Lần đầu tiên trái tim dán gần Từ Lỗi như vậy, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tình cảm dành cho Từ Lỗi lại đang bất tri bất giác càng ngày càng sâu, đây là tôi không có nghĩ tới, nhưng là nữ quân y xuất hiện quá mức đột ngột, cũng quá mức kinh ngạc, cuối cùng tôi cảm thấy giữa cô ta và Từ Lỗi có gì đó, bởi vì sắc mặt của Từ Lỗi rất kỳ lạ.
Bởi vì tôi đến quân khu đã gần buổi trưa, Từ Lỗi dẫn tôi đến nhà ăn của đơn vị. Quân khu tổng cộng có năm nhà ăn, nhưng là nhà ăn lớn cũng chỉ có một, nghe nói là quân nhân cấp cao mới có thể đi ăn. Trong nhà ăn, tôi thấy rất nhiều cấp bậc cao, dĩ nhiên cũng có sĩ quan cấp úy, trong đó bao gồm nữ quân y đó. Đúng, nữ quân y cũng ở đây, đang ở cách tôi cùng Từ Lỗi không xa. Từ Lỗi thấy cô ta, sắc mặt cứng đờ, hình như rất không thoải mái, mà dĩ nhiên cô ta nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt có điều khác thường.
Vừa thấy cô ta, trong lòng tôi liền không nhịn được thấy chua chua. Dáng dấp Trần Tuệ xinh đẹp như vậy, vóc người càng thêm kiêu ngạo, cùng Từ Lỗi như lửa gần rơm, giữa bọn họ nhất định là có gì, bằng không Từ Lỗi anh sẽ không khẩn trương như vậy.
Có đôi khi chuyện sợ nhất thường xảy ra, nữ quân y bước lảo đảo từ từ đi tới trước bàn chúng tôi, mỉm cười nói: “Tôi có thể ngồi không?”
Tôi ngại từ chối, đang muốn nói có thể thì lại nghe Từ Lỗi nói: “Bên cạnh không phải có chỗ trống sao?” Ý của anh lại hết sức rõ ràng, không muốn cô ta ngồi bàn chúng tôi.
Tôi cảm giác Từ Lỗi từ chối quá trực tiếp, hình như nữ quân y cũng không tiếp nhận nổi lạnh lùng của anh, ngồi xuống nói: “Anh Từ, anh trọng sắc khinh bạn.”
“Tôi đồng ý cho em ngồi xuống sao?” Giọng của Từ Lỗi rất cứng rắn.
“Anh Từ, trước kia anh cũng không thế này, sao bây giờ có chị dâu mới rồi liền quên mất em gái là em chứ? Trước kia anh đồng ý gì với em?” Vẻ mặt Trần Tuệ khó nén đau lòng.
Tôi nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, giữa bọn họ nhất định có vấn đề. Từ Lỗi đối với người khác luôn luôn là tao nhã lễ độ, lúc nào gặp anh lạnh lùng và cứng rắn đối xử với một người khác như thế? Anh đang che giấu nội tâm hốt hoảng của chính mình sao? Chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự có gì? Hay là trước kia bọn họ từng yêu? Nhìn Trần Tuệ đối xử với Từ Lỗi. . . nhiệt tình, rất khó tin bọn họ chỉ là đồng nghiệp.
Từ Lỗi hốt hoảng nói: “Trần Tuệ, em nói bậy gì thế?”
“Trước kia hai chúng ta rất tốt, anh đã nói anh sẽ tốt với em cả đời, nhưng hôm nay anh có chị dâu mới rồi, anh liền hung dữ với em.”
Sắc mặt của Từ Lỗi rất kỳ lạ, giọng nói rất không bình tĩnh: “Trần Tuệ, trước mặt chị dâu của em, đừng nói lung tung.”
“Em có nói lung tung sao? Chẳng lẽ trước kia anh chưa từng nói sẽ đối xử tốt với tôi sao?” Ánh mắt của Trần Tuệ rất sáng, bên trong hình như nước mắt đang nhấp nháy.
Từ Lỗi á khẩu, nhíu mày: “Đúng là tôi đã từng nói, nhưng mà không phải em. . .”
“Em. . .” Trần Tuệ buồn bã nhìn tôi một cái, muốn nói lại thôi, sau đó cố giả bộ nở nụ cười nói: “Thật xin lỗi, em đi đây.”
Lần này cô ta đi, tôi cùng Từ Lỗi đều duy trì im lặng. Từ Lỗi không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt rất nặng nề.
