Hành khách đông nghịt, đồng loạt tuôn ra cửa.
Có khách du lịch, cũng có người thăm người thân, còn có người về nhà, đám người như ong vỡ tổ tuôn về cửa xuống.
Xe lửa phía sau phát ra tiếng ù ù, đi qua thành phố X để chạy đến trạm tiếp theo.
Tôi đứng trong đám người, nhìn cảnh vật thành phố X, trong lòng không khỏi mê mang, không biết mình nên đi đâu, chưa từng bất lực giống như giờ phút này.
Thân thể bị một hành khách đi ngang va vào, kéo tôi trở lại thực tế, thở dài một tiếng, tôi xách theo hành lý, từ từ đi đến cửa.
Càng đến gần cửa thì lòng của tôi càng sợ, nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó, cảm giácmờ mịt, hoảng hốt ấy làm sao cũng không xua đi được. Nhưng nghĩ đến, điều kiện có lợi trước mắt là tôi trọng sinh, tôi có thể đi cứu vãn trái tim của anh ta, dù cuối cùng không thành công, từng cố gắng cũng không có tiếc nuối, mà biết rõ có cơ hội có thể làm lại mà không hành động, đó mới là hoang đường nhất.
Nghĩ tới đây, tôi lại đột nhiên cảm thấy bầu trời vẫn sáng ngời như vậy, hạnh phúc sẽ thuộc về tôi như cũ.
Tâm tình không khỏi khá hơn, không hề phiền muộn nữa, vậy nên mới có tâm trạng đi ngắm cảnh thành phố X.
Trên đường đi, khắp nơi đều là lời tuyên truyền "Chào mừng tới thành phố X".
Tôi không ngừng lấy điện thoại di động ra xem, nhưng điện thoại di động yên tĩnh, còn nhớ rõ ba năm trước đây, vào lúc này anh ta có gọi điện thoại tới. Nhưng hôm nay, tin tức gì cũng không có, trong lòng lại không khỏi lo lắng.
Tôi lắc đầu một cái, cười khổ một tiếng, thu hồi tâm sự tràn đầy, kéo hành lý đi trên đường, phát ra tiếng "rồ rồ" trên hành lang hết sức vang dội.
Ra khỏi cửa, trang phục quân nhan xanh lá là dễ thấy nhất trong đám người.
Trên người anh ta mặc quân phục mùa hè đặc biệt chói mắt, trang phục vẫn giống trước kia, năm 2008 năm chính là thời điểm đổi quân trang cũ, nhưng A Hạo cũng không mặc quân trang kiểu mới, trong đầu thoáng qua bộ dạng anh ta mặc quân phục kiểu mới đứng trước mặt tôi năm đó, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh. Còn nhớ lúc ấy anh ta nói: "Nhìn dánh vẻ đắm đuối của em kìa." Tôi lại trả lời anh ta: "Mới ngày đầu anh phát hiện em sắc nữ sao?" Hôm nay lại nhớ tới, giống như mới hôm qua.
Đột nhiên tôi cười, lo lắng trong lòng xóa sạch ngay từ lúc nhìn thấy anh ta.
"Mệt không?" A Hạo cầm lấy hành lý của tôi, đau lòng nói.
Gặp được anh ta, tôi ít nhiều cũng có ngoài ý muốn, kiếp trước anh ta không có xuất hiện ở cửa ra, không ngờ sau khi sống lại thì lại có nên nên ít nhiều cũng có chút lo lắng.
"Sao anh lại tới đây?" Nhìn anh ta, tất cả đều có cảm giác giống như trong mơ.
"Thế nào, nhìn thấy anh không vui sao?" Anh ta cố ý nghiêm mặt.
Tôi cười: "Vui chứ, chỉ là. . . Không phải anh nói trực nên không đến được sao?"
Anh ta bỗng chốc lại sát mặt của tôi, nhỏ giọng nói: "Anh lén chạy đến."
