Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 37




Tôi cho là anh lấy được thì sẽ thả tôi ra, không phải đàn ông lấy được cũng sẽ không quý trọng sao? Nhưng mà tôi lại sai rồi, toàn bộ ba tiếng, anh vẫn hành hạ tôi, vẫn không ngừng muốn tôi, một lần lại một lần, không để ý tôi phản kháng, cũng không để ý tôi mới nếm thử trái cấm nên không thoải mái. Trong lúc đó, chuông điện thoại di động reo lên, tôi giùng giằng muốn đi lấy điện thoại nhưng tay lại bị Từ Lỗi đè xuống, đầu lưỡi của anh vẫn liếm tôi, phân tán lực chú ý của tôi.

"Từ Lỗi, mẹ tôi điện thoại, để tôi nhận. . ." Lời của tôi bị anh ngăn ở trong miệng.

Đôi tay kia vẫn như có ma thuật, đốt lửa toàn thân tôi, ý thức bị anh hôn của anh nuốt lấy, dục vọng lần nữa bị thiêu đốt.

Hôm nay Từ Lỗi cực kỳ giống một con sói hoang, khi anh nếm được vị ngọt kích, yêu cầu vô độ, vẫn muốn tôi, thân thể nóng bỏngdán chặt tôi, hơi thở của anh phả ra trên mặt của tôi, rất ấm cũng rất nhột, chọc cho tôi run rẩy, anh xấu xa nói : "Thân mật với anh mà em còn nhận điện thoại gì? Đừng quan tâm đến nó."

Điện thoại lại bắt đầu điên cuồng kêu lên, vang lên một tiếng lại một tiếng, cuối cùng Từ Lỗi bị phiền, nhấn tắt máy.

"Bảo bối, bảo bối của anh, anh yêu em!" Anh nhẹ nhàng hôn, nặng nề đụng chạm lấy.

Trong lòng nở hoa, tạo nên một đợt song triều cũng không biết.

Lúc đến gần thiên đường, tôi nhanh mắt phát hiện, Trịnh Duệ từ trên lầu đi xuống, còn có mẹ. Tôi thở hổn hển, bị anh dùng sức đụng chạm, khoảnh khắc leo lên thiên đường, miệng của tôi bị Từ Lỗi hôn.

"Cô gái nhỏ này, đến nước này rồi còn phân tâm, xem ra anh còn muốn chưa đủ."

Anh dùng lực hôn tôi, tay lại xoa rất nhẹ rất nhẹ, giống như là đang vuốt ve búp bê gốm sứ dễ vỡ. Nộ long của anh còn đè ở trong cơ thể tôi, phun ra mầm móng nóng vào vách tường non của tôi, lần nữa đưa tôi lên thiên đường. Anh vẫn không rời được thân thể của tôi, vẫn ở lại bên trong, càng không ngừng vuốt ve tôi.

"Đủ chưa?" Tôi lầm bầm hỏi, nằm ở không gian chật hẹp là một việc rất mệt mỏi.

"Không đủ." Anh nhàn nhạt cười.

Vừa dứt lời, nộ long phía dưới giống như quả cầu thổi phồng to tướng, lấp đầy nhị hoa của tôi, nhịp đập lên xuống kích thích vách tường non của tôi, ép dục vọng trong cơ thể ra ngoài, cảm giác tê dại ở nhị hoa lại xuất hiện.

Tôi rên rỉ ra tiếng: "Anh . . ."

Tôi trừng to mắt nhìn anh, đòi tôi ba lượt rồi, sao vẫn còn? Thế nhưng anh lại vừa làm vận động, vừa rên rỉ nói: "Muốn không đủ, vĩnh viễn cũng muốn em không đủ, cả đời này em đều là của tôi."

Giằng co hồi lâu, rốt cuộc anh hài lòng buông tôi ra, quần áo nhăn, lúc xuống xe, hai chân tôi càng không ngừng run rẩy, Từ Lỗi thật sự là một con sói đói bụng, sao lại không muốn bỏ qua cho tôi? Tôi điều chỉnh cảm xúc, sợ đến lúc đó mẹ nhìn ra có gì không đúng, dùng sức nhịn để hai chân không run, chậm rãi leo lên cầu thang. Mở cửa, thấy mẹ đang dùng ánh mắt quái lạ nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng tôi cảm giác mẹ như phát hiện tình huống của tôi, trên mặt lại nóng lên.

"Sao giờ mới trở về? Gọi điện thoại cho con cũng không nhận, thật không biết nói thế nào với con." Mẹ bất mãn nói một tiếng.

