Ông chủ tiệm quét cái kính qua máy tính tiền, cặp môi dúm dó tỏ vẻ khó chịu.
Ngay khi Emma và Madeline bước ra khỏi shop, cả hai túm lấy nhau cười khúc khích.
"Ổng mặc cái áo khoác kiểu gì thế nhỉ?" Madeline lắc lắc đầu.
"Da một con mèo chết à?""Giờ hoặc là mua nó hoặc là cởi nó ra khỏi gương mặt nhỏ cáu bẩn của cô đi." Emma nhại giọng."Không thể tin được." Khi Madeline quàng cánh tay qua vai cô, Emma cảm thấy ngực mình nhẹ tênh.
Trong giây lát, cô thật sự đã quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình.Họ đi thang cuốn lên tầng trên, tay trong tay.
Đột nhiên Emma trông thấy một mái đầu quen thuộc ở tầng dưới.
Một cô gái đang đứng trước tiệm Fetch, cửa hàng vật nuôi cao cấp, nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ chơi phát ra tiếng chít chít và mấy cái vòng cổ gắn đinh tán.
Cô bỗng ngẩng đầu lên nhìn như thể cảm giác được ai đó đang nhìn mình.
Là Nisha.Madeline cũng hướng mắt nhìn về phía Nisha.
"Tớ nghe nói cậu ta là nạn nhân tiếp theo," cô thì thào vào tai Emma.
"Ngày mai chúng ta sẽ xử cậu ta.""Xử Nisha?" Emma nhăn mặt."Charlotte đã nghĩ ra một trò thú vị lắm.
Bọn tớ sẽ đón cậu lúc bảy giờ ba mươi sáng mai.
Nhớ sẵn sàng đấy."Nisha nhìn hai cô lần cuối rồi hất tóc qua vai, kiêu kỳ đi sang một hướng khác.
Sẵn sàng? Emma tự hỏi.
Cho...!chuyện gì? Cô nhìn Madeline đầy thắc mắc, nhưng đôi mắt Madeline đã bị che khuất sau cặp kính mát Gucci mới mua.
Tất cả những gì Emma nhìn thấy là ảnh phản chiếu của cô trên tròng kính đang nhìn lại cô chằm chằm, trông lúng túng hơn bao giờ hết.Con bé không phải người duy nhất cảm thấy rối rắm.
Có cái gì đó trong giọng nói của Madeline khiến tôi rất lo lắng.
Tôi có cảm giác việc họ sắp làm với Nisha sẽ vô cùng...!rắc rối.
Nhưng cả tôi và Emma đều phải chờ đến ngày mai để tìm hiểu chính xác đó là gì.Sáng hôm sau, chiếc SUV của Charlotte rú lên trước cửa nhà Mercer rồi tấp vào lề, suýt tí nữa hất tung một thùng rác.
Laurel hối hả chui vào ghế sau, Madeline đưa con bé một ly Starbucks.
"Cảm ơn chị lần nữa vì đã cho em tham gia vụ này," Laurel nói nhanh."Lần này em đã đóng góp vài ý tưởng thú vị", Charlotte nhẹ nhàng nói trong khi đang bấm điện thoại BlackBerry.
"Em xứng đáng có được sự tín nhiệm của tụi chị."Emma chui vào xe sau Laurel, Madeline cũng đưa cô một ly cà phê nóng dù Emma không hề dặn trước.
Cô uống một ngụm rồi nhăn mặt, đây là cà phê đen pha với đường ăn kiêng Splenda, kinh quá! Tuy là chị em sinh đôi nhưng không hẳn họ có khẩu vị giống nhau.
"Mà chuyện này là sao vậy?" cô hỏi.Charlotte vẫy vẫy cái ống hút cô dùng để uống trà sữa nóng trước mặt Emma.
"Đừng lo lắng gì cả.
Lần này đến lượt bọn tớ, Sutton.
Đây là quà bọn tớ dành cho cậu."Charlotte quẹo ra khỏi khu nhà Sutton, chạy ngang công viên nơi Emma và Ethan từng chơi tennis.
"Đã đến lúc rồi," cô nói bằng giọng rất thấp.
"Tớ đã quan sát Nisha từ thứ Hai tới giờ.""Và cậu đã chuẩn bị mọi thứ từ tối qua?" Madeline đang đeo cặp kính mát mới hiệu Gucci.
Ánh mặt trời hắt lên gọng kính vàng tạo ra ánh sáng phản chiếu trong xe.Charlotte gật đầu.
"Các nàng sẽ thích mê cho mà xem." Cô quay sang nhìn Laurel.
"Thế em đã dặn...người đó chưa?""Rồi chị." Laurel cười khúc khích."Tuyệt."Vài phút sau xe họ quẹo vào bãi đỗ xe của trường.
Nửa tiếng nữa mới bắt đầu tiết học đầu tiên nên xe buýt đưa đón học sinh vẫn chưa đến và đội tuyển bóng đá của trường vẫn đang chạy khởi động trên sân.
Mấy cô gái kéo tay Emma đi vào sân trong và bước qua lối cửa phụ.
Hành lang vắng tanh không một bóng người.
Tấm áp phích kêu gọi bầu chọn hội học sinh bay phất phới dưới làn gió thổi ra từ máy điều hoà.
Trên sàn loang lổ những vòng xoáy nước từ cây lau nhà chưa kịp khô.Phòng thay đồ của đội tennis cũng vắng hoe, bốc lên mùi thuốc tẩy và sáp khử mùi.
Mỗi đội tuyển thể thao đều có gian phòng riêng.
Các cô gái của đội tennis đều sử dụng căn phòng này năm này qua tháng nọ - Emma đã mở tủ đồ tennis của Sutton vào ngày đầu tiên đi tập và tìm thấy vài thứ của những người chủ cũ vẫn còn để trong tủ, kể cả một áo khoác nỉ sáng bóng có in dòng chữ ĐỘI TENNIS TRƯỜNG HOLLIER phía sau.Khi họ quẹo vào dãy tủ đồ của đội tennis, Madeline đột ngột dừng lại.
"Whoa!" Laurel lấy tay che miệng.Emma nhìn quanh và suýt thét lên.
Từng mảnh giấy vương vãi vất lung tung trên đất và trên băng ghế.
Chất lỏng màu đỏ như máu phủ đầy trên các cánh cửa tủ.
Có hình dáng của một thi thể được viền bằng băng vải trắng nằm trên sàn, ngay cạnh đầu là một vũng máu lớn.
Băng vàng được kéo quanh khu vực thi thể, bên trên có ghi HIỆN TRƯỜNG ÁN MẠNG: KHÔNG ĐƯỢC BƯỚC VÀO.Đồng tử Emma vụt co lại.
Cô bước lùi ra sau một bước lớn.
Có thể nào là...? Cô nghĩ về bức thư đe doạ.
Sutton chết rồi.
Có lẽ ai đó đã tìm thấy thi thể của chị ấy..