Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 230: Ngoại truyện 3




Đương nhiên, Trương Tư Nghị - người tương đối chậm hiểu vấn đề này - khi đó vẫn chưa biết.

Sau khi Cố Tiêu chỉ ra người cô gái Hồng Kông thích là cậu, Trương Tư Nghị hơi mất tự nhiên, mấy ngày sau đó thấy đối phương cậu đều muốn trốn tránh.

Vì muốn cởi bỏ khúc mắc, cô gái Hương Cảng tổ chức một bữa tiệc vào ngày lễ Halloween và mời một số sinh viên có quan hệ tốt ở trường đại học tham gia, bao gồm Cố Tiêu và Trương Tư Nghị.

Giữa lúc tiệc tùng, Trương Tư Nghị mới phát hiện, cậu và Cố Tiêu từ lâu đã là cặp đôi đồng tính nổi tiếng ở đại học A.

Bởi vì ngoại hình cả hai đều nổi bật nhưng hành vi cử chỉ lại không khác người thường, nên khá được người qua đường có hảo cảm.

Quan trọng là, mặc dù Cố Tiêu và Trương Tư Nghị không có bất kỳ hành động quá trớn nào ở nơi công cộng, nhưng khi họ ở chung với nhau, vẫn sẽ vô tình toát ra một bầu không khí ngọt ngào. Yêu thương dịu dàng quyến luyến giữa hai người giống như hormone tự nhiên lây nhiễm những người bạn học bên cạnh, thật khó để người khác không chú ý đến cặp tình nhân đặc biệt này.

“Các bạn rất khác với những người đồng tính nam trong tưởng tượng của tôi. Tôi cứ tưởng gay đều giống Marvin.” Một bạn cùng lớp người Tây Ban Nha nói trong bữa tiệc.

Marvin là một cậu bạn gay đến từ Malaysia, từng là một nhà thiết kế nội thất, hiện tại chuyển sang kiến trúc. Năng lực phi thường xuất sắc, lời nói và hành động của cậu ta hơi ẻo lả, không che giấu xu hướng tình dục của mình, tính cách đặc biệt tươi sáng.

Cô gái đất cảng bưng ly rượu vang đỏ tiến đến, cười nói: “Các cậu đang nói về Marvin à? Cậu ấy cũng rất đáng yêu, giống em gái nhỏ... Nhưng tớ thích kiểu như "Trương" hơn, hì hì ~” Nói xong liếc mắt đưa tình với Trương Tư Nghị, khiến cậu buồn nôn nổi hết cả da gà.

Những người bạn trong bữa tiệc chia sẻ trải nghiệm của mình, cũng tò mò bàn tán về lịch sử yêu đương của Cố Tiêu và Trương Tư Nghị. Họ vô cùng ghen tị với thực tế tay trong tay cùng nhau đi trên con đường theo đuổi mộng tưởng của hai người. Suy cho cùng, điều may mắn này không đến với tất cả mọi người.

Sau bữa tiệc này, Trương Tư Nghị cũng dần thích nghi và tận hưởng trạng thái quan hệ công khai với Cố Tiêu.

Đối với họ, người ngoài không coi thường, không quá mức chú ý, dùng ánh mắt nhìn người bình thường đối xử với họ, chính là sự bao dung và tôn trọng lớn nhất.

Thành thật mà nói, môi trường khoan dung như vậy không thể có được ở Trung Quốc trong thời gian ngắn.

Vì học hành bận rộn, hai người không có tâm trí chuẩn bị quà sinh nhật cho nhau. Năm nay, sinh nhật của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu chỉ tặng cậu một bức tranh chữ anh tự vẽ, và nhân dịp sinh nhật Cố Tiêu, Trương Tư Nghị đưa cho anh một món đồ chơi nhỏ cậu tự làm trong xưởng mô hình.

