơn.
Hạ Kiến Sơn kinh ngạc quay đầu, không biết Lâm Hồi trong vòng tay đã mở mắt từ bao giờ:
“… Hạ…”