Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói

Chương 1




Là trợ lý hàng đầu của tập đoàn Vạn Trúc, một ngày của Lâm Hồi bắt đầu bằng việc ký tên.

Trụ sở của tập đoàn Vạn Trúc nằm ở phía tây thành phố Kinh Hoa, cạnh đường Văn Phong – tuyến đường chính chạy theo hướng đông tây của thành phố. Tám giờ sáng, anh mở cửa xe, ra khỏi tiểu khu rẽ phải là tiến vào đường Văn Phong, chiếc xe hơi màu đen đơn giản như giọt nước âm thầm hội nhập vào dòng xe cộ tấp nập, giành giật từng giây từng phút tiến về nơi muốn đến.

Tám giờ bốn mươi lăm phút, Lâm Hồi bước vào văn phòng nằm trên tầng mười hai. Trên thực tế, tầng mười hai ngoài phòng họp thì chỉ có một phòng khác – anh và tổng giám đốc Hạ Kiến Sơn dùng chung. Cô lao công thấy anh mở cửa thì vội chào hỏi: “Chào buổi sáng, trợ lý Lâm.”

Lâm Hồi mỉm cười gật đầu: “Xin chào.”

Cô lao công tiến vào văn phòng, vừa lau bàn vừa hỏi: “Trợ lý Lâm, hôm nay có cần quét tước phòng ông chủ không?”

Văn phòng của Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn là một căn phòng rộng, một cửa ra vào, anh ở gian ngoài, Hạ Kiến Sơn ở gian trong. Trong phòng nhiều giấy tờ, Hạ Kiến Sơn thường xuyên vứt lung tung, đôi khi bản thảo bày đầy đất, cô lao công không dám xáo trộn nên thường chờ Lâm Hồi sắp xếp rồi mới vào. Lúc này Lâm Hồi đã ngồi ở vị trí của mình, anh nhìn đồng hồ: Chín giờ đúng. Theo lệ thường, trong vòng ba mươi phút nữa, Annie sẽ tới kiểm tra đối chiếu công việc hai hôm nay, tiện thể mang văn bản đã ký hoặc từ chối duyệt đi.

Lâm Hồi nhìn tờ giấy trong tay, nhấc bút viết dòng chữ đầu tiên trong ngày vào mục phê duyệt hay từ chối, lắc đầu: “Tạm thời không cần.”

Cô lao công gật đầu, tiếp tục làm việc, lát sau công việc hoàn tất, tiếng máy hút bụi biến mất, căn phòng khôi phục yên tĩnh.

Chín giờ ba mươi lăm phút, hành lang truyền tới tiếng giày cao gót, từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trước cửa.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Hồi vừa ký xong chữ cuối cùng, anh đáp lại: “Mời vào.”

Tay trái Annie ôm một chồng tài liệu, tay phải xách túi giấy chậm rãi tiến vào, cô nhìn Lâm Hồi và cười: “Chào buổi sáng, trợ lý Lâm, Latte caramel muối và sandwich của anh đây.”

“Cảm ơn.” Lâm Hồi nhận túi giấy, cầm một chồng tài liệu xếp ngay ngắn đưa cho Annie, “Ký hết rồi, cô kiểm tra xem có sót cái nào không.”

“Không cần kiểm tra, chắc chắn không có vấn đề.” Annie nhìn thoáng qua cánh cửa bên tay phải đóng chặt, nhẹ giọng hỏi, “Hôm nay sếp Hạ chưa đến ạ?”

Lâm Hồi vén tay áo sơ mi, đứng dậy mở cửa gian phòng Hạ Kiến Sơn. Bên trong không một bóng người, văn kiện trên bàn xếp thành chồng, tập tài liệu trái một cái, phải một cái, bộ ấm chén vốn đặt trên bàn trà hiện tại đang nằm dưới đất, thay vào vị trí của nó là một bản vẽ trải hết mặt bàn, ngay cả sô pha cũng đầy sách tham khảo.

Lâm Hồi cuộn bản vẽ lại rồi đặt một bên, sau đó bước đến bàn làm việc bắt đầu thu dọn. Anh vừa sửa soạn vừa đáp: “Tối qua sếp Hạ tiếp khách đến đêm, cuộc họp lúc mười giờ lùi xuống hai giờ chiều.”

Annie khó xử: “Người của bên ngân hàng sẽ đến vào hai rưỡi.”

“Không quan trọng, tôi nói chuyện với bọn họ trước. Báo với các phòng ban tóm gọn ý chính, cuộc họp sẽ kết thúc trước ba giờ.”

“Vâng, trợ lý Lâm.”

Chẳng mấy chốc Lâm Hồi đã xếp giấy tờ thành hai chồng, rồi bổ sung: “Cô dặn lao công trưa nay quét dọn lại phòng nghỉ, mở cửa sổ thông gió, phòng lâu rồi không dùng, tính anh ấy bắt bẻ, nếu không thì muộn như thế đã không cố chấp phải về nhà.”