Trong đầu của tôi xuất hiện lời Trần Tuệ mới vừa nói: “Anh Từ, trước kia anh cũng không thế này, sao bây giờ có chị dâu mới rồi liền quên mất em gái là em chứ? Trước kia anh đồng ý gì với em?” Rất khổ sở mà nghĩ tới những thứ này, từng câu nói của cô ta chui lên đầu óc của tôi: “Trước kia hai chúng ta rất tốt, anh đã nói anh sẽ tốt với em cả đời, nhưng hôm nay anh có chị dâu mới rồi, anh liền hung dữ với em.”
Cô nói là “chị dâu mới”, chẳng lẽ là nói giữa bọn họ từng yêu nhau sao? Nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng của tôi lại đau. Nhìn Từ Lỗi, tôi có kích động muốn khóc.
“Anh. . .”
“Em. . .”
Tôi cùng Từ Lỗi mở miệng đồng thời, cùng sững sờ ngay lập tức, tôi vội nói: “Anh nói trước đi.”
“Em nói trước đi.”
Hai người lại đồng thời nói chuyện, lại sững sờ, tôi nói: “Vậy thì anh nói trước đi.”
Từ Lỗi thở dài nói: “Đồng Diệp, không cho đầu nhỏ của em suy nghĩ lung tung.”
Tôi nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng anh lại làm cho em suy nghĩ lung tung.” Vừa nghĩ tới Trần Tuệ, xinh đẹp như vậy, ở chung một chỗ cùng Từ Lỗi sao xứng đôi như vậy thì trong lòng của tôi cũng rất không có cảm xúc, tại sao những người đàn ông tôi thích cuối cùng đều sẽ có chuyện như vậy?
Di enda nl equydon <3
Từ Lỗi vịn gương mặt của tôi, ép tôi nhìn anh, nói: “Đồng Diệp, không phải trong đầu nhỏ của em bắt đầu hoài nghi tấm lòng của anh rồi đó chứ?”
“Không có.” Tôi bĩu môi, không hề phủ nhận, mặc dù đó là sự thật.
“Còn nói không có, em nhìn em đi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhíu thành một nắm rồi. Anh và quân y Trần chỉ là đồng nghiệp, coi như là bạn tốt đi, những thứ khác không có gì, em không cần suy nghĩ lung tung.”
“Nhưng. . .” Tôi lại không kiềm chế nhớ lại câu nói lập lờ nước đôi của Trần Tuệ, trong lòng rất không thoải mái.
Từ Lỗi véo mặt của tôi, nói: “Anh khẳng định trong đầu bảo bối Đồng Diệp đang suy nghĩ một vài chuyện không có thật, có đúng hay không? Em phải nhớ, lòng của anh đối với em là bất kỳ ai, bất cứ chuyện gì cũng không thay đổi được, một đời một kiếp, đời đời kiếp kiếp đều không thể thay đổi .”
“Thật sao, sẽ không gạt em chứ?” Không biết đến bao lâu thì tôi lại hỏi một tiếng.
“Thế nào? Có phải em không muốn tin tưởng anh không?” Từ Lỗi gắp một miếng thịt gà vào trong chén tôi, ngẩng đầu hỏi tôi.
Tôi trả lời một câu: “Tin chứ.” Vùi đầu ăn cơm, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được bắt đầu hoài nghi, suy nghĩ kia hành hạ đến tinh thần tôi không yên, suy nghĩ một chút lại nói: “Em thấy buổi chiều em vẫn nên trở về, ở chỗ này cũng không tiện.” Thật ra thì tôi muốn nói, tôi không quấy rầy hai người ‘tình chàng ý thiếp’, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Lần này xin nghỉ, tôi và đồng nghiệp đổi ca, cho nên sẽ có hai ngày nghỉ, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt hai người bọn họ mập mờ, tôi liền hận không lập tức rời đi.
“Không cho em đi, nếu như em không xin nghỉ, anh gọi điện thoại cho lãnh đạo của em nói.” Từ Lỗi rất bá đạo, không cho tôi thoát khỏi tầm mắt của anh.
