Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 135: Hòa giải




Trương Tư Nghị đi vào phòng tắm nhanh chóng đánh răng rửa mặt, tắm táp, sau đó không kịp chờ đợi vọt về phòng Cố Tiêu, toàn thân mang theo hơi nóng chui vào ổ chăn của hai người. Cậu một lần nữa nhào tới, dùng cả tay và chân cuốn lấy đối phương.

“Còn náo loạn... Có muốn ngủ nữa không?” Giọng nói của Cố Tiêu mềm mại, kèm theo chút khàn khàn và gợi cảm đặc thù do cảm lạnh, đầu óc anh hơi mê man, trong lúc chờ Trương Tư Nghị anh suýt nữa rơi vào giấc ngủ.

Trái tim Trương Tư Nghị rung động không thôi, cảm thấy Cố Tiêu bây giờ quá đáng yêu và quá dễ bị bắt nạt, không thể không muốn lợi dụng.

Nhớ đến chuyện Cố Tiêu từng làm với cậu ở Lệ Giang, Trương Tư Nghị học tập mà tiến đến liếm tai anh, hốc mũi ngâm khe khẽ, cả người giống như chìm trong một lọ đường, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào quyến rũ Cố Tiêu “Đến ăn đi” “Ăn em đi ~”

Cố Tiêu bị cậu trêu chọc không thể ngủ nổi, lại một lần nữa mất lý trí, lẩm bẩm một câu “Muốn chết”, rồi xoay người đè lên, hôn cậu như cậu mong muốn, vuốt ve cậu, một tay nắm lấy chỗ đó của Trương Tư Nghị, khi nặng khi nhẹ mà tuốt, tay kia quyến luyến mơn trớn, xoa bóp bên hông cậu.

Trương Tư Nghị vặn vẹo trái phải, buông lỏng cổ họng ngân nga hai tiếng, cũng chủ động giơ tay sờ nơi ấy của Cố Tiêu.

Sau vài lần, cậu không còn cảm giác xấu hổ mãnh liệt như lần đầu tiên cùng Cố Tiêu giúp nhau an ủi.

Bởi vì bị sốt, chỗ ấy của Cố Tiêu cũng rất nóng, Trương Tư Nghị ngập ngừng chạm vào nó, sau đó bắt đầu nhiệt tình xoa nắn.

Cố Tiêu hít vào một hơi, một cơn sóng tình dào dạt dâng lên, nhìn qua đôi mắt mờ sương của Trương Tư Nghị... Trương Tư Nghị cảm thấy thành công mãnh liệt, còn phấn khích hơn bản thân tự đạt được, cậu vừa cố gắng chuyển động lấy lòng đối phương vừa ngước cổ hôn hít loạn xạ giống như một chú chó con.

Đôi mắt Cố Tiêu tối sầm lại, cả người anh đột ngột rút xuống dưới ổ chăn. Trương Tư Nghị vừa hỏi một câu “Làm gì” thì cảm thấy phía dưới bị một xúc cảm khác thường đụng phải... Chờ đã, không phải Cố Tiêu muốn...

“A...!” Trương Tư Nghị giật nẩy mình tựa như một con cá, to tiếng ngăn cản: “Đừng!”

Tuy nhiên, một giây sau, Cố Tiêu không chút kiêng kị ngậm lấy nơi đó của cậu, nhiệt độ nóng bỏng của khoang miệng đưa đến cho Trương Tư Nghị một trải nghiệm sinh lý trước nay chưa từng có. Cố Tiêu chỉ nhẹ nhàng liếm, não cậu lóe lên một tia sáng trắng, bắn ra trong một giây!

Trương Tư Nghị: “..........”

A a a a a Fuck! Sao có thể như thế được! Quá đáng quá thể!!! (T 皿 T)

Vài giây sau, Cố Tiêu vươn đầu ra khỏi chăn một lần nữa, ho nhẹ một tiếng, lau miệng bằng khăn giấy, cổ họng vẫn không ngừng bật cười: “Đồng nam nhỏ, nhanh quá...”

Trương Tư Nghị che mặt, thất vọng muốn chết, cảm giác về sau không còn mặt mũi làm người!