Có ba kỳ nghỉ trong một năm học của Vương quốc Anh. Ngoài nghỉ hè, còn có nghỉ lễ Giáng sinh và nghỉ lễ Phục sinh. Hai kỳ nghỉ sau thường chỉ kéo dài ba tuần. Do thời gian nghỉ lễ Giáng sinh và Phục sinh ngắn, họ không trở về nước. Thay vào đó, họ chọn ở lại Anh và du ngoạn các nước xung quanh.

Làm kiến trúc sư, di chuyển khắp nơi để tự mình trải nghiệm sự soi sáng của kiến trúc và thế giới là một quá trình học tập quan trọng.

Trong thời gian còn học đại học, Trương Tư Nghị và Phó Tín Huy đã đến thăm nhiều nơi. Cố Tiêu dường như luôn canh cánh điều này trong lòng. Một lần, trong khi làm tình với Trương Tư Nghị vào ban đêm, anh tuyên bố một cách bá đạo rằng anh phải bao trùm và thay thế hết tất cả những ký ức du lịch trước đây của cậu với Phó Tín Huy, khiến Trương Tư Nghị ngao ngán không nói nên lời - mối quan hệ của cậu và Phó Tín Huy còn thuần khiết hơn cả nước khoáng thiên nhiên Nongfu Spring đấy!

Du lịch cùng Cố Tiêu là một cảm giác rất khác biệt.

Trước kia Trương Tư Nghị và Phó Tín Huy đi du lịch cùng nhau, hai người chỉ ăn uống chơi bời, nhưng ở với Cố Tiêu, mỗi lần họ khởi hành đều giống như đi điều tra khảo sát, phải học bài trước, đọc qua tài liệu kiến trúc và bối cảnh quy hoạch đô thị liên quan đến nơi đó.

Nếu chuyện này xảy ra trong quá khứ, Trương Tư Nghị chắc chắn không ngừng than khổ, nhưng bây giờ, không biết cậu bị Cố Tiêu đồng hóa hay tự mình thông suốt, vậy mà cảm thấy thích thú với chuyện này!

Mỗi lần đến một nơi, cậu sẽ phấn khích nắm tay Cố Tiêu bước đi, chụp ảnh, cũng từ từ vênh vang thể hiện kiến thức trước mặt Cố Tiêu.

Nói chuyện liếng thoắng với người cùng cấp độ tư tưởng là một thú vui tinh thần tuyệt đối, cảm giác vui vẻ hơn nhiều so với việc ăn chơi đàn đúm và sống trong khách sạn năm sao đầy hời hợt.

Dưới sự tưới tiêu hai chiều của đọc hiểu và trải nghiệm, Trương Tư Nghị giống như một miếng bọt biển tuyệt vọng hấp thụ nước, phát triển nhanh chóng, chẳng những khi làm thiết kế và viết luận văn ý tuôn như suối, mà còn có chiều sâu và tự tin trong lời nói cử chỉ thường ngày.

Sử dụng một câu nói bất hủ của nhiếp ảnh gia bậc thầy Ansel Adams[1]: “Chúng ta không chỉ dùng máy ảnh chụp ảnh, chúng ta mang đến bên trong bức ảnh tất cả những cuốn sách ta đã đọc, bộ phim ta đã xem, âm nhạc ta đã nghe và người ta đã yêu.”

Làm kiến trúc cũng tương tự như vậy. Trương Tư Nghị tích hợp vào thiết kế của mình các cuốn sách cậu từng đọc, những nơi từng đến thăm, cảnh đẹp từng thấy, và Cố Tiêu mà cậu yêu.

Kỳ nghỉ hè dài ba tháng, hai người chỉ tốn nửa tháng về nước thăm ba mẹ hai bên, không thông báo nhiều người, chẳng mấy chốc lại quay về London.

Chương trình học của Cố Tiêu kéo dài mười sáu tháng, mấy tháng sau đó chỉ cần viết một bài luận văn là hoàn tất, anh liền sớm bắt đầu công việc theo lời mời của đàn anh.

