Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 162: Wasabi (mù tạc)




Mọi người quyết định người được đặt câu hỏi đầu tiên bằng cách oẳn tù tì và Từ Giai may mắn chiến thắng.

Cô nàng nhìn một vòng, cuối cùng vẫn đặt mắt vào người Cố Tiêu: “Em có một câu muốn hỏi Cố công.”

Cố Tiêu lau khóe miệng bằng một chiếc khăn nhỏ, tự nhiên phóng khoáng nói: “Hỏi đi.”

Có lẽ Từ Giai hơi xấu hổ, câu hỏi đầu tiên khá hàm súc: “Cố công, anh cảm thấy tổ viên nào trong tổ tốt nhất?”

Đám người la ó một trận - Đây là câu hỏi gì vậy? Không có sức công phá gì cả!

Cố Tiêu: “Đều rất tốt, đều có ưu điểm riêng.”

Đáp án quá công bằng, mọi người cực kỳ không hài lòng, nhất định muốn Cố Tiêu nói tên một người, Cố Tiêu bất đắc dĩ nói: “Vậy thì Viên Chí Thành đi.”

Viên Chí Thành đang vùi đầu ăn sashimi cá hồi, đột nhiên bị điểm danh, mắt trợn tròn, sửng sốt ngẩng đầu lên.

Đám người vốn dĩ tưởng rằng Cố Tiêu sẽ nói tên Trương Tư Nghị, không ngờ lại là Viên Chí Thành.

Cố Tiêu giải thích: “Bình thường Viên Chí Thành cư xử khiêm tốn, nhưng làm việc cực kỳ chăm chỉ và vẽ tốt.”

Mọi người đều cảm động trước những gì họ nghe được. Thật vậy, mặc dù Viên Chí Thành vẽ rất tốt, nhưng cảm giác tồn tại của anh trong công ty thực tế là quá thấp. Cố Tiêu nói những lời này, nói rõ bình thường mọi người cố gắng làm việc thế nào, Cố Tiêu đều thấy trong mắt.

Mọi người ồn ào nói: “Đại Thành, sếp thích anh nhất, ài, nhanh mời rượu mời rượu!”

Viên Chí Thành ngại ngùng giơ ly rượu lên, nói: “Cảm ơn sếp nhiều.”

Uống xong rượu, Cố Tiêu tùy thích chọn người hỏi câu hỏi, sau một hiệp, câu hỏi lại quay trở lại phía anh!

Đúng vậy, mặc dù rất nhiều người biết đến tâm tư của Kỷ Phi Vũ, nhưng từ khi trò chơi bắt đầu, mọi người vẫn tập trung hỏa lực vào Cố Tiêu. Điều này cũng dễ hiểu, dù sao Cố Tiêu mới là tâm điểm của sự chú ý, ai hơi đâu mà quan tâm đến mấy người khác thích ai hay có lịch sử đen tối gì không.

Người đặt câu hỏi lần này chính là Tất Nhạc Nhạc. Cô cười hỏi: “Cố công, tại sao trong trò chơi tình nhân anh lại chọn Trương Tư Nghị?”

Trương Tư Nghị: “...” Cậu biết ngay mà! Tính cách mạnh mẽ lợi hại như Tất Nhạc Nhạc chắc chắn sẽ hỏi câu hỏi thế này! (=_=)

Tuy nhiên, nếu Cố Tiêu đã bất chấp quy tắc, trò chơi nói thật hay thử thách liền biến thành trò chơi “Người tự nguyện mắc câu”. Mỗi lời nói của kẻ nói dối đều có thể là sự thật và không cần phải chịu bất kỳ hình phạt nào, dù sao dù có nói gì người khác cũng không biết thật hay giả.

Cố Tiêu liếc nhìn Trương Tư Nghị một cái, cười khẽ: “Bởi vì anh rất thích em ấy.”

Trương Tư Nghị: “Phụt!!!”

