Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 208: Cho em




Nhìn nụ cười của đối phương, Trương Tư Nghị cảm thấy gió xuân ấm áp ùa tới.

Vậy nên mới nói, sắc đẹp thật sự không phân biệt tuổi tác, dù là người mẹ đã ngoài năm mươi hay là đàn chị đã qua tuổi ba mươi của Cố Tiêu đều đem lại cho Trương Tư Nghị cảm giác thoải mái dễ chịu giống như đang thong thả dạo chơi trong làn gió mát.

Sau khi ngồi xuống, ba người gọi đồ ăn trước, Tạ Gia Ý mới bắt đầu chính thức nghe ngóng trải nghiệm cùng xuất thân của Trương Tư Nghị và quá trình quen biết giữa cậu và Cố Tiêu.

Đều là hỏi chuyện, nhưng tất cả những câu hỏi đối phương đưa ra đều được kiểm soát ở mức độ phù hợp, không làm cho Trương Tư Nghị cảm thấy bị xúc phạm, cũng không khiến bầu không khí quá xấu hổ.

Toàn bộ cuộc nói chuyện đều rất tự nhiên, thật giống như Trương Tư Nghị và Tạ Gia Ý cũng là những người bạn cũ đã nhận biết rất nhiều năm.

Nghe nói Trương Tư Nghị có dự định quay lại nước Anh học thạc sĩ, Tạ Gia Ý còn chia sẻ trải nghiệm học thạc sĩ ở Mỹ của cô, ngôn ngữ hài hước vui nhộn khiến Trương Tư Nghị bật cười nhiều lần.

Tạ Gia Ý nói xong, lại liếc nhìn Cố Tiêu, cười hỏi: “Nếu em ấy thật sự đi học cao học, em có kế hoạch gì không?”

Trương Tư Nghị sững sờ, Tạ Gia Ý đưa ra chủ đề mà cậu không có can đảm thảo luận trước mặt Cố Tiêu nhất. Mặc dù cậu biết rất rõ rằng nếu cậu rời đi, họ sẽ phải đối mặt với tình huống chia ly giữa hai nơi, nhưng trước khi chia li thực sự, cậu chỉ biết đắm chìm trong khoảng thời gian gắn bó làm bạn tốt đẹp này. Cậu thậm chí không muốn nghĩ về tương lai, bởi vì trong cuộc thảo luận, nếu Cố Tiêu biểu lộ ra một chút đau đớn hoặc buồn bã, đều có thể khiến cậu dao động.

Cố Tiêu tự nhiên thay mình rót thêm chút đồ uống, đáp, “Đợi em ấy trở về thôi, nếu không thì phải làm gì?”

Nhưng dù kỹ năng diễn xuất của Cố Tiêu có tốt đến đâu, anh cũng không thể che giấu nỗi buồn sau khuôn mặt tươi cười trước Trương Tư Nghị - Người đã ở bên anh hơn nửa năm.

Trương Tư Nghị hạ mắt xuống không nói gì, không nỡ, thấp thỏm, do dự và những cảm xúc tiêu cực khác bắt đầu sinh ra từ tận đáy lòng.

Ngay sau đó, Tạ Gia Ý hỏi một câu: “Em chưa nghĩ rằng sẽ đi cùng em ấy ư?”

Trái tim của Trương Tư Nghị đột nhiên lơ lửng, đôi mắt nhìn thẳng vào Cố Tiêu - Đi cùng mình? Cậu chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, bởi vì Cố Tiêu đã là một kiến trúc sư trưởng thành có giấy phép, anh vẫn cần tiếp tục học tập sao?

... Đợi đã, hình như cũng không phải không được.