"Dạ, nói chuyện một lát nên trở lại chậm. Điện thoại ở trong túi, không nghe thấy, sau đó hết pin tắt máy." Tôi làm bộ như lơ đãng trả lời, thật ra thì trong lòng rất hốt hoảng, chỉ sợ mẹ nhìn thấu gì đó.

"Cậu ấy là ai vậy?" Thái độ của mẹ thay đổi, trước đó khích lệ tôi đi tìm anh, nhưng bây giờ ra vẻ như tôi bị thua thiệt.

Tôi vừa đổi dép, vừa trả lời: "Là anh trai Từ Nhan, nói chuyện một lát, sau đó Từ Nhan tới, chúng con cùng đi ra ngoài ăn khuya." Tôi không nói dối không chớp mắt, chủ yếu là sợ mẹ lo lắng.

Mừng diễn đàn Lê Quý Đôn mười ba tuổi

Mẹ "a" một tiếng, nói tiếp: "Tiểu Duệ trở lại, các con đã gặp mặt, sao không nói cho mẹ biết?"

Tôi dừng một chút, lạnh nhạt nói: "Con cảm thấy được chuyện này không có gì đáng nói, con với anh chỉ ăn bữa cơm, bạn bè cũ gặp mặt ôn chuyện một chút mà thôi." Cũng không muốn bàn luận quá nhiều chuyện có liên quan Trịnh Duệ.

"Đứa nhỏ này, Tiểu Duệ là đứa nhỏ tốt biết bao nhiều, nó nói cho mẹ biết hiện tại sự nghiệp thành công, đặc biệt trở lại tìm com, ấn tượng với con vẫn nhớ mãi không quên. . ."

"Mẹ, chuyện chúng con là chuyện của tuổi trẻ, mẹ đừng trộn lẫn có được hay không?" Tôi nhanh chóng cắt đứt lời của mẹ.

"Con nhìn con đi, nổi giận làm gì? Mẹ cảm thấy Tiểu Duệ. . ."

Tôi vội vã để lại một câu: "Mẹ, hiện tại con không có thời gian nói điều này, con phải đi chuẩn bị bản thảo rồi, ngày mai phải dùng." Chạy trối chết vào phòng, khóa cửa, dựa vào cánh cửa, tôi không ngừng thở.

Mẹ vẫn còn đang càu nhàu ở bên ngoài, đại khái là tôi lại bắt đầu trốn tránh, nói tôi lớn đủ tuổi rồi nên kết hôn sớm, đứa trẻ ít tuổi đã có thể mua nước tương, nói rất nhiều, càu nhàu làm lỗ tai tôi sắp chai rồi. Tại sao tất cả mọi người ép tôi? Tại sao cũng không cho tôi một chút thời gian để cho tôi yên tĩnh một chút?

Nằm ở trên giường, tất cả trong đầu đều là cảnh tượng Từ Lỗi ôm tôi thân mật, tiếng thở của anh, tiếng gầm của anh, còn có anh hôn anh vuốt ve, anh đang nói nhỏ bên tai tôi, từng câu nói tôi là người của anh, hành hạ lòng của tôi, làm tôi không tỉnh táo được. Anh từng nói, anh sẽ không buông tay nữa, đời đời kiếp kiếp tôi đều là người của anh, bá đào này, tranh giành này làm tôi muốn trốn tránh cũng khó khăn.

"Đồng Diệp, em cũng yêu anh, em đừng mạnh miệng, em nhìn em một chút đi, thân thể ăn ý với anh như vậy, chúng ta là trời sinh một đôi." Lời của anh bên tai.

Tôi liều mạng lắc đầu, không phải vậy, không phải như anh nói, thân thể phản ứng chẳng qua là phản ứng tự nhiên nhất, nguyên thủy nhất, phản ứng sinh lý thì tôi không cách nào khống chế. Nhưng vừa nghĩ tới lúc nãy nóng bỏng như vậy còn có lúc bật thốt lên tiếng rên rỉ, tôi thật sự muốn cho mình mấy bạt tai, chẳng lẽ khát vọng một người đàn ông vuốt ve như vậy sao? Được người đàn ông muốn có, thân thể liền phản bội mình, sau này làm sao tôi đối mặt với Từ Lỗi đây?

Lúc đang suy nghĩ lung tung, "tít tít tít", tiếng tin nhắn cắt ngang suy nghĩ của tôi, tôi lấy điện thoại di động vội vã liếc mắt một cái, là Tu Dĩnh gửi tin nhắn, chỉ có mấy chữ: Chị Đồng Diệp, gần đây sao không thấy chị lên mạng?