Cố Tiêu buồn cười vuốt đầu cậu, hỏi: “Được rồi, có ngủ hay không?”

Trương Tư Nghị bực bội hét lên: “Được cái rắm, anh cho rằng ra được là được à? Cái em muốn là quá trình!”

Cố Tiêu nhướng mày nói: “Vậy em muốn thế nào? Anh cũng muốn cho em thưởng thụ một quá trình thoải mái và thích thú hơn, nhưng ai biết em lại như vậy...”

“Anh im đi!” Trương Tư Nghị vội vàng đưa tay che miệng Cố Tiêu, không cho anh tiếp tục nói chuyện, cái này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông của cậu! Xong đời rồi, hay là cậu nên nghe lời mẹ cậu, phải đi khám nam khoa? What the fuck!

Cố Tiêu bật cười xì xì, vừa vuốt ve vừa an ủi cậu, “Lần sau vẫn còn cơ hội.”

Trương Tư Nghị vẫn cảm thấy không cam lòng, hai má nóng bừng bừng, mắt nhìn sang Cố Tiêu - Mặc dù đối với cậu độ xấu hổ khi làm chuyện đó là quá cao, nhưng Cố Tiêu đã giúp cậu, cậu cũng sẽ không chê đối phương.

Tuy nhiên, cậu chưa kịp mở miệng, Cố Tiêu đã nhìn thấu tâm tư của cậu, lập tức ngăn chặn: “Em đừng nghĩ cái gì mà "có qua có lại". Anh đang bị cảm, không thích hợp làm chuyện phòng the, thể lực tiêu hao sẽ cản trở cơ thể hồi phục. Hơn nữa, ngày mai chúng ta còn phải đi làm, bây giờ cũng sắp ba giờ rồi, nếu em giúp anh em còn định ngủ hay không? Anh không giống em vài giây là có thể chấm dứt.”

Nói xong lời cuối cùng Cố Tiêu vẫn không quên cà khịa cậu một câu, Trương Tư Nghị tức giận đến mức xém chút nữa nổ tung tại chỗ.

Thế nhưng thái độ của Cố Tiêu rất cương quyết. Ngoài ra, về sau vì xoa dịu Trương Tư Nghị, Cố Tiêu lại ôm cậu dịu dàng hôn rất lâu, đến lúc Trương Tư Nghị bị hôn ngoan, hôn nghe lời, mới coi như thôi.

Cuối cùng hai người mới dựa vào nhau, một người ôm eo người kia, người còn lại ủi đầu vào cổ đối phương, ngủ thiếp đi cạnh nhau.

Nhưng ngày hôm sau, bệnh cảm lạnh của Cố Tiêu trở nên tồi tệ hơn, không biết có phải nửa đêm qua Trương Tư Nghị tập kích khiến anh gần sáng vẫn không thể ngủ ngon.

Trương Tư Nghị áy náy khủng khiếp, sáng sớm yên phận như một con thỏ, ngoan ngoãn bưng trà dâng nước cầm khăn tay cho Cố Tiêu, tự trách bản thân vì sự tùy hứng hôm qua của chính mình.

Cố Tiêu nhìn dáng vẻ khỏe như voi dù chỉ ngủ vẻn vẹn ba tiếng đồng hồ của Trương Tư Nghị, nhịn không được mà buông tiếng thở dài, khoảng cách sáu tuổi vẫn còn đó, xem ra cần phải tăng cường tập thể dục trong tương lai.

“Sắc mặt anh kém như vậy, có cần nghỉ ốm một ngày không?” Trương Tư Nghị cau mày khuyên nhủ.

“Không được, hôm nay là ngày báo cáo dự án của các em, anh phải tiếp đón đại diện Bên A.” Cố Tiêu không nghe lời khuyên của Trương Tư Nghị, mà nghiêm túc mặc áo sơ mi, bộ comple, cũng đề nghị Trương Tư Nghị mặc lễ phục tham dự.

Trương Tư Nghị vốn không có khái niệm này, được Cố Tiêu nhắc nhở mới có phản ứng, nhanh chóng về phòng cậu thay lễ phục.