Trên thực tế, một trong những trường mà Trương Tư Nghị đăng ký, đại học A, không thuộc phạm trù “trường đại học”. Đây chỉ là một tổ chức giáo dục phi chính phủ do Liên minh Kiến trúc sư tổ chức. Nhưng nó lại là một tổ chức phi chính phủ có uy tín trên thế giới, nổi tiếng không thua kém bất kỳ trường đại học danh tiếng nào. Ngoài khóa học văn bằng năm năm được RIBA chứng nhận, đại học A còn có các khóa học bồi dưỡng nâng cao một năm. Các chủ đề học thuật bao gồm nhiều khía cạnh, thu hút những người đam mê kiến trúc, các học viên và học giả trên toàn thế giới, thậm chí là các kiến trúc sư chuyên nghiệp đã được cấp phép có thể đi đào tạo thêm.

Nếu Cố Tiêu muốn thả lỏng trong giai đoạn này, hoặc là muốn học một cái gì đó mới, với CV của anh, có thể dễ dàng đạt được offer của đại học A.

Nhưng, nếu chỉ vì cậu, Cố Tiêu có đi không? Rốt cuộc, anh không chỉ là Cố Tiêu, mà còn là giám đốc của Không Biên Giới. Anh chịu những kỳ vọng cao của cấp trên lại rất được cấp dưới yêu mến. Trên vai anh gánh rất nhiều trọng trách, sao mà rời đi được?

Biết rõ không có khả năng, Trương Tư Nghị vẫn nhìn qua Cố Tiêu, dường như chờ mong có thể thấy chút cân nhắc xuất hiện trên mặt đối phương.

Nhưng Cố Tiêu không trả lời, anh cười cười, hàm ý không cần nói cũng biết.

Tạ Gia Ý cũng cười cảm khái một câu: “Em luôn là người lý trí như vậy...”

Cô nâng ly rượu lên cụng ly với Cố Tiêu, nhấp một ngụm, lại ngước mắt lên nói: “Nhưng mà, sự chia ly ngắn ngủi cũng tốt, một số người còn nói rằng khoảng cách là thử thách tốt nhất của tình cảm.”

Nói xong câu đó, Tạ Gia Ý không tiếp tục chủ đề này nữa, thay vào đó, cô trò chuyện với họ về tình hình chung của kiến trúc trong và ngoài nước. Khi nói những điều này, cách ăn nói của đối phương vẫn duy trì hài hước thanh lịch, hơn nữa tầm nhìn hiểu biết và chiều sâu tư tưởng thể hiện ra trong ngôn ngữ cũng không hề thua kém Cố Tiêu.

Trương Tư Nghị ấn tượng không thôi, đây chính là cái gọi là “Nét quyến rũ cá tính”. Sau một bữa ăn, cậu đã chuyển sự quan tâm của mình đối với Tạ Gia Ý từ bên ngoài vào bên trong.

Trước mặt Tạ Gia Ý, Cố Tiêu cũng gỡ bỏ dáng vẻ thường ngày, nam thần cao ngạo băng giá biến thành em trai nhà bên đầy thân thiện hòa hợp, đâu còn sự khắt khe độc miệng đánh bại người khác lúc thường?

Sau bữa cơm, Tạ Gia Ý đứng dậy lần lượt ôm hai người họ. Khi cô ôm Trương Tư Nghị, cậu căng thẳng đến mức không nói ra lời, chỉ ngửi được mùi nước hoa nữ tính thoang thoảng và nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng chân thành cất lên bên tai cậu: “Chị thật sự cảm thấy vui thay Cố Tiêu, chúc các em hạnh phúc.”

Nói xong, Tạ Gia Ý khe khẽ “A” một tiếng, đột nhiên cô buông cậu ra, bắt đầu lục lọi chiếc túi nhỏ của mình, lấy ra một phong bì từ bên trong và đưa nó cho Trương Tư Nghị: “Vừa rồi gặp các em nên vui vẻ quá, quên lấy ra, đây là quà gặp mặt tặng em.”

Trương Tư Nghị sốt sắng nói: “Còn có quà gặp mặt? Nhưng, nhưng em không chuẩn bị gì hết!”