Tôi ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu đồng ý ở lại. Ở trên bàn cơm, tôi ăn không biết ngon, Trần Tuệ ngồi ở bên cạnh bàn chúng tôi, ánh mắt cũng không chớp nhìn tôi chằm chằm. Nhà ăn của đơn vị theo hình thức tiệc đứng, muốn ăn bao nhiêu có thể tự đi lấy, Từ Lỗi lấy rất nhiều thức ăn đặt ở trên bàn ăn vì tôi, nhưng mà tôi lại ăn không vô. Đặc biệt là thấy ánh mắt của Trần Tuệ càng làm trong lòng tôi có một ngọn hỏa đang bốc lên, nhưng lại không tiện phát ra.
Sau bữa cơm trưa, Từ Lỗi đưa tôi thăm quan xung quanh. Tôi hỏi anh có thể không đi làm sao? Thế nhưng anh lại nói đã sớm hỏi ý lãnh đạo, lãnh đạo cũng nghe nói tôi tới liền đồng ý cho anh đi cùng tôi. Tôi cảm thán nói: “Lãnh đạo của các anh thật tốt.” Anh cười nói: “Anh luôn độc thân, lãnh đạo vì vấn đề hôn nhân của anh luôn thúc giục anh nhiều lần, lần này rốt cuộc đưa bạn gái tới, bọn họ vui mừng còn không kịp đấy.” Lời này cũng tỏ rõ căn bản giữa anh và Trần Tuệ không có gì.
Quân khu có một hồ nhân tạo, rất giống Tây Hồ, nghe Từ Lỗi nói ở chỗ này có lúc sẽ phi cơ huấn luyện năng lực phản ứng của cán bộ chủ chốt, tôi không hiểu cái hồ này có gì tốt để huấn luyện, nhưng hỏi anh thì anh lại không nói cụ thể, chỉ nói là có một số việc bí mật quân sự cho nên không thể nói.
Nơi đó có một cánh rừng nhỏ, bình thường có rất nhiều quân tẩu còn có quân nhân đều đến chỗ này nghỉ ngơi nói chuyện phiếm hóng mát, nơi đó có bang ghế đá dài còn có cái bàn đá nhỏ.
“Mệt không?” Từ Lỗi kéo tôi ngồi xuống băng ghế dài, lại lấy khăn giấy lau mồ hôi cho tôi.
“Đừng, em tự làm.” Tôi ngượng ngùng cầm lấy khăn giấy của anh.
Trong cánh rừng nhỏ, mặc dù không có nhiều người, tất cả mọi người đang làm việc, nơi này chỉ có một vài quân tẩu còn có mấy quân nhân, nhìn dáng dấp cũng là đu cùng vợ hoặc bạn gái ra ngoài. Tôi thấy có mấy quân nhân nhìn chúng tôi, trong đó có thể biết Từ Lỗi, chào hỏi anh. Những quân nhân kia cũng có cấp bậc rất cao, có một là Thượng tá, tất cả mấy người khác đều là cán bộ cấp chỉ huy.
“Lão Từ, đây là bạn gái cậu mới quen?” Thượng tá tới đây chào hỏi.
Từ Lỗi nhìn tôi, cười: “Ừ, đúng vậy. Đây là bạn gái tôi - Đồng Diệp, Đồng Diệp, đây là tham mưu Đổng của bọn anh.”
Tham mưu Đổng nhìn tôi, nói: “Bạn gái của cậu có dáng dấp thật là xinh đẹp, thằng nhóc cậu có diễm phúc không ít, định lúc nào thì kết hôn?”
“Nhanh thôi, em đã gửi báo cáo.” Từ Lỗi cười giải thích.
Nhưng lời này lại làm cho tôi rất kinh ngạc, anh gửi báo cáo kết hôn sao? Nhanh như vậy hả? Sao không nói với tôi chuyện này? Suy nghĩ một chút, hình như anh từng nói muốn gửi báo cao, nhưng lúc đó tôi cho là anh đang nói đùa, nào biết là thật. Sau khi tham mưu Đổng đi, tôi nhẹ nhàng hỏi anh: “Sao anh gấp đi báo cáo như vậy?”
“Dù sao sớm muộn gì cũng phải gửi, không bằng bây giờ gửi báo cáo luôn, em là vợ anh, đóng con dấu của anh lên rồi, em cũng sẽ không bị người khác cướp đi.” Anh nói rất nghiêm túc, nhưng tôi luôn cảm giác hình như là hư ảo.
Rất không có tương lai, tôi liền nghĩ tới nữ quân y đó, bọn họ như lửa gần rơm, khẳng định xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi lại không tiện hỏi anh cặn kẽ, tôi cũng khẳng định anh sẽ không nói gì cho tôi biết. Vừa nghĩ tới chuyện này, tôi lại bận tâm.