Annie kinh ngạc: “Quét dọn vào buổi trưa không ảnh hưởng sếp nghỉ ngơi ạ?”

Lâm Hồi nhét hợp đồng trong tay vào máy nghiền giấy, cùng với tiếng “rẹt rẹt” là giọng điệu nhẹ nhàng của anh: “Không ngủ trưa.”

Annie giơ ngón cái: “Không hổ là ông chủ.”

“Quen là được. Thêm nữa…” Lâm Hồi nhặt vụn giấy rơi trên thảm, hỏi: “Người sếp Hạ Chiêu sắp xếp sẽ nhậm chức vào hôm nay à?”

“Sếp Hạ Chiêu” trong lời Lâm Hồi là ba Hạ Kiến Sơn – Hạ Chiêu. Để phân biệt với Hạ Kiến Sơn, công ty đều gọi cả tên lẫn họ của ông là “sếp Hạ Chiêu”. 

Vạn Trúc là do ông nội Hạ Kiến Sơn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đáng tiếc năng lực của con trai chỉ ở mức bình thường, cháu trai mới là người ưu tú, tính cách ổn trọng từ nhỏ, dù là vẻ ngoài, phẩm chất hay năng lực đều vượt trội hơn người. Bởi vậy lúc ông nội về già, bỏ qua con trai và giao Vạn Trúc vào tay cháu trai. Mẹ Hạ Kiến Sơn mất sớm, mấy năm sau Hạ Chiêu cưới thư ký của mình, sinh con xây dựng gia đình mới. Đối với việc có được thừa kế gia nghiệp hay không, Hạ Chiêu cảm thấy không quan trọng, dù sao là con của mình, ông chỉ cần giữ một chức trong tập đoàn, có tiền mà bớt việc cũng không có gì là không ổn.

“Hôm nay nhậm chức ạ. Sơ yếu lý lịch viết là tốt nghiệp đại học danh tiếng, đúng chuyên ngành. Tuy vào bằng quan hệ nhưng năng lực hẳn là không kém.”

Lâm Hồi nghe xong thì gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Annie nghĩ tới gì đó: “Bên phía bất động sản nói ông chủ Lưu của công ty điện tử Vân Thái gọi điện thoại nhiều lần thúc giục chuyển khoản.”

“Hoãn lại, ông ta giục thì bảo đến gặp tôi. Lúc giao hàng thì dây dưa mãi không xong, giờ thì vội vã đòi tiền. Nếu không phải nể mặt cục trưởng Vương thì chúng ta đã không dùng hàng của ông ta, khóa của ông ta là cái thứ gì chứ, chỉ có thể đẩy vào kho hàng, ổ khóa còn chưa sửa xong, Lý Phong Hải oán giận với tôi không biết bao nhiêu lần rồi.”

Trong lúc nói chuyện, Lâm Hồi đã dọn dẹp xong hết văn kiện, sách bày bừa trên sô pha cũng được xếp lại vào giá, lau bàn một lần, thậm chí còn đun thêm một ấm nước.

Annie thấy Lâm Hồi luôn tay luôn chân nên đề nghị: “Nếu không tuyển cho anh thêm một thư ký đi, chỉ cần anh nói với sếp Hạ thì nhất định anh ấy sẽ đồng ý.”

Lâm Hồi cụp mắt bỏ bút vào ống đựng bút: “Việc nhỏ thôi, không muốn làm thì tôi gọi lao công.”

Annie bất mãn: “Sếp Hạ đúng là khó chiều, nói cái gì mà không thích nhiều người, ngại ồn ào, nhưng cả tầng này chỉ có hai anh, việc gì cũng đến tay anh, công việc lớn hay nhỏ trong công ty đều qua anh xử lý, anh còn bận rộn hơn anh ấy.”

Lời Annie nói tuy hơi quá nhưng không phải không có ý đúng.

Từ khi Lâm Hồi tốt nghiệp đại học đã tiến vào Vạn Trúc làm trợ lý cho Hạ Kiến Sơn, những việc qua tay anh vừa nhiều vừa nhỏ vụn – nhỏ đến phê duyệt và hoàn trả, lớn đến thúc đẩy dự án. Năng lực của Lâm Hồi mạnh, có thể khống chế từng sự kiện, phân chia thời gian rõ ràng hợp lý, gần như là người duy nhất trong công ty theo kịp tiết tấu của Hạ Kiến Sơn, hơn nữa tính tình hòa ái dễ gần, có thể nói là một trợ lý hoàn hảo.