Tạ Gia Ý xì xì bật cười, không nhịn được giơ tay nhéo má cậu: “Không phải đồ vật quý giá gì, chị tin em sẽ thích.”

Trương Tư Nghị đành phải nhận lấy, nói lời “Cảm ơn”.

Sau đó ba người ra ngoài, trong khi đợi xe, Tạ Gia Ý hỏi Trương Tư Nghị: “Chị có thể nói chuyện riêng với Cố Tiêu không?”

Trương Tư Nghị sững sờ, ngay lập tức đáp: “Dạ vâng, không sao!” Nói xong cậu phối hợp lùi xa cách đó mấy chục mét.

Cố Tiêu nhìn thoáng qua bóng lưng di chuyển của Trương Tư Nghị, buồn bực nói: “Lời gì muốn nói riêng?”

Tạ Gia Ý cười nhẹ nhàng nhìn anh, nói: “Vừa rồi ở trong chị đã muốn nói, nhưng sợ làm em khó xử, bây giờ lại nghĩ đến, những lời này là cảm xúc cá nhân của chị, là bạn của em, đàn chị của em, chị vẫn muốn nói cho em.”

Cố Tiêu nghiêm túc nhìn cô, nói: “Chị nói đi.”

“Cố Tiêu, lý trí là ưu điểm của em, nhưng đối với tình cảm, quá lý trí đôi khi không phải là điều tốt. Trong cuộc sống của con người, công việc sẽ trở lại, cơ hội sẽ trở lại, chỉ có tình yêu có thể gặp mà không thể cầu, đôi khi bị bỏ lỡ, cả đời đều không theo đuổi lại được.” Đôi mắt của Tạ Gia Ý khẽ rung lên, dường như gợi nhớ lại trải nghiệm của chính cô, nhưng cô nhanh chóng lấy lại nụ cười và nói: “Trên bàn cơm chị vừa nói khoảng cách là thử thách tình cảm tốt nhất. Tại sao lại nói "Tốt nhất", dùng tư duy ngược chiều để giải thích, bởi vì khoảng cách là vũ khí giết chết cảm xúc mạnh mẽ nhất. Dù sao chúng ta chỉ là những người bình thường, rất khó để đảm bảo dù cho cách xa nhau muôn sông nghìn núi vẫn yêu thương một người, cũng rất khó để đảm bảo khi cô đơn yếu đuối trái tim vẫn không thay đổi... Vì vậy, không nên tùy tiện thử thách tình cảm của mình. Sức mạnh của khoảng cách và thời gian mạnh hơn ý nghĩ có thể vượt qua của các em nhiều. Hầu hết tình cảm của những người bình thường không thể chịu đựng được thử thách. Nếu em muốn tiếp tục vững bước thì không nên có bất kỳ tâm lý may mắn nào, sử dụng tất cả sức lực gắn bó với nhau. Như thế mới thật sự không hề hối tiếc.”

Sau khi nghe nhận xét này, Cố Tiêu hơi kinh ngạc, lại giống như cực kỳ xúc động. Rất lâu sau, anh mới bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Em hiểu rồi.”

Tạ Gia Ý thở phào nhẹ nhõm, vỗ cánh tay anh, không ngừng nói, “Không biết khi nào mới có thể gặp lại em lần sau. Hãy tự giữ gìn sức khỏe nhé.”

Cố Tiêu lại ôm lấy cô: “Dạ, bảo trọng...”

Thừa dịp Tạ Gia Ý nói chuyện với Cố Tiêu, Trương Tư Nghị vụng trộm mở phong thư ra xem xét - “...!!!” What the fuck! Là ảnh chụp lúc trẻ của Cố Tiêu! A không không không, Cố Tiêu hiện tại vẫn chưa già, phải nói là ảnh chụp lúc còn học đại học T của anh!

Tổng cộng có ba bức ảnh, phía sau mỗi tấm đều có một câu chú thích ngắn gọn và ngày chụp ảnh, chữ viết tay rất đẹp, có lẽ được viết bởi Tạ Gia Ý.