Anh cùng tôi ngồi một lúc lâu, sau đó đồng nghiệp lại gọi anh đi, nói lãnh đạo gọi anh có chuyện gì, anh cười xin lỗi với tôi, để cho tôi ngồi một lát, anh lập tức trở lại.
Sau khi anh đi, tôi liền cảm giác không khí bốn phía rất không đúng, mọi ánh mắt người nhìn tôi đều không giống nhau, điều này làm cho tôi rất khó chịu, rất lúng túng, đứng dậy muốn rời đi.
“Đây không phải là chị Đồng sao?” Một giọng nói đúng lúc xuất hiện ở sau lưng tôi, tôi quay đầu lại, phát hiện đó là nữ quân y.
“Thật đúng là chị à? Tôi còn tưởng rằng nhận lầm người chứ, sao chị biết chỗ này?” Nữ quân y đi tới, đang ngồi xuống bên cạnh tôi, lại liếc nhìn xung quanh, tò mò hỏi: “Anh Từ Lỗi đâu? Sao anh ấy lại ném một mình chị ở nơi này?”
Thấy nữ quân y, trong lòng tôi rất không thoải mái, mặc dù như vậy đối với cô ta có thể vô cùng không công bằng, nhưng mà tôi lại ghét cô ta, bởi vì quan hệ với Từ Lỗi nên tôi cũng không ưa được cô ta. Tôi gật đầu với cô ta một cái, nói: “Từ Lỗi sẽ trở về ngay thôi.”
Tôi đứng lên muốn rời khỏi, có cô ta ở bên cạnh, tôi không có lòng ngắm gì hết, cũng không có sức lực. Nhưng không nghĩ đến cô ta lập tức đi theo, nói với tôi: “Chị Đồng, tôi thật sự là có chuyện muốn tìm chị, lúc nãy anh Từ ở đây, tôi ngượng ngùng đi lên quấy rầy hai người.”
“Chuyện gì? Mời quân y Trần nói đi.” Tôi nhìn cô ta một cái, nhìn cô ta ở khoảng cách gần, dáng dấp người này sao xinh đẹp, trong lòng tôi lại chua, người đẹp như thế, làm sao Từ Lỗi sẽ từ chối chứ?
Trần Tuệ nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói với tôi: “Chúng ta qua bên kia đi, bên này nhiều người, sợ bị người ta nghe không tốt.”
Tôi gật đầu một cái, theo cô tag đến một ghế đá dài khác, bên này cách bên kia khá xa, người cũng rất ít. Tôi nói: “Có gì cứ nói đi.”
“Có phải chị vẫn luôn hoài nghi quan hệ giữa tôi và anh Từ hay không? Chị muốn biết chuyện giữa tôi và anh Từ sao?” Ngược lại cô ta rất là dứt khoát, hỏi thẳng.
Tôi ngẩn người, không ngờ cô ta lại trực tiếp như thế , cho là cô ta sẽ phải kiêng dè chuyện của bọn họ, tôi hỏi theo lời của cô ta: “Quan hệ thế nào? Không phải đồng nghiệp sao?”
“Trước kia quan hệ giữa tôi và anh Từ là quan hệ yêu thương, tôi còn từng mang thai đứa con của anh ấy.” Cô ta bất thình lình ném ra một quả bom, nổ đến tôi trợn mắt há mồm.
Cái gì? Tôi lập tức đứng lên, không dám tin nhìn cô ta, từng mang thai đứa con? Hai người bọn họ lên giường? Đứa con có thể nghi ngờ, còn chuyện thân mật nữa? Lòng của tôi đang run rẩy, tại sao có thể như vậy? Nhớ tới Từ Lỗi nói lúc ăn cơm, anh và cô ta thật sự là quan hệ nam nữ? Sao vừa rồi Từ Lỗi không nói với tôi?
“ Quân y Trần, chuyện đùa này quá trớn, tuyệt đối không thú vị.” Đột nhiên tôi cười lạnh lùng một tiếng, phủ định lời cô ta nói.
“Chị không tin thật sao? Lúc đầu anh Từ là lính của cha tôi, sau đó anh tới quân khu, tôi là cũng được điều đến bệnh viện quân khu của anh ấy. Tình cảm hai người chúng tôi luôn rất tốt, anh ấy rất yêu tôi, còn nói muốn kết hôn với tôi.”