Đến công ty, Trương Tư Nghị gặp Đào Phỉ, một lần nữa mở rộng tầm mắt.

Một đêm không gặp, người đàn ông nhếch nhác tiều tụy râu ria đầy cằm đã biến mất, đứng trước mặt Trương Tư Nghị là Đào Phỉ khôi phục vẻ phong lưu phóng khoáng và cũng mặc âu phục đi giày da như cậu.

Đào Phỉ đối mặt Trương Tư Nghị, giơ bản thảo thuyết trình trong tay, tràn đầy tự tin.

“Chàng trai nhỏ chưng diện lên cũng rất đẹp trai nha.” Đào Phỉ đi đến, lướt nhìn trang phục của Trương Tư Nghị từ trên xuống dưới, hất hất cằm về phía phòng làm việc của Cố Tiêu, cười hỏi, “Hòa giải rồi?”

Trương Tư Nghị cười “he he”, không ngăn nổi tình yêu rực rỡ tràn đầy khuôn mặt.

Đào Phỉ “Xùy” một tiếng, cuộn tập tài liệu và gõ nhẹ vào đầu Trương Tư Nghị: “Ngốc, nhanh chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa cậu lên diễn thuyết phần tháp quan sát!”

Trương Tư Nghị giật mình nói: “Hả?”

Đào Phỉ trừng mắt nhìn cậu một cái: “Hả cái gì mà hả, nếu không cậu mặt âu phục làm gì, định làm bình hoa à!”

Trương Tư Nghị: “...” Fuck, tại sao cảm thấy bị mắc bẫy!

Mười giờ sáng Bên A có mặt. Bên A của dự án này là một công ty phát triển du lịch lớn, cấp trên bỏ vốn ra đầu tư, nội bộ công ty vẫn chưa có phòng kế hoạch xây dựng riêng, tính chất hơi giống với công ty của Khương Hải.

Lần này họ có tổng cộng bốn người đến nghe báo cáo, bao gồm một trong những nhà đầu tư, phó tổng giám đốc bộ phận phát triển du lịch, tổng giám đốc bộ phận quy hoạch xây dựng của Bên A và một thư ký đi kèm.

Chị Vương phụ trách tiếp khách trước hết mời họ thăm quan môi trường công ty. Sau đó, tổng giám đốc và Cố Tiêu mời đoàn người đến phòng họp ngồi xuống uống trà. Đồng công thay mặt công ty giới thiệu những dự án tiêu biểu của Không Biên Giới những năm gần đây, phô bày thực lực của công ty, tiếp theo mới là thời gian báo cáo chính thức.

Trương Tư Nghị phát hiện, trừ Đào Phỉ, Kỷ Phi Vũ tổ họ, Tất Nhạc Nhạc và một số nhà thiết kế trong nhóm B không tham gia dự án cũng đứng dậy và đi đến phòng hội nghị.

Cậu kỳ quái hỏi: “Chà, những người này tới dự thính sao?”

Đào Phỉ mắng cậu: “Dự thính cái rắm, đây là đang bày trận thế! Người ta đến bốn người, hai chúng ta không thể một mình chỉ huy trực tiếp đi lên? Đây là địa bàn của chúng ta, đương nhiên càng nhiều người có mặt càng tốt. Cậu phải nhớ kỹ, tất cả những người có mặt ở đây đều là người tham gia vào dự án này, đều là nhân viên thiết kế, đến lúc đó đừng để lộ gót chân Asin!”

Trương Tư Nghị co giật khóe miệng: “Sao anh biết nhiều thế?”

Đào Phỉ liếc xéo cậu: “Anh trai tôi đây năm đó bạo gan đi thực tập, chú em vẫn còn đang làm “Năm năm thi đại học ba năm mô phỏng”[1] đấy!”

Trương Tư Nghị: “...” Anh cút! (= 皿 =)

Sau khi tất cả các thành viên bước vào phòng hội thảo, Bên A thấy nhiều người như vậy cũng rất vui vẻ.

Đào Phỉ đứng dậy đi về phía trước, tạo dáng hoàn hảo bắt đầu bài thuyết trình.

