Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 166: Phát hiện




Nghe được câu nói này, Trương Tư Nghị trợn tròn mắt, sửng sốt!

... Đồng tính luyến ái? Chẳng lẽ Lục Kiều nói cậu và Cố Tiêu? Lục Kiều biết rồi?

Trương Tư Nghị nhìn về phía Cố Tiêu, Cố Tiêu cũng nhìn cậu, vẻ mặt hai người đều khá phức tạp.

Trương Tư Nghị cũng hơi bực bội, tiếng khóc của Lục Kiều rõ ràng cho thấy cậu ta đang rất oan ức, nhưng họ là đồng tính luyến ái thì liên quan gì đến Lục Kiều? Họ làm tổn thương Lục Kiều sao?

Mặc dù hai người họ cũng từng lo lắng tình yêu của họ sẽ bị đồng nghiệp phát hiện, nhưng họ cũng không ngờ được nghe thấy lời độc thoại của Lục Kiều theo cách chẳng rõ nguyên do.

Lục Kiều nức nở hai tiếng, tiếp tục nói: “Đều bắt nạt dân nhà quê như tao... Tao chỗ nào cũng không bằng cậu ấy, cậu ấy là con cưng của ông trời, nhưng cậu ấy là gay thì đúng sao? Tại sao không ai cảm thấy kì lạ?”

Nghe câu nói này, hai người càng mờ mịt, nhất là Trương Tư Nghị.

Ai bắt nạt Lục Kiều? Ai là con cưng của ông trời? Đứng trên quan điểm của đối phương mà phân tích, người Lục Kiều nói khả năng là Trương Tư Nghị, bởi vì trình độ của cậu ta và Cố Tiêu cách biệt rõ ràng, cũng không tồn tại điều kiện để so sánh.

Cùng lúc đó, Cố Tiêu cũng đang nhìn kỹ Trương Tư Nghị, giống như bắt đầu suy đoán hai người họ có quan hệ gì.

Thấy Cố Tiêu hơi nhướng mày, Trương Tư Nghị nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, cảm thấy oan uổng, cậu tự nhận là cậu không có chút mâu thuẫn nào với Lục Kiều.

Nói về mối quan hệ giữa hai người, những ngày này thực sự hơi xa cách, nhưng hành trình quá vội vàng, Trương Tư Nghị đắm chìm trong mối quan hệ yêu đương với Cố Tiêu, căn bản không có thời gian quan tâm người khác nghĩ gì, vì vậy cậu thật sự không hiểu tại sao Lục Kiều lại thế này!

Khoảng một phút nữa, Lục Kiều nghẹn ngào và nói tiếp: “Mọi người đều thích cậu ấy, cậu ấy có một gia đình tốt, có một người ba làm quan, sếp cũng thích cậu ấy như vậy... Mà tao chỉ là một tên thất bại, cố gắng thế nào cũng không được như cậu ấy, tao có tư cách gì mà chơi với cậu ấy...”

Mặt Trương Tư Nghị biến sắc, nghe đến đó, cậu rốt cục xác nhận người Lục Kiều nói là mình, cậu chỉ nói cho một mình Lục Kiều biết ba cậu là quan chức.

Tại thời điểm này, Trương Tư Nghị cũng có một sự uất ức và khó chịu không thể diễn tả được. Cậu nhanh chóng lướt qua tâm trí mình tìm kiếm những ký ức trong giai đoạn gần đây, bao gồm cả những chi tiết từ khi bắt đầu quen biết Lục Kiều đến cách chung sống cho đến nay. Bình tĩnh xem xét, cậu chưa hề làm chuyện gì kích thích Lục Kiều mà.

Ngoại trừ vài ngày trước, cậu ta ngẫu nhiên đề cập đến việc cậu tốn bao nhiêu tiền của gia đình để đi du học. Lúc đó, Lục Kiều nghi ngờ khoản tiền gia đình cậu chu cấp cho cậu du học có nguồn gốc bất chính. Cậu ta còn nói đùa rằng ba cậu là một quan chức tham nhũng. Điều này khiến Trương Tư Nghị hơi phản cảm, nhưng Trương Tư Nghị không hề để bụng chuyện nhỏ nhặt này. Cậu biết có một số thanh niên trẻ tuổi trong xã hội mang tâm lý căm thù nhà giàu. Mặc dù Lục Kiều cũng hơi hận đời, nhưng bản chất cậu ta không tệ.

Ngoài ra, Trương Tư Nghị cho rằng Lục Kiều cũng xem cậu là bạn, nếu không tại sao phải đề nghị ở cùng cậu? Chính bởi vì là bạn nên cậu càng không để ý câu nói đùa kiểu vậy.

Tuy nhiên, Trương Tư Nghị không ngờ, Lục Kiều vậy mà ở sau lưng nghĩ về cậu như vậy! Điều này khiến cậu vừa uể oải vừa tức giận.

Cố Tiêu phát giác được cảm xúc biến đổi của Trương Tư Nghị, nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu để an ủi.

Trương Tư Nghị đang muốn nghe xem Lục Kiều sẽ nói tiếp cái gì, Cố Tiêu lại dắt tay cậu đi thẳng ra ngoài.

“!!!” The fuck, Cố Tiêu muốn làm gì? Giằng co với Lục Kiều sao?

Trương Tư Nghị khá chống cự, nhưng sức lực của Cố Tiêu rất lớn, chặt chẽ siết chặt cổ tay cậu, không hề trốn tránh.

Lục Kiều đang khóc lóc thảm hại, bỗng chốc nghe được tiếng bước chân rất nhỏ.