Nhìn tin nhắn Tu Dĩnh, tôi sửng sốt mấy phút. Cô ấy trở về sao? Nhớ tới thời gian, cô ấy quả thật nên trở về, về nhà sớm hơn tôi, bởi vì chuyện công tác còn có chuyện tình cảm, trong khoảng thời gian này tôi vẫn không rảnh lên mạng, mặc dù biết tình hình cụ thể của Tu Dĩnh, nhưng vẫn không khỏi tò mò, cô ấy giục tôi lên mạng làm gì?

Mọi người có lòng hiếu kỳ, cũng bởi vì hôm nay quả thật rất buồn bực, rất phiền, bị chuyện Từ Lỗi quậy đến có không tâm tư nghĩ chuyện đi làm, liền mở máy vi tính ra, lên QQ, đồng thời cũng không kiềm chế được leo lên diễn đàn.

Bởi vì thói quen ẩn tài khoản QQ, nhưng vẫn có rất nhiều người tìm tôi, trong đó có bạn học chung thời đại học của tôi, tất cả mọi người tranh nhau hỏi tôi gần đây như thế nào? Nhưng mà tôi không có ý định nói chuyện trời đất với họ đã khiến cho bọn họ tưởng tôi không lên mạng. Đi lên diễn đàn, kiểm tra bài đăng của các quân tẩu các bạn bè, lại kinh ngạc phát hiện rất nhiều bài đăng hỏi thăm tôi, tất cả mọi người đang tìm tôi.

Tôi mở một bài viết, trả lời bài đăng, nói cho mọi người tôi đã trở về.

Kết quả này bài vừa đăng, không có nhiều thời gian trả lời lại, thế nhưng đạt tới ba trang, toàn bộ hỏi: Không Hồi Ức (tài khoản của tôi) cậu đi đâu rồi? Gần đây không thấy cậu, có phải rơi trong ngực bạn trai không ra được hay không?

Nhìn những câu bình luận giống như vui đùa lại như quan tâm gợi tôi nhớ lại vô cùng, tôi không biết trả lời bọn họ thế nào, chỉ có thể trả lời qua loa "hắc hắc", nói cho họ biết tôi đang bận công việc, không có thời gian đi lên diễn đàn.

Chuyển bài đăng, một bài viết lại một bài viết đều là của chị em quân tẩu hoặc vui vẻ hoặc bi thương hoặc làm nũng hoặc oán trách, trong khoảnh khắc lại tìm về khoái cảm đi dạo diễn đàn.

Diễn đàn quân tẩu vốn là một trang web tìm bạn trăm năm của quân nhân, bên trong có rất nhiều quân nhân, đồng thời cũng có rất nhiều chuyện hạnh phúc, trước kia tôi thích xem bài đăng hạnh phúc của bọn họ.

Lúc này, tít tít tít vang lên, vừa nhìn là ảnh đại diện của Tu Dĩnh, mở ra, lại thấy cô ấy nhắn tới mấy chữ: Chị Đồng Diệp, chị có khỏe không?

Chị rất khỏe. Tôi gửi lại mấy chữ này.

Hai người thật sự chia tay sao? Tu Dĩnh gửi tới.

Tôi trầm mặc, không biết trả lời cô ấy như thế nào. Lời của cô ấy làm tôi nhớ tới A Hạo, người đàn ông làm tôi vừa yêu vừa hận, nhớ tới ngày Tu Dĩnh nói cho tôi biết chuyện anh ta đang tìm bạn trăm năm trên web, tôi đã từng dùng di động lên xem qua. Rõ ràng khuyên mình không nên xem, nhưng kết quả vẫn không nhịn được, thấy anh ta đăng thông báo trên web tìm bạn trăm năm, nói rất rõ ràng cũng rất dễ hiểu, anh ta cần đối tượng quan hệ. Nhớ đến lúc ấy anh ta gọi điện thoại tới giải thích với tôi, nói không phải anh ta gửi, là cậu anh ta, anh ta hoàn toàn không biết, nhưng vài tấm hình phía trên rõ ràng chính là đi tấm anh ta gửi cho tôi trước khi tới thành phố X, đó là hình mới tinh, là sau khi dã ngoại huấn luyện trở về cố tình chụp, người rất tuấn tú, rất hấp dẫn, lúc ấy tôi còn cười hỏi hình này quyến rũ biết bao cô gái, thế nhưng anh lại trả lời tôi, chỉ có một mình tôi mới có thể nhìn thấy hình này. Khi nhìn thấy hình của anh ta trên mạng thì tôi hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, sau đó cũng cảm thấy nhục nhã, thì ra là thân phận của tôi lại ngang hàng với những người trên mạng, thậm chí còn không bằng.

Cuối cùng anh nói trong điện thoại: "Đồng Diệp, em thật là một người cố chấp, tại sao em cũng không nghe lọt lời giải thích của anh chứ?"

