Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 225: Cảm ơn




Câu nói đó của mẹ Trương khiến trái tim Trương Tư Nghị bình tĩnh hơn một nửa. Mặc dù có vẻ như mẹ cậu bị kích thích nặng nề, nhưng bà vẫn đứng về phía cậu. Phản ứng bản năng của bà là giúp con trai giấu giếm chuyện này trước, mà không phải kết hợp cùng chồng đối phó cậu.

Đợi mẹ Trương rời đi, Trương Tư Nghị ngồi yên trong chốc lát, gửi tin nhắn cho Cố Tiêu, kể những điều vừa xảy ra.

Tình thế phát triển nằm trong dự đoán của Cố Tiêu. Anh đoán sau khi Trương Tư Nghị thú nhận với người nhà rằng anh tài trợ cho chuyến đi nước ngoài, ba Trương mẹ Trương sẽ ngăn cản hoặc hoài nghi. Nhưng muốn thật sự nghi ngờ về mối quan hệ của họ, ít nhất phải qua mấy năm nữa. Dù sao Trương Tư Nghị hiện tại tuổi vẫn còn trẻ, việc học và sự nghiệp quan trọng, chuyện hôn nhân theo sau. Tuy nhiên, Cố Tiêu không ngờ, mẹ Trương có thể lập tức nghĩ ra, dường như anh đã đánh giá thấp năng lực liên tưởng và khả năng quan sát của “hủ nữ”.

Cố Tiêu dịu dàng an ủi Trương Tư Nghị qua điện thoại, nhập gia tùy tục, việc đã đến nước này, tiếp tục che giấu và nói dối cũng không ăn thua, chỉ có thể trước tiên chung sức cố gắng kéo mẹ Trương vào phe cánh của họ.

Nhưng dù như thế, Trương Tư Nghị nhớ đến phản ứng của mẹ cậu ngay khi biết được sự thật, cậu vẫn tự trách mình, trằn trọc cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau cậu mang theo đôi mắt gấu trúc xuống tầng, thấy mẹ cậu ở phòng bếp giúp dì giúp việc chuẩn bị bữa sáng, đôi mắt vẫn sưng, có lẽ suốt đêm qua bà cũng không ngủ ngon.

Người trong nhà tưởng là bà không nỡ xa cách con trai, sáng sớm ba Trương còn không nhịn được mà nhắc nhở bà vài câu. Ông thấy khuôn mặt Trương Tư Nghị cũng tiều tụy như vậy, lắc đầu thở dài ngán ngẩm, tỏ vẻ không sao hiểu nổi.

Một gia đình ba người im lặng cùng nhau ngồi ăn sáng. Trái ngược với bộ dạng càu nhàu ồn ào ngày thường, mẹ Trương lặng lẽ không nói một lời.

Trương Tư Nghị thấy thái độ của mẹ cậu, trái tim dường như rơi vào trong chảo dầu sôi, dày vò buốt nhói vô cùng.

Ba Trương nhìn cái này nhìn cái kia, ngay khi ông sắp nhận ra có điều gì đó không ổn, Cố Tiêu đến!

Trương Tư Nghị sợ hãi, suýt nữa nhảy ra khỏi ghế - làm sao Cố Tiêu dám đến đây vào lúc này, anh không sợ mẹ cậu chưa đủ kích thích sao? Vào thời điểm này xuất hiện trước mặt mẹ cậu gần như là đổ thêm dầu vào lửa, xát muối vào vết thương!

Nhìn mẹ Trương, quả nhiên, nghe dì giúp việc nói người đến là Cố Tiêu, trên mặt bà không còn sự mừng rỡ nhiệt tình trong quá khứ, chỉ có hoảng hốt và kinh hoàng.

Cả ba người nhìn về phía cửa, thấy Cố Tiêu vượt qua thềm cửa tiến vào. Anh mặc chiếc áo sơ mi chất lụa thẳng thớm được ủi không một nếp gấp, thân dưới bao bọc bởi một chiếc quần vải màu đen bóng mờ khiến đôi chân thon dài nổi bần bật; kiểu tóc rối dường như được xử lý đặc biệt, trông rất sáng sủa hoạt bát.

Một tay anh giấu trong túi quần, thấy người nhà họ Trương, anh mới duỗi ra một cách tự nhiên, tiếp theo mỉm cười vui vẻ và khiêm tốn chào hỏi. Các chi tiết nho nhỏ đều làm nổi bật phép lễ nghi đầy đủ của anh.