Cố Tiêu nâng một tách trà nhấp một ngụm, làm trơn cổ họng xong, anh giới thiệu với Bên A: “Đây là đàn em cùng trường với tôi, tốt nghiệp khoa chính quy đại học T, nhà thiết kế tốt nghiệp thạc sĩ ở đại học A nước Anh, Đào Phỉ, Đào công, cũng là người phụ trách chính của dự án này.”

Nghe được giọng nói khàn khàn của Cố Tiêu, không hiểu sao Trương Tư Nghị nhớ đến chuyện tối hôm qua, gương mặt hơi nóng lên. Cậu tranh thủ thời gian bấm vào lòng bàn tay mình một cái, đuổi đi suy nghĩ kiều diễm kia.

Phó tổng giám đốc bộ phận phát triển du lịch của Bên A nhìn Đào Phỉ một chút, thấy cậu ta vẫn còn là một chàng trai trẻ, ngay lập tức hỏi: “Cố công, chúng tôi đã đến đây vì tổng giám đốc Lưu và danh tiếng của cậu. Nhìn mặt đàn em của cậu vẫn còn non lắm, có phải mới tốt nghiệp không?”

Giống với cục trưởng Vương ở thành phố C, vừa mới bắt đầu anh ta đã nảy sinh nghi ngờ, người khác nghe khả năng không có việc gì nhưng tính tình Đào Phỉ cao ngạo, chắc chắn khó chịu khi bị người khác xem thường.

Trương Tư Nghị nhìn về phía cậu ta, quả nhiên thấy vẻ mặt cậu ta cứng ngắc, lông mày hai bên hất lên, có dấu hiệu chuẩn bị xù lông.

Cố Tiêu không đổi sắc mặt, cười nói: “Vâng, anh đừng xem mặt đàn em tôi non, cậu ấy từng giành cup vô địch cuộc thi thiết kế kiến trúc frontier khóa XX dành cho sinh viên đại học toàn quốc, sau khi tốt nghiệp đại học A mấy công ty xây dựng nổi tiếng trong nước tranh nhau muốn tuyển cậu ấy, cậu ấy nể mặt tôi mới đến Không Biên Giới. Đây là dự án thứ hai cậu ấy tiếp nhận sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, dự án đầu tiên làm tháng trước, khu thương mại CBD cao tầng tại thành phố X tỉnh Sơn Đông. Tôi vừa nhận được thông báo của Bên A hai ngày trước, dự án đã giành thắng lợi, sẽ đưa vào xây dựng vào nửa cuối năm nay, chậm nhất chờ năm 2017 cậu ấy sẽ có tác phẩm hoàn thành thực tế ở trong nước. Tất cả các nhà thiết kế đều trưởng thành từ người trẻ tuổi, năm đó nếu không có tổng giám đốc Lý thưởng thức đề cử, tôi cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.”

Tổng giám đốc cũng nói giúp vào: “Đúng vậy, Tiểu Cố cũng là mấy người chúng ta dõi theo mà trưởng thành, những người trẻ tuổi, đều cần cho họ cơ hội. Tổng giám đốc Lý yên tâm, tôi thấy Tiểu Đào không tệ, dự án cậu ấy làm tôi đã xem qua, trước khi báo cáo đều thảo luận mấy lượt ở công ty rồi, nếu làm không tốt tôi và Tiểu Cố làm sao dám để cậu ấy trình diện trước mặt các cậu?”

Trương Tư Nghị không nói lên lời, thảo luận cái gì, xem qua cái gì, căn bản đều không có, dự án này chỉ do hai người cậu và Đào Phỉ tạo ra.

Tự mình tham dự mấy lần báo cáo, Trương Tư Nghị xem như rõ ràng, bất kể Cố Tiêu hay tổng giám đốc đều là vua màn ảnh, khoác lác đến độ con mắt đều không chớp một chút!

Aiz, cậu còn phải học hỏi nhiều!

Tổng giám đốc Lý sờ cằm, lúc này mới gật đầu thỏa mãn, ánh mắt nhìn Đào Phỉ cũng khác trước.

Đào Phỉ giơ cổ hắng giọng, bộ dạng kiêu ngạo như một con công: “Các vị lãnh đạo, nếu không có câu hỏi gì khác tôi liền bắt đầu.”

