Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 189: Chia tay




Sau khi về nhà, Cố Tiêu gõ cửa phòng Cố Diêu. Hai anh em nói chuyện cả nửa tiếng đồng hồ, đêm đó liền làm lành.

Cố Tiêu trở lại phòng, tâm trạng rất tốt, đè Trương Tư Nghị xuống làm một lần, sau đó còn ôm mặt cậu quý trọng hôn, vẻ mặt dịu dàng đến mức khiến người nhìn thấy đều hóa thành một vũng nước.

Trương Tư Nghị trầm tiếng, cười: “Anh làm gì vậy, hôm nay là lạ...”

Cố Tiêu vùi mặt vào bờ vai cậu một lần nữa, giống như một con mèo lớn đang làm nũng, nhẹ nhàng mút cổ cậu.

“Ừm...” Trương Tư Nghị rụt cổ lại tránh né, “Đừng liếm, thật ngứa.”

Cố Tiêu ôm lấy cậu cọ sát một lúc mới ghé vào lỗ tai cậu khe khẽ thì thầm nói: “Ban ngày anh đã liên lạc với bạn anh nói về chuyện của bạn học em. Không có vấn đề gì, em có thể nói với cô ấy.”

Đột nhiên nói sang chuyện khác, Trương Tư Nghị có chút phản ứng không kịp, hồi lâu mới mừng rỡ đáp: “Thật sao? Là công ty nào?”

Cố Tiêu giơ tay vuốt ve nắn bóp tai cậu, nói: “Ừ, em cũng từng gặp cậu ấy rồi đấy.”

Trương Tư Nghị giật mình: “Gặp rồi? Ai vậy?”

Cố Tiêu: “Đó là giám đốc thiết kế của công ty tổ chức gặp mặt ngay bên cạnh chỗ chúng ta họp thường niên năm ngoái.”

Bởi vì cùng nhau hát karaoke, ấn tượng của Trương Tư Nghị vẫn khắc sâu: “Lương công của văn phòng GA?”

Cố Tiêu: “Đúng rồi, cậu ấy gọi là Lương Học Anh, trước kia bọn anh từng làm việc cùng nhau ở Viện X.”

Trương Tư Nghị tự hỏi: “Văn phòng GA là công ty chuyên về thiết kế kiến trúc nhỏ sao? Sao em nhớ tính chất công ty họ không khác Không Biên Giới mấy?”

Cố Tiêu: “Tình hình thị trường không tốt trong hai năm qua, không có dự án lớn, cậu ấy đã thôi việc ở GA. Vào tháng năm năm nay, cậu ấy mở văn phòng riêng, chuyên thiết kế kiến trúc nhỏ. Cậu ấy có một số nguồn lực, thu nhập cũng rất đáng kể, không xung đột với môi trường lớn.”

Trương Tư Nghị: “Hóa ra là thế!”

Cố Tiêu: “Nhưng em phải giải thích trước với bạn cùng lớp của em là mức lương chỗ cậu ấy không quá cao so với Không Biên Giới. Đãi ngộ với bạn học em chỉ có thể được tính theo tiêu chuẩn của du học sinh mới vào, mức lương khởi điểm là sáu nghìn tệ, tiền thưởng ngoài dựa theo nguồn vốn đầu tư vào dự án. Ưu điểm là không cần phải làm thêm giờ, tan ca đúng năm giờ ba mươi mỗi ngày. Hơn nữa, bởi vì văn phòng nhỏ, tổng số nhân viên chưa tới mười người, toàn bộ quy chế của văn phòng tương đối thoáng, còn thường xuyên tổ chức hoạt động, có lẽ không khí công việc không tệ đâu.”

Trương Tư Nghị thầm nghĩ, tiền lương chắc là không thành vấn đề. Lần trước nghe Tô Nguyên nói, mặc dù trên hợp đồng của cô viết là bảy nghìn tệ, nhưng thực tế tiền lương tới tay không đến năm nghìn, sáu nghìn ít nhất còn tốt hơn hiện tại. Không cần tăng ca, cũng có thể có nhiều thời gian rảnh hơn. Dựa theo gợi ý trước đó của Cố Tiêu, nếu cô có thời gian viết một số đánh giá kiến trúc, dịch các tác phẩm kiến trúc nước ngoài cho tạp chí, mỗi tháng có thể kiếm chút tiền nhuận bút, gộp lại cũng được một khoản kha khá.