- Đã bảo là “Lie” mà? Con mẹ nó, tại sao anh không chơi bài theo thủ thuật! (╯#°Д°)╯

Sau im lặng ngắn ngủi, đám người bật cười vang, nhao nhao cầm đũa gõ bát. Sếp đều từ bỏ lòng kiêu ngạo để mở ra trò đùa, trò chơi lần này thật thú vị!

Sau khi Cố Tiêu trả lời xong, lựa chọn Đào Phỉ để hỏi câu tiếp theo: “Đàn em, em làm dự án trong hai tháng với Trương Tư Nghị, em cảm thấy con người Trương Tư Nghị thế nào?”

Đây là lần đầu tiên Cố Tiêu công khai gọi Đào Phỉ là “Đàn em” trước đám đông, khóe miệng Đào Phỉ nhẹ nhàng cong lên, nhìn Trương Tư Nghị nói: “Em cũng rất thích em ấy.”

Trương Tư Nghị: “Phụttttt!!!” Mẹ nó! Mấy người kết hợp đùa em!

Đám người: “Ha ha ha ha ha...”

Phải nói rằng, sự phối hợp đối đáp của Cố Tiêu và Đào Phỉ rất thông minh. Đầu tiên Cố Tiêu đưa ra một câu trả lời mơ hồ, khiến mọi người nghĩ rằng anh có “tình cảm đặc biệt” với Trương Tư Nghị, nhưng sau đó câu hỏi mà anh hỏi Đào Phỉ lại mô tả “thích” của anh không phải là thích giữa nam nữ bình thường, mà câu trả lời của Đào Phỉ lại khiến mọi người xác nhận họ đang nói đùa.

Dù sao chỉ cần bầu không khí vui vẻ, mọi người cũng không thèm quan tâm là thật hay giả.

“Đến lượt em hỏi đúng không, vậy em hỏi Trương Tư Nghị là được.” Đào Phỉ cười híp mắt nhìn cậu, nói: “Trương Tư Nghị, cậu thích tôi nhiều hơn hay thích đàn anh của tôi nhiều hơn?”

Trương Tư Nghị: “...” Con mẹ nó, anh lại góp vui cái quái gì thế!

Đám cười cười nắc nẻ, có người đã nằm nghiêng ngả trên chiếu tatami không dậy nổi.

Trương Tư Nghị rất phẫn nộ, dù sao Cố Tiêu nói là có thể nói dối, cậu liền dứt khoát nói dối: “Đều không thích!”

Đào Phỉ ngạc nhiên nói: “A, cậu phạm luật!”

Trương Tư Nghị buồn bực nói: “Tôi phạm luật chỗ nào?”

Đào Phỉ: “Tôi đưa cho cậu lựa chọn, hỏi cậu thích ai nhiều hơn, đáp án của cậu phải là tôi hoặc đàn anh của tôi, câu trả lời của cậu không thể tính? Trả lời sai phải bị phạt!”

Điều loại trò chơi này muốn chính là có người gây sự, thấy Đào Phỉ bắt nạt Trương Tư Nghị, đám người cũng hùa vào theo: “Đúng thế đúng thế! Phải phạt phải phạt!”

Trương Tư Nghị bị đám người kéo lên sân khấu không thể xuống được, bình mẻ không sợ rơi, nói: “Phạt thì phạt!”

Cậu giơ ly rượu lên định uống, lại bị Đào Phỉ đè tay lại: “Chờ đã, ai nói phạt là uống rượu?”

Trương Tư Nghị: “Vừa rồi người chọn thử thách không phải đều trực tiếp uống rượu sao?”

Đào Phỉ nhíu mày, cầm đuôi đũa lấy một đống wasabi thật dày từ chiếc đĩa nhỏ bôi lên một miếng sushi, nói: “Đó là người khác lười nghĩ cách khác, tôi thì khác.”

Trương Tư Nghị sợ hãi, không phải Đào Phỉ định bảo cậu ăn thứ đó chứ? Từ trước đến nay cậu không quen thức ăn cay, bình thường dùng đầu đũa chấm một chút mù tạc, liếm một chút cậu đã không chịu nổi, đừng nói là một miếng lớn như thế, nếu ăn vào tuyệt đối chết người!