Trương Tư Nghị ban đầu còn nôn nóng, trông thấy Cố Tiêu như thế, dường như có chỗ dựa tinh thần an toàn, cậu ngay lập tức bình tĩnh lại.

Cậu không biết có phải Cố Tiêu bẩm sinh có sức mạnh bình ổn lòng người không, theo sự trưởng thành và trải nghiệm công việc được rèn luyện từng bước đến tận lúc này của cậu, một nụ cười đơn giản, một động tác bình thản tự nhiên của anh đều có thể phát ra loại khí chất bạo dạn mạnh mẽ.

Trương Tư Nghị lặng lẽ liếc nhìn mẹ cậu một chút, kinh ngạc phát hiện, nét mặt bà cũng thay đổi rõ ràng, từ sự phản kháng chuyển thành giãy dụa, bên trong ánh mắt phức tạp không thể che giấu sự thưởng thức đối với người trẻ tuổi này.

Ba Trương - người không hề biết chân tướng - tự nhiên chào mừng Cố Tiêu nhất. Hơn nữa, hôm qua ông vừa biết được chuyện Cố Tiêu tài trợ Trương Tư Nghị đi du học, giờ phút này đối đãi với anh giống như anh là quý nhân của Trương Tư Nghị. Ông nhiệt tình nói: “Tiểu Cố đến sớm vậy, ăn sáng chưa?”

Cố Tiêu: “Cháu ăn rồi ạ, chú dì cứ ăn từ từ thôi, cháu đến phòng khách ngồi một lát, chờ nói chút chuyện với Trương Tư Nghị.”

Ba Trương: “Chuyện gì không nói được qua điện thoại mà phải đến tận nơi thế này? Muốn nói cũng nên để nó đến tìm cháu, cháu đừng nuông chiều nó quá.”

Trương Tư Nghị: “...”

Cố Tiêu cười nói: “Là chuyện visa thôi ạ, cháu vừa khéo tiện đường, không sao đâu chú.”

Ba Trương gật đầu, liếc nhìn Trương Tư Nghị: “Vậy con ăn nhanh lên, đừng để cậu ấy chờ lâu.”

Trương Tư Nghị và thêm hai, ba miếng cơm liền đứng dậy. Con mắt mẹ Trương giống như dính lấy người cậu, nhìn chằm chằm cậu bước về phía phòng khách.

Dì giúp việc pha một tách trà cho Cố Tiêu, Trương Tư Nghị nhỏ giọng hỏi anh: “Sao anh lại đến! Muốn nói chuyện gì?”

Cố Tiêu nhướng mày, khe khẽ đáp: “Hồ sơ xin visa cần sổ hộ khẩu và bản sao giấy tờ bất động sản. Hôm qua mẹ em biết chuyện của chúng ta, lỡ may bà không đưa cho em thì làm sao bây giờ? Anh đến giúp em áp chế một chút.”

Trương Tư Nghị: “...” Fuck, cậu quên sạch cái này rồi, mệt cho Cố Tiêu còn nhớ rõ!

Thừa dịp ba mẹ Trương Tư Nghị vẫn chưa ra khỏi phòng ăn, Cố Tiêu lại an ủi cậu: “Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Trương Tư Nghị rũ mắt xuống: “Em không lo lắng.”

Cố Tiêu giơ một tay lên, nhẹ nhàng xoa má cậu, dịu dàng nói: “Quầng mắt thâm đen thế này, còn bảo không lo lắng, tối qua cả đêm không ngủ phải không?”

Trương Tư Nghị vội vàng né tránh: “Này...”

Cố Tiêu buông tay, nhưng vẫn không muốn xa rời nhìn cậu, tỏ vẻ không kìm lòng nổi.

Mẹ Trương bưng một đĩa trái cây ra, nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng thì thầm của hai người họ, trái tim thình thịch nảy lên, một lúc lâu sau mới phản ứng được, lần lượt trừng mắt lườm từng người.

Trương Tư Nghị và Cố Tiêu: “...”

Thấy mẹ cậu đặt hoa quả xuống, không nói một lời đã muốn đi, Cố Tiêu vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Trương Tư Nghị.

Trương Tư Nghị kiên trì gọi bà: “Mẹ ơi...”

Mẹ Trương xoay người lại: “Chuyện gì?”