Quan trọng nhất là, Trương Tư Nghị ấn tượng rất tốt về anh chàng Lương Học Anh này. Lúc trước chính là Lương Học Anh đề nghị người hai công ty tổ chức đi hát karaoke, có thể thấy được anh ta là một người quản lý có thể dễ dàng hòa nhập với cấp dưới của mình, đi theo dạng người này áp lực công việc chắc chắn sẽ không quá lớn.

Đêm đó tán gẫu xong thì đã muộn, ngày hôm sau lúc nghỉ trưa Trương Tư Nghị mới gọi điện thông báo cho Tô Nguyên việc này.

Nghe xong Trương Tư Nghị đề cử và giới thiệu, Tô Nguyên cảm động đến rơi nước mắt: “Aiz, Tiểu Nghị, chị không biết phải cảm ơn em thế nào mới tốt!”

Trương Tư Nghị cười nói: “Cám ơn gì chứ, đều là bạn học cũ, hơn nữa không phải em giúp chị tìm công việc này, là giám đốc của chúng em đề cử.”

Tô Nguyên: “Giám đốc của bọn em? Có phải anh chàng độc miệng và hà khắc mà em nhắc đến trước đây không?”

Trương Tư Nghị: “Ặc, chính là anh ấy...”

Hóa ra ấn tượng của mấy người nhóm Tô Nguyên đối với Cố Tiêu vẫn dừng lại ở thời điểm cậu phàn nàn về anh! (=_=)

Trương Tư Nghị nhanh chóng giúp Cố Tiêu tẩy trắng: “Thật ra con người anh ấy rất tốt, không phải em từng bảo anh ấy là đồng hương học cùng trường cấp ba với em sao. Hiện tại anh ấy và em là, cái đó, là bạn tốt.”

Tô Nguyên: “Vậy chị cũng phải cảm ơn anh ấy cẩn thận mới được. Em xem lúc nào anh ấy và em có thời gian, chị mời hai người ăn một bữa cơm nha?”

Trương Tư Nghị khách sáo nói: “Không cần đâu, không cần đâu.”

Tô Nguyên cười nói: “Sao lại không cần? Giám đốc của em nể mặt em mới giúp chị, nếu như chị không bày tỏ gì cả, sẽ khiến người ta cảm thấy chị không có lễ nghĩa, cũng sẽ khiến em về sau khó xử. Bất kể thế nào, chị vẫn muốn ngỏ ý cảm ơn, nếu anh ấy và em không có thời gian ra ngoài ăn cơm, chị sẽ tự chuẩn bị một phần quà cám ơn.”

Trương Tư Nghị không thể từ chối, đành phải đồng ý: “Được rồi, vậy lát nữa em sẽ chuyển lời cho anh ấy, đừng tặng quà cáp gì, hay là cùng nhau ăn cơm đi, ăn uống đơn giản là được.”

Tô Nguyên: “Ừm, như thế là tốt nhất, vẫn là cảm ơn ngay trước mặt mới có lòng thành. Tuy nhiên, hai ngày này chị không rảnh, sớm nhất cũng phải đợi đến cuối tuần, Mộng Huyên mới chia tay bạn trai, chị đoán chị phải ở bên em ấy hai ngày này.”

Trương Tư Nghị ngạc nhiên, nói: “Cái gì? Chia tay!? Chia tay lúc nào?”

Tô Nguyên thở dài, đáp: “Vừa chia tay đêm qua.”

Trương Tư Nghị: “Sao không thấy cậu ấy nhắc đến trong nhóm chat.”

Tô Nguyên: “Em ấy sĩ diện, cũng có chút lòng hư vinh. Trước đó không lâu vừa mới thể hiện tình cảm nồng thắm trước mắt các em, bây giờ lại đột ngột chia tay, chính là Bách Duệ đá em ấy, làm sao em ấy có thể kể lể trước mặt các em.”

Cả người Trương Tư Nghị toát mồ hôi lạnh, tại sao có thể như vậy! Không phải Bách Duệ thực sự cho rằng xu hướng tình dục bị phát hiện, nên có tật giật mình mới buông lời chia tay?