Trương Tư Nghị vẫn khờ khạo nghĩ về việc đợi cậu mạnh lên sẽ bao nuôi Cố Tiêu, nhưng hiện thực hết lần này đến lần khác không cho cậu toại nguyện. Chỉ một năm sau, Cố Tiêu đã bắt đầu kiếm được cả đống tiền, mà cậu vẫn ở trong trạng thái được bao nuôi học tập.

Văn phòng nơi Cố Tiêu làm việc ở phía bên kia thành phố, vì ưu tiên Trương Tư Nghị đi học, Cố Tiêu không dọn nhà mà lựa chọn đi làm bằng tàu điện ngầm.

Thành phố khác nhưng sinh hoạt vẫn thế, có Cố Tiêu bên cạnh, Trương Tư Nghị cảm thấy không có sự khác biệt giữa nơi này và Hải Thành, ngoại trừ việc bữa sáng biến thành bánh mì nướng và thịt xông khói, bữa tối trở thành mì Ý hoặc pizza.

Sau hai năm học, Trương Tư Nghị cuối cùng cũng tốt nghiệp part 2 đại học A với số điểm cao. Đồng thời, cậu nhận được lời đề nghị làm việc từ một số công ty kiến trúc ở Anh nhờ vào thiết kế tốt nghiệp xuất sắc của mình, bao gồm Richard Rogers & Partners (văn phòng Richard Rogers), TFP (công ty thiết kế Terry Farrell) và văn phòng F của Ngu Nhị.

Có thực lực, cơ hội việc làm dường như là một chuyện nước chảy thành sông đầy hiển nhiên. Ban đầu, văn phòng F mà nhóm bạn học nhỏ ước ao thèm muốn, đối với Trương Tư Nghị hiện tại mà nói là bình thường. Thậm chí cậu có chút không hiểu mình hai năm trước sau khi gặp mặt Tiết Văn Hàn đến cùng đã xoắn xuýt cái gì.

Lúc đầu, Trương Tư Nghị muốn trực tiếp đến nương tựa Cố Tiêu, nhưng Cố Tiêu nói, với khả năng bây giờ của cậu, anh không còn gì hay để dạy cậu, tốt hơn hết, cậu nên đến văn phòng khác tự mình trải nghiệm. Miễn là hai người ở cùng thành phố, ban đêm có thể ăn ngủ cùng nhau thì thế nào cũng được.

Trương Tư Nghị nghe xong cảm thấy hợp lý, cậu không thể giống gà con đi theo gà mái mà tìm kiếm sự che chở phía sau Cố Tiêu.

Ba công ty nổi tiếng trên đều là những sự lựa chọn tốt, trừ TFP ở tận Scotland xa tít tắp bị loại ngay từ vòng gửi xe, bất kể Trương Tư Nghị bước vào công ty nào trong hai công ty còn lại đều có thể tạo ra điểm sáng tuyệt vời cho sơ yếu lý lịch và cũng tạo bước nhảy vọt trên con đường sự nghiệp của cậu.

Vì Trương Tư Nghị đăng offer làm việc của mình lên Facebook, rất nhiều bạn học cũ đã gửi lời chúc phúc. Sau khi Ngu Nhị thấy được, gửi tin nhắn hẹn gặp cậu, còn nồng nhiệt chào đón cậu trở thành đồng nghiệp của cô.

Trương Tư Nghị cũng rất động lòng. Nhiều dự án nổi tiếng trên thế giới như sân bay quốc tế Hồng Kông hay tháp thiên niên kỷ Tokyo đều có nguồn gốc từ công ty F, nhưng vì Ngu Nhị làm việc ở đó, cậu có phần nản lòng.