Trương Tư Nghị cầm bức ảnh, nhìn chằm chằm vào nhân vật chính mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, mang một chiếc túi đeo vai màu xanh hải quân, “Trái tim thiếu nam” nhanh chóng bật ra khỏi lồng ngực cậu!

Cậu lật ngược ra nhìn: “Ảnh kỷ niệm nhập học của Cố Tiêu - 12.09.2004”

Chụp năm 2004, mười một năm trước? Cố Tiêu... mới mười tám tuổi?

A a a a a! Cố Tiêu lúc đó thật thuần khiết! ~(≧▽≦)/~

Trương Tư Nghị lại nhìn một tấm ảnh khác - “Lễ văn nghệ của khoa, lần đầu tiên Cố Tiêu làm MC trên sân khấu - 10.2005”

Cố Tiêu thậm chí mặc một bộ âu phục MC thô sơ quê mùa như vậy! Ha ha ha! Cũng may có gương mặt chống chế!

Bức ảnh cuối cùng - “Giải nhất cuộc thi Cúp kiến trúc sinh viên toàn quốc - 07.2006”

Ôi ôi, Cố Tiêu hai mươi tuổi đẹp trai dã man tàn bạo khủng khiếp, còn cầm một chiếc cúp, toàn thân đều phát sáng, rất muốn liếm liếm liếm ~~~!

Nhưng mà ba năm đó cậu đang làm gì? 18-6=12? Ặc, cậu đang học lớp sáu, lớp bảy, lớp tám... (=_=)

Nuốt nước bọt nhìn ảnh chụp một lát, Trương Tư Nghị cẩn thận nhét mấy tấm ảnh trở lại phong bì, quý trọng cầm trong tay.

Cậu xoay người, thấy Tạ Gia Ý đã nói chuyện xong với Cố Tiêu, đang vẫy tay với cậu.

Trương Tư Nghị vui vẻ chạy về, lay động phong thư trên tay, kích động nói: “Cảm ơn chị, em xem quà rồi, rất thích ạ!”

Tạ Gia Ý nháy mắt mấy cái: “Thích thì tốt.”

Tiễn bước Tạ Gia Ý, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị cũng bắt taxi. Sau khi lên xe hai người đồng thời mở miệng hỏi -

Cố Tiêu: “Chị ấy tặng em cái gì?”

Trương Tư Nghị: “Đàn chị của anh nói gì với anh?”

Hai người nhìn nhau cười, Trương Tư Nghị hơi xấu hổ, dù đã cố gắng kìm nén sự tò mò, nhưng cậu vẫn không nhịn được hỏi ra.

Cố Tiêu lắc đầu, đáp: “Không có gì.”

Trương Tư Nghị lập tức khó chịu, cũng giấu ảnh chụp không cho Cố Tiêu nhìn. Cố Tiêu không tò mò, Trương Tư Nghị không cho anh xem thì anh không tiếp tục đòi xem, khiến Trương Tư Nghị nghẹn đến mức hốt hoảng.

Tuy nhiên vẫn đang trên xe, Trương Tư Nghị không dám ầm ĩ với Cố Tiêu, đổi chủ đề hỏi anh chuyện liên quan đến Tạ Gia Ý.

Cố Tiêu nói, Tạ Gia Ý xin học thạc sĩ ngành kiến trúc ở Yale sau khi tốt nghiệp đại học T. Sau khi tốt nghiệp, cô ở lại Mỹ làm việc cho một kiến trúc sư nổi tiếng nào đó, đồng thời là đại biểu của hiệp hội kiến trúc sư người Hoa ở Mỹ.

Nghe xong lý lịch vẻ vang của đối phương, Trương Tư Nghị càng khâm phục cô hơn. Xuống xe, cậu đột phát ý tưởng mà nói: “Trai thẳng em đây có thể bị anh bẻ cong, đàn chị của anh hoàn hảo ưu tú như thế, xinh đẹp tài năng EQ cao, năm đó sao không bẻ thẳng anh?”