“Aiz, ngay từ đầu chị đã có dự cảm tình cảm của họ không kéo dài được, nhưng lúc đó thấy em ấy hãm quá sâu, chị cũng không tiện nói, bây giờ quả nhiên...” Tô Nguyên lại thở dài, nói, “Chị không nói nhiều với em nữa, tránh sau này em ấy biết lại trách chị không cho em ấy mặt mũi.”

Trương Tư Nghị xung động suýt nữa buột miệng chuyện cậu và Cố Tiêu “phát hiện” và hành vi mấy ngày trước của Bách Duệ cho Tô Nguyên nghe. Nghe thấy câu nói sau cùng của Tô Nguyên, cậu mới giật mình ngậm miệng lại.

Cậu không thể làm cho vấn đề tồi tệ hơn nữa vào thời điểm này, đừng nói người đang yêu không có lý trí, người vừa mới thất tình cũng đâu có lý trí gì, lỡ đâu Nhậm Mộng Huyên hiểu lầm là cậu phá hoại tình cảm của cô, vậy cậu có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!

Nói chuyện với Tô Nguyên hai câu, Trương Tư Nghị hoảng hốt cúp điện thoại.

Ma xui quỷ khiến, cậu lần nữa ấn vào WeChat của Bách Duệ, thấy cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn dừng ở câu nói vài ngày trước Cố Tiêu đáp lời, cậu lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra - Mặc kệ Bách Duệ chia tay hay không, dù sao đều không liên quan đến cậu.

Không ngờ đúng lúc này, một tin nhắn mới đột nhiên nhảy lên bên trong khung chat: “Đêm nay có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”

“...” Trương Tư Nghị bị dọa đến suýt nữa ném di động!

Cậu không tin trừng to mắt nhìn chằm chằm tin tức đối phương gửi đến trong mấy giây, xác nhận là trùng hợp, nhưng mẹ nó cái này cũng khéo quá đi, Bách Duệ là có thần giao cách cảm sao? Mẹ nó!

Trương Tư Nghị thật sự quá mức sợ hãi nên quên luôn lời dặn của Cố Tiêu ra sau đầu, nhịn không được mà chất vấn: “Anh chia tay với Nhậm Mộng Huyên rồi?”

Bách Duệ: “Ừ.”

Trương Tư Nghị: “Tại sao?”

Bách Duệ: “Không phải cậu đoán được rồi sao? [Mỉm cười]”

Trương Tư Nghị: “...” What the fuck! What the fuck fuck fuck! Đoán được cái gì? Cậu có thể giả vờ không biết không? (= 皿 =)

Trương Tư Nghị không thể chống đỡ, lúc này mới nhớ đến Cố Tiêu, ngay lập tức hung ác chụp tay mình - ai bảo mày tiện tay! Ai bảo mày tiện tay! Chả biết nói năng gì cả, trả lời cái bíp ấy!

Thừa dịp chưa hết thời gian nghỉ trưa, Trương Tư Nghị nhanh chóng đi đến phòng Cố Tiêu, đưa di động cho anh, cấp tốc bàn giao đầu đuôi câu chuyện.

Cố Tiêu nhướng mày: “Chia tay rồi? Xem ra tên kia coi như còn có chút lương tâm.”

Trương Tư Nghị rầu rĩ nói: “Tại sao em cảm thấy chuyện anh ta chia tay với bạn học của em không thoát khỏi liên quan đến chúng ta?”

Cố Tiêu bình tĩnh nói: “Nếu anh ta thật sự là gay, chia tay sớm với bạn học của em ngược lại là chuyện tốt, em không cần phải áy náy.”

Trương Tư Nghị: “...” Tuy nói thế, nhưng anh ta vừa mới chia tay Nhậm Mộng Huyên xong lại tới tìm cậu, đến cùng là muốn làm gì? Chẳng lẽ anh ta thật sự coi trọng cậu? o(╯□╰)o

Cố Tiêu cúi đầu quét nhìn lịch sử trò chuyện, thấy tin nhắn Bách Duệ gửi đến trong lúc họ nói chuyện: “Nói thật với cậu nhé, lần trước gặp cậu liền muốn kết bạn với cậu, đưa bánh ga tô cho cậu cũng là muốn làm cậu vui, đáng tiếc cậu không thích, cho nên hay là mời cậu ăn bữa cơm nhỉ? Nể mặt không?”