Tôi run rẩy đôi môi nói: “Không thể nào, Từ Lỗi nói các người chỉ là đồng nghiệp.”
“Sao không thể nào, chị đi hỏi tất cả mọi người trên dưới ở quân khu một chút xem, người nào không biết tôi và anh Từ đang yêu nhau, nhưng mà tôi lại không biết tại sao anh ấy lại lui tới với chị, còn vì vậy bỏ rơi tôi. Ba ngày trước, tôi nói cho anh ấy biết tôi mang thai, anh ấy vội vàng chạy về, tôi còn vì anh ấy mà tự sát, chị xem bây giờ trên tay của tôi còn quấn băng đây. Sauk hi anh ấy trở lại nói tôi không nên kích động, nói anh ấy sẽ lấy tôi, anh ấy lập tức đi báo cáo.” Trần Tuệ nói xong thì đưa cổ tay phải của cô ta ra trước mặt tôi, quả nhiên quấn băng.
Thân thể của tôi càng không ngừng run rẩy, không thể nào tin lời cô ta nói, nhưng ba ngày trước đột nhiên Từ Lỗi rời khỏi tôi chạy về đơn vị, chuyện này là thật. Hơn nữa lúc đó anh cũng không có liên lạc với tôi, tôi gọi điện thoại qua còn tắt máy, đây cũng là thật. Ngày hôm qua anh còn đột nhiên nói muốn rời khỏi tôi. . . tôi cho là chuyện tờ báo khiến anh đau lòng, khiến anh ghen tuông, bây giờ suy nghĩ một chút, chẳng lẽ có quan hệ cùng Trần Tuệ.
“Cô thật sự mang thai con của Từ Lỗi?” Tôi còn có chút không tin đây là sự thật.
“Thế nào? Không tin phải không? Chị muốn tôi đi lấy báo cáo xét nghiệm không? Tôi mang thai con của anh Từ, chuyện này chỉ có anh Từ biết, tôi không muốn nói chuyện tôi mang thai ra, bởi vì nếu như chuyện này lọt lên trên sẽ phá hủy tương lai của anh Từ. Tôi cũng không dám nói cho cha tôi biết, sợ cha tôi kích động sẽ tới đánh anh Từ. Nếu như cô không tin, cô có thể đi hỏi anh Từ.”
Chuyện này quá lớn rồi, Trần Tuệ thật sự mang thai sao? Nhìn cô ta, vẻ mặt rất nghiêm túc, hình như không giống nói dối, nhưng chẳng lẽ là Từ Lỗi đang nói dối sao? Nhưng Từ Lỗi chắc là sẽ không gạt tôi, anh không phải A Hạo, anh sẽ không gạt tôi, nhưng chuyện này là sao nữa? Tôi rất muốn đi hỏi Từ Lỗi, nhưng vừa nhịn xuống, chuyện này coi như thật sự hỏi Từ Lỗi, anh sẽ nói cho tôi biết không? Tôi khổ sở ngồi trên băng đá, đột nhiên không làm chủ được suy nghĩ, không biết mình phải làm gì.
“Chị Đồng, tôi biết rõ chị cũng yêu anh Từ, nhưng xin trả anh Từ cho tôi được không? Đứa con của tôi không thể không có cha, nếu như mà để chuyện tôi mang thai cho cha tôi biết, ông ấy nhất định sẽ báo lại quân khu, nhất định sẽ phá hủy anh Từ. Chị Đồng, coi như tôi xin chị, được không?” Trần Tuệ nói xong, đột nhiên quỳ xuống.
Tôi cuống quít đỡ cô ta dậy, nhưng mà tôi lại không đồng ý được điều cô ấy nói, bởi vì rời khỏi Từ Lỗi, tôi làm không được, nhưng nếu như Từ Lỗi thật sự là người phụ lòng như vậy, tôi nên đi cùng với anh sao? Tôi đột nhiên cảm thấy đầu to ra, tại sao mỗi lần tôi yêu khó giải quyết như vậy?
Trần Tuệ đi khi nào thì tôi không biết, Từ Lỗi trở về lúc nào tôi cũng không biết, lòng của tôi đã bị lời thiên lôi nổ vừa rồi làm mất chủ kiến. Mặc cho anh khẩn trương ôm tôi, mặc cho anh đang nói lo lắng sắp chết anh bên tai tôi, lòng của tôi vẫn còn bởi vì sự thật Trần Tuệ mới vừa nói mà hốt hoảng, không biết nên tin tưởng Từ Lỗi hay không.