Cố Tiêu mỉm cười nhìn cậu: “Em có thể bị anh bẻ cong chứng tỏ lúc đầu em cũng không hoàn toàn thẳng.”

“Anh cút đi!” Trương Tư Nghị tức điên, nhớ tới câu hỏi Cố Tiêu không chịu trả lời lúc trước, túm cánh tay anh, ép hỏi, “Rốt cuộc chị ấy đã nói với anh cái gì trước khi rời đi?”

Vừa khéo đến cửa nhà, Cố Tiêu dừng bước, nhìn Trương Tư Nghị, nói: “Em lại ghen à?”

Trương Tư Nghị: “Em không có!”

Cố Tiêu tiến tới hôn trán cậu: “Chị ấy bảo anh hãy yêu em thật tốt.” Nói xong móc chìa khóa ra mở cửa.

Trương Tư Nghị: “...”

Trương Tư Nghị ngốc nghếch sững người hai giây, bước theo vào, đỏ mặt hỏi: “Thật hay giả? Anh dỗ em à.”

Cố Tiêu lấy điện thoại di động ra đưa cho cậu: “Em không tin thì tự gọi điện thoại cho chị ấy, hỏi xem có phải chị ấy nói thế không.”

Trương Tư Nghị làm sao dám gọi, Tạ Gia Ý vừa rồi bảo cậu tránh mặt rõ ràng là không muốn cho cậu biết mà!

“Nếu chỉ nói thế tại sao lại đặc biệt bảo em ra chỗ khác, hơn nữa thời gian nói chuyện của anh và chị ấy rất lâu...” Trương Tư Nghị vừa đổi dép vừa lầu bầu.

“Anh chỉ tổng kết ý đại khái thôi.” Cố Tiêu khoanh tay xem cậu đổi giày xong mới nắm lấy cánh tay cậu kéo qua và ôm chặt cậu, giữ khoảng cách bằng không mà trêu ghẹo: “Chị ấy bảo anh nhìn em thật kỹ, nếu không em xuất ngoại rồi biết đâu chưa được mấy ngày đã bỏ trốn cùng người đàn ông khác...”

Trương Tư Nghị nghẹt thở: “Sao lại thế được!”

Cố Tiêu ngẩng đầu lên nhìn đối phương, tỏ vẻ không tin nói khích cậu: “Ai biết được, chúng ta không thể đăng ký kết hôn, em bỏ chạy với người khác anh cũng không thể bắt em lại.”

Trương Tư Nghị vốn cảm thấy chột dạ vì quyết định ích kỷ này của bản thân, sợ tổn thương Cố Tiêu, nghe anh nói thế đều nôn nóng đến độ mặt đỏ lên: “Em nói không thể thì là không thể!”

Cố Tiêu dời ánh mắt, hỏi: “Chứng minh thế nào?”

Trương Tư Nghị nhanh chóng đáp: “Em có thể thề! Em có thể viết giấy cam đoan!”

Cố Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt cậu, hỏi: “Vậy anh hỏi em, hai năm trước em có thể nghĩ đến bây giờ sẽ yêu đương với anh không?”

Trương Tư Nghị sững người một lúc, tự hỏi Cố Tiêu có ý gì.

Cố Tiêu lại nói: “Đừng nói hai năm trước mà hãy nói một năm trước. Vào lễ Giáng sinh năm ngoái, em có nghĩ rằng em sẽ thích anh không?”

Trương Tư Nghị nói không nên lời, trước đó cậu từng nghĩ đến vấn đề này, đáp án phi thường rõ ràng - Không nghĩ được.

Cố Tiêu: “Không nghĩ được phải không? Nếu không nghĩ được, làm sao em có thể cam đoan chuyện xảy ra hai năm sau? Chúng ta đều không biết trước được hai năm tới sẽ phát sinh điều gì, cho nên, dùng tình cảm bây giờ để hứa hẹn, để cam đoan tương lai hai năm sau là không đủ sức thuyết phục. Đàn chị muốn nói đại khái là ý này.”