Trương Tư Nghị cũng chụm lại xem cùng Cố Tiêu, còn lầu bầu nói: “Không nể mặt, không nể mặt, nhanh chóng từ chối anh ta!”

Có lẽ là hồi lâu không đợi được cậu trả lời, Bách Duệ lại nhắn tiếp: “Nói thật, tôi phát hiện cậu ở bên ngoài và cậu trong WeChat cho tôi cảm giác không giống nhau lắm.”

Cố Tiêu đáp thay Trương Tư Nghị: “Chỗ nào không giống?”

Bách Duệ: “Ha ha, nói không rõ được, trò chuyện bên trong WeChat cảm giác không giống lắm. Ngay từ đầu vẫn khá ăn khớp với người trong hiện thực, sau đó khiến tôi cảm giác giống như là biến thành người khác.”

Trương Tư Nghị rùng mình, kinh ngạc nhìn về phía Cố Tiêu, trời ơi, Bách Duệ có thể cảm nhận được cái này sao!?

Cố Tiêu lơ đễnh, cười cười, trả lời: “Theo lý mà nói, cảm giác của anh không sai.”

Bách Duệ: “Ý cậu là gì?”

Cố Tiêu: “Chúng tôi thật sự là hai người. [Mỉm cười]”

Bách Duệ: “...”

Khuôn mặt Trương Tư Nghị méo mó, ở bên cạnh cười nắc nẻ, từ sợ hãi lo lắng đến ôm bụng cười thành tiếng chỉ qua mấy giây đồng hồ, cậu nhấn giọng nói, chỉ vào Cố Tiêu: “Anh thật đúng là dám nói!” Nếu cậu là Bách Duệ có lẽ sẽ bị dọa đến hồn bay phách tán, không chừng còn tưởng rằng cậu bị tâm thần phân liệt, ha ha ha ha!

Cố Tiêu buồn cười nhìn cậu một cái, liếc nhìn đồng hồ trên tường, nhắc nhở cậu: “Thời gian nghỉ trưa hết rồi.”

Lần này Trương Tư Nghị lưu luyến không nỡ đi. Cậu muốn xem Cố Tiêu “Bắt nạt” Bách Duệ thế nào, tại sao chuyện gì đến tay Cố Tiêu lại cảm thấy hoàn toàn khác với trên tay cậu là sao?

Thấy ánh mắt bịn rịn của cậu, Cố Tiêu cười nói: “Không giải quyết nhanh thế đâu, anh cũng không có nhiều thời gian chơi đùa với anh ta. Tối nay sẽ cho em xem ghi chép lịch sử trò chuyện, đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc.”

Trương Tư Nghị chun mũi, lúc này mới đi ra khỏi phòng.

Không đến ba phút, Bách Duệ nhắn tin lại: “Cậu không phải là Trương Tư Nghị?”

Cố Tiêu: “[Mỉm cười]”

Bách Duệ: “...”

Lần này sự im lặng không chỉ là ba phút, Bách Duệ chậm chạp không đáp lại, Cố Tiêu cũng bận rộn công việc của anh, không có đầu óc để ý đến anh ta.

Buổi chiều, Tất Nhạc Nhạc và Viên Chí Thành mang dự án đến báo cáo tiến độ với Cố Tiêu, nói được một nửa, tổng giám đốc đột nhiên gọi điện thoại tìm anh. Cố Tiêu để hai người chờ một lát, đi đến phòng tổng giám đốc lấy tài liệu của dự án mới.

Đúng lúc này, điện thoại bị bao phủ phía dưới văn bản giấy tờ rung lên.

Tất Nhạc Nhạc và Viên Chí Thành nhìn nhau: “Sếp quên mang điện thoại di động à?”

Tiện tay nhấc một góc cặp tài liệu lên, Tất Nhạc Nhạc cảm thấy kì lạ, nói: “A, không phải đây là điện thoại của Trương Tư Nghị sao?”