Trương Tư Nghị cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp: “Cái kia, mấy ngày nữa con phải đi làm visa, cần sổ hộ khẩu, bản sao giấy tờ sở hữu bất động sản...”

Mẹ Trương: “...”

Đây là những tài liệu cần thiết để lấy visa. Trương Tư Nghị và Cố Tiêu không có quan hệ máu mủ, cũng không phải vợ chồng, Cố Tiêu chỉ có thể dùng tiền tiết kiệm trong ngân hàng làm chứng minh tài sản, nhưng thời gian gửi không đủ sáu tháng có thể dẫn đến kết quả trượt thị thực. Trương Tư Nghị đành phải cung cấp giấy tờ tùy thân và chứng minh tài sản liên quan đến ba mẹ mới có thể làm bảo lãnh.

Tuy nhiên, Trương Tư Nghị mở miệng nói ba chữ “sổ hộ khẩu” thật khó khăn. Cậu biết đăng ký kết hôn cũng cần sổ hộ khẩu, câu nói vừa rồi làm cho cậu cảm thấy mình giống như muốn bỏ trốn cùng Cố Tiêu! (=_=)

Mẹ Trương nhìn chăm chằm vào họ rất lâu, thấy hai đứa bé giống như hai con cún nhỏ tội nghiệp ngóng chờ bà, trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại.

Cuối cùng, bà thở dài, quay người trở về phòng lấy giấy tờ cho Trương Tư Nghị. Nhưng bà không tỏ rõ thái độ với quan hệ của hai người, dường như đang bày tỏ sự “phản kháng” trong im lặng.

Ngay trước khi bà xoay bước chuẩn bị rời đi, Cố Tiêu đột ngột cầm tay Trương Tư Nghị trước mặt bà.

Trương Tư Nghị sợ hãi vùng vẫy nhưng bị Cố Tiêu kéo lại thật chặt.

Cố Tiêu nhìn mẹ Trương, chân thành nói: “Dì ơi, cảm ơn dì.”

Mẹ Trương: “...” Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Ai cho phép hai đứa bên nhau! Chỉ cung cấp tài liệu sao chép mà thôi! (= 皿 =)

Nghĩ đến ba Trương đang ở nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, mẹ Trương hốt hoảng đến độ nhào tới muốn tách hai bàn tay nắm chặt của hai người ra. Nhưng Cố Tiêu nhanh tay lẹ mắt hơn bà, thừa dịp bà đến, thuận tiện buông Trương Tư Nghị ra, kéo mẹ Trương một cái, đồng thời nhường một nửa chỗ trống, lôi bà ngồi xuống.

“Dì ơi...” Cố Tiêu thành khẩn van nài, nhìn bà, nói: “Cháu sẽ không cướp mất Trương Tư Nghị đâu, em ấy là con của chú dì, cháu chỉ là thích em ấy, muốn thương Trương Tư Nghị giống như chú dì thương em ấy.”

Trương Tư Nghị: “...” Thật, thật buồn nôn! Orz

Cảm xúc trong lòng mẹ Trương lẫn lộn, mắt bà đỏ lên, hỏi ngược lại: “Hai đứa quen biết mới được bao lâu? Bây giờ nói cả một đời, anh gánh nổi sao? Anh xuất sắc hơn Trương Tư Nghị nhà chúng tôi quá nhiều, thằng bé còn nhỏ, có lẽ là không nghĩ kỹ mới nhất thời xúc động...”

Trương Tư Nghị vội la lên: “Mẹ!”

Cậu muốn nói cậu không phải thế, nhưng mẹ Trương đã hung hãn cắt ngang: “Con im miệng, không được phép nói!”

Trương Tư Nghị: “...”

Mẹ Trương nhìn về phía Cố Tiêu: “Trương Tư Nghị là con trai tôi, hiểu con không ai bằng mẹ. Thằng bé là loại người gì, không ai hiểu hơn tôi cả. Trên người nó có vô số khuyết điểm, những khuyết điểm này chỉ có ba mẹ mới bao dung được. Cả đời rất dài, bây giờ anh có hứa hẹn bất cứ điều gì tôi cũng không tin... Tôi không muốn làm một người mẹ tồi mà chia rẽ anh và con tôi, nếu tôi làm vậy, Trương Tư Nghị sẽ hận tôi, nhưng nếu muốn tôi bây giờ chúc phúc cả hai, nói thật là không thể.”