Trương Tư Nghị đờ ra hồi lâu, buồn bực sắp phát khóc.

Cố Tiêu buồn cười cù mũi cậu, ôm cậu vào lòng, nói: “Em xem em này, biết thì muốn biết, nói cho em nhưng em không có cách giải quyết, điển hình của việc tò mò hại thân, tự tìm phiền não.”

Trương Tư Nghị ôm chặt anh, bất lực nói: “Vậy em có thể làm gì?”

“Cho nên, chị ấy mới chỉ nói cho anh biết.” Cố Tiêu vỗ lưng cậu nhè nhẹ, động viên nói, “Được rồi, em không cần nghĩ về vấn đề này, vấn đề em gặp phải, anh cũng gặp phải. Em cứ làm chuyện em muốn làm, còn lại giao cho anh, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Mặc dù Trương Tư Nghị tin tưởng Cố Tiêu, nhưng cậu không phải trẻ con. Cậu cảm thấy rất áy náy vì Cố Tiêu muốn ôm hết phiền phức như thế, đang định đề nghị “Cùng nhau thương lượng giải quyết”, thì nghe Cố Tiêu nói: “Hiện tại có thể cho anh xem, chị ấy đưa em cái gì?”

“Trong túi áo trái của em, anh tự xem đi.” Trương Tư Nghị bị giả thiết vừa rồi của Cố Tiêu dọa sợ, giống như con gấu túi ôm anh không nỡ buông tay.

Cố Tiêu nghe xong, cố ý tìm kiếm lung tung trên người cậu: “Ở đâu? Tại sao không thấy?”

“... Anh sờ đi đâu đấy!” Trương Tư Nghị bị quấy nhiễu đến bất đắc dĩ buông tay, cũng bật cười, chủ động móc phong thư ra.

Cậu muốn hỏi Cố Tiêu về bối cảnh chụp cụ thể của những bức ảnh này. Kết quả là, sau khi Cố Tiêu xem xong, khuôn mặt anh thay đổi, nhét thẳng vào túi của mình... Đàn chị vẫn giữ những thứ lịch sử đen tối này, còn đưa cho Trương Tư Nghị, làm sao anh chịu được!

Trương Tư Nghị kỳ quái nói: “Anh làm gì vậy? Sao không xem nữa?”

Cố Tiêu quay người lên tầng trên: “Mấy ảnh chụp này có gì đáng xem, còn không đẹp bằng em chụp.”

Trương Tư Nghị muộn màng phản ứng được ảnh chụp của cậu bị tịch thu, tức giận giơ chân: “Này! Chỗ nào không đẹp đâu? Em thấy siêu đẹp trai mà!”

Sau khi đi được vài bước, Trương Tư Nghị ôm chầm lấy Cố Tiêu từ phía sau, vừa đào bới vừa hét lên: “Anh đừng đi! Trả lại cho em bức ảnh! Đây là đàn chị của anh đưa cho em!”

Cố Tiêu gắt gao bảo vệ miệng túi của mình, vừa kéo cậu lên lầu, vừa trêu chọc cậu bằng những lời Trương Tư Nghị vừa nói: “Em sờ đi đâu đấy? Ảnh chụp không nằm trong cái túi này!”

Trương Tư Nghị: “Em thấy anh nhét ở đó!”

Cố Tiêu: “Đừng dùng lực, bức ảnh bị ép nát thì không còn nữa đâu.”

Trương Tư Nghị: “What the fuck! Anh hèn hạ! Cho em, cho em...”

Cố Tiêu: “A? Nói cái gì?”

Trương Tư Nghị: “Em nói cho em!!”

Cố Tiêu cười nói: “Được, nhanh đi lên giường nằm sấp, cái này "Cho em".”

Trương Tư Nghị: “... Anh đồ biến thái!!!”