Ở London được hai năm, Ngu Nhị không ngừng hẹn cậu ra ngoài ăn cơm. Trương Tư Nghị ngẫm nghĩ, dù gì cũng là bạn cùng lớp, liên tục từ chối dường như có chút không lịch sự. Dứt khoát nhân cơ hội này gặp Ngu Nhị, tìm hiểu tình hình cụ thể của công ty F. Nếu cảm thấy không tốt lắm, vậy cậu không cần phải phân vân nữa.

Nhưng Trương Tư Nghị không nói với Cố Tiêu những tính toán nho nhỏ này, chỉ lên tiếng chào hỏi anh, một mình ra ngoài.

Ngu Nhị hẹn cậu đến một quán trà kiểu Anh. Lần gặp gỡ này, Trương Tư Nghị giật mình không thôi.

Theo rèn luyện trong công việc, Ngu Nhị cũng trở nên trưởng thành chín chắn hơn rất nhiều. Trong một chớp mắt, Trương Tư Nghị hơi bị mê hoặc bởi hình tượng của đối phương, nghi ngờ có phải sự nhận biết của mình đối với Ngu Nhị bởi những lời bàn tán của bạn học mà trở nên sai lệch.

Trương Tư Nghị điều chỉnh tâm trạng, cố gắng đối xử với người bạn học cũ trước mặt cậu một cách ôn hòa.

Hai người trò chuyện một lát, Ngu Nhị dễ dàng phát hiện chiếc nhẫn trên tay trái của Trương Tư Nghị, ngạc nhiên nói: “Cậu kết hôn sớm thế à?”

Trương Tư Nghị không có ý định công khai với Ngu Nhị xu hướng tình dục của mình, bèn nói: “Chỉ là tín vật đính ước.”

Ngu Nhị: “Bạn gái cậu ở trong nước hay là ở đây?”

Trương Tư Nghị nhấp một ngụm trà, đáp: “Ở đây, cùng đi với tớ.”

Ngu Nhị cười cười: “Từ khi cậu đến London, tớ hẹn cậu rất nhiều lần nhưng cậu đều từ chối, có phải bạn gái cậu không muốn cậu tới gặp tớ?”

Trương Tư Nghị hơi hoang mang: “Hả?”

Sao lại thế được, rõ ràng chính cậu không muốn đi... Đương nhiên, Trương Tư Nghị không thể nói thẳng ra được.

Ngu Nhị rũ mắt xuống, nói: “Tớ biết, nhân duyên của tớ không tốt, mấy người các cậu đều đề phòng tớ.”

Trương Tư Nghị: “...”

Hóa ra cô gái này cũng tự biết thân biết phận? Trương Tư Nghị hơi tò mò, đã thế tại sao Ngu Nhị vẫn làm những chuyện như vậy?

Ngu Nhị dường như nhìn thấy sự nghi hoặc của Trương Tư Nghị, nhấc ấm trà lên chủ động rót trà cho cậu, nói: “Thật ra, các cậu cảm thấy tớ làm việc không từ thủ đoạn, ngược lại, tớ cảm thấy các cậu quá ngây thơ.”

Trương Tư Nghị không biết phải nói gì, cậu cũng chỉ là nghe lời đồn về những chuyện liên quan đến Ngu Nhị.

Hiện tại chính chủ đang ở trước mắt, bầu không khí trò chuyện của hai người cũng rất “vui vẻ”. Trương Tư Nghị không nhịn được muốn xác nhận: “Tớ nghe các cậu ấy nói, cậu nhờ bạn trai làm thiết kế, lợi dụng xong liền đá đi, là thật sao?”

Ngu Nhị: “Đúng vậy.”

Trương Tư Nghị không ngờ Ngu Nhị lại thẳng thắn đến thế, nhất thời sửng sốt.

Ngu Nhị cười nhạt nói: “Cậu tưởng rằng họ không biết tớ là người như thế nào sao? Họ đều biết, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ở bên tớ, giúp tớ làm thiết kế, cậu cảm thấy vì sao chứ?”

Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật, cậu sao biết được!