Cậu ta mở màn hình trình chiếu, phát ra bản vẽ đầu tiên, đây là bản vẽ kết xuất quy hoạch tổng thể của họ. Mấy người Bên A vừa nhìn liền mở to hai mắt, mặt mày tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng.

Trương Tư Nghị không hề bất ngờ trước phản ứng của họ. Từ trước đến nay Đào Phỉ luôn là người thuộc trường phái “thị giác”, cho dù là quy hoạch tổng thể của khu thương mại cao tầng trước đó hay khu vực phát triển du lịch này, đều chói lóa đến độ rối tinh rối mù, giống như phương án làm hoa lily thủy tiên quy hoạch vùng mới giải phóng thành phố Z của tổ Đồng công, phi thường bắt mắt.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Đào Phỉ đã nhấp chuột chuyển sang hình ảnh tiếp theo, đồng thời, miệng phát ra ngoại ngữ trôi chảy – “Courtoisie (chu đáo), Charme (quyến rũ), Caractère (độc nhất), Calme (yên tĩnh), Cuisine (mỹ thực), đây là tiêu chuẩn 5C mà các thành viên của nhóm khách sạn cổ điển và cao cấp bậc nhất Relais & Chateaux phải đáp ứng...”

Nếu không có ghi chú trên slide, có lẽ không ai ở hiện trường có thể hiểu Đào Phỉ đang nói về cái gì.

Tuy nhiên, chính những bản vẽ kết xuất rực rỡ này và tiếng Pháp kiểu Anh của Đào Phỉ đã khiến cho sự thuyết phục của bài phát biểu vươn lên tầm quốc tế.

Ngay sau đó, Đào Phỉ tung ra câu thứ hai và chuyển sang slide thứ ba: “Để thực hiện tốt dự án thiết kế khách sạn phát triển du lịch của Quý công ty, đáp ứng tiêu chuẩn 5C của các khách sạn cao cấp, toàn bộ đội ngũ thiết kế của chúng tôi đã đến thăm Vân Nam, kéo dài mười ngày, thứ tự là khách sạn Côn Minh Intercontinental, khách sạn tư nhân Scenery ở Đại Lý, khu biệt thự khách sạn cao cấp Banyan Tree của Lệ Giang... làm khảo sát hiện trường.”

Đào Phỉ liên tiếp nêu lên bảy, tám cái tên, gần như bao gồm tất cả các khách sạn cao cấp ở Vân Nam, bên trên đoạn phim xuất hiện logo khách sạn, xếp hạng sao, đẳng cấp, mức độ nổi tiếng và chi phí tối thiểu hàng đêm ở đó.

Bốn người Bên A xôn xao, nhiều khách sạn cao cấp như vậy, mỗi người ít nhất phải tốn mười nghìn tệ trong mười ngày, ít nhất tám nhân viên Không Biên Giới đang có mặt ở đây. Vậy khoản đầu tư cho cuộc khảo sát điều tra này khoảng tám mươi nghìn tệ, còn chưa bao gồm chi phí đi lại... Tiêu tốn cũng quá nhiều tiền!

Chỉ riêng hành vi này cũng đủ để chứng minh sự chú trọng và đầu tư của Không Biên Giới vào dự án. Bốn người Bên A đối diện nhau, nét mặt càng thêm nghiêm túc.

Đúng vậy, nếu họ thật sự làm thế, trong ngành công nghiệp gần như không tìm được công ty nào hào phóng hơn họ.

Nhưng chỉ có Trương Tư Nghị biết, cái gọi là “toàn bộ đội ngũ thiết kế” trong lời Đào Phỉ chỉ có hai người họ, trong số bảy, tám khách sạn mà Đào Phỉ nhắc đến cũng có mấy cái họ chưa từng đi qua. Thật giả trộn lẫn, hơn nữa, họ còn tự mình móc túi chi trả phí tổn, có thể hoàn tiền hay không còn phải chờ đợi “Party A Daddy” gật đầu nữa cơ!

[1] Sách luyện thi vào cao đẳng đại học nổi tiếng do NXB ĐH Sư phạm Thủ đô Bắc Kinh biên soạn.