Tôi biết rõ mình có chút cố chấp, quả thật mười đầu bò cũng kéo không lại, quyết định chuyện gì rồi thì ít người có thể thay đổi, nhưng mà đối với anh ta, tôi quá nhiều ngoại lệ, đã từng bao nhiêu lần anh lấy cớ bận tôi đều tha thứ cho anh ta? Tôi hoàn toàn tin tưởng anh ta, khi niềm tin bị hoàn toàn sụp đổ, còn dư lại chính là tổn thương vô cùng. Tôi sợ bị tổn thương, cũng sợ bị phản bội, khổ sở bị người yêu nhất tổn thương cùng phản bội là không thể chịu được.

Chị Đồng Diệp, sao thế? Tại sao không nói chuyện? Thật xin lỗi, là em không đúng, em không nên nói với chị chuyện anh ta tìm bạn trăm năm, là em hại các người. Tu Dĩnh mãi nói xin lỗi bên kia, tôi có thể tưởng tượng lúc này nhất định cô ấy đang nén nước mắt.

Không có gì, em không cần tự trách, trước khi em nói thì chúng tôi đã chia tay rồi. Đánh xong mấy hàng chữ này, đột nhiên tôi đăng xuất QQ, cũng tắt máy tính.

Tại sao phải suy nghĩ những chuyện không vui? Biết rõ nhớ tới anh ta, lòng của tôi sẽ rất đau, nhưng không khỏi phải suy nghĩ về anh ta, anh ta giống như độc dược, hạ độc lòng của tôi.

Suy nghĩ một chút, tôi gửi một tin nhắn cho Tu Dĩnh: chuyện này cũng qua rồi, sau này không nên nhắc lại những chuyện không vui này, chúng ta là chị em tốt.

Mới vừa gửi xong tin nhắn, tôi đang muốn tắt máy ngủ, chỉ có ngủ mới có thể không nghĩ nữa những chuyện không vui kia. Điện thoại di động lại đột nhiên reo to: "Cô chủ, điện thoại tới! Cô chủ, điện thoại tới!" Tôi ngẩn ra, cho là Tu Dĩnh gọi tới, đứa nhỏ này nghiêm túc như vậy, thiện lương như vậy, không nhìn nổi tôi đau lòng. Nhưng cúi đầu lại thấy số điện thoại quen thuộc nằm ở trên màn ảnh, tim của tôi đột nhiên tăng nhanh, tại sao là anh? Sao anh gọi điện thoại tới? Hoảng loạn, tôi không biết đối mặt anh ra sao, trải qua lần này, tôi đã không cách nào làm bộ như không biết anh. Hít sâu một hơi, tôi đưa tay nhấn tắt máy. Điện thoại di động im lặng một hồi lại bắt đầu reo lên, tôi lại hoảng hốtnhấn tắt. Lòng vòng như vậy nhiều lần, ngay cả tôi cũng cảm thấy phiền, đang chuẩn bị tắt máy, không muốn anh lại phiền tôi thì lại đột nhiên vang lên tin nhắn.

Nhận! Tin nhắn gửi tới, chỉ có một chữ.

Tôi cắn môi, quyết định không để ý anh nữa.

Nghe điện thoại, nếu không anh tìm tới cửa, nói cho mẹ em biết tất cả chuyện vừa mới xảy ra! Tin nhắn lại gửi tới, giống như ném ra một quả bom hẹn giờ.

Tôi liều mạng cắn môi, không biết trả lời anh thế nào. Tôi biết rõ tính cách của anh, nhất định sẽ nói được là làm được, nếu như anh thật sự tìm tới cửa, nói cho mẹ tôi biết chuyện vừa mới xảy ra giữa tôi và anh, vậy không bằng trực tiếp đối mặt. Mặc dù rất không cam tâm nhưng vẫn quyết định trả lời anh, vừa mới lấy điện thoại di động, điện thoại của anh lại thúc dục.

Nhìn số đó, tôi khẽ thở dài, bất đắc dĩ bấm nút nghe, lên tiếng: "A lô!"

"Bà xã, rốt cuộc em đã nhận, anh định tới cửa chào hỏi đây." Giọng nói bên kia lười biếng, giống như trong lúc lơ đãng nói ra, làm cho tôi hận nghiến răng nghiến lợi.

Từ Lỗi đáng chết, bình thường nhìn rất nghiêm chỉnh, thế nhưng cũng sẽ làm mấy thủ đoạn hèn hạ, ức hiếp tôi lại còn uy hiếp tôi.

"Ai cho anh gọi như vậy?" Tôi nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, gầm nhẹ.