Ngu Nhị cong môi cười nói: “Bởi vì họ ngu ngốc, họ ở bên tớ, chẳng lẽ không nhận được gì từ tớ ư? Loại chuyện này, vốn là anh tình em nguyện... Cậu cảm thấy tớ sai rồi sao? Ha ha, tớ không cảm thấy tớ sai. Từ nhỏ đã có người nói với tớ, xã hội này không công bằng với phụ nữ, vì vậy bọn tớ phải học cách lợi dụng ưu thế trời sinh của mình tranh thủ lợi ích cho bản thân. Nếu tớ không có năng lực, có thể đục nước béo cò ở công ty F cho tới tận hôm nay ư?”

Trương Tư Nghị: “...”

Có lẽ đúng như Ngu Nhị nói, trừ lợi dụng người khác, cô cũng có khả năng của riêng mình, nhưng Trương Tư Nghị không dám gật bừa ủng hộ quan điểm của đối phương, luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói ra được nguyên do.

Đúng lúc này, Ngu Nhị ngước mắt nhìn cậu, cười nói: “Cậu không giống người khác lắm. Trương Tư Nghị, cậu là một chàng trai khá thông minh, không dính lấy tớ.”

Trương Tư Nghị thầm nghĩ, không phải cậu thông minh, cậu là được đám bạn nhỏ cảnh báo trước nên không phạm sai lầm.

Ngu Nhị khẽ thở dài, không biết là cảm thán hay ngưỡng mộ: “Bạn gái cậu thật hạnh phúc khi tìm được một người bạn trai như cậu.”

Nghe được câu nói đó, Trương Tư Nghị đột nhiên hiểu vấn đề ở chỗ nào.

Cuộc sống không phải mưu kế chốn thâm cung, Ngu Nhị lầm tưởng mọi người đều giống như cô, mưu tính với hết thảy mọi thứ. Cô có thể dễ dàng “trở nên nổi bật” hơn người khác, nhưng cô thật tình không biết, có rất nhiều thứ không thể tính toán. Chẳng hạn như tình bạn chân thành, tình yêu chân chính và sự hài lòng khi đạt được thành tựu dựa trên tài năng thực sự của bản thân.

Các cô gái có thể giống như Tô Nguyên, Tất Nhạc Nhạc, và cô gái Hồng Kông bạn học của Trương Tư Nghị tại đại học A. Các cô đều có thái độ chân thành, phấn đấu với cuộc sống và công việc, thu hoạch được sự tôn trọng trong lĩnh vực của riêng mình, không phải bởi vì sự công bằng nên có mà “không từ thủ đoạn”.

Mặc dù Trương Tư Nghị tin rằng những người như Ngu Nhị có mặt ở khắp mọi nơi, cậu chỉ gặp phải một người, không cần phải quá kinh ngạc. Tuy nhiên, khác đường thì không thể cùng mưu cầu, vì duy trì tình nghĩa bạn học nông cạn này, cuối cùng Trương Tư Nghị vẫn gạch bỏ tên công ty F trong danh sách lựa chọn của cậu.

Sau khi nói lời tạm biệt với Ngu Nhị, cậu nói với những người bạn cũ của mình trong nhóm WeChat: “Tớ đã loại văn phòng F”.

Hành vi ngây thơ này dường trả thù giúp Tô Nguyên năm xưa bị Ngu Nhị hạ thấp, gây ra một đợt chấn động trong nhóm chat. Trương Tư Nghị gửi biểu cảm “mèo con uy vũ” dưới sự reo hò của mọi người, và tự nhiên bắt đầu hành trình mới.

[1] Ansel Adams (sinh ngày 20 tháng 2 năm 1902, mất ngày 22 tháng 4 năm 1984): là nhiếp ảnh gia nổi tiếng đặc biệt với những tuyệt phẩm ảnh phong cảnh đen trắng khắc hoạ miền tây nước Mỹ.