Cậu ta cảnh giác ngẩng đầu lên, luống cuống lau nước mắt trên mặt, nhưng sau khi cậu ta nhìn thấy người đến là ai, cậu ta sợ hãi đến nỗi lập tức ngu ngơ đứng đực ra, đầu óc trống rỗng.

... Bị nghe thấy, bị phát hiện...

Khi cậu ta nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Cố Tiêu, phản ứng đầu tiên là, xong đời, cậu ta sẽ bị sa thải... Bây giờ đang ở Nhật Bản, cậu ta có thể về được sao?

Nhìn lại Trương Tư Nghị, thấy người kia khẽ cau mày, khóe miệng rũ xuống, rõ ràng là đang giận dữ, Lục Kiều đột nhiên cảm thấy xấu hổ về những gì cậu ta vừa nói, rõ ràng cậu ta không phải là gay, nhưng cậu ta giống như sợ phải bước ra ngoài ánh sáng, vô thức lùi về sau, chỉ mong bốc hơi và biến mất.

Cố Tiêu không dắt Trương Tư Nghị lên trước mặt Lục Kiều mà thả tay cậu ra giữa chừng, nói: “Em đi lên trước.”

Trương Tư Nghị: “Cái gì?”

Cố Tiêu lặp lại lần nữa: “Em lên tầng trước đi, anh nói chuyện với Lục Kiều.”

Trương Tư Nghị: “...”

Giọng điệu của Cố Tiêu gọn gàng, không có bất kỳ cảm xúc nào, khiến Trương Tư Nghị cảm thấy đối phương dường như muốn ở sau lưng cậu làm chuyện không tốt với Lục Kiều, chẳng hạn như giết người diệt khẩu gì đó... Ặc, có thể cậu xem phim kiếm hiệp quá nhiều rồi.

Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, đề nghị của Cố Tiêu rất hợp lý. Cậu ở đây, chẳng những cậu cảm thấy xấu hổ mà Cố Tiêu cũng không dễ nói chuyện.

Trương Tư Nghị gật đầu, liếc nhìn Lục Kiều bằng ánh mắt phức tạp, lo lắng bất an đi lên lầu.

Cố Tiêu chậm rãi bước đến trước mặt Lục Kiều, cúi xuống, đưa tay ra và ôn hòa nói: “Đứng lên đi.”

Anh vẫn không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, giọng nói cũng bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta cảm giác rất nhẹ nhàng.

Mũi Lục Kiều chua xót, đột nhiên muốn bật khóc một lần nữa, nhưng cậu ta cũng có lòng tự trọng và kiêu ngạo của riêng mình. Dù chật vật như thế, cậu ta cũng không bắt tay Cố Tiêu mà tự mình đứng lên.

Có một chiếc ghế đá để khách du lịch nghỉ ngơi ở sân sau của nhà trọ. Cố Tiêu đưa cậu ta đến đó và ngồi xuống cạnh cậu ta.

Lục Kiều đang ở trong một mớ hỗn độn, suy nghĩ lung tung, cậu ta phát hiện bí mật của Cố Tiêu và Trương Tư Nghị, Cố Tiêu chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận đuổi cậu ta ra khỏi công ty... Sa thải thì sa thải đi, dù sao cậu ta không hòa nhập được vào nơi này, cũng không có người hiểu cậu ta, cậu ta dứt khoát ra đi đổi công ty khác...

Đúng lúc này, Cố Tiêu mở miệng, anh chỉ nói ba chữ: “Anh hiểu em.”

Đột nhiên, nước mắt của Lục Kiều rơi xuống.

Kì thật cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi tiếng lòng cậu ta thổ lộ cũng không nhiều, cho dù Cố Tiêu có nghe được bao nhiêu từ, anh cũng không thể thực sự hiểu được.

Nhưng khi Lục Kiều nghe câu này, cậu ta cảm thấy mình được cứu rỗi. Cậu ta nghẹn ngào gọi một tiếng, “Sếp...”

Cố Tiêu thở dài và nói: “Xin lỗi.”

Lục Kiều càng khóc lóc thảm thiết hơn, tủi thân giống như một đứa trẻ đi lạc. Cậu ta không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, những ngày này dường như cậu ta bị quỷ dữ ám, lòng tràn đầy bóng tối và tuyệt vọng.

Cố Tiêu nói: “Anh xin lỗi, là vì anh và Trương Tư Nghị tình cờ nghe được em "độc thoại", bọn anh không phải cố ý nghe lén.”

Một lời xin lỗi đơn giản khiến Lục Kiều cảm thấy được tôn trọng. Mặc dù cậu ta làm việc thấp kém trước, nhưng thái độ của Cố Tiêu khiến cậu ta cảm thấy ấm áp, cũng khiến cậu ta dường như nhìn thấy ánh sáng.

Trên thực tế, cậu ta không nỡ rời khỏi Không Biên Giới. Thời gian dài như vậy, cậu ta có cảm tình với tất cả mọi người, Cố Tiêu cũng là một cấp trên tốt... Nhưng tại sao anh lại là gay?

“Như vậy, bây giờ, chúng ta có thể nói chuyện một cách bình tĩnh về những điều em vừa nói không?” Cố Tiêu nhìn cậu ta, đúng mực nói, “Với quan hệ bình đẳng, không phải cấp trên và cấp dưới.”

Lục Kiều rụt rè nhìn lại, đôi mắt của Cố Tiêu dường như có luồng sức mạnh làm nguôi ngoai lòng người, cậu ta bất giác gật nhẹ đầu.