Đào Phỉ cười hì hì chỉ vào “Kiệt tác” của cậu ta, nói: “Cho cậu hai lựa chọn, hoặc là ăn miếng sushi này, hoặc là...” Cậu ta nhìn Cố Tiêu một chút, “Cậu hôn đàn anh của tôi một cái.”

Cố Tiêu: “...”

Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)

Mọi người kích động chụp tay lên bàn, kêu gào ầm ĩ: “A a, hôn hôn hôn! Hôn một cái! Hôn một cái!”

Đào Phỉ nháy nháy mắt với Cố Tiêu, dường như đang nói, đàn anh, em chỉ có thể giúp anh đến thế thôi.

So sánh ăn sushi mù tạc và hôn Cố Tiêu một chút, độ khó khác biệt rất rõ ràng. Tuy nhiên, dưới tình huống này, Trương Tư Nghị cực kỳ thấp thỏm... Cậu lặng lẽ nhìn về phía Cố Tiêu, đã thấy vẻ mặt anh mong đợi nhìn cậu.

Trương Tư Nghị thừa nhận cậu động lòng, đây là một cơ hội khó có được, trước mặt nhiều người như thế, mượn danh nghĩa trò chơi... Có lẽ Cố Tiêu cũng muốn?

Trương Tư Nghị tạm thời quên đi xiềng xích trói buộc, nghiêng đầu, không kìm lòng được mà in một nụ hôn lên má Cố Tiêu...

Toàn bộ đồng nghiệp nữ ôm mặt “A a a” mà hét ầm lên, đồng nghiệp nam cũng chụp bàn kêu rống, trong chớp mắt bầu không khí đạt đến đỉnh điểm!

Trương Tư Nghị quay đầu về, mặt đỏ bừng.

Cậu luống cuống tay chân lau miệng, uống một chén rượu để che giấu sự chột dạ trong nội tâm.

Khác với cậu, Cố Tiêu vẫn bình tĩnh ngồi xếp bằng dưới đất, không hề xấu hổ khi bị người cùng giới hôn, ngược lại còn khẽ mỉm cười nhìn Trương Tư Nghị một lúc.

Biểu cảm nhỏ này một lần nữa gây ra tiếng la hét của một vài đồng nghiệp nữ là hủ... Ôi chúa ơi, quá cưng chiều, phải làm sao đây! Cố Tiêu và Trương Tư Nghị như thế khiến các cô muốn vứt bỏ tiết tháo quỳ xuống van xin họ “yêu nhau”!

Trong số này, chỉ có một người không thể gia nhập bầu không khí, đó là Lục Kiều.

Ngồi xem trò chơi này, nhận thức của cậu ta sắp sụp đổ... Có phải cậu ta thực sự là người duy nhất cảm thấy mối quan hệ giữa Cố Tiêu và Trương Tư Nghị là bất thường? Còn Đào Phỉ nữa, tại sao mọi người có thể chơi trò đùa kiểu này? Thật là một trò đùa? Tất cả họ đều hào hứng về điều gì chứ?

Lục Kiều cảm giác mình giống như dần dần tách ra khỏi nhóm người này, không thể hòa nhập và cũng không thể tìm thấy vị trí của riêng mình.

Cậu ta tựa như một người ngoài cuộc, nhìn người khác mặc sức vui vẻ, trong lòng không vui chút nào.

“Đến lượt em hỏi phải không?” Trương Tư Nghị nhìn về phía Kỷ Phi Vũ, nói: “Gà đại ca, em muốn hỏi anh một câu hỏi.”

Người anh em này trông chờ lâu như vậy, cũng nên đến lượt anh làm nhân vật chính một lần. Trương Tư Nghị quyết định giúp anh một chút, nhân tiện di chuyển sự chú ý của mọi người. Nếu không họ lại để ý đến cậu và Cố Tiêu, cậu không biết mình có thể chống đỡ nổi nữa không.