Lúc đầu ban quản trị cảm thấy Hạ Kiến Sơn sử dụng nhân tài vào việc vặt vãnh nên đề nghị Lâm Hồi tới công ty con làm người phụ trách. Hạ Kiến Sơn cảm thấy có lý, giao đề án cho Lâm Hồi rèn luyện. Kết quả còn chưa đến nửa tháng, Hạ Kiến Sơn đã không chịu nổi trước, cuối cùng điều người về gấp. Cho tới giờ đã tám năm, Lâm Hồi vẫn chưa đổi vị trí lần nào, công việc đã vượt ngoài chức vị một trợ lý. Hạ Kiến Sơn cũng không bạc đãi anh, tiền lương ngang hàng với phó giám đốc tập đoàn. Nhân viên Vạn Trúc trừ những tình huống đặc thù thì không ai muốn đối mặt với Hạ Kiến Sơn, dù sao có việc gì cứ tìm Lâm Hồi là được rồi.

Annie từng đề cập đến chuyện này mấy lần, Lâm Hồi biết cô muốn tốt cho mình nên cười cho qua. Annie thấy thế cũng không khuyên nữa: “Tùy anh, nói ra thì đúng là sếp Hạ cao tay, thương lượng tiền lương với anh trước, nếu không sao giữ anh lại được.”

Lâm Hồi nghĩ thầm, dù không có tiền lương cao như thế thì anh vẫn ở lại bên cạnh Hạ Kiến Sơn. Trên thực tế, không phải Hạ Kiến Sơn không muốn tuyển thêm người cho anh mà là anh có lòng riêng, chỉ muốn cùng Hạ Kiến Sơn ở tầng mười hai này.

Mười giờ mười lăm phút, Hạ Kiến Sơn đến.

Trong lúc Lâm Hồi đang đọc hợp đồng trên máy tính thì nghe tiếng bước chân: Bước chân mạnh mẽ, không nhanh không chậm, đúng với phong cách bình tĩnh đáng tin cậy của hắn. Vành tai Lâm Hồi hơi đỏ, ngăn bản thân suy nghĩ miên man, ánh mắt tập trung vào màn hình, thậm chí khi Hạ Kiến Sơn bước vào cửa, đầu anh còn không ngẩng lên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Chào buổi sáng, sếp Hạ.”

Hôm nay Hạ Kiến Sơn mặc áo sơ mi tối màu, cổ tay xắn đến khuỷu tay lộ ra đường cong cơ bắp. Tay hắn vắt áo vest, lúc đi ngang qua Lâm Hồi thì kéo theo một cơn gió nhè nhẹ. Hạ Kiến Sơn đáp lại một tiếng rồi vào gian phòng của mình.

Mười giờ hai mươi phút, văn phòng to như vậy thoang thoảng hương cà phê.

Lâm Hồi đứng lên. Giống như mỗi ngày, anh cầm sổ ghi chú, đến trước mặt Hạ Kiến Sơn báo cáo. Hạ Kiến Sơn nghiêm túc nghe hết, không có dị nghị. Không hề nghi ngờ, Lâm Hồi là người phù hợp với vị trí này nhất, Hạ Kiến Sơn tin tưởng quyết định và sắp xếp của Lâm Hồi, tám năm đủ để tạo thành sự ăn ý giữa hai người.

“À, đúng rồi…” Gần kết thúc, Lâm Hồi mở miệng, “Annie mang cho tôi một phần bữa sáng, nhưng tôi ăn rồi, sếp Hạ cần không? Không cần thì tôi mang cho mấy chị ở phòng hành chính.”

Đây là việc nhỏ không đáng kể, vốn có thể quyết định ngay lập tức nhưng Hạ Kiến Sơn do dự. Lâm Hồi biết hắn suy nghĩ cái gì: Quá phiền, giờ này không bằng ăn trưa luôn rồi. Thậm chí Lâm Hồi dám khẳng định trăm phần trăm hắn chưa ăn sáng. 

Hạ Kiến Sơn đúng là nghĩ như thế, dù sao cuộc họp lùi xuống buổi chiều, hắn định nửa tiếng nữa xuống tầng ăn trưa luôn, kế hoạch vốn là thế, lời từ chối đã đến bên miệng: “Tôi…”

Hắn vừa ngẩng đầu thì thấy gương mặt anh tuấn nghiêm nghị của Lâm Hồi, mày cau lại, như thể không phải đang thảo luận chuyện bữa sáng mà là chuyện lớn cấp quốc gia. Hạ Kiến Sơn im bặt.

Đối với các nhân viên khác, hắn chưa từng bối rối như thế. Hạ Kiến Sơn nghĩ thầm như vậy.

Sau đó Hạ Kiến Sơn lại nghĩ: Hẳn là cậu ấy hy vọng mình ăn.

Nghĩ đến đây, gần như Hạ Kiến Sơn thay đổi ngay lập tức, ngón tay gõ mặt bàn: “Vừa lúc chưa kịp ăn sáng.” Đây là một chuyện hết sức bình thường, Hạ Kiến Sơn bằng lòng tiếp nhận kiến nghị từ Lâm Hồi – trong công việc cũng như cuộc sống. Hắn không cảm thấy có bất cứ vấn đề gì.

Ở Vạn Trúc, không ai có thể từ chối trợ lý Lâm, kể cả tổng giám đốc.