Này là hơi thở ấm áp phả vào mặt của tôi, không khí mập mờ tản ra trạm xe.
Đột nhiên anh ta kề sát làm tôi có chút không thể thích ứng, mặt lập tức đỏ lên, xoay mặt sang bên cạnh, cà lăm nói: "Anh, không sợ, bị bị mắng?"
Anh ta đưa tay ngắt gương mặt của tôi, nhỏ giọng nói: "Diệp ngốc của anh, cũng vợ chồng rồi mà còn đỏ mặt đấy." Sau đó ôm lấy bả vai của tôi: "Không sợ, chỉ cần có thể nhìn thấy Diệp của anh, phạt thì phạt thôi."
Đột nhiên thân mật làm tôi không cách nào thích ứng trong khoảng thời gian ngắn, thân thể cứng lại.
"Anh cũng mạo hiểm bị phạt nguy hiểm tới đón em, em nói em bồi thường anh thế nào đây?" A Hạo nháy mắt với tôi.
Tôi sửng sốt: "Bồi thường? Bồi thường thế nào?"
A Hạo đưa mặt sát lại, dùng ngón tay chỉ má trái: "Hôn anh đi."
"Ghét!" Mặt của tôi lập tức nóng lên, nhẹ nhàng đánh tay của anh ta một cái: "Nhiều người như vậy, anh em xấu hổ chết được à?"
Thế nhưng anh ta lại ôm tôi vào lòng, bĩu môi lại còn la lớn: "Không có, anh chỉ muốn hôn." Cặp mắt lóe sáng, mỉm cười nhìn tôi.
"Buông tay á..., chết cũng không đứng đắn." Tôi cười mắng.
Tính tình của A Hạo cũng theo tôi sống lại mà thay đổi, trước kia anh ta quyết sẽ không tán tỉnh tôi ở trước nhiều người như vậy, còn trắng trợn đang mặc quân trang.
"Được rồi, anh với em đùa giỡn, mà nhìn em sợ như vậy, trước kia cũng chưa từng thấy em xấu hổ." A Hạo không cười giỡn nữa, đổi ôm thành kéo tay của tôi đi ra khỏi đám người.
Đột nhiên, tôi cảm giác sau lưng có ánh mắt đang bắn thẳng đến tôi, thật giống như muốn bắn thành một lỗ thủng to. Cuống quít, tôi quay đầu lại nhìn quanh, nhưng lại chẳng phát hiện bất cứ gì, trừ người ta lui tới, lại là một đám người, nhưng cảm giác bị dòm ngó vẫn tồn tại, không bởi vì đám người đông đúc mà biến mất.
"Thế nào?" A Hạo phát hiện tôi có gì không đúng, cũng bắt chước tôi quay đầu lại nhìn quanh.
"Không có. . . Không có gì." Tôi cười cười, nhưng cảm giác lo lắng tận đáy lòng lại càng lúc càng rõ ràng.
Một chiếc xe Jeep quân đội dừng ở đối diện trạm xe, thân xe màu xanh lá cây đậu ở đường lớn đông xe qua lại có vẻ cũng làm người khác chú ý. Có người dân thành phố dừng lại nhìn, cũng có người chỉ nhìn một cái rồi đi qua, bên cạnh xe có một người lính đứng, bởi vì khoảng cách nhìn từ xa nên không thấy rõ cầu vai, cũng không thấy rõ mặt, nhưng cảm giác phải là cấp dưới của A Hạo.
Dĩ nhiên người ở bên cạnh xe cũng nhìn thấy chúng tôi, báo cho người trên xe biết, cửa xe vừa mở ra, người ngồi chỗ tài xế cũng xuống, cũng là quân nhân. Hai người băng qua đường lớn chạy vội tới hướng chúng tôi, lúc đó tôi mới nhìn rõ diện mạo hai người này, đây không phải là cấp dưới của A Hạo?
Người có vóc dáng cao tới giúp tôi cầm hành lý, người mập mạp cũng tò mò nhìn tôi.
A Hạo cười giới thiệu: "Diệp, đây là của hai cấp dưới của anh, Trần Lượng và Triệu Vũ."
Tôi đã sớm biết hai người lính này, là lúc mới nhập ngũ năm 2008. Người mập mạp tên là Trần Lượng, thì ra là gia đình có truyền thống nấu bếp, sau đó đến bộ đội cũng tiến vào ban cấp dưỡng; mà vóc dáng cao cao tên là Triệu Vũ, nghe nói là làm việc ở tiệm sửa chữa xe hơi, nghe nói kỹ thuật lái xe hạng nhất nên bị điều vào doanh pháo binh, chính là cấp dưới của A Hạo. Năm đó hai cậu nhóc này luôn hi hi ha ha, hoạt bát lại hiếu động, hôm nay gặp lại bọn họ, người và vật không còn, nhưng ấn tượng của bọn họ năm đó trong đầu tôi không có mờ đi. Hai người sớm nên giải ngũ vẫn đứng trước mặt tôi, một thân quân trang làm vóc dáng hai người được phác họa hoàn mỹ, cầu vai trên bả vai vẫn đánh dấu binh nhì như ba năm trước đây, trên mặt vẫn còn nét trẻ trùng, còn có giọng nói và yết hầu đã thay đổi, tất cả đều thân thiết và tự nhiên, trong lòng tôi không khỏi cảm thán: tuổi trẻ thật tuyệt!
Hai người cũng không dám nhìn lại tôi, đứng nghiêm, chào tôi đúng tiêu chuẩn quân lễ rồi hô: "Chào chị dâu!" Giọng nói vang dội mà đều, cũng làm tôi giật cả mình.
Một tiếng "chị dâu" này cũng thành công làm tôi rơi nước mắt nhưng bị tôi dùng sức nhịn vào. Nhớ năm đó tôi mới vừa vào bộ đội, A Hạo đưa tôi đi khắp nơi quen thuộc, có binh lính tới cũng là hai đứa trẻ này, nhìn thấy tôi cũng chào theo quân lễ, hô "chị dâu". Lúc ấy tôi rất ngại, tôi còn chưa có gả cho anh ta, tại sao có thể bị xưng hai chữ “chị dâu”, A Hạo nói cho tôi biết đó là thói quen của bộ đội, miễn là vợ của quân nhân, cho dù là bạn gái, cấp dưới nhìn thấy người thân của cấp trên cũng phải xưng một tiếng "chị dâu”, mặc kệ tuổi tác lớn nhỏ. Vừa mới bắt đầu thì không quen, sau đó cũng từ từ liền thích ứng, được nghe lại hai chữ "chị dâu", tôi cũng không có khiếp sợ cùng không thích ứng như lúc trước. Được nghe lại xưng hô này, mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng dù sao tôi đã chia tay với A Hạo cũng ba năm, xưng hô này ít nhiều cũng làm tôi đỏ mặt còn có lúng túng.
Hôm nay gặp lại hai người, mặc dù thời gian và địa điểm trước kia cũng thay đổi, nhưng tính tình hai người nhưng không đổi, xưng hô cũng không đổi, chỉ là tâm tình của mỗi người đã thay đổi.
Nhìn A Hạo, bây giờ lại dịu dàng còn có tình yêu nồng đậm, thế nào cũng không cách nào liên tưởng đến người mà ba tháng sau đột nhiên tuyệt tình nói chia tay. Người thật sự có thể thay đổi nhanh như vậy sao? Sau này anh ta thật sự sẽ biến thành người vô tình sao? Tôi vĩnh viễn cũng không biết, có lẽ tất cả sẽ có chút thay đổi khi tôi sống lại, có lẽ lời chia tay đó anh ta vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra?
Nhưng, tại sao trong lòng tôi vẫn